Tô Minh tóc đỏ cười nhạt nhìn ông lão khí thế không ngừng tăng mạnh. Đối diện bốn phía hiện nhiều phù văn, còn có phù văn vàng to lớn từ trên trời nhanh chóng giáng xuống, hắn như không trông thấy, không thèm để ý.
"Tàng Long Đạo Lục, Tụ Trung Tàng Hỏa!"
Sau khi ông lão nghe hai chữ Túc Mệnh thì biểu tình cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có chút hồi hộp. Lão duỗi đôi tay, tóc không gió tự bay, vạt áo cuốn lên. Cô gái tóc dài lấy giọt máu tươi trong bình biến thành thuật Che Thiên Man hình thành bình chướng vô hình, hiện ra hơn phân nửa tu vi đến từ thần thông to lớn của Tàng Long Tông của họ.
Khi bốn chữ Tụ Trung Tàng Hỏa thốt ra khỏi miệng thì ông lão nâng tay lên, khuôn mặt chớp mắt biến đỏ rực, môi mím chặt như ẩn chứa chân khí, vung tay áo hướng Tô Minh.
Cái vung này khiến không khí đằng trước ông lão vang tiếng nổ rầm trời. Chỉ thấy không gian như bị đốt cháy, khoảnh khắc thành biển lửa. Biển lửa không ngừng lan tràn, chớp mắt phủ lên bốn phương tám hướng.
Mãi đến giờ phút này, ngụm khí ông lão ngậm chặt nay há mồm ra phun ra ngoài. Cái phun này gió mạnh rít gào quét bốn phía, phủ lên biển lửa, lấy thế gió ngưng tụ nó cuốn tất cả hướng Tô Minh! Tại
Từ xa nhìn lại bầu trời như thiêu cháy, dấy lên biển lửa như muốn nuốt lấy Tô Minh. Tiếng ầm ầm vang vọng, chớp mắt biển lửa đã bao phủ Tô Minh. Cũng chính lúc này, trên bầu trời phù văn vàng cùng với phù văn bốn phía Tô Minh rít gào cùng biển lửa hướng hắn mở ra tuyệt sát.
Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa. Tô Minh tóc đỏ cười nhạt đứng đó, chẳng hề động đậy. Hắn mặc kệ phù văn bốn phía ấn lên người, mặc kệ phù văn vàng to lớn trên trời ầm một tiếng ấn trên đỉnh đầu, mặc kệ biển lửa tám hướng lấy thân thể hắn thành trung tâm nhấn chìm trong ngọn lửa.
Thần thông đánh trúng Tô Minh nhưng ông lão không lộ ra vui vẻ, ngược lại mở to mắt như sắp rớt tròng mắt ra ngoài. Lão hít ngụm khí, có vẻ như không thể tin được.
Chỉ thấy biển lửa phủ trùm bóng dáng Tô Minh trong vài giây từ khí thế hùng dũng bỗng thu nhỏ, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất. Tô Minh vẫn đứng đó, chỉ hé môi hút một ngụm khí thôi. Biển lửa lan tràn chẳng ngờ bị hắn hút vào miệng. Thân thể hắn như cái hang không đấy, biển lửa biến mất thì mấy phù văn vàng trên người Tô Minh từng cái tối tăm, cuối cùng biến mất trong làn da hắn, tựa như hòa tan. Đặc biệt phong văn vàng to lớn trên đỉnh đầu hắn, lấy tốc độ mắt thường trông thấy ảm đạm, cuối cùng thành luồng khói vàng chui vào đỉnh đầu hắn.
"Quá yếu, bổn tọa lại cho ngươi hai cơ hội ra tay." Tô Minh vẻ mặt như thường, cười nhạt mắt lóe tia châm chọc, từ từ nói.
Ông lão mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tô Minh, lòng thầm kêu khổ. Mặc dù lão có biết chút chút tin đồn về Túc Mệnh, nhưng không ngờ sẽ khủng bố như vậy. Mới nãy thuật Tụ Trung Tàng Hỏa lão tự hỏi đối kháng tu Man Hồn được, nhưng không thể tổn thương Túc Mệnh trước mắt chút nào.
"Chết tiệt! Tại sao hắn là Túc Mệnh chứ! Nếu không thì mình không cần liều mạng tại đây kéo dài. Bây giờ thiên tượng đã ra, chắc mấy người tông môn nên đến." Mắt ông lão chớp lóe, lòng đánh trống rút lui.
Nhưng lúc này, Tô Minh trước mặt lão nụ cười biến lạnh lẽo.
"Trong ba giây, nếu ngươi còn không ra tay, vậy đổi lại ngươi nhận thần thông của bản tôn." Tô Minh nói, nâng lên tay phải, hướng đằng trước, năm ngón thành đấm sau đó mạnh thả ra, hóa thành chưởng cách không ấn.
Cái ấn này lập tức bên dưới động đất, từng khe hở bỗng hiện ra. Cùng lúc đó, có địa khí mênh mông bốc lên từ mặt đất, từ bốn phương. Địa khí cuồn cuộn như sống đem phạm vi năm ngàn dặm tựa lồng sắt phong ấn vào trong. Từ xa nhìn không thấy bóng dáng nơi đây, thấy chỉ là tường khí hỗn độn, từ bốn phương liên tiếp một chỗ, giao nhau với bầu trời.
Loại thần thông này là thuật pháp dẫn động địa khí, khiến con ngươi ông lão co rút, bản năng lùi vài bước, mắt đầy hoảng sợ. Trán lão toát mồ hôi, thầm kêu khổ. Lão đối với cô gái tóc dài sắc mặt cũng tái nhợt rất là oán hận. Nếu không phải cô gái này cứ nói ra thân phận đối phương thì lão cần gì ra tay, hại lão tiến lùi khó khăn. Khi Tô Minh thốt lời thì lão nhớ tới chữ ba giây. Lúc này không kịp nghĩ nhiều, mái tóc dài của lão bay phần phật, mặt gồ gân xanh. Lão nâng lên tay phải bấm pháp quyết trước ngực, nhanh chóng di chuyển hóa thành vô số tàn ảnh lấp lóe thành một mảnh.
Mặt ông lão gồ gân xanh, theo ấn quyết bấm động thì vặn vẹo di chuyển, ở trên mặt ông lão hợp thành ban văn hổ vương!
Khí thế cực kỳ cường đại từ người lão bùng phát, khí thế đó mạnh mẽ khiến bầu trời, bên ngoài màn sáng cô gái tóc dài tạo thành bình chướng vô hình che giấu, bầu tời Vu tộc gió mây cuồn cuộn. Một mảnh hỗn tạp phát ra từng tiếng gào trầm đục.
Ngay sau đó, trên bầu trời tối tăm ảm đạm, một tia chớp xẹt qua, xuất hiện một khe hở to lớn. Theo khe hở xuất hiện, áp lực khó tả từ trong khe hở lan tràn đất trời.
Khe hở xuất hiện thì Tô Minh mạnh ngẩng đầu. Nhìn khe hở, biểu tình hắn hiếm khi trầm trọng. Còn ông lão thì kinh sợ hồi hộp, nhìn khe hở bên trên, nghiến chặt răng, tiếp tục bấm ấn quyết như muốn triển khai thuật thần thông.
Còn cô gái tóc dài, ngoài người cô có một tầng sáng đỏ lượn lờ, tầng sáng đỏ này là từ trong người cô toát ra, không sáng rực nhưng có diệu dụng phòng hộ cực kỳ cường đại. Là người được tuyển giúp người tông môn Che Man Thiên, an toàn của cô thường là trọng điểm trận đấu pháp. Nhưng bây giờ mặt cô tái nhợt, khóe miệng tràn tơ máu, hiển nhiên giữ thuật Che Man Thiên đã không thể lâu hơn nữa. Quan trọng nhất là biểu tình của cô có chút không đúng, đôi mắt không nhìn ông lão mà luôn nhìn Tô Minh, mắt phức tạp đôi khi thành hoảng hốt. Cô không biết nói ra thân phận đối phương là sai hay đúng.
Cô vĩnh viễn không quên, năm đó cô chỉ là ngoại môn đệ tử Tàng Long Tông, bởi vì một lần tuyển chọn được giao cho sứ mệnh bị đưa vào đội. Trong đội đó tính cả cô có gần trăm cô gái. Khi ấy lá gan cô rất nhỏ, tu vi chỉ là luyện khí tầng sáu, còn rất yếu đuối. Cô không muốn tu tiên, chỉ muốn về nhà làm bạn với cha mẹ mà thôi.
Trở thành đệ tử ngoại môn Tàng Long Tông không là điều cô mong muốn, mà vì trong gia tộc cô, cô là người duy nhất có thể chất tu tiên. Để tu duyên của gia tộc cứ truyền thừa mãi, cô không thể không chọn bái vào Tàng Long Tông.
Chính lúc tham gia đội ngũ đó, cô và đồng môn tỷ muội bị đưa đến một nơi kỳ lạ. Hơn một trăm người chỉ bảy được giữ lại, toàn bộ còn dư không được chọn. Cô chính là một trong bảy người đó.
Ở nơi kỳ lạ ấy, cô sinh hoạt trong ba mươi sáu năm.
Cô gái tóc dài nhẹ cắn môi, mắt mê mang ngơ ngác nhìn Tô Minh, dường như quên tất cả.
Lúc này trên trời xuất hiện khe hở, uy áp đáng sợ giáng xuống, tay phải ông lão không ngừng bấm pháp quyết, nâng lên chỉ vào Tô Minh.
"Tàng Long Đạo Tam, Ngọa Hổ!"
Cái chỉ này vương văn trên mặt lão vặn vẹo, ảo ảnh hiện ra từ khuôn mặt hình thành đầu hổ. Đầu hổ gầm rống lao ra hiện thân hình, tứ chi, hiện ra thân thể hoàn chỉnh, hóa thành mãnh hổ bán trong suốt. Khi lao ra thì thân thể nó đón gió biến dài, cỡ hơn mười mét gầm hướng Tô Minh.
"Tàng Long Đạo Tam, Tàng Long!"
Trong phạm vi năm ngàn mét mây khói sinh ra như trở thành biển mây. Biển mây cuồn cuộn bên trong lộ ra thân hình như mãng xà. Dường như bên trong sương khói tồn tại một mãng xà to lớn đang bơi.
Giây phút mãnh hổ nhào hướng Tô Minh thì sương mây sau lưng hắn lộ ra một cái đầu to. Cái đầu vừa ra gió mạnh thổi quét, có hai cọng râu dài lắc lư, đó nào phải mãng xà gì, rõ ràng là đầu rồng hung ác. Rồng chỉ lộ cái đầu, hơn nửa người giấu trong mây. Khi nó xuất hiện thì rồng ngâm hướng Tô Minh.
Trước có mãnh hổ bán trong suốt, sau có nộ long ẩn trong mây. Tô Minh đứng chính giữa, mắt lộ tia sáng kỳ lạ. Hắn không né tránh mà nghiêng người, tay trái nâng lên túm lấy mãnh hổ nhào đến, tay phải khép hai ngón chỉ vào nộ long vọt tới sau lưng.
"Hồng La vạn vật, luân chuyển càn khôn!" Tô Minh từ từ nói.
Khoảnh khắc hắn thốt lời, thanh âm bị hổ gầm nhấn chìm, bị rồng ngâm lấn át. Tay trái của hắn thành vuốt ấn vào đầu mãnh hổ. Khi ấn trúng nó, khóe miệng Tô Minh lộ tia âm trầm. Không biết dùng thủ đoạn gì mà cánh tay trái hắn nhoáng một cái, như có lực lượng hút mãnh hổ dọc theo tay trái vào người rồi đưa sang cánh tay phải. Lập tức đôi ngón tay phải bao gồm nguyên cánh tay Tô Minh hóa thành con hổ giống hệt như mãnh hổ trước mắt!
Từ xa nhìn thì mãnh hổ trước người Tô Minh không thay đổi, tay phải hóa thành hổ va đụng với nộ long vọt từ sau lưng tới. Ngay lúc này xảy ra một hình ảnh tương tự. Tay trái Tô Minh ấn đầu mãnh hổ vặn vẹo hóa thành nộ long!
Hình ảnh này giống như trong người Tô Minh lao ra một nộ long và một mãnh hổ. Long hổ đấu, hổ long sát, ở giữa không trung, long hổ do thần thông ông lão biến thành đấu nhau.
"Tàng Long Đạo Lục, Tụ Trung Tàng Hỏa!"
Sau khi ông lão nghe hai chữ Túc Mệnh thì biểu tình cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có chút hồi hộp. Lão duỗi đôi tay, tóc không gió tự bay, vạt áo cuốn lên. Cô gái tóc dài lấy giọt máu tươi trong bình biến thành thuật Che Thiên Man hình thành bình chướng vô hình, hiện ra hơn phân nửa tu vi đến từ thần thông to lớn của Tàng Long Tông của họ.
Khi bốn chữ Tụ Trung Tàng Hỏa thốt ra khỏi miệng thì ông lão nâng tay lên, khuôn mặt chớp mắt biến đỏ rực, môi mím chặt như ẩn chứa chân khí, vung tay áo hướng Tô Minh.
Cái vung này khiến không khí đằng trước ông lão vang tiếng nổ rầm trời. Chỉ thấy không gian như bị đốt cháy, khoảnh khắc thành biển lửa. Biển lửa không ngừng lan tràn, chớp mắt phủ lên bốn phương tám hướng.
Mãi đến giờ phút này, ngụm khí ông lão ngậm chặt nay há mồm ra phun ra ngoài. Cái phun này gió mạnh rít gào quét bốn phía, phủ lên biển lửa, lấy thế gió ngưng tụ nó cuốn tất cả hướng Tô Minh! Tại
Từ xa nhìn lại bầu trời như thiêu cháy, dấy lên biển lửa như muốn nuốt lấy Tô Minh. Tiếng ầm ầm vang vọng, chớp mắt biển lửa đã bao phủ Tô Minh. Cũng chính lúc này, trên bầu trời phù văn vàng cùng với phù văn bốn phía Tô Minh rít gào cùng biển lửa hướng hắn mở ra tuyệt sát.
Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa. Tô Minh tóc đỏ cười nhạt đứng đó, chẳng hề động đậy. Hắn mặc kệ phù văn bốn phía ấn lên người, mặc kệ phù văn vàng to lớn trên trời ầm một tiếng ấn trên đỉnh đầu, mặc kệ biển lửa tám hướng lấy thân thể hắn thành trung tâm nhấn chìm trong ngọn lửa.
Thần thông đánh trúng Tô Minh nhưng ông lão không lộ ra vui vẻ, ngược lại mở to mắt như sắp rớt tròng mắt ra ngoài. Lão hít ngụm khí, có vẻ như không thể tin được.
Chỉ thấy biển lửa phủ trùm bóng dáng Tô Minh trong vài giây từ khí thế hùng dũng bỗng thu nhỏ, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất. Tô Minh vẫn đứng đó, chỉ hé môi hút một ngụm khí thôi. Biển lửa lan tràn chẳng ngờ bị hắn hút vào miệng. Thân thể hắn như cái hang không đấy, biển lửa biến mất thì mấy phù văn vàng trên người Tô Minh từng cái tối tăm, cuối cùng biến mất trong làn da hắn, tựa như hòa tan. Đặc biệt phong văn vàng to lớn trên đỉnh đầu hắn, lấy tốc độ mắt thường trông thấy ảm đạm, cuối cùng thành luồng khói vàng chui vào đỉnh đầu hắn.
"Quá yếu, bổn tọa lại cho ngươi hai cơ hội ra tay." Tô Minh vẻ mặt như thường, cười nhạt mắt lóe tia châm chọc, từ từ nói.
Ông lão mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tô Minh, lòng thầm kêu khổ. Mặc dù lão có biết chút chút tin đồn về Túc Mệnh, nhưng không ngờ sẽ khủng bố như vậy. Mới nãy thuật Tụ Trung Tàng Hỏa lão tự hỏi đối kháng tu Man Hồn được, nhưng không thể tổn thương Túc Mệnh trước mắt chút nào.
"Chết tiệt! Tại sao hắn là Túc Mệnh chứ! Nếu không thì mình không cần liều mạng tại đây kéo dài. Bây giờ thiên tượng đã ra, chắc mấy người tông môn nên đến." Mắt ông lão chớp lóe, lòng đánh trống rút lui.
Nhưng lúc này, Tô Minh trước mặt lão nụ cười biến lạnh lẽo.
"Trong ba giây, nếu ngươi còn không ra tay, vậy đổi lại ngươi nhận thần thông của bản tôn." Tô Minh nói, nâng lên tay phải, hướng đằng trước, năm ngón thành đấm sau đó mạnh thả ra, hóa thành chưởng cách không ấn.
Cái ấn này lập tức bên dưới động đất, từng khe hở bỗng hiện ra. Cùng lúc đó, có địa khí mênh mông bốc lên từ mặt đất, từ bốn phương. Địa khí cuồn cuộn như sống đem phạm vi năm ngàn dặm tựa lồng sắt phong ấn vào trong. Từ xa nhìn không thấy bóng dáng nơi đây, thấy chỉ là tường khí hỗn độn, từ bốn phương liên tiếp một chỗ, giao nhau với bầu trời.
Loại thần thông này là thuật pháp dẫn động địa khí, khiến con ngươi ông lão co rút, bản năng lùi vài bước, mắt đầy hoảng sợ. Trán lão toát mồ hôi, thầm kêu khổ. Lão đối với cô gái tóc dài sắc mặt cũng tái nhợt rất là oán hận. Nếu không phải cô gái này cứ nói ra thân phận đối phương thì lão cần gì ra tay, hại lão tiến lùi khó khăn. Khi Tô Minh thốt lời thì lão nhớ tới chữ ba giây. Lúc này không kịp nghĩ nhiều, mái tóc dài của lão bay phần phật, mặt gồ gân xanh. Lão nâng lên tay phải bấm pháp quyết trước ngực, nhanh chóng di chuyển hóa thành vô số tàn ảnh lấp lóe thành một mảnh.
Mặt ông lão gồ gân xanh, theo ấn quyết bấm động thì vặn vẹo di chuyển, ở trên mặt ông lão hợp thành ban văn hổ vương!
Khí thế cực kỳ cường đại từ người lão bùng phát, khí thế đó mạnh mẽ khiến bầu trời, bên ngoài màn sáng cô gái tóc dài tạo thành bình chướng vô hình che giấu, bầu tời Vu tộc gió mây cuồn cuộn. Một mảnh hỗn tạp phát ra từng tiếng gào trầm đục.
Ngay sau đó, trên bầu trời tối tăm ảm đạm, một tia chớp xẹt qua, xuất hiện một khe hở to lớn. Theo khe hở xuất hiện, áp lực khó tả từ trong khe hở lan tràn đất trời.
Khe hở xuất hiện thì Tô Minh mạnh ngẩng đầu. Nhìn khe hở, biểu tình hắn hiếm khi trầm trọng. Còn ông lão thì kinh sợ hồi hộp, nhìn khe hở bên trên, nghiến chặt răng, tiếp tục bấm ấn quyết như muốn triển khai thuật thần thông.
Còn cô gái tóc dài, ngoài người cô có một tầng sáng đỏ lượn lờ, tầng sáng đỏ này là từ trong người cô toát ra, không sáng rực nhưng có diệu dụng phòng hộ cực kỳ cường đại. Là người được tuyển giúp người tông môn Che Man Thiên, an toàn của cô thường là trọng điểm trận đấu pháp. Nhưng bây giờ mặt cô tái nhợt, khóe miệng tràn tơ máu, hiển nhiên giữ thuật Che Man Thiên đã không thể lâu hơn nữa. Quan trọng nhất là biểu tình của cô có chút không đúng, đôi mắt không nhìn ông lão mà luôn nhìn Tô Minh, mắt phức tạp đôi khi thành hoảng hốt. Cô không biết nói ra thân phận đối phương là sai hay đúng.
Cô vĩnh viễn không quên, năm đó cô chỉ là ngoại môn đệ tử Tàng Long Tông, bởi vì một lần tuyển chọn được giao cho sứ mệnh bị đưa vào đội. Trong đội đó tính cả cô có gần trăm cô gái. Khi ấy lá gan cô rất nhỏ, tu vi chỉ là luyện khí tầng sáu, còn rất yếu đuối. Cô không muốn tu tiên, chỉ muốn về nhà làm bạn với cha mẹ mà thôi.
Trở thành đệ tử ngoại môn Tàng Long Tông không là điều cô mong muốn, mà vì trong gia tộc cô, cô là người duy nhất có thể chất tu tiên. Để tu duyên của gia tộc cứ truyền thừa mãi, cô không thể không chọn bái vào Tàng Long Tông.
Chính lúc tham gia đội ngũ đó, cô và đồng môn tỷ muội bị đưa đến một nơi kỳ lạ. Hơn một trăm người chỉ bảy được giữ lại, toàn bộ còn dư không được chọn. Cô chính là một trong bảy người đó.
Ở nơi kỳ lạ ấy, cô sinh hoạt trong ba mươi sáu năm.
Cô gái tóc dài nhẹ cắn môi, mắt mê mang ngơ ngác nhìn Tô Minh, dường như quên tất cả.
Lúc này trên trời xuất hiện khe hở, uy áp đáng sợ giáng xuống, tay phải ông lão không ngừng bấm pháp quyết, nâng lên chỉ vào Tô Minh.
"Tàng Long Đạo Tam, Ngọa Hổ!"
Cái chỉ này vương văn trên mặt lão vặn vẹo, ảo ảnh hiện ra từ khuôn mặt hình thành đầu hổ. Đầu hổ gầm rống lao ra hiện thân hình, tứ chi, hiện ra thân thể hoàn chỉnh, hóa thành mãnh hổ bán trong suốt. Khi lao ra thì thân thể nó đón gió biến dài, cỡ hơn mười mét gầm hướng Tô Minh.
"Tàng Long Đạo Tam, Tàng Long!"
Trong phạm vi năm ngàn mét mây khói sinh ra như trở thành biển mây. Biển mây cuồn cuộn bên trong lộ ra thân hình như mãng xà. Dường như bên trong sương khói tồn tại một mãng xà to lớn đang bơi.
Giây phút mãnh hổ nhào hướng Tô Minh thì sương mây sau lưng hắn lộ ra một cái đầu to. Cái đầu vừa ra gió mạnh thổi quét, có hai cọng râu dài lắc lư, đó nào phải mãng xà gì, rõ ràng là đầu rồng hung ác. Rồng chỉ lộ cái đầu, hơn nửa người giấu trong mây. Khi nó xuất hiện thì rồng ngâm hướng Tô Minh.
Trước có mãnh hổ bán trong suốt, sau có nộ long ẩn trong mây. Tô Minh đứng chính giữa, mắt lộ tia sáng kỳ lạ. Hắn không né tránh mà nghiêng người, tay trái nâng lên túm lấy mãnh hổ nhào đến, tay phải khép hai ngón chỉ vào nộ long vọt tới sau lưng.
"Hồng La vạn vật, luân chuyển càn khôn!" Tô Minh từ từ nói.
Khoảnh khắc hắn thốt lời, thanh âm bị hổ gầm nhấn chìm, bị rồng ngâm lấn át. Tay trái của hắn thành vuốt ấn vào đầu mãnh hổ. Khi ấn trúng nó, khóe miệng Tô Minh lộ tia âm trầm. Không biết dùng thủ đoạn gì mà cánh tay trái hắn nhoáng một cái, như có lực lượng hút mãnh hổ dọc theo tay trái vào người rồi đưa sang cánh tay phải. Lập tức đôi ngón tay phải bao gồm nguyên cánh tay Tô Minh hóa thành con hổ giống hệt như mãnh hổ trước mắt!
Từ xa nhìn thì mãnh hổ trước người Tô Minh không thay đổi, tay phải hóa thành hổ va đụng với nộ long vọt từ sau lưng tới. Ngay lúc này xảy ra một hình ảnh tương tự. Tay trái Tô Minh ấn đầu mãnh hổ vặn vẹo hóa thành nộ long!
Hình ảnh này giống như trong người Tô Minh lao ra một nộ long và một mãnh hổ. Long hổ đấu, hổ long sát, ở giữa không trung, long hổ do thần thông ông lão biến thành đấu nhau.