"Cửu Anh…" Giọng tang thương trầm thấp vang vọng.
"Ta luôn muốn hỏi một câu, chúa tể trên vô số khung trời, tại sao thế giới này từ có trời thì nhất định phải có đất? Tại sao thế giới có hỏa rồi cố tình xuất hiện băng giá? Ta càng muốn hỏi một câu vô số khung trời, nếu có hệ Chúc Âm ta tại sao còn phải sinh ra Cửu Anh tộc!!! Ta dùng thời gian cả đời không tìm thấy đáp án."
"Băng và hỏa dung hợp xuất hiện nước sôi, xuất hiện là băng hỏa, khí hoàn toàn khác với băng hỏa. Thiên và địa dung hợp xuất hiện khung trời xám, xuất hiện là phá diệt hư vô, xuất hiện là lực một giới! Như vậy thì Chúc Cửu Âm và Cửu Anh dung hợp xuất hiện là cái gì… là cái gì… là cái gì… là cái gì!!!"
Thanh kia đến cuối cùng như phát điên gầm rống bốn phía.
Cùng lúc đó, xà long ngàn mét cũng rống lên, sắc mặt dữ tợn xen lẫn điên cuồng lao hướng Cửu Anh. Cửu Anh của Tô Minh cũng gầm gừ, không cần hắn khống chế, sáu cái đầu cùng gào thét xông hướng xà long.
Tiếng ầm ầm vang vọng tám phía. Cửu Anh đã chết, bây giờ xuất hiện là ý chí sót lại cưỡng ép dung hợp ra, so với bản thể chênh lệch tựa trời và đất.
Cùng lúc đó, linh Cửu Anh của Tô Minh không còn thân hình, tồn tại chỉ là linh thể. Khí linh Hàm Sơn Chuông này ngủ say nhiều năm, thêm vào chỉ thức tỉnh sáu đầu, cho nên bây giờ thực lực cách biệt lúc sống rất nhiều. Cứ thế coi như lực lượng ngang bằng với xà long. Hai con thú đều là thiên địch cường đại của đối phương, giờ mở ra chém giết điên cuồng.
Tô Minh đứng đó, ánh mắt hắn thoáng chốc mờ mịt. Khiến hắn mờ mịt là lúc trước giọng tang thương nói, câu nói quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn lờ mờ hiểu ra cái gì, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại không thu được gì.
"Băng và hỏa dung hợp, thiên và địa dung hợp…"
Loại cảm giác này như năm đó trên cửu phong, cùng Thiên Tà Tử nói chuyện một phen, ngoài bình đài động phủ ngộ mấy tháng, cuối cùng hiểu rõ tạo của hắn! Hiểu rõ thuật tĩnh tâm thuộc về hắn, vẽ ra một bút Man Thương, giống y khuôn đúc. Giờ mắt Tô Minh càng mê mang hơn, giọng tang thương không ngừng quanh quẩn trong óc. Tô Minh có trực giác mãnh liệt nếu lần này mình hiểu rõ, vậy thì hắn sẽ nắm giữ lực lượng không thể tưởng tượng!
Nhưng bây giờ hắn cắn chót lưỡi, dù lần này lĩnh ngộ quý giá nhưng thời cơ cực kỳ không thích hợp, nếu tiếp tục thì chỉ có kết cuộc chết đi, Tô Minh nghĩ không ra còn có thể được cái gì.
Cho nên dù tiếc nuối trạng thái này nhưng Tô Minh không thể không khiến mình lập tức tỉnh táo chứ không chìm đắm vào đó. Tỉnh táo lại, bên tai hắn vang tiếng nổ, giữa không trung xà long và Cửu Anh điên cuồng chém giết. Hai con thiên địch đang chiến đấu kịch liệt nhất.
Mắt Tô Minh chợt lóe, thân thể thành cầu vồng tiến lên một bước, vòng qua xà long và Cửu Anh đang chiến đấu, hướng tới cục thịt to lớn bềnh bồng giữa không trung.
Khuôn mặt người phụ nữ tuyệt đẹp trong cục thịt chẳng có chút biến đổi, rắn nhỏ đằng trước thân thể vẫn không ngừng toát ra tơ trắng, bị ấn ký giữa trán người phụ nữ hấp thu.
Mắt Tô Minh lóe sát khí, cất bước đến, giây phút tới gần cục thịt thì nó kịch liệt lung lay, cùng lúc đó, giọng tang thương truyền đến.
"Ta ban cho ngươi sinh mệnh dài lâu, để ngươi cùng ta trời đất sụp đủ mà vẫn bất diệt, khung trời suy mà không hủy, ngươi có muốn không?"
"Ta ban cho ngươi vô tận cường đại, để ngươi có thân hình đủ so với ta, để ngươi có thể phá pháp tắc giới này, bước vào hư không vô tận, nhìn thế giới càng rộng lớn, nhìn trời sao, ngươi, có muốn không?"
"Ta càng ban cho ngươi linh hồn vô hạn, để đôi mắt ngươi thành ngôi sao sáng nhất khung trời, khiến tất cả người nhìn thấy ngươi thì sẽ sùng bái ngươi, ngươi, có muốn không? Ta ban cho ngươi tu vi nắm giữ một thế giới, để ngươi trở thành cường giả, làm tất cả việc ngươi muốn làm, ngươi, có muốn không? Ta ban cho ngươi lực lượng xé rách sương mù, để ngươi hiểu trên bầu trời là cái gì, để ngươi thấy dưới mặt đất là cái gì, để cuộc đời ngươi từ nay nằm trong tay người, không để ai khống chế nữa, ngươi, có muốn không!?"
Giọng tang thương truyền ra, bước chân tiến tới của Tô Minh khi nghe thấy những lời đó tạm dừng.
"Ngươi nhất định có mộng ước, có khát vọng, ta có thể giúp ngươi hoàn thành, để ngươi có lực lượng hoàn thành những ước mơ và khao khát. Ngươi sẽ tìm được mộng của mình, ngươi sẽ xé rách trời che mắt, ngươi sẽ nắm giữ vận mệnh của mình, ngươi sẽ…xé nát tất cả kẻ địch trước mặt ngươi. Ta có thể làm được, tin ta đi, ta thật sự làm được. Ta là Chúc Cửu Âm, ta là cường giả mạnh nhất hệ Chúc Cửu Âm. Khi ta còn sống ta có thể khiến trăm thế giới chớp mắt thành đêm, sinh linh bị ta nuốt hơn mười ức. Chỉ cần ta thức tỉnh, chỉ cần ta sống lại, ta có thể thề bằng tộc ta, ta sẽ hoàn thành tất cả điều đã nói, chỉ cần…ngươi không đánh gãy nghi thức tộc ta, chỉ cần, bây giờ ngươi lùi lại đừng tới gần. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ hoàn thành lời thề!"
Đầu óc Tô Minh ù vang, thở dồn dập. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ, lời nói của đối phương lộ ra chân thành không để người nghi ngờ.
Hắn không để ý trường sinh bất tử, hắn không để ý vô hạn linh hồn, nhưng hắn để ý là phía trên bầu trời có cái gì, hắn để ý là vận mệnh phải bị mình nắm trong tay, hắn để ý là xé trời che mắt đi tìm Ô Sơn, đi biết hai chữ Túc Mệnh, lý do thực sự!
Những điều này là hắn khát vọng, nằm mơ đều khao khát.
"Nếu ngươi không tin thì ta có thể nhận ngươi làm chủ, nhưng quá trình nhận chủ phải chia làm hai phần. Phần thứ nhất là ban đầu, nếu mọi thứ đều dựa theo ước hẹn của chúng ta vậy sau khi ta sống lại sẽ hoàn thành bước thứ hai. Tất cả điều ta hứa, ta nhất định sẽ làm được. Ngươi chỉ mất đi một rắn nhỏ ấu niên, huyết mạch không thuần, đổi lấy, là ta!"
Tô Minh im lặng, lát sau hắn lắc đầu.
"Ta không tin!" Khoảnh khắc nói ra câu này, hắn lao hướng đầu người phụ nữ trong cục thịt.
"Tại sao ngươi không tin? Mỗi câu ta nói đều là thật. Chỉ cần ta sống lại, ta nhất định có thể làm được. Ngươi không phải người thứ nhất ta hứa, trước ngươi còn có một người được ta hứa hẹn, tên của hắn ta không biết, nhưng cảm giác huyết mạch của hắn hơi giống ngươi! Hắn tự xưng là…Man Thần đời thứ ba!"
Chính lúc này, ngoài xác Chúc Cửu Âm khổng lồ, trong sương mù vô tận, lão già áo đen ngồi xếp bằng thi triển Túc Mệnh cuối cùng đôi mắt chớp lóe, thấy hết điều Tô Minh trải qua.
Lão già áo đen dùn cách đặc biệt nhìn thấy những việc từ đầu Tô Minh tiến vào Chúc Cửu Âm đã xảy ra. Mắt lão chợt lóe, khóe miệng bỗng nhếch nụ cười quái dị.
"Ý chí còn sót lại của Chúc Cửu Âm, dù nó cường đại nhưng muốn nuốt hậu bối của nó, lại đối mặt Túc Mệnh, có lẽ ta có thể lợi dụng." Nụ cười của lão già áo đen rạng rỡ.
"Bên Túc Mệnh có con xích long và ông lão Âm Linh, coi như ta có ra tay thì khó san bằng được, để hắn tiếp tục con đường số mệnh. Chỉ có khi hắn ở trong người Chúc Cửu Âm thì mới có thể tránh đi xích long. Tuy nhiên ta cũng không thể vào người Chúc Cửu Âm, chỉ có thể dựa vào Túc Mệnh trông thấy." Lão già liếm môi, con ngươi ảnh chiếu thân hình Tô Minh vặn vẹo.
"Nhưng Túc Mệnh này nếu ta dùng tu vi tế hiến chút thì có thể triển khai một chút thần thông. Có lẽ thần thông này không thể hoàn thành kế hoạch đơn giản nhất, khó mà khiến Túc Mệnh ngủ say, tuy nhiên…ta có thể dùng nó kích động ý chí Chúc Cửu Âm, để nó mở ra bất tử bất diệt giới, hóa thành ngục tù phong ấn Túc Mệnh! Như vậy thì hắn sẽ bị cưỡng ép ở lại đây, tương tự kế hoạch làm hắn ngủ say, ta cũng có đủ thời gian chờ đợi ảnh chiếu phân thân thứ hai của chủ nhân giáng xuống! Vậy thì coi như ta lập công lớn rồi!" Tại
Lão già áo đen mỉm cười, tay phải nâng lên chỉ vào ngọc giản xanh ở trán mình. Ngọc giản chấn động, từ mép tỏa ra đoàn tơ đen. Những tơ đen nhanh chóng lan tràn, chớp mắt phủ đầy mặt lão, đặc biệt là rìa mắt càng nhiều tơ đen hơn. Tơ đen vẫn đang lan tràn, kéo dài vào trong đôi mắt lão già, thay thế tơ máu mắt lão thành tơ đen, cùng lúc đó che phủ con ngươi, lờ mờ có thể thấy ảnh ngược bóng Tô Minh mơ hồ hơn. Cùng lúc đó, ngọc giản xanh nhanh chóng ảm đạm, mãi đến khi hóa thành màu đen, *bùm* một tiếng nổ tung. Khoảnh khắc nó hóa thành mảnh vỡ, khóe miệng lão già áo đen phun ra ngụm khí.
Ngụm khí bị phun ra hóa thành khói đen, biến mất.
Bên Tô Minh, khi hắn nghe Chúc Cửu Âm nói đến năm chữ Man Thần đời thứ ba thì tinh thần chấn động, nhưng bước chân của hắn không chút tạm dừng, xông vào sâu trong cục thịt. Nắm đấm tay phải, lực lượng mạnh mẽ bảy khối Man Cốt trong người sắp đánh vào đầu người phụ nữ hấp thu tơ trắng từ người rắn nhỏ.
Chính lúc này, mép cục thịt khổng lồ, vị trí Tô Minh không thấy, chỗ ấy bỗng nổi lên cơn gió, có khói đen theo gió xuất hiện nhẹ nhàng len vào cục thịt khổng lồ, biến mất. Chuyện chỉ xảy ra trong giây lát, chớp mắt đã kết thúc.
"Ta luôn muốn hỏi một câu, chúa tể trên vô số khung trời, tại sao thế giới này từ có trời thì nhất định phải có đất? Tại sao thế giới có hỏa rồi cố tình xuất hiện băng giá? Ta càng muốn hỏi một câu vô số khung trời, nếu có hệ Chúc Âm ta tại sao còn phải sinh ra Cửu Anh tộc!!! Ta dùng thời gian cả đời không tìm thấy đáp án."
"Băng và hỏa dung hợp xuất hiện nước sôi, xuất hiện là băng hỏa, khí hoàn toàn khác với băng hỏa. Thiên và địa dung hợp xuất hiện khung trời xám, xuất hiện là phá diệt hư vô, xuất hiện là lực một giới! Như vậy thì Chúc Cửu Âm và Cửu Anh dung hợp xuất hiện là cái gì… là cái gì… là cái gì… là cái gì!!!"
Thanh kia đến cuối cùng như phát điên gầm rống bốn phía.
Cùng lúc đó, xà long ngàn mét cũng rống lên, sắc mặt dữ tợn xen lẫn điên cuồng lao hướng Cửu Anh. Cửu Anh của Tô Minh cũng gầm gừ, không cần hắn khống chế, sáu cái đầu cùng gào thét xông hướng xà long.
Tiếng ầm ầm vang vọng tám phía. Cửu Anh đã chết, bây giờ xuất hiện là ý chí sót lại cưỡng ép dung hợp ra, so với bản thể chênh lệch tựa trời và đất.
Cùng lúc đó, linh Cửu Anh của Tô Minh không còn thân hình, tồn tại chỉ là linh thể. Khí linh Hàm Sơn Chuông này ngủ say nhiều năm, thêm vào chỉ thức tỉnh sáu đầu, cho nên bây giờ thực lực cách biệt lúc sống rất nhiều. Cứ thế coi như lực lượng ngang bằng với xà long. Hai con thú đều là thiên địch cường đại của đối phương, giờ mở ra chém giết điên cuồng.
Tô Minh đứng đó, ánh mắt hắn thoáng chốc mờ mịt. Khiến hắn mờ mịt là lúc trước giọng tang thương nói, câu nói quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn lờ mờ hiểu ra cái gì, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại không thu được gì.
"Băng và hỏa dung hợp, thiên và địa dung hợp…"
Loại cảm giác này như năm đó trên cửu phong, cùng Thiên Tà Tử nói chuyện một phen, ngoài bình đài động phủ ngộ mấy tháng, cuối cùng hiểu rõ tạo của hắn! Hiểu rõ thuật tĩnh tâm thuộc về hắn, vẽ ra một bút Man Thương, giống y khuôn đúc. Giờ mắt Tô Minh càng mê mang hơn, giọng tang thương không ngừng quanh quẩn trong óc. Tô Minh có trực giác mãnh liệt nếu lần này mình hiểu rõ, vậy thì hắn sẽ nắm giữ lực lượng không thể tưởng tượng!
Nhưng bây giờ hắn cắn chót lưỡi, dù lần này lĩnh ngộ quý giá nhưng thời cơ cực kỳ không thích hợp, nếu tiếp tục thì chỉ có kết cuộc chết đi, Tô Minh nghĩ không ra còn có thể được cái gì.
Cho nên dù tiếc nuối trạng thái này nhưng Tô Minh không thể không khiến mình lập tức tỉnh táo chứ không chìm đắm vào đó. Tỉnh táo lại, bên tai hắn vang tiếng nổ, giữa không trung xà long và Cửu Anh điên cuồng chém giết. Hai con thiên địch đang chiến đấu kịch liệt nhất.
Mắt Tô Minh chợt lóe, thân thể thành cầu vồng tiến lên một bước, vòng qua xà long và Cửu Anh đang chiến đấu, hướng tới cục thịt to lớn bềnh bồng giữa không trung.
Khuôn mặt người phụ nữ tuyệt đẹp trong cục thịt chẳng có chút biến đổi, rắn nhỏ đằng trước thân thể vẫn không ngừng toát ra tơ trắng, bị ấn ký giữa trán người phụ nữ hấp thu.
Mắt Tô Minh lóe sát khí, cất bước đến, giây phút tới gần cục thịt thì nó kịch liệt lung lay, cùng lúc đó, giọng tang thương truyền đến.
"Ta ban cho ngươi sinh mệnh dài lâu, để ngươi cùng ta trời đất sụp đủ mà vẫn bất diệt, khung trời suy mà không hủy, ngươi có muốn không?"
"Ta ban cho ngươi vô tận cường đại, để ngươi có thân hình đủ so với ta, để ngươi có thể phá pháp tắc giới này, bước vào hư không vô tận, nhìn thế giới càng rộng lớn, nhìn trời sao, ngươi, có muốn không?"
"Ta càng ban cho ngươi linh hồn vô hạn, để đôi mắt ngươi thành ngôi sao sáng nhất khung trời, khiến tất cả người nhìn thấy ngươi thì sẽ sùng bái ngươi, ngươi, có muốn không? Ta ban cho ngươi tu vi nắm giữ một thế giới, để ngươi trở thành cường giả, làm tất cả việc ngươi muốn làm, ngươi, có muốn không? Ta ban cho ngươi lực lượng xé rách sương mù, để ngươi hiểu trên bầu trời là cái gì, để ngươi thấy dưới mặt đất là cái gì, để cuộc đời ngươi từ nay nằm trong tay người, không để ai khống chế nữa, ngươi, có muốn không!?"
Giọng tang thương truyền ra, bước chân tiến tới của Tô Minh khi nghe thấy những lời đó tạm dừng.
"Ngươi nhất định có mộng ước, có khát vọng, ta có thể giúp ngươi hoàn thành, để ngươi có lực lượng hoàn thành những ước mơ và khao khát. Ngươi sẽ tìm được mộng của mình, ngươi sẽ xé rách trời che mắt, ngươi sẽ nắm giữ vận mệnh của mình, ngươi sẽ…xé nát tất cả kẻ địch trước mặt ngươi. Ta có thể làm được, tin ta đi, ta thật sự làm được. Ta là Chúc Cửu Âm, ta là cường giả mạnh nhất hệ Chúc Cửu Âm. Khi ta còn sống ta có thể khiến trăm thế giới chớp mắt thành đêm, sinh linh bị ta nuốt hơn mười ức. Chỉ cần ta thức tỉnh, chỉ cần ta sống lại, ta có thể thề bằng tộc ta, ta sẽ hoàn thành tất cả điều đã nói, chỉ cần…ngươi không đánh gãy nghi thức tộc ta, chỉ cần, bây giờ ngươi lùi lại đừng tới gần. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ hoàn thành lời thề!"
Đầu óc Tô Minh ù vang, thở dồn dập. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ, lời nói của đối phương lộ ra chân thành không để người nghi ngờ.
Hắn không để ý trường sinh bất tử, hắn không để ý vô hạn linh hồn, nhưng hắn để ý là phía trên bầu trời có cái gì, hắn để ý là vận mệnh phải bị mình nắm trong tay, hắn để ý là xé trời che mắt đi tìm Ô Sơn, đi biết hai chữ Túc Mệnh, lý do thực sự!
Những điều này là hắn khát vọng, nằm mơ đều khao khát.
"Nếu ngươi không tin thì ta có thể nhận ngươi làm chủ, nhưng quá trình nhận chủ phải chia làm hai phần. Phần thứ nhất là ban đầu, nếu mọi thứ đều dựa theo ước hẹn của chúng ta vậy sau khi ta sống lại sẽ hoàn thành bước thứ hai. Tất cả điều ta hứa, ta nhất định sẽ làm được. Ngươi chỉ mất đi một rắn nhỏ ấu niên, huyết mạch không thuần, đổi lấy, là ta!"
Tô Minh im lặng, lát sau hắn lắc đầu.
"Ta không tin!" Khoảnh khắc nói ra câu này, hắn lao hướng đầu người phụ nữ trong cục thịt.
"Tại sao ngươi không tin? Mỗi câu ta nói đều là thật. Chỉ cần ta sống lại, ta nhất định có thể làm được. Ngươi không phải người thứ nhất ta hứa, trước ngươi còn có một người được ta hứa hẹn, tên của hắn ta không biết, nhưng cảm giác huyết mạch của hắn hơi giống ngươi! Hắn tự xưng là…Man Thần đời thứ ba!"
Chính lúc này, ngoài xác Chúc Cửu Âm khổng lồ, trong sương mù vô tận, lão già áo đen ngồi xếp bằng thi triển Túc Mệnh cuối cùng đôi mắt chớp lóe, thấy hết điều Tô Minh trải qua.
Lão già áo đen dùn cách đặc biệt nhìn thấy những việc từ đầu Tô Minh tiến vào Chúc Cửu Âm đã xảy ra. Mắt lão chợt lóe, khóe miệng bỗng nhếch nụ cười quái dị.
"Ý chí còn sót lại của Chúc Cửu Âm, dù nó cường đại nhưng muốn nuốt hậu bối của nó, lại đối mặt Túc Mệnh, có lẽ ta có thể lợi dụng." Nụ cười của lão già áo đen rạng rỡ.
"Bên Túc Mệnh có con xích long và ông lão Âm Linh, coi như ta có ra tay thì khó san bằng được, để hắn tiếp tục con đường số mệnh. Chỉ có khi hắn ở trong người Chúc Cửu Âm thì mới có thể tránh đi xích long. Tuy nhiên ta cũng không thể vào người Chúc Cửu Âm, chỉ có thể dựa vào Túc Mệnh trông thấy." Lão già liếm môi, con ngươi ảnh chiếu thân hình Tô Minh vặn vẹo.
"Nhưng Túc Mệnh này nếu ta dùng tu vi tế hiến chút thì có thể triển khai một chút thần thông. Có lẽ thần thông này không thể hoàn thành kế hoạch đơn giản nhất, khó mà khiến Túc Mệnh ngủ say, tuy nhiên…ta có thể dùng nó kích động ý chí Chúc Cửu Âm, để nó mở ra bất tử bất diệt giới, hóa thành ngục tù phong ấn Túc Mệnh! Như vậy thì hắn sẽ bị cưỡng ép ở lại đây, tương tự kế hoạch làm hắn ngủ say, ta cũng có đủ thời gian chờ đợi ảnh chiếu phân thân thứ hai của chủ nhân giáng xuống! Vậy thì coi như ta lập công lớn rồi!" Tại
Lão già áo đen mỉm cười, tay phải nâng lên chỉ vào ngọc giản xanh ở trán mình. Ngọc giản chấn động, từ mép tỏa ra đoàn tơ đen. Những tơ đen nhanh chóng lan tràn, chớp mắt phủ đầy mặt lão, đặc biệt là rìa mắt càng nhiều tơ đen hơn. Tơ đen vẫn đang lan tràn, kéo dài vào trong đôi mắt lão già, thay thế tơ máu mắt lão thành tơ đen, cùng lúc đó che phủ con ngươi, lờ mờ có thể thấy ảnh ngược bóng Tô Minh mơ hồ hơn. Cùng lúc đó, ngọc giản xanh nhanh chóng ảm đạm, mãi đến khi hóa thành màu đen, *bùm* một tiếng nổ tung. Khoảnh khắc nó hóa thành mảnh vỡ, khóe miệng lão già áo đen phun ra ngụm khí.
Ngụm khí bị phun ra hóa thành khói đen, biến mất.
Bên Tô Minh, khi hắn nghe Chúc Cửu Âm nói đến năm chữ Man Thần đời thứ ba thì tinh thần chấn động, nhưng bước chân của hắn không chút tạm dừng, xông vào sâu trong cục thịt. Nắm đấm tay phải, lực lượng mạnh mẽ bảy khối Man Cốt trong người sắp đánh vào đầu người phụ nữ hấp thu tơ trắng từ người rắn nhỏ.
Chính lúc này, mép cục thịt khổng lồ, vị trí Tô Minh không thấy, chỗ ấy bỗng nổi lên cơn gió, có khói đen theo gió xuất hiện nhẹ nhàng len vào cục thịt khổng lồ, biến mất. Chuyện chỉ xảy ra trong giây lát, chớp mắt đã kết thúc.