Tô Minh rời đi, Mệnh tộc trong sơn cốc không ai phát hiện. Dù hắn biến mất nhưng để lại một lũ thần thức khiến hắn có cảm ứng nơi này. Nếu trong khoảng thời gian hắn ra ngoài chỗ này có gì biến cố thì có thể dùng thuật thuấn dĩ nhanh nhất quay về. Ngược lại bên xích long dao động yếu ớt truyền đến thống khổ khiến lòng Tô Minh dấy lên giận dữ dù xích long là Hồng La sáng tạo ra nhưng tại đại hội đổ bảo trong Chúc Cửu Giới, nó thấy Tô Minh không chút do dự quay về là có thể hiểu lòng trung thành. Một đường đi theo, mãi đến khi Tô Minh bước vào trong xác Chúc Cửu Âm, xích long vẫn luôn chờ bên ngoài mãi đến khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Tô Minh có thể tưởng tượng ra cái gọi là ngoài ý muốn liên quan rất lớn đến ông lão Âm Linh năm đó hắn ký kết.
Hắn nhất định phải cứ ra xích long, dù hắn biết rõ Âm Linh tộc cường đại nhưng là chủ của xích long, nếu vì nguy hiểm mà tử bỏ nó thì Tô Minh không làm được.
Vì không tìm thấy nhà, Tô Minh trọng tình!
Vì không có người thân ở bên, Tô Minh trọng nghĩa!
Xích long và hắn không tính cái gì ân tình nhưng có trung, Tô Minh tuyệt đối không vì sợ hãi mà rút lui từ bỏ nó.
Âm Linh tộc. Tô Minh lao nhanh giữa không trung, hóa thành cầu vồng, đôi mắt lóe tia sáng lạnh, tay phải nâng lên, trong lòng bàn tay biến ảo Hàm Sơn Chuông.
Ánh mắt rơi trên chuông, Tô Minh im lặng nhìn sợi tóc Man Thần ở ngón tay, sợi tóc giờ còn không nhiều nhưng hắn biểu tình dứt khoát, tốc độ càng nhanh.
Khi nguyên thần của hắn đã kết thúc ôn dưỡng rồi thì tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, đặc biệt phối hợp thuật thuấn di, cầu vồng xẹt qua không trung đôi khi biến mất xuất hiện ở phía chân trời.
Dùng mấy canh giờ, Tô Minh lao nhanh từ sơn cốc Mệnh tộc đến gần nơi đầy đầm lầy. Đầm lầy này mười lăm năm trước không có giờ phủ lên phạm vi chừng vạn mét, đôi khi có bong bóng từ trong đầm lầy bốc lên, vỡ xong biến thành sương khói xanh lượn lờ trên đầm lầy, khiến người tới gần thấy là sương khói mông lung.
Tô Minh không lỗ mãng đi trước Âm Linh tộc mà tới đây, chỗ này trong thần thức hình ảnh của hắn tồn tại Man Hồn độc thi.
Muốn đi Âm Linh tộc Tô Minh phải chuẩn bị mạnh nhất, dù gì hắn ký ức khắc sâu Âm Linh tộc cường đại.
Lúc này hắn đứng giữa không trung đầm lầy, cúi đầu mắt lóe tia sáng vàng, ánh mắt xuyên thấu sương khói bên dưới, chìm vào trong đầm lầy, dao động quen thuộc từ đầm lầy toát ra. Cùng lúc đó từng tiếng gầm trầm đục vang vọng khuếch tán, chấn động sương khói bốn phía. Tiếng gầm ẩn chứa tàn bạo, dường như rất ghét thần thức Tô Minh xâm nhập.
"Mười lăm năm khó được tự do khiến ngươi sinh ra tân thần trí...dám thấy ta mà không ra! Năm đó khi ngươi còn sống ta có thể bắt ngươi, giờ ngươi có tân thần trí thì vẫn thế thôi!" Tô Minh lạnh nhạt nói, tay phải nâng lên mạnh ấn đầm lầy dưới đất.
Cái ấn này trên người Tô Minh chớp lóe ánh sáng vàng, lực lượng mạnh mẽ theo tay phải đẩy ra hướng tới đầm lầy. Tiếng nổ quanh quẩn, mặt đầm lầy xuất hiện ấn ký bàn tay to hõm vào, đó là do Tô Minh đè xuống tạo thành.
Đầm lầy chấn động, bàn tay không ngừng đè xuống, tiếng gầm phát ra từ đầm lầy ngày càng mãnh liệt. Lát sau khi chưởng ấn hạ xuống chừng mười mét, đầm lầy hõm sâu xuống thì một bàn tay xanh thò ra khỏi đầm lầy, va chạm với chưởng của Tô Minh phát ra tiếng nổ kinh thiên. Đầm lầy như tan vỡ, thật nhiều nước bùn văng khắp nơi. Con rối ẩn giấu trong đầm lầy mà Tô Minh muốn tìm vẫn không ra, dường như nó luôn trốn tránh là bản năng! - .vn
"Không ra hả." Mắt Tô Minh chợt lóe, thần thức hết sức mở ra hướng tới đầm lầy, bỗng xâm nhập vào trong, quét qua. Hắn thấy trong đầm lầy vô số xương người cùng thú, sâu bên dưới có một bóng người ngồi xổm tại đó, mắt lóe tia sáng âm u đang gầm rống.
Tô Minh không chút do dự thần thức lao hướng thân hình ấy, trong thời gian ngắn bao phủ. Hắn lập tức phát hiện ấn ký mình để trong thân hình kia còn đó nhưng đã rất mờ nhạt, hiển nhiên mấy năm nay thường bị con rối này trùng kích.
"Độc thi, quay về!" Tô Minh thì thầm, dùng thần thức lôi kéo ấn ký để lại.
Lập tức thân hình ấy run bần bật, tiếng gầm càng dữ dội, ở sâu trong đầm lấy nhanh chóng di chuyển như muốn tránh khỏi thần thức Tô Minh.
Nhưng bây giờ thần thức của Tô Minh cường không phải con rối có thể tránh né ẩn núp được. Lát sau thân hình ấy phát ra tiếng gào không thể chịu đựng, hung ác bất chấp tất cả lao ra khỏi đầm lầy.
Chỉ thấy một bóng xanh vọt ra khỏi đầm lầy, mang theo mùi tanh hôi và thi khí hướng tới Tô Minh.
Tô Minh đứng giữa không trung, biểu tình bình thường. Khoảnh khắc bóng xanh đên, tay phải hắn nâng lên vung trước mặt, lập tức có nhiều điện quang hình cung xuất hiện ngoài người Tô Minh nhanh chóng di chuyển. Ở trên bầu trời, mưa lất phất cũng chớp lóe nhiều tia điện. Tô Minh vung lên, những tia điện thoát khỏi người hắn từ bốn phương tám hướng giữa không trung tập trung vào bóng xanh, chớp mắt va chạm, phát ra tiếng ầm ầm sấm sét. Từ xa nhìn lại bóng xanh như có thể hấp dẫn tia chớp, bốn phía chui ra vô số lôi long chớp lóe đánh xuống!
Bóng xanh phát ra tiếng rên, không để ý tia chớp đánh, mang theo sấm sét không chút ngừng chân tới gần Tô Minh chưa đến ba mét, miệng phun ra ngụm khói độc. Khói độc thành hai màu xanh đen, như bùng nổ mạnh khuếch tán, trông như muốn bao phủ thân hình Tô Minh vào đó.
Phút chốc chỗ Tô Minh ở khói độc lượn lờ, độc mạnh mẽ như có sự sống không ngừng khuếch tán bốn phía. Cái bóng phát ra tiếng gầm đắc ý, mắt lóe tia hung ác, định vọt vào sương khói. Nhưng lúc này, sau lưng nó không khí vặn vẹo, thân hình Tô Minh hiện ra.
Hắn đi ra thì cái bóng phát hiện ngay, nó định xoay người bỗng nghe Tô Minh hừ lạnh, tay phải nâng lên cách không chỉ vào bóng xanh!
Cái chỉ này đầu ngón tay Tô Minh phát ra ánh vàng chói mắt, ánh sáng vàng khoảnh khắc thành sáng nhất nơi này, rơi vào thân thể bóng xanh.
Bóng xanh phát ra tiếng hét thảm, vội vàng lùi lại như muốn rút vào trong khói độc. Nhưng không đợi nó lao vào thì Tô Minh vung tay áo, gió lốc phát ra. Gió lốc nhanh chóng xoay chuyển dấy lên cuồng phong vô tận, nhanh hơn cái bóng vào trong sương khói, thổi quét. Thật nhiều khói độc bị cuốn đi theo gió lốc, khiến bóng xanh muốn dung nhập vào khói độc bị hụt.
Bước chân bóng xanh ngừng, xoay người rống to với Tô Minh. Chính vào lúc này nó mới lộ ra bộ dạng, đó là người toàn thân mọc lông xanh. Lông xanh như gai nhìn hơi sắc bén, phù trùm toàn thân!
Đôi mắt tỏa ánh sáng vàng nhìn chằm chằm Tô Minh, vị trí giữa trán có dúm lông trắng!
Theo nó hô hấp, từng đợt khói độc hai màu xanh đen không ngừng phun ra rồi lại bị hút về, hình thành tuần hoàn.
Người này vẫn có thể thấy ra đó là Man Hồn độc thi năm đó của Tô Minh!
Không biết mười lăm năm nay nó được tạo hóa gì lại biến thành bộ dạng như vậy, tu vi dao động mạnh hơn trước nhiều, giờ trông như có thể so với cường giả trung kỳ Man Hồn!
Đặc biệt là khói độc càng kinh người, nếu không lúc trước Tô Minh sẽ không chọn thuấn di tránh đi. Liếc mắt nhìn thấy, trong khói độc này trừ độc rắn nhỏ ra còn có một loại độc tố chưa biết, hai loại độc khác khiến người kinh sợ.
Độc thi gầm hướng Tô Minh xong nhoáng người lên, không tấn công nữa mà lao hướng đầm lầy.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhưng ngoài người gió lốc xoay chuyển. Gió lốc có thể xua tan tất cả khói độc. Hắn nhìn độc thi xông hướng đầm lầy cũng không ngăn cản, mà nâng lên tay phải hư không chộp, lập tức một cây gậy to biến ảo trong bàn tay.
Giây phút độc thi vọt vào đầm lầy thì tay phải Tô Minh vung gậy lên, cây gậy biến to ra gần trăm mét, hắn một gậy đập xuống.
Tiếng nổ chấn động tám hướng trầm đục vang. Khoảnh khắc gậy đập xuống đầm lầy, chấn động mãnh liệt phu lên đầm lầy, khiến đầm lầy bị đè ép phát ra lực phản chấn mạnh mẽ. Lực lượng chớp mắt khuếch tán khiến độc thi vọt vào trong không thể tự chủ bị bắn ra. Giây phút nó bị bắn ra, Tô Minh như tia chớp tới gần, ngón trỏ tay phải liên tục khách không điểm, chỉ vào ngực độc thi khiến nó không ngừng lùi, biểu tình lộ kinh khủng.
"Ta có thể luyện ngươi thành con rối thì tất nhiên cũng có thể diệt trừ ngươi. Nhưng nếu ngươi đã sinh ra thần trí vậy hãy tự quyết định đi, là tiếp tục theo ta hoặc là...chết thật!" Tô Minh dừng lại, thần thức bao trùm độc thi.
Mới nãy vài chỉ hắn đưa vào vài lũ lực lượng Man Cốt vào người độc thi, lực lượng này chỉ cần hắn động ý niệm là sẽ toàn diện bộc phát.
Độc thi sợ hãi cuồng rống, người khuếch tán khói độc bao phủ lây nó. Nó định nhanh chóng bỏ chạy, Tô Minh cười nhạt không đuổi theo, động ý niệm, lập tức trong sương khói phát ra tiếng nổ. Liên tục nổ sáu lần, Tô Minh vung tay áo, gió lốc từ người tản ra ngoài cuốn sương khói tán đi, lộ ra độc thi giữa không trung toàn thân rách mướp, mắt ảm đạm, miệng chảy máu xanh. Nó biểu tình sợ hãi nhìn Tô Minh, trong mắt càng kinh sợ hơn.
"Chết, hay thuận theo!" Tô Minh nhìn độc thi, chậm rãi nói.
Độc thi vẻ mặt giãy dụa, qua một lúc cúi đầu, quỳ trước mặt Tô Minh phát ra tiếng ù ù, mặc kệ thần thức của hắn vọt vào người dung hợp với ấn ký trước kia để lại.
Mặc kệ độc thi, Tô Minh nhìn hướng Âm Linh tộc, cất bước đi. Độc thi ngoan ngoãn theo sau, đôi khi lưu luyến ngoái nhìn đầm lầy.
Hắn nhất định phải cứ ra xích long, dù hắn biết rõ Âm Linh tộc cường đại nhưng là chủ của xích long, nếu vì nguy hiểm mà tử bỏ nó thì Tô Minh không làm được.
Vì không tìm thấy nhà, Tô Minh trọng tình!
Vì không có người thân ở bên, Tô Minh trọng nghĩa!
Xích long và hắn không tính cái gì ân tình nhưng có trung, Tô Minh tuyệt đối không vì sợ hãi mà rút lui từ bỏ nó.
Âm Linh tộc. Tô Minh lao nhanh giữa không trung, hóa thành cầu vồng, đôi mắt lóe tia sáng lạnh, tay phải nâng lên, trong lòng bàn tay biến ảo Hàm Sơn Chuông.
Ánh mắt rơi trên chuông, Tô Minh im lặng nhìn sợi tóc Man Thần ở ngón tay, sợi tóc giờ còn không nhiều nhưng hắn biểu tình dứt khoát, tốc độ càng nhanh.
Khi nguyên thần của hắn đã kết thúc ôn dưỡng rồi thì tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, đặc biệt phối hợp thuật thuấn di, cầu vồng xẹt qua không trung đôi khi biến mất xuất hiện ở phía chân trời.
Dùng mấy canh giờ, Tô Minh lao nhanh từ sơn cốc Mệnh tộc đến gần nơi đầy đầm lầy. Đầm lầy này mười lăm năm trước không có giờ phủ lên phạm vi chừng vạn mét, đôi khi có bong bóng từ trong đầm lầy bốc lên, vỡ xong biến thành sương khói xanh lượn lờ trên đầm lầy, khiến người tới gần thấy là sương khói mông lung.
Tô Minh không lỗ mãng đi trước Âm Linh tộc mà tới đây, chỗ này trong thần thức hình ảnh của hắn tồn tại Man Hồn độc thi.
Muốn đi Âm Linh tộc Tô Minh phải chuẩn bị mạnh nhất, dù gì hắn ký ức khắc sâu Âm Linh tộc cường đại.
Lúc này hắn đứng giữa không trung đầm lầy, cúi đầu mắt lóe tia sáng vàng, ánh mắt xuyên thấu sương khói bên dưới, chìm vào trong đầm lầy, dao động quen thuộc từ đầm lầy toát ra. Cùng lúc đó từng tiếng gầm trầm đục vang vọng khuếch tán, chấn động sương khói bốn phía. Tiếng gầm ẩn chứa tàn bạo, dường như rất ghét thần thức Tô Minh xâm nhập.
"Mười lăm năm khó được tự do khiến ngươi sinh ra tân thần trí...dám thấy ta mà không ra! Năm đó khi ngươi còn sống ta có thể bắt ngươi, giờ ngươi có tân thần trí thì vẫn thế thôi!" Tô Minh lạnh nhạt nói, tay phải nâng lên mạnh ấn đầm lầy dưới đất.
Cái ấn này trên người Tô Minh chớp lóe ánh sáng vàng, lực lượng mạnh mẽ theo tay phải đẩy ra hướng tới đầm lầy. Tiếng nổ quanh quẩn, mặt đầm lầy xuất hiện ấn ký bàn tay to hõm vào, đó là do Tô Minh đè xuống tạo thành.
Đầm lầy chấn động, bàn tay không ngừng đè xuống, tiếng gầm phát ra từ đầm lầy ngày càng mãnh liệt. Lát sau khi chưởng ấn hạ xuống chừng mười mét, đầm lầy hõm sâu xuống thì một bàn tay xanh thò ra khỏi đầm lầy, va chạm với chưởng của Tô Minh phát ra tiếng nổ kinh thiên. Đầm lầy như tan vỡ, thật nhiều nước bùn văng khắp nơi. Con rối ẩn giấu trong đầm lầy mà Tô Minh muốn tìm vẫn không ra, dường như nó luôn trốn tránh là bản năng! - .vn
"Không ra hả." Mắt Tô Minh chợt lóe, thần thức hết sức mở ra hướng tới đầm lầy, bỗng xâm nhập vào trong, quét qua. Hắn thấy trong đầm lầy vô số xương người cùng thú, sâu bên dưới có một bóng người ngồi xổm tại đó, mắt lóe tia sáng âm u đang gầm rống.
Tô Minh không chút do dự thần thức lao hướng thân hình ấy, trong thời gian ngắn bao phủ. Hắn lập tức phát hiện ấn ký mình để trong thân hình kia còn đó nhưng đã rất mờ nhạt, hiển nhiên mấy năm nay thường bị con rối này trùng kích.
"Độc thi, quay về!" Tô Minh thì thầm, dùng thần thức lôi kéo ấn ký để lại.
Lập tức thân hình ấy run bần bật, tiếng gầm càng dữ dội, ở sâu trong đầm lấy nhanh chóng di chuyển như muốn tránh khỏi thần thức Tô Minh.
Nhưng bây giờ thần thức của Tô Minh cường không phải con rối có thể tránh né ẩn núp được. Lát sau thân hình ấy phát ra tiếng gào không thể chịu đựng, hung ác bất chấp tất cả lao ra khỏi đầm lầy.
Chỉ thấy một bóng xanh vọt ra khỏi đầm lầy, mang theo mùi tanh hôi và thi khí hướng tới Tô Minh.
Tô Minh đứng giữa không trung, biểu tình bình thường. Khoảnh khắc bóng xanh đên, tay phải hắn nâng lên vung trước mặt, lập tức có nhiều điện quang hình cung xuất hiện ngoài người Tô Minh nhanh chóng di chuyển. Ở trên bầu trời, mưa lất phất cũng chớp lóe nhiều tia điện. Tô Minh vung lên, những tia điện thoát khỏi người hắn từ bốn phương tám hướng giữa không trung tập trung vào bóng xanh, chớp mắt va chạm, phát ra tiếng ầm ầm sấm sét. Từ xa nhìn lại bóng xanh như có thể hấp dẫn tia chớp, bốn phía chui ra vô số lôi long chớp lóe đánh xuống!
Bóng xanh phát ra tiếng rên, không để ý tia chớp đánh, mang theo sấm sét không chút ngừng chân tới gần Tô Minh chưa đến ba mét, miệng phun ra ngụm khói độc. Khói độc thành hai màu xanh đen, như bùng nổ mạnh khuếch tán, trông như muốn bao phủ thân hình Tô Minh vào đó.
Phút chốc chỗ Tô Minh ở khói độc lượn lờ, độc mạnh mẽ như có sự sống không ngừng khuếch tán bốn phía. Cái bóng phát ra tiếng gầm đắc ý, mắt lóe tia hung ác, định vọt vào sương khói. Nhưng lúc này, sau lưng nó không khí vặn vẹo, thân hình Tô Minh hiện ra.
Hắn đi ra thì cái bóng phát hiện ngay, nó định xoay người bỗng nghe Tô Minh hừ lạnh, tay phải nâng lên cách không chỉ vào bóng xanh!
Cái chỉ này đầu ngón tay Tô Minh phát ra ánh vàng chói mắt, ánh sáng vàng khoảnh khắc thành sáng nhất nơi này, rơi vào thân thể bóng xanh.
Bóng xanh phát ra tiếng hét thảm, vội vàng lùi lại như muốn rút vào trong khói độc. Nhưng không đợi nó lao vào thì Tô Minh vung tay áo, gió lốc phát ra. Gió lốc nhanh chóng xoay chuyển dấy lên cuồng phong vô tận, nhanh hơn cái bóng vào trong sương khói, thổi quét. Thật nhiều khói độc bị cuốn đi theo gió lốc, khiến bóng xanh muốn dung nhập vào khói độc bị hụt.
Bước chân bóng xanh ngừng, xoay người rống to với Tô Minh. Chính vào lúc này nó mới lộ ra bộ dạng, đó là người toàn thân mọc lông xanh. Lông xanh như gai nhìn hơi sắc bén, phù trùm toàn thân!
Đôi mắt tỏa ánh sáng vàng nhìn chằm chằm Tô Minh, vị trí giữa trán có dúm lông trắng!
Theo nó hô hấp, từng đợt khói độc hai màu xanh đen không ngừng phun ra rồi lại bị hút về, hình thành tuần hoàn.
Người này vẫn có thể thấy ra đó là Man Hồn độc thi năm đó của Tô Minh!
Không biết mười lăm năm nay nó được tạo hóa gì lại biến thành bộ dạng như vậy, tu vi dao động mạnh hơn trước nhiều, giờ trông như có thể so với cường giả trung kỳ Man Hồn!
Đặc biệt là khói độc càng kinh người, nếu không lúc trước Tô Minh sẽ không chọn thuấn di tránh đi. Liếc mắt nhìn thấy, trong khói độc này trừ độc rắn nhỏ ra còn có một loại độc tố chưa biết, hai loại độc khác khiến người kinh sợ.
Độc thi gầm hướng Tô Minh xong nhoáng người lên, không tấn công nữa mà lao hướng đầm lầy.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhưng ngoài người gió lốc xoay chuyển. Gió lốc có thể xua tan tất cả khói độc. Hắn nhìn độc thi xông hướng đầm lầy cũng không ngăn cản, mà nâng lên tay phải hư không chộp, lập tức một cây gậy to biến ảo trong bàn tay.
Giây phút độc thi vọt vào đầm lầy thì tay phải Tô Minh vung gậy lên, cây gậy biến to ra gần trăm mét, hắn một gậy đập xuống.
Tiếng nổ chấn động tám hướng trầm đục vang. Khoảnh khắc gậy đập xuống đầm lầy, chấn động mãnh liệt phu lên đầm lầy, khiến đầm lầy bị đè ép phát ra lực phản chấn mạnh mẽ. Lực lượng chớp mắt khuếch tán khiến độc thi vọt vào trong không thể tự chủ bị bắn ra. Giây phút nó bị bắn ra, Tô Minh như tia chớp tới gần, ngón trỏ tay phải liên tục khách không điểm, chỉ vào ngực độc thi khiến nó không ngừng lùi, biểu tình lộ kinh khủng.
"Ta có thể luyện ngươi thành con rối thì tất nhiên cũng có thể diệt trừ ngươi. Nhưng nếu ngươi đã sinh ra thần trí vậy hãy tự quyết định đi, là tiếp tục theo ta hoặc là...chết thật!" Tô Minh dừng lại, thần thức bao trùm độc thi.
Mới nãy vài chỉ hắn đưa vào vài lũ lực lượng Man Cốt vào người độc thi, lực lượng này chỉ cần hắn động ý niệm là sẽ toàn diện bộc phát.
Độc thi sợ hãi cuồng rống, người khuếch tán khói độc bao phủ lây nó. Nó định nhanh chóng bỏ chạy, Tô Minh cười nhạt không đuổi theo, động ý niệm, lập tức trong sương khói phát ra tiếng nổ. Liên tục nổ sáu lần, Tô Minh vung tay áo, gió lốc từ người tản ra ngoài cuốn sương khói tán đi, lộ ra độc thi giữa không trung toàn thân rách mướp, mắt ảm đạm, miệng chảy máu xanh. Nó biểu tình sợ hãi nhìn Tô Minh, trong mắt càng kinh sợ hơn.
"Chết, hay thuận theo!" Tô Minh nhìn độc thi, chậm rãi nói.
Độc thi vẻ mặt giãy dụa, qua một lúc cúi đầu, quỳ trước mặt Tô Minh phát ra tiếng ù ù, mặc kệ thần thức của hắn vọt vào người dung hợp với ấn ký trước kia để lại.
Mặc kệ độc thi, Tô Minh nhìn hướng Âm Linh tộc, cất bước đi. Độc thi ngoan ngoãn theo sau, đôi khi lưu luyến ngoái nhìn đầm lầy.