"Tuy nhiên, thứ này cho mình một linh cảm, thì ra thần thông có thể thi triển như vậy." Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn đại điện trong thiên địa, mắt nhắm chặt.
Lát sau, khoảnh khắc mở mắt ra, trong mắt hắn xuất hiện ảo cảnh, bên trong là một tòa cung điện, một thành trì to lớn, đó là...Đại Ngu hoàng thành!
Trong ảnh cảnh có chính điện Đại Ngu, cũng có tòa đại ngu nam tang điện bị bắt chước ra!
Giây phút trong mắt Tô Minh xuất hiện những cung điện và vương triều thì hắn tiến một bước, chân đạp xuống, đại điện hư ảo biến ra lập tức tan vỡ, cuối cùng sụp xuống.
"Giữa thật và giả yếu ớt như vậy." Khi đại ngu nam tang điện tan vỡ thì Tô Minh cảm thán.
Điện tan vỡ hóa thành mảnh vụn xé rách bốn phía, ở trước mặt Tô Minh dấy lên một tầng lồng chụp, lộ ra đảo Ma La đằng sau thế giới ảo, và Ma La còn nửa bước vào trong đại điện nhưng người bỗng run rẩy hộc ra búng máu!
Ma La tinh thần rung động, tràn đầy hoảng sợ. Lão không trông nhờ lực Đại Ngu có thể giết chết đối phương, dù sao thuật này chỉ là hư ảo, là tông môn lão bắt chước ra, nhưng lão tự tin có thể kiềm chế đối phương một ít thời gian.
Sự thật là từ lúc lão thi pháp đến khi ảo cảnh Đại Ngu tan vỡ, tất cả chỉ ba giây!
Ba giây thời gian, như trời sụp đất nứt, ánh sáng vàng trên trời tắt Ma La hộc máu, ánh sáng ảm đạm trên trời có một khối mái ngói từ trên trời giáng xuống đất. Đó là mái ngói màu đỏ, bên trên ẩn chứa cổ kính và tang thương. Ảo cảnh Đại Ngu là lấy nó triển khai, rớt xuống đất nó xuất hiện khe nứt như sắp tan vỡ.
"Không thể nào! Tông chủ từng nói, trong ảo cảnh Đại Ngu không một ai có thể vài giây liền rời đi, vật đó dù là thi triển với người cực mạnh thì có thể vây khốn mười lăm phút!!!" Tinh thần Ma La lần nữa bị hoảng sợ thay thế. Lão hộc máu, không chút do dự muốn bước ngay vào đại điện. Nhưng chân còn chưa đạp xuống, lập tức thế giới quanh lão vặn vẹo, trong vặn vẹo lão chấn kinh thấy hình ảnh lúc trước Bảo Sơn từng thấy!
Lão thấy ánh sáng đảo ngược, thấy thế giới bốn phía thành mảnh vỡ lại ngưng tụ. Thấy bước chân lão lùi rấu, thấy thân thể rời khỏi đại điện. Càng thấy Tô Minh nâng lên ngón trỏ tay phải, như trọng thương Bảo Sơn, chỉ vào ngực lão. Đau nhức xuyên thấu toàn thân khiến khóe miệng trào máu, nhưng không có sức phản kháng, dường như trong thời gian đảo ngược, ý thức và thân hình lão tách rời. Bản thân tiến lên, trong tiến lên lão không có cảm giác nguy hiểm cho nên đi mà không phản kháng. Nhưng theo thời gian đảo ngược, thân thể lão còn giữ động tác không phản kháng, khiến mọi thứ lộ ra trong hủy diệt.
Đây là điểm mạnh nhất của Túc Mệnh!
Ma La dọa hồn phi phách tán, lão thấy rõ kết cuộc của Bảo Sơn, giờ mình như vậy không thể chống cự, hay né tránh, như thành con rối bị khống chế, thời gian trước sau đảo ngược, không ngừng bị trọng thương, mãi đến khi...chết!
Đặc biệt bị Túc Mệnh một chỉ điểm trúng, máu tràn ra, thân thể lão bị lực lượng mạnh trùng kích. Lão chưa rút lui vài bước thì thế giới trước mắt lại tan vỡ thành mảnh vụn rồi ngưng tụ, mọi thứ như luân hồi, từng đợt tuần hoàn, khiến người tận đáy lòng sinh ra ảo giác y thức suy sụp.
"Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, nếu không thì ta chết chắc! Người này chắc chắn là một trong ba cường giả Nam Thần, hắn nổi danh nhiều năm, chắc chắn có càng nhiều thủ đoạn!" Mắt thấy người mình bắn ngược, Tô Minh tiến lên, ngón thứ hai sắp điểm xuống, tinh thần Ma La kinh khủng đến cực độ. Lão cả đời giết chóc, chưa từng gặp thần thông quái dị như vậy, liên tưởng thân phận đối phương, lão trong nỗi sợ và nguy hiểm sinh mạng, bắt đầu điên cuồng.
Giây phút chỉ thứ hai của Tô Minh chỉ vào trán Ma La, đôi mắt lão biếnđỏ rực. Lão không thể khống chế thân thể bị thời gian dẫn dắt, thuật pháp thần thông không thể thi triển, nhưng lão có thể làm được là khiến...Man Hồn của mình tan vỡ!
Giây phút ngón tay Tô Minh chạm vào trán lão, toàn thân Ma La nổi gân xanh, ầm vang, trong người lão bùng phát lực thiêu cháy, lực lượng mạnh mẽ, là lão đốt tu vi của mình, lấy cái giá hậu kỳ Man Hồn rơi xuống trung kỳ Man Hồn bùng phát.
Khoảnh khắc lực tu vi thiêu đốt bùng nổ, thân thể Ma La bị một chỉ Tô Minh điểm hộc máu rút lui, thế giới trước mắt lão lại tan vỡ thành mảnh vụn rồi ngưng tụ, nhưng có một giây tạm dừng, khiến lão thét gào, bất chấp tất cả lao ra luân hồi khiến lão sợ hãi!
Giây phút lão ra, lão không lo đến lau máu nơi khóe miệng, lão biết cơ hội chỉ có một lần, trong chớp mắt đối với hình ảnh luân hồi nghịch chuyển, lão sợ đến cực hạn. Vừa mới lao ra thì lão không chút do dự đôi tay ấn pháp quyết chỉ tới trước.
"Chúng sinh thất tình, hỉ nộ ưu tư bi khủng kinh!" Phát ra tiếng gầm, Ma La một chỉ cách không điểm Tô Minh, chỉ thấy từ ngón tay lão lập tức có bảy luồng khói tản ra, biểu tình lão từ điên cuòng biến thành cười to, trong tiếng cười hóa thành giận dữ, rồi âu lo, đến tưởng niệm, bi thương, sợ, kinh hãi.
Bảy loại biểu tình đối ứng thuật chúng sinh thất tình, khoảnh khắc lộ ra trên mặt lão, đầu ngón tay toát ra bảy luồng khí ở giữa không trung thành bảy ảnh khói xông hướng Tô Minh!
Giờ phút này Ma La bởi vì tu vi trong người thiêu đốt, cứng rắn thoát khỏi lực tuần hoàn khiến Tô Minh không thể lấy thuật quá khứ làm thuật pháp đảo ngược. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thời gian đã qua mười hai giây, cực hạn hóa thân trở về Tô Minh sắp đến.
"Thất tình..." Tô Minh im lặng, đôi mắt lạnh lùng, không tốn tránh mà cất bước đi hướng Ma La hoàn toàn lộ ra thân thể.
Hắn đi đến, thất tình biến thành bóng sương, cái thứ nhất tới gần Tô Minh, dung nhập vào người hắn, xuyên qua thân thể, dường như trên người hắn không có cảm xúc vui sướng.
Hình ảnh này khiến Ma La ngây ra. Ngay lập tức, bóng sương nộ cũngđến, nhưng va chạm người Tô Minh thì vẫn xuyên thấu, tan biến sau lưng hắn. Tô Minh biểu tình y cũ, không chút thay đổi, cất bước đến.
"Này..." Ma La hoàn toàn ngẩn ngơ, đặc biệt là khi lão thấy bóng sương bi, khủng, kinh va chạm Tô Minh như không thây hắn, toàn bộ xuyên thấu tan biến, nỗi sợ trong lòng Ma La đạt đến cực độ!
"Điều này không khả năng! Hễ là con người đều không thể nào không có thất tình!!!" Ma La rống to, hoảng sợ kinh khủng thân thể vội lùi ra sau. Chẳng qua lão kinh hoảng không chú ý đến, mặc dù thất tình đều tan biến hết nhưng có một lũ tình khi dung nhập vào người Tô Minh thì ngừng trong chớp mắt.
Tình này là tưởng niệm.
Có một giây, trong đầu Tô Minh hiện ra Ô Sơn, A Công, Bạch Linh, Cửu Phong, sư tôn, vân vân.
Mắt thấy Tô Minh đến gần, tay trái nâng lên, cảm giác chìm đắm trong luân hồi, thế giới xung quanh tan vỡ thành mảnh vụn lại hiện ra, Ma La hoảng sợ, nghiến chặt răng, tu vi thiêu đốt trong người lão càng mãnh liệt hơn, khiến tu vi từ trung kỳ Man Hồn hóa thành sơ kỳ Man Hồn, lấy loại thiêu đốt này hình thành lực bùng phát, khiến lão rít gào tiến lên một bước, mắt thấy sắp bước vào đại điện.
Mắt Tô Minh chớp lóe, bộ dạng của hắn vào phút này nhanh chóng biến đổi, thời gian Túc Mệnh sắp kết thúc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh. Hắn không tiến tới nữa mà toàn thân lóe ánh sáng tím, trong hóa thân Túc Mệnh hắn mặc Táng Tà giáp!
Chớp mắt, toàn thân Tô Minh lượn lờ ánh sáng tím, tay phải nâng lên. Trường thương biến ảo, khiến Tô Minh lần đầu tiên lúc làm Túc Mệnh bùng phát lực Táng Tà giáp!
Giờ phút này, Ma La mượn lực lượng lượng thiêu đốt tu vi toàn thân phá tan thời gian trôi qua, lấy cái giá cực lớn rốt cuộc biến vào trong đại điện. Giây phút bước vào điện, đôi tay lão mạnh duỗi phát ra tiếng rống kinh thiên. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Tiên tổ di trạch dung vào thân tam đại đệ tử Ma La, trợ ta tái hiện huy hoàng Chúng Sinh tông!" Ma La hét, trước mặt lão đặt từng hàng linh bài bỗng tỏa ra sánh sáng âm u chói mắt. Trong ánh sáng xuất hiện từng lũ tàn hồn thấy không rõ bộ dạng. Những tàn hồn xuất hiện khiến đại điện biến lạnh lẽo, như có gió lạnh thét gào. Những tàn hồn khi linh vị vỡ thành bụi phấn thì lao hướng Ma La, từ vị trí toàn thân điên cuồng chui vào, khí thế của lão tăng vọt.
Từ sơ kỳ Man Hồn đến trung kỳ, lại lần nữa tăng lên, đã đến hậu kỳ Man Hồn, chưa kết thúc, biểu tình Ma La thống khổ, hét thảm, tu vi lại tăng vọt, nhưng không đến đại viên mãn mà là đỉnh hậu kỳ!
Tất cả liên quan đến lão thiêu đốt tu vi, nếu không thì trong điên cuồng có lẽ lão sẽ ở thời gian ngắn đạt được một lần lực Man Hồn đại viên mãn!
Mắt Ma La đỏ ngầu, thân thể đau nhức như bị xé rách khiến lão càng điên cuồng. Tu vi tăng vọt, lão mạnh xoay người gầm hướng Tô Minh lao đến. Tô Minh lấy Túc Mệnh mặc Táng Tà giáp, tay phải cầm trường thương tím cất bước hướng Ma La. Trước một giây thân thể từ Túc Mệnh hồi phục lại thì ném ra trường thương.
Một thương này là Tô Minh ở trạng thái Túc Mệnh mạnh nhất, có Táng Tà giáp, có thể xưng là một thương tuyệt vời!
Một thương này nếu thật sự so uy lực thì đã vượt qua đại viên mãn, có một tia dấu vết tu mệnh.
Lát sau, khoảnh khắc mở mắt ra, trong mắt hắn xuất hiện ảo cảnh, bên trong là một tòa cung điện, một thành trì to lớn, đó là...Đại Ngu hoàng thành!
Trong ảnh cảnh có chính điện Đại Ngu, cũng có tòa đại ngu nam tang điện bị bắt chước ra!
Giây phút trong mắt Tô Minh xuất hiện những cung điện và vương triều thì hắn tiến một bước, chân đạp xuống, đại điện hư ảo biến ra lập tức tan vỡ, cuối cùng sụp xuống.
"Giữa thật và giả yếu ớt như vậy." Khi đại ngu nam tang điện tan vỡ thì Tô Minh cảm thán.
Điện tan vỡ hóa thành mảnh vụn xé rách bốn phía, ở trước mặt Tô Minh dấy lên một tầng lồng chụp, lộ ra đảo Ma La đằng sau thế giới ảo, và Ma La còn nửa bước vào trong đại điện nhưng người bỗng run rẩy hộc ra búng máu!
Ma La tinh thần rung động, tràn đầy hoảng sợ. Lão không trông nhờ lực Đại Ngu có thể giết chết đối phương, dù sao thuật này chỉ là hư ảo, là tông môn lão bắt chước ra, nhưng lão tự tin có thể kiềm chế đối phương một ít thời gian.
Sự thật là từ lúc lão thi pháp đến khi ảo cảnh Đại Ngu tan vỡ, tất cả chỉ ba giây!
Ba giây thời gian, như trời sụp đất nứt, ánh sáng vàng trên trời tắt Ma La hộc máu, ánh sáng ảm đạm trên trời có một khối mái ngói từ trên trời giáng xuống đất. Đó là mái ngói màu đỏ, bên trên ẩn chứa cổ kính và tang thương. Ảo cảnh Đại Ngu là lấy nó triển khai, rớt xuống đất nó xuất hiện khe nứt như sắp tan vỡ.
"Không thể nào! Tông chủ từng nói, trong ảo cảnh Đại Ngu không một ai có thể vài giây liền rời đi, vật đó dù là thi triển với người cực mạnh thì có thể vây khốn mười lăm phút!!!" Tinh thần Ma La lần nữa bị hoảng sợ thay thế. Lão hộc máu, không chút do dự muốn bước ngay vào đại điện. Nhưng chân còn chưa đạp xuống, lập tức thế giới quanh lão vặn vẹo, trong vặn vẹo lão chấn kinh thấy hình ảnh lúc trước Bảo Sơn từng thấy!
Lão thấy ánh sáng đảo ngược, thấy thế giới bốn phía thành mảnh vỡ lại ngưng tụ. Thấy bước chân lão lùi rấu, thấy thân thể rời khỏi đại điện. Càng thấy Tô Minh nâng lên ngón trỏ tay phải, như trọng thương Bảo Sơn, chỉ vào ngực lão. Đau nhức xuyên thấu toàn thân khiến khóe miệng trào máu, nhưng không có sức phản kháng, dường như trong thời gian đảo ngược, ý thức và thân hình lão tách rời. Bản thân tiến lên, trong tiến lên lão không có cảm giác nguy hiểm cho nên đi mà không phản kháng. Nhưng theo thời gian đảo ngược, thân thể lão còn giữ động tác không phản kháng, khiến mọi thứ lộ ra trong hủy diệt.
Đây là điểm mạnh nhất của Túc Mệnh!
Ma La dọa hồn phi phách tán, lão thấy rõ kết cuộc của Bảo Sơn, giờ mình như vậy không thể chống cự, hay né tránh, như thành con rối bị khống chế, thời gian trước sau đảo ngược, không ngừng bị trọng thương, mãi đến khi...chết!
Đặc biệt bị Túc Mệnh một chỉ điểm trúng, máu tràn ra, thân thể lão bị lực lượng mạnh trùng kích. Lão chưa rút lui vài bước thì thế giới trước mắt lại tan vỡ thành mảnh vụn rồi ngưng tụ, mọi thứ như luân hồi, từng đợt tuần hoàn, khiến người tận đáy lòng sinh ra ảo giác y thức suy sụp.
"Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, nếu không thì ta chết chắc! Người này chắc chắn là một trong ba cường giả Nam Thần, hắn nổi danh nhiều năm, chắc chắn có càng nhiều thủ đoạn!" Mắt thấy người mình bắn ngược, Tô Minh tiến lên, ngón thứ hai sắp điểm xuống, tinh thần Ma La kinh khủng đến cực độ. Lão cả đời giết chóc, chưa từng gặp thần thông quái dị như vậy, liên tưởng thân phận đối phương, lão trong nỗi sợ và nguy hiểm sinh mạng, bắt đầu điên cuồng.
Giây phút chỉ thứ hai của Tô Minh chỉ vào trán Ma La, đôi mắt lão biếnđỏ rực. Lão không thể khống chế thân thể bị thời gian dẫn dắt, thuật pháp thần thông không thể thi triển, nhưng lão có thể làm được là khiến...Man Hồn của mình tan vỡ!
Giây phút ngón tay Tô Minh chạm vào trán lão, toàn thân Ma La nổi gân xanh, ầm vang, trong người lão bùng phát lực thiêu cháy, lực lượng mạnh mẽ, là lão đốt tu vi của mình, lấy cái giá hậu kỳ Man Hồn rơi xuống trung kỳ Man Hồn bùng phát.
Khoảnh khắc lực tu vi thiêu đốt bùng nổ, thân thể Ma La bị một chỉ Tô Minh điểm hộc máu rút lui, thế giới trước mắt lão lại tan vỡ thành mảnh vụn rồi ngưng tụ, nhưng có một giây tạm dừng, khiến lão thét gào, bất chấp tất cả lao ra luân hồi khiến lão sợ hãi!
Giây phút lão ra, lão không lo đến lau máu nơi khóe miệng, lão biết cơ hội chỉ có một lần, trong chớp mắt đối với hình ảnh luân hồi nghịch chuyển, lão sợ đến cực hạn. Vừa mới lao ra thì lão không chút do dự đôi tay ấn pháp quyết chỉ tới trước.
"Chúng sinh thất tình, hỉ nộ ưu tư bi khủng kinh!" Phát ra tiếng gầm, Ma La một chỉ cách không điểm Tô Minh, chỉ thấy từ ngón tay lão lập tức có bảy luồng khói tản ra, biểu tình lão từ điên cuòng biến thành cười to, trong tiếng cười hóa thành giận dữ, rồi âu lo, đến tưởng niệm, bi thương, sợ, kinh hãi.
Bảy loại biểu tình đối ứng thuật chúng sinh thất tình, khoảnh khắc lộ ra trên mặt lão, đầu ngón tay toát ra bảy luồng khí ở giữa không trung thành bảy ảnh khói xông hướng Tô Minh!
Giờ phút này Ma La bởi vì tu vi trong người thiêu đốt, cứng rắn thoát khỏi lực tuần hoàn khiến Tô Minh không thể lấy thuật quá khứ làm thuật pháp đảo ngược. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thời gian đã qua mười hai giây, cực hạn hóa thân trở về Tô Minh sắp đến.
"Thất tình..." Tô Minh im lặng, đôi mắt lạnh lùng, không tốn tránh mà cất bước đi hướng Ma La hoàn toàn lộ ra thân thể.
Hắn đi đến, thất tình biến thành bóng sương, cái thứ nhất tới gần Tô Minh, dung nhập vào người hắn, xuyên qua thân thể, dường như trên người hắn không có cảm xúc vui sướng.
Hình ảnh này khiến Ma La ngây ra. Ngay lập tức, bóng sương nộ cũngđến, nhưng va chạm người Tô Minh thì vẫn xuyên thấu, tan biến sau lưng hắn. Tô Minh biểu tình y cũ, không chút thay đổi, cất bước đến.
"Này..." Ma La hoàn toàn ngẩn ngơ, đặc biệt là khi lão thấy bóng sương bi, khủng, kinh va chạm Tô Minh như không thây hắn, toàn bộ xuyên thấu tan biến, nỗi sợ trong lòng Ma La đạt đến cực độ!
"Điều này không khả năng! Hễ là con người đều không thể nào không có thất tình!!!" Ma La rống to, hoảng sợ kinh khủng thân thể vội lùi ra sau. Chẳng qua lão kinh hoảng không chú ý đến, mặc dù thất tình đều tan biến hết nhưng có một lũ tình khi dung nhập vào người Tô Minh thì ngừng trong chớp mắt.
Tình này là tưởng niệm.
Có một giây, trong đầu Tô Minh hiện ra Ô Sơn, A Công, Bạch Linh, Cửu Phong, sư tôn, vân vân.
Mắt thấy Tô Minh đến gần, tay trái nâng lên, cảm giác chìm đắm trong luân hồi, thế giới xung quanh tan vỡ thành mảnh vụn lại hiện ra, Ma La hoảng sợ, nghiến chặt răng, tu vi thiêu đốt trong người lão càng mãnh liệt hơn, khiến tu vi từ trung kỳ Man Hồn hóa thành sơ kỳ Man Hồn, lấy loại thiêu đốt này hình thành lực bùng phát, khiến lão rít gào tiến lên một bước, mắt thấy sắp bước vào đại điện.
Mắt Tô Minh chớp lóe, bộ dạng của hắn vào phút này nhanh chóng biến đổi, thời gian Túc Mệnh sắp kết thúc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh. Hắn không tiến tới nữa mà toàn thân lóe ánh sáng tím, trong hóa thân Túc Mệnh hắn mặc Táng Tà giáp!
Chớp mắt, toàn thân Tô Minh lượn lờ ánh sáng tím, tay phải nâng lên. Trường thương biến ảo, khiến Tô Minh lần đầu tiên lúc làm Túc Mệnh bùng phát lực Táng Tà giáp!
Giờ phút này, Ma La mượn lực lượng lượng thiêu đốt tu vi toàn thân phá tan thời gian trôi qua, lấy cái giá cực lớn rốt cuộc biến vào trong đại điện. Giây phút bước vào điện, đôi tay lão mạnh duỗi phát ra tiếng rống kinh thiên. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Tiên tổ di trạch dung vào thân tam đại đệ tử Ma La, trợ ta tái hiện huy hoàng Chúng Sinh tông!" Ma La hét, trước mặt lão đặt từng hàng linh bài bỗng tỏa ra sánh sáng âm u chói mắt. Trong ánh sáng xuất hiện từng lũ tàn hồn thấy không rõ bộ dạng. Những tàn hồn xuất hiện khiến đại điện biến lạnh lẽo, như có gió lạnh thét gào. Những tàn hồn khi linh vị vỡ thành bụi phấn thì lao hướng Ma La, từ vị trí toàn thân điên cuồng chui vào, khí thế của lão tăng vọt.
Từ sơ kỳ Man Hồn đến trung kỳ, lại lần nữa tăng lên, đã đến hậu kỳ Man Hồn, chưa kết thúc, biểu tình Ma La thống khổ, hét thảm, tu vi lại tăng vọt, nhưng không đến đại viên mãn mà là đỉnh hậu kỳ!
Tất cả liên quan đến lão thiêu đốt tu vi, nếu không thì trong điên cuồng có lẽ lão sẽ ở thời gian ngắn đạt được một lần lực Man Hồn đại viên mãn!
Mắt Ma La đỏ ngầu, thân thể đau nhức như bị xé rách khiến lão càng điên cuồng. Tu vi tăng vọt, lão mạnh xoay người gầm hướng Tô Minh lao đến. Tô Minh lấy Túc Mệnh mặc Táng Tà giáp, tay phải cầm trường thương tím cất bước hướng Ma La. Trước một giây thân thể từ Túc Mệnh hồi phục lại thì ném ra trường thương.
Một thương này là Tô Minh ở trạng thái Túc Mệnh mạnh nhất, có Táng Tà giáp, có thể xưng là một thương tuyệt vời!
Một thương này nếu thật sự so uy lực thì đã vượt qua đại viên mãn, có một tia dấu vết tu mệnh.