Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn mười giây sau, trong khe hở chỉ truyền ra khí thế cường đại nhưng không có chút thanh âm đáp án, điều này khiến Ma La ngẩn ra.
"Xin Hắc Tước đại nhân ra tay!!!" Người Ma La run rẩy, sốt ruột nói.
Tô Minh đứng đó nhìn Ma La, hắn đội mũ, người ngoài thấy chỉ là giết chóc và lạnh lùng, không thấy mặt khác.
"Ra tay cái đầu ngươi!!!" Một lúc sau, Ma La trong căng thẳng, từ khe hở bỗng phát ra tiếng gầm. Tiếng gầm như sấm nổ ầm vang.
"Chỗ này là nơi lão phu bế quan, thế mà ngươi dám quấy rầy lão phu tu hành, nếu không phải nể tình ngươi nhiều lần cung phụng thì lão phu giết ngươi ngay rồi! Nghĩ tình ngươi vi phạm lần đầu, cút cho lão phu!" Thanh âm trong khe hở lộ ra giận dữ.
Ma La nghe người ngây như phỗng, lão phản ứng lại, sốt ruột nói.
"Hắc Tước đại nhân, cái này...bây giờ ta bị người buộc, xin đại nhân giúp cho, chỉ có giết người này ta mới tiếp tục cung..."
Không đợi Ma La nói xong thì tiếng rống từ trong khe hở càng mãnh liệt. :
"Cút! Nếu còn không rời đi thì lão phu sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không đi được. Còn cái người mặc giáp, lão phu và ngươi không oán không cừu, sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi cũng lập tức rời đi, đảo này là chỗ lão phu bế quan, hai ngươi ra bên ngoài giết chóc, đừng quay lại nữa!"
"Hắc Tước đại nhân!!!" Ma La sợ hãi, lão không nghĩ đến vào lúc quan trọng thế này bị Hắc Tước mình mời, nhiều lần cung phụng nịnh nọt lại không để ý đến mình. Hơn nữa thái độ hoàn toàn khác với mọi khi. Bình thường chỉ là kiêu ngạo, nhưng khi mình cung phụng vật phẩm thì có được khích lệ, đối phương còn nói có y ở thì không ai đụng vào mình được. Nhưng bây giờ...
"Hắc Tước đại nhân, giết người này đối với ngài chỉ là một ý định, xin đại nhân xem ở vãn bối nhiều lần cung phụng cứu ta đi, cứu ta!!!" Ma La van xin, Hắc Tước là ánh sáng cuối cùng trong đời lão, là tất cả hy vọng trong tuyệt vọng, sao gã từ bỏ được.
"Thật không biết tốt xấu, lão phu và hắn không oán không cừu, sao có thể tùy ý giết người? Lão phu cao phong lượng tiết, anh vũ phi phàm, quang minh lỗi lạc, thiên hạ đều biết tuyệt đối sẽ không giết với người chẳng có thù oán! Dù là việc ta chỉ cần động ý niệm tùy tiện hủy diệt mọi thứ, nhưng có một số việc lão phu không muốn làm. Chỉ cần đối phương không chủ động chọc ta thì ta sẽ không giết chóc!" Trong khe hở phát ra thanh âm lộ tang thương.
Cùng lúc đó, nhấn mạnh hai câu không oán không thù, đối phương không chủ động chọc.
"Còn ngươi, nếu đã dây dưa như vậy thì đừng đi nữa!" Trong khe hở phát ra tiếng hừ lạnh.
Cùng lúc đó, khí thế khổng lồ bùng phát, một bàn tay to lớn lao ra khỏi khe hở, bàn tay ở giữa không trung tỏa khí thế kinh thiên động địa, khiến người thấy kinh sợ vô cùng.
Bàn tay to lớn cỡ vài trăm mét như che đậy cả bầu trời, ấn xuống Ma La lộ sợ hãi không dám tin.
Gió rít gào, khi Ma La lộ tuyệt vọng, lòng điên cuồng oán độc, định dốc hết sức thì bàn tay bỗng tạm dừng cách đầu lão hơn mười mét. Trong khe hở truyền dến tiếng thở dài.
"Thôi, dù gì ngươi có cung phụng lão phu, ta không muốn giết ngươi. Cho hai ngươi mười giây, mau rời đi!"
Ma La cười thảm, lão không biết tại sao đối phương không muốn ra tay, hình ảnh trước kia hiện trong óc, đối phương cường đại khiến lão nghẹt thở, vốn tưởng lại có hy vọng, nhưng trước mắt vẫn là tuyệt vọng.
Tô Minh nhấc chân lên tiến tới trước, đi tới cạnh khe hở, nhìn xuống. Khe rất sâu, bên trong lượn lờ sương khói không thấy chỗ sâu trong.
Giây phút Tô Minh cúi đầu nhìn khe hở thì từ bên trong phát ra tiếng hừ lạnh, có vẻ bất mãn.
"Tiểu bối, lão phu cho ngươi cơ hội, còn không đi mau? Không lẽ muốn lão phu thật sự ra tay!?"
"Thôi, lão phu luôn từ bi, tiểu bối ngươi tu vi không tầm thường, lão phu nhìn rất thích, nhanh đi đi, mang theo tiểu bối tên Ma La rời khỏi đây!"
Dưới Táng Tà giáp, khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười.
"Ta còn chưa muốn đi." Tô Minh chậm rãi nói.
"Ngươi thật to gan, lão phu đã cho ngươi cơ hội mà không biết tốt xấu như thế, lão lẽ thật muốn lão phu ra tay giết ngươi sao?" Trong khe hở thanh âm già nua gầm rống.
Ma La ngẩn ra, trong tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng. Lão nhìn Tô Minh, bỗng cảm thấy người này ngu ngu, nhưng rất mong chờ đối phương cứ như vậy, thế thì chọc giận Hắc Tước đại nhân, đối phương chết chắc!
"Hắc Tước đại nhân, người này không biết tốt xấu, xin đại nhân ra tay giết hắn!!!" Ma La vội nói.
"Ngươi câm miệng, lão phu luôn từ bi, sao có thể vì một câu nói mà có ý giết người? Tiểu bối, lão phu lại cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi còn không nắm bắt thì ta thật sẽ ra tay!"
Tô Minh không lên tiếng, vẫn nhìn khe hở, khóe môi nhếch càng cao.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã mười giây. Trong khe hở im lặng ngắn ngủi rồi văng vẳng tiếng thở dài.
"Lão phu vốn từ bi, tất cả là tại ngươi tự gây vạ."
Theo lời nói phát ra, chỉ thấy từ khe hở bắn ra ánh sáng bảy sắc. Cùng lúc đó, một con khổng tước bảy sắc chậm rãi bay ra khỏi khe hở, mãi đến ở giữa không trung tỏa ánh sáng chói mắt.
Khổng tước bảy sắc trông rất là cường đại, trên người tỏa ra khí thế vượt qua Man Hồn cảnh, khiến người nhìn thì sẽ ngừng thở. Đôi mắt nó lộ tang thương năm tháng, như trải qua vô số sinh tử, nhìn thấu tất cả, đại triệt đại ngộ.
"Ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Ma La ở một bên biểu tình kích động, khổng tước bảy sắc này chính là năm đó lão chứng kiến bản thể của đối phương. Lão vĩnh viễn không quên bản thể của đối phương thi triển thần thông làm lão kinh sợ.
Thần thông đó lão nhớ rõ, tên là Phiên Hải! Đó là thần thông lão chưa từng gặp nhưng hù vỡ mật!
Lão càng khó quên năm đó trước ánh mắt của đối phương, ở trên bầu trời dường như không thích vùng biển này, muốn lật biển trở lại, vĩnh viễn không thể quên câu thì thào.
"Màu nước biển này làm lão phu không thích, nếu vậy thì lật nó trở lại đi."
Trong ký ức của Ma La, đối phương nói râcau này xong thì nguyên bầu trời biến thành bảy sắc, hình thành hai bàn tay to cắm sâu vào đáy biển như sắp đào biển ra!
"Nhiều sinh mệnh như vậy...thôi, không thể vì yêu thích của mình là liên lụy nhiều sinh linh như thế."
Ma La chính mắt thấy đối phương lắc đầu, tán đi tất cả thần thông, đưa mắt nhìn mình.
Hình ảnh này triệt để làm Ma La chấn kính. Lão vốn vô tình đi ngang qua, nhưng sau đó bắt đầu một đường cung kính và nịnh nọt.
Giờ lão thấy Hắc Tước đại nhân lần nữa lộ bản thể, kích động lên, cảm thấy hy vọng lại xuất hiện.
Tô Minh nhìn khổng tước bảy sắc trên bầu trời, đứng đó, người chớp lóe ánh sáng tím. Chậm rãi, toàn thân áo giáp biến thành tơ tím dung nhập vào người, khiến diện mạo Tô Minh chậm rãi lộ ra.
"Lại đây!" Tô Minh biểu tình lạnh lùng liếc khổng tước bảy sắc một cái, lạnh giọng nói, lời nói cho người cảm giác không giống đối mặt cường giả mà như răn dạy.
"Tô Minh, ngươi thật to gan! Hắc Tước đại nhân, người này bất kính như vậy, xin..." Mắt Ma La sáng lên, bây giờ lão không kịp suy nghĩ tại sao Tô Minh nói lời đó, vội vàng lên tiếng, muốn Hắc Tước đại nhân cường đại trong mắt lão ra tay.
Nhưng chưa đợi lão nói xong thì ngừng bặt, lão trợn to mắt ngây ngốc nhìn.
Khi khổng tước bảy sắc thấy bộ dạng Tô Minh, nghe lời nói lạnh lùng của hắn thì mạnh run lên, biểu tình lộ kinh hoảng và sợ hãi, có vẻ giãy dụa, nhưng vừa xuất hiện lập tức mất đi. Nó gục đầu, thay bộ dạng nịnh nọt, vỗ cánh to, giống...con chim to vội bay tới bên cạnh Tô Minh.
"Nhân sinh hà xử bất tương phùng, cái kia...mới rồi không nhìn thấy ha..." Khổng tước bảy sắc biểu tình cười nịnh tới bên cạnh Tô Minh, vội nói.
"Hồi phục bộ dạng của ngươi." Tô Minh bị ánh sáng trên người khổng tước bảy sắc làm hoa mắt, cau mày nói.
Khổng tước bảy sắc thấy Tô Minh nhíu mày tim rớt cái bịch, nó chứng kiến qua đối phương cường giả, đó là người bị ngũ sắc khổng tước truy sát, càng là năm đó khiến nó chạy trối chết. Quan trọng nhất là nó ở sâu dưới đất chính mắt thấy tình hình vừa rồi, nếu không phải không dám trốn sợ bị đối phương phát hiện thì nó đã sớm trốn đi rồi.
Cho nên nó ở dưới đất không ngừng cầu nguyện, hy vọng đối phương không phát hiện ra mình, thế mà bị Ma La buộc ra, có thể nói nó hận lão ngập trời. Giờ nó vội nịnh nọt, người run lên, phút chốc bảy sắc tan biến, xuất hiện ở trước mặt Tô Minh và Ma La là một hắc hạc trọc hơn phân nửa lông. Bộ dạng và biểu tình phối hợp cho người cảm giác xấu xa, đối với lúc trước thần võ như hoàn toàn trái ngược. Nó nịnh Tô Minh xong ngoái đầu hung dữ trừng Ma La.
Ma La ngây ngốc nhìn hắc hạc, nhìn nó làm biểu tình nịnh Tô Minh, nhìn nó khoa trương nói, nhìn khổng tước bảy sắc biến thành hạc trọc lông, não lão trống rỗng, thế giới của lão vì một con hạc mà sụp xuống.
"Tại sao có thể như vậy..."
Lão vốn không dễ lừa, nhưng hắc hạc đúng là có bản lĩnh, khiến Ma La bị ấn tượng che mờ triệt để bị dắt mũi.
"Một con hạc...khổng tước..." Ma La hộc máu nhìn con hạc, lão bỗng rất muốn chửi thề.
"Xin Hắc Tước đại nhân ra tay!!!" Người Ma La run rẩy, sốt ruột nói.
Tô Minh đứng đó nhìn Ma La, hắn đội mũ, người ngoài thấy chỉ là giết chóc và lạnh lùng, không thấy mặt khác.
"Ra tay cái đầu ngươi!!!" Một lúc sau, Ma La trong căng thẳng, từ khe hở bỗng phát ra tiếng gầm. Tiếng gầm như sấm nổ ầm vang.
"Chỗ này là nơi lão phu bế quan, thế mà ngươi dám quấy rầy lão phu tu hành, nếu không phải nể tình ngươi nhiều lần cung phụng thì lão phu giết ngươi ngay rồi! Nghĩ tình ngươi vi phạm lần đầu, cút cho lão phu!" Thanh âm trong khe hở lộ ra giận dữ.
Ma La nghe người ngây như phỗng, lão phản ứng lại, sốt ruột nói.
"Hắc Tước đại nhân, cái này...bây giờ ta bị người buộc, xin đại nhân giúp cho, chỉ có giết người này ta mới tiếp tục cung..."
Không đợi Ma La nói xong thì tiếng rống từ trong khe hở càng mãnh liệt. :
"Cút! Nếu còn không rời đi thì lão phu sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không đi được. Còn cái người mặc giáp, lão phu và ngươi không oán không cừu, sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi cũng lập tức rời đi, đảo này là chỗ lão phu bế quan, hai ngươi ra bên ngoài giết chóc, đừng quay lại nữa!"
"Hắc Tước đại nhân!!!" Ma La sợ hãi, lão không nghĩ đến vào lúc quan trọng thế này bị Hắc Tước mình mời, nhiều lần cung phụng nịnh nọt lại không để ý đến mình. Hơn nữa thái độ hoàn toàn khác với mọi khi. Bình thường chỉ là kiêu ngạo, nhưng khi mình cung phụng vật phẩm thì có được khích lệ, đối phương còn nói có y ở thì không ai đụng vào mình được. Nhưng bây giờ...
"Hắc Tước đại nhân, giết người này đối với ngài chỉ là một ý định, xin đại nhân xem ở vãn bối nhiều lần cung phụng cứu ta đi, cứu ta!!!" Ma La van xin, Hắc Tước là ánh sáng cuối cùng trong đời lão, là tất cả hy vọng trong tuyệt vọng, sao gã từ bỏ được.
"Thật không biết tốt xấu, lão phu và hắn không oán không cừu, sao có thể tùy ý giết người? Lão phu cao phong lượng tiết, anh vũ phi phàm, quang minh lỗi lạc, thiên hạ đều biết tuyệt đối sẽ không giết với người chẳng có thù oán! Dù là việc ta chỉ cần động ý niệm tùy tiện hủy diệt mọi thứ, nhưng có một số việc lão phu không muốn làm. Chỉ cần đối phương không chủ động chọc ta thì ta sẽ không giết chóc!" Trong khe hở phát ra thanh âm lộ tang thương.
Cùng lúc đó, nhấn mạnh hai câu không oán không thù, đối phương không chủ động chọc.
"Còn ngươi, nếu đã dây dưa như vậy thì đừng đi nữa!" Trong khe hở phát ra tiếng hừ lạnh.
Cùng lúc đó, khí thế khổng lồ bùng phát, một bàn tay to lớn lao ra khỏi khe hở, bàn tay ở giữa không trung tỏa khí thế kinh thiên động địa, khiến người thấy kinh sợ vô cùng.
Bàn tay to lớn cỡ vài trăm mét như che đậy cả bầu trời, ấn xuống Ma La lộ sợ hãi không dám tin.
Gió rít gào, khi Ma La lộ tuyệt vọng, lòng điên cuồng oán độc, định dốc hết sức thì bàn tay bỗng tạm dừng cách đầu lão hơn mười mét. Trong khe hở truyền dến tiếng thở dài.
"Thôi, dù gì ngươi có cung phụng lão phu, ta không muốn giết ngươi. Cho hai ngươi mười giây, mau rời đi!"
Ma La cười thảm, lão không biết tại sao đối phương không muốn ra tay, hình ảnh trước kia hiện trong óc, đối phương cường đại khiến lão nghẹt thở, vốn tưởng lại có hy vọng, nhưng trước mắt vẫn là tuyệt vọng.
Tô Minh nhấc chân lên tiến tới trước, đi tới cạnh khe hở, nhìn xuống. Khe rất sâu, bên trong lượn lờ sương khói không thấy chỗ sâu trong.
Giây phút Tô Minh cúi đầu nhìn khe hở thì từ bên trong phát ra tiếng hừ lạnh, có vẻ bất mãn.
"Tiểu bối, lão phu cho ngươi cơ hội, còn không đi mau? Không lẽ muốn lão phu thật sự ra tay!?"
"Thôi, lão phu luôn từ bi, tiểu bối ngươi tu vi không tầm thường, lão phu nhìn rất thích, nhanh đi đi, mang theo tiểu bối tên Ma La rời khỏi đây!"
Dưới Táng Tà giáp, khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười.
"Ta còn chưa muốn đi." Tô Minh chậm rãi nói.
"Ngươi thật to gan, lão phu đã cho ngươi cơ hội mà không biết tốt xấu như thế, lão lẽ thật muốn lão phu ra tay giết ngươi sao?" Trong khe hở thanh âm già nua gầm rống.
Ma La ngẩn ra, trong tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng. Lão nhìn Tô Minh, bỗng cảm thấy người này ngu ngu, nhưng rất mong chờ đối phương cứ như vậy, thế thì chọc giận Hắc Tước đại nhân, đối phương chết chắc!
"Hắc Tước đại nhân, người này không biết tốt xấu, xin đại nhân ra tay giết hắn!!!" Ma La vội nói.
"Ngươi câm miệng, lão phu luôn từ bi, sao có thể vì một câu nói mà có ý giết người? Tiểu bối, lão phu lại cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi còn không nắm bắt thì ta thật sẽ ra tay!"
Tô Minh không lên tiếng, vẫn nhìn khe hở, khóe môi nhếch càng cao.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã mười giây. Trong khe hở im lặng ngắn ngủi rồi văng vẳng tiếng thở dài.
"Lão phu vốn từ bi, tất cả là tại ngươi tự gây vạ."
Theo lời nói phát ra, chỉ thấy từ khe hở bắn ra ánh sáng bảy sắc. Cùng lúc đó, một con khổng tước bảy sắc chậm rãi bay ra khỏi khe hở, mãi đến ở giữa không trung tỏa ánh sáng chói mắt.
Khổng tước bảy sắc trông rất là cường đại, trên người tỏa ra khí thế vượt qua Man Hồn cảnh, khiến người nhìn thì sẽ ngừng thở. Đôi mắt nó lộ tang thương năm tháng, như trải qua vô số sinh tử, nhìn thấu tất cả, đại triệt đại ngộ.
"Ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Ma La ở một bên biểu tình kích động, khổng tước bảy sắc này chính là năm đó lão chứng kiến bản thể của đối phương. Lão vĩnh viễn không quên bản thể của đối phương thi triển thần thông làm lão kinh sợ.
Thần thông đó lão nhớ rõ, tên là Phiên Hải! Đó là thần thông lão chưa từng gặp nhưng hù vỡ mật!
Lão càng khó quên năm đó trước ánh mắt của đối phương, ở trên bầu trời dường như không thích vùng biển này, muốn lật biển trở lại, vĩnh viễn không thể quên câu thì thào.
"Màu nước biển này làm lão phu không thích, nếu vậy thì lật nó trở lại đi."
Trong ký ức của Ma La, đối phương nói râcau này xong thì nguyên bầu trời biến thành bảy sắc, hình thành hai bàn tay to cắm sâu vào đáy biển như sắp đào biển ra!
"Nhiều sinh mệnh như vậy...thôi, không thể vì yêu thích của mình là liên lụy nhiều sinh linh như thế."
Ma La chính mắt thấy đối phương lắc đầu, tán đi tất cả thần thông, đưa mắt nhìn mình.
Hình ảnh này triệt để làm Ma La chấn kính. Lão vốn vô tình đi ngang qua, nhưng sau đó bắt đầu một đường cung kính và nịnh nọt.
Giờ lão thấy Hắc Tước đại nhân lần nữa lộ bản thể, kích động lên, cảm thấy hy vọng lại xuất hiện.
Tô Minh nhìn khổng tước bảy sắc trên bầu trời, đứng đó, người chớp lóe ánh sáng tím. Chậm rãi, toàn thân áo giáp biến thành tơ tím dung nhập vào người, khiến diện mạo Tô Minh chậm rãi lộ ra.
"Lại đây!" Tô Minh biểu tình lạnh lùng liếc khổng tước bảy sắc một cái, lạnh giọng nói, lời nói cho người cảm giác không giống đối mặt cường giả mà như răn dạy.
"Tô Minh, ngươi thật to gan! Hắc Tước đại nhân, người này bất kính như vậy, xin..." Mắt Ma La sáng lên, bây giờ lão không kịp suy nghĩ tại sao Tô Minh nói lời đó, vội vàng lên tiếng, muốn Hắc Tước đại nhân cường đại trong mắt lão ra tay.
Nhưng chưa đợi lão nói xong thì ngừng bặt, lão trợn to mắt ngây ngốc nhìn.
Khi khổng tước bảy sắc thấy bộ dạng Tô Minh, nghe lời nói lạnh lùng của hắn thì mạnh run lên, biểu tình lộ kinh hoảng và sợ hãi, có vẻ giãy dụa, nhưng vừa xuất hiện lập tức mất đi. Nó gục đầu, thay bộ dạng nịnh nọt, vỗ cánh to, giống...con chim to vội bay tới bên cạnh Tô Minh.
"Nhân sinh hà xử bất tương phùng, cái kia...mới rồi không nhìn thấy ha..." Khổng tước bảy sắc biểu tình cười nịnh tới bên cạnh Tô Minh, vội nói.
"Hồi phục bộ dạng của ngươi." Tô Minh bị ánh sáng trên người khổng tước bảy sắc làm hoa mắt, cau mày nói.
Khổng tước bảy sắc thấy Tô Minh nhíu mày tim rớt cái bịch, nó chứng kiến qua đối phương cường giả, đó là người bị ngũ sắc khổng tước truy sát, càng là năm đó khiến nó chạy trối chết. Quan trọng nhất là nó ở sâu dưới đất chính mắt thấy tình hình vừa rồi, nếu không phải không dám trốn sợ bị đối phương phát hiện thì nó đã sớm trốn đi rồi.
Cho nên nó ở dưới đất không ngừng cầu nguyện, hy vọng đối phương không phát hiện ra mình, thế mà bị Ma La buộc ra, có thể nói nó hận lão ngập trời. Giờ nó vội nịnh nọt, người run lên, phút chốc bảy sắc tan biến, xuất hiện ở trước mặt Tô Minh và Ma La là một hắc hạc trọc hơn phân nửa lông. Bộ dạng và biểu tình phối hợp cho người cảm giác xấu xa, đối với lúc trước thần võ như hoàn toàn trái ngược. Nó nịnh Tô Minh xong ngoái đầu hung dữ trừng Ma La.
Ma La ngây ngốc nhìn hắc hạc, nhìn nó làm biểu tình nịnh Tô Minh, nhìn nó khoa trương nói, nhìn khổng tước bảy sắc biến thành hạc trọc lông, não lão trống rỗng, thế giới của lão vì một con hạc mà sụp xuống.
"Tại sao có thể như vậy..."
Lão vốn không dễ lừa, nhưng hắc hạc đúng là có bản lĩnh, khiến Ma La bị ấn tượng che mờ triệt để bị dắt mũi.
"Một con hạc...khổng tước..." Ma La hộc máu nhìn con hạc, lão bỗng rất muốn chửi thề.