Trên bậc thang thứ bảy mươi chín, Tô Minh đứng ở đó nhìn xung quanh, đặc biệt là ngẩng đầu ngắm trăng. Hiện tại cách đêm khuya còn một khoảng thời gian, tuy là thế nhưng trong đêm trăng, Tô Minh cảm giác khá là thoải mái.
Từ khi hắn tu hành Hỏa Man thuật, Tô Minh liền thích đêm trăng, đặc biệt chờ mong ngày trăng tròn. Từ khi Tô Minh tu luyện Hỏa Man thuật còn chưa gặp phải trăng tròn.
Kỳ thật cũng có một lần, nhưng ngày đó mây đen che khuất trăng, hắn ở trong động đá vôi cảm nhận trong người xao động nhưng cuối cùng vẫn không có biến hóa gì nhiều. Tô Minh tự suy đoán nếu ngày ấy không có mây che trăng, có lẽ hắn sẽ khác đi.
Đáng tiếc hiện giờ không phải trăng tròn, nhưng Tô Minh vẫn cảm thấy rất thoải mái. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được áp lực truyền từ trên núi. Khi càng leo bậc thang cao, tùy theo trăng dâng lên, áp lực dần nặng nề.
"Man Công Phong Quyến bộ lạc từng nói buổi tối trên núi sẽ tăng áp lực, quả nhiên." Tô Minh mỉm cười, không thèm để ý việc này.
Theo hắn thấy thì buổi tối đúng là khiến áp lực biến lớn, nhưng cũng là lúc thực lực của Tô Minh đạt tới đỉnh cao.
Tô Minh buổi tối so với ban ngày đáng sợ hơn nhiều!!!
Thu lại ánh mắt nhìn vầng trăng, Tô Minh khoanh chân ngồi xuống bậc thang thứ bảy mươi chín, yên lặng cảm nhận nơi đây khác biệt.
Nơi này đúng như hắn dự đoán, là nơi cân bằng áp lực thứ hai cầu thang. Đặc biệt áp lực chỗ này tuy nói là cân bằng nhưng mạnh hơn bậc thứ ba mươi hai nhiều, rất thích hợp cho hắn tại đây tiếp tục khống chế khí huyết trong người, khiến sợi máu xuất hiện và giảm đi càng chính xác.
Đừng nói giờ phút này Tô Minh đã cảm nhận được cách khống chế khí huyết, trước đó tiến lên đã tăng thêm ba sợi máu, lại có một sợi là đạt tới Ngưng Huyết cảnh tầng năm!
Điều này làm Tô Minh rất mong chờ. Hắn muốn biết, khi bậc thứ bảy mươi chín này không thích hợp mình tu luyện rồi, khi hắn càng đi lên cao thì sẽ tăng thêm bao nhiêu sợi máu!
Tô Minh từ từ nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển khí huyết trong người, bắt đầu lần nữa cẩn thận khống chế, thử nghịch chuyển khí huyết, để nó dựa theo ý mình từ từ chậm lại.
Trên người hắn có năm mươi hai sợi máu, theo thời gian trôi qua, không ngừng biến hóa dần ổn định từ từ giảm bớt, chậm rãi đạt đến cực hạn lúc ở bậc ba mươi hai. Chẳng qua thêm ba sợi máu khiến hiện giờ trên người hắn không ngừng biến mất chỉ còn lại bốn mươi!
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh, không chút vội vàng, chậm rãi vận chuyển khí huyết chìm đắm trong khống chế. Thời gian trôi qua, rất nhanh đã là hai tiếng đồng hồ.
Lúc này trong núi có không ít người từ bỏ tiến lên tiếp, chọn ngồi tĩnh tu trên bậc thang nào đó, tu dưỡng bản thân vừa quan sát thứ hạng trong lệnh bài, chờ đợi trời sáng lại lần nữa so tài.
Ô Sâm thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này gã cắn răng đi lên thêm vài bậc thang đạt đến hai trăm chín mươi lăm bậc, cuối cùng chịu không nổi ngồi một bên. Sắc mặt gã âm trầm nhìn sương mù, trong mắt dần hiện mê mang.
"Nguyên Huyết Thi Khí của mình…đáng chết, bị người kia cướp đi. Không có huyết này, chẳng những tu luyện không tiến triển, thậm chí mau chóng suy yếu…mình có thể cảm nhận sự suy nhược…Việc này nếu không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt không thể cho A Công biết. nếu A Công biết mình đánh mất khí huyết, coi như có giúp mình tìm lại được cũng sẽ không thèm để ý đến mình nữa…"
Tưởng tượng hậu quả đáng sợ này, Ô Sâm siết chặt nắm tay, trong đôi mắt mê mang có nỗi sợ.
"Cũng không thể để ai biết, đặc biệt là mấy người hiến cho mình thi huyết. Mấy năm nay mình có thể bức ép chúng là bởi vì sự cường đại và thân phận trong tộc. Một khi chúng biết được mình mất đi Nguyên Huyết Thi Khí, chỉ sợ sẽ lập tức phản bội mình. Làm sao đây…phải làm sao đây…"
Ô Sâm sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên hết vẫn là mờ mịt.
Thần Xung thở hồng hộc, vừa đi vừa lầm bầm. Giờ phút này nhìn trên bầu trời không bị khói che ánh trăng càng sáng ngời, y muốn dừng lại nghỉ ngơi chờ tới ngày mai, nhưng nhìn thứ hạng lệnh bài trong tay, người tên Tất Túc vượt qua chính mình, nếu không lên thêm hai bậc thì không cam lòng.
"Bà nội ngươi, lão tử không tin!" Thần Xung cắn răng, tiếp tục tiến lên.
Cùng lúc đó, Tất Túc Hắc Sơn bộ lạc cũng thở dốc vừa liếc lệnh bài trong tay, vừa cắn răng nghênh đón ngọn núi dưới ánh trăng áp lực biến mạnh. Như muốn chống đối với Thần Xung, gã cứng rắn đi tiếp.
Lại qua một tiếng đồng hồ, Thần Xung hai chân run run, hét lớn một tiếng, ngồi phịch xuống hú một hơi với xung quanh yên tĩnh khói nghi ngút.
"Đi, ngươi đi đi, bà nội nó, hôm nay lão tử không đấu, ngày mai lại so tiếp!"
Không biết có phải Tất Túc có cảm ứng, lại bước ra vài bước, phịch một tiếng ngồi bệch xuống mặt đất, nhưng nhìn thứ bậc của mình trong lệnh bài, khóe miệng lộ nụ cười âm hiểm.
Lôi Thần cũng ngồi ở cầu thang hơn một trăm ba mươi, liên tục thở dài, vẻ mặt không cam lòng.
Rất nhiều người đều dừng lại, nhưng chỉ có một người không ngừng tiến lên.
"Năm trăm sáu mươi ba…năm trăm sáu mươi bảy…năm trăm bảy mươi hai…Diệp Vọng này đã khuya còn đi tiếp!"
"Hạng hai là Tất Túc, chẳng qua hắn mới chỉ là ba trăm chín mươi bảy bậc mà thôi. Còn Diệp Vọng đã hơn năm trăm, trừ phi hắn không để ý áp lực tăng mạnh trên núi vào ban đêm, cứ đi tiếp!"
"Không uổng là người đứng đầu trong cùng thế hệ, nghị lực này không phải ai có thể so sánh!"
Mấy trăm người trên quảng trường, giờ phút này đều nhìn chằm chằm vị trí đầu bảng trên pho tượng. Hiện tại toàn bộ thứ hạng chỉ có tên đứng đầu là còn biến đổi. Còn lại tất cả người tham gia cửa thứ nhất thì đều dừng lại.
"Năm trăm tám mươi bảy! Năm trăm tám mươi chín!"
"Lại đổi, lần này là năm trăm chín mươi lăm!!!"
Trên quảng trường truyền ra tiếng ồn ào, tất cả đều nhìn chăm chú hạng đầu trong bảng, ngay cả thủ lĩnh bộ lạc khác cũng đều thầm thở dài, đối với hậu bối Diệp Vọng có chút kính nể.
"Mặc Tang, Diệp Vọng trong tộc ta tài năng bẩm sinh cao, so với ngươi năm đó thì sao hả?" Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam mỉm cười nhìn thứ hạng trên pho tượng, từ từ mở miệng.
A Công Mặc Tang sắc mặt bình tĩnh, mỉm cười.
"Không tệ."
Kinh Nam cười cười, không nói nhiều về việc này.
Giờ phút này, trên núi, Diệp Vọng vẻ mặt kiên quyết, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn chắp tay sau lưng, đi từng bước một. Mặc dù mỗi một bước đạp xuống đều rất gian khó, nhưng y không hề do dự, cuối cùng bước lên bậc thứ sáu trăm mới dừng lại, khuôn mặt lộ nụ cười, khoanh chân ngồi xuống.
"Lần trước ngày đầu tiên, mình đi tới năm trăm tám mươi bậc, lần này vượt qua hai mươi bậc, được rồi…không biết lần này, ai có thể phát hiện khảo nghiệm của bậc thang năm trăm sáu mươi hai…Chắc là vẫn giống như cũ, không ai có tư cách cảm nhận tâm luyện của bậc năm trăm sáu mươi hai." Y thì thào, vẻ mặt không che giấu sự kiêu ngạo.
Năm trăm sáu mươi hai là một ngưỡng cửa. Năm đó lần đầu tiên y thất bại ở ngưỡng cửa này, đến lần thứ hai mới thành công. Hiện giờ lần thứ ba thì không thèm để ý nữa. Hơn nữa theo y thấy, những thí sinh không ai có tư cách so tài với mình, cũng không ai có tư cách khiến y để ý.
Y thậm chí cả ngày nay chưa từng liếc lệnh bài. Y so tài không phải các thí sinh mà là chính y.
Khi y dừng lại thì bên dưới ngoài quảng trường, tiếng bàn tán không ngừng dấy lên. Trong mắt mọi người, so tài một ngày nay theo Diệp Vọng ngừng thì coi như triệt để kết thúc. Tiếp theo phải chờ tới trời sáng mới lần nữa bắt đầu. Tại
"Thứ nhất là Diệp Vọng, thứ hai là Tất Túc, thứ ba là Thần Xung…thứ mười hai là Ô Sâm…Đến đây thì mười hạng đầu ngày thứ nhất chỉ có một là người ngoài bộ lạc, còn lại đều thuộc Phong Quyến bộ lạc chúng ta! Nhưng Bạch Linh thứ bốn mươi tám, thứ bốn mươi chín người tên Tư Không cũng là người ngoài, không biết hai người họ ngày mai có thể giữ vững năm mươi hạng đầu không. Dù sao đây mới chỉ là ngày đầu tiên, ngày mai mới là mấu chốt!"
"Tất Túc đến tột cùng là bộ lạc nào, kinh khủng đến vậy, không ngờ đứng hạng hai, đè ép cả Thần Xung. Người này từ nay về sau nhất định danh tiếng lan xa!"
"Còn chưa kết thúc, nói không chừng ngày mai sẽ có ngoài ý muốn…"
Những tiếng xôn xao dần yếu đi. Mấy trăm người nơi đây đa số khoanh chân ngồi chờ đợi ngày thứ hai.
Từ từ, tiếng hô hấp xung quanh dần bình tĩnh.
"Mặc Tang, cùng ta trở lại bộ lạc đi, tiếp tục chơi cờ, đợi ngày mai lại đến, xem coi Tô Minh nhà ngươi có thể đi vào năm mươi hạng đầu không." Kinh Nam mỉm cười nhìn Mặc Tang.
A Công Mặc Tang không nói lời nào, nhìn pho tượng hiện thứ một trăm hai mươi, Tô Minh ở bậc một trăm hai mươi ba, ông gật đầu.
Hai người đang muốn rời đi, nhưng lúc này đột nhiên con ngươi A Công co rút. Ngay sau đó, trên quảng trường, một ít tộc nhân chưa nghỉ ngơi thi thoảng còn nhìn thứ hạng, lúc này có người phát ra tiếng kinh hô.
"Động!! Người gọi Mặc Tô, động!!!" Tiếng kêu này lập tức khiến mọi người chung quanh đã nhắm mắt lại bản năng mở ra liếc nhìn. Nhìn một cái, sắc mặt họ biến kinh ngạc.
Kinh Nam vốn chuẩn bị rời đi, giờ phút này cũng dừng bước chân, tập trung nhìn.
Không chỉ ông, tất cả người trong quảng trường, bao gồm cả Man Công Ô Long bộ lạc, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, thủ lĩnh các bộ lạc khác đều nhìn qua. Dù sao hiện tại là đêm khuya, tất cả thí sinh đã ngừng bước chân, chỉ có một người đột nhiên tăng tốc thì đặc biệt rõ ràng!
Trong núi, trên cầu thang Tô Minh đứng, ở bậc thứ bảy mươi chín hắn ngồi xếp bằng mạnh mở mắt ra. Trong cơ thể hắn, khống chế sợi máu đông lại giảm bớt chỉ còn hai mươi tám sợi, đạt đến cực hạn, không thể tiếp tục giảm nữa. Lần này thuận lợi hơn trước, thời gian cũng nhanh không ít, bởi vì hiện giờ, là đêm trăng!
Dưới ánh trăng, trong hai mắt Tô Minh, có bóng trăng đỏ nhạt. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn bậc thang uốn lượn trước mặt, mắt lóe tia sáng.
"Một bước…" Tô Minh nâng lên chân phải, dưới đêm trăng, tại đêm khuya trong toàn bộ ngọn núi trừ hắn ra, mọi người, Thần Xung cũng tốt, Tất Túc cũng thế, thậm chí là Diệp Vọng đều không dám tiến lên. Hắn, Tô Minh, đi tới!
Đêm trăng, là thuộc về hắn!
Từ khi hắn tu hành Hỏa Man thuật, Tô Minh liền thích đêm trăng, đặc biệt chờ mong ngày trăng tròn. Từ khi Tô Minh tu luyện Hỏa Man thuật còn chưa gặp phải trăng tròn.
Kỳ thật cũng có một lần, nhưng ngày đó mây đen che khuất trăng, hắn ở trong động đá vôi cảm nhận trong người xao động nhưng cuối cùng vẫn không có biến hóa gì nhiều. Tô Minh tự suy đoán nếu ngày ấy không có mây che trăng, có lẽ hắn sẽ khác đi.
Đáng tiếc hiện giờ không phải trăng tròn, nhưng Tô Minh vẫn cảm thấy rất thoải mái. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được áp lực truyền từ trên núi. Khi càng leo bậc thang cao, tùy theo trăng dâng lên, áp lực dần nặng nề.
"Man Công Phong Quyến bộ lạc từng nói buổi tối trên núi sẽ tăng áp lực, quả nhiên." Tô Minh mỉm cười, không thèm để ý việc này.
Theo hắn thấy thì buổi tối đúng là khiến áp lực biến lớn, nhưng cũng là lúc thực lực của Tô Minh đạt tới đỉnh cao.
Tô Minh buổi tối so với ban ngày đáng sợ hơn nhiều!!!
Thu lại ánh mắt nhìn vầng trăng, Tô Minh khoanh chân ngồi xuống bậc thang thứ bảy mươi chín, yên lặng cảm nhận nơi đây khác biệt.
Nơi này đúng như hắn dự đoán, là nơi cân bằng áp lực thứ hai cầu thang. Đặc biệt áp lực chỗ này tuy nói là cân bằng nhưng mạnh hơn bậc thứ ba mươi hai nhiều, rất thích hợp cho hắn tại đây tiếp tục khống chế khí huyết trong người, khiến sợi máu xuất hiện và giảm đi càng chính xác.
Đừng nói giờ phút này Tô Minh đã cảm nhận được cách khống chế khí huyết, trước đó tiến lên đã tăng thêm ba sợi máu, lại có một sợi là đạt tới Ngưng Huyết cảnh tầng năm!
Điều này làm Tô Minh rất mong chờ. Hắn muốn biết, khi bậc thứ bảy mươi chín này không thích hợp mình tu luyện rồi, khi hắn càng đi lên cao thì sẽ tăng thêm bao nhiêu sợi máu!
Tô Minh từ từ nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển khí huyết trong người, bắt đầu lần nữa cẩn thận khống chế, thử nghịch chuyển khí huyết, để nó dựa theo ý mình từ từ chậm lại.
Trên người hắn có năm mươi hai sợi máu, theo thời gian trôi qua, không ngừng biến hóa dần ổn định từ từ giảm bớt, chậm rãi đạt đến cực hạn lúc ở bậc ba mươi hai. Chẳng qua thêm ba sợi máu khiến hiện giờ trên người hắn không ngừng biến mất chỉ còn lại bốn mươi!
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh, không chút vội vàng, chậm rãi vận chuyển khí huyết chìm đắm trong khống chế. Thời gian trôi qua, rất nhanh đã là hai tiếng đồng hồ.
Lúc này trong núi có không ít người từ bỏ tiến lên tiếp, chọn ngồi tĩnh tu trên bậc thang nào đó, tu dưỡng bản thân vừa quan sát thứ hạng trong lệnh bài, chờ đợi trời sáng lại lần nữa so tài.
Ô Sâm thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này gã cắn răng đi lên thêm vài bậc thang đạt đến hai trăm chín mươi lăm bậc, cuối cùng chịu không nổi ngồi một bên. Sắc mặt gã âm trầm nhìn sương mù, trong mắt dần hiện mê mang.
"Nguyên Huyết Thi Khí của mình…đáng chết, bị người kia cướp đi. Không có huyết này, chẳng những tu luyện không tiến triển, thậm chí mau chóng suy yếu…mình có thể cảm nhận sự suy nhược…Việc này nếu không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt không thể cho A Công biết. nếu A Công biết mình đánh mất khí huyết, coi như có giúp mình tìm lại được cũng sẽ không thèm để ý đến mình nữa…"
Tưởng tượng hậu quả đáng sợ này, Ô Sâm siết chặt nắm tay, trong đôi mắt mê mang có nỗi sợ.
"Cũng không thể để ai biết, đặc biệt là mấy người hiến cho mình thi huyết. Mấy năm nay mình có thể bức ép chúng là bởi vì sự cường đại và thân phận trong tộc. Một khi chúng biết được mình mất đi Nguyên Huyết Thi Khí, chỉ sợ sẽ lập tức phản bội mình. Làm sao đây…phải làm sao đây…"
Ô Sâm sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên hết vẫn là mờ mịt.
Thần Xung thở hồng hộc, vừa đi vừa lầm bầm. Giờ phút này nhìn trên bầu trời không bị khói che ánh trăng càng sáng ngời, y muốn dừng lại nghỉ ngơi chờ tới ngày mai, nhưng nhìn thứ hạng lệnh bài trong tay, người tên Tất Túc vượt qua chính mình, nếu không lên thêm hai bậc thì không cam lòng.
"Bà nội ngươi, lão tử không tin!" Thần Xung cắn răng, tiếp tục tiến lên.
Cùng lúc đó, Tất Túc Hắc Sơn bộ lạc cũng thở dốc vừa liếc lệnh bài trong tay, vừa cắn răng nghênh đón ngọn núi dưới ánh trăng áp lực biến mạnh. Như muốn chống đối với Thần Xung, gã cứng rắn đi tiếp.
Lại qua một tiếng đồng hồ, Thần Xung hai chân run run, hét lớn một tiếng, ngồi phịch xuống hú một hơi với xung quanh yên tĩnh khói nghi ngút.
"Đi, ngươi đi đi, bà nội nó, hôm nay lão tử không đấu, ngày mai lại so tiếp!"
Không biết có phải Tất Túc có cảm ứng, lại bước ra vài bước, phịch một tiếng ngồi bệch xuống mặt đất, nhưng nhìn thứ bậc của mình trong lệnh bài, khóe miệng lộ nụ cười âm hiểm.
Lôi Thần cũng ngồi ở cầu thang hơn một trăm ba mươi, liên tục thở dài, vẻ mặt không cam lòng.
Rất nhiều người đều dừng lại, nhưng chỉ có một người không ngừng tiến lên.
"Năm trăm sáu mươi ba…năm trăm sáu mươi bảy…năm trăm bảy mươi hai…Diệp Vọng này đã khuya còn đi tiếp!"
"Hạng hai là Tất Túc, chẳng qua hắn mới chỉ là ba trăm chín mươi bảy bậc mà thôi. Còn Diệp Vọng đã hơn năm trăm, trừ phi hắn không để ý áp lực tăng mạnh trên núi vào ban đêm, cứ đi tiếp!"
"Không uổng là người đứng đầu trong cùng thế hệ, nghị lực này không phải ai có thể so sánh!"
Mấy trăm người trên quảng trường, giờ phút này đều nhìn chằm chằm vị trí đầu bảng trên pho tượng. Hiện tại toàn bộ thứ hạng chỉ có tên đứng đầu là còn biến đổi. Còn lại tất cả người tham gia cửa thứ nhất thì đều dừng lại.
"Năm trăm tám mươi bảy! Năm trăm tám mươi chín!"
"Lại đổi, lần này là năm trăm chín mươi lăm!!!"
Trên quảng trường truyền ra tiếng ồn ào, tất cả đều nhìn chăm chú hạng đầu trong bảng, ngay cả thủ lĩnh bộ lạc khác cũng đều thầm thở dài, đối với hậu bối Diệp Vọng có chút kính nể.
"Mặc Tang, Diệp Vọng trong tộc ta tài năng bẩm sinh cao, so với ngươi năm đó thì sao hả?" Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam mỉm cười nhìn thứ hạng trên pho tượng, từ từ mở miệng.
A Công Mặc Tang sắc mặt bình tĩnh, mỉm cười.
"Không tệ."
Kinh Nam cười cười, không nói nhiều về việc này.
Giờ phút này, trên núi, Diệp Vọng vẻ mặt kiên quyết, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn chắp tay sau lưng, đi từng bước một. Mặc dù mỗi một bước đạp xuống đều rất gian khó, nhưng y không hề do dự, cuối cùng bước lên bậc thứ sáu trăm mới dừng lại, khuôn mặt lộ nụ cười, khoanh chân ngồi xuống.
"Lần trước ngày đầu tiên, mình đi tới năm trăm tám mươi bậc, lần này vượt qua hai mươi bậc, được rồi…không biết lần này, ai có thể phát hiện khảo nghiệm của bậc thang năm trăm sáu mươi hai…Chắc là vẫn giống như cũ, không ai có tư cách cảm nhận tâm luyện của bậc năm trăm sáu mươi hai." Y thì thào, vẻ mặt không che giấu sự kiêu ngạo.
Năm trăm sáu mươi hai là một ngưỡng cửa. Năm đó lần đầu tiên y thất bại ở ngưỡng cửa này, đến lần thứ hai mới thành công. Hiện giờ lần thứ ba thì không thèm để ý nữa. Hơn nữa theo y thấy, những thí sinh không ai có tư cách so tài với mình, cũng không ai có tư cách khiến y để ý.
Y thậm chí cả ngày nay chưa từng liếc lệnh bài. Y so tài không phải các thí sinh mà là chính y.
Khi y dừng lại thì bên dưới ngoài quảng trường, tiếng bàn tán không ngừng dấy lên. Trong mắt mọi người, so tài một ngày nay theo Diệp Vọng ngừng thì coi như triệt để kết thúc. Tiếp theo phải chờ tới trời sáng mới lần nữa bắt đầu. Tại
"Thứ nhất là Diệp Vọng, thứ hai là Tất Túc, thứ ba là Thần Xung…thứ mười hai là Ô Sâm…Đến đây thì mười hạng đầu ngày thứ nhất chỉ có một là người ngoài bộ lạc, còn lại đều thuộc Phong Quyến bộ lạc chúng ta! Nhưng Bạch Linh thứ bốn mươi tám, thứ bốn mươi chín người tên Tư Không cũng là người ngoài, không biết hai người họ ngày mai có thể giữ vững năm mươi hạng đầu không. Dù sao đây mới chỉ là ngày đầu tiên, ngày mai mới là mấu chốt!"
"Tất Túc đến tột cùng là bộ lạc nào, kinh khủng đến vậy, không ngờ đứng hạng hai, đè ép cả Thần Xung. Người này từ nay về sau nhất định danh tiếng lan xa!"
"Còn chưa kết thúc, nói không chừng ngày mai sẽ có ngoài ý muốn…"
Những tiếng xôn xao dần yếu đi. Mấy trăm người nơi đây đa số khoanh chân ngồi chờ đợi ngày thứ hai.
Từ từ, tiếng hô hấp xung quanh dần bình tĩnh.
"Mặc Tang, cùng ta trở lại bộ lạc đi, tiếp tục chơi cờ, đợi ngày mai lại đến, xem coi Tô Minh nhà ngươi có thể đi vào năm mươi hạng đầu không." Kinh Nam mỉm cười nhìn Mặc Tang.
A Công Mặc Tang không nói lời nào, nhìn pho tượng hiện thứ một trăm hai mươi, Tô Minh ở bậc một trăm hai mươi ba, ông gật đầu.
Hai người đang muốn rời đi, nhưng lúc này đột nhiên con ngươi A Công co rút. Ngay sau đó, trên quảng trường, một ít tộc nhân chưa nghỉ ngơi thi thoảng còn nhìn thứ hạng, lúc này có người phát ra tiếng kinh hô.
"Động!! Người gọi Mặc Tô, động!!!" Tiếng kêu này lập tức khiến mọi người chung quanh đã nhắm mắt lại bản năng mở ra liếc nhìn. Nhìn một cái, sắc mặt họ biến kinh ngạc.
Kinh Nam vốn chuẩn bị rời đi, giờ phút này cũng dừng bước chân, tập trung nhìn.
Không chỉ ông, tất cả người trong quảng trường, bao gồm cả Man Công Ô Long bộ lạc, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, thủ lĩnh các bộ lạc khác đều nhìn qua. Dù sao hiện tại là đêm khuya, tất cả thí sinh đã ngừng bước chân, chỉ có một người đột nhiên tăng tốc thì đặc biệt rõ ràng!
Trong núi, trên cầu thang Tô Minh đứng, ở bậc thứ bảy mươi chín hắn ngồi xếp bằng mạnh mở mắt ra. Trong cơ thể hắn, khống chế sợi máu đông lại giảm bớt chỉ còn hai mươi tám sợi, đạt đến cực hạn, không thể tiếp tục giảm nữa. Lần này thuận lợi hơn trước, thời gian cũng nhanh không ít, bởi vì hiện giờ, là đêm trăng!
Dưới ánh trăng, trong hai mắt Tô Minh, có bóng trăng đỏ nhạt. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn bậc thang uốn lượn trước mặt, mắt lóe tia sáng.
"Một bước…" Tô Minh nâng lên chân phải, dưới đêm trăng, tại đêm khuya trong toàn bộ ngọn núi trừ hắn ra, mọi người, Thần Xung cũng tốt, Tất Túc cũng thế, thậm chí là Diệp Vọng đều không dám tiến lên. Hắn, Tô Minh, đi tới!
Đêm trăng, là thuộc về hắn!