"Bái kiến Tô Minh đại nhân!"
"Chúng ta kính chào Tô Minh...đại nhân!"
Trước mặt Tô Minh, mới rồi hắn yêu cầu mọi người công kích màn sáng giờ tất cả nhìn hắn, biểu tình đều kính sợ, trong đó có người từng gặp hắn năm xưa, lòng phức tạp nhưng không lộ ra chút gì, cực kỳ cung kính.
Dù là dân tộc nào, cường giả đều được tôn trọng, hoặc là chân thành hoặc là e ngại mà sinh ra, cường giả là tôn, đây là thiên đạo vạn năm không thay đổi.
Nhóm người trước mặt chính là như vậy.
Thiên Môn tan vỡ, họ là người sống sót sau tai kiếp, chính mắt thấy Tô Minh giết chóc trong Thiên Môn. Họ thốt lời, ánh mắt Tô Minh nhìn về họ, ai nấy cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của Tô Minh với họ không có gì quá sắc bén mà là trong suốt sâu thẳm, nhưng ánh mắt bình thường này khiến ai nấy thấy xong như bị nhìn thấu nội tâm, có cảm giác ở trước mặt Tô Minh không có gì bí ẩn.
Đáy lòng chấn động lan tràn tinh thần bọn họ. Họ cúi đầu, Tô Minh nhìn họ, trong đám người có một vài người Tô Minh có chút ký ức mơ hò nhưng nhớ ra tên, là năm đó tại Cửu Phong hắn tình cờ gặp.
Dù sao đối với người biết Tô Minh thì thời gian trôi qua hai mươi năm, có lẽ hai mươi năm thay đổi rất nhiều nhưng với người có tu vi thì ký ức không quá mơ hồ.
Còn Tô Minh, trải qua vô số luân hồi ở bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm, dù ý chí của hắn càng thêm cường nhưng đối với ký ức dĩ vãng, trừ một số người đặc biệt, việc quan trọng ra, thứ khác đã mơ hồ như kiếp trước.
Thậm chí tình cảm năm đó cũng nhạt nhiều, tựa như bây giờ hắn ở giữa không trung ánh mắt quét qua mọi người, rơi vào Cửu Phong, rơi vào một người áo trắng, vẫn đẹp như năm đó.
Tiếng Hổ Tử ngáy đôi khi cao vút đánh vỡ im lặng xung quanh tạo ra vì Tô Minh bước ra ngoài.
Tô Minh nhấc chân lên, đạp hướng Cửu Phong. Một bước đạp xuống, hắn biến mất, xuất hiện ở bầu trời Cửu Phong, đạp bước đã đứng ở đỉnh núi.
Đỉnh núi trừ Bạch Tố và cha cô ra còn có một số người chạy ra khỏi Thiên Môn, trong đó có một ông lão áo trắng, chính là người chủ Thiên Môn đã tiêu tán sức sống hôn mê như đã chết. Ông lão này sau khi Tư Mã Tín chết, Man ti trong người không biến mất mà chui sâu vào thân thể, lắng đọng không nhúc nhích, như mất đi sự sống. Rồi ông lão dần tỉnh dậy, dù vết thương nặng, sự sống tan biến nhưng nếu lão dám mạo hiểm như vậy thì đương nhiên có cách hồi phục sự sống. Hơn nữa rất có thể biểu hiện trước đó là giả dối. Bạn đang đọc truyện được tại
Ông lão áo trắng đã thức tỉnh trông thấy Tô Minh đến thì biểu tình kích động, tiến lên chắp tay thật sâu cúi đầu.
"Lão hủ là Lâm Hải Tử, bái kiến chủ đất Thiên Hàn!"
Khi ông lão thốt lời thì mấy người Cửu Phong khác, trừ cha con Bạch Tố ra đều chắp tay hướng Tô Minh.
"Bái kiến chủ đất Thiên Hàn!"
Thanh âm do nhiều người phát ra hình thành sóng âm, ở mặt biển, trong trời đất, quanh quẩn thật lâu không tán đi.
Sau mọi người, cha Bạch Tố, ông lão biểu tình phức tạp cũng cúi đầu chắp tay hướng Tô Minh.
Bây giờ trong trời đất mọi người đều dùng thanh âm cung kính biểu đạt sự kính sợ với Tô Minh. Dù họ không biết trong biển xảy ra chuyện gì, nhưng Man Chủng như tơ trong người tựa như mất đi sự sống lắng đọng, họ cảm nhận được Tư Mã Tín chết, cảm nhận sợi chỉ vận mệnh nhiều năm bị người khống chế đã đứt.
Tô Minh ra khỏi biển, người nơi đây hiểu rằng cuộc chiến giữa Tô Minh và Tư Mã Tín, mặc kệ quá trình thế nào, kết quả là, Tư Mã Tín chết!
"Chủ đất Thiên Hàn, Tô Minh đại nhân, không biết Tư Mã Tín đó..." Ông lão áo trắng do dự một lúc vẫn là hỏi ra. Mặc dù lão cảm giác Tư Mã Tín chắc chết rồi nhưng không nghe Tô Minh chính miệng nói thì lão vẫn hơi e ngại.
"Tư Mã Tín đã chết!" Tư Mã Tín từ từ nói, không quá để ý xưng hô chủ đất Thiên Hàn.
Khi nghe Tô Minh nói vậy, ông lão hít sâu, biểu tình chợt kích động, lão nhìn Tô Minh, lại chắp tay cúi đầu.
Tô Minh trở về, nói ra Tư Mã Tín chết, mấy người Thiên Môn còn sống sót ở Cửu Phong kích động cũng mờ mịt. Họ mờ mịt là nên đi đâu về đâu, mờ mịt vận mệnh ở nơi đâu.
Khi đêm khuya tới, Tô Minh ngồi ở ngoài động phủ Cửu Phong Hổ Tử ngủ say. Xung quanh hắn trừ một bóng trắng ra không còn ai khác, bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có nước biển cuốn dấy lên tiếng rò rào, và tiếng ngáy của Hổ Tử thường truyền ra. Những người Thiên Môn còn sống phân tán trên núi, không tới gần đây, đôi khi ngẩng đầu nhìn người trên đỉnh núi dưới trăng, ánh mắt có cảm kích và tôn kính.
Bạch Tố ngồi bên cạnh Tô Minh, hai người ở đây đã sắp hai tiếng đồng hồ, nhìn bầu trời dần tối, nhìn gió biển dần nhạt nhòa. Hai người không lên tiếng.
Thật ra chỗ này không chỉ có hai người, không xa mép vách núi còn nằm một con hạc trọc lông, nó lười biếng nằm đó, vuốt chộp một hòn đá sáng lóng lánh, nhìn chằm chằm, đôi khi khóe miệng nhếch nụ cười đắc ý, phát ra tiếng cát cát.
"Ngươi sẽ rời đi?" Lại qua thật lâu, ánh mắt hạc trọc lông chuyển khỏi tinh thạch đánh giá Tô Minh và Bạch Tố, cô đánh vỡ im lặng.
"Ta sẽ đi Đông Hoang." Tô Minh nhìn nước biển đen, chậm rãi nói.
"Chúc ngươi hạnh phúc..." Bạch Tố cúi đầu, cũng nhìn nước biển, khẽ nói.
Tô Minh không lên tiếng, quay đầu nhìn Bạch Tố. Tóc Bạch Tố rất dài, che khuôn mặt cô, phủ lên ánh mắt Tô Minh, cũng phủ lên vết sẹo dữ tợn trên mặt cô.
"Trước kia ta không hiểu chuyện, cảm ơn ngươi bao dung, lần này có thể thấy ngươi, ta rất vui vẻ." Bạch Tố khẽ nói, cô không nhìn Tô Minh mà cúi đầu nhìn biển, mặt lộ nụ cười dịu dàng, trong nụ cười có thoải mái, cũng có hồi ức.
Thật lâu sau cô đứng dậy, lướt qua Tô Minh.
"Cửu Phong là nhà ngươi, cứ yên tâm đi đi, ta sẽ ở đây chăm sóc nơi này. Nếu có một ngày ta không ở, xương ta còn ở đây, thì năm đó thương tổn ngươi mà...chuộc tội." Bạch Tố khẽ nói, đi lướt qua Tô Minh, hắn bỗng nâng tay bắt lấy cánh tay cô.
Khoảnh khắc tay hắn chạm vào Bạch Tố, người cô khẽ run lên nhưng không tránh né, mặc kệ Tô Minh bắt cánh tay mình, vẫn cúi đầu.
Tô Minh đứng dậy, nhìn Bạch Tố, tay phải nâng lên vén tóc trên mặt Bạch Tố. Bạch Tố vùng một cái nhưng Tô Minh vẫn trông thấy vết sẹo dữ tợn trên mặt cô.
Bạch Tố nhắm mắt, giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống. Cô cúi đầu như không muốn để hắn thấy vết sẹo xấu xí.
"Cô không cần chuộc tội, chuyện năm đó đã là quá khứ, ta hy vọng thấy là cô bé đáng yêu năm đó, là cô gái có vẻ đẹp hoang dã." Tô Minh nhìn Bạch Tố, nhẹ giọng nói.
"Con người sẽ lớn lên, đúng không? Ta không phải trước kia, ngươi cũng không phải." Bạch Tố mở mắt ra nhìn Tô Minh, trong mắt không còn dã tính mà Tô Minh nhớ, biến thành dấu vết tang thương và năm tháng. Còn có vô cùng mỏi mệt, vô lực phản kháng vận mệnh.
"Cha ta nói ta là thiên hà lạc thạch mệnh, hòn lạc thạch xuống sống dấy lên sóng hóa thành ta, chú định ta một đời làm bạn cùng nước mắt, định trước ta vĩnh viễn chỉ dấy lên nước sông mà thôi." Bạch Tố nhìn Tô Minh, tay phải vùng mạnh như muốn thoát khỏi tay Tô Minh.
"Chờ ta trở về, ta sẽ tìm ra cách về Tây Minh, nếu ta tìm được thì, cô...cùng ta đi thiên hà lạc thạch mệnh." Tô Minh không thả tay ra, hắn nhìn Bạch Tố, nhìn cô gái này, chậm rãi nói.
"Thiên hà lạc thạch, chú định một đời vì hòn lạc thạch xuống mà cô độc, dù có rơi vào nước sông sẽ không ai tìm ra, bởi vì nước thiên hà rất nhiều, mà ta chỉ là trong đó vài giọt thôi. Tô Minh, ta sẽ ngừng ở đây, ta sẽ tại đây giúp ngươi chăm sóc Cửu Phong, nhưng ta sẽ không...đi cùng ngươi." Bạch Tố quay đầu tránh tay Tô Minh. Khi cô quay đầu tóc tung bay, cắt vỡ vài giọt lệ rơi xuống, khiến lệ tan vỡ thành từng mảnh bay qua trước mắt Tô Minh, Bạch Tố đã đi xa.
Tô Minh im lặng nhìn bóng dáng Bạch Tố biến mất trong tầm mắt, trước mắt hắn hiện ra Bạch Linh Ô Sơn, hiện ra Túc Nữ ở Cửu Âm Giới, bóng dáng ba cô gái chồng lên nhau vào giây phút này.
"Thiên hà lạc thạch mệnh, vì đá rơi mà xuất hiện, vì đá rơi và đặc biệt, cũng vì thế cô độc, cuối cùng nhập vào nước sông, khiến người không thể tìm ra." Một thanh âm già nua truyền đến từ bên kia núi.
Theo thanh âm xuất hiện là một ông lão mặt tái nhợt, biểu tình phức tạp. Ông lão sự sống ảm đạm như không còn bao nhiêu, dường như dấu vết sinh mệnh tùy thời bị xóa đi. Lão đi hướng Tô Minh, lão là cha của Bạch Tố, người đàn ông trung niên năm đó tại Thiên Môn danh tiếng như cồn.
Hai mươi năm qua, năm tháng không để lại nhiều dấu vết trên người y.
"Đây là mệnh của con bé, không phá được thì đã định như vậy."
"Chúng ta kính chào Tô Minh...đại nhân!"
Trước mặt Tô Minh, mới rồi hắn yêu cầu mọi người công kích màn sáng giờ tất cả nhìn hắn, biểu tình đều kính sợ, trong đó có người từng gặp hắn năm xưa, lòng phức tạp nhưng không lộ ra chút gì, cực kỳ cung kính.
Dù là dân tộc nào, cường giả đều được tôn trọng, hoặc là chân thành hoặc là e ngại mà sinh ra, cường giả là tôn, đây là thiên đạo vạn năm không thay đổi.
Nhóm người trước mặt chính là như vậy.
Thiên Môn tan vỡ, họ là người sống sót sau tai kiếp, chính mắt thấy Tô Minh giết chóc trong Thiên Môn. Họ thốt lời, ánh mắt Tô Minh nhìn về họ, ai nấy cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của Tô Minh với họ không có gì quá sắc bén mà là trong suốt sâu thẳm, nhưng ánh mắt bình thường này khiến ai nấy thấy xong như bị nhìn thấu nội tâm, có cảm giác ở trước mặt Tô Minh không có gì bí ẩn.
Đáy lòng chấn động lan tràn tinh thần bọn họ. Họ cúi đầu, Tô Minh nhìn họ, trong đám người có một vài người Tô Minh có chút ký ức mơ hò nhưng nhớ ra tên, là năm đó tại Cửu Phong hắn tình cờ gặp.
Dù sao đối với người biết Tô Minh thì thời gian trôi qua hai mươi năm, có lẽ hai mươi năm thay đổi rất nhiều nhưng với người có tu vi thì ký ức không quá mơ hồ.
Còn Tô Minh, trải qua vô số luân hồi ở bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm, dù ý chí của hắn càng thêm cường nhưng đối với ký ức dĩ vãng, trừ một số người đặc biệt, việc quan trọng ra, thứ khác đã mơ hồ như kiếp trước.
Thậm chí tình cảm năm đó cũng nhạt nhiều, tựa như bây giờ hắn ở giữa không trung ánh mắt quét qua mọi người, rơi vào Cửu Phong, rơi vào một người áo trắng, vẫn đẹp như năm đó.
Tiếng Hổ Tử ngáy đôi khi cao vút đánh vỡ im lặng xung quanh tạo ra vì Tô Minh bước ra ngoài.
Tô Minh nhấc chân lên, đạp hướng Cửu Phong. Một bước đạp xuống, hắn biến mất, xuất hiện ở bầu trời Cửu Phong, đạp bước đã đứng ở đỉnh núi.
Đỉnh núi trừ Bạch Tố và cha cô ra còn có một số người chạy ra khỏi Thiên Môn, trong đó có một ông lão áo trắng, chính là người chủ Thiên Môn đã tiêu tán sức sống hôn mê như đã chết. Ông lão này sau khi Tư Mã Tín chết, Man ti trong người không biến mất mà chui sâu vào thân thể, lắng đọng không nhúc nhích, như mất đi sự sống. Rồi ông lão dần tỉnh dậy, dù vết thương nặng, sự sống tan biến nhưng nếu lão dám mạo hiểm như vậy thì đương nhiên có cách hồi phục sự sống. Hơn nữa rất có thể biểu hiện trước đó là giả dối. Bạn đang đọc truyện được tại
Ông lão áo trắng đã thức tỉnh trông thấy Tô Minh đến thì biểu tình kích động, tiến lên chắp tay thật sâu cúi đầu.
"Lão hủ là Lâm Hải Tử, bái kiến chủ đất Thiên Hàn!"
Khi ông lão thốt lời thì mấy người Cửu Phong khác, trừ cha con Bạch Tố ra đều chắp tay hướng Tô Minh.
"Bái kiến chủ đất Thiên Hàn!"
Thanh âm do nhiều người phát ra hình thành sóng âm, ở mặt biển, trong trời đất, quanh quẩn thật lâu không tán đi.
Sau mọi người, cha Bạch Tố, ông lão biểu tình phức tạp cũng cúi đầu chắp tay hướng Tô Minh.
Bây giờ trong trời đất mọi người đều dùng thanh âm cung kính biểu đạt sự kính sợ với Tô Minh. Dù họ không biết trong biển xảy ra chuyện gì, nhưng Man Chủng như tơ trong người tựa như mất đi sự sống lắng đọng, họ cảm nhận được Tư Mã Tín chết, cảm nhận sợi chỉ vận mệnh nhiều năm bị người khống chế đã đứt.
Tô Minh ra khỏi biển, người nơi đây hiểu rằng cuộc chiến giữa Tô Minh và Tư Mã Tín, mặc kệ quá trình thế nào, kết quả là, Tư Mã Tín chết!
"Chủ đất Thiên Hàn, Tô Minh đại nhân, không biết Tư Mã Tín đó..." Ông lão áo trắng do dự một lúc vẫn là hỏi ra. Mặc dù lão cảm giác Tư Mã Tín chắc chết rồi nhưng không nghe Tô Minh chính miệng nói thì lão vẫn hơi e ngại.
"Tư Mã Tín đã chết!" Tư Mã Tín từ từ nói, không quá để ý xưng hô chủ đất Thiên Hàn.
Khi nghe Tô Minh nói vậy, ông lão hít sâu, biểu tình chợt kích động, lão nhìn Tô Minh, lại chắp tay cúi đầu.
Tô Minh trở về, nói ra Tư Mã Tín chết, mấy người Thiên Môn còn sống sót ở Cửu Phong kích động cũng mờ mịt. Họ mờ mịt là nên đi đâu về đâu, mờ mịt vận mệnh ở nơi đâu.
Khi đêm khuya tới, Tô Minh ngồi ở ngoài động phủ Cửu Phong Hổ Tử ngủ say. Xung quanh hắn trừ một bóng trắng ra không còn ai khác, bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có nước biển cuốn dấy lên tiếng rò rào, và tiếng ngáy của Hổ Tử thường truyền ra. Những người Thiên Môn còn sống phân tán trên núi, không tới gần đây, đôi khi ngẩng đầu nhìn người trên đỉnh núi dưới trăng, ánh mắt có cảm kích và tôn kính.
Bạch Tố ngồi bên cạnh Tô Minh, hai người ở đây đã sắp hai tiếng đồng hồ, nhìn bầu trời dần tối, nhìn gió biển dần nhạt nhòa. Hai người không lên tiếng.
Thật ra chỗ này không chỉ có hai người, không xa mép vách núi còn nằm một con hạc trọc lông, nó lười biếng nằm đó, vuốt chộp một hòn đá sáng lóng lánh, nhìn chằm chằm, đôi khi khóe miệng nhếch nụ cười đắc ý, phát ra tiếng cát cát.
"Ngươi sẽ rời đi?" Lại qua thật lâu, ánh mắt hạc trọc lông chuyển khỏi tinh thạch đánh giá Tô Minh và Bạch Tố, cô đánh vỡ im lặng.
"Ta sẽ đi Đông Hoang." Tô Minh nhìn nước biển đen, chậm rãi nói.
"Chúc ngươi hạnh phúc..." Bạch Tố cúi đầu, cũng nhìn nước biển, khẽ nói.
Tô Minh không lên tiếng, quay đầu nhìn Bạch Tố. Tóc Bạch Tố rất dài, che khuôn mặt cô, phủ lên ánh mắt Tô Minh, cũng phủ lên vết sẹo dữ tợn trên mặt cô.
"Trước kia ta không hiểu chuyện, cảm ơn ngươi bao dung, lần này có thể thấy ngươi, ta rất vui vẻ." Bạch Tố khẽ nói, cô không nhìn Tô Minh mà cúi đầu nhìn biển, mặt lộ nụ cười dịu dàng, trong nụ cười có thoải mái, cũng có hồi ức.
Thật lâu sau cô đứng dậy, lướt qua Tô Minh.
"Cửu Phong là nhà ngươi, cứ yên tâm đi đi, ta sẽ ở đây chăm sóc nơi này. Nếu có một ngày ta không ở, xương ta còn ở đây, thì năm đó thương tổn ngươi mà...chuộc tội." Bạch Tố khẽ nói, đi lướt qua Tô Minh, hắn bỗng nâng tay bắt lấy cánh tay cô.
Khoảnh khắc tay hắn chạm vào Bạch Tố, người cô khẽ run lên nhưng không tránh né, mặc kệ Tô Minh bắt cánh tay mình, vẫn cúi đầu.
Tô Minh đứng dậy, nhìn Bạch Tố, tay phải nâng lên vén tóc trên mặt Bạch Tố. Bạch Tố vùng một cái nhưng Tô Minh vẫn trông thấy vết sẹo dữ tợn trên mặt cô.
Bạch Tố nhắm mắt, giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống. Cô cúi đầu như không muốn để hắn thấy vết sẹo xấu xí.
"Cô không cần chuộc tội, chuyện năm đó đã là quá khứ, ta hy vọng thấy là cô bé đáng yêu năm đó, là cô gái có vẻ đẹp hoang dã." Tô Minh nhìn Bạch Tố, nhẹ giọng nói.
"Con người sẽ lớn lên, đúng không? Ta không phải trước kia, ngươi cũng không phải." Bạch Tố mở mắt ra nhìn Tô Minh, trong mắt không còn dã tính mà Tô Minh nhớ, biến thành dấu vết tang thương và năm tháng. Còn có vô cùng mỏi mệt, vô lực phản kháng vận mệnh.
"Cha ta nói ta là thiên hà lạc thạch mệnh, hòn lạc thạch xuống sống dấy lên sóng hóa thành ta, chú định ta một đời làm bạn cùng nước mắt, định trước ta vĩnh viễn chỉ dấy lên nước sông mà thôi." Bạch Tố nhìn Tô Minh, tay phải vùng mạnh như muốn thoát khỏi tay Tô Minh.
"Chờ ta trở về, ta sẽ tìm ra cách về Tây Minh, nếu ta tìm được thì, cô...cùng ta đi thiên hà lạc thạch mệnh." Tô Minh không thả tay ra, hắn nhìn Bạch Tố, nhìn cô gái này, chậm rãi nói.
"Thiên hà lạc thạch, chú định một đời vì hòn lạc thạch xuống mà cô độc, dù có rơi vào nước sông sẽ không ai tìm ra, bởi vì nước thiên hà rất nhiều, mà ta chỉ là trong đó vài giọt thôi. Tô Minh, ta sẽ ngừng ở đây, ta sẽ tại đây giúp ngươi chăm sóc Cửu Phong, nhưng ta sẽ không...đi cùng ngươi." Bạch Tố quay đầu tránh tay Tô Minh. Khi cô quay đầu tóc tung bay, cắt vỡ vài giọt lệ rơi xuống, khiến lệ tan vỡ thành từng mảnh bay qua trước mắt Tô Minh, Bạch Tố đã đi xa.
Tô Minh im lặng nhìn bóng dáng Bạch Tố biến mất trong tầm mắt, trước mắt hắn hiện ra Bạch Linh Ô Sơn, hiện ra Túc Nữ ở Cửu Âm Giới, bóng dáng ba cô gái chồng lên nhau vào giây phút này.
"Thiên hà lạc thạch mệnh, vì đá rơi mà xuất hiện, vì đá rơi và đặc biệt, cũng vì thế cô độc, cuối cùng nhập vào nước sông, khiến người không thể tìm ra." Một thanh âm già nua truyền đến từ bên kia núi.
Theo thanh âm xuất hiện là một ông lão mặt tái nhợt, biểu tình phức tạp. Ông lão sự sống ảm đạm như không còn bao nhiêu, dường như dấu vết sinh mệnh tùy thời bị xóa đi. Lão đi hướng Tô Minh, lão là cha của Bạch Tố, người đàn ông trung niên năm đó tại Thiên Môn danh tiếng như cồn.
Hai mươi năm qua, năm tháng không để lại nhiều dấu vết trên người y.
"Đây là mệnh của con bé, không phá được thì đã định như vậy."