Vầng trăng đêm nay khác với bình thường. Bầu trời không mây khiến trăng sáng ngời, ánh trăng rải trên mặt đất, như là tấm mành the phất phơ giữa trời đất.
Từ xa xem rất là xinh đẹp, nhưng tại ngọn núi chọc thẳng lên trời không thấy đến ngọn thì vầng trăng này biến thành đáng sợ!
Dưới ánh trăng, áp lực trên núi lấy tốc độ kinh khủng không ngừng bùng phát, hình thành bão tố vô hình quét toàn ngọn núi, khiến người trong núi dù có ngẩng đầu, chỉ thấy trong tầm mắt một mảnh vặn vẹo.
Hiện giờ là đêm khuya, là một ngày ánh trăng mạnh nhất cũng là lúc áp lực ngọn núi đạt tới đỉnh cao! Ba người Tô Minh đứng ở bậc thang hơn năm trăm. Giờ phút này nếu không phải ngọn núi có sương khói, nếu có người từ bên dưới ngẩng đầu nhìn, có thể mơ hồ thấy ba người họ như là đứng ở góc biển chân trời, như là chỉ nhấc tay là có thể chạm đến bầu trời.
Từ bậc thang hơn năm trăm lại tiến lên, sẽ như nhập vào khung trời. Hiện giờ Diệp Vọng chính là như thế. Y không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không biết ba người đấu tranh sau lưng mình. Y chỉ đi con đường của mình, từng bước một, thở dồn dập, chậm rãi đi tới.
"Hôm nay phải đi tới tám trăm lẻ ba bậc!" Diệp Vọng cắn răng, mang theo đôi mắt kiêu ngạo khiến người bị tổn thương, tiến lên.
Dưới áp lực như vậy, nếu không có sự kiên cường và cố chấp, không ai có thể đi hơn vài chục bậc. Tất Túc có kiên trì, chỉ là trong sự kiên trì tồn tại thiếu tự tin. Nếu không thì sao gã đi ra một bước là lại nhìn thứ hạng trong lệnh bài.
"Năm trăm năm mươi sáu, năm trăm năm mươi bảy…Đáng chết, Thần Xung lại leo lên được, đã là năm trăm năm mươi tám!" Tất Túc vẻ mặt không cam lòng, nghiến răng, lại bước ra một bước. Nhưng đạp xuống một bước này, toàn thân gã chấn động, mơ hồ nghe thấy từ chỗ cao nhất trên đỉnh núi truyền ra tiếng gầm.
Tiếng gầm này không phải người có thể phát ra, thuộc về thú vật!
Khi tiếng gầm quanh quẩn, cả người Tất Túc run rẩy, ngực nhói lên phun ra ngụm máu tươi, cơ thể lung lay suýt nữa ngã xuống.
Khuôn mặt gã trắng bệch, trong chớp mắt đó, gã như thấy toàn bộ ngọn núi hóa thành kỳ thú nhìn không rõ bộ dạng, mở ra mồm máu nhào tới.
Có cùng cảm giác còn có Thần Xung. Thần Xung đứng ở bậc thang năm trăm năm mươi tám, đang muốn nhấc chân thì thân thể chấn động, mạnh ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập tơ máu, máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Toàn thân Tô Minh ướt đẫm mồ hôi, nhưng sự cố chấp trong mắt hắn chẳng những không giảm ngược lại càng đậm. Hắn đi từng bước một. Năm trăm bốn mươi tám, năm trăm bốn mươi chín…mãi đến khi đứng ở bậc thang năm trăm năm mươi bảy, hắn cũng nghe thấy tiếng gầm như ẩn như hiện.
Tiếng gầm này lộ ra oán khí ngập trời ập đến. Khoảnh khắc rơi trên người Tô Minh, hắn cả người cứng đờ, ngực bỗng đau nhức, không thể kiềm nén phun ra búng máu. Tiếng gầm ẩn chứa áp lực, như muốn tất cả người cảm nhận được phải phục tùng trước tiếng rống.
Nhưng khoảnh khắc máu tươi như nhiễm đỏ trước mặt, trong đôi mắt Tô Minh, mặt trăng đỏ máu bộc phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt, bỗng chốc thiêu đốt! T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
Hắn sẽ không chịu thua!
Tô Minh bản năng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, phát tiếng rống vang dội. Tiếng rống như sấm vang vọng bốn phía. Mái tóc dài bay lên, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa như sắp bắn ra. Hắn nhấc lên chân phải mạnh đạp xuống bậc thang thứ năm trăm năm mươi tám.
Giây phút chân hắn đạp xuống, cơ thể Tô Minh run rẩy, gân xanh gồ lên khắp người, sợi máu tràn ngập. Giữa màu xanh đỏ ẩn chứa đau đớn khó tả, nhưng Tô Minh vẫn không bỏ cuộc!
Hắn phải đi tới bậc năm trăm sáu mươi ba. Hắn phải tiếp tục tỉ mỉ khống chế. Hắn không muốn từ bỏ cơ hội này, càng không muốn để A Công thất vọng. Hắn, Tô Minh, không động thì thôi, một khi hành động, phải khiến mình sau này không hối hận!!!
Hắn phải làm chính là không hối tiếc, hết sức thử một lần, một lần không nuối tiếc!
Năm trăm năm mươi chín, năm trăm sáu mươi, năm trăm sáu mươi mốt!
Tô Minh lại lần nữa bước ra ba bước. Mỗi ra một bước là thân thể hắn sẽ run lẩy bẩy, trong người phát ra thanh âm không thể chịu đựng, như là thịt xương bị nghiền nát. Cảm giác đau đớn kia, một thiếu niên mười sáu tuổi gần như không thể chịu đựng.
"Chỉ còn hai bước, chỉ còn hai bước!" Trong lòng Tô Minh thét gào. Hắn không ngừng nói cho chính mình, nhất định phải đi tới bậc thang thứ năm trăm sáu mươi ba!
Tô Minh lại gầm một tiếng, nhấc chân, lại bước ra một bước! Đạp xuống một bước này, hắn có cảm giác đất rung núi chuyển. Nhưng kỳ thật hắn biết rõ, động không phải mặt đất, lung lay không phải ngọn núi mà là bản thân mình.
Loại cảm giác đất rung núi chuyển này khiến sắc mặt Tô Minh không còn chút máu. Hắn ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời trong mắt hắn dường như biến xa xăm. Như là cả khung trời nằm trong mắt, chậm rãi trôi, thời gian dường như ở khoảnh khắc này biến chậm lại.
Tô Minh có thể cảm nhận được, cơ thể mình đang từ từ ngã xuống. Mặt đất không động, núi không lung lay, là cơ thể mình không thể chịu đựng, đến cực hạn, chậm rãi ngã ra sau.
"Năm trăm sáu mươi hai, là lằn ranh…" Khóe miệng Tô Minh lộ ra chua xót.
"Đất không động, núi không lắc lư, nhưng nếu thân động, tất cả vẫn không thể biến đổi…"
"A Công, vì sao lúc tôi chạy nhanh nhìn cây cối hai bên giống như đang động? Tôi hơi khó hiểu, không biết thân thể mình đang chạy hay là cây cối đang lùi ra sau. A Công, đây là chuyện gì?"
Trong đầu Tô Minh, trong chua xót, hiện ra lúc mình còn nhỏ hỏi A Công một vấn đề.
"Mắt sẽ lừa gạt người, Lạp Tô, đợi khi ngươi trưởng thành sẽ hiểu. Mắt ngươi thấy chưa chắc là thật, có lẽ mắt vẫn luôn lừa ngươi. Ngươi nhìn cây, nó thật sự động sao? Đến cùng thì thân thể ngươi động, hay là cây động, hoặc…thứ gì khác?"
Tô Minh còn nhớ khi mình nghe câu trả lời này có chút mơ hồ, không rõ ràng lắm. Nhưng giờ hắn nhớ lại thì bỗng ngây ngẩn.
"Thay đổi không được mặt đất, thay đổi không được tòa núi, thân người động, cho nên tất cả đều động…nhưng kỳ thật đất không động, núi không động…động là…" Tô Minh mạnh mở to mắt, dường như đã chộp được cái gì.
"Động là lòng ta!"
"Lúc nhỏ ta chạy nhanh, là thân thể động, cây không động, nhưng mắt đánh lừa ta. Cây động cũng bởi vì lòng ta…lòng ta bị đôi mắt lừa, là lòng đang động…Mặt đất, núi, cây, tất cả cũng thế, coi như là thân ta động, nếu tâm không động…mọi thứ sẽ không động! Thậm chí thân thể cũng sẽ bị lừa gạt. Mắt, thân thể, tất cả đều sẽ đánh lừa lòng mình, để mình cảm giác đang động…"
Tô Minh đánh rùng mình, sau khi hiểu ra thì trong đầu bỗng vang tiếng chấn. Tiếng chấn mạnh mẽ khiến hắn thấy chóng mặt. Khi cảm giác chóng mặt chậm rãi biến mất, Tô Minh sững sờ đứng đó.
Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, ngẩng đầu xem xung quanh. Giờ phút này hắn vẫn đứng trên bậc thang, chân phải ở bậc thứ năm trăm sáu mươi hai, chân trái ở bậc năm trăm sáu mươi mốt.
Cơ thể hắn, thực tế luôn như vậy, không chút biến đổi.
Im lặng, Tô Minh nâng chân trái lên, hoàn toàn đứng ở bậc năm trăm sáu mươi hai, hắn hít sâu, hai mắt lộ ra lĩnh ngộ.
"Mình hiểu rồi…nếu tâm không động thì vạn vật bất động! Đây chính là tỉ mỉ…" Tô Minh thì thào đi lên bậc thang thứ năm trăm sáu mươi ba.
Đứng nơi đó, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hiểu ra chân chính tỉ mỉ.
Lần này khác với bốn lần trước. Lúc trước hắn mơ màng tiến hành, dùng sức lực đều ở mặt khống chế tốc độ khí huyết, dùng hết sức khống chế, đây là ngoại lực!
Hiện tại hắn đã lĩnh ngộ, hắn biết, chân chính tỉ mỉ không phải nhờ ngoại lực thay đổi tốc độ vận chuyển khí huyết mà là tâm mình!
Tâm động thì sẽ động, tâm không động, khí huyết sẽ không động!
Khi Tô Minh ngồi xếp bằng, Tất Túc phát ra tiếng gào không cam lòng. Chân phải gã run rẩy chơi vơi ở bậc thứ năm trăm sáu mươi hai, nhưng làm sao cũng không thể đặt xuống. Gã có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, nếu đặt xuống một bước, mình không thể chịu đựng được. Loại cảm giác mãnh liệt này giống như thật, khiến người không thể không tin. Chậm rãi, vẻ mặt khó khăn lựa chọn dần đông lại, gã…không dám mạo hiểm!
Thần Xung thì có vẻ mặt trầm trọng hiếm thấy nhất trong đời y. Y đứng ở bậc thứ năm trăm sáu mươi mốt, nhìn bậc năm trăm sáu mươi hai, im lặng thật lâu. Y từng nghe chuyện kể về bậc thang này…
Nửa ngày, Thần Xung nghiến răng đạp một bước. Nhưng khoảnh khắc y bước xuống, cả người y như đông lại, đứng ngây ra, hai mắt không động đậy. Thời gian trôi qua từng giây, bảy phút sau, Thần Xung phun ra ngụm máu tươi ngã giữa bậc tháng thứ năm trăm sáu mươi mốt và năm trăm sáu mươi hai. Cuối cùng y vẫn không cách nào đi lên, không thể vượt qua bậc tâm luyện.
Nhưng so với Tất Túc, Thần Xung có cái tâm có thể lột xác thành cường giả!
Trên quảng trường một mảnh tĩnh lặng. Không có tiếng bàn tán, xôn xao, giờ phút này mọi người đều thở dồn dập, nhìn thứ hạng trên pho tượng, rung động trong lòng đã thay thế tất cả suy nghĩ.
Hạng nhất, Diệp Vọng, tám trăm lẻ ba bậc.
Hạng hai, Mặc Tô, năm trăm sáu mươi ba bậc.
Hai hàng chữ này khiến ánh mắt mọi người tập trung nhìn. Mặc Tô, một cái tên cực kỳ bình thường, cái tên trước khi Đại Thử không ai từng nghe qua, nhưng hôm nay lại nổi như cồn!
Thời gian dần trôi, đêm này đã định sẽ không bình thường, đã định so với ngày hôm qua càng khiến người chấn kinh, đã định chỉ thuộc về hai người đỉnh cao, trận quyết chiến của họ!
Trên quảng trường không người nào mất kiên nhẫn. Họ yên lặng chờ đợi, chờ khoảnh khắc hai người kia động! Khi đêm khuya qua đi, khi cách bình minh còn có một khoảng thời gian ngắn, thứ bậc phía sau hai chữ Mặc Tô trên chín pho tượng, động!
Không có đất trời biến đổi, không có cuồng phong gió lốc, nhưng hóa thành bão tố dấy lên trong lòng mỗi người xem!!!
Từ xa xem rất là xinh đẹp, nhưng tại ngọn núi chọc thẳng lên trời không thấy đến ngọn thì vầng trăng này biến thành đáng sợ!
Dưới ánh trăng, áp lực trên núi lấy tốc độ kinh khủng không ngừng bùng phát, hình thành bão tố vô hình quét toàn ngọn núi, khiến người trong núi dù có ngẩng đầu, chỉ thấy trong tầm mắt một mảnh vặn vẹo.
Hiện giờ là đêm khuya, là một ngày ánh trăng mạnh nhất cũng là lúc áp lực ngọn núi đạt tới đỉnh cao! Ba người Tô Minh đứng ở bậc thang hơn năm trăm. Giờ phút này nếu không phải ngọn núi có sương khói, nếu có người từ bên dưới ngẩng đầu nhìn, có thể mơ hồ thấy ba người họ như là đứng ở góc biển chân trời, như là chỉ nhấc tay là có thể chạm đến bầu trời.
Từ bậc thang hơn năm trăm lại tiến lên, sẽ như nhập vào khung trời. Hiện giờ Diệp Vọng chính là như thế. Y không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không biết ba người đấu tranh sau lưng mình. Y chỉ đi con đường của mình, từng bước một, thở dồn dập, chậm rãi đi tới.
"Hôm nay phải đi tới tám trăm lẻ ba bậc!" Diệp Vọng cắn răng, mang theo đôi mắt kiêu ngạo khiến người bị tổn thương, tiến lên.
Dưới áp lực như vậy, nếu không có sự kiên cường và cố chấp, không ai có thể đi hơn vài chục bậc. Tất Túc có kiên trì, chỉ là trong sự kiên trì tồn tại thiếu tự tin. Nếu không thì sao gã đi ra một bước là lại nhìn thứ hạng trong lệnh bài.
"Năm trăm năm mươi sáu, năm trăm năm mươi bảy…Đáng chết, Thần Xung lại leo lên được, đã là năm trăm năm mươi tám!" Tất Túc vẻ mặt không cam lòng, nghiến răng, lại bước ra một bước. Nhưng đạp xuống một bước này, toàn thân gã chấn động, mơ hồ nghe thấy từ chỗ cao nhất trên đỉnh núi truyền ra tiếng gầm.
Tiếng gầm này không phải người có thể phát ra, thuộc về thú vật!
Khi tiếng gầm quanh quẩn, cả người Tất Túc run rẩy, ngực nhói lên phun ra ngụm máu tươi, cơ thể lung lay suýt nữa ngã xuống.
Khuôn mặt gã trắng bệch, trong chớp mắt đó, gã như thấy toàn bộ ngọn núi hóa thành kỳ thú nhìn không rõ bộ dạng, mở ra mồm máu nhào tới.
Có cùng cảm giác còn có Thần Xung. Thần Xung đứng ở bậc thang năm trăm năm mươi tám, đang muốn nhấc chân thì thân thể chấn động, mạnh ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập tơ máu, máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Toàn thân Tô Minh ướt đẫm mồ hôi, nhưng sự cố chấp trong mắt hắn chẳng những không giảm ngược lại càng đậm. Hắn đi từng bước một. Năm trăm bốn mươi tám, năm trăm bốn mươi chín…mãi đến khi đứng ở bậc thang năm trăm năm mươi bảy, hắn cũng nghe thấy tiếng gầm như ẩn như hiện.
Tiếng gầm này lộ ra oán khí ngập trời ập đến. Khoảnh khắc rơi trên người Tô Minh, hắn cả người cứng đờ, ngực bỗng đau nhức, không thể kiềm nén phun ra búng máu. Tiếng gầm ẩn chứa áp lực, như muốn tất cả người cảm nhận được phải phục tùng trước tiếng rống.
Nhưng khoảnh khắc máu tươi như nhiễm đỏ trước mặt, trong đôi mắt Tô Minh, mặt trăng đỏ máu bộc phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt, bỗng chốc thiêu đốt! T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
Hắn sẽ không chịu thua!
Tô Minh bản năng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, phát tiếng rống vang dội. Tiếng rống như sấm vang vọng bốn phía. Mái tóc dài bay lên, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa như sắp bắn ra. Hắn nhấc lên chân phải mạnh đạp xuống bậc thang thứ năm trăm năm mươi tám.
Giây phút chân hắn đạp xuống, cơ thể Tô Minh run rẩy, gân xanh gồ lên khắp người, sợi máu tràn ngập. Giữa màu xanh đỏ ẩn chứa đau đớn khó tả, nhưng Tô Minh vẫn không bỏ cuộc!
Hắn phải đi tới bậc năm trăm sáu mươi ba. Hắn phải tiếp tục tỉ mỉ khống chế. Hắn không muốn từ bỏ cơ hội này, càng không muốn để A Công thất vọng. Hắn, Tô Minh, không động thì thôi, một khi hành động, phải khiến mình sau này không hối hận!!!
Hắn phải làm chính là không hối tiếc, hết sức thử một lần, một lần không nuối tiếc!
Năm trăm năm mươi chín, năm trăm sáu mươi, năm trăm sáu mươi mốt!
Tô Minh lại lần nữa bước ra ba bước. Mỗi ra một bước là thân thể hắn sẽ run lẩy bẩy, trong người phát ra thanh âm không thể chịu đựng, như là thịt xương bị nghiền nát. Cảm giác đau đớn kia, một thiếu niên mười sáu tuổi gần như không thể chịu đựng.
"Chỉ còn hai bước, chỉ còn hai bước!" Trong lòng Tô Minh thét gào. Hắn không ngừng nói cho chính mình, nhất định phải đi tới bậc thang thứ năm trăm sáu mươi ba!
Tô Minh lại gầm một tiếng, nhấc chân, lại bước ra một bước! Đạp xuống một bước này, hắn có cảm giác đất rung núi chuyển. Nhưng kỳ thật hắn biết rõ, động không phải mặt đất, lung lay không phải ngọn núi mà là bản thân mình.
Loại cảm giác đất rung núi chuyển này khiến sắc mặt Tô Minh không còn chút máu. Hắn ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời trong mắt hắn dường như biến xa xăm. Như là cả khung trời nằm trong mắt, chậm rãi trôi, thời gian dường như ở khoảnh khắc này biến chậm lại.
Tô Minh có thể cảm nhận được, cơ thể mình đang từ từ ngã xuống. Mặt đất không động, núi không lung lay, là cơ thể mình không thể chịu đựng, đến cực hạn, chậm rãi ngã ra sau.
"Năm trăm sáu mươi hai, là lằn ranh…" Khóe miệng Tô Minh lộ ra chua xót.
"Đất không động, núi không lắc lư, nhưng nếu thân động, tất cả vẫn không thể biến đổi…"
"A Công, vì sao lúc tôi chạy nhanh nhìn cây cối hai bên giống như đang động? Tôi hơi khó hiểu, không biết thân thể mình đang chạy hay là cây cối đang lùi ra sau. A Công, đây là chuyện gì?"
Trong đầu Tô Minh, trong chua xót, hiện ra lúc mình còn nhỏ hỏi A Công một vấn đề.
"Mắt sẽ lừa gạt người, Lạp Tô, đợi khi ngươi trưởng thành sẽ hiểu. Mắt ngươi thấy chưa chắc là thật, có lẽ mắt vẫn luôn lừa ngươi. Ngươi nhìn cây, nó thật sự động sao? Đến cùng thì thân thể ngươi động, hay là cây động, hoặc…thứ gì khác?"
Tô Minh còn nhớ khi mình nghe câu trả lời này có chút mơ hồ, không rõ ràng lắm. Nhưng giờ hắn nhớ lại thì bỗng ngây ngẩn.
"Thay đổi không được mặt đất, thay đổi không được tòa núi, thân người động, cho nên tất cả đều động…nhưng kỳ thật đất không động, núi không động…động là…" Tô Minh mạnh mở to mắt, dường như đã chộp được cái gì.
"Động là lòng ta!"
"Lúc nhỏ ta chạy nhanh, là thân thể động, cây không động, nhưng mắt đánh lừa ta. Cây động cũng bởi vì lòng ta…lòng ta bị đôi mắt lừa, là lòng đang động…Mặt đất, núi, cây, tất cả cũng thế, coi như là thân ta động, nếu tâm không động…mọi thứ sẽ không động! Thậm chí thân thể cũng sẽ bị lừa gạt. Mắt, thân thể, tất cả đều sẽ đánh lừa lòng mình, để mình cảm giác đang động…"
Tô Minh đánh rùng mình, sau khi hiểu ra thì trong đầu bỗng vang tiếng chấn. Tiếng chấn mạnh mẽ khiến hắn thấy chóng mặt. Khi cảm giác chóng mặt chậm rãi biến mất, Tô Minh sững sờ đứng đó.
Hắn cúi đầu nhìn dưới chân, ngẩng đầu xem xung quanh. Giờ phút này hắn vẫn đứng trên bậc thang, chân phải ở bậc thứ năm trăm sáu mươi hai, chân trái ở bậc năm trăm sáu mươi mốt.
Cơ thể hắn, thực tế luôn như vậy, không chút biến đổi.
Im lặng, Tô Minh nâng chân trái lên, hoàn toàn đứng ở bậc năm trăm sáu mươi hai, hắn hít sâu, hai mắt lộ ra lĩnh ngộ.
"Mình hiểu rồi…nếu tâm không động thì vạn vật bất động! Đây chính là tỉ mỉ…" Tô Minh thì thào đi lên bậc thang thứ năm trăm sáu mươi ba.
Đứng nơi đó, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hiểu ra chân chính tỉ mỉ.
Lần này khác với bốn lần trước. Lúc trước hắn mơ màng tiến hành, dùng sức lực đều ở mặt khống chế tốc độ khí huyết, dùng hết sức khống chế, đây là ngoại lực!
Hiện tại hắn đã lĩnh ngộ, hắn biết, chân chính tỉ mỉ không phải nhờ ngoại lực thay đổi tốc độ vận chuyển khí huyết mà là tâm mình!
Tâm động thì sẽ động, tâm không động, khí huyết sẽ không động!
Khi Tô Minh ngồi xếp bằng, Tất Túc phát ra tiếng gào không cam lòng. Chân phải gã run rẩy chơi vơi ở bậc thứ năm trăm sáu mươi hai, nhưng làm sao cũng không thể đặt xuống. Gã có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, nếu đặt xuống một bước, mình không thể chịu đựng được. Loại cảm giác mãnh liệt này giống như thật, khiến người không thể không tin. Chậm rãi, vẻ mặt khó khăn lựa chọn dần đông lại, gã…không dám mạo hiểm!
Thần Xung thì có vẻ mặt trầm trọng hiếm thấy nhất trong đời y. Y đứng ở bậc thứ năm trăm sáu mươi mốt, nhìn bậc năm trăm sáu mươi hai, im lặng thật lâu. Y từng nghe chuyện kể về bậc thang này…
Nửa ngày, Thần Xung nghiến răng đạp một bước. Nhưng khoảnh khắc y bước xuống, cả người y như đông lại, đứng ngây ra, hai mắt không động đậy. Thời gian trôi qua từng giây, bảy phút sau, Thần Xung phun ra ngụm máu tươi ngã giữa bậc tháng thứ năm trăm sáu mươi mốt và năm trăm sáu mươi hai. Cuối cùng y vẫn không cách nào đi lên, không thể vượt qua bậc tâm luyện.
Nhưng so với Tất Túc, Thần Xung có cái tâm có thể lột xác thành cường giả!
Trên quảng trường một mảnh tĩnh lặng. Không có tiếng bàn tán, xôn xao, giờ phút này mọi người đều thở dồn dập, nhìn thứ hạng trên pho tượng, rung động trong lòng đã thay thế tất cả suy nghĩ.
Hạng nhất, Diệp Vọng, tám trăm lẻ ba bậc.
Hạng hai, Mặc Tô, năm trăm sáu mươi ba bậc.
Hai hàng chữ này khiến ánh mắt mọi người tập trung nhìn. Mặc Tô, một cái tên cực kỳ bình thường, cái tên trước khi Đại Thử không ai từng nghe qua, nhưng hôm nay lại nổi như cồn!
Thời gian dần trôi, đêm này đã định sẽ không bình thường, đã định so với ngày hôm qua càng khiến người chấn kinh, đã định chỉ thuộc về hai người đỉnh cao, trận quyết chiến của họ!
Trên quảng trường không người nào mất kiên nhẫn. Họ yên lặng chờ đợi, chờ khoảnh khắc hai người kia động! Khi đêm khuya qua đi, khi cách bình minh còn có một khoảng thời gian ngắn, thứ bậc phía sau hai chữ Mặc Tô trên chín pho tượng, động!
Không có đất trời biến đổi, không có cuồng phong gió lốc, nhưng hóa thành bão tố dấy lên trong lòng mỗi người xem!!!