Trần Xung con ngươi co rút, gã chẳng chút do dự vội vàng thụt lùi. Sau lưng gã các đệ tử Tàng Long Tông mắt đỏ rực, nhưng đè nén điên cuồng lao nhanh đi như muốn thoát khỏi đây.
Trước mặt họ là tu sĩ vấn đỉnh!
Giây phút Trần Xung dẫn đám người vội thụt lùi thì tu sĩ vấn đỉnh Tà Trần Tông biểu tình cực kỳ âm trầm nhìn chằm chằm, do dự một lúc sau mắt lóe tia sáng hung ác, việc này gã không thể giải thích trên chiến trường, dù có nói gì cũng vô dụng. Bây giờ điều duy nhất phải làm là giết chết mấy người chứng kiến, để tránh cho hỗn loạn càng lớn.
Giết xong đám người này rồi coi như sau này có điều tra thì gã cũng có cách trốn tránh. Nếu do dự một giây để bọn họ đi mất, mấy người khác còn dễ nói, gã biết Trần Xung là thiên tài Tàng Long Tông, lời nói của người này hơn ngàn lời vạn chữ của người ngoài!
Mặc dù biết tất cả do người khác thiết kế nhưng gã không còn cách nào!
Bây giờ lòng buồn bực, gã giơ tay phải hư không chộp, lập tức túi trữ vật trên cái xác bay tới bị nắm trong tay, gã lao nhanh hướng đám Trần Xung. Tâm trí gã một nửa đặt ở đám người Trần Xung phía trước, hơn phân nửa cảnh giác trong sương khói bốn phía, người bí ẩn thật sự giết tu sĩ vấn đỉnh Tàng Long Tông!
Mặc dù gã không trông thấy nhưng biết rằng chắc chắn đối phương còn ở xung quanh.
Nhưng hôm nay gã trừ đuổi theo đám Trần Xung ra không còn cách nào khác, nếu để Trần Xung chạy thoát thì mặc kệ gã giải thích ra sao cũng không chút tác dụng.
Huống chi đây là chiến tranh, giết...chính là giết! Bạn đang đọc truyện được tại
Vẻ mặt Trần Xung cực kỳ âm trầm, tình hình mới nãy gã chính mắt trông thấy nhưng lòng hơi do dự. Dù gì gã không phải người bình thường, cẩn thận suy nghĩ không phải không có manh mối, chẳng qua chuyện xảy ra quá nhanh, thời gian quá ngắn, gã cần cẩn thận suy nghĩ mới nghiên cứu ra cụ thể.
Dù sao trận chiến tranh này trước khi tiến hành thì tà tông, tiên tông đều có ăn ý không cần nói, đó là trong cuộc chiến không cho phép cường giả vấn đỉnh chết. Dù là thiên tài như họ cũng chỉ bị nguy hiểm, chết chóc mặc dù có nhưng khả năng không lớn.
Chiến tranh có thể chết người nhưng phải bị khống chế!
Dù sao tà tông cũng tốt, tiên tông cũng thế, họ đều là tiên tộc. Dương mưu của Man Thần đời thứ nhất tất nhiên là tiên tộc cũng biết, cho nên mới có loại ăn ý khống chế này. Nhưng hôm nay chiến trường hõn loạn khiến khống chế ra ngoài ý muốn, đặc biệt là tu sĩ vấn đỉnh chết càng khiến Trần Xung lòng chấn động và do dự.
Tuy nhiên mọi thứ theo sau lưng gã Tà Trần vấn đỉnh đuổi theo và tinh thần nảy ra nguy hiểm, cảm giác sát khí đến từ đối phương, thế là tất cả nghi ngờ gần như tan biến hết, còn lại là mau chóng bỏ chạy.
"Không lẽ tà tông thật sự muốn tại đây hủy diệt tất cả người tiên tộc ta ở trong Man tộc?" Mắt Trần Xung chợt lóe, sau lưng truyền đến vài tiếng hét thê lương, là người Tàng Long Tông của gã. Gã ngoái đầu nhìn, chính mắt thấy hành động giết chóc của cường giả vấn đỉnh Tà Trần Tông.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cường giả vấn đỉnh Tà Trần Tông biểu tình càng âm trầm, cảm xúc bức bối tràn ngập thể xác và tinh thần nhưng bị gã đè nén. Đây không phải thuật pháp người ngoài tạo thành mà vì lòng gã càng không bình tĩnh.
Gã không đuổi theo kịp Trần Xung!
Không phải tu vi của gã không đủ, cũng không là có người quấy rầy mà vì Trần Xung đằng trước lúc chạy trốn không tiếc trả giá thi triển huyết độn thuật, toàn thân không dứt pháp bảo khiến tốc độ chẳng những cực nhanh mà chịu đựng ba kích của gã không chết!
"Thiên tài một tông, Tàng Long Tông rốt cuộc ban cho tiểu tử này bao nhiêu báu vật hộ thân và chạy trốn!" Tu sĩ vấn đỉnh Tà Trần Tông cắn răng, lại truy đuổi.
"Chết tiệt, sao có thể như vậy!!!" Gã không thể không đuổi theo, đã đến nước này thì không cách nào từ bỏ nữa, nếu không thì gã biết rõ ăn ý cuộc chiến này sẽ không cách nào giải thích.
Khi hai người rượt đuổi nhau thì Tô Minh đi trong sương khói nhìn tất cả, ánh mắt nhiều lúc tập trung vào Trần Xung. Đối với việc người này có nhiều pháp bảo, tốc độ nhanh, hắn cùng cảm xúc với tà Trần tu sĩ. Hắn vốn định âm thầm giúp đỡ nhưng giờ xem ra không cần thiết, mọi thứ càng hoàn mỹ dựa theo kế hoạch của hắn tiến hành.
Trần Xung cực kỳ chật vật, xung quanh tất cả đệ tử Tàng Long Tông hoặc là tứ tan hay là bị kẻ sau lưng đuổi theo giết chết. Bây giờ thì gã không chút nào nghi ngờ, ý niệm duy nhất hiện tại là nhanh chóng bỏ chạy, bám chân đối phương để những đệ tử tản ra báo việc này cho tông môn biết.
Tà tông muốn nương cuộc chiến tiêu diệt tiên tông!
Nhưng bốn phía phát ra tiếng hét thảm thiết khiến tinh thần gã rung động, mắt đỏ rực. Gã rất quen thuộc những tiếng hét thảm, đó là đồng môn lựa chọn tán loạn bỏ chạy, giờ e rằng đã bị diệt khẩu rồi. Hễ chỗ nào truyền ra tiếng hét thảm là Trần Xung bản năng tránh đi, dựa theo tuyến đường chính gã cũng không phát hiện, như là có ai vạch sẵn lao nhanh đi.
Nếu bây giờ có thợ săn rất ưu tú ở bên cạnh nhìn vậy sẽ từ từ thấy ra, Trần Xung bỏ chạy tựa con thú bị vây khốn bị kiểm soát bước đi, tất cả hiển nhiên bị thợ săn giấu trong sương khói khống chế.
Đây là thuật săn cực kỳ cao mình, loại thuật săn này khi Tô Minh mười mấy tuổi đã nắm giữ ở Ô Sơn.
Hắn ở Ô Sơn giết người Hắc Sơn bộ lạc thứ nhất chính là chết bởi thuật săn khống chế của hắn!
"Ta không thể chết, ta phải báo việc này cho tông môn!" Trần Xung lại cắn đầu lưỡi phun ra máu, mạnh vọt lên.
Sau lưng gã phát ra tiếng nổ, trên người trùm một tầng sáng vàng, có chín con rồng vàng vòng quanh, nhưng giờ trong tiếng nổ ba con rồng đã chết.
Tuy nhiên tốc độ dưới sự điên cuồng không để ý vết thương của gã bùng nổ, trong thời gian ngắn lao tới trước. Sau lưng gã tu sĩ tà tông đuổi theo sát, hai người một trước một sau lao đến vị trí chính giữa chiến trường, ở đó...là nơi thái thượng trưởng lão Tàng Long Tông Kinh Nam và Tà Trần Tông Thạch Hải chiến đấu.
Một tiếng nổ ầm vang, Kinh Nam hừ lạnh rút lui, gã đã đánh nổi lên máu nóng rồi nhưng còn khống chế trong mức độ nhất định không chân chính sinh tử chém giết cùng đối phương. Nhưng trong tiếng nổ gã và Thạch Hải cùng lùi vài bước thì tinh thần chấn động mạnh ngoái đầu, thấy không xa thiên tài tông mình, Trần Xung vọt tới!
"Thái thượng trưởng lão, đại trưởng lão bỏ mình, đệ tử chính mắt trong thấy là cường giả vấn đỉnh Tà Trần giết chết! Hắn ở sau lưng ta một đường truy sát, đệ tử tông ta ở trên đường đã bị diệt khẩu hết!" Khi Trần Xung trông thấy Kinh Nam thì tinh thần kích động hét to, gã nói xong câu đó như hao hết sức lực hộc máu, ngã xuống đất.
Kinh Nam ngẩn ra, Thạch Hải con ngươi co rút.
Chính lúc này, tu sĩ vấn đỉnh Tà Trần Tông lao đến, trông thấy Thạch Hải và Kinh Nam thì mặt biến tái xanh.
"Cái này..." Gã bản năng muốn giải thích với thái thượng trưởng lão Thạch Hải tông minh nhưng ngay sau đó, đôi mắt Kinh Nam lần đầu tiên lộ ra sát khí thật sự, nhoáng người lên lao hướng tu sĩ này.
Thạch Hải mặt âm trầm, có thấy ra manh mối gì nhưng do dự, dù sao mấy lời này thốt ra từ miệng thiên tài Tàng Long Tông Trần Xung, vết thương nặng hiển nhiên là trên đường liều mạng bỏ chạy. Hơn nữa trưởng lão tông môn của gã cũng là truy sát đến. Nhưng dù là vậy thì Thạch Hải quyết không trơ mắt nhìn cường giả vấn đỉnh của tông môn mình bị giết. Gã nhoáng người lên ngăn cản trước mặt Kinh Nam. Hai người lần đầu tiên bùng phát hết sức mở ra trận oanh kích. Trong tiếng nổ ngập trời, toàn chiến trường quanh quẩn tiếng cười giận dữ của Kinh Nam.
"Thạch Hải, tông của ngươi giết chết đại trưởng lão Tàng Long ta, còn muốn diệt khẩu đệ tử đứng đầu tông ta, ngươi còn dám ngăn ta!!!"
Thanh âm quanh quẩn toàn chiến trường mọi người nghe xong nguyên chiến trường chớp mắt yên tĩnh. Nhưng yên tĩnh không lâu sau thì chẳng biết từ đâu phát ra tiếng gầm giận dữ khiến yên tĩnh chớp mắt bị đánh vỡ.
"Giết đại trưởng lão tông ta, việc này quyết không bỏ qua!"
Thanh âm tràn ngập lực lượng lây nhiễm, vào lúc này bùng phát khiến chiến trường dấy lên tiếng nổ và giết chóc hoàn toàn khác với trước!
Bên tiên tông, cô gái áo trắng người lảo đảo, mặt tái nhợt. Giờ thì cô rốt cuộc thấy ra kế hoạch của người bí ẩn, có lòng muốn ngăn cản nhưng bỗng lòng lạnh lẽo. Cô có trực giác trong sương khói chiến trường có một ánh mắt đang lạnh lùng nhìn mình, chỉ cần cô hành động chút gì thì sẽ giống ông lão trong tông trước đó, lập tức chết ngay.
"Đừng chọc ta ư..." Cô gái áo trắng im lặng, nhắm mắt lại. Cô không phải là người ba tông, không muốn vì chuyện này trả giá mạng sống.
Chiến tranh theo một tu sĩ vấn đỉnh Tàng Long Tông chết mà tăng đến trình độ kịch liệt. Tô Minh ở giữa không trung lạnh lùng quan sát toàn chiến trường, tay trái thanh minh càng đậm, tay phải nguyền rủa cũng tăng thêm phạm vi lớn.
"Giết càng nhiều...càng tốt!" Tô Minh khẽ nói, ánh mắt rơi vào vị trí Tàng Long Tông dưới đất.
Chỉ thấy chỗ đó phát ra tiếng gầm kinh thiết, tiếng gầm không phát ra từ tu sĩ mà là một con cự long chẳng biết làm sao bị triệu hoán ra!
Đó là một con rồng thật sự, có máu có thịt, thân hình chỉ có ngàn mét, nhưng khoảnh khắc nó xuất hiện thì uy nhiếp mạnh mẽ truyền khắp bốn phía.
Tô Minh nheo mắt nhìn cự long rồi ngẩng đầu nhìn lên màn trời ngoài sương khói, chỗ đó là Cấp Ảm và Đế Thiên chiến đấu xuất hiện kịch liệt, tiếng nổ ầm ĩ, mạnh mẽ hơn trước nhiều. Hắn thậm chí trông thấy động tác mới lau khóe miệng từ một phân thân Đế Thiên.
Bị thương ư..." Mắt Tô Minh chợt lóe.
Trước mặt họ là tu sĩ vấn đỉnh!
Giây phút Trần Xung dẫn đám người vội thụt lùi thì tu sĩ vấn đỉnh Tà Trần Tông biểu tình cực kỳ âm trầm nhìn chằm chằm, do dự một lúc sau mắt lóe tia sáng hung ác, việc này gã không thể giải thích trên chiến trường, dù có nói gì cũng vô dụng. Bây giờ điều duy nhất phải làm là giết chết mấy người chứng kiến, để tránh cho hỗn loạn càng lớn.
Giết xong đám người này rồi coi như sau này có điều tra thì gã cũng có cách trốn tránh. Nếu do dự một giây để bọn họ đi mất, mấy người khác còn dễ nói, gã biết Trần Xung là thiên tài Tàng Long Tông, lời nói của người này hơn ngàn lời vạn chữ của người ngoài!
Mặc dù biết tất cả do người khác thiết kế nhưng gã không còn cách nào!
Bây giờ lòng buồn bực, gã giơ tay phải hư không chộp, lập tức túi trữ vật trên cái xác bay tới bị nắm trong tay, gã lao nhanh hướng đám Trần Xung. Tâm trí gã một nửa đặt ở đám người Trần Xung phía trước, hơn phân nửa cảnh giác trong sương khói bốn phía, người bí ẩn thật sự giết tu sĩ vấn đỉnh Tàng Long Tông!
Mặc dù gã không trông thấy nhưng biết rằng chắc chắn đối phương còn ở xung quanh.
Nhưng hôm nay gã trừ đuổi theo đám Trần Xung ra không còn cách nào khác, nếu để Trần Xung chạy thoát thì mặc kệ gã giải thích ra sao cũng không chút tác dụng.
Huống chi đây là chiến tranh, giết...chính là giết! Bạn đang đọc truyện được tại
Vẻ mặt Trần Xung cực kỳ âm trầm, tình hình mới nãy gã chính mắt trông thấy nhưng lòng hơi do dự. Dù gì gã không phải người bình thường, cẩn thận suy nghĩ không phải không có manh mối, chẳng qua chuyện xảy ra quá nhanh, thời gian quá ngắn, gã cần cẩn thận suy nghĩ mới nghiên cứu ra cụ thể.
Dù sao trận chiến tranh này trước khi tiến hành thì tà tông, tiên tông đều có ăn ý không cần nói, đó là trong cuộc chiến không cho phép cường giả vấn đỉnh chết. Dù là thiên tài như họ cũng chỉ bị nguy hiểm, chết chóc mặc dù có nhưng khả năng không lớn.
Chiến tranh có thể chết người nhưng phải bị khống chế!
Dù sao tà tông cũng tốt, tiên tông cũng thế, họ đều là tiên tộc. Dương mưu của Man Thần đời thứ nhất tất nhiên là tiên tộc cũng biết, cho nên mới có loại ăn ý khống chế này. Nhưng hôm nay chiến trường hõn loạn khiến khống chế ra ngoài ý muốn, đặc biệt là tu sĩ vấn đỉnh chết càng khiến Trần Xung lòng chấn động và do dự.
Tuy nhiên mọi thứ theo sau lưng gã Tà Trần vấn đỉnh đuổi theo và tinh thần nảy ra nguy hiểm, cảm giác sát khí đến từ đối phương, thế là tất cả nghi ngờ gần như tan biến hết, còn lại là mau chóng bỏ chạy.
"Không lẽ tà tông thật sự muốn tại đây hủy diệt tất cả người tiên tộc ta ở trong Man tộc?" Mắt Trần Xung chợt lóe, sau lưng truyền đến vài tiếng hét thê lương, là người Tàng Long Tông của gã. Gã ngoái đầu nhìn, chính mắt thấy hành động giết chóc của cường giả vấn đỉnh Tà Trần Tông.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cường giả vấn đỉnh Tà Trần Tông biểu tình càng âm trầm, cảm xúc bức bối tràn ngập thể xác và tinh thần nhưng bị gã đè nén. Đây không phải thuật pháp người ngoài tạo thành mà vì lòng gã càng không bình tĩnh.
Gã không đuổi theo kịp Trần Xung!
Không phải tu vi của gã không đủ, cũng không là có người quấy rầy mà vì Trần Xung đằng trước lúc chạy trốn không tiếc trả giá thi triển huyết độn thuật, toàn thân không dứt pháp bảo khiến tốc độ chẳng những cực nhanh mà chịu đựng ba kích của gã không chết!
"Thiên tài một tông, Tàng Long Tông rốt cuộc ban cho tiểu tử này bao nhiêu báu vật hộ thân và chạy trốn!" Tu sĩ vấn đỉnh Tà Trần Tông cắn răng, lại truy đuổi.
"Chết tiệt, sao có thể như vậy!!!" Gã không thể không đuổi theo, đã đến nước này thì không cách nào từ bỏ nữa, nếu không thì gã biết rõ ăn ý cuộc chiến này sẽ không cách nào giải thích.
Khi hai người rượt đuổi nhau thì Tô Minh đi trong sương khói nhìn tất cả, ánh mắt nhiều lúc tập trung vào Trần Xung. Đối với việc người này có nhiều pháp bảo, tốc độ nhanh, hắn cùng cảm xúc với tà Trần tu sĩ. Hắn vốn định âm thầm giúp đỡ nhưng giờ xem ra không cần thiết, mọi thứ càng hoàn mỹ dựa theo kế hoạch của hắn tiến hành.
Trần Xung cực kỳ chật vật, xung quanh tất cả đệ tử Tàng Long Tông hoặc là tứ tan hay là bị kẻ sau lưng đuổi theo giết chết. Bây giờ thì gã không chút nào nghi ngờ, ý niệm duy nhất hiện tại là nhanh chóng bỏ chạy, bám chân đối phương để những đệ tử tản ra báo việc này cho tông môn biết.
Tà tông muốn nương cuộc chiến tiêu diệt tiên tông!
Nhưng bốn phía phát ra tiếng hét thảm thiết khiến tinh thần gã rung động, mắt đỏ rực. Gã rất quen thuộc những tiếng hét thảm, đó là đồng môn lựa chọn tán loạn bỏ chạy, giờ e rằng đã bị diệt khẩu rồi. Hễ chỗ nào truyền ra tiếng hét thảm là Trần Xung bản năng tránh đi, dựa theo tuyến đường chính gã cũng không phát hiện, như là có ai vạch sẵn lao nhanh đi.
Nếu bây giờ có thợ săn rất ưu tú ở bên cạnh nhìn vậy sẽ từ từ thấy ra, Trần Xung bỏ chạy tựa con thú bị vây khốn bị kiểm soát bước đi, tất cả hiển nhiên bị thợ săn giấu trong sương khói khống chế.
Đây là thuật săn cực kỳ cao mình, loại thuật săn này khi Tô Minh mười mấy tuổi đã nắm giữ ở Ô Sơn.
Hắn ở Ô Sơn giết người Hắc Sơn bộ lạc thứ nhất chính là chết bởi thuật săn khống chế của hắn!
"Ta không thể chết, ta phải báo việc này cho tông môn!" Trần Xung lại cắn đầu lưỡi phun ra máu, mạnh vọt lên.
Sau lưng gã phát ra tiếng nổ, trên người trùm một tầng sáng vàng, có chín con rồng vàng vòng quanh, nhưng giờ trong tiếng nổ ba con rồng đã chết.
Tuy nhiên tốc độ dưới sự điên cuồng không để ý vết thương của gã bùng nổ, trong thời gian ngắn lao tới trước. Sau lưng gã tu sĩ tà tông đuổi theo sát, hai người một trước một sau lao đến vị trí chính giữa chiến trường, ở đó...là nơi thái thượng trưởng lão Tàng Long Tông Kinh Nam và Tà Trần Tông Thạch Hải chiến đấu.
Một tiếng nổ ầm vang, Kinh Nam hừ lạnh rút lui, gã đã đánh nổi lên máu nóng rồi nhưng còn khống chế trong mức độ nhất định không chân chính sinh tử chém giết cùng đối phương. Nhưng trong tiếng nổ gã và Thạch Hải cùng lùi vài bước thì tinh thần chấn động mạnh ngoái đầu, thấy không xa thiên tài tông mình, Trần Xung vọt tới!
"Thái thượng trưởng lão, đại trưởng lão bỏ mình, đệ tử chính mắt trong thấy là cường giả vấn đỉnh Tà Trần giết chết! Hắn ở sau lưng ta một đường truy sát, đệ tử tông ta ở trên đường đã bị diệt khẩu hết!" Khi Trần Xung trông thấy Kinh Nam thì tinh thần kích động hét to, gã nói xong câu đó như hao hết sức lực hộc máu, ngã xuống đất.
Kinh Nam ngẩn ra, Thạch Hải con ngươi co rút.
Chính lúc này, tu sĩ vấn đỉnh Tà Trần Tông lao đến, trông thấy Thạch Hải và Kinh Nam thì mặt biến tái xanh.
"Cái này..." Gã bản năng muốn giải thích với thái thượng trưởng lão Thạch Hải tông minh nhưng ngay sau đó, đôi mắt Kinh Nam lần đầu tiên lộ ra sát khí thật sự, nhoáng người lên lao hướng tu sĩ này.
Thạch Hải mặt âm trầm, có thấy ra manh mối gì nhưng do dự, dù sao mấy lời này thốt ra từ miệng thiên tài Tàng Long Tông Trần Xung, vết thương nặng hiển nhiên là trên đường liều mạng bỏ chạy. Hơn nữa trưởng lão tông môn của gã cũng là truy sát đến. Nhưng dù là vậy thì Thạch Hải quyết không trơ mắt nhìn cường giả vấn đỉnh của tông môn mình bị giết. Gã nhoáng người lên ngăn cản trước mặt Kinh Nam. Hai người lần đầu tiên bùng phát hết sức mở ra trận oanh kích. Trong tiếng nổ ngập trời, toàn chiến trường quanh quẩn tiếng cười giận dữ của Kinh Nam.
"Thạch Hải, tông của ngươi giết chết đại trưởng lão Tàng Long ta, còn muốn diệt khẩu đệ tử đứng đầu tông ta, ngươi còn dám ngăn ta!!!"
Thanh âm quanh quẩn toàn chiến trường mọi người nghe xong nguyên chiến trường chớp mắt yên tĩnh. Nhưng yên tĩnh không lâu sau thì chẳng biết từ đâu phát ra tiếng gầm giận dữ khiến yên tĩnh chớp mắt bị đánh vỡ.
"Giết đại trưởng lão tông ta, việc này quyết không bỏ qua!"
Thanh âm tràn ngập lực lượng lây nhiễm, vào lúc này bùng phát khiến chiến trường dấy lên tiếng nổ và giết chóc hoàn toàn khác với trước!
Bên tiên tông, cô gái áo trắng người lảo đảo, mặt tái nhợt. Giờ thì cô rốt cuộc thấy ra kế hoạch của người bí ẩn, có lòng muốn ngăn cản nhưng bỗng lòng lạnh lẽo. Cô có trực giác trong sương khói chiến trường có một ánh mắt đang lạnh lùng nhìn mình, chỉ cần cô hành động chút gì thì sẽ giống ông lão trong tông trước đó, lập tức chết ngay.
"Đừng chọc ta ư..." Cô gái áo trắng im lặng, nhắm mắt lại. Cô không phải là người ba tông, không muốn vì chuyện này trả giá mạng sống.
Chiến tranh theo một tu sĩ vấn đỉnh Tàng Long Tông chết mà tăng đến trình độ kịch liệt. Tô Minh ở giữa không trung lạnh lùng quan sát toàn chiến trường, tay trái thanh minh càng đậm, tay phải nguyền rủa cũng tăng thêm phạm vi lớn.
"Giết càng nhiều...càng tốt!" Tô Minh khẽ nói, ánh mắt rơi vào vị trí Tàng Long Tông dưới đất.
Chỉ thấy chỗ đó phát ra tiếng gầm kinh thiết, tiếng gầm không phát ra từ tu sĩ mà là một con cự long chẳng biết làm sao bị triệu hoán ra!
Đó là một con rồng thật sự, có máu có thịt, thân hình chỉ có ngàn mét, nhưng khoảnh khắc nó xuất hiện thì uy nhiếp mạnh mẽ truyền khắp bốn phía.
Tô Minh nheo mắt nhìn cự long rồi ngẩng đầu nhìn lên màn trời ngoài sương khói, chỗ đó là Cấp Ảm và Đế Thiên chiến đấu xuất hiện kịch liệt, tiếng nổ ầm ĩ, mạnh mẽ hơn trước nhiều. Hắn thậm chí trông thấy động tác mới lau khóe miệng từ một phân thân Đế Thiên.
Bị thương ư..." Mắt Tô Minh chợt lóe.