"Trước khi sư tôn đi từng nhìn lên trời nói một câu." Nhị sư huynh biểu tình nhớ lại nói.
"Người nói sắp tới lúc rồi, mà lại xuất hiện tai biến Đông Hoang, không lẽ là..." Mắt Nhị sư huynh chớp lóe nhìn hướng Tô Minh.
"Chính câu nói này, tiểu sư đệ có nhìn ra bên trong có gì không?"
"Sắp tới lúc rồi? Đầu tiên phải biết sư tôn nói thời gian là cái gì, còn câu thứ hai, tai biến Đông Hoang chắc chắn là khiến sư tôn liên tưởng một chút do đó sinh ra suy đoán, đây là điều sư tôn chưa nói xong." Tô Minh từ từ nói.
"Lúc ta bị trấn áp dưới núi Đại Diệp tiên tông đã nghiên cứu câu này rất lâu, nhớ lại tất cả lời sư tôn trước giờ từng nói, không tìm ra thời gian trong câu đó ý chỉ cái gì. Tiểu sư đệ, Hổ Tử, sư tôn có nói cho các ngươi chuyện liên quan không?" Nhị sư huynh nhìn hướng Tô Minh và Hổ Tử.
"Nghĩ không ra, chắc là không có." Hổ Tử gãi đầu.
Tô Minh trầm ngâm giây lát nhưng ánh mắt nhanh chóng ngưng tụ, rơi vào pho tượng Đại sư huynh biến thành.
"Đại sư huynh là người đầu tiên nói hơi thở của sư tôn không có trong Man tộc, có điều suy đoán, cộng thêm thời gian Đại sư huynh đi theo sư tôn dài nhất, có lẽ... Đại sư huynh biết."
Theo Tô Minh thốt lời, Nhị sư huynh và Hổ Tử cùng nhìn hướng pho tượng Đại sư huynh.
Im lặng một lúc lâu sau, Nhị sư huynh hít sâu, nói.
"Tất cả điều này chờ Đại sư huynh tỉnh lại rồi tính tiếp. Liên quan việc Đại sư huynh thức tỉnh, trên đường ta nghĩ cách này chắc có tám phần hy vọng khiến Đại sư huynh tỉnh lại." Nhị sư huynh nhìn hướng Hổ Tử.
"Hổ Tử, tu vi của ngươi thấp nhất nhưng thuật nhập mộng huyền diệu, ngươi lấy cách nhập mộng đi vào bên trong pho tượng tìm ý thức của Nhị sư huynh. Chắc ý thức của hắn mơ hồ, nhưng ngươi là sư đệ của hắn, coi như ý thức Đại sư huynh mơ hồ cũng sẽ không tổn thương ngươi. Tìm ra ý thức của Đại sư huynh rồi ngươi dùng thuật nhập mộng bảo vệ ý thức của hắn, để ý thức không tan biến."
Hổ Tử nghiêm túc gật đầu, đối với gã thì đây là chuyện lớn ngang bằng với cứu sư tôn, mức độ quan trọng vượt qua cả mạng sống của gã.
"Tiểu sư đệ, tu vi của ta khó thể dùng đẳng cấp Man tộc phân chia, lấy ta cảm ứng thì bây giờ có thể phát ra sức chiến đấu vượt qua Man Hồn đại viên mãn, nhưng hơi kém ngươi. Trong ba chúng ta thì tu vi của ngươi cao nhất, phải đi làm chuyện quan trọng nhất." Nhị sư huynh nhìn hướng Tô Minh. - .vn
Ánh mắt Tô Minh và Nhị sư huynh giao nhau lóe tia sáng, chờ Nhị sư huynh nói tiếp.
"Máu trái tim Vu nhân, càng nhiều càng tốt, đặc biệt là Đại Vu Công Vu tộc. Người này năm đó tu vi không tầm thường, ta còn nhớ trong cuộc chiến Vu Man hắn đã thức tỉnh rồi. Máu trái tim của hắn càng quan trọng! Nhưng ngươi phải cẩn thận, năm đó sư tôn từng đấu với hắn lúc tu vi suy yếu nhất, không phải là đối thủ của hắn, bởi vì trên người có một trang giấy phù, phù này đến từ Đạo Thần Tông. Nghe sư tôn nói đó là hơn phân nửa niệm lực của trưởng lão Đạo Thần nào đó, có thể khiến Đại Vu Công Vu tộc cửu tử càng mạnh! Theo sư tôn phân tích, kẻ này giống như là người, đều được người Đạo Thần Tông âm thầm nhận làm đệ tử, được ban cho báu vật phù văn này, gần như bất tử bất diệt. Mỗi lần hắn thức tỉnh sẽ có chín mạng, mỗi lần chết đi thực lực tăng vọt, mãi đến lần thứ chín chết thì phù văn sẽ triển khai phạm vi lớn, nhìn như đã chết thực tế là bản thể chìm trong say ngủ, chờ đợi phù văn tự động hấp thu lực lượng thiên địa, đạt tới mức độ nhất định sẽ lại thức tỉnh."
"Đây là một kiểu tu hành quái dị, kết hợp thuật pháp Vu tộc khiến Đại Vu Công bất tử bất diệt...trên người hắn chứa huyết thống Cửu Lê Vu tộc cực kỳ nồng đậm, đây là bởi vì ở Vu tộc, vì hắn bất tử bất diệt, gần như tất cả Cửu Lê chủ đều bị hắn nuốt, hút đi huyết mạch. Nhưng hắn sẽ không giết sạch, mỗi lần sẽ chừa lại một ít sinh sản dòng giống tiếp theo, vậy sẽ khiến hắn cắn nuốt ngày càng nhiều hơn. Năm đó nếu không phải Đại sư huynh được sư tôn cứu đi thì cũng chịu độc thủ rồi. Lúc Đại Vu Công vừa thức tỉnh, sư tôn và Hải Đông Tông Ly Long Thượng Nhân, y còn có cường giả bí ẩn đấu với Đại Vu Công, thế mới một hơi tiêu diệt hắn ở lần thứ chín chết. Tiếc rằng vết thương của sư tôn những năm gần đây vẫn không hồi phục, nếu không thì giết chết kẻ này không khó khăn đến thế, cũng sẽ không vào lúc Đại Vu Công tan biến bản thể ngủ say thì không tìm ra nơi ẩn náu, khó thể hủy diệt tận gốc."
"Tiểu sư đệ, bây giờ tu vi của ngươi vượt qua sư tôn vết thương chưa hồi phục, ngươi đi giết Đại Vu Công, tìm ra chỗ bản thể ẩn núp, lấy đi Cửu Lê huyết mạch của hắn, đó là mấu chốt có thể khiến Đại sư huynh thức tỉnh! Chỉ có khiến huyết mạch Đại sư huynh càng tinh thuần, phối hợp với Hổ Tử bảo vệ thì ta mới có thể thi triển ra thiên quỷ, dẫn động quỷ toàn Man tộc trùng kích lực pháp khí tiên tộc trong người Đại sư huynh. Ta không thể cùng ngươi đi đấu với Đại Vu Công, trong khoảng thời gian này ta phải tan rã thân thể dẫn động quỷ Man tộc, chuẩn bị cho triển khai thiên quỷ." Nhị sư huynh trầm giọng nói.
Tô Minh không chút do dự gật đầu, trong ký ức hắn chính là người bí ẩn đó, hiểu biết về Đại Vu Công nhiều hơn người bình thường.
"Nếu không thể thuận lợi tìm ra chỗ Đại Vu Công ẩn úp, có được Cửu Lê huyết mạch không nhiều vậy thì chúng ta lùi một bước, đi một chuyến Hải Đông Tông. Hải Đông Tông Ly Long Thượng Nhân, hắn có một con vu mãng, mãng xà này năm đó đấu với Đại Vu Công từng nuốt Cửu Lê Vu tộc huyết của Đại Vu Công. Sau này nghe nói nó biến dị, nếu mà rút đi Cửu Lê biến dị mặc dù chỉ có một phần nắm chắc khiến Đại sư huynh thức tỉnh, nhưng nếu không tìm ra chỗ Đại Vu Công ẩn núp thì dùng huyết này cũng được rồi!" Nhị sư huynh chần chờ một chút, nói tiếp.
"Nếu lấy đủ Cửu Lê huyết của Đại Vu Công và vu mãng thì có bao nhiêu phần trăm khiến Đại sư huynh thức tỉnh?" Tô Minh mắt chợt lóe, bình tĩnh nói.
"Nếu toàn bộ tới tay thì ta nắm chắc chín phần rưỡi khiến Đại sư huynh thức tỉnh!" Nhị sư huynh vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói.
Tô Minh gật đầu, nhìn chằm chằm pho tượng do Đại sư huynh biến thành. Hắn, Hổ Tử, Nhị sư huynh, ba người liếc nhau, đều trông thấy trong con ngươi cố chấp và kiên quyết.
"A...tiểu sư đệ, nhớ cùng Vũ Huyên thảo luận một chút, mượn con chó đi, có nó thì không ai bị thương ngươi được." Nhị sư huynh bỗng nhiên nói, còn chớp mắt.
Tô Minh nhíu mày, vẻ mặt kỳ dị xoay người đi chỗ Vũ Huyên ở.
Sáng sớm, khi Hổ Tử ôm pho tượng Đại sư huynh ngủ say như chết. Nhị sư huynh ngồi xếp bằng bên cạnh thân hình dần vặn vẹo. Tô Minh mang theo...hai con chó và một thiếu nữ cất tiếng cười trong trẻo hóa thành bốn vệt sáng rời khỏi Cửu Phong.
Loại chuyện này sao Vũ Huyên không tham gia được.
Còn một con chó khác là do hạc trọc lông biến thành, nó bỗng dưng cảm thấy hình dạng này mới càng oai chút. Nó một bên bay một bên sủa gâu gâu, rất là đắc ý.
"Người nói sắp tới lúc rồi, mà lại xuất hiện tai biến Đông Hoang, không lẽ là..." Mắt Nhị sư huynh chớp lóe nhìn hướng Tô Minh.
"Chính câu nói này, tiểu sư đệ có nhìn ra bên trong có gì không?"
"Sắp tới lúc rồi? Đầu tiên phải biết sư tôn nói thời gian là cái gì, còn câu thứ hai, tai biến Đông Hoang chắc chắn là khiến sư tôn liên tưởng một chút do đó sinh ra suy đoán, đây là điều sư tôn chưa nói xong." Tô Minh từ từ nói.
"Lúc ta bị trấn áp dưới núi Đại Diệp tiên tông đã nghiên cứu câu này rất lâu, nhớ lại tất cả lời sư tôn trước giờ từng nói, không tìm ra thời gian trong câu đó ý chỉ cái gì. Tiểu sư đệ, Hổ Tử, sư tôn có nói cho các ngươi chuyện liên quan không?" Nhị sư huynh nhìn hướng Tô Minh và Hổ Tử.
"Nghĩ không ra, chắc là không có." Hổ Tử gãi đầu.
Tô Minh trầm ngâm giây lát nhưng ánh mắt nhanh chóng ngưng tụ, rơi vào pho tượng Đại sư huynh biến thành.
"Đại sư huynh là người đầu tiên nói hơi thở của sư tôn không có trong Man tộc, có điều suy đoán, cộng thêm thời gian Đại sư huynh đi theo sư tôn dài nhất, có lẽ... Đại sư huynh biết."
Theo Tô Minh thốt lời, Nhị sư huynh và Hổ Tử cùng nhìn hướng pho tượng Đại sư huynh.
Im lặng một lúc lâu sau, Nhị sư huynh hít sâu, nói.
"Tất cả điều này chờ Đại sư huynh tỉnh lại rồi tính tiếp. Liên quan việc Đại sư huynh thức tỉnh, trên đường ta nghĩ cách này chắc có tám phần hy vọng khiến Đại sư huynh tỉnh lại." Nhị sư huynh nhìn hướng Hổ Tử.
"Hổ Tử, tu vi của ngươi thấp nhất nhưng thuật nhập mộng huyền diệu, ngươi lấy cách nhập mộng đi vào bên trong pho tượng tìm ý thức của Nhị sư huynh. Chắc ý thức của hắn mơ hồ, nhưng ngươi là sư đệ của hắn, coi như ý thức Đại sư huynh mơ hồ cũng sẽ không tổn thương ngươi. Tìm ra ý thức của Đại sư huynh rồi ngươi dùng thuật nhập mộng bảo vệ ý thức của hắn, để ý thức không tan biến."
Hổ Tử nghiêm túc gật đầu, đối với gã thì đây là chuyện lớn ngang bằng với cứu sư tôn, mức độ quan trọng vượt qua cả mạng sống của gã.
"Tiểu sư đệ, tu vi của ta khó thể dùng đẳng cấp Man tộc phân chia, lấy ta cảm ứng thì bây giờ có thể phát ra sức chiến đấu vượt qua Man Hồn đại viên mãn, nhưng hơi kém ngươi. Trong ba chúng ta thì tu vi của ngươi cao nhất, phải đi làm chuyện quan trọng nhất." Nhị sư huynh nhìn hướng Tô Minh. - .vn
Ánh mắt Tô Minh và Nhị sư huynh giao nhau lóe tia sáng, chờ Nhị sư huynh nói tiếp.
"Máu trái tim Vu nhân, càng nhiều càng tốt, đặc biệt là Đại Vu Công Vu tộc. Người này năm đó tu vi không tầm thường, ta còn nhớ trong cuộc chiến Vu Man hắn đã thức tỉnh rồi. Máu trái tim của hắn càng quan trọng! Nhưng ngươi phải cẩn thận, năm đó sư tôn từng đấu với hắn lúc tu vi suy yếu nhất, không phải là đối thủ của hắn, bởi vì trên người có một trang giấy phù, phù này đến từ Đạo Thần Tông. Nghe sư tôn nói đó là hơn phân nửa niệm lực của trưởng lão Đạo Thần nào đó, có thể khiến Đại Vu Công Vu tộc cửu tử càng mạnh! Theo sư tôn phân tích, kẻ này giống như là người, đều được người Đạo Thần Tông âm thầm nhận làm đệ tử, được ban cho báu vật phù văn này, gần như bất tử bất diệt. Mỗi lần hắn thức tỉnh sẽ có chín mạng, mỗi lần chết đi thực lực tăng vọt, mãi đến lần thứ chín chết thì phù văn sẽ triển khai phạm vi lớn, nhìn như đã chết thực tế là bản thể chìm trong say ngủ, chờ đợi phù văn tự động hấp thu lực lượng thiên địa, đạt tới mức độ nhất định sẽ lại thức tỉnh."
"Đây là một kiểu tu hành quái dị, kết hợp thuật pháp Vu tộc khiến Đại Vu Công bất tử bất diệt...trên người hắn chứa huyết thống Cửu Lê Vu tộc cực kỳ nồng đậm, đây là bởi vì ở Vu tộc, vì hắn bất tử bất diệt, gần như tất cả Cửu Lê chủ đều bị hắn nuốt, hút đi huyết mạch. Nhưng hắn sẽ không giết sạch, mỗi lần sẽ chừa lại một ít sinh sản dòng giống tiếp theo, vậy sẽ khiến hắn cắn nuốt ngày càng nhiều hơn. Năm đó nếu không phải Đại sư huynh được sư tôn cứu đi thì cũng chịu độc thủ rồi. Lúc Đại Vu Công vừa thức tỉnh, sư tôn và Hải Đông Tông Ly Long Thượng Nhân, y còn có cường giả bí ẩn đấu với Đại Vu Công, thế mới một hơi tiêu diệt hắn ở lần thứ chín chết. Tiếc rằng vết thương của sư tôn những năm gần đây vẫn không hồi phục, nếu không thì giết chết kẻ này không khó khăn đến thế, cũng sẽ không vào lúc Đại Vu Công tan biến bản thể ngủ say thì không tìm ra nơi ẩn náu, khó thể hủy diệt tận gốc."
"Tiểu sư đệ, bây giờ tu vi của ngươi vượt qua sư tôn vết thương chưa hồi phục, ngươi đi giết Đại Vu Công, tìm ra chỗ bản thể ẩn núp, lấy đi Cửu Lê huyết mạch của hắn, đó là mấu chốt có thể khiến Đại sư huynh thức tỉnh! Chỉ có khiến huyết mạch Đại sư huynh càng tinh thuần, phối hợp với Hổ Tử bảo vệ thì ta mới có thể thi triển ra thiên quỷ, dẫn động quỷ toàn Man tộc trùng kích lực pháp khí tiên tộc trong người Đại sư huynh. Ta không thể cùng ngươi đi đấu với Đại Vu Công, trong khoảng thời gian này ta phải tan rã thân thể dẫn động quỷ Man tộc, chuẩn bị cho triển khai thiên quỷ." Nhị sư huynh trầm giọng nói.
Tô Minh không chút do dự gật đầu, trong ký ức hắn chính là người bí ẩn đó, hiểu biết về Đại Vu Công nhiều hơn người bình thường.
"Nếu không thể thuận lợi tìm ra chỗ Đại Vu Công ẩn úp, có được Cửu Lê huyết mạch không nhiều vậy thì chúng ta lùi một bước, đi một chuyến Hải Đông Tông. Hải Đông Tông Ly Long Thượng Nhân, hắn có một con vu mãng, mãng xà này năm đó đấu với Đại Vu Công từng nuốt Cửu Lê Vu tộc huyết của Đại Vu Công. Sau này nghe nói nó biến dị, nếu mà rút đi Cửu Lê biến dị mặc dù chỉ có một phần nắm chắc khiến Đại sư huynh thức tỉnh, nhưng nếu không tìm ra chỗ Đại Vu Công ẩn núp thì dùng huyết này cũng được rồi!" Nhị sư huynh chần chờ một chút, nói tiếp.
"Nếu lấy đủ Cửu Lê huyết của Đại Vu Công và vu mãng thì có bao nhiêu phần trăm khiến Đại sư huynh thức tỉnh?" Tô Minh mắt chợt lóe, bình tĩnh nói.
"Nếu toàn bộ tới tay thì ta nắm chắc chín phần rưỡi khiến Đại sư huynh thức tỉnh!" Nhị sư huynh vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói.
Tô Minh gật đầu, nhìn chằm chằm pho tượng do Đại sư huynh biến thành. Hắn, Hổ Tử, Nhị sư huynh, ba người liếc nhau, đều trông thấy trong con ngươi cố chấp và kiên quyết.
"A...tiểu sư đệ, nhớ cùng Vũ Huyên thảo luận một chút, mượn con chó đi, có nó thì không ai bị thương ngươi được." Nhị sư huynh bỗng nhiên nói, còn chớp mắt.
Tô Minh nhíu mày, vẻ mặt kỳ dị xoay người đi chỗ Vũ Huyên ở.
Sáng sớm, khi Hổ Tử ôm pho tượng Đại sư huynh ngủ say như chết. Nhị sư huynh ngồi xếp bằng bên cạnh thân hình dần vặn vẹo. Tô Minh mang theo...hai con chó và một thiếu nữ cất tiếng cười trong trẻo hóa thành bốn vệt sáng rời khỏi Cửu Phong.
Loại chuyện này sao Vũ Huyên không tham gia được.
Còn một con chó khác là do hạc trọc lông biến thành, nó bỗng dưng cảm thấy hình dạng này mới càng oai chút. Nó một bên bay một bên sủa gâu gâu, rất là đắc ý.