""Mặt Vũ Huyên tái nhợt, cắn môi, vẻ mặt do dự.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, trong mắt toát ra cố chấp và quyết chết. Đây là cuộc chiến mà hắn thấy không có chút phần thắng. Năm người này ở Man tộc không bị áp chế bao nhiêu, vẫn có thể lộ ra chu vị giới bước thứ ba, cái này vốn khó mà chiến đấu. Dù một người giết chóc chúng sinh như con kiến thì mặc dù Tô Minh chưa thật sự đấu với tu sĩ bước thứ ba, năm uy lực lực Sát Kiếm năm đó Tô Minh vẫn còn nhớ kỹ, đó không phải lực lượng mà hắn có thể chống lại. Nhưng hắn còn cách nào đâu, nếu không thể lựa chọn từ bỏ Cửu Phong, bỏ ba sư huynh đang thi pháp một mình rời đi, nếu không thể làm được điều đó thì bày ra trước mặt Tô Minh chỉ có một con đường.
Không thể cùng sinh vậy chết chung!
Tô Minh ngoái đầu nhìn động phủ sư tôn, biểu tình lưu luyến nhưng càng nhiều là kiên quyết.
Bốn phía tiếng nổ càng tới gần, trận pháp mấy ngàn dặm không ngừng dạt ra chớp mắt chỉ còn phạm vi ngàn dặm. Bốn đạo nô bước thứ ba dùng tu vi mạnh mẽ, thế như chẻ tre từng bước áp súc, tan vỡ trận pháp.
Tô Minh lặng lẽ giơ tay phải vung hướng bầu trời, thật nhiều tử khí quanh quẩn ngoài người hắn, hình thành Táng Tà Giáp. Tay phải giơ lên hư không chộp, phút chốc tử khi lao đến biến thành Táng Tà Thương trong tay hắn!
Tô Minh siết chặt Táng Tà Thương lạnh lẽo, đôi mắt toát ra sát khí. Hắn như là ngọn núi sừng sững đứng đó, dù cho có sấm chớp mưa bão thì chỉ có thể đánh nát hắn, nếu không sẽ chẳng thế lấn tới nửa bước.
"Lão phu được ân Cửu Phong cho định cư nhiều năm, lúc đó là đại nhân cứu sống, hôm nay mạng của lão phu cùng Cửu Phong cùng sống cùng chết!" Trong đám mấy trăm người xung quanh có một ông lão từ từ bước ra, nhìn Tô Minh, lời nói dứt khoát.
"Không sai, Cửu Phong cho chúng ta nhiều năm an cư, đến lúc nguy hiểm chết có ngại gì!"
Chậm rãi càng nhiều người đi ra, đôi mắt tràn ngập tơ máu, dù họ sợ hãi tu vi của kẻ địch nhưng có vài lúc, một số chuyện dù sợ hãi thì vẫn phải làm.
"Cửu Phong như nhà, tử chiến vì Cửu Phong cũng là kết cuộc tốt nhất cho đệ tử Thiên Hàn Tông chúng ta!"
"Tu vi của chúng ta thấp nhưng có máu nóng, cho dù chết cũng phải đem máu nhuộm Cửu Phong, dù chết cũng phải hồn táng nơi này!"
Càng nhiều thanh âm trầm thấp chất chứa cố chấp phát ra từ mấy trăm người, không ai lựa chọn lùi bước. Mấy trăm người cư ngụ ở Cửu Phong những năm nay biểu tình cố chấp điên cuồng, đó là loại không sợ chết chóc, đó là sự kiên quyết dù chết cũng phải chết tại Cửu Phong.
Bạch Tố không nói tiếng nào, nhưng vẻ mặt và bước chân không lùi đại bbiểu lòng của cô. Cô nhìn Tô Minh, vẻ mặt đầy dịu dàng, bỗng cảm thấy như vậy cũng tốt, không tiếc nuối. Nếu có thể chết chung với Tô Minh, đối với cô đó là chấm dứt tốt đẹp. Tại
Tiền Thần run rẩy. Hạc trọc lông bên cạnh gã vẻ mặt nhăn nhó rất muốn chạy, lấy tính cách của nó thì chuyện như vậy đã làm rất nhiều lần rồi. Nhưng lúc này đây, nó không thể bước ra một bước. Nó nhìn Tiền Thần, nhìn Tô Minh, nhìn động phủ đỉnh núi Cửu Phong, biểu tình lần đầu tiên lộ ra điên cuồng.
"Hạc gia gia nó! Lần này Hạc gia gia cũng vùng lên một lần, lão tử liều mạng với họ!"
"Thiếu chủ, nếu lại không đi bị năm người kia vây công thì lão Long khó bảo vệ ngươi an toàn." Con chó vàng biểu tình nghiêm túc, trầm giọng nói.
"Ta cũng không đi!" Vũ Huyên cắn răng, cô thầm nhủ Tô Minh là người cô vừa mắt, có thể bán ra giá tốt, nếu lần này cô đi, nếu đối phương chết thì tất cả là giỏ tre múc nước, đây là mua bán lỗ vốn nhất. Mua bán như vậy Vũ Huyên tuyệt đối không làm.
"Tiểu Hoàng, năm người kia ngươi có thể đối phó mấy cái?" Vũ Huyên đã đặt quyết tâm, vội hỏi.
"Ta không có tinh thần bào như bọn họ, tu vi ở Man tộc chịu ức chế, miễn cưỡng...có thể kiềm chế ba người một tiếng đồng hồ." Con chó im lặng không lâu sau từ từ nói.
"Ta thi triển bí thuật, có thể...có thể kiềm chế được một người!" Vũ Huyên cắn răng nói với Tô Minh, lòng thầm sốt ruột hai lão già kia sao còn chưa tới, đã bao lâu rồi, không lẽ trên đường gặp ngoài ý muốn?
Tô Minh im lặng, bốn phía tiếng nổ ngày càng gần, trận pháp đã bị ức chế co rụt đến mấy trăm mét. Trong tiếng nổ có tiếng cười huênh hoang của Đạo Nguyên truyền đến.
"Một tiếng đồng hồ..." Tô Minh nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra, chắp tay cúi đầu hướng Vũ Huyên và con chó.
"Ân tình của hai vị Tô ta...nhớ kỹ!"
Con chó bỗng nhảy lên, thân hình bỗng bùng phát ra ánh sáng vàng đất. Ánh sáng bốc lên vạn mét, tiếng gầm kinh thiên động địa vang vọg. Thân hình nó từ bộ dạng con chó trở thành hoàng long cỡ mấy ngàn mét.
Hoàng long vẻ mặt hung tợn gầm rống, mạnh vọt tới trận pháp ngoài Cửu Phong giờ đây không ngừng áp súc. Cùng lúc đó, Vũ Huyên mặt tái nhợt lấy ra một viên đan dược màu đỏ rực nhét vào miệng, xoay người bước vào trong trận pháp, theo hoàng long lao hướng bốn đạo nô khiến trận pháp tan vỡ.
Nhìn Vũ Huyên và hoàng long rời đi, Tô Minh biểu tình toát ra cố chấp hy sinh, nhoáng người lên, hơi thở mệnh tu bùng phát vòng quanh ngoài người hắn, là vô số gió tuyết cuốn thân thể hắn, hóa thành cầu vồng trực tiếp lao ra Cửu Phong hướng tới gần trận pháp bên ngoài.
Còn lại mấy trăm người biểu tình nghiêm túc đứng trên Cửu Phong nhìn cuộc chiến kinh thiên sắp xảy ra. Trận chiến đấu này, quyết định sinh tử của Cửu Phong.
Hoàng long lao ra trước nhất, thân hình mấy ngàn mét khi bay ra khỏi trận pháp lập tức vọt tới bốn đạo nô đang thi triển thần thông, mắt chợt lóe.
"Quá giới minh long!"
"Minh Hoàng chân giới!"
Hoàng long ngửa đầu gầm lên, ngoài người nó tỏa ánh sáng vàng khuếch tán bốn phía, bao phủ ba trong bốn người. Thân hình ba người kia bị ánh sáng vàng lôi kéo, hoàng long gầm rống lao hướng bầu trời, tác động thân thể ba người đó cùng bay lên theo.
"Chết tiệt, chỗ này đúng là nơi tà ác, là chỗ phản nghịch Đạo Thần Tông của ta, nếu không thì sao lại có Minh Hoàng chân giới quá giới minh long!!! Giết con rồng này, lột da nó, giết nó đi! Bổn công tử lấy về treo trên cửa tông môn!" Đạo Nguyên lập tức lớn tiếng nói, gã không hề kinh hoảng ngược lại hơi hưng phấn.
Theo thanh âm gã truyền ra, đạo nô thứ bốn ngoài trận pháp mắt lóe tia sáng lạnh bay ra, định vọt vào bầu trời chiến cùng hoàng long thì một thanh âm trong trẻo phát ra từ trận pháp vặn vẹo, chỉ thấy Vũ Huyên tựa như tiên nữa hóa thành cầu vồng lao ra ngoài.
Trước đó cô nuốt và đan dược không biết có tác dụng gì, bây giờ trong người cô toát ra từng hơi thở minh tử đậm đặc, khí thế lượn lờ mặt cô càng tái nhợt, nhợt nhạt như cái xác.
Cô bay ra ngoài, hơi thở minh tử liền khuếch tán ngăn cản bóng dáng đạo nô thứ bốn.
Khi Vũ Huyên bay ra thì Đạo Nguyên trợn to mắt, người run rẩy, khàn khàn hét chói tai.
"Trên đời còn có mỹ nhân như vậy? Đạo nô ngũ nhất, bắt giữ!!! Nhất định phải bắt giữ nàng, không được tổn thương nàng một chút gì! Bắt cho bổn công tử, bổn công tử phong ngươi làm phó thống! Đạo nô thập cửu, ngươi giúp đỡ ngũ nhất, phải bắt cô nàng!" Đạo Nguyên cực kỳ kích động, mắt toát ra tia dâm dục, như là hận không thể nhìn thấu lớp áo của Vũ Huyên. Gã cảm thấy lần này đi tới đất Man tộc thật là rất đáng giá.
Bên cạnh gã bây giờ chỉ tồn tại một hộ vệ, người áo đen mặt không biểu tình nhoáng lên hóa thành cầu vồng như sắp tới chỗ Vũ Huyên. Nhưng gã đi chưa ra trăm mét thì lốc xoáy do băng tuyết hình thành từ trận pháp vặn vẹo xé gió lao ra. Trong lốc xoáy băng chính là Tô Minh.
Tô Minh nhấc chân bước ra, chớp mắt tới gần, hắn không vọt hướng đạo nô thập cửu mà lao về phía Đạo Nguyên. Tốc độ cực nhanh biến thành tàn ảnh, Táng Tà Thương trong tay, gió tuyết bốn phía làm tốc độ của Tô Minh đạt đến cực hạn.
Đạo nô thập cửu mắt chợt lóe, từ bỏ bước chân hướng tới Vũ Huyên mà xoay người liếc Tô Minh, tay phải nâng lên một chỉ ấn đi.
Bên Đạo Nguyên thì không thèm né tránh, cười khẩy biểu tình vênh vá nhìn Tô Minh. Gã tự tin người này chưa tới gần gã thì sẽ lập tức bị đạo nô giết ngay.
Nhưng khi đạo nô thập cửu một chỉ điểm đi thì Tô Minh lao tới mu bàn tay trái chĩa xuống, lòng bàn tay hướng lên trời thi triển thần thông số mệnh của mình.
Trận chiến này cực kỳ quan trọng, không thể có chút sơ sẩy, hắn nhất định phải dùng sức mạnh nhất!
"Giữa quá khứ và tương lai là số mệnh!" Tay trái Tô Minh vung hướng đạo nô thập cửu.
Cái vung này thời gian trong trời đất dường như thay đổi, một chỉ của đạo nô thập cửu ở giữa không trung khựng lại. Người áo đen đạo nô thập cửu biến sắc mặt, toàn thân toát ra khí thế thuộc về chủ vị giới, có lực hủy diệt ập đến xông khỏi số mệnh chảy xuôi của Tô Minh. Nhưng ngón tay gã vẫn là mạnh dừng giữa không trung một chớp mắt.
Thời gian một chớp mắt đối với Tô Minh chính là một lần cơ hội.
Khi ngón tay đạo nô thập cửu ngừng lại một lát, Tô Minh thi triển thần thông số mệnh thì thân thể như tia chớp vọt tới trước mặt Đạo Nguyên.
Đạo Nguyên ngây như phỗng chưa kịp phản ứng, Táng Tà Thương trong tay Tô Minh cuốn tuyết bay, ẩn chứa lực mệnh cách của hắn, thậm chí tuyết như hóa thành màu đỏ tựa trời thu mênh mang, một thương...đâm hướng trán Đạo Nguyên.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, trong mắt toát ra cố chấp và quyết chết. Đây là cuộc chiến mà hắn thấy không có chút phần thắng. Năm người này ở Man tộc không bị áp chế bao nhiêu, vẫn có thể lộ ra chu vị giới bước thứ ba, cái này vốn khó mà chiến đấu. Dù một người giết chóc chúng sinh như con kiến thì mặc dù Tô Minh chưa thật sự đấu với tu sĩ bước thứ ba, năm uy lực lực Sát Kiếm năm đó Tô Minh vẫn còn nhớ kỹ, đó không phải lực lượng mà hắn có thể chống lại. Nhưng hắn còn cách nào đâu, nếu không thể lựa chọn từ bỏ Cửu Phong, bỏ ba sư huynh đang thi pháp một mình rời đi, nếu không thể làm được điều đó thì bày ra trước mặt Tô Minh chỉ có một con đường.
Không thể cùng sinh vậy chết chung!
Tô Minh ngoái đầu nhìn động phủ sư tôn, biểu tình lưu luyến nhưng càng nhiều là kiên quyết.
Bốn phía tiếng nổ càng tới gần, trận pháp mấy ngàn dặm không ngừng dạt ra chớp mắt chỉ còn phạm vi ngàn dặm. Bốn đạo nô bước thứ ba dùng tu vi mạnh mẽ, thế như chẻ tre từng bước áp súc, tan vỡ trận pháp.
Tô Minh lặng lẽ giơ tay phải vung hướng bầu trời, thật nhiều tử khí quanh quẩn ngoài người hắn, hình thành Táng Tà Giáp. Tay phải giơ lên hư không chộp, phút chốc tử khi lao đến biến thành Táng Tà Thương trong tay hắn!
Tô Minh siết chặt Táng Tà Thương lạnh lẽo, đôi mắt toát ra sát khí. Hắn như là ngọn núi sừng sững đứng đó, dù cho có sấm chớp mưa bão thì chỉ có thể đánh nát hắn, nếu không sẽ chẳng thế lấn tới nửa bước.
"Lão phu được ân Cửu Phong cho định cư nhiều năm, lúc đó là đại nhân cứu sống, hôm nay mạng của lão phu cùng Cửu Phong cùng sống cùng chết!" Trong đám mấy trăm người xung quanh có một ông lão từ từ bước ra, nhìn Tô Minh, lời nói dứt khoát.
"Không sai, Cửu Phong cho chúng ta nhiều năm an cư, đến lúc nguy hiểm chết có ngại gì!"
Chậm rãi càng nhiều người đi ra, đôi mắt tràn ngập tơ máu, dù họ sợ hãi tu vi của kẻ địch nhưng có vài lúc, một số chuyện dù sợ hãi thì vẫn phải làm.
"Cửu Phong như nhà, tử chiến vì Cửu Phong cũng là kết cuộc tốt nhất cho đệ tử Thiên Hàn Tông chúng ta!"
"Tu vi của chúng ta thấp nhưng có máu nóng, cho dù chết cũng phải đem máu nhuộm Cửu Phong, dù chết cũng phải hồn táng nơi này!"
Càng nhiều thanh âm trầm thấp chất chứa cố chấp phát ra từ mấy trăm người, không ai lựa chọn lùi bước. Mấy trăm người cư ngụ ở Cửu Phong những năm nay biểu tình cố chấp điên cuồng, đó là loại không sợ chết chóc, đó là sự kiên quyết dù chết cũng phải chết tại Cửu Phong.
Bạch Tố không nói tiếng nào, nhưng vẻ mặt và bước chân không lùi đại bbiểu lòng của cô. Cô nhìn Tô Minh, vẻ mặt đầy dịu dàng, bỗng cảm thấy như vậy cũng tốt, không tiếc nuối. Nếu có thể chết chung với Tô Minh, đối với cô đó là chấm dứt tốt đẹp. Tại
Tiền Thần run rẩy. Hạc trọc lông bên cạnh gã vẻ mặt nhăn nhó rất muốn chạy, lấy tính cách của nó thì chuyện như vậy đã làm rất nhiều lần rồi. Nhưng lúc này đây, nó không thể bước ra một bước. Nó nhìn Tiền Thần, nhìn Tô Minh, nhìn động phủ đỉnh núi Cửu Phong, biểu tình lần đầu tiên lộ ra điên cuồng.
"Hạc gia gia nó! Lần này Hạc gia gia cũng vùng lên một lần, lão tử liều mạng với họ!"
"Thiếu chủ, nếu lại không đi bị năm người kia vây công thì lão Long khó bảo vệ ngươi an toàn." Con chó vàng biểu tình nghiêm túc, trầm giọng nói.
"Ta cũng không đi!" Vũ Huyên cắn răng, cô thầm nhủ Tô Minh là người cô vừa mắt, có thể bán ra giá tốt, nếu lần này cô đi, nếu đối phương chết thì tất cả là giỏ tre múc nước, đây là mua bán lỗ vốn nhất. Mua bán như vậy Vũ Huyên tuyệt đối không làm.
"Tiểu Hoàng, năm người kia ngươi có thể đối phó mấy cái?" Vũ Huyên đã đặt quyết tâm, vội hỏi.
"Ta không có tinh thần bào như bọn họ, tu vi ở Man tộc chịu ức chế, miễn cưỡng...có thể kiềm chế ba người một tiếng đồng hồ." Con chó im lặng không lâu sau từ từ nói.
"Ta thi triển bí thuật, có thể...có thể kiềm chế được một người!" Vũ Huyên cắn răng nói với Tô Minh, lòng thầm sốt ruột hai lão già kia sao còn chưa tới, đã bao lâu rồi, không lẽ trên đường gặp ngoài ý muốn?
Tô Minh im lặng, bốn phía tiếng nổ ngày càng gần, trận pháp đã bị ức chế co rụt đến mấy trăm mét. Trong tiếng nổ có tiếng cười huênh hoang của Đạo Nguyên truyền đến.
"Một tiếng đồng hồ..." Tô Minh nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra, chắp tay cúi đầu hướng Vũ Huyên và con chó.
"Ân tình của hai vị Tô ta...nhớ kỹ!"
Con chó bỗng nhảy lên, thân hình bỗng bùng phát ra ánh sáng vàng đất. Ánh sáng bốc lên vạn mét, tiếng gầm kinh thiên động địa vang vọg. Thân hình nó từ bộ dạng con chó trở thành hoàng long cỡ mấy ngàn mét.
Hoàng long vẻ mặt hung tợn gầm rống, mạnh vọt tới trận pháp ngoài Cửu Phong giờ đây không ngừng áp súc. Cùng lúc đó, Vũ Huyên mặt tái nhợt lấy ra một viên đan dược màu đỏ rực nhét vào miệng, xoay người bước vào trong trận pháp, theo hoàng long lao hướng bốn đạo nô khiến trận pháp tan vỡ.
Nhìn Vũ Huyên và hoàng long rời đi, Tô Minh biểu tình toát ra cố chấp hy sinh, nhoáng người lên, hơi thở mệnh tu bùng phát vòng quanh ngoài người hắn, là vô số gió tuyết cuốn thân thể hắn, hóa thành cầu vồng trực tiếp lao ra Cửu Phong hướng tới gần trận pháp bên ngoài.
Còn lại mấy trăm người biểu tình nghiêm túc đứng trên Cửu Phong nhìn cuộc chiến kinh thiên sắp xảy ra. Trận chiến đấu này, quyết định sinh tử của Cửu Phong.
Hoàng long lao ra trước nhất, thân hình mấy ngàn mét khi bay ra khỏi trận pháp lập tức vọt tới bốn đạo nô đang thi triển thần thông, mắt chợt lóe.
"Quá giới minh long!"
"Minh Hoàng chân giới!"
Hoàng long ngửa đầu gầm lên, ngoài người nó tỏa ánh sáng vàng khuếch tán bốn phía, bao phủ ba trong bốn người. Thân hình ba người kia bị ánh sáng vàng lôi kéo, hoàng long gầm rống lao hướng bầu trời, tác động thân thể ba người đó cùng bay lên theo.
"Chết tiệt, chỗ này đúng là nơi tà ác, là chỗ phản nghịch Đạo Thần Tông của ta, nếu không thì sao lại có Minh Hoàng chân giới quá giới minh long!!! Giết con rồng này, lột da nó, giết nó đi! Bổn công tử lấy về treo trên cửa tông môn!" Đạo Nguyên lập tức lớn tiếng nói, gã không hề kinh hoảng ngược lại hơi hưng phấn.
Theo thanh âm gã truyền ra, đạo nô thứ bốn ngoài trận pháp mắt lóe tia sáng lạnh bay ra, định vọt vào bầu trời chiến cùng hoàng long thì một thanh âm trong trẻo phát ra từ trận pháp vặn vẹo, chỉ thấy Vũ Huyên tựa như tiên nữa hóa thành cầu vồng lao ra ngoài.
Trước đó cô nuốt và đan dược không biết có tác dụng gì, bây giờ trong người cô toát ra từng hơi thở minh tử đậm đặc, khí thế lượn lờ mặt cô càng tái nhợt, nhợt nhạt như cái xác.
Cô bay ra ngoài, hơi thở minh tử liền khuếch tán ngăn cản bóng dáng đạo nô thứ bốn.
Khi Vũ Huyên bay ra thì Đạo Nguyên trợn to mắt, người run rẩy, khàn khàn hét chói tai.
"Trên đời còn có mỹ nhân như vậy? Đạo nô ngũ nhất, bắt giữ!!! Nhất định phải bắt giữ nàng, không được tổn thương nàng một chút gì! Bắt cho bổn công tử, bổn công tử phong ngươi làm phó thống! Đạo nô thập cửu, ngươi giúp đỡ ngũ nhất, phải bắt cô nàng!" Đạo Nguyên cực kỳ kích động, mắt toát ra tia dâm dục, như là hận không thể nhìn thấu lớp áo của Vũ Huyên. Gã cảm thấy lần này đi tới đất Man tộc thật là rất đáng giá.
Bên cạnh gã bây giờ chỉ tồn tại một hộ vệ, người áo đen mặt không biểu tình nhoáng lên hóa thành cầu vồng như sắp tới chỗ Vũ Huyên. Nhưng gã đi chưa ra trăm mét thì lốc xoáy do băng tuyết hình thành từ trận pháp vặn vẹo xé gió lao ra. Trong lốc xoáy băng chính là Tô Minh.
Tô Minh nhấc chân bước ra, chớp mắt tới gần, hắn không vọt hướng đạo nô thập cửu mà lao về phía Đạo Nguyên. Tốc độ cực nhanh biến thành tàn ảnh, Táng Tà Thương trong tay, gió tuyết bốn phía làm tốc độ của Tô Minh đạt đến cực hạn.
Đạo nô thập cửu mắt chợt lóe, từ bỏ bước chân hướng tới Vũ Huyên mà xoay người liếc Tô Minh, tay phải nâng lên một chỉ ấn đi.
Bên Đạo Nguyên thì không thèm né tránh, cười khẩy biểu tình vênh vá nhìn Tô Minh. Gã tự tin người này chưa tới gần gã thì sẽ lập tức bị đạo nô giết ngay.
Nhưng khi đạo nô thập cửu một chỉ điểm đi thì Tô Minh lao tới mu bàn tay trái chĩa xuống, lòng bàn tay hướng lên trời thi triển thần thông số mệnh của mình.
Trận chiến này cực kỳ quan trọng, không thể có chút sơ sẩy, hắn nhất định phải dùng sức mạnh nhất!
"Giữa quá khứ và tương lai là số mệnh!" Tay trái Tô Minh vung hướng đạo nô thập cửu.
Cái vung này thời gian trong trời đất dường như thay đổi, một chỉ của đạo nô thập cửu ở giữa không trung khựng lại. Người áo đen đạo nô thập cửu biến sắc mặt, toàn thân toát ra khí thế thuộc về chủ vị giới, có lực hủy diệt ập đến xông khỏi số mệnh chảy xuôi của Tô Minh. Nhưng ngón tay gã vẫn là mạnh dừng giữa không trung một chớp mắt.
Thời gian một chớp mắt đối với Tô Minh chính là một lần cơ hội.
Khi ngón tay đạo nô thập cửu ngừng lại một lát, Tô Minh thi triển thần thông số mệnh thì thân thể như tia chớp vọt tới trước mặt Đạo Nguyên.
Đạo Nguyên ngây như phỗng chưa kịp phản ứng, Táng Tà Thương trong tay Tô Minh cuốn tuyết bay, ẩn chứa lực mệnh cách của hắn, thậm chí tuyết như hóa thành màu đỏ tựa trời thu mênh mang, một thương...đâm hướng trán Đạo Nguyên.