Tô Minh đứng trên dung nham trong miệng núi lửa, mới nãy một chớp mắt uy nhiếp và thần thức đến từ bầu trời quét qua làm hắn có cảm giác mình như trong suốt, không có một chút bí mật, tất cả lộ rõ trong thần thức đó. Loại cảm giác này khiến vẻ mặt Tô Minh âm trầm, càng hiểu rõ hơn điều mà thanh âm già nua trong vòng xoáy âm tử đã nói, Thần Nguyên Phế Địa là một ngục giam to lớn.
Những chân vệ chính là hộ vệ trông coi Thần Nguyên Phế Địa này." Tô Minh im lặng.
Bên cạnh hắn Xích Mãng Phượng khổng lồ lúc trước bay ra giờ thì không gầm gừ nữa mà biến uể oải, dường như mới nãy rống lên hao hết sức lực của nó. Nó vẻ mặt uể oải dần chìm vào dung nham lại ngủ say.
Hạc trọc lông ló đầu khỏi dung nham, trong mắt kinh hoàng còn sót lại, đập cánh bay ra nằm sấp trên tảng đá cũ.
"Ngộp chết hạc gia gia nhà ngươi, chết tiệt, đất này nóng quá. Nhưng mà sao Hạc gia gia cảm thấy chỗ này còn có nơi nóng hơn là sao?" Hạc trọc lông gãi đầu trọc lóc, lầm bầm.
Hồi lâu sau Tô Minh dần khép mắt lại không suy nghĩ chuyện liên quan dị tộc nữa, dù sao hiện giờ hắn không thể chống lại sự cường đại của họ, việc quan trọng nhất bày ra trước mắt hắn là không ngừng tu luyện khiến tu vi tăng cao mãi đến đạt tới trình độ nhất định, rời khỏi đây đi tìm vua Âm Tử tàn giới, tìm ra lối vào chân giới thứ năm, hoặc là...ra khỏi đây!
Trong mi mắt khép lóe tia sáng, mặc dù hắn đã đứt tình mất đau nhưng những gì tươi đẹp càng tồn tại, chỉ nhớ lại thôi hắn sẽ thấy tê tái, làm sâu trong đáy lòng hắn nổi lên cay đắng. Tô Minh im lặng vận chuyển tu vi trong người bắt đầu hành động một năm nay không ngừng lặp lại, hấp thu hơi thở nóng cháy chốn này. Trong khi hấp thu hắn sẽ nuốt lực lượng thịt trong tảng đá xanh để thân hình mình biến càng mạnh mẽ.
Thời gian cứ thế trôi qua, một tháng, hai tháng...chớp mắt lại qua một năm.
Hỏa Xích Tinh một năm không có bốn mùa, dù là lúc này đều đầy nóng bức, chưng đỏ làn da người, bốc hơi máu và mồ hôi, cũng dần thiêu hủy ý chí mọi người.
Trong một năm nay Tô Minh có đi ra ngoài một lần, không xa lắm, phạm vi ngàn mét ngoài miệng núi lửa. Hắn không thể đi ra ngàn mét, vì sẽ lập tức lóe lên màn sáng xanh bao phủ phạm vi ngàn mét miệng núi lửa ngăn bước chân hắn. Trừ điều đó ra, rời khỏi miệng núi lửa Tô Minh cảm giác rõ ràng linh lực thiên địa cực kỳ ít ỏi, tu vi trong người vận chuyển chỉ có phóng ra chứ không hút vào, như vậy thì khó mà bổ sung. Mặc dù trong túi trữ vật còn có nhiều tinh thạch nhưng dù sao sẽ có lúc dùng hết, vậy nên Tô Minh rất ít khi sử dụng. Hắn không biết mình sẽ ở Thần Nguyên Phế Địa bao lâu, có lẽ là cả đời cả kiếp.
Khi những tinh thạch đều mất hết, Tô Minh không biết mình có giống như người khác không, chỉ vì có được một khối tinh thạch thấp kém mà giết chóc, vác xác đi tìm Xích Mãng Phượng là thần linh trong miệng các tội dân để trao đổi. May là thân hình hiện giờ của hắn khác hẳn với người ngoài, ở trong dung nham hắn có thể hấp thu lực lửa cuồng bạo, mặc dù thuộc tính đơn nhất nhưng ở Hỏa Xích Tinh bần cùng này, có thể trực tiếp hấp thu lực lửa đơn nhất đã siêu đẳng rồi.
Hai năm qua đi, tu vi của Tô Minh vẫn ở sơ kỳ mệnh khuyết, cũng chính là ngưỡng cửa địa tu, mặc dù không cao lên chút nào nhưng khí âm tử trong người hắn tỏa ra rất nhiều. Hắn thi triển thần thông thì uy lực lửa chiếm hơn phân nửa, trở thành thuật pháp thần thông mạnh nhất của hắn.
Thân thể trong hai năm tu hành và cắn nuốt, mượn những người tồn tại dựa vào Xích Mãng Phượng, mỗi cách ba tháng Tô Minh sẽ có được khá nhiều, tu luyện thân thể nhanh chóng tăng. Nhưng thời gian trôi qua, những người dựa vào Xích Mãng Phượng chết càng nhiều thì tốc độ tu luyện thân thể của Tô Minh cũng bất khả kháng chậm lại. Lần trước Tô Minh đi ra chính là vì điều này, muốn đơn độc đi tìm tinh thạch xanh.
Ngày hôm nay cách ba tháng một lần hiến tế còn có một tháng, Tô Minh đang chìm trong phun nuốt dung nham. Hắn tỏa ý hồn khuếch tán bốn phía, đây là thói quen của hắn. Nhưng lúc này, ý hồn Tô Minh tỏa ra không lâu thì chợt mở mắt ra.
Bên dưới sơn mạch ngoài miệng núi lửa, Nhạc Hoành Bang biểu tình thê lương, toàn thân đẫm máu nhanh chóng tiến lên. Đám người bên cạnh gã giờ chỉ còn lại ông lão gầy, trên ngực lão có vết thương sắp xuyên thủng, máu chảy xuôi. Mặt lão trắng bệch, nếu không phải còn một hơi chân khí bổn mệnh thì đã sớm bỏ mạng rồi.
Sau lưng hai người có ba cái bóng nhanh chóng đuổi theo, ba người đó là hai nam một nữ, người gầy nhom nhưng mắt lóe tia sáng ngời toát ra khát máu, đuổi theo sát. Trong ba người đó trừ một ông lão tu vi đạt đến thiên tu ra, còn lại một nam một nữ trung niên là địa tu. Tốc độ truy đuổi của ba người ngày càng nhanh, ông lão thốt ra thanh âm vội vã.
"Nhạc Hoành Bang, lã phu đợi rất lâu rồi cái ngày giết ngươi! Nhưng ngươi không uổng là hậu dệ đời thứ ba tội nhân, lã phu thiết lập cạm bẫy chỉ trọng thương hai ngươi. Lần này lão phu không thể không giết ngươi, dám xâm nhập phạm vi động phủ của lão phu, ngươi muốn chết!" Mắt ông lão lóe sát khí và tham lam, nâng lên tay phải miệng lầm bầm chú ngữ, tay trái ấn pháp quyết vỗ hư vô.
Lập tức một luồng gió đen xuất hiện trước mặt lão, hóa thành một cây gậy đen to lớn mang theo tiếng rít lao nhanh hướng Nhạc Hoành Bang.
"Giết ngươi, dùng xác hậu duệ tội nhân đời thứ ba của ngươi, lão phu ở chỗ thần linh có thể đổi lấy mười khối tinh thạch, đủ bù lại lão phu tiêu hao vì giết ngươi!"
Gió đen cuốn cây gậy bỗng tới gần, Nhạc Hoành Bang vẻ mặt tuyệt vọng. Gã mạnh ngoái đầu phun ra ngụm máu, đôi tay ấn pháp quyết, ngụm máu ở trước mặt gã ngưng tụ hóa thành cây búa đỏ mạnh chặt vào cây gậy lao đến.
Một tiếng nổ ầm vang, Nhạc Hoành Bang run lên, hộc bãi máu, người bắn ra sau, khắp người đầy vết thương đều vỡ ra. Cây búa đỏ vỡ nát. Gió đen cuốn cây gậy chỉ khựng lại, mặc dù cũng có phần vỡ nhưng vẫn lao hướng Nhạc Hoành Bang. Mắt thấy sắp tới gần Nhạc Hoành Bang, ông lão gầy bên cạnh gã hét lớn nhảy vọt lên xuất hiện ở trước mặt gã, dùng thân thể ngăn cản cây gậy đến, chớp mắt va chạm. Mắt Nhạc Hoành Bang đỏ rực, mắt đẫm lệ nhưng gã không chút tạm dừng, mượn ông lão gầy ngăn cản dốc hết tốc độ lao hướng sơn mạch núi lửa.
"Hừ!" Ông lão thiên tu trong ba người truy đuổi Nhạc Hoành Bang cười khẩy, tiếng nổ vang, lão không nhìn kẻ bị gậy mình đập chết mà mắt lóe tia sáng lạnh nhìn gã la nhanh hướng miệng núi lửa.
"Huyệt động núi lửa của thần linh Xích Mãng Phượng, Nhạc Hoành Bang, ngươi ngu ngốc sao? Mơ tưởng xin thần linh cứu giúp? Những thần linh trên Hỏa Xích Tinh đều đánh mất linh trí, chỉ cần không chọc vào thì chúng nó sẽ không ra tay. Hãy để ta giết ngươi hiến xác cho thần linh nơi này, đỡ phải vác trở lại." Nói rồi ông lão thiên tu âm trầm cười, dẫn một nam một nữ sau lưng la hướng Nhạc Hoành Bang.
Phía trước gió đen cuốn cây gậy tốc độ càng nhanh, cách Nhạc Hoành Bang chưa đến mười mét.
Lúc nguy hiểm, Nhạc Hoành Bang rống to.
"Thần linh cứu ta!!!"
Gã mới phát ra tiếng rống thì cây gậy bỗng đến gần khi đập hướng Nhạc Hoành Bang, đôi tay gã ấn pháp quyết, toàn thân lóe màn sáng đỏ cứng rắn đối kháng. Gã hộc máu là tinh huyết bổn mệnh rồi, một kích kia khiến người gã run bần bật sắp hấp hối. Thân hình bùm một tiếng ngã xuống mép miệng núi lửa, mặc dù cây gậy cũng biến mất nhưng ba người ông lão đến cách chưa tới ba mươi mét. Nhạc Hoành Bang biểu tình tuyệt vọng.
"Thần linh cứu ta, động phủ của người này toàn do đá xanh tổ thành, thần linh cứu ta!"
"Lại một kẻ điên khờ khạo, hôm nay ai cũng không thể cứu được ngươi!" Ông lão cười to.
Mặc dù bề ngoài lão cười chứ tim rớt cái bịch. Lão biết Nhạc Hoành Bang không phải hạng ngu dốt, hai lần cầu thần linh cứu, không lẽ bên trong có ẩn khuất gì? Lòng ông lão nghi ngờ nhưng về ngoài không lộ ra chút gì, tuy nhiên tốc độ chậm lại túm lấy người đàn ông theo sau ném tới chỗ Nhạc Hoành Bang. :
"Giết người này cho lão phu, lão phu thưởng một khối tinh thạch cho ngươi!"
Khi người đàn ông bị ông lão quăng ra cách Nhạc Hoành Bang chưa đến mười mét, gã đã tuyệt vọng thì bỗng nhiên từ miệng núi lửa phát ra tiếng hừ lạnh, cùng lúc đó một bóng đỏ chợt lao nhanh ra khỏi núi lửa. Bóng dáng ấy cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện phía trước Nhạc Hoành Bang. Nhạc Hoành Bang vẻ mặt tuyệt vọng lộ ra mừng như điên, Tô Minh giơ lên tay phải đấm hướng người đàn ông địa tu. Nắm đấm chưa đánh trúng đã mang theo tiếng nổ kinh trời, ngay cả không khí như sụp đổ, từ người hắn toát ra nóng cháy khuếch tán. Thậm chí nắm tay hắn ẩn chứa tầng sóng gợn quy tắc vặn vẹo.
Người đàn ông bị quăng ra biến sắc mặt, định lùi lại thì bỗng quanh người gã trời đất như đảo ngược, làm thân thể gã ở giữa không trung khựng lại.
Cái giá của việc khựng lại là nắm tay của Tô Minh đánh vào ngực người đàn ông.
Nắm đấm đánh trúng, không có tiếng nổ vang mà trầm đục như đánh vào cái túi rỗng. Người đàn ông run bần bật, từ chỗ ngực bị trúng nắm đấm của Tô Minh lan tràn thân thể gã tách ra, ở trước mặt hắn nửa thân hình vỡ nát thành tro bụi.
Tô Minh thu lại tay phải, đứng trước người Nhạc Hoành Bang, đôi mắt vô tình lạnh lùng nhìn ông lão cách ngoài hai mươi mét, khí thế lạnh băng không cần cố ý cũng toát ra từ người hắn.
Ông lão con ngươi co rút, chợt khựng lại.
Những chân vệ chính là hộ vệ trông coi Thần Nguyên Phế Địa này." Tô Minh im lặng.
Bên cạnh hắn Xích Mãng Phượng khổng lồ lúc trước bay ra giờ thì không gầm gừ nữa mà biến uể oải, dường như mới nãy rống lên hao hết sức lực của nó. Nó vẻ mặt uể oải dần chìm vào dung nham lại ngủ say.
Hạc trọc lông ló đầu khỏi dung nham, trong mắt kinh hoàng còn sót lại, đập cánh bay ra nằm sấp trên tảng đá cũ.
"Ngộp chết hạc gia gia nhà ngươi, chết tiệt, đất này nóng quá. Nhưng mà sao Hạc gia gia cảm thấy chỗ này còn có nơi nóng hơn là sao?" Hạc trọc lông gãi đầu trọc lóc, lầm bầm.
Hồi lâu sau Tô Minh dần khép mắt lại không suy nghĩ chuyện liên quan dị tộc nữa, dù sao hiện giờ hắn không thể chống lại sự cường đại của họ, việc quan trọng nhất bày ra trước mắt hắn là không ngừng tu luyện khiến tu vi tăng cao mãi đến đạt tới trình độ nhất định, rời khỏi đây đi tìm vua Âm Tử tàn giới, tìm ra lối vào chân giới thứ năm, hoặc là...ra khỏi đây!
Trong mi mắt khép lóe tia sáng, mặc dù hắn đã đứt tình mất đau nhưng những gì tươi đẹp càng tồn tại, chỉ nhớ lại thôi hắn sẽ thấy tê tái, làm sâu trong đáy lòng hắn nổi lên cay đắng. Tô Minh im lặng vận chuyển tu vi trong người bắt đầu hành động một năm nay không ngừng lặp lại, hấp thu hơi thở nóng cháy chốn này. Trong khi hấp thu hắn sẽ nuốt lực lượng thịt trong tảng đá xanh để thân hình mình biến càng mạnh mẽ.
Thời gian cứ thế trôi qua, một tháng, hai tháng...chớp mắt lại qua một năm.
Hỏa Xích Tinh một năm không có bốn mùa, dù là lúc này đều đầy nóng bức, chưng đỏ làn da người, bốc hơi máu và mồ hôi, cũng dần thiêu hủy ý chí mọi người.
Trong một năm nay Tô Minh có đi ra ngoài một lần, không xa lắm, phạm vi ngàn mét ngoài miệng núi lửa. Hắn không thể đi ra ngàn mét, vì sẽ lập tức lóe lên màn sáng xanh bao phủ phạm vi ngàn mét miệng núi lửa ngăn bước chân hắn. Trừ điều đó ra, rời khỏi miệng núi lửa Tô Minh cảm giác rõ ràng linh lực thiên địa cực kỳ ít ỏi, tu vi trong người vận chuyển chỉ có phóng ra chứ không hút vào, như vậy thì khó mà bổ sung. Mặc dù trong túi trữ vật còn có nhiều tinh thạch nhưng dù sao sẽ có lúc dùng hết, vậy nên Tô Minh rất ít khi sử dụng. Hắn không biết mình sẽ ở Thần Nguyên Phế Địa bao lâu, có lẽ là cả đời cả kiếp.
Khi những tinh thạch đều mất hết, Tô Minh không biết mình có giống như người khác không, chỉ vì có được một khối tinh thạch thấp kém mà giết chóc, vác xác đi tìm Xích Mãng Phượng là thần linh trong miệng các tội dân để trao đổi. May là thân hình hiện giờ của hắn khác hẳn với người ngoài, ở trong dung nham hắn có thể hấp thu lực lửa cuồng bạo, mặc dù thuộc tính đơn nhất nhưng ở Hỏa Xích Tinh bần cùng này, có thể trực tiếp hấp thu lực lửa đơn nhất đã siêu đẳng rồi.
Hai năm qua đi, tu vi của Tô Minh vẫn ở sơ kỳ mệnh khuyết, cũng chính là ngưỡng cửa địa tu, mặc dù không cao lên chút nào nhưng khí âm tử trong người hắn tỏa ra rất nhiều. Hắn thi triển thần thông thì uy lực lửa chiếm hơn phân nửa, trở thành thuật pháp thần thông mạnh nhất của hắn.
Thân thể trong hai năm tu hành và cắn nuốt, mượn những người tồn tại dựa vào Xích Mãng Phượng, mỗi cách ba tháng Tô Minh sẽ có được khá nhiều, tu luyện thân thể nhanh chóng tăng. Nhưng thời gian trôi qua, những người dựa vào Xích Mãng Phượng chết càng nhiều thì tốc độ tu luyện thân thể của Tô Minh cũng bất khả kháng chậm lại. Lần trước Tô Minh đi ra chính là vì điều này, muốn đơn độc đi tìm tinh thạch xanh.
Ngày hôm nay cách ba tháng một lần hiến tế còn có một tháng, Tô Minh đang chìm trong phun nuốt dung nham. Hắn tỏa ý hồn khuếch tán bốn phía, đây là thói quen của hắn. Nhưng lúc này, ý hồn Tô Minh tỏa ra không lâu thì chợt mở mắt ra.
Bên dưới sơn mạch ngoài miệng núi lửa, Nhạc Hoành Bang biểu tình thê lương, toàn thân đẫm máu nhanh chóng tiến lên. Đám người bên cạnh gã giờ chỉ còn lại ông lão gầy, trên ngực lão có vết thương sắp xuyên thủng, máu chảy xuôi. Mặt lão trắng bệch, nếu không phải còn một hơi chân khí bổn mệnh thì đã sớm bỏ mạng rồi.
Sau lưng hai người có ba cái bóng nhanh chóng đuổi theo, ba người đó là hai nam một nữ, người gầy nhom nhưng mắt lóe tia sáng ngời toát ra khát máu, đuổi theo sát. Trong ba người đó trừ một ông lão tu vi đạt đến thiên tu ra, còn lại một nam một nữ trung niên là địa tu. Tốc độ truy đuổi của ba người ngày càng nhanh, ông lão thốt ra thanh âm vội vã.
"Nhạc Hoành Bang, lã phu đợi rất lâu rồi cái ngày giết ngươi! Nhưng ngươi không uổng là hậu dệ đời thứ ba tội nhân, lã phu thiết lập cạm bẫy chỉ trọng thương hai ngươi. Lần này lão phu không thể không giết ngươi, dám xâm nhập phạm vi động phủ của lão phu, ngươi muốn chết!" Mắt ông lão lóe sát khí và tham lam, nâng lên tay phải miệng lầm bầm chú ngữ, tay trái ấn pháp quyết vỗ hư vô.
Lập tức một luồng gió đen xuất hiện trước mặt lão, hóa thành một cây gậy đen to lớn mang theo tiếng rít lao nhanh hướng Nhạc Hoành Bang.
"Giết ngươi, dùng xác hậu duệ tội nhân đời thứ ba của ngươi, lão phu ở chỗ thần linh có thể đổi lấy mười khối tinh thạch, đủ bù lại lão phu tiêu hao vì giết ngươi!"
Gió đen cuốn cây gậy bỗng tới gần, Nhạc Hoành Bang vẻ mặt tuyệt vọng. Gã mạnh ngoái đầu phun ra ngụm máu, đôi tay ấn pháp quyết, ngụm máu ở trước mặt gã ngưng tụ hóa thành cây búa đỏ mạnh chặt vào cây gậy lao đến.
Một tiếng nổ ầm vang, Nhạc Hoành Bang run lên, hộc bãi máu, người bắn ra sau, khắp người đầy vết thương đều vỡ ra. Cây búa đỏ vỡ nát. Gió đen cuốn cây gậy chỉ khựng lại, mặc dù cũng có phần vỡ nhưng vẫn lao hướng Nhạc Hoành Bang. Mắt thấy sắp tới gần Nhạc Hoành Bang, ông lão gầy bên cạnh gã hét lớn nhảy vọt lên xuất hiện ở trước mặt gã, dùng thân thể ngăn cản cây gậy đến, chớp mắt va chạm. Mắt Nhạc Hoành Bang đỏ rực, mắt đẫm lệ nhưng gã không chút tạm dừng, mượn ông lão gầy ngăn cản dốc hết tốc độ lao hướng sơn mạch núi lửa.
"Hừ!" Ông lão thiên tu trong ba người truy đuổi Nhạc Hoành Bang cười khẩy, tiếng nổ vang, lão không nhìn kẻ bị gậy mình đập chết mà mắt lóe tia sáng lạnh nhìn gã la nhanh hướng miệng núi lửa.
"Huyệt động núi lửa của thần linh Xích Mãng Phượng, Nhạc Hoành Bang, ngươi ngu ngốc sao? Mơ tưởng xin thần linh cứu giúp? Những thần linh trên Hỏa Xích Tinh đều đánh mất linh trí, chỉ cần không chọc vào thì chúng nó sẽ không ra tay. Hãy để ta giết ngươi hiến xác cho thần linh nơi này, đỡ phải vác trở lại." Nói rồi ông lão thiên tu âm trầm cười, dẫn một nam một nữ sau lưng la hướng Nhạc Hoành Bang.
Phía trước gió đen cuốn cây gậy tốc độ càng nhanh, cách Nhạc Hoành Bang chưa đến mười mét.
Lúc nguy hiểm, Nhạc Hoành Bang rống to.
"Thần linh cứu ta!!!"
Gã mới phát ra tiếng rống thì cây gậy bỗng đến gần khi đập hướng Nhạc Hoành Bang, đôi tay gã ấn pháp quyết, toàn thân lóe màn sáng đỏ cứng rắn đối kháng. Gã hộc máu là tinh huyết bổn mệnh rồi, một kích kia khiến người gã run bần bật sắp hấp hối. Thân hình bùm một tiếng ngã xuống mép miệng núi lửa, mặc dù cây gậy cũng biến mất nhưng ba người ông lão đến cách chưa tới ba mươi mét. Nhạc Hoành Bang biểu tình tuyệt vọng.
"Thần linh cứu ta, động phủ của người này toàn do đá xanh tổ thành, thần linh cứu ta!"
"Lại một kẻ điên khờ khạo, hôm nay ai cũng không thể cứu được ngươi!" Ông lão cười to.
Mặc dù bề ngoài lão cười chứ tim rớt cái bịch. Lão biết Nhạc Hoành Bang không phải hạng ngu dốt, hai lần cầu thần linh cứu, không lẽ bên trong có ẩn khuất gì? Lòng ông lão nghi ngờ nhưng về ngoài không lộ ra chút gì, tuy nhiên tốc độ chậm lại túm lấy người đàn ông theo sau ném tới chỗ Nhạc Hoành Bang. :
"Giết người này cho lão phu, lão phu thưởng một khối tinh thạch cho ngươi!"
Khi người đàn ông bị ông lão quăng ra cách Nhạc Hoành Bang chưa đến mười mét, gã đã tuyệt vọng thì bỗng nhiên từ miệng núi lửa phát ra tiếng hừ lạnh, cùng lúc đó một bóng đỏ chợt lao nhanh ra khỏi núi lửa. Bóng dáng ấy cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện phía trước Nhạc Hoành Bang. Nhạc Hoành Bang vẻ mặt tuyệt vọng lộ ra mừng như điên, Tô Minh giơ lên tay phải đấm hướng người đàn ông địa tu. Nắm đấm chưa đánh trúng đã mang theo tiếng nổ kinh trời, ngay cả không khí như sụp đổ, từ người hắn toát ra nóng cháy khuếch tán. Thậm chí nắm tay hắn ẩn chứa tầng sóng gợn quy tắc vặn vẹo.
Người đàn ông bị quăng ra biến sắc mặt, định lùi lại thì bỗng quanh người gã trời đất như đảo ngược, làm thân thể gã ở giữa không trung khựng lại.
Cái giá của việc khựng lại là nắm tay của Tô Minh đánh vào ngực người đàn ông.
Nắm đấm đánh trúng, không có tiếng nổ vang mà trầm đục như đánh vào cái túi rỗng. Người đàn ông run bần bật, từ chỗ ngực bị trúng nắm đấm của Tô Minh lan tràn thân thể gã tách ra, ở trước mặt hắn nửa thân hình vỡ nát thành tro bụi.
Tô Minh thu lại tay phải, đứng trước người Nhạc Hoành Bang, đôi mắt vô tình lạnh lùng nhìn ông lão cách ngoài hai mươi mét, khí thế lạnh băng không cần cố ý cũng toát ra từ người hắn.
Ông lão con ngươi co rút, chợt khựng lại.