Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng cảnh giác đã nâng lên cao nhất, thậm chí nếu không đi đến một bước này, đột ngột từ bỏ thì rất không cam lòng, nếu không hắn đã định rời đi ngay rồi. Dù sao loại cảm giác người ngoài không thể phát hiện, chỉ bản thân cảm thấy có kẻ ở sau lưng nhìn chằm chằm, ở đất phong ấn này khiến người thấy dựng đứng tóc gáy.
Giờ phút này đám Điền Lâm đã bước vào trong con đường, một đường lao nhanh bên trong Hỏa Xích Tinh chỉ có chùm sáng ảnh chiếu của chân vệ mới có thể thấy, chỗ này làm trung tâm vươn ra vô số tơ trắng bốn phía, đã rối loạn tan nát. Gần như vị trí một phần năm hoàn toàn vỡ nát, địa phương còn lại có dấu hiệu tan vỡ. Sự thật là loại hiện tượng này khi đám Tô Minh vừa mới bước mới như vậy, nguyên Hỏa Xích Tinh những phong ấn mãnh thú đã rời khỏi, chúng đều tan vỡ. Dù đám Tô Minh không vào đây thì những tơ trắng vẫn sẽ từ từ yếu ớt.
Trong phong ấn, bây giờ khu vực cách đám Tô Minh không quá xa, trong dung nham tím đen vô biên vô tận ngâm bộ xương khô, kiếm đen đâm vào đầu lâu đang run lẩy bẩy như là sắp bị rút ra. Hốc mắt xương khô có ánh sáng chớp lóe, bao gồm hai thanh kiếm đâm vào vị trí khác của y cũng từ từ thả lỏng. Trên mặt xương khô, hốc lóe hai tia sáng âm u, như có dấu hiệu máu thịt hồi phục, từng thớ thịt phủ lên xương cốt của y, khiến xương cốt trông như đang sống lại!
"Ta cảm giác tới rồi... Hơi thở của Tố minh tộc..."
Khoảnh khắc thịt trên mặt hồi phục chút ít thì bỗng nhiên khu vực bộ xương khô ở xuất hiện vô số tơ trắng. Những sợi tơ giao nhau thành lưới, có một phần năm lưới đã biến mất, số còn lại chậm rãi tan rã nhưng đại khái còn giữ cái khung, hiển nhiên lưới do vô số tơ trắng tỏ thành là phong ấn trấn áp Xích Hỏa Hầu dị tộc.
Lưới trắng lặng lẽ từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại chính giữa xương khô, hưng thân hình nó trực tiếp xuyên thấu giao thác qua, thân hình xương khô run lên, trên mặt sinh ra những máu thịt trở thành từng sợi tơ thịt tách rời khỏi bộ xương.
Vòng đi vòng lại, lưới trắng liên tiếp chín lần giao nhau qua đi, trên người bộ xương không còn một chút thịt thì lưới mới từ từ ẩn giấu biến mất. Nhưng xương khô dường như đã quen chuyện như vậy, thanh kiếm đầu lâu kia vẫn đang run rẩy từ từ thả lỏng, mắt xương khô tỏa ra tia âm u càng mãnh liệt hơn.
Cùng lúc đó, khu vực bên ngoài, những hang động vòng quanh chi chít như tổ ong, trong một hang nào đó, từng mảng phong ấn ngăn cách, đoàn người Tô Minh đang dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới. Nhưng thời gian không lâu sau thì đám Điền Lâm ở phía trước không thể không ngừng lại.
Trước mặt họ xuất hiện màn sáng trắng chặn con đường.
"Tầng phong ấn thứ hai này so với cái trước càng mãnh liệt hơn mấy lần, ta cần thời gian." Người lùn Tôn Côn nhìn màn sáng nửa ngày, trầm thấp nói.
Tô Minh đứng ở không xa, hạc trọc lông ở bên chân hắn lười biếng ngáp, khinh thường nhìn Tôn Côn, thầm nhủ nếu là Hạc gia gia ra tay thì một phen liền phá được ngay. Nhưng nếu Tô Minh đã không để nó thực hiện thì hạc trọc lông cũng vui vẻ rảnh rỗi. Nhưng nó nằm sấp tại đó, nhìn xung quanh rồi biểu tình lại hiện vẻ hoảng hốt.
"Chết tiệt, sao ta cứ cảm thấy hình như đã đến đây rồi, không đúng, là nơi cùng loại..." Hạc trọc lông lắc đầu nguầy nguậy nhưng nghĩ cỡ nào cũng không ra được.
Tô Minh yên lặng đứng đó, tinh thần cực kỳ cảnh giác, càng tới gần sâu trong phong ấn thì cảm giác đó càng mãnh liệt hơn. Bây giờ ánh mắt hứn nhìn quét bốn phía, tu vi toàn bộ vận chuyển, độc phong trong tay áo ngưng tụ thần thức, ý hồn của Tô Minh.
Thời gian không lâu lắm, Tôn Côn lau mồ hôi trán, đôi tay ấn pháp quyết chỉ vào màn sáng. Gã giơ tay phải xuất hiện một la bàn, kim châm đang nhanh chóng quay, nhưng mỗi mười giây sẽ dừng một lúc, mỗi lần nó tạm dừng thì Tôn Côn sẽ nhanh chóng giơ tay trái chỉ vào màn sáng. Màn sáng như là mặt nước, Tôn Côn chỉ vào thì điểm chỉ sẽ gợn tầng tầng cơn sóng. Khi đầu ngón tay của Tôn Côn lần thứ chín điểm thì màn sáng dao động sóng gợn ngày càng nhiều, giao nhau như là dấy lên sóng cuộn.
"Dốc hết sức cùng đánh trúng vào chín chỗ này!" Tôn Côn vội nói.
Chưa đợi Gia Thân Đồng cùng ra tay thì Điền Lâm ở một bên mắt chợt lóe, tay phải giơ lên. Chỉ thấy trong bàn tay của gã xuất hiện chín thân cây nhanh chóng sinh ra, chín thân cây cùng va chạm vào chín điểm sáng, từng tiếng nổ trầm đục, màn sáng lập tức vỡ vụn ra. Điền Lâm mặt tái nhợt, thụt lùi vài bước, bỗng nhiên biểu tình thay đổi nhìn chằm chằm con đường sau khi màn sáng vỡ. Cùng biến sắc mặt còn có Tôn Côn, Gia Thân Đồng, và ông lão lưng còng Long Lệ. Tô Minh con ngươi co rút, thấy theo màn sáng vỡ ra thì hơi thở vị giới vô cùng tinh thuần tỏa ra từ bên trong.
"Hơi thở vị giới, quả nhiên là lực vị giới! Đậm đặc như vậy nếu mà có thể ở đây tu luyện mấy năm thì ta tin chắc sẽ đột phá bước vào trung kỳ vị giới!!!" Long Lệ rung động, nhấc chân đi tới, mấy người khác cũng mau chóng vào trong.
Tô Minh vẫn ở cuối đoàn, nhưng khi bước qua màn sáng đã vỡ này thì hơi thở rối loạn một chút. Hắn thấy ra vách đá do một loại tường đá xanh đậm cấu thành, trong vách đá xanh thẫm tỏa ra lực thịt vượt xa những gì hắn có được trên mặt đất. Thậm chí không thể so sánh, tựa như đom đóm và trăng sáng vậy.
"Lực vị giới chỗ này chỉ là bề ngoài mà thôi, càng và sâu bên trong thì càng đậm đặc, sáu màn sáng phong ấn bình thường không phải chúng ta có thể mở ra. Nay bởi vì bên ngoài phong ấn tan vỡ, bản thân chỗ này cũng sụp xuống, bị suy yếu phạm vi lớn nên mới cho chúng ta cơ hội. Cho nên nếu cứ chững lại tại đây thì các vị sẽ hối hận." Điền Lâm lạnh nhạt nói.
Thanh âm vang lên, gã trước tiên đi sâu vào con đường, đưa lưng về mọi người, không ai thấy mắt gã lóe tia sáng kỳ lạ. Ánh sáng đó trừ kích động ra còn có loại mong chờ và điên cuồng.
Long Lệ hít sâu hơi thở lực vị giới ẩn chứa nơi đây, biểu tình quyết tuyệt lao sâu vào con đường, còn Tôn Côn, Gia Thân Đồng thì nhìn nhau, cũng vọt lên đuổi theo.
Tô Minh một đường im lặng, giơ tay phải ấn vào vách tường, cánh tay phải tuần hoàn giữa héo rút và no đầy mấy lần rồi mới giơ tay lên, nhưng chỉ một lát thôi lực thịt của hắn tăng trưởng so với mấy tháng hấp thu đá xanh bên ngoài.
"Trong nguy hiểm cầu phú quý...đáng!" Tô Minh mắt chợt lóe, lao nhanh tới trước, nhưng sự cảnh giác chẳng những không giảm bớt ngược lại càng đậm hơn.
Khi mọi người rít gào la nhanh trong con đường thì bỗng nhiên Tô Minh đi phái chót toàn thân dựng đứng lông tơ, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng tràn ngập tinh thần, bên tai hắn có tiếng khóc sắc nhọn liền thành một đang nhanh chóng từ phía sau lao đến.
Tô Minh không chút do dự túm lấy hạc trọc lông, hóa thành cầu vồng, không hề giữ lại dốc hết tốc độ, vèo một tiếng đuổi theo bốn người đằng trước. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
"Mặt sau có biến!" Tô Minh vội nói.
Bước chân không ngừng, tốc độ hắn càng nhanh hơn, những người khác cũng đã cảm ứng được, đều biến sắc mặt. Chỉ thấy đằng sau lưng mọi người, theo tiếng rít sắc nhọn bỗng xuất hiện rậm rạp rất nhiều tơ đỏ!!!
"Sao mà nhiều như vậy chứ?" Da đầu Gia Thân Đồng mát lạnh, gầm lên sải bước la nhanh tới trước, mấy người khác cũng biến sắc mặt, hoảng sợ dốc hết sức.
Nhưng đây là một con đường, hai bên không có lối rẽ, hiện tại sau lưng số lượng tơ đỏ có quá nhiều, e rằng ai mà bị đuổi kịp thì kết cuộc chắc chắn là chết.
Con đường, chỉ có phía trước!
Trong nguy cấp, tóc độ của ba người không hề giữ lại, lập tức thấy ra trình độ của mỗi người, nhanh nhất không phải Điền Lâm mà là Long Lệ, chỉ thấy cái bóng của lão. Kế nữa mới là Điền Lâm, có nguyên thần phản nghịch, cộng thêm không bị hạn chế thân thể, lao nhanh thì chỉ kém hơn Long Lệ một chút.
Người thứ ba không phải Gia Thân Đồng, không phải Tôn Côn mà là Tô Minh!
Tô Minh sở trường nhất luôn là tốc độ, giờ dốc sức bùng phát ngay cả Gia Thân Đồng, Tôn Côn cũng khó mà vượt qua. Nhưng bởi vì đây là con đường, cộng thêm bùng phát trong thời gian ngắn, chứ nếu như là ở bên ngoài bay lâu dài thì tốc độ của hắn sẽ từ từ giảm bớt, không như chân chính giới tôn giữ lâu dài được.
Mọi người dốc sức bùng phát bỏ xa thật nhiều tơ đỏ, bên tai tiếng rít sắc nhọn cũng giảm bớt nhiều nhưng vẫn còn cảm giác nguy hiểm.
Lát sau, bỗng nhiên đằng trước Long Lệ phát ra tiếng kêu rên, chỉ thấy lão bắn ngược ra sau, hộc ngụm máu. Điền Lâm cũng khựng lại, biểu tình cực kỳ khó xem.
Đằng trước mọi người bay giờ lại xuất hiện một màn sáng, nó chớp lóe sóng gợn, hiển nhiên là vừa nãy Long Lệ dựa vào tu vi hùng hồn định trực tiếp xông vào nhưng bị bắn ngược ra, từ đó có thể thấy màn sáng thứ ba có uy lực mạnh hơn cái trước gấp mấy lần.
"Ta cần một tiếng đồng hồ." Tôn Côn mặt nhợt nhạt nhìn màn sáng, cao giọng nói.
"Một tiếng đồng hồ sau khỏi cần mở màn sáng vì chúng ta đã bỏ mạng rồi. Các vị đạo hữu, chúng ta cùng dốc sức ra tay đi, đừng giữ lại cái gì hết, nguy hiểm ngay trước mắt rồi!" Điền Lâm biểu tình nghiêm túc, mắt liếc Tô Minh, lớn giọng nói.
Giờ phút này đám Điền Lâm đã bước vào trong con đường, một đường lao nhanh bên trong Hỏa Xích Tinh chỉ có chùm sáng ảnh chiếu của chân vệ mới có thể thấy, chỗ này làm trung tâm vươn ra vô số tơ trắng bốn phía, đã rối loạn tan nát. Gần như vị trí một phần năm hoàn toàn vỡ nát, địa phương còn lại có dấu hiệu tan vỡ. Sự thật là loại hiện tượng này khi đám Tô Minh vừa mới bước mới như vậy, nguyên Hỏa Xích Tinh những phong ấn mãnh thú đã rời khỏi, chúng đều tan vỡ. Dù đám Tô Minh không vào đây thì những tơ trắng vẫn sẽ từ từ yếu ớt.
Trong phong ấn, bây giờ khu vực cách đám Tô Minh không quá xa, trong dung nham tím đen vô biên vô tận ngâm bộ xương khô, kiếm đen đâm vào đầu lâu đang run lẩy bẩy như là sắp bị rút ra. Hốc mắt xương khô có ánh sáng chớp lóe, bao gồm hai thanh kiếm đâm vào vị trí khác của y cũng từ từ thả lỏng. Trên mặt xương khô, hốc lóe hai tia sáng âm u, như có dấu hiệu máu thịt hồi phục, từng thớ thịt phủ lên xương cốt của y, khiến xương cốt trông như đang sống lại!
"Ta cảm giác tới rồi... Hơi thở của Tố minh tộc..."
Khoảnh khắc thịt trên mặt hồi phục chút ít thì bỗng nhiên khu vực bộ xương khô ở xuất hiện vô số tơ trắng. Những sợi tơ giao nhau thành lưới, có một phần năm lưới đã biến mất, số còn lại chậm rãi tan rã nhưng đại khái còn giữ cái khung, hiển nhiên lưới do vô số tơ trắng tỏ thành là phong ấn trấn áp Xích Hỏa Hầu dị tộc.
Lưới trắng lặng lẽ từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại chính giữa xương khô, hưng thân hình nó trực tiếp xuyên thấu giao thác qua, thân hình xương khô run lên, trên mặt sinh ra những máu thịt trở thành từng sợi tơ thịt tách rời khỏi bộ xương.
Vòng đi vòng lại, lưới trắng liên tiếp chín lần giao nhau qua đi, trên người bộ xương không còn một chút thịt thì lưới mới từ từ ẩn giấu biến mất. Nhưng xương khô dường như đã quen chuyện như vậy, thanh kiếm đầu lâu kia vẫn đang run rẩy từ từ thả lỏng, mắt xương khô tỏa ra tia âm u càng mãnh liệt hơn.
Cùng lúc đó, khu vực bên ngoài, những hang động vòng quanh chi chít như tổ ong, trong một hang nào đó, từng mảng phong ấn ngăn cách, đoàn người Tô Minh đang dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới. Nhưng thời gian không lâu sau thì đám Điền Lâm ở phía trước không thể không ngừng lại.
Trước mặt họ xuất hiện màn sáng trắng chặn con đường.
"Tầng phong ấn thứ hai này so với cái trước càng mãnh liệt hơn mấy lần, ta cần thời gian." Người lùn Tôn Côn nhìn màn sáng nửa ngày, trầm thấp nói.
Tô Minh đứng ở không xa, hạc trọc lông ở bên chân hắn lười biếng ngáp, khinh thường nhìn Tôn Côn, thầm nhủ nếu là Hạc gia gia ra tay thì một phen liền phá được ngay. Nhưng nếu Tô Minh đã không để nó thực hiện thì hạc trọc lông cũng vui vẻ rảnh rỗi. Nhưng nó nằm sấp tại đó, nhìn xung quanh rồi biểu tình lại hiện vẻ hoảng hốt.
"Chết tiệt, sao ta cứ cảm thấy hình như đã đến đây rồi, không đúng, là nơi cùng loại..." Hạc trọc lông lắc đầu nguầy nguậy nhưng nghĩ cỡ nào cũng không ra được.
Tô Minh yên lặng đứng đó, tinh thần cực kỳ cảnh giác, càng tới gần sâu trong phong ấn thì cảm giác đó càng mãnh liệt hơn. Bây giờ ánh mắt hứn nhìn quét bốn phía, tu vi toàn bộ vận chuyển, độc phong trong tay áo ngưng tụ thần thức, ý hồn của Tô Minh.
Thời gian không lâu lắm, Tôn Côn lau mồ hôi trán, đôi tay ấn pháp quyết chỉ vào màn sáng. Gã giơ tay phải xuất hiện một la bàn, kim châm đang nhanh chóng quay, nhưng mỗi mười giây sẽ dừng một lúc, mỗi lần nó tạm dừng thì Tôn Côn sẽ nhanh chóng giơ tay trái chỉ vào màn sáng. Màn sáng như là mặt nước, Tôn Côn chỉ vào thì điểm chỉ sẽ gợn tầng tầng cơn sóng. Khi đầu ngón tay của Tôn Côn lần thứ chín điểm thì màn sáng dao động sóng gợn ngày càng nhiều, giao nhau như là dấy lên sóng cuộn.
"Dốc hết sức cùng đánh trúng vào chín chỗ này!" Tôn Côn vội nói.
Chưa đợi Gia Thân Đồng cùng ra tay thì Điền Lâm ở một bên mắt chợt lóe, tay phải giơ lên. Chỉ thấy trong bàn tay của gã xuất hiện chín thân cây nhanh chóng sinh ra, chín thân cây cùng va chạm vào chín điểm sáng, từng tiếng nổ trầm đục, màn sáng lập tức vỡ vụn ra. Điền Lâm mặt tái nhợt, thụt lùi vài bước, bỗng nhiên biểu tình thay đổi nhìn chằm chằm con đường sau khi màn sáng vỡ. Cùng biến sắc mặt còn có Tôn Côn, Gia Thân Đồng, và ông lão lưng còng Long Lệ. Tô Minh con ngươi co rút, thấy theo màn sáng vỡ ra thì hơi thở vị giới vô cùng tinh thuần tỏa ra từ bên trong.
"Hơi thở vị giới, quả nhiên là lực vị giới! Đậm đặc như vậy nếu mà có thể ở đây tu luyện mấy năm thì ta tin chắc sẽ đột phá bước vào trung kỳ vị giới!!!" Long Lệ rung động, nhấc chân đi tới, mấy người khác cũng mau chóng vào trong.
Tô Minh vẫn ở cuối đoàn, nhưng khi bước qua màn sáng đã vỡ này thì hơi thở rối loạn một chút. Hắn thấy ra vách đá do một loại tường đá xanh đậm cấu thành, trong vách đá xanh thẫm tỏa ra lực thịt vượt xa những gì hắn có được trên mặt đất. Thậm chí không thể so sánh, tựa như đom đóm và trăng sáng vậy.
"Lực vị giới chỗ này chỉ là bề ngoài mà thôi, càng và sâu bên trong thì càng đậm đặc, sáu màn sáng phong ấn bình thường không phải chúng ta có thể mở ra. Nay bởi vì bên ngoài phong ấn tan vỡ, bản thân chỗ này cũng sụp xuống, bị suy yếu phạm vi lớn nên mới cho chúng ta cơ hội. Cho nên nếu cứ chững lại tại đây thì các vị sẽ hối hận." Điền Lâm lạnh nhạt nói.
Thanh âm vang lên, gã trước tiên đi sâu vào con đường, đưa lưng về mọi người, không ai thấy mắt gã lóe tia sáng kỳ lạ. Ánh sáng đó trừ kích động ra còn có loại mong chờ và điên cuồng.
Long Lệ hít sâu hơi thở lực vị giới ẩn chứa nơi đây, biểu tình quyết tuyệt lao sâu vào con đường, còn Tôn Côn, Gia Thân Đồng thì nhìn nhau, cũng vọt lên đuổi theo.
Tô Minh một đường im lặng, giơ tay phải ấn vào vách tường, cánh tay phải tuần hoàn giữa héo rút và no đầy mấy lần rồi mới giơ tay lên, nhưng chỉ một lát thôi lực thịt của hắn tăng trưởng so với mấy tháng hấp thu đá xanh bên ngoài.
"Trong nguy hiểm cầu phú quý...đáng!" Tô Minh mắt chợt lóe, lao nhanh tới trước, nhưng sự cảnh giác chẳng những không giảm bớt ngược lại càng đậm hơn.
Khi mọi người rít gào la nhanh trong con đường thì bỗng nhiên Tô Minh đi phái chót toàn thân dựng đứng lông tơ, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng tràn ngập tinh thần, bên tai hắn có tiếng khóc sắc nhọn liền thành một đang nhanh chóng từ phía sau lao đến.
Tô Minh không chút do dự túm lấy hạc trọc lông, hóa thành cầu vồng, không hề giữ lại dốc hết tốc độ, vèo một tiếng đuổi theo bốn người đằng trước. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
"Mặt sau có biến!" Tô Minh vội nói.
Bước chân không ngừng, tốc độ hắn càng nhanh hơn, những người khác cũng đã cảm ứng được, đều biến sắc mặt. Chỉ thấy đằng sau lưng mọi người, theo tiếng rít sắc nhọn bỗng xuất hiện rậm rạp rất nhiều tơ đỏ!!!
"Sao mà nhiều như vậy chứ?" Da đầu Gia Thân Đồng mát lạnh, gầm lên sải bước la nhanh tới trước, mấy người khác cũng biến sắc mặt, hoảng sợ dốc hết sức.
Nhưng đây là một con đường, hai bên không có lối rẽ, hiện tại sau lưng số lượng tơ đỏ có quá nhiều, e rằng ai mà bị đuổi kịp thì kết cuộc chắc chắn là chết.
Con đường, chỉ có phía trước!
Trong nguy cấp, tóc độ của ba người không hề giữ lại, lập tức thấy ra trình độ của mỗi người, nhanh nhất không phải Điền Lâm mà là Long Lệ, chỉ thấy cái bóng của lão. Kế nữa mới là Điền Lâm, có nguyên thần phản nghịch, cộng thêm không bị hạn chế thân thể, lao nhanh thì chỉ kém hơn Long Lệ một chút.
Người thứ ba không phải Gia Thân Đồng, không phải Tôn Côn mà là Tô Minh!
Tô Minh sở trường nhất luôn là tốc độ, giờ dốc sức bùng phát ngay cả Gia Thân Đồng, Tôn Côn cũng khó mà vượt qua. Nhưng bởi vì đây là con đường, cộng thêm bùng phát trong thời gian ngắn, chứ nếu như là ở bên ngoài bay lâu dài thì tốc độ của hắn sẽ từ từ giảm bớt, không như chân chính giới tôn giữ lâu dài được.
Mọi người dốc sức bùng phát bỏ xa thật nhiều tơ đỏ, bên tai tiếng rít sắc nhọn cũng giảm bớt nhiều nhưng vẫn còn cảm giác nguy hiểm.
Lát sau, bỗng nhiên đằng trước Long Lệ phát ra tiếng kêu rên, chỉ thấy lão bắn ngược ra sau, hộc ngụm máu. Điền Lâm cũng khựng lại, biểu tình cực kỳ khó xem.
Đằng trước mọi người bay giờ lại xuất hiện một màn sáng, nó chớp lóe sóng gợn, hiển nhiên là vừa nãy Long Lệ dựa vào tu vi hùng hồn định trực tiếp xông vào nhưng bị bắn ngược ra, từ đó có thể thấy màn sáng thứ ba có uy lực mạnh hơn cái trước gấp mấy lần.
"Ta cần một tiếng đồng hồ." Tôn Côn mặt nhợt nhạt nhìn màn sáng, cao giọng nói.
"Một tiếng đồng hồ sau khỏi cần mở màn sáng vì chúng ta đã bỏ mạng rồi. Các vị đạo hữu, chúng ta cùng dốc sức ra tay đi, đừng giữ lại cái gì hết, nguy hiểm ngay trước mắt rồi!" Điền Lâm biểu tình nghiêm túc, mắt liếc Tô Minh, lớn giọng nói.