Thiên Bảo Tinh, một tu chân tinh ảm đạm trong khu vực đông nam Tây Hoàn tinh vực ở Thần Nguyên Phế Địa. Có lẽ nó từng có huy hoàng, có lẽ dĩ vãng từng rực rỡ nhưng bây giờ nó chỉ là một tinh cầu bị vứt đi. Bề ngoài của nó lồi lõm hố sâu và gió núi thê lương.
Cảm giác vạn vật tịch diệt bất giác dâng lên khi mọi người từ vũ trụ nhìn ngôi sao này.
Nó không phải hình tròn.
Một nửa vị trí tách ra vô số đá vụn, chính giữa tan vỡ, loại tan vỡ này đã kéo dài vạn năm, vẫn đang tiếp tục. Tu sĩ cách không xa đều sẽ thấy rõ đó tan vỡ đang chậm rãi phân giải, mãi đến khi trở thành một phần của trời sao. Đây là một ngôi sao đi hướng tử vong. Nhưng dù là vậy thì trên tu chân tinh vẫn cư ngụ nhiều tu sĩ, đa phần đều là đời con đời cháu sống lại đây, đã thành một phần của tu chân tinh.
Tương tự, trên tu chân tinh cũng tồn tại nhiều đất phong ấn mãnh thú thần linh, sâu trong chôn vùi phong ấn dị tộc.
Nguyên Thiên Bảo Tinh chỉ có một khối đại lục, còn lại rải rác đảo ở mỗi vị trí tinh cầu. Trừ điều đó ra, ngay cả chủ vị giới bình thường cũng kiêng dè tinh toái phong hải. Biển do gió tổ thành, khuếch tán ở tất cả vị trí trừ đại lục và đả ra. Gió sắc bén rít gào biến thành tiếng nức nở thê lương, có thể dễ dàng xé rách máu thịt toàn thân địa tu, nghiền thành bụi phấn. Gió như thế là đặc điểm của Thiên Bảo Tinh, gió hợp thành biển cách đoạn không gian, khiến người Thiên Bảo Tinh rất ít khi đến gần phạm vi tinh toái phong hải.
Ngày hôm nay bầu trời âm u không thấy trăng sao, nhưng có tầng sáng mông lung bao phủ mặt đất. Khoảng buổi trưa, đám tu sĩ Thiên Bảo Tinh thường đang chìm đắm trong tĩnh tạ thì bỗng bầu trời có tiếng nổ như sám sét mùa xuân vang vọng chín tầng trời, tám hướng.
Tiếng nổ không chỉ một tiếng mà là liên tục không dứt, càng kịch liệt hơn, khiến người không thể chú ý đến nó, không thể không onghe xong, không thể không ngẩng đầu!
Một sao băng màu đỏ đang xé gió từ không trung lao xuống đất. Có thể lờ mờ thấy sao kia rõ ràng là một quan tài màu đỏ to lớn, trên nắp có phù văn chớp lóe hiển nhiên là từ ngoài trời xuyên thấu tinh phong tầng mà đến. Vì tốc độ quá nhanh nên lúc giáng xuống sinh ra ma sát tóe lửa, khiến quan tài đỏ từ xa nhìn lại thiêu đốt kinh người.
*Vèo!*
Quan tài đỏ hư vô trời đất, toát ra sát khí ngập trời, mang theo ngọn lửa vội vàng và đỏ rực chấn động tu sĩ nguyên Thiên Bảo Tinh, nó không giáng xuống đất mà là trong tinh toái phong hải ngoài đại lục.
"Đó là thứ gì vậy? Tốc độ quá nhanh. Là từ ngoài trời đến, không lẽ là báu vật ư? "
"Tốc độ thật kinh khủng, hơn nữa sát khí quá đậm, dù ta cách rất xa nhưng nhìn thấy thì lòng giật mình, tuyệt đối là cường giả nào đó cực kỳ mạnh rồi. "
"Thanh thế to lớn, đáng tiếc chỗ giáng xuống là tinh toái phong hải, nếu không thì nhất định phải xem xét một lúc. "
Tu sĩ trên Thiên Bảo Tinh mỗi góc đầu dáy lên bàn tán, hình ảnh mới này là trong đời họ hiếm thấy nên ai nấy rung động.
*Ầm!*
Một tiếng gầm rú từ xa đến gần như là cuồng phong từ tinh toái phong hải càn quét đại lục, trầm đục truyền đến. Thanh âm kia vang vọng, có dòng khí cuồn cuộn. Bây giờ nếu từ trên trời nhìn xuống thì sẽ thấy vị trí nào đó ở tinh toái phong hải ngoài đại lục, chỗ quan tài đỏ mới giáng xuống có một sóng gợn vòng tròn đang lan tràn bốn phía, lan tới đâu là không dứt tiếng nổ.
Chính lúc này, tu sĩ trong Thiên Bảo Tinh hễ có tu vi đến thiên cảnh, chỉ cần trên người có mang nhận huyết châu mà thế lực trấn giữ bốn chân giới ban cho đều trong khoảnh khắc chớp lóe ánh sáng đỏ dữ dội. Từng đợt chỉ dẫn đều hướng về tinh toái phong hải.
Đặc biệt là mấy chủ vị giới cư ngụ ở Thiên Bảo Tinh, mấy người họ thay đổi biểu tình cùng nhìn hướng tinh toái phong hải.
" Huyết châu chớp lóe, đây...đây là dấu hiệu xuất hiện người bốn chân giới truy nã. "
"Lần trước giới thạch giết người này, chuyện như vậy có lẽ tu vi cỡ chúng ta khó thành công, nhưng đục nước béo cò thì chắc được. "
"Cơ duyên mấy ngàn năm khó gặp chính là phút này! "
Huyết châu lóe ánh sáng đỏ, nguyên Thiên Bảo Tinh hễ là tu sĩ biết chuyện này thì đều kích động, từng cầu vòng vọt lên bay ra từ mỗi góc tới gần chỗ tinh toái phong hải phát ra tiếng nổ.
Trong tinh toái phong hải, vị trí chính giữa vòng tròn sóng gợn đang khuếch tán tám hướng, bên dưới vô tận gió biển, quan tài đỏ có một nửa cắm sâu vào mặt đất. Đất đai xung quanh nứt rạn tràn ngập phạm vi vài vạn mét. Cuồng phong vô tận rít gào bốn phía, như là lưỡi dao sắc bén liên tục cắt trên quan tìa, tiếng nổ ầm ầm như không có cuối.
"Tinh cầu này có bốn giới tôn, mười bảy tu sĩ thiên cảnh, cộng thêm mấy thứ trong trời sao đang nhanh chóng đến gần. Tô Minh, đối thủ của ngươi sẽ càng lúc càng nhiều, rất rắc rối, ngươi có ý định gì không?" Trong quan tài đó bị vô số phong đao bao vây truyền ra giọng Xích Hỏa Hầu.
"Giết!" Tô Minh lạnh nhạt nói, thanh âm bình tĩnh nhưng ẩn chứa sát khí khiến Xích Hỏa Hầu thầm giật mình.
"Giết không ai dám đuổi theo, giết thiên hôn địa ám, giết máu chảy thành sông...khiến bầu trời này trở thành ý thu, đây là ý thu của ta sơ thành." Khi Tô Minh thốt lời thì quan tài đỏ nhanh chóng hòa tan, lát sau Tô Minh áo trắng bước ra ngoài.
Khoảnh khắc hắn đi ra, đao phong bốn phía bao vây hắn. Vô số phong đao gào thét va chạm vào người Tô Minh, nhưng vang thanh âm như sắt thép va chạm, Tô Minh lùi vài bước, lông tóc không tổn hao gì.
"Nơi này hơi thích hợp cho rèn luyện thân thể, ngoài rìa đã sắc bén như vậy, nếu tới gần trung tâm gió biển thì đa phong sẽ càng bén hơn. "
Tô Minh giơ lên tay phải ấn vào quan tài đỏ, lập tức quan tài hòa tan, biến thành chất lỏng đỏ phủ trùm tay phải Tô Minh, thành bao tay. Bên ngoài bao tay trừ phù văn vốn khắc sẵn thì có cả đồ đằng Xích Hỏa Hầu.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn lên trời, bộ đồ trắng dần đổi màu, mãi đến khi hoàn toàn biến đỏ, mái tóc xám, trông hắn như sát khí ngập trời.
Cũng chính lúc này, từ đại lục có cầu vồng lao đến, đó là chín vệt đỏ, bên trong có một tu vi rõ ràng là giới tôn, số còn lại đều là thiên tu. Lý do họ đến nhanh như vậy là vì có động phủ ở đây, nên mới đến trước người khác.
Chín người bùng phát tất cả tu vi, không chút do dự bước ra khỏi lằn ranh đại lục, bước vào tinh toái phong hải vùng trời quốc gia. Chỗ này cũng là lằn ranh tinh toái phong hải, có đao phong, địa tu không thể chống cự nhưnh họ thì tồn tại trong thời gian ngắn được. :
Khi chín người rít gào bay đến thì Tô Minh mặc đồ đỏ, mái tóc xám, khuôn mặt lóe tia sáng âm u, mặt nạ điên trồi lên từ lớp thịt, che mặt hắn. Mặt nạ xuất hiện, Tô Minh không còn chút nhiệt độ, như băng vạn năm, không có cảm xúc, không có thống khổ, có chỉ là lạnh lùng tiêu điều.
" Ý thu." Tô Minh lạnh nhạt thì thào.
*Vèo!*
Trong gió biển cách trước mặt Tô Minh mấy trăm mét, một tu sĩ đỉnh thiên cảnh xuất hiện, ngoài người gã có màn sáng ngăn cản đao phong va chạm, liếc mắt liền trông thấy Tô Minh, mắt lộ ra mừng như điên.
"Ta phát hiện hắn rồi, hắn ở đây này!" Tu sĩ thiên cảnh là một người đàn ông trung niên, mắt chợt lóe rống to.
Gã không xông lên mà hơi lùi lại, hiển nhiên định chờ người khác đến rồi cùng ra tay. Dù sao đối phương tuy là địa tu nhưng mới nãy hành động giáng xuống Thiên Bảo Tinh quá kinh người, khiến gã mừng rỡ cũng e dè, nhưng nghĩ đến họ có nhiều người thì sự lo ngại này biến nhạt nhòa.
Khi người đàn ông thiên cảnh thốt lời thì sau lưng liền có ba vệt đỏ rít gào lao đến, biến thành ba người, cùng là thiên tu. Họ xuất hiện lập tức thấy Tô Minh đứng trong gió biển cách mấy trăm mét.
Sau lưng họ có một hơi thở chủ vị giới nhanh chóng đến gần, xem tốc độ thì chừng vài giây là đến ngay.
" Ra tay đi, bốn chúng ta cùng ra tay. "
"Dù hắn có mạnh hơn cũng không thể một hơi giết bốn chúng ta được, giới tôn sắp tới rồi! "
Bốn người liếc nhau, tu vi bùng phát, hóa thành bốn cùa vồng xông hướng Tô Minh. Khoảng cách mấy trăm mét đối với bốn người chỉ trong chớp mắt.
Khi bốn người đến gần Tô Minh chưaa tới mười mét thì hắn ngẩng đầu, chân phải mạnh đạp mặt đất.
*Ầm!*
Phạm vi mấy vạn mét mặt đất chỗ có quan tài đỏ xuất hiện rạn nứt rồi, giờ Tô Minh giẫm một cái thì đất mấy vạn mét cùng tan vỡ, thành vô số bụi đất đá bay lên trời.
Tô Minh trong một giây đó biến mất.
"Không thấy đâu? "
"Tốc độ thật nhanh! "
"Nguy rồi! "
Bốn người bỗng biến sắc mặt. Chỗ này đao phong thét gào, tràn ngập đất đó, Tô Minh bị họ tỏa định bỗng chốc biến mất. Tim bốn người rớt cái bịch, chợt có tiếng hét thảm vang vọng.
Đó là người đàn ông trung niên sứm phát hiện Tô Minh nhất, đầu và thân hình phân ly, Tô Minh đứng sau lưng gã tay phải quét ngang, dùng sức mạnh thân thể cường đại đập nát phòng hộ của đối phương, như là đao xẹt qua cần cổ. Máu bắn ra, ba người kia biến sắc mặt. Tô Minh lạnh lùng lắc người, biến thành cầu vồng đụng vào người khác.
Bỗng nhiên đến gần, tu sĩ thiên cảnh bị Tô Minh va đụng gầm lên, thần thông biến thành hai đôi tay tỏa sáng bất chấp tấn cả công kích hắn. Nhưng công kích của gã không thể làm Tô Minh tạm dừng một chút, thân hình va chạm, bùm một tiếng máu thịt văng khắp nơi.
Còn lại hai người tinh thần hoảng sợ, không chút do dự nhanh chóng lùi lại. Cùng lúc đó, sau lưng họ hơi thở giới tôn bỗng đến gần, một tiếng gầm rống truyền ra.
"Giết ngươi là có thể đổi lấy ba viên giới thạch, mua bán này quá lời. Nhớ kỹ, kẻ giết ngươi là Mặc Ngang! "
Cảm giác vạn vật tịch diệt bất giác dâng lên khi mọi người từ vũ trụ nhìn ngôi sao này.
Nó không phải hình tròn.
Một nửa vị trí tách ra vô số đá vụn, chính giữa tan vỡ, loại tan vỡ này đã kéo dài vạn năm, vẫn đang tiếp tục. Tu sĩ cách không xa đều sẽ thấy rõ đó tan vỡ đang chậm rãi phân giải, mãi đến khi trở thành một phần của trời sao. Đây là một ngôi sao đi hướng tử vong. Nhưng dù là vậy thì trên tu chân tinh vẫn cư ngụ nhiều tu sĩ, đa phần đều là đời con đời cháu sống lại đây, đã thành một phần của tu chân tinh.
Tương tự, trên tu chân tinh cũng tồn tại nhiều đất phong ấn mãnh thú thần linh, sâu trong chôn vùi phong ấn dị tộc.
Nguyên Thiên Bảo Tinh chỉ có một khối đại lục, còn lại rải rác đảo ở mỗi vị trí tinh cầu. Trừ điều đó ra, ngay cả chủ vị giới bình thường cũng kiêng dè tinh toái phong hải. Biển do gió tổ thành, khuếch tán ở tất cả vị trí trừ đại lục và đả ra. Gió sắc bén rít gào biến thành tiếng nức nở thê lương, có thể dễ dàng xé rách máu thịt toàn thân địa tu, nghiền thành bụi phấn. Gió như thế là đặc điểm của Thiên Bảo Tinh, gió hợp thành biển cách đoạn không gian, khiến người Thiên Bảo Tinh rất ít khi đến gần phạm vi tinh toái phong hải.
Ngày hôm nay bầu trời âm u không thấy trăng sao, nhưng có tầng sáng mông lung bao phủ mặt đất. Khoảng buổi trưa, đám tu sĩ Thiên Bảo Tinh thường đang chìm đắm trong tĩnh tạ thì bỗng bầu trời có tiếng nổ như sám sét mùa xuân vang vọng chín tầng trời, tám hướng.
Tiếng nổ không chỉ một tiếng mà là liên tục không dứt, càng kịch liệt hơn, khiến người không thể chú ý đến nó, không thể không onghe xong, không thể không ngẩng đầu!
Một sao băng màu đỏ đang xé gió từ không trung lao xuống đất. Có thể lờ mờ thấy sao kia rõ ràng là một quan tài màu đỏ to lớn, trên nắp có phù văn chớp lóe hiển nhiên là từ ngoài trời xuyên thấu tinh phong tầng mà đến. Vì tốc độ quá nhanh nên lúc giáng xuống sinh ra ma sát tóe lửa, khiến quan tài đỏ từ xa nhìn lại thiêu đốt kinh người.
*Vèo!*
Quan tài đỏ hư vô trời đất, toát ra sát khí ngập trời, mang theo ngọn lửa vội vàng và đỏ rực chấn động tu sĩ nguyên Thiên Bảo Tinh, nó không giáng xuống đất mà là trong tinh toái phong hải ngoài đại lục.
"Đó là thứ gì vậy? Tốc độ quá nhanh. Là từ ngoài trời đến, không lẽ là báu vật ư? "
"Tốc độ thật kinh khủng, hơn nữa sát khí quá đậm, dù ta cách rất xa nhưng nhìn thấy thì lòng giật mình, tuyệt đối là cường giả nào đó cực kỳ mạnh rồi. "
"Thanh thế to lớn, đáng tiếc chỗ giáng xuống là tinh toái phong hải, nếu không thì nhất định phải xem xét một lúc. "
Tu sĩ trên Thiên Bảo Tinh mỗi góc đầu dáy lên bàn tán, hình ảnh mới này là trong đời họ hiếm thấy nên ai nấy rung động.
*Ầm!*
Một tiếng gầm rú từ xa đến gần như là cuồng phong từ tinh toái phong hải càn quét đại lục, trầm đục truyền đến. Thanh âm kia vang vọng, có dòng khí cuồn cuộn. Bây giờ nếu từ trên trời nhìn xuống thì sẽ thấy vị trí nào đó ở tinh toái phong hải ngoài đại lục, chỗ quan tài đỏ mới giáng xuống có một sóng gợn vòng tròn đang lan tràn bốn phía, lan tới đâu là không dứt tiếng nổ.
Chính lúc này, tu sĩ trong Thiên Bảo Tinh hễ có tu vi đến thiên cảnh, chỉ cần trên người có mang nhận huyết châu mà thế lực trấn giữ bốn chân giới ban cho đều trong khoảnh khắc chớp lóe ánh sáng đỏ dữ dội. Từng đợt chỉ dẫn đều hướng về tinh toái phong hải.
Đặc biệt là mấy chủ vị giới cư ngụ ở Thiên Bảo Tinh, mấy người họ thay đổi biểu tình cùng nhìn hướng tinh toái phong hải.
" Huyết châu chớp lóe, đây...đây là dấu hiệu xuất hiện người bốn chân giới truy nã. "
"Lần trước giới thạch giết người này, chuyện như vậy có lẽ tu vi cỡ chúng ta khó thành công, nhưng đục nước béo cò thì chắc được. "
"Cơ duyên mấy ngàn năm khó gặp chính là phút này! "
Huyết châu lóe ánh sáng đỏ, nguyên Thiên Bảo Tinh hễ là tu sĩ biết chuyện này thì đều kích động, từng cầu vòng vọt lên bay ra từ mỗi góc tới gần chỗ tinh toái phong hải phát ra tiếng nổ.
Trong tinh toái phong hải, vị trí chính giữa vòng tròn sóng gợn đang khuếch tán tám hướng, bên dưới vô tận gió biển, quan tài đỏ có một nửa cắm sâu vào mặt đất. Đất đai xung quanh nứt rạn tràn ngập phạm vi vài vạn mét. Cuồng phong vô tận rít gào bốn phía, như là lưỡi dao sắc bén liên tục cắt trên quan tìa, tiếng nổ ầm ầm như không có cuối.
"Tinh cầu này có bốn giới tôn, mười bảy tu sĩ thiên cảnh, cộng thêm mấy thứ trong trời sao đang nhanh chóng đến gần. Tô Minh, đối thủ của ngươi sẽ càng lúc càng nhiều, rất rắc rối, ngươi có ý định gì không?" Trong quan tài đó bị vô số phong đao bao vây truyền ra giọng Xích Hỏa Hầu.
"Giết!" Tô Minh lạnh nhạt nói, thanh âm bình tĩnh nhưng ẩn chứa sát khí khiến Xích Hỏa Hầu thầm giật mình.
"Giết không ai dám đuổi theo, giết thiên hôn địa ám, giết máu chảy thành sông...khiến bầu trời này trở thành ý thu, đây là ý thu của ta sơ thành." Khi Tô Minh thốt lời thì quan tài đỏ nhanh chóng hòa tan, lát sau Tô Minh áo trắng bước ra ngoài.
Khoảnh khắc hắn đi ra, đao phong bốn phía bao vây hắn. Vô số phong đao gào thét va chạm vào người Tô Minh, nhưng vang thanh âm như sắt thép va chạm, Tô Minh lùi vài bước, lông tóc không tổn hao gì.
"Nơi này hơi thích hợp cho rèn luyện thân thể, ngoài rìa đã sắc bén như vậy, nếu tới gần trung tâm gió biển thì đa phong sẽ càng bén hơn. "
Tô Minh giơ lên tay phải ấn vào quan tài đỏ, lập tức quan tài hòa tan, biến thành chất lỏng đỏ phủ trùm tay phải Tô Minh, thành bao tay. Bên ngoài bao tay trừ phù văn vốn khắc sẵn thì có cả đồ đằng Xích Hỏa Hầu.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn lên trời, bộ đồ trắng dần đổi màu, mãi đến khi hoàn toàn biến đỏ, mái tóc xám, trông hắn như sát khí ngập trời.
Cũng chính lúc này, từ đại lục có cầu vồng lao đến, đó là chín vệt đỏ, bên trong có một tu vi rõ ràng là giới tôn, số còn lại đều là thiên tu. Lý do họ đến nhanh như vậy là vì có động phủ ở đây, nên mới đến trước người khác.
Chín người bùng phát tất cả tu vi, không chút do dự bước ra khỏi lằn ranh đại lục, bước vào tinh toái phong hải vùng trời quốc gia. Chỗ này cũng là lằn ranh tinh toái phong hải, có đao phong, địa tu không thể chống cự nhưnh họ thì tồn tại trong thời gian ngắn được. :
Khi chín người rít gào bay đến thì Tô Minh mặc đồ đỏ, mái tóc xám, khuôn mặt lóe tia sáng âm u, mặt nạ điên trồi lên từ lớp thịt, che mặt hắn. Mặt nạ xuất hiện, Tô Minh không còn chút nhiệt độ, như băng vạn năm, không có cảm xúc, không có thống khổ, có chỉ là lạnh lùng tiêu điều.
" Ý thu." Tô Minh lạnh nhạt thì thào.
*Vèo!*
Trong gió biển cách trước mặt Tô Minh mấy trăm mét, một tu sĩ đỉnh thiên cảnh xuất hiện, ngoài người gã có màn sáng ngăn cản đao phong va chạm, liếc mắt liền trông thấy Tô Minh, mắt lộ ra mừng như điên.
"Ta phát hiện hắn rồi, hắn ở đây này!" Tu sĩ thiên cảnh là một người đàn ông trung niên, mắt chợt lóe rống to.
Gã không xông lên mà hơi lùi lại, hiển nhiên định chờ người khác đến rồi cùng ra tay. Dù sao đối phương tuy là địa tu nhưng mới nãy hành động giáng xuống Thiên Bảo Tinh quá kinh người, khiến gã mừng rỡ cũng e dè, nhưng nghĩ đến họ có nhiều người thì sự lo ngại này biến nhạt nhòa.
Khi người đàn ông thiên cảnh thốt lời thì sau lưng liền có ba vệt đỏ rít gào lao đến, biến thành ba người, cùng là thiên tu. Họ xuất hiện lập tức thấy Tô Minh đứng trong gió biển cách mấy trăm mét.
Sau lưng họ có một hơi thở chủ vị giới nhanh chóng đến gần, xem tốc độ thì chừng vài giây là đến ngay.
" Ra tay đi, bốn chúng ta cùng ra tay. "
"Dù hắn có mạnh hơn cũng không thể một hơi giết bốn chúng ta được, giới tôn sắp tới rồi! "
Bốn người liếc nhau, tu vi bùng phát, hóa thành bốn cùa vồng xông hướng Tô Minh. Khoảng cách mấy trăm mét đối với bốn người chỉ trong chớp mắt.
Khi bốn người đến gần Tô Minh chưaa tới mười mét thì hắn ngẩng đầu, chân phải mạnh đạp mặt đất.
*Ầm!*
Phạm vi mấy vạn mét mặt đất chỗ có quan tài đỏ xuất hiện rạn nứt rồi, giờ Tô Minh giẫm một cái thì đất mấy vạn mét cùng tan vỡ, thành vô số bụi đất đá bay lên trời.
Tô Minh trong một giây đó biến mất.
"Không thấy đâu? "
"Tốc độ thật nhanh! "
"Nguy rồi! "
Bốn người bỗng biến sắc mặt. Chỗ này đao phong thét gào, tràn ngập đất đó, Tô Minh bị họ tỏa định bỗng chốc biến mất. Tim bốn người rớt cái bịch, chợt có tiếng hét thảm vang vọng.
Đó là người đàn ông trung niên sứm phát hiện Tô Minh nhất, đầu và thân hình phân ly, Tô Minh đứng sau lưng gã tay phải quét ngang, dùng sức mạnh thân thể cường đại đập nát phòng hộ của đối phương, như là đao xẹt qua cần cổ. Máu bắn ra, ba người kia biến sắc mặt. Tô Minh lạnh lùng lắc người, biến thành cầu vồng đụng vào người khác.
Bỗng nhiên đến gần, tu sĩ thiên cảnh bị Tô Minh va đụng gầm lên, thần thông biến thành hai đôi tay tỏa sáng bất chấp tấn cả công kích hắn. Nhưng công kích của gã không thể làm Tô Minh tạm dừng một chút, thân hình va chạm, bùm một tiếng máu thịt văng khắp nơi.
Còn lại hai người tinh thần hoảng sợ, không chút do dự nhanh chóng lùi lại. Cùng lúc đó, sau lưng họ hơi thở giới tôn bỗng đến gần, một tiếng gầm rống truyền ra.
"Giết ngươi là có thể đổi lấy ba viên giới thạch, mua bán này quá lời. Nhớ kỹ, kẻ giết ngươi là Mặc Ngang! "