Cầu Ma

Chương 878: Cung nghênh lão tổ xuất quan!

Tình hình này rung động ông lão, biểu tình của lão trong chớp mắt mờ mịt. Điều này vượt qua lão tưởng tượng, lão chưa từng nghĩ tâm thần một người khủng bố đến thế.

"Ngươi ở đâu!?" Tinh thần ông lão run lên, nghiến răng rít.

"Ta, ở trước mặt của ngươi, ngẩng đầu lên, ngươi có thể nhìn thấy ta." Đáp lại ông lão là mười vạn trời sao phát ra tiếng nổ điếc tai.

Ông lão bản năng ngẩng đầu, người run bần bật, lão trông thấy...

Ông lão trông thấy trong trời sao vô tận tồn tại một vật kỳ dị không thể hình dung kích thước, lão rất khó so sánh rốt cuộc vật đó là cái gì. Dường như nó là cây cột to lớn, nhưng độ thô như thay thế trời sao, khiến người liếc nhìn có cảm giác vách tường.

" Đây...đây là..." Ông lão tinh thần rung động.

Sương khói màu xám lão hóa thân theo nỗi lòng biến đổi mà dao động kịch liệt. Ông lão ngửa cổ đến cực hạn, nhưng không thấy đỉnh cây cột khổng lồ.

Mãi đến khi lão dùng lực lượng thần thức, dùng thần thức mạnh mẽ nhìn thì sương khói lão hóa thân run rẩy chợt khựng lại, như đông cứng. Nỗi lòng của ông lão trong chớp mắt không dao động chút nào, người ngây ra như phỗng, trong đầu trống rỗng, không còn suy nghĩ gì, chỉ có rung động đến cực độ thì biến mờ mịt.

Trong thần thức lão lờ mờ thấy bề ngoài cây cột khổng lồ như là vỏ cây, nhưng lão không cách nào tin, thế gian sẽ tồn tại cái cây không thể tưởng tượng này. Nhưng chốc lát sau, khi lão trông thấy tán cây khổng lồ, nhánh cây vô tận, nhìn hết toàn bộ hình dạng cây to vô biên thì lão điên cuồng.

"Này... Đây là cái gì, ngươi... Ngươi là ai!!!" Ông lão run rẩy, trong lòng lão khoảnh khắc này tràn ngập sợ hãi cùng không thể tin.

"Ta, chính là người ngươi muốn đoạt xá." Ách Thương phân thân Tô Minh cực kỳ to lớn lạnh lùng nói.

Thanh âm ầm vang, chỉ là giọng nói đã chấn động sương khói xám do ông lão biến thành, chấn động không dứt như sắp tan vỡ.

" Điều này không thể nào, ngươi là sứ đồ, sứ đồ truyền thừa hai thần Nhật Nguyệt, nhưng thời đại chúng linh chết thì hai thần Nhật Nguyệt đã bị tổn hại nặng, coi như ngươi đạt được truyền thừa cũng sẽ không xuất hiện hồn như vậy! Ngươi... Ngươi không phải sứ đồ!!!" Ông lão hét chói tai.




Sương khói lão biến thành cuồn cuộn rút lui, định chạy ra khỏi tâm thành Tô Minh. Nhưng lúc trước ông lão đã thử rồi, giờ thử lại vẫn không có chút tác dụng gì.

Nơi này là tinh thần của Tô Minh, ở đây là khung trời mười vạn trời sao của Tô Minh, chỗ này là nơi hồn hắn biểu hiện ra cường đại nhất. Chỗ này Tô Minh...chính là chúa tể!

Tô Minh có thể đoạt xá Ách Thương, trong trời đất này hiếm thấy có sinh mệnh nào có thể tiến hành đoạt xá hắn, bởi vì nó còn khó khăn hơn lúc trước hắn đoạt xá Ách Thương!

Ngay khi ông lão biến thành khói xám phát cuồng, bất chấp tất cả định bỏ chạy thì cây Ách Thương do Tô Minh biến thành từ vị trí thân cây từ từ tách ra một lỗ hổng.

Nhìn lỗ hổng tự cái mồm to có thể nuốt hết tất cả.

Động tác của Tô Minh không nhanh, chính vì chậm chap nên mang đến sợ hãi cho ông lão lớn rộng vô tận. Ông lão không ngừng thử chạy trốn, không ngừng phát ra tiếng gào tuyệt vọng, thế nhưng không có chút tác dụng, chỉ đành trơ mắt nhìn Tô Minh hóa thân cây từ từ há mồm, lộ ra dữ tợn khiến lão hét chói tai.

"Không!!! "

"Thả ta ra, đừng nuốt ta, ta có thể trở thành nô tòng của đại nhân! "

"Ta...ta có thể khiến toàn Ngọc gia đều thành nô tòng của đại nhân. Đừng giết ta, ta..ta có thể vì đại nhân chinh chiến Hắc Mặc Tinh!!! "

Đến lúc này thì ông lão nói lung tung, cơ hội khao khát mấy vạn năm giờ đây biến thành ám ảnh chết chóc. Rõ àng cơ hội sắp thành công chớp mắt đảo ngược, cái giá là lão trả bằng sinh mệnh, tất cả khiến sâu trong đáy lòng lão không thể chấp nhận.

"Ngươi tên là gì?" Giọng Tô Minh vang vọng, mang theo uy nhiếp vô thượng.

Ở trong tâm thần của hắn, thanh âm hắn chính là thiên uy, có được ý chí không thể từ chối.


"Ngọc Hàm, lão tổ đời thứ tư Ngọc gia, Ngọc Hàm!" Tô Minh đáp lại khiến ông lão như bắt lấy cơ hội cầu sinh, không chút do dự nói ngay.

Nhưng lão mới nói tới đây thì cây Ách Thương Tô Minh hóa thân há to mồm, âm trầm hút mạnh. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Cái hút này mười vạn trời sao ầm vang, khoảnh khắc mãnh liệt chấn động, như trời sao sắp tan vỡ, như khung trời sắp hủy diệt.

Trong giây lát sau, một tiếng hét thảm thê lương tuyệt vọng phát ra từ xương mù xám, sương khói xám của ông lão bị hấp thu hóa thành từng lũ tơ lao hướng cái mồm to Ách Thương.

"Chờ đợi mấy vạn năm, mười mấy hậu nhân các đời khác nhau giúp đỡ, lão phu rốt cuộc chờ có người dến. Ta không cam tâm... Ta... Không cam tâm a!!! "

Ông lão bị hút vào cái mồm to Ách Thương, trong từng lũ sương khói xuất hiện khuôn mặt lão vặn vẹo, biểu tình tràn ngập oán độc, tuyệt vọng, còn có mãnh liệt không cam lòng.

Nhưng tất cả điều này lão không thể ngăn cản, lão vốn tưởng chờ đến là tu sĩ mặc cho lão xâm lược, nhưng không ngờ chờ đến lại là sự khủng bố còn hơn cả mãnh thú hồng hoang.

.......

Giờ phút này, tất cả chuyện xảy ra trong cửa ba Môn Đạo Thiên người ngoài không thể biết được, chỉ thấy trên bầu trời, cửa ba Môn Đạo Thiên, Thái Bình Hữu Tượng to khổng lồ như đá núi tỏa ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng không ngừng biến đổi, khiến Thái Bình Hữu Tượng như sống lại, càng có tiếng nổ ầm ầm từ trong trời đất quanh quẩn khuếch tán tám phương.

Trong quảng trường Ngọc gia, vô số tộc nhân Ngọc gia hôn mê, Ngọc Nhu biểu tình bình tĩnh nhìn lên trời, khóe môi từ từ cong lên nụ cười không ai biết. Nụ cười rất nhẹ, thậm chí dù nhìn kỹ cũng khó thấy ra, chỉ mình cô mới biết mới nãy một giây cô rất là vui.


Mơ tưởng cướp thân hình của sứ đồ, Ngọc Hàm lão tổ, dưới ánh sáng của hai thần Nhật Nguyệt, ngươi sẽ không thành công!

Câu nói này ở trong lòng Ngọc Nhu hóa thành nụ cười nhẹ.

Cùng lúc đó, cửa thứ ba trên trời, Thái Bình Hữu Tượng ánh sáng tỏa rực rỡ, bên cạnh Ngọc Nhu mặt đất chấn động mãnh liệt, xuất hiện từng khe nứt. Khe nứt giao nhau dần khuếch tán, trở thành khe rãnh. Chúng nó giao thác nhau lấy Ngọc Nhu làm trung tâm, hình thành mười ba điểm.

Trên mười ba điểm từng đợt khói xám bỗng bốc lên, những sương khói này khuếch tán ngưng tụ, hình thành mười ba bóng người bằng khói cỡ vài mét.

Trong mười ba bóng khói có thể thấy mười ba ông lão vô cùng tang thương khoanh chân ngồi, dường như sương khói ngoài người họ là phòng hộ, thân thể họ phải ở trong sương khói nếu không thì không thể đi ra ngoài.

Mười ba ông lão, chính là mười ba người trong địa cung, giờ phút này biểu tình họ kích động đều ngẩng đầu nhìn lên Thái Bình Hữu Tượng bầu trời. Theo nhiều lần họ giao lưu với lão tổ đời thứ bốn nhiều năm qua, họ biết khi lão tổ chờ đợi sứ đồ đến cũng là lúc họ thi triển đoạt xá, Thái Bình Hữu Tượng sẽ tỏa ánh sáng như vậy.

Tương đối với lão tổ chuẩn bị mấy vạn năm, thậm chí có thể mượn lực lượng kỳ lạ trong cửa ba Môn Đạo Thiên thì không cách nào thất bại, trừ phi không thi triển đoạt xá, nếu không đi ra chính là lão tổ.

Cho nên họ mới đi ra khỏi địa cung, muốn tại đây cung nghênh lão tổ xuất quan. Lão có được báu vật Thái Bình Hữu Tượng, nắm giữ thân hình sứ đồ hai thần Nhật Nguyệt, am hiểu lực lượng kỳ dị Tam Môn Đạo Thiên, sẽ mang Ngọc gia ở Hắc Mặc Tinh sáng lập gia nghiệp khổng lồ. Thậm chí...mang họ quay về tội nghiệt phế địa, đi tìm tộc nhân chi khách mạch Môn Đạo, đưa Môn Đạo tộc hồi phục đến đỉnh không phải là chuyện không thể.

" Lão tổ nhất định có thể thành công, chẳng bao lâu ngài ấy sẽ đi ra Thái Bình Hữu Tượng! "

"Ngày Ngọc gia ta vùng lên rốt cuộc đến! "

Mười ba ông lão kích động nhìn lên trời, Ngọc Nhu ở một bên thản nhiên đứng, không ai thấy mắt cô lóe qua tia mỉa mai.

Chính lúc này, bỗng nhiên cửa thứ ba trên bầu trời, Thái Bình Hữu Tượng tỏa ánh sáng chói lòa nhất, trông như là mặt trời, ánh sáng chiếu xuống mặt đất, còn phạt ra từng đợt uy nghiêm bàng bạc.

Lờ mờ trong Thái Bình Hữu Tượng xuất hiện một bóng người.

Giây phút bóng dáng ấy hiện ra thì mười ba ông lão trên mặt đất kích động, toàn bộ quỳ lạy ở trên mặt đất.




"Cung nghênh lão tổ xuất quan!!! "

"Cung nghênh lão tổ xuất quan!!! "

Mười ba thanh âm già nua cùng phát ra, sóng âm kinh thiên động địa ầm ầm vang lên.

Ngọc Nhu cũng biểu tình thành kính, cúi đầu bái, thì thầm.

"Cung nghênh sứ đồ xuất quan... "

Nhưng giọng của cô bị nhấn chìm dưới mười ba giọng già nua, không ai chú ý đến lời cô nói khác với người ngoài.

Thời gian từ từ trôi, chớp mắt hơn mười giây, trong Thái Bình Hữu Tượng bóng người càng thêm rõ ràng, trên mặt đất mười ba ông lão phát ra thanh âm ngày càng cuồng nhiệt.

"Cung nghênh lão tổ xuất quan!!! "

Tất cả thanh âm trong trời đất vào khoảnh khắc này đều bị một câu nói che phủ, khiến cả khung trời dường như trong chớp mắt chỉ có câu nói này quanh quẩn không dứt.

Mãi đến khi bóng dáng trong Thái Bình Hữu Tượng càng lúc càng rõ ràng. Chín giây sau, một tiếng nổ điếc tai xâm nhập vào sóng âm cuồng nhiệt, Tô Minh từ từ cất bước ra khỏi Thái Bình Hữu Tượng, trong vô tận ánh sáng.

Hắn biểu tình như thường, không có chút biến đổi, đi ra thì tóc dài bay lên, vạt áo phần phật, có vẻ xuất trần. Nhưng ánh mắt uy nghiêm, như là hắn đứng trên bầu trời hắn chính là ý chí vượt qua khung trời như là hắn đứng dưới đất hắn chính là thần linh trên mặt đất.

Cũng trong khoảnh khắc hắn đi ra, mười ba ông lão dưới đất phát ra tiếng hô cuồng nhiệt mãnh liệt nhất trong đời.

"Cung nghênh... Lão tổ xuất quan!!! "

Tô Minh nhìn mười ba ông lão dưới đất, còn có Ngọc Nhu, trên mặt hắn lộ nụ cười khó đoán mà rất là tà dị.

back top