Cầu Ma

Chương 949: Đạp Ngoại Thiên

Trên Ngoại Thiên Tinh là một mảnh xanh biếc tràn ngập khắp mặt đất. Liếc nhìn một cái, rừng cây rậm rạp chằng chịt vô biên vô hạn, có thể thấy những cây đại thu cao cả trăm trượng, sừng sững không ngã.

Tán cây cực lớn, từ xa xa nhìn lại giống như một cự nhân đứng trên mặt đất vậy.

Mà những cây đại thụ kia lại tỏa ra cảm giác tang thương, khiến cho người ta phải nhìn lên.

Chỗ xa hơn là biển cả xanh thẳm, nước biển cuồn cuộn quay cuồng, giống như dưới biển cũng tồn tại vô số đại thụ đang lay động vậy.

Đây là một tu chân tinh tràn đầy linh khí. Giới nguyên của nó đậm đắc, khiến cho tình mạng sinh ra từ tu chân tinh này tự nhiên đã có tu vi rồi.

Không có thành trì, cũng không có bộc lạc, dường nhưng đây là một ngôi sao an bình không có chút tính uy hiếp nào vậy. Nhưng nếu cẩn thận nhìn trong những tán cây cực lớn trong rừng kia thì sẽ phát hiện ra dưới tán cây lại tồn tại những căn nhà gỗ!

Từ mấy căn nhà gỗ nơi này, lúc nào cũng có những thân ảnh có cánh xuyên qua xuyên lại.

Nhưng tất cả sự yên tĩnh này bị tiếng sấm sét từ trên trời truyền tới bỗng nhiên xé rách. Tiếng nổ vang ngập trời, mặt đất chấn động, cây cối lay động kịch liệt, thậm chí gãy vụn trong không gian. Biển cả xa xa gào thét, sóng biển cuồn cuộn.

Những thân ảnh có cánh trong những căn nhà gỗ kia lập tức ngẩng đầu. Cặp mắt của bọn họ vốn là màu vàng nhạt, trong nháy mắt khi nhìn bầu trời liền biến thành màu đỏ thẫm.

Một luồng lệ khí bỗng nhiên bộc phát ra từ thân thể những người có cánh này.

Tiếng gào rút phát ra từ trong miệng bọn họ. Những âm thanh này dung hợp lại, hóa thành tiếng gào thét chói tai, tạo thành lực trùng kích đánh thẳng lên bầu trời, nhưng muốn đối kháng với sóng âm truyền từ trên bầu trời tới vậy.

Trong tiếng động rầm rầm kinh thiên động địa, trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao chổi. Ngôi sao này hóa thành cầu vồng, giống như xé rách bầu trời, trong nháy mắt đã bay thẳng xuống mặt đất.




Cái cầu vồng này xuất hiện khiến cặp mắt của những tộc nhân Hoành Thiên tộc dưới tán cây càng đỏ thẫm hơn, đồng thời từng người bỗng nhiên bay lên, vỗ cánh bay thẳng về phía ngôi sao chổi.

Tại phạm vi thuộc Hoành Thiên tộc của bọn họ này, với tư cách là người đóng ở tu chân tinh xa nhất, bọn họ giỏi chiến đấu, càng ẩn dấu bạo ngược, ngày bình thường đều săn bắn bên ngoài tinh không.

Nếu như có đám hung thú đui mù xâm nhập ngôi sao của bọn họ, như vậy kết cục sẽ là tiến vào trong bụng bọn họ, trở thành đồ ăn.

Thậm chí ngẫu nhiên có người của bộ lạc bên ngoài tới hoặc tu sĩ bên ngoài Thần Nguyên tinh hải xâm nhập vào đây cũng sẽ bị bọn họ cắn xét, ăn tươi nuốt sống.

Chuyện như vậy hầu như mỗi người bọn họ đều đã làm, cũng rất thích thưởng thức tỉ mỉ hương vị máu thịt của đám tu sĩ khác loại kia. Tại

Mấy trăm người Hoành Thiên tộc, người nào cũng có tốc độ cực nhanh, trong lúc bay nhanh, phía sau bọn họ còn có hai lão già xuất hiện từ cái cây đại thụ ngàn trượng kia. Hai người này mặc áo dài màu xanh da trời, không nói tới khuôn mặt già nua, trên người bọn họ còn tỏa ra khí tức Vị Giới hậu kỳ.

- Tự tiện xông vào Hoành Thiên lĩnh vực, chết!

Một lão già trong đó hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên. Lập tức rừng cây phía trước hắn rung động ào ào, vô số lá cây nhanh chóng bay ra, bất ngờ hợp thành một bàn tay lá cực lớn trong không trung, đánh thẳng về phía ngôi sao chổi đang gào thét lao tới kia.

Ầm!

Tiếng nổ mạnh chấn động mặt đất. Sao chổi giáng xuống. Trong tiếng nổ vang, sóng xung kích quét ngang bống phía, xốc lên rất nhiều bùn đất, thổi tung nhiều cây cối, khiến mặt đất xa xa chấn động. Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu. Tô Minh chậm rãi đứng lên từ đó.

Một thân áo vải đay thô ráp, mái tóc dài tung bay, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt băng giá. Trong chớp mắt hắn đứng lên, bầu trời vang lên những tiếng rít chói tai. Mấy trăm tộc nhân Hoành Thiên tộc bỗng nhiên tiến tới.


Đám người của Hoành Thiên tộc này sau khi thấy Tô Minh, lập tức hai mắt sáng lên. Theo bọn họ thấy, Tô Minh xuất hiện chính là một con dê con đi lạc. Vị tươi non của hắn đủ khiến mấy trăm tộc nhân của bọn họ mỗi người một miếng, vị ngon quện đầu lưỡi.

Hầu như trontộc nhao nhao dừng lại, đôi cánh sau lưng đập mạnh, đồng loạt bay lên, thần sắc kẻ nào cũng không tốt, nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.

Cùng lúc này, hai lão già kia cũng cất bước tới gần, vừa nhìn thấy Tô Minh thì con ngươi trong mắt bọn họ đồng loạt co rút lại.

- Vị Giới hậu kỳ...

Hai lão già nhìn nhau nói.

- Ngươi là người của bộ lạc nào, tới Hoành Thiên tộc ta có chuyện gì?

Một lão già trong đó lạnh lùng nói, giọng nói cuồn cuộn, ngôn ngữ tu sĩ không hiểu nổi nhưng Tô Minh lại hiểu. Loại ngôn ngữ này khác Man tộc và Vu tộc nhưng Tô Minh ở chỗ Đệ Cửu Mịch Sát một thời gian, cũng đã nắm giữ được.

Dù sao thì hắn đã biết rõ ngôn ngữ Man tộc, đối với xã hội bộc lạc này cũng không xa lạ gì.

Tô Minh không mở miệng. Hắn phủi phủi bụi đất trên người, khóe miệng nở nụ cười, tiến về phía trước một bước. Thân ảnh hắn trong nháy mắt đã mơ hồ, biến mất hoàn toàn. Lúc xuất hiện, không ngờ hắn đã ở giữa không trung, phía sau lưng một tộc nhân Hoành Thiên tộc.

- Coi chừng!

Tộc nhân của hắn hầu như vừa mở miệng nhắc nhở, thân thể thanh niên Hoành Thiên tộc kia lập tức co lại, không phải bỏ chạy về phía trước, mà va chạm mãnh liệt về phía sau. Đôi cánh của hắn cũng giống như lưỡi đao sắc bén, đột nhiên bổ về phía sau lưng.


Tộc nhân Hoành Thiên tộc này khác những bộ lạc khác ở chỗ đây là một tộc đàn thiện chiến, cho dù là tộc nhân tầm thường thì cũng có sẵn kinh nghiệm chiến đấu cực cao. Nhưng nếu tu vi không kém nhau nhiều lắm thì hành động này còn có tác dụng. Chẳng qua hiện giờ đối với Tô Minh mà nói, dù người này phản ứng có nhanh thì cũng không có tác dụng gì.

Máu tươi phun tung tóe, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra. Tô Minh để thanh niên kia tùy ý đụng lên người mình, tùy ý để cánh hắn cắt lên làn da mình. Tay phải hắn túm lấy cổ thanh niên này, bóp một cái. Răng rắc, cổ của người này lập tức bị bóp nát, tu vi tràn vào thân thể, đánh nát nguyên thần hắn.

Vừa ra tay xong, bốn phía Tô Minh truyền tới những tiếng gào thét. Mấy trăm tộc nhân Hoành Thiên tộc trong nháy mắt đã vọt tới.

- Ngươi muốn chết!

Hai lão già Vị Giới hậu kỳ của Hoành Thiên tộc giờ phút này mắt cũng lóe sát cơ. Tốc độ bọn họ nhanh nhất, một người trong đó xông tới, lướt qua tộc nhân, trực tiếp xuất hiện cạnh Tô Minh, tay phải giơ lên. Tay phải hắn lúc này lập tức hóa thành cây khô, lan tràn ra, giống như cánh tay kia đã trở thành cây cối, mọc đâm về phía Tô Minh vậy.

Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, phân thân tu vi và phân thân Phệ Không trong chớp mắt này bỗng dung hợp, trong cơ thể tràn ngập chiến lực của Vị Giới đại viên mãn, quay người một cái, tay phải bắt quyết, cách không điểm một chỉ về phía cánh tay cây của lão già kia.

Dưới một chỉ này, thân thể lão già khựng lại.

- Ta nguyền rủa Hoành Thiên tộc, mười người chết ba!

Tô Minh lạnh nhạt nói. Đây là thần thông nguyền rủa thuật mà hắn nắm giữ khi còn ở Man tộc. Thuật này quá độc ác, Tô Minh dùng cũng không nhiều, bây giờ tu vi đề cao, thuật nguyền rủa này thi triển ra lại còn có uy lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Hầu như đồng thời với lúc Tô Minh nói ra câu này, ngón tay của hắn lập tức đen kịt. Một luồng khí đen trong nháy mắt bay ra từ đầu ngón tay hắn, mang theo hư thối và mục nát, trong nháy mắt đụng chạm vài cánh tay cây của lão già kia. Màu đen lan tràn nhanh chóng. Thần sắc lão già ở đằng kia đại biến, không ngờ đã bị lan tràn ra một nửa thân thể hắn.

Tô Minh không để ý tới lão già này nữa, thân thể nhoáng một cái đã vọt thẳng tới đám người Hoành Thiên tộc kia.

Trong khoảng thời gian này, gió tanh mưa máu nổi lên, tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng truyền ra. Tô Minh lạnh lùng nhưng không có tình cảm, cũng không bởi những người của Hoành Thiên tộc này có tu vi chênh lệch với mình quá nhiều mà có cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu.

Thậm chí dù là nữ tử của Hoành Thiên tộc thì chỉ cần ở trong mấy trăm người này, vậy thì hắn cũng vung tay giết chết.

Trong nháy mắt, người Hoành Thiên tộc chết trong tay Tô Minh đã hơn mấy chục người. Thần sắc những người khác ở bốn phía đều biến đổi, đồng loạt lui về phía sau, chỉ còn lại một lão già Vị Giới đại viên mãn đang gào thét lao thẳng về phía Tô Minh.




Một bước của hắn rơi vào hư vô, hư vô nổ vang chấn động. Bước thứ hai của hắn rơi xuống, hai chân hắn đã trở thành cây cối. Bước thứ ba hạ xuống, tay phải hắn giơ lên chụp vào bầu trời một cái. Lập tức một cây roi xanh thẫm bỗng nhiên biến ảo ra. Tay hắn hất lên, tiếng vút vút vang lên kinh thiên động địa.

Bước thứ tư, thân thể hắn hóa thành một luồng cầu vồng áp sát tu sĩ. Tu vi Vị Giới đại viên mãn bạo phát ra từ thân thể hắn. Đồng thời với lúc khí tức này khuếch tán ra, toàn bộ tu chân tinh này dường như đều tập trung vào hắn, cây cối đều dao động về phía hắn, biển xa gào thét phía xa xa, gợn sóng ngập trời cũng truyền lực lượng của mình cho hắn.

Trong cảm giác của Tô Minh, lão già này tiến tới dường như có thể tác động tới cả tu chân tinh này. Tựa hồ huyết dịch của hắn chuyển động chính là sóng cả trên sông lớn. Bước chân hắn rơi xuống chính là sinh cơ của cây cối trên mặt đất. trái tim hắn đập chính là dấu vết vận hành của cả tu chân tinh này.

- Thú vị...

Tô Minh mỉm cười, trong nháy mắt khi lão già kia tới gần, khi cây roi của hắn gào thét đánh tới, trong mắt Tô Minh đột nhiên xuất hiện phù văn Thần Nguyên.

Thần Nguyên vừa hiện ra, tu vi Tô Minh ầm ầm bạo phát, từ Vị Giới đại viên mãn trực tiếp vọt tới Kiếp Nguyệt, cho dù phía sau hắn không xuất hiện ánh trăng nhưng giờ phút này chiến lực của hắn đúng là Kiếp Nguyệt cảnh!

Đối mặt với lão già kia đang lao tới, Tô Minh cúi đầu xuống, tay phải nâng lên đánh ra một quyền!

Một quyền đánh vào hư không, tiếng nổ vang kinh thiên. Hư vô phía trước Tô Minh bị đánh nát bấy, hóa thành tầng tầng gió lốc đánh tới, trong nháy mắt đụng vào lão già kia, bao phủ lấy hắn.

Mặt đất chấn động, cây cối đồng loạt dừng lại. Nước biển đang gào thét dường như cũng bất động. Người Hoành Thiên tộc ngơ ngác nhìn máu tươi bắn tung ra trong cơn lốc, bên tai chỉ còn nghe được thiết gào thét thê lương.

- Ngươi là ai!

Cách đó không xa, lão già trúng phải nguyền rủa, toàn thân đen kịt, thần sắc mang vẻ phẫn nộ gào thét.

- Đệ tử thứ tư của Thiên Tà Tử, Tô Minh, đến tìm người của Hoành Thiên tộc đòi ba vạn hồn tộc, dùng nó để trả nợ năm xưa các ngươi đuổi giết sư tôn của Tô mỗ!

Tô Minh thu hồi tay phải, ngẩng đầu lạnh nhạt nói.

back top