Khoảnh khắc sợi máu đứt, thân thể Lôi Thần run lẩy bẩy, hộc máu.
Sơn Ngân bị Nam Tùng đánh một chưởng, mặt tái nhợt lảo đảo văng ra vài mét, máu tươi tràn ra khóe miệng, vẻ mặt phức tạp, lộ ra áy náy và thống khổ, cúi đầu, dường như không dám đối diện Nam Tùng.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chớp mắt mọi thứ đảo ngược, Tô Minh nhìn Sơn Ngân, cười thảm.
Sơn Ngân mặt xanh xao, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, bỗng nhiên ngửa đầu hét to. Tiếng hét thê lương, mạnh xoay người, không dám nhìn Nam Tùng và Tô Minh, chạy hướng rừng cây, chạy nhanh như điên, chớp mắt đã lao vào trong rừng. Theo tiếng gào thống khổ ngày càng xa, Sơn Ngân cũng biến mất trong rừng.
Cùng lúc đó, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc nhe răng cười, dường như đã biết trước điều này sẽ xảy ra.
Xông tới chỗ Nam Tùng là gã áo đen lúc nãy đấu với ông, bây giờ mang theo vết thương đấm Nam Tùng một quyền.
Nam Tùng vẻ mặt bi thương, trắng bệch không chút máu, thân thể khô héo như bộ xương. Sau lưng ông, thanh đao trăng khuyết đâm sâu vào trong không ngừng chảy ra máu tươi.
Khoảnh khắc tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc và gã áo đen tới gần, Nam Tùng đột nhiên cất tiếng cười to. Tiếng cười thê lương, toàn thân chấn động, lập tức giữa trán ông tách ra một khe hở dài, bóng dáng ảo màu xanh nhợt nhạt xuất hiện bay đến kẻ địch.
Giây phút tới gần gã áo đen và tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, bóng xanh bỗng nổ tung, hóa thành lực lượng kinh khủng quét tứ phương. Gã áo đen vốn đã bị thương, bây giờ càng không thể chịu đựng lực lượng, đôi mắt yếu ớt lập tức bị tổn thương, hét thảm lùi ra sau.
Còn về tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, gã cũng không ngờ Nam Tùng bị trọng thương còn có thể làm ra điều như vậy. Gã biết thanh đao đâm vào người Nam Tùng ẩn chứa kịch độc, độc này khiến máu đông lại, phòng ngừa cường giả nổ sợi máu, cho nên gã mới dám tới gần.
Đao này vốn là Hắc Sơn bộ lạc chuẩn bị cho Man Công Ô Sơn bộ lạc, nhưng ngoài ý muốn dùng trên người Nam Tùng.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc hộc máu. Gã truy đuổi một đường, vết thương trên người đã không thể áp chế được nữa, phun ra máu, hơi thở càng yếu ớt. Gã rơi xuống đất thụt lùi hơn mười mét, vẻ mặt kinh hoàng.
Chỉ thấy cùng lúc bóng xanh nổ tung, Nam Tùng đứng đó đôi mắt bỗng lóe tia sáng ngời, dường như vết thương đã lành lặn hết. Ông rướn người tiến tới trước mặt gã áo đen trọng thương, đánh một đấm vào bộ ngực không thể né tránh.
*Bùm* một tiếng, cơ thể gã đàn ông run lên, ngực vỡ ra, hai mắt vô thần, trực tiếp tử vong.
Nam Tùng không tạm ngừng, nhìn chằm chằm tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc ở không xa, vẻ mặt bình tĩnh, nhoáng lên một cái lao tới. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc vẻ mặt kinh hoàng, cất tiếng hú chói tai lùi ra sau, tới gần năm tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc còn sống sót. Mắt thấy Nam Tùng đã đến rồi, gã chẳng hề chần chờ túm lấy tộc nhân kế bên, đưa vào lực lượng mạnh ném hướng Nam Tùng.
Tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc hét thảm, toàn thân chìm trong tiếng tạc nổ, thành mưa máu bay tứ tung. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc kinh hoàng và hốt hoảng gầm lên.
"Lùi!" Nói xong gã cùng với bốn tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, có chúng bảo vệ bất chấp tất cả xông hướng rừng cây. Chúng thật sự sợ hãi, đặc biệt là Nam Tùng mạnh mẽ khiến chúng khó tin.
Theo tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc thấy thì mạng sống mình quý giá, không thể ở lại đây. Gã biết viện binh Hắc Sơn bộ lạc đang ở trên đường, chỉ cần hợp với chúng là mọi thứ an toàn.
"Muốn đi ư!" Nam Tùng không thèm nhìn tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc tự nổ trước mặt mình, tay phải vung lên trước mặt, mưa máu tự nổ bỗng chốc biến mất. Ông đạp chân xuống đất, đôi tay mạnh nhấn mặt đất.
Thoáng chốc dưới chân năm người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chấn động, một bàn tay đất trồi lên chộp hướng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc điên cuồng, lại lần nữa đẩy một tộc nhân ra thoát khỏi cái chết. Nhưng gã không còn can đảm, không ngoái đầu vội vàng cùng ba tộc nhân khác chạy trốn vào rừng cây.
"Đánh mất quang vinh Hắc Sơn bộ lạc, cút khỏi mắt ta!" Nam Tùng không đuổi theo mà đứng đó phát ra tiếng gầm kinh người hướng phía rừng cây.
Tất cả chỉ xảy ra vài giây, giờ Tô Minh đã tới, nhìn Nam Tùng đứng đó, nhìn thân thể ông sau khi tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc chạy trốn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trở nên yếu ớt.
"Bộ lạc, chắc đã an toàn. Tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc đợt tiếp theo sẽ không đến nhanh như vậy. Chúng đã chết nhiều người, có ý định muốn lùi bước." Nam Tùng vẫn đứng đó, khe hở giữa trán tỏa ra ánh sáng xám.
"Ta đã hoàn thành hứa hẹn với A Công ngươi. Trả lại ơn cứu mạng năm đó…" Nam Tùng nhìn Tô Minh, mặt lộ nét cười.
"Nam Tùng gia gia…" Tô Minh nhẹ giọng nói.
"Kỳ thật dù cho Sơn Ngân không làm ta bị thương, ta cũng sẽ không chống cự được bao lâu. Ta vốn định trước khi chết dùng thuật Thanh Tác chữa thương cho mấy người, bồi thường Lôi Thần phần sức sống bị ta hút đi. Nhưng hiện giờ ta không làm được nữa." Nam Tùng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trời trên cao vẫn tràn ngập sương đỏ, mơ hồ truyền đến tiếng nổ, ông biết Mặc Tang còn đang cố gắng.
"Nếu ngươi gặp được Sơn Ngân, giúp ta hỏi hắn, vì sao!?" Nam Tùng chắp tay sau lưng, hai mắt nhắm chặt, đứng đó không động đậy. Cơ thể ông như cắm rễ xuống mặt đất, trước mắt ông là rừng cây tối đen. Sau lưng ông là dấu vết tộc nhân Ô Sơn bộ lạc đi qua.
Dưới đêm trăng, bóng lưng ông kéo rất dài, thật dài. Cảm giác bi tráng tràn ngập toàn thân Tô Minh. Hắn nhìn Nam Tùng đã không còn hơi thở, không đụng vào ông mà là lùi vài bước, quỳ xuống dập đầu ba cái.
"Tô Minh…" Lôi Thần giãy dụa đứng dậy, đi tới bên cạnh Tô Minh, cũng quỳ đó, vẻ mặt đau thương. Bây giờ gã trông không giống thiếu niên nữa mà già đi, tựa như đã bốn mươi tuổi.
Thật lâu sau, có gió nhẹ thổi qua, thổi tuyết đọng trên đất, thổi sợi tóc sau lưng Nam Tùng dù chết vẫn oai hùng, thổi tâm của Tô Minh và Lôi Thần.
"Bộ lạc đã an toàn. Lôi Thần, cậu trở về đi." Tô Minh im lặng đứng dậy, mắt có tia sáng lạnh, nhìn rừng cây tối đen trước mắt.
Lôi Thần sờ mắt phải, mắt phải đã mù. Gã im lặng trong chốc lát, lắc đầu.
"Tôi không quay về."
"Tôi phải đi tìm lực lượng biến mình mạnh hơn. Chỉ có trở thành cường giả mới không chịu nhục, mới bảo vệ được quê hương và tộc nhân tôi muốn bảo vệ. Tôi nghe nói phía bên kia thảo nguyên, đi qua một số núi cao, có một bộ lạc. Bộ lạc đó rất xa nhưng còn mạnh hơn cả Phong Quyến…Tôi phải tới đó, mặc kệ trả cái giá gì, tôi phải trở thành cường giả! Dù cho trở thành Tà Man tôi cũng bằng lòng!" Lôi Thần biểu tình kiên quyết không sờn, có sự điên cuồng, chẳng qua điên cuồng ẩn dưới đáy mắt, không lộ ra trên nét mặt.
"Tô Minh, cậu không giống tôi. Sau khi cậu trở lại Phong Quyến sẽ phát triển tốt hơn, nhưng chúng ta là anh em, cả đời là anh em. Chờ tôi, một ngày nào đó, khi đã trở thành cường giả rồi, tôi sẽ trở về!" Lôi Thần nhắm mắt lại, thì thào, tiến lên ôm lấy Tô Minh.
Hai người im lặng ôm nhau. Thật lâu sau, Lôi Thần cười to, xoay người, lưng có chút còng xuống đi hướng phương xa, đi tới nơi có ước mộng và cố chấp của gã. Gã đi từng bước một, càng lúc càng xa, mãi đến khi hoàn toàn biến mất trong mắt Tô Minh.
Tô Minh nhìn Lôi Thần, hắn không khuyên nhủ cái gì, chỉ nhìn đối phương dần khuất xa. Hắn không biết có thể gặp lại Lôi Thần không, đối với tương lai, Tô Minh mê mang.
Thật lâu sau, hắn lắc đầu. Dưới vầng trăng tròn, mê mang bị sát khí thay thế. Nhìn rừng cây ẩn trong bóng tối, Tô Minh hít sâu.
"Hiện giờ là lúc ta truy sát các ngươi!"
"Còn có Sơn Ngân…" Tô Minh ngoái đầu nhìn hướng Phong Quyến. Chỗ đó có tộc nhân của hắn, có lẽ bây giờ Bạch Linh còn tại đó.
"Hứa hẹn…" Tô Minh cay đắng nhắm mắt lại, khi mở ra thì bên trong bình tĩnh đến đáng sợ. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắn lao lên trước, ánh trăng quanh quẩn toàn thân. Có trăng tròn, hắn như bóng u linh tràn ngập tử vong, biến mất trong rừng cây, chạy nhanh truy sát.
Không còn truy binh, các tộc nhân sẽ an toàn tới thành đá Phong Quyến, Tô Minh có thể chắc chắn. Hắn hiểu rõ hành trình này không cần mình làm gì giúp tộc nhân nữa.
Hắn đã làm xong điều cần làm, nhưng bây giờ hắn càng có việc quan trọng hơn. Hắn nhớ rõ lúc Man Công Hắc Sơn bộ lạc xuất hiện, cảm giác quen thuộc và mơ hồ hiện ra suy đoán. Suy nghĩ này lúc hắn thấy A Công bị Nguyệt Dực to lớn công kích thì bùng phát. Khi hắn cảm giác trong chớp mắt mình bay lên biến thành Nguyệt Dực, lúc thay đổi phương hướng bay thẳng tới Man Công Hắc Sơn bộ lạc thì suy nghĩ thô sơ trong đầu Tô Minh càng biến rõ ràng.
"Thuật Hỏa Man…Mình tu luyện Hỏa Man, Nguyệt Dực lại do tộc nhân Hỏa Man biến thành, cho nên về mặt công pháp thì mình có thể ức chế! Lại thêm ba lần huyết hỏa trùng trùng, máu mình như có lửa, cho nên mình có thể giúp đỡ A Công!" Đôi mắt bình tĩnh của Tô Minh lấp lóe bóng trăng đỏ thẫm, trong đêm tối lộ ra yêu dị.
Thân hình hắn như luồng khói lao vút trong rừng cây.
"Trước đó mình phải khiến Hắc Sơn bộ lạc nếm mùi đau khổ! Để chúng cũng cảm nhận sự bi thương khi tộc nhân chết đi. Hiện tại tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc trọng thương, bên cạnh có ba người, không quá đáng sợ. Và cả Sơn Ngân!" Tô Minh siết chặt nắm tay, cúi đầu, phóng người biến mất trong rừng.
Từ bị truy sát đảo ngược thành kẻ truy sát, từ con mồi biến thành kẻ săn mồi, Tô Minh bất giác đã thay đổi rất nhiều.