Gia đình A, Tiểu Nho làm người đứng đầu, ba ba là Vũ Văn Vĩ Thần, mẹ là Tiểu Nho, còn công chúa tôn quý Daisy đáng thương bị lưu lạc bên ngoài thành con gái bảo bối của họ. (sắp xếp này không hợp lý, đây là do Tiểu Nho mãnh liệt yêu cầu.)
Gia đình B, còn lại Tiêu Nhã Hinh là người đứng đầu tập đoàn bánh pút – đing, chồng là Đào Dục Huyên, vợ là Tiêu Nhã Hinh.
Đây là trò chơi, nhưng trò chơi này lại có quy tắc.
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Vĩ Thần hòa nhập vào thế giới của bọn nhỏ, như thế anh mới biết, các nhà buôn bán đồ chơi bây giờ thường đánh vỡ cảm giác tò mò về thế giới người lớn đối với trẻ em, hoàn toàn có thể mô phỏng theo cuộc sống con người.
Bọn họ còn đang chơi trò chơi trẻ con, mặc sức đóng vai nhân vật do mình tưởng tượng, sau đó làm việc, kiếm tiền………………….
Vởi vì công chúa Daisy đóng vai con gái, như vậy cô không cần làm bất cứ cái gì, chỉ cần ngồi một bên là được.
Mà Tiểu Nho hết sức vội vàng, thoáng cái muốn mở cửa hàng, thoáng cái muốn làm bác sĩ, còn muốn về nhà nấu cơm cho con, chơi đùa như vậy tha hồ vui vẻ.
Tiêu Nhã Hinh cũng rất nhập vai, đóng vai một người làm một lúc tới bảy nghề, khiến cho VVVT không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Anh âm thầm cảm thán trong lòng: Tiêu Dịch ơi là Tiêu Dịch, không ngờ anh lại sinh ra được một cô con gái yêu lao động tới mức này.
Mà Đào Dục Huyên đối với trò chơi này không chút hứng thú, Tiêu Nhã Hinh sắp xếp cho cậu ngồi một bên, vẻ mật không có biểu cảm gì không rất thích trò chơi này.
Trò chơi trẻ con này chơi đùa đến lúc Đào Du Du chuẩn bị bữa ăn tôi xong mới kết thúc.
Đào Dục Huyên nhìn thấy Đào Du Du đến, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt này đang nói, cuối cùng cũng kết thúc trò chơi nhàm chán này rồi.
Công chúa Daisy đầu đầy hắc tuyến, chế tạo nước tương hơn một giờ, khó trách cô sẽ có vẻ mặt như vậy.
Dường như Vũ Văn Vĩ Thần không bất mãn như vậy, nói chính xác, anh cũng cảm thấy trò chơi này rất nhàm chán, nhưng vừa thấy Tiểu Nho đầu đầy mồ hôi, mặt nở nụ cười vui vẻ, tâm tình anh cũng tốt lên nhiều.
“Mẹ, người xem hôm nay con buôn bán lời thật nhiều tiền………….Con có thể mua váy đẹp giày cao gót cho mẹ nữa nha.” Tiểu Nho nâng bàn tay ụt ịt cầm lấy tiền đồ chơi có màu sắc rực rỡ, khoe khoang nói trước mặt Đào Du Du.
“Tiểu Nho rất ngoan, mẹ yêu con nhất.” Cô bế cô bé lên, dùng tay lau chùi mồ hôi trên trán cho bé, hôn lên gương mặt đáng yêu của cô bé một cái, rồi sủng nịnh nói.
Vũ Văn Vĩ Thần phủi cỏ vụi trên người. từ trên bãi cỏ đứng dậy, nói với công chúa Daisy đã đứng ngồi không yên: “Công chúa, xin mời vào nhà ăn, hy vọng ngài có thể thích bữa tối hôm nay.”
“Cảm ơn, hôm nay tôi nhất định sẽ thích.” Công chúa Daisy gật đầu trả lời, sau đó xoay người đi theo hướng tay Vũ Văn Vĩ Thần đã chỉ.
Trên bàn cơm làm bằng gỗ lim thật dài có khắc hoa văn bài các loại cao lương mỹ vị, làm cho người ta chỉ cần ngửi mùi đã thèm nhỏ dãi.
Tất cả mọi người đều vào chỗ ngồi, Vũ Văn Vĩ Thần và Ngả Cầm Thị ngồi cách xa hai đầu, mà công chúa Daisy được sắp xếp ngồi bên tay trái của Ngả Cầm Thị, Tiêu Nhã Hinh ngồi cạnh bên trái thứ nhất của Vũ Văn Vĩ Thần, Tiểu Nho ngồi ở vị trí thứ hai, Đào Dục Huyên ngồi cạnh tay phải Vũ Văn Vĩ Thần. Mọi người còn lại đều ngồi vào vị trí của mình.
Phóng mắt nhìn đi, trên bàn cơm rõ ràng là cục diện âm thịnh dương suy, đàn ông chỉ có người còn lại phụ nữ hơn mười người.
Bởi vì trên bàn cơm phụ nữ tương đối nhiều, nên không khí cũng rất náo nhiệt.
Có phụ nữ ở đây là có nhiều chuyện, trên bàn ăn tối đơn giản này, chứng minh cho câu nói đó.
“Mẹ, con muốn uống nước chanh.” Có lẽ Tiểu Nho chơi trò chơi quá khích, nên cảm thấy rất khát nước, mới ngồi vào bàn ăn, liền quay đầu nói với Đào Du Du đứng sau lưng Vũ Văn Vĩ Thần đang gắp thức ăn cho khách.
Vốn Ngả Cầm Thị và các quý phu nhân khác không rõ thân phận của Tiểu Nho và Đào Dục Huyên, trong lòng còn tò mò vì sao Ngả Cầm Thị không giới thiệu hai đứa nhỏ này với mọi người, bây giờ vừa nghe cô bé gọi Đào Du Du là “mẹ”, lập tức cảm nhận có một loại bí mật sâu xa, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào Vũ Văn Vĩ Thần.
Đây cũng khó trách mọi người sẽ suy nghĩ đến.
Đầu tiên đối với Dương quản gia thành thục thận trong của phủ Thống lại biến thành Đào Du Du xinh đẹp cũng đã làm cho người khác cảm thấy nghi ngờ, nếu nói Tổng Thống và Đào Du Du không có bất kì quan hệ nào khác ngoài quan hệ công việc, nói ra cũng không ai tin.
Loại tiệc tối tư nhân này, mỗi người ngồi đây đều có thân phận cao quý, thật sự không có lý do gì để cho bọn nhỏ của Đào quản gia ngồi chung.
Nhưng đối với chuyện con của quản gia có thể tùy ý ra vào phủ Tổng Thống, làm cho người khác khó tin.
Một điểm quan trọng là, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy ngài Tổng Thống và công chúa Daisy có hẹn với nhau, kết quả bởi vì Tiểu Nho xuất hiện, trực tiếp hủy bỏ kế hoạch, ngược lại còn để cho khách mời là công chúa Daisy phải chơi trò chơi cùng bọn họ, đây thật sự làm cho người khác nghĩ không ra.
Ngả Cầm Thị theo ánh mắt mọi người nhìn họ, lập tức trong lòng có chút không vui, bỏ dao nĩa trong tay xuống, phát ra âm thanh “lách tách”. Bỗng lực chú ý của mọi người đều chuyển sang Ngả Cầm Thị.
“Xin lỗi, bộ đồ ăn hơi trơn, tôi không cầm chắc nên đánh rơi trên bàn ăn.” Đối với bản thân vừa tạo ra tiếng động, Ngả Cầm Thị lập tức giải thích, trên mặt bà ta vẫn nở nụ cười tao nhã, nhưng trong ánh mắt đều lóe lên tia lạnh lẽo làm người khác không dám nhìn thẳng.
Gia đình B, còn lại Tiêu Nhã Hinh là người đứng đầu tập đoàn bánh pút – đing, chồng là Đào Dục Huyên, vợ là Tiêu Nhã Hinh.
Đây là trò chơi, nhưng trò chơi này lại có quy tắc.
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Vĩ Thần hòa nhập vào thế giới của bọn nhỏ, như thế anh mới biết, các nhà buôn bán đồ chơi bây giờ thường đánh vỡ cảm giác tò mò về thế giới người lớn đối với trẻ em, hoàn toàn có thể mô phỏng theo cuộc sống con người.
Bọn họ còn đang chơi trò chơi trẻ con, mặc sức đóng vai nhân vật do mình tưởng tượng, sau đó làm việc, kiếm tiền………………….
Vởi vì công chúa Daisy đóng vai con gái, như vậy cô không cần làm bất cứ cái gì, chỉ cần ngồi một bên là được.
Mà Tiểu Nho hết sức vội vàng, thoáng cái muốn mở cửa hàng, thoáng cái muốn làm bác sĩ, còn muốn về nhà nấu cơm cho con, chơi đùa như vậy tha hồ vui vẻ.
Tiêu Nhã Hinh cũng rất nhập vai, đóng vai một người làm một lúc tới bảy nghề, khiến cho VVVT không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Anh âm thầm cảm thán trong lòng: Tiêu Dịch ơi là Tiêu Dịch, không ngờ anh lại sinh ra được một cô con gái yêu lao động tới mức này.
Mà Đào Dục Huyên đối với trò chơi này không chút hứng thú, Tiêu Nhã Hinh sắp xếp cho cậu ngồi một bên, vẻ mật không có biểu cảm gì không rất thích trò chơi này.
Trò chơi trẻ con này chơi đùa đến lúc Đào Du Du chuẩn bị bữa ăn tôi xong mới kết thúc.
Đào Dục Huyên nhìn thấy Đào Du Du đến, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt này đang nói, cuối cùng cũng kết thúc trò chơi nhàm chán này rồi.
Công chúa Daisy đầu đầy hắc tuyến, chế tạo nước tương hơn một giờ, khó trách cô sẽ có vẻ mặt như vậy.
Dường như Vũ Văn Vĩ Thần không bất mãn như vậy, nói chính xác, anh cũng cảm thấy trò chơi này rất nhàm chán, nhưng vừa thấy Tiểu Nho đầu đầy mồ hôi, mặt nở nụ cười vui vẻ, tâm tình anh cũng tốt lên nhiều.
“Mẹ, người xem hôm nay con buôn bán lời thật nhiều tiền………….Con có thể mua váy đẹp giày cao gót cho mẹ nữa nha.” Tiểu Nho nâng bàn tay ụt ịt cầm lấy tiền đồ chơi có màu sắc rực rỡ, khoe khoang nói trước mặt Đào Du Du.
“Tiểu Nho rất ngoan, mẹ yêu con nhất.” Cô bế cô bé lên, dùng tay lau chùi mồ hôi trên trán cho bé, hôn lên gương mặt đáng yêu của cô bé một cái, rồi sủng nịnh nói.
Vũ Văn Vĩ Thần phủi cỏ vụi trên người. từ trên bãi cỏ đứng dậy, nói với công chúa Daisy đã đứng ngồi không yên: “Công chúa, xin mời vào nhà ăn, hy vọng ngài có thể thích bữa tối hôm nay.”
“Cảm ơn, hôm nay tôi nhất định sẽ thích.” Công chúa Daisy gật đầu trả lời, sau đó xoay người đi theo hướng tay Vũ Văn Vĩ Thần đã chỉ.
Trên bàn cơm làm bằng gỗ lim thật dài có khắc hoa văn bài các loại cao lương mỹ vị, làm cho người ta chỉ cần ngửi mùi đã thèm nhỏ dãi.
Tất cả mọi người đều vào chỗ ngồi, Vũ Văn Vĩ Thần và Ngả Cầm Thị ngồi cách xa hai đầu, mà công chúa Daisy được sắp xếp ngồi bên tay trái của Ngả Cầm Thị, Tiêu Nhã Hinh ngồi cạnh bên trái thứ nhất của Vũ Văn Vĩ Thần, Tiểu Nho ngồi ở vị trí thứ hai, Đào Dục Huyên ngồi cạnh tay phải Vũ Văn Vĩ Thần. Mọi người còn lại đều ngồi vào vị trí của mình.
Phóng mắt nhìn đi, trên bàn cơm rõ ràng là cục diện âm thịnh dương suy, đàn ông chỉ có người còn lại phụ nữ hơn mười người.
Bởi vì trên bàn cơm phụ nữ tương đối nhiều, nên không khí cũng rất náo nhiệt.
Có phụ nữ ở đây là có nhiều chuyện, trên bàn ăn tối đơn giản này, chứng minh cho câu nói đó.
“Mẹ, con muốn uống nước chanh.” Có lẽ Tiểu Nho chơi trò chơi quá khích, nên cảm thấy rất khát nước, mới ngồi vào bàn ăn, liền quay đầu nói với Đào Du Du đứng sau lưng Vũ Văn Vĩ Thần đang gắp thức ăn cho khách.
Vốn Ngả Cầm Thị và các quý phu nhân khác không rõ thân phận của Tiểu Nho và Đào Dục Huyên, trong lòng còn tò mò vì sao Ngả Cầm Thị không giới thiệu hai đứa nhỏ này với mọi người, bây giờ vừa nghe cô bé gọi Đào Du Du là “mẹ”, lập tức cảm nhận có một loại bí mật sâu xa, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào Vũ Văn Vĩ Thần.
Đây cũng khó trách mọi người sẽ suy nghĩ đến.
Đầu tiên đối với Dương quản gia thành thục thận trong của phủ Thống lại biến thành Đào Du Du xinh đẹp cũng đã làm cho người khác cảm thấy nghi ngờ, nếu nói Tổng Thống và Đào Du Du không có bất kì quan hệ nào khác ngoài quan hệ công việc, nói ra cũng không ai tin.
Loại tiệc tối tư nhân này, mỗi người ngồi đây đều có thân phận cao quý, thật sự không có lý do gì để cho bọn nhỏ của Đào quản gia ngồi chung.
Nhưng đối với chuyện con của quản gia có thể tùy ý ra vào phủ Tổng Thống, làm cho người khác khó tin.
Một điểm quan trọng là, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy ngài Tổng Thống và công chúa Daisy có hẹn với nhau, kết quả bởi vì Tiểu Nho xuất hiện, trực tiếp hủy bỏ kế hoạch, ngược lại còn để cho khách mời là công chúa Daisy phải chơi trò chơi cùng bọn họ, đây thật sự làm cho người khác nghĩ không ra.
Ngả Cầm Thị theo ánh mắt mọi người nhìn họ, lập tức trong lòng có chút không vui, bỏ dao nĩa trong tay xuống, phát ra âm thanh “lách tách”. Bỗng lực chú ý của mọi người đều chuyển sang Ngả Cầm Thị.
“Xin lỗi, bộ đồ ăn hơi trơn, tôi không cầm chắc nên đánh rơi trên bàn ăn.” Đối với bản thân vừa tạo ra tiếng động, Ngả Cầm Thị lập tức giải thích, trên mặt bà ta vẫn nở nụ cười tao nhã, nhưng trong ánh mắt đều lóe lên tia lạnh lẽo làm người khác không dám nhìn thẳng.