Như vậy xem ra, Thác Ngọc Mộ Dã đã sớm cho người đưa thang máy xuống.
Nghĩ đến anh ta quan âm sắp xếp chuyện này, trong lòng Đào Du Du cảm thấy có một tia ấm áp.
Thế này mới là một quý ông hoàn mỹ nha, thật không hổ là một người đàn ông mà cô thầm thương nhiều năm như vậy, bảo cô làm sao không mến? làm sao không thương?
Cô còn nhớ mang máng, hơn mười năm trước, anh là một đứa nhỏ ưu thương, một đứa nhỏ lãnh khốc, cùng với vẻ đẹp trai làm người ta vĩnh viễn không cách nào kháng cự được.
Bây giờ Đào Du Du chỉ cần nhớ tới những chuyện này, tim cô như muốn bay ra ngoài.
Lập tức, cô lập tức sẽ được nhìn thấy anh, cô có cảm giác như trái tim bé nhỏ của mình kích động muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thang máy từ từ đi lên, Đào Du Du đứng trong thang máy suy nghĩ miên mang.
Chỉ trong chớp mắt, cô suýt chút nữa đã quên mục đích mình đến đây rồi.
Vài phút sau, thang máy phát ra một tiếng “đinh” rồi ngừng lại.
Cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy một vị tiểu thư xinh đẹp mặc bồ đồ công sở màu trắng hiệu Chenal bản số lượng có hạn, vị tiểu thư xinh đẹp này xoay người lại mỉm cười với cô, nói: “Xin chào Đào tiểu thư, tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, Xin mời cô đi theo tôi.”
“Xin chào, làm phiền cô rồi.” Đào Du Du cũng lễ phép gật đầu với cô ấy, sau đó đi theo cô ấy đến hành lang cách đó không xa.
Đây là lần đầu tiên Đào Du Du vào tòa cao ốc này, nhớ lúc cô còn học ở trường quản gia đều không có cơ hội, sau khi tốt nghiệp đã bị Vũ Văn Tuyết Lạc chọn, vào phủ Nghị Trưởng, càng không có cơ hội nhìn thấy nơi làm việc chuyên nghiệp kia rồi.
Bây giờ, cô may mắn được đi vào trong tòa cao ốc cao cấp nhất Thương Quốc, tự nhiên không nhịn được rất muốn nhìn xung quanh.
Sau khi đi qua hai bên hành lang đều là tủ kính, cô kinh sợ cảm thấy trong tủ kính đó không phải bày những vật phẩm mô phỏng, tất cả đều là những bản gốc tiếng tăm vô giá.
Ở trong phủ Nghị Trưởng một thời gian dài, cô có khả năng giám định và hiểu biết về loại hàng thủ công mỹ nghệ rất khá, nhớ lúc đó mỗi lần Vũ Văn Tuyết Lạc có tham dự đấu giá từ thiện đều đưa cô đi cùng, vì vậy cô được học nhiều kiến thức về giám định và thưởng thức các loại đồ cổ.
Ở đây sưu tầm những vật phẩm quý báu có thể so sánh với phòng sưu tầm ở phủ Nghị Trưởng Thành Quốc nha, chỉ cần trên hành lang có những vật phẩm nào, trong lòng Đào Du Du đều nghĩ, giá trị đều không dưới 50 triệu.
Thác Ngọc Mộ Dã đem những tác phẩm nghệ thuật này phát triển chúng nó như giá trị của con người.
Anh ta không cần phải cất đi mà dùng để trang trí, không phải đó mới là tác dụng chính của đồ thủ công mỹ nghệ sao?
đi ngang qua hành lang đồ cổ làm cho người khác muốn hoa cả mắt, lập tức xuất hiện trước mặt Đào Du Du là một căn phòng vô cùng lớn, cửa phòng đang đóng, trên cánh cửa có treo một bản hiệu màu vàng, phía trên dùng hai thứ tiếng: “Văn phòng tổng giám đốc.”
Trong lòng Đào Du Du cảm thán một lần nữa: “Người này thật có tiền nha.”
Tôi thật sự chỉ tính gặp mặt người này, nhưng không có biện pháp, từ trước đến nay cô chỉ nhìn thấy chính khách trong phủ, nhà giàu số một thật sự có rất nhiều thú chơi phung phí làm người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Cái này Đào Du Du càng rõ hơn, vì sao trong đại sảnh lớn lại cần phải lắp đặt chỗ quẹt thẻ kia.
Nơi này có rất nhiều đồ đáng giá, chính xác là không thể để người ngoài tùy ý đi vào.
Thư ký dừng lại trước cửa văn phòng, nhẹ nhàng nâng tay nhấn vào một cái thiết bị ẩn bên ngoài cửa, bên ngoài cửa đột nhiên hiện ra một màn hình tinh thể lỏng.
“Tổng giám đốc, Đào tiểu thư đến.” Thư ký nhìn vào màn hình nói.
không bao lâu, bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp của Thác Ngọc Mộ Dã: “Vào đi.”
“Vâng ạ.” Thư ký trả lời, sau đó đưa tay ra chạm vào chính giữa màn hình, hình như là thiết bị nhận biết vân tay, sau khi qua xác nhận, màn hình biến mất, cửa văn phòng tự động mở ra.
Thư ký quay đầu nhìn Đào Du Du, sau đó nói: “Đào tiểu thư, xin mời cô vào, xin hỏi cô có muốn uống gì đó không?”
“Ách… không cần phiền phức, cảm ơn cô.” Khoát khoát tay, Đào Du Du mỉm cười với cô ta rồi xoay người đi vào trong phòng.
Lần này thư ký không đi vào cùng cô, chờ sau khi Đào Du Du đi vào phòng, liền thuận tay đóng cửa phòng lại giúp cô, rồi quay lại với công việc của mình.
Đào Du Du vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã đeo mắt kính ngồi chỗ bàn làm việc cách khá xa.
Trang trí trong văn phòng không giống với Đào Du Du tưởng tượng xa hoa, bên trong nhìn rất đơn giản.
Toàn bộ đồ trang trí thể hiện phong cách nam tính mạnh mẽ, đường nét hết sức vững vàng, sáng sủa, ghế sô pha và giá sách được chọn tông màu xám bạc.
Bên trong bài trí cũng không nhiều, chỉ một bộ sô pha đơn giản, một giá sách lớn, một bộ bàn làm việc tinh xảo. Bất kỳ đồ đạc dư thừa còn lại như tủ cũng không có. Đơn giản khiến Đào Du Du cảm thấy anh ta thật sự quá lãng phí không gian.
“Ngồi đi, tôi còn cần một chút thời gian nữa.” Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói, vừa gõ bàn phím laptop trước mặt mình.
“không… không sao, anh bận rộn công việc của anh đi.” Đào Du Du hơi mất tự nhiên nhìn anh ta, sau đó đi đến ghế sô pha trước mặt.
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt của cô cuối cùng cũng dừng trên cửa sổ sát đất. Bởi vì tòa nhà này xem như là tòa nhà cao nhất Thương Quốc, vì vậy bên trong phòng làm việc này, tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn không xót gì toàn bộ khu thành thị Định Khôn.
Tuy rằng nói chỗ cao không sợ hãi, nhưng mặc khác còn có một câu nói đứng thật cao, nhìn thấy xa.
Bây giờ, trong lòng Đào Du Du đang nghĩ như thế.
Chẳng trách nhiều người muốn đến chỗ cao như thế, thì ra phía trên phong cảnh thật đẹp.
“Chuyện của bạn cô xử lý không tốt lắm.” Lúc Đào Du Du đang thưởng thức phong cảnh, lại nghe được Thác Ngọc Mộ Dã nói chuyện với cô.
“Hả? Cái gì?” Đào Du Du phục hồi tinh thần nhưng không hiểu ý anh ta.
Nghĩ đến anh ta quan âm sắp xếp chuyện này, trong lòng Đào Du Du cảm thấy có một tia ấm áp.
Thế này mới là một quý ông hoàn mỹ nha, thật không hổ là một người đàn ông mà cô thầm thương nhiều năm như vậy, bảo cô làm sao không mến? làm sao không thương?
Cô còn nhớ mang máng, hơn mười năm trước, anh là một đứa nhỏ ưu thương, một đứa nhỏ lãnh khốc, cùng với vẻ đẹp trai làm người ta vĩnh viễn không cách nào kháng cự được.
Bây giờ Đào Du Du chỉ cần nhớ tới những chuyện này, tim cô như muốn bay ra ngoài.
Lập tức, cô lập tức sẽ được nhìn thấy anh, cô có cảm giác như trái tim bé nhỏ của mình kích động muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thang máy từ từ đi lên, Đào Du Du đứng trong thang máy suy nghĩ miên mang.
Chỉ trong chớp mắt, cô suýt chút nữa đã quên mục đích mình đến đây rồi.
Vài phút sau, thang máy phát ra một tiếng “đinh” rồi ngừng lại.
Cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy một vị tiểu thư xinh đẹp mặc bồ đồ công sở màu trắng hiệu Chenal bản số lượng có hạn, vị tiểu thư xinh đẹp này xoay người lại mỉm cười với cô, nói: “Xin chào Đào tiểu thư, tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, Xin mời cô đi theo tôi.”
“Xin chào, làm phiền cô rồi.” Đào Du Du cũng lễ phép gật đầu với cô ấy, sau đó đi theo cô ấy đến hành lang cách đó không xa.
Đây là lần đầu tiên Đào Du Du vào tòa cao ốc này, nhớ lúc cô còn học ở trường quản gia đều không có cơ hội, sau khi tốt nghiệp đã bị Vũ Văn Tuyết Lạc chọn, vào phủ Nghị Trưởng, càng không có cơ hội nhìn thấy nơi làm việc chuyên nghiệp kia rồi.
Bây giờ, cô may mắn được đi vào trong tòa cao ốc cao cấp nhất Thương Quốc, tự nhiên không nhịn được rất muốn nhìn xung quanh.
Sau khi đi qua hai bên hành lang đều là tủ kính, cô kinh sợ cảm thấy trong tủ kính đó không phải bày những vật phẩm mô phỏng, tất cả đều là những bản gốc tiếng tăm vô giá.
Ở trong phủ Nghị Trưởng một thời gian dài, cô có khả năng giám định và hiểu biết về loại hàng thủ công mỹ nghệ rất khá, nhớ lúc đó mỗi lần Vũ Văn Tuyết Lạc có tham dự đấu giá từ thiện đều đưa cô đi cùng, vì vậy cô được học nhiều kiến thức về giám định và thưởng thức các loại đồ cổ.
Ở đây sưu tầm những vật phẩm quý báu có thể so sánh với phòng sưu tầm ở phủ Nghị Trưởng Thành Quốc nha, chỉ cần trên hành lang có những vật phẩm nào, trong lòng Đào Du Du đều nghĩ, giá trị đều không dưới 50 triệu.
Thác Ngọc Mộ Dã đem những tác phẩm nghệ thuật này phát triển chúng nó như giá trị của con người.
Anh ta không cần phải cất đi mà dùng để trang trí, không phải đó mới là tác dụng chính của đồ thủ công mỹ nghệ sao?
đi ngang qua hành lang đồ cổ làm cho người khác muốn hoa cả mắt, lập tức xuất hiện trước mặt Đào Du Du là một căn phòng vô cùng lớn, cửa phòng đang đóng, trên cánh cửa có treo một bản hiệu màu vàng, phía trên dùng hai thứ tiếng: “Văn phòng tổng giám đốc.”
Trong lòng Đào Du Du cảm thán một lần nữa: “Người này thật có tiền nha.”
Tôi thật sự chỉ tính gặp mặt người này, nhưng không có biện pháp, từ trước đến nay cô chỉ nhìn thấy chính khách trong phủ, nhà giàu số một thật sự có rất nhiều thú chơi phung phí làm người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Cái này Đào Du Du càng rõ hơn, vì sao trong đại sảnh lớn lại cần phải lắp đặt chỗ quẹt thẻ kia.
Nơi này có rất nhiều đồ đáng giá, chính xác là không thể để người ngoài tùy ý đi vào.
Thư ký dừng lại trước cửa văn phòng, nhẹ nhàng nâng tay nhấn vào một cái thiết bị ẩn bên ngoài cửa, bên ngoài cửa đột nhiên hiện ra một màn hình tinh thể lỏng.
“Tổng giám đốc, Đào tiểu thư đến.” Thư ký nhìn vào màn hình nói.
không bao lâu, bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp của Thác Ngọc Mộ Dã: “Vào đi.”
“Vâng ạ.” Thư ký trả lời, sau đó đưa tay ra chạm vào chính giữa màn hình, hình như là thiết bị nhận biết vân tay, sau khi qua xác nhận, màn hình biến mất, cửa văn phòng tự động mở ra.
Thư ký quay đầu nhìn Đào Du Du, sau đó nói: “Đào tiểu thư, xin mời cô vào, xin hỏi cô có muốn uống gì đó không?”
“Ách… không cần phiền phức, cảm ơn cô.” Khoát khoát tay, Đào Du Du mỉm cười với cô ta rồi xoay người đi vào trong phòng.
Lần này thư ký không đi vào cùng cô, chờ sau khi Đào Du Du đi vào phòng, liền thuận tay đóng cửa phòng lại giúp cô, rồi quay lại với công việc của mình.
Đào Du Du vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã đeo mắt kính ngồi chỗ bàn làm việc cách khá xa.
Trang trí trong văn phòng không giống với Đào Du Du tưởng tượng xa hoa, bên trong nhìn rất đơn giản.
Toàn bộ đồ trang trí thể hiện phong cách nam tính mạnh mẽ, đường nét hết sức vững vàng, sáng sủa, ghế sô pha và giá sách được chọn tông màu xám bạc.
Bên trong bài trí cũng không nhiều, chỉ một bộ sô pha đơn giản, một giá sách lớn, một bộ bàn làm việc tinh xảo. Bất kỳ đồ đạc dư thừa còn lại như tủ cũng không có. Đơn giản khiến Đào Du Du cảm thấy anh ta thật sự quá lãng phí không gian.
“Ngồi đi, tôi còn cần một chút thời gian nữa.” Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói, vừa gõ bàn phím laptop trước mặt mình.
“không… không sao, anh bận rộn công việc của anh đi.” Đào Du Du hơi mất tự nhiên nhìn anh ta, sau đó đi đến ghế sô pha trước mặt.
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt của cô cuối cùng cũng dừng trên cửa sổ sát đất. Bởi vì tòa nhà này xem như là tòa nhà cao nhất Thương Quốc, vì vậy bên trong phòng làm việc này, tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn không xót gì toàn bộ khu thành thị Định Khôn.
Tuy rằng nói chỗ cao không sợ hãi, nhưng mặc khác còn có một câu nói đứng thật cao, nhìn thấy xa.
Bây giờ, trong lòng Đào Du Du đang nghĩ như thế.
Chẳng trách nhiều người muốn đến chỗ cao như thế, thì ra phía trên phong cảnh thật đẹp.
“Chuyện của bạn cô xử lý không tốt lắm.” Lúc Đào Du Du đang thưởng thức phong cảnh, lại nghe được Thác Ngọc Mộ Dã nói chuyện với cô.
“Hả? Cái gì?” Đào Du Du phục hồi tinh thần nhưng không hiểu ý anh ta.