Đào Du Du có lẽ đã hiểu được người phụ nữ kiêu ngạo kia làm sao đến phủ Tổng Thống được, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã: “Nhưng mà, người đàn ông kia là ai?”
“Cái đó, con trai của bộ trưởng năng lượng.” Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã cũng nghiêng đầu, nhìn Đào Du Du trả lời.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức lúc nói chuyện Đào Du Du có thể cảm nhận được mùi hương rượu vang trắng từ miệng anh ta.
Đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng lên, trái tim nhỏ cũng bắt đầu đập mạnh.
Thời gian trong khoảng khắc kia như ngừng lại, Đào Du Du nhìn vào đôi đồng tử đen nhánh của Thác Ngọc Mộ Dã, bỗng chốc lòng cô như bị cuốn vào, không thể kiềm chế được.
“Mẹ, thì ra người ở đây.” Ngay lúc hai người nhìn nhau không rời mắt, một anh thanh giòn giã vang lên giữa hai người, Đào Du Du cúi đầu nhìn thấy Đào Dục Huyên không biết từ lúc nào đã chạy đến trước mặt bọn Họ, lúc này đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn bọn họ.
“A, bảo bối, sao con tìm đến đây? Tiểu Nho đâu?” Đào Du Du nhìn thấy con trai của mình, cảm giác tim hồng đập nhanh lúc nãy lập tức biến mất, trở thành người mẹ hiền lành.
“Con bé đang đùa giỡn với chị Tiêu Nhã Hình, mẹ, mẹ chơi với con có được không?” Đào Dục Huyên nói xong, chen chân vào giữa hai người, nắm lấy tay Đào Du Du, chớp chớp đôi mắt to đẹp.
“Được, dù sao bây giờ mẹ cũng rảnh… Nhưng mà…” Đào Du Du đồng ý lời cầu xin của Đào Dục Huyên, cô ngẩng đầu, ánh mắt áy náy nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã.
“Yên tâm chơi đùa với cậu bé đi, tôi sẽ không nói với Tổng thống cô trốn việc đâu.” Thác Ngọc Mộ Dã biết Đào Du Du lo lắng khi cô dẫn cậu bé đi chơi sẽ không lễ phép với anh ta, vì vậy cố ý cười nói.
“Vậy trước tôi xin lỗi không thể tiếp được, thật có lỗi.” Đào Du Du biết Thác Ngọc Mộ Dã nói vậy, biết anh ta không để ý, vì vậy gật đầu với anh ta, sau đó cô dẫn Đào Dục Huyên đi về phía Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hình đang chơi đùa.
Lúc này, hai người Tiêu Nhã Hình và Tiểu Nho đang ngồi một góc trong vườn chơi trò xếp trái cây.
Nhìn thấy Đào Du Du đến, Tiểu Nho lớn tiếng hét to. “Mẹ, người xem con xếp trái cây cao nè.”
“A, thật là lợi hại nha, bảo bối của tôi lại giỏi như vậy.” Đào Du Du giơ ngón cái lên khen ngợi nói.
Đào Dục Huyên đứng bên cạnh Đào Du Du, cậu phóng ánh mắt nhìn ra xung quanh, cuối cùng một bóng dáng nhỏ gầy hấp dẫn ánh mắt cậu.
…………
“Anh Lý, đã lâu không gặp, lần trước gặp anh là lúc lễ cưới con trai tôi, lần này gặp lại, bên cạnh xuất hiện thêm một tiểu thư xinh đẹp, thế nào? Có phải anh cũng sắp có chuyện tốt không?” một người đàn ông trung niên mặc áo xám có vẻ mặt tươi cười đến trước mặt Lý Trường Dũng chào hỏi.
“thì ra là nghị viên Thang, thật lâu rồi không gặp.” Lý Trường Dũng lễ độ chào hỏi người nghị viên Thang.
“A, ha ha ha, nghị viên Thang nói gì, đến đây, tôi giới thiệu một chút, vị này là Mạc Lâm, tôi…” Lỹ Trường Dũng cười ha ha, sau đó giới thiệu với nghị viên Thang, vừa giới thiệu được một nửa, lại bị Mạc Lâm giành nói, âm thanh của cô không nặng không nhẹ phu ra hai chữ “bạn gái”.
“A?” Nghị viên Thang nghe vậy, thú vị ‘a’ một tiếng.
“Ha ha, đúng vậy. Mạc Lâm đến đây, giới thiệu với em, vị này chính là nghị viên Thanh tài hoa hơn người mà anh luôn nhắc đến.” Lý Trường Dũng cười gượng hai tiếng, sau đó quay đầu giới thiệu với Mạc Lâm.
Mạc Lâm nghe vậy trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhẹ, lễ độ vươn bàn tay nhỏ gầy chào hỏi nghị viên Thang. “Xin chào nghị viên Thang, rất hân hạnh được biết ngài.”
“Xin chào Mạc tiểu thư.” Nghị viên Thang lễ độ nắm tay Mạc Lâm, sau đó nói với Lý Trường Dũng. “Ánh mắt anh Lý thật không sai, đây là người đẹp tuyệt sắc, cũng chỉ xứng với anh Lý thôi.”
“Đâu có đâu có, nghị viên Thang, ngài quá khen rồi.” Dường như Lý Trường Dũng rất thích những lời này, ông ta vừa cười, vừa vẫy tay nói.
không bao lâu sau, Ngả Cầm Thị lên bục nói vài câu ngắn gọn về buổi yến tiệc hôm nay, đại ý là hoan nghênh mọi người đến, sau đó giới thiệu với mọi người một chút về công chúa Daisy, cuối cùng là tuyên bố buổi yến tiệc bắt đầu.
Vũ Văn Vĩ Thần mời công chúa Daisy nhảy một điệu, những người còn lại cũng bắt đầu nhảy theo.
Tiểu Nho vẫn đang xếp trái cây, vừa nghe đến tiếng nhạc, cô bé lập tức ném trái cây trong tay, sau đó chạy đến trước mặt Đào Dục Huyên, cùng lúc bắt được cánh tay cậu bé. “Anh, chúng ta khiêu vũ đi.”
“Anh không muốn khiêu vũ, em nhìn bên kia có chú đẹp trai kìa, em đi tìm chú ấy đi.” Đào Dục Huyên tùy tay chỉ một cái, liền chỉ cho Tiểu Nho thấy Thác Ngọc Mộ Dã vừa đi vào đại sảnh yến tiệc.
Tiểu Nho nghe xong, lập tức chạy đến bên cạnh Thác Ngọc Mộ Dã.
Thác Ngọc Mộ Dã vừa đi vào đái ảnh, thì nhìn thấy mọi người đang nhẹ nhàng nhảy múa, nhìn xung quanh một chút, như đang tìm bóng dáng ai đó, không bao lâu sau, một cô gái xinh đẹp đi đến trước mặt anh ta. “Xin chào Thác Ngọc tiên sinh, tôi có thể mời ngài nhảy một điệu không?”
Bên này Tiểu Nho nhìn thấy có một dì xinh đẹp đến nời Thác Ngọc Mộ Dã trước cô bé, cảm thấy quýnh lên, chạy càng nhanh hơn, kết quả không chú ý, bị chân mình làm cho vấp té, ‘phịch’ một tiếng nằm trên mặt đất, lập tức khóc lớn lên.
Thác Ngọc Mộ Dã đứng gần nhìn thấy, lập tức chạy đến một tay bế Tiểu Nho từ mặt đất lên, giúp cô bé lau nước mắt nói. “Tiểu Nho, con thế nào? Té có đau không?”
Tiểu Nho không ngờ Thác Ngọc Mộ Dã lại biết tên mình, cô bé ngừng khóc, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía anh ta hỏi ngược lại. “Chú biết Tiểu Nho sao?”
“Biết a. Té có đau không?” Thác Ngọc Mộ Dã cười với cô bé, sau đó quan tâm hỏi.
“không đau, cảm ơn chú.” Tiểu Nho lắc lắc đầu, hít hít mũi nói.
“Cái đó, con trai của bộ trưởng năng lượng.” Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã cũng nghiêng đầu, nhìn Đào Du Du trả lời.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức lúc nói chuyện Đào Du Du có thể cảm nhận được mùi hương rượu vang trắng từ miệng anh ta.
Đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng lên, trái tim nhỏ cũng bắt đầu đập mạnh.
Thời gian trong khoảng khắc kia như ngừng lại, Đào Du Du nhìn vào đôi đồng tử đen nhánh của Thác Ngọc Mộ Dã, bỗng chốc lòng cô như bị cuốn vào, không thể kiềm chế được.
“Mẹ, thì ra người ở đây.” Ngay lúc hai người nhìn nhau không rời mắt, một anh thanh giòn giã vang lên giữa hai người, Đào Du Du cúi đầu nhìn thấy Đào Dục Huyên không biết từ lúc nào đã chạy đến trước mặt bọn Họ, lúc này đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn bọn họ.
“A, bảo bối, sao con tìm đến đây? Tiểu Nho đâu?” Đào Du Du nhìn thấy con trai của mình, cảm giác tim hồng đập nhanh lúc nãy lập tức biến mất, trở thành người mẹ hiền lành.
“Con bé đang đùa giỡn với chị Tiêu Nhã Hình, mẹ, mẹ chơi với con có được không?” Đào Dục Huyên nói xong, chen chân vào giữa hai người, nắm lấy tay Đào Du Du, chớp chớp đôi mắt to đẹp.
“Được, dù sao bây giờ mẹ cũng rảnh… Nhưng mà…” Đào Du Du đồng ý lời cầu xin của Đào Dục Huyên, cô ngẩng đầu, ánh mắt áy náy nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã.
“Yên tâm chơi đùa với cậu bé đi, tôi sẽ không nói với Tổng thống cô trốn việc đâu.” Thác Ngọc Mộ Dã biết Đào Du Du lo lắng khi cô dẫn cậu bé đi chơi sẽ không lễ phép với anh ta, vì vậy cố ý cười nói.
“Vậy trước tôi xin lỗi không thể tiếp được, thật có lỗi.” Đào Du Du biết Thác Ngọc Mộ Dã nói vậy, biết anh ta không để ý, vì vậy gật đầu với anh ta, sau đó cô dẫn Đào Dục Huyên đi về phía Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hình đang chơi đùa.
Lúc này, hai người Tiêu Nhã Hình và Tiểu Nho đang ngồi một góc trong vườn chơi trò xếp trái cây.
Nhìn thấy Đào Du Du đến, Tiểu Nho lớn tiếng hét to. “Mẹ, người xem con xếp trái cây cao nè.”
“A, thật là lợi hại nha, bảo bối của tôi lại giỏi như vậy.” Đào Du Du giơ ngón cái lên khen ngợi nói.
Đào Dục Huyên đứng bên cạnh Đào Du Du, cậu phóng ánh mắt nhìn ra xung quanh, cuối cùng một bóng dáng nhỏ gầy hấp dẫn ánh mắt cậu.
…………
“Anh Lý, đã lâu không gặp, lần trước gặp anh là lúc lễ cưới con trai tôi, lần này gặp lại, bên cạnh xuất hiện thêm một tiểu thư xinh đẹp, thế nào? Có phải anh cũng sắp có chuyện tốt không?” một người đàn ông trung niên mặc áo xám có vẻ mặt tươi cười đến trước mặt Lý Trường Dũng chào hỏi.
“thì ra là nghị viên Thang, thật lâu rồi không gặp.” Lý Trường Dũng lễ độ chào hỏi người nghị viên Thang.
“A, ha ha ha, nghị viên Thang nói gì, đến đây, tôi giới thiệu một chút, vị này là Mạc Lâm, tôi…” Lỹ Trường Dũng cười ha ha, sau đó giới thiệu với nghị viên Thang, vừa giới thiệu được một nửa, lại bị Mạc Lâm giành nói, âm thanh của cô không nặng không nhẹ phu ra hai chữ “bạn gái”.
“A?” Nghị viên Thang nghe vậy, thú vị ‘a’ một tiếng.
“Ha ha, đúng vậy. Mạc Lâm đến đây, giới thiệu với em, vị này chính là nghị viên Thanh tài hoa hơn người mà anh luôn nhắc đến.” Lý Trường Dũng cười gượng hai tiếng, sau đó quay đầu giới thiệu với Mạc Lâm.
Mạc Lâm nghe vậy trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhẹ, lễ độ vươn bàn tay nhỏ gầy chào hỏi nghị viên Thang. “Xin chào nghị viên Thang, rất hân hạnh được biết ngài.”
“Xin chào Mạc tiểu thư.” Nghị viên Thang lễ độ nắm tay Mạc Lâm, sau đó nói với Lý Trường Dũng. “Ánh mắt anh Lý thật không sai, đây là người đẹp tuyệt sắc, cũng chỉ xứng với anh Lý thôi.”
“Đâu có đâu có, nghị viên Thang, ngài quá khen rồi.” Dường như Lý Trường Dũng rất thích những lời này, ông ta vừa cười, vừa vẫy tay nói.
không bao lâu sau, Ngả Cầm Thị lên bục nói vài câu ngắn gọn về buổi yến tiệc hôm nay, đại ý là hoan nghênh mọi người đến, sau đó giới thiệu với mọi người một chút về công chúa Daisy, cuối cùng là tuyên bố buổi yến tiệc bắt đầu.
Vũ Văn Vĩ Thần mời công chúa Daisy nhảy một điệu, những người còn lại cũng bắt đầu nhảy theo.
Tiểu Nho vẫn đang xếp trái cây, vừa nghe đến tiếng nhạc, cô bé lập tức ném trái cây trong tay, sau đó chạy đến trước mặt Đào Dục Huyên, cùng lúc bắt được cánh tay cậu bé. “Anh, chúng ta khiêu vũ đi.”
“Anh không muốn khiêu vũ, em nhìn bên kia có chú đẹp trai kìa, em đi tìm chú ấy đi.” Đào Dục Huyên tùy tay chỉ một cái, liền chỉ cho Tiểu Nho thấy Thác Ngọc Mộ Dã vừa đi vào đại sảnh yến tiệc.
Tiểu Nho nghe xong, lập tức chạy đến bên cạnh Thác Ngọc Mộ Dã.
Thác Ngọc Mộ Dã vừa đi vào đái ảnh, thì nhìn thấy mọi người đang nhẹ nhàng nhảy múa, nhìn xung quanh một chút, như đang tìm bóng dáng ai đó, không bao lâu sau, một cô gái xinh đẹp đi đến trước mặt anh ta. “Xin chào Thác Ngọc tiên sinh, tôi có thể mời ngài nhảy một điệu không?”
Bên này Tiểu Nho nhìn thấy có một dì xinh đẹp đến nời Thác Ngọc Mộ Dã trước cô bé, cảm thấy quýnh lên, chạy càng nhanh hơn, kết quả không chú ý, bị chân mình làm cho vấp té, ‘phịch’ một tiếng nằm trên mặt đất, lập tức khóc lớn lên.
Thác Ngọc Mộ Dã đứng gần nhìn thấy, lập tức chạy đến một tay bế Tiểu Nho từ mặt đất lên, giúp cô bé lau nước mắt nói. “Tiểu Nho, con thế nào? Té có đau không?”
Tiểu Nho không ngờ Thác Ngọc Mộ Dã lại biết tên mình, cô bé ngừng khóc, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía anh ta hỏi ngược lại. “Chú biết Tiểu Nho sao?”
“Biết a. Té có đau không?” Thác Ngọc Mộ Dã cười với cô bé, sau đó quan tâm hỏi.
“không đau, cảm ơn chú.” Tiểu Nho lắc lắc đầu, hít hít mũi nói.