“Lần sau tôi nhất định ăn trưa xong sẽ đến đây tìm ngài để nói chuyện, thức ăn ở đây đều nguội lạnh, không có cách nào ăn vô được.” Sau khi xử lý công việc xong, Thác Ngọc Mộ Dã tiếc nuối nhìn về phía bàn thức ăn, hối hận nói.
“Lần sau? Lần sau lúc phủ Tổng Thống dùng cơm không được xuất hiện nữa.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Thác Ngọc Mộ Dã.
“Tổng Thống, sao tôi cảm thấy ngài ăn giấm chua của Đào quản gia vậy?” Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy thì nheo mắt lại, vừa tìm Vũ Văn Vĩ Thần nghiên cứu tìm tòi, dường như có thể từ trên người anh ta nhìn ra được cảm giác u ám.
“Ha ha……..Nực cười, tôi điên sao? Ăn giấm chua của các người………….” Dường như bị Thác Ngọc Mộ Dã nhìn thấu tâm tư, Vũ Văn Vĩ Thần xấu hổ cười gượng hai tiếng, sau đó cố ý thờ ơ nói.
Thác Ngọc Mộ Dã nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói như vậy, ánh mắt càng thêm mãnh liệt, vẻ mặt xảo trá hỏi: “Ngài………….Thật sự ăn giấm chua sao? Vì vậy đêm qua ngày gấp gáo tuyên bố với mọi người là ngài thích Đào quản gia, đây là có chuyện gì?”
“Ha…..Ha ha……. Lời này cậu cũng tin sao? Tôi còn không phải là vì cự tuyệt mẹ tôi sắp xếp….” Tiếp tục cười gượng, Vũ Văn Vĩ Thần hoahoa lệ lệ tìm một cái cớ đường đường chính chính cho mình.
“thật là như vậy sao?Vậy...Ngài không ăn giấm chua cũngkhông có ýgì vớiĐào quản gia đúng không?”
“Tôi là sao cóthểcó ý gì với người phụ nữ ngốc nghếch kiachứ, bộ dạng của cô ấy không phù hợp với ánh mắp thẩm mỹcủa tôi...” Vũ Văn Vĩ Thần bĩu môi khinh thường, anh bàyra bộ dạng mình cực kì không thích Đào Du Du.
“Tốt lắm, không biết Đào quảngia đêm nay có hẹn không, nghe nói Đào quản gia rất thích xem phim, gần đây đúng lúc rạp chiếu phim có chiếu bộ phim 3D rất đẹp mắt, tôi rất muốn hẹn với cô ấy.’ Thác Ngọc Mộ Dã như có vẻ đăm chiêu gật gật đầu, san đó cố ý lẩm bẩm.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong,sắc mặt lập tức thay đổi:“Cậu nói phim 3D cái gì? Buổi tối cô ấy không rảnh, đêm nay còn phải tăng ca.”
“Bâygiờ trong phủ Tổng Thống đều không có khách, buổi tối cũng không có nhiều chuyện cần phải xử lý, hơn nữa, nhân viên trong phủ Tổng Thống nhiều như vậy, Tổng Thống, ngài cho Đào quảgia nghỉ phép đi.” Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng như vậy khiến Thác Ngọc Mộ Dã cảm thấy rất thú vị, anh ta cố ýnói tiếp.
“Tôi nói tăng ca là phải tăng ca, không phải cậu báo cáo công việc xong rồi sao? Còn khôngnhanh về đi?” Vũ Văn Vĩ Thần không kiên nhẫnphất phất tay vẻ mặt vẫn bá đạo.
“Làm sao ông chủ có thể thích áp bức nhân viên như vậy, ngài cẩn thận Đào quản gia sẽ từ chức nghỉ làm đó.” Thác Ngọc Mộ Dã cố ýlàm vẻ mặt oán hận nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta bày ra vẻ mặt một cô con dâu nhỏ đau khổ từ trên ghế đứng lên, sau đó lòng tràn đầy tức giận đi ra khỏi phòng ăn.
……………..
Đào Du Du luôn đứng bên ngoài phục vụ, nhìn thấy Thác NgọcMộ Dã từ trongphòng ăn.đi ra, cô lập tức tiến lên một bước chào hỏi anh ta: “Thác Ngọc tiên sinh, ngài và Tổng Thống đã bàn công việc xong rồi sao?”
“Ừ, xong rồi, Đào quản gia có chuyện gì sao?” Thác Ngọc Mộ Dã gật gật đầu, lúc này không còn vẻ mặt bực tức như lúc còn trong phòng ăn nữa, anh mỉm cười nhìn Đào Du Du, một bộ dáng vân đạm phong khinh.
“Vâng…. Có một chuyện quan trọng muốn nhờ ngài giúp mộtchút.” Do dự một chút, Đào Du Du quyết định nói với Thác Ngọc Mộ Dã.
Lúc đầu cô nghĩ muốn nói với Vũ Văn Vĩ Thần trước, nhưngnghĩ lại anh taghét mình như vậy, nhất định sẽ không đồng ý,còn không bằng trực tiếp nói với Thác Ngọc Mộ Dã, nói khôngchừng khả năng anh ta đồng ý còn lớn hơn.
“Có chuyện gìĐào quản gia cứ việc nói thẳng đi.” Nụ cười trên mặt Thác Ngọc Mộ Dã không giảm, một tay để trong túi quần, dáng vẻ rất nhàn rỗi.
“Là như vậy, chuyện này có liên quan đến Vi Tiếu...Lão phunhân nói, muốn hủy bỏ phần cam kết trước hôn nhân cũng không phải là không được, nhưng mà chúng ta phải giúp bà ấy một việc.” Đào Du Du cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng có dũng khí ngẩng đầu nhìn Thác Ngọc Mộ Dã đang đứng trước mặt.
thật ra cô không thích cần xin anh ta làm việc vì mình, cô cảm thấy bây giờ cô gây trở ngại cho anh.
Hơn nữa, cái gọi là giúp đỡ vẫn là làm trái với nguyên tắc công việc.
“Tôi đáp ứng cô, cô nên làm sao để báo đáp tôi đây?”Thác Ngọc Mộ Dã không cần suy nghĩ cũng biết là chuyện gì, anh buồn cười nhìn Đào Du Du, cố ýnâng cao giọng nói.
“Ách....Ngàicũng chưa hỏi là chuyệngìmà.” Đào Du Du cóchút kỳ quái, vì sao anh ta không hỏi là chuyện gì, trước tiên lại bàn điều kiện với cô rồi.
Thác Ngọc Mộ Dã nghe xong cười ha ha nói: “cô đã đến tìm tôi giúp đỡ, chứng minh chuyện này tôi nhất định có thể làm được, nếu tôi có thể làm được, tôi sẽ không để ýlà chuyện gì rồi. cô chỉ để ý làm sao để có thể khiến tôi đồng ý điều kiện côđưa ra thôi.”
“Vậy....Chỉ cần ngài có thểgiúp tôi việc này, cho dù ngài muốn tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi đều đồng ývới ngài, thế nào?” Đào Du Du không biết mình nói điền kiện gì để anh ta có thể giúp đỡ, vì vậy đành cắn răng nói.
“Đây là cô nói, không được đổi ý.”Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, khóe miệng bật ra ýcười khó hiểu, sau đó cất bước đi về phía cổng chính.
“Thác Ngọc tiên sinh....ngài...Ngài còn chưa hỏi tôi chuyệngìmà...” Nhìn thấy anh ta đinhưJvậy, Đào Du Du nhanhchóng đuổi theo.
“Tôi tự nhiên có cách biết rõ chuyện gì.” Thác Ngọc Mộ Dã không quay đầu lại vừa đi về phía cửa vừa đáp.
Chỉ trong chớp mắt, Đào Du Du cảm tháy trên đời này đây là bóng lưng đẹp trai nhất.
Đúng vậy, nói như vậy, bóng lưng này vừa cô đơn vừa trống trải, hoặc là tràn ngập bi thương, mà bóng lưng anh ta lại cho cô vô cùng hi vọng.
cô tin rằng anh ta có thể giúp đỡ Dương Vi Tiếu giành được quyền lợi cho cô ấy.
Nhưng mà cô không biết, sau này anh ta sẽ yêu cầu cô làm chuyện gì giúp anh ta?l
“Lần sau? Lần sau lúc phủ Tổng Thống dùng cơm không được xuất hiện nữa.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Thác Ngọc Mộ Dã.
“Tổng Thống, sao tôi cảm thấy ngài ăn giấm chua của Đào quản gia vậy?” Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy thì nheo mắt lại, vừa tìm Vũ Văn Vĩ Thần nghiên cứu tìm tòi, dường như có thể từ trên người anh ta nhìn ra được cảm giác u ám.
“Ha ha……..Nực cười, tôi điên sao? Ăn giấm chua của các người………….” Dường như bị Thác Ngọc Mộ Dã nhìn thấu tâm tư, Vũ Văn Vĩ Thần xấu hổ cười gượng hai tiếng, sau đó cố ý thờ ơ nói.
Thác Ngọc Mộ Dã nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói như vậy, ánh mắt càng thêm mãnh liệt, vẻ mặt xảo trá hỏi: “Ngài………….Thật sự ăn giấm chua sao? Vì vậy đêm qua ngày gấp gáo tuyên bố với mọi người là ngài thích Đào quản gia, đây là có chuyện gì?”
“Ha…..Ha ha……. Lời này cậu cũng tin sao? Tôi còn không phải là vì cự tuyệt mẹ tôi sắp xếp….” Tiếp tục cười gượng, Vũ Văn Vĩ Thần hoahoa lệ lệ tìm một cái cớ đường đường chính chính cho mình.
“thật là như vậy sao?Vậy...Ngài không ăn giấm chua cũngkhông có ýgì vớiĐào quản gia đúng không?”
“Tôi là sao cóthểcó ý gì với người phụ nữ ngốc nghếch kiachứ, bộ dạng của cô ấy không phù hợp với ánh mắp thẩm mỹcủa tôi...” Vũ Văn Vĩ Thần bĩu môi khinh thường, anh bàyra bộ dạng mình cực kì không thích Đào Du Du.
“Tốt lắm, không biết Đào quảngia đêm nay có hẹn không, nghe nói Đào quản gia rất thích xem phim, gần đây đúng lúc rạp chiếu phim có chiếu bộ phim 3D rất đẹp mắt, tôi rất muốn hẹn với cô ấy.’ Thác Ngọc Mộ Dã như có vẻ đăm chiêu gật gật đầu, san đó cố ý lẩm bẩm.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong,sắc mặt lập tức thay đổi:“Cậu nói phim 3D cái gì? Buổi tối cô ấy không rảnh, đêm nay còn phải tăng ca.”
“Bâygiờ trong phủ Tổng Thống đều không có khách, buổi tối cũng không có nhiều chuyện cần phải xử lý, hơn nữa, nhân viên trong phủ Tổng Thống nhiều như vậy, Tổng Thống, ngài cho Đào quảgia nghỉ phép đi.” Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng như vậy khiến Thác Ngọc Mộ Dã cảm thấy rất thú vị, anh ta cố ýnói tiếp.
“Tôi nói tăng ca là phải tăng ca, không phải cậu báo cáo công việc xong rồi sao? Còn khôngnhanh về đi?” Vũ Văn Vĩ Thần không kiên nhẫnphất phất tay vẻ mặt vẫn bá đạo.
“Làm sao ông chủ có thể thích áp bức nhân viên như vậy, ngài cẩn thận Đào quản gia sẽ từ chức nghỉ làm đó.” Thác Ngọc Mộ Dã cố ýlàm vẻ mặt oán hận nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta bày ra vẻ mặt một cô con dâu nhỏ đau khổ từ trên ghế đứng lên, sau đó lòng tràn đầy tức giận đi ra khỏi phòng ăn.
……………..
Đào Du Du luôn đứng bên ngoài phục vụ, nhìn thấy Thác NgọcMộ Dã từ trongphòng ăn.đi ra, cô lập tức tiến lên một bước chào hỏi anh ta: “Thác Ngọc tiên sinh, ngài và Tổng Thống đã bàn công việc xong rồi sao?”
“Ừ, xong rồi, Đào quản gia có chuyện gì sao?” Thác Ngọc Mộ Dã gật gật đầu, lúc này không còn vẻ mặt bực tức như lúc còn trong phòng ăn nữa, anh mỉm cười nhìn Đào Du Du, một bộ dáng vân đạm phong khinh.
“Vâng…. Có một chuyện quan trọng muốn nhờ ngài giúp mộtchút.” Do dự một chút, Đào Du Du quyết định nói với Thác Ngọc Mộ Dã.
Lúc đầu cô nghĩ muốn nói với Vũ Văn Vĩ Thần trước, nhưngnghĩ lại anh taghét mình như vậy, nhất định sẽ không đồng ý,còn không bằng trực tiếp nói với Thác Ngọc Mộ Dã, nói khôngchừng khả năng anh ta đồng ý còn lớn hơn.
“Có chuyện gìĐào quản gia cứ việc nói thẳng đi.” Nụ cười trên mặt Thác Ngọc Mộ Dã không giảm, một tay để trong túi quần, dáng vẻ rất nhàn rỗi.
“Là như vậy, chuyện này có liên quan đến Vi Tiếu...Lão phunhân nói, muốn hủy bỏ phần cam kết trước hôn nhân cũng không phải là không được, nhưng mà chúng ta phải giúp bà ấy một việc.” Đào Du Du cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng có dũng khí ngẩng đầu nhìn Thác Ngọc Mộ Dã đang đứng trước mặt.
thật ra cô không thích cần xin anh ta làm việc vì mình, cô cảm thấy bây giờ cô gây trở ngại cho anh.
Hơn nữa, cái gọi là giúp đỡ vẫn là làm trái với nguyên tắc công việc.
“Tôi đáp ứng cô, cô nên làm sao để báo đáp tôi đây?”Thác Ngọc Mộ Dã không cần suy nghĩ cũng biết là chuyện gì, anh buồn cười nhìn Đào Du Du, cố ýnâng cao giọng nói.
“Ách....Ngàicũng chưa hỏi là chuyệngìmà.” Đào Du Du cóchút kỳ quái, vì sao anh ta không hỏi là chuyện gì, trước tiên lại bàn điều kiện với cô rồi.
Thác Ngọc Mộ Dã nghe xong cười ha ha nói: “cô đã đến tìm tôi giúp đỡ, chứng minh chuyện này tôi nhất định có thể làm được, nếu tôi có thể làm được, tôi sẽ không để ýlà chuyện gì rồi. cô chỉ để ý làm sao để có thể khiến tôi đồng ý điều kiện côđưa ra thôi.”
“Vậy....Chỉ cần ngài có thểgiúp tôi việc này, cho dù ngài muốn tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi đều đồng ývới ngài, thế nào?” Đào Du Du không biết mình nói điền kiện gì để anh ta có thể giúp đỡ, vì vậy đành cắn răng nói.
“Đây là cô nói, không được đổi ý.”Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, khóe miệng bật ra ýcười khó hiểu, sau đó cất bước đi về phía cổng chính.
“Thác Ngọc tiên sinh....ngài...Ngài còn chưa hỏi tôi chuyệngìmà...” Nhìn thấy anh ta đinhưJvậy, Đào Du Du nhanhchóng đuổi theo.
“Tôi tự nhiên có cách biết rõ chuyện gì.” Thác Ngọc Mộ Dã không quay đầu lại vừa đi về phía cửa vừa đáp.
Chỉ trong chớp mắt, Đào Du Du cảm tháy trên đời này đây là bóng lưng đẹp trai nhất.
Đúng vậy, nói như vậy, bóng lưng này vừa cô đơn vừa trống trải, hoặc là tràn ngập bi thương, mà bóng lưng anh ta lại cho cô vô cùng hi vọng.
cô tin rằng anh ta có thể giúp đỡ Dương Vi Tiếu giành được quyền lợi cho cô ấy.
Nhưng mà cô không biết, sau này anh ta sẽ yêu cầu cô làm chuyện gì giúp anh ta?l