"Nghe nói có một chỗ chơi rất vui, ngày mai chúng ta cùng đi chứ." Đào Dục Huyên nói.
"Đúng không? Là ở đâu?" Tiêu Nhã Hinh nghe cậu nói như thế, lập tức vui vẻ hẳn lên.
"Chị nói với mẹ tôi một tiếng, nói cho bà ấy biết chiều nay chúng ta cùng đi chơi, sau đó chị đến đón tôi và Tiểu Nho, trước tiên cứ như vậy, hẹn gặp lại." Đào Dục Huyên nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tiêu Nhã Hinh từ trên xích đu nhảy xuống, lập tức chạy vào nhà tìm Đào Du Du.
... ...... ...... ...... ...... ....
Lúc này Đào Du Du còn đang đau lòng vì số tiền của 12 đôi giày kia.
Tiêu Nhã Hinh chạy đến phòng khách, thấy Đào Du Du đang bi thương đứng chỗ đó đùa giỡn với đầu ngón tay, lập tức đến trước mặt cô nói: Quản gia Đào, chiều nay con muốn ra ngoài chơi với Đào Dục Huyên và Tiểu Nho của ngài, ngài chuẩn bị đem theo thức ăn ngon cho tôi."
"A? Ồ, đi chơi ở đâu?" Đào Du Du phản ứng kịp thời lập tức hỏi.
"Không biết, Đào Dục Huyên của ngài chưa nói. Quản gia Đào, ngài vừa mới làm gì đó? Tại sao lại vẽ đầu ngón tay," Lắc đầu một cái, Tiêu Nhã Hinh nghi hoặc nhìn cô rồi hỏi.
"không có gì, cô.... ....cô đi chơi đi, tôi sẽ cho người chuẩn bị thật nhiều thức ăn ngon cho cô." Khoát khoát tay, Đào Du Du không muốn đề cập đến chuyện tiền túi của mình.
Tiêu Nhã Hinh thấy cô không chịu nói, cũng lười hỏi đến, vui vẻ chạy về phòng mình tắm một cái rồi đi ngủ.
Đào Du Du xoay người chuẩn bị phân phó cho bộ trưởng ẩm thực ngày chuẩn bị cơm và thức ăn cho Tiêu Nhã Hinh ngày mai đi dã ngoại, kết quả cô chưa ra khỏi đại sảnh, đã nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, quay đầu lại nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần một thân áo ngủ xuất hiện trước mắt cô.
"Pha cho tôi một ly cà phê rồi đem đến vườn hoa." Đúng lúc thấy Đào Du Du ở đại sảnh, anh lập tức phân phó.
"A, vâng." Đào Du Du nhìn anh đi rẽ vào ngõ, đi về phía vườn hoa, trong lòng cô lại bắt đầu suy nghĩ, sau đó nên nói với anh về chuyện mấy đôi giày thôi.
... ...... ...... ...... .........
Phải mất một chút thời gian pha giúp anh một ly cà phê thơm ngon, cô niềm nở bưng ly cà phê vào vườn hoa, chỉ hy vọng anh được uống cà phê ngon, tâm tình có thể tốt hơn một chút.
cô cố ý lấy sữa tươi trên mặt cà phê tạo thành quả đào hình trái tim, có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Thật ra cô không phải cố ý làm thành hình trái tim, chẳng qua là đây là loại hoa văn duy nhất mà cô biết.
"Đây là cái gì?" Khi Đào Du Du nịnh nót đặt ly cà phê sữa đến trước mặt, Vũ Văn Vĩ Thần nhịn không được nhìn hình dạng không rõ ràng trên mặt ly cà phê rồi hỏi.
"Sữa tươi." Đào Du Du trả lời nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Tổng Thống này không phải chứ? Ngay cả sữa tươi cũng không biết.... ...... ...... ....
"Tôi biết, tôi nói là hình vẽ này.... ...... ..." Vũ Văn Vĩ Thần hơi im lặng đối với sự trả lời hỏi một đằng đáp một nẻo của Đào Du Du.
"Cái này, là đào tim tôi, làm sao Tổng Thống ngay cả cái này cũng không nhận ra à?" Trong lòng Đào Du Du dâng lên một tia khinh bỉ, Tổng Thống này thật không có kiến thức.
"Tôi biết, tôi muốn hỏi cô, tại sao vẽ hình quả đào tim trên ly cà phê rồi đưa cho tôi?" Rốt cuộc anh hỏi vào mấu chốt của vấn đề, sau đó mặt mong chờ nhìn Đào Du Du, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Còn không phải bởi vì tôi.... ...... ....." Đào Du Du không có suy nghĩ nhiều như vậy, vừa mới chuẩn bị trả lời là bởi vì cô chỉ biết làm một hình vẽ đó, kết quả còn chưa nói hết câu, bị Vũ Văn Vĩ Thần mỉa mai: "Cô hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đã thầm mến tôi rồi không?"
"Cái......Cái gì? Thầm mến?" Đáp án này lại làm Đào Du Du hoảng hốt, thầm mến em gái anh chứ thầm mến.... ...... ....
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không tại sao lại đưa quả đào tim cho tôi? Chẳng lẽ cô không biết quả đào tim có ý nghĩa gì à? Thật ra cũng không có gì, ở trên đời này, người thầm mến tôi nhiều như vậy, một mình cô cũng không nhiều, yên tâm đi, tôi sẽ không ngăn cản cô, yên tâm đi." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, sau đó bưng ly cà phê đưa đến miệng mình, nhẹ nhàng uống một hớp, rồi nói: "Mùi tạm được, chính là hơi ngọt một chút."
"Này.... ..........Tôi mới không thầm mến anh, anh đừng tự mình đa tình." Đào Du Du không nhịn được khi anh hiểu sai ý cô, lập tức sửa đúng lại.
"Không có sao? Thật không có sao? Phụ nữ đều giống nhau nói một đằng làm một nẻo vậy sao? Thật đúng là làm cho người ta không chịu được, không phải tôi cũng đã nói là không ngăn cản cô thầm mến tôi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần buồn cười nhìn Đào Du Du, anh không hiểu nổi rốt cuộc người phụ nữ này khó chịu cái gì.
"Cũng không có nói, anh tự kỷ, trả ly cà phê lại cho tôi." Đào Du Du bị những lời nói kia làm cho thẹn quá hóa giận, cô đưa tay đoạt lấy ly cà phê trên tay anh, sau đó xoay người chạy về phía lầu chính.
"Này.... .......Đào Du Du, cô đứng lại đó cho tôi.... ........." Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ hôm nay người phụ nữ này lại có lá gan lớn như vậy, dám giành cà phê của anh, vì vậy lập tức ở sau lưng cô quát to.
Đào Du Du không để ý đến anh, tiếp tục chạy về phía lầu chính.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy làm sao cũng không gọi cô được, trong lòng cảm thấy tức giận, lập tức đứng lên đuổi theo.
Đào Du Du vào cửa, trực tiếp vọt vào phòng mình, chuẩn bị đổ bỏ ly cà phê.
Nhưng cô vừa vào cửa, tiện tay đóng cửa lại, thì nghe tiếng gõ cửa truyền đến, theo tiếng gõ cửa còn kèm theo giọng nói uy hiếp của Vũ Văn Vĩ Thần: "Đào Du Du, cái người phụ nữ ngu ngốc này, cô mở cửa ra cho tôi."
"Tôi không ra, không ra.... ...... ....." Đào Du Du cầm ly cà phê vào phòng vệ sinh đổ bỏ, vừa rửa sạch cái ly, sau đó hướng về phía cửa phòng quát to.
"Tôi đếm đến ba, tôi đảm bảo cô sẽ hối hận." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy cuối hành lang có người đi qua, còn có người thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn về phía này, vệ vậy hạ thập giọng nói.
"Tôi không ra, tôi không ra, tôi sẽ không ra.... ...... ......" Lúc này Đào Du Du cũng gào lên, dù sao chìa khóa của tất cả các phòng trong phủ Tổng Thống này đều nằm trong tay cô, đoán trước được Vũ Văn Vĩ Thần không thể mở cửa được.
"Rất tốt, Đào Du Du, đây là do cô ép tôi." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đào Du Du lo lắng một lúc lại phát hiện ngoài cửa không có âm thanh gì, cô nghĩ có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần đã đi rồi, cô thở phào một hơi, chuẩn bị cởi quần áo đi tắm rồi đi ngủ.... ...... ....
"Đúng không? Là ở đâu?" Tiêu Nhã Hinh nghe cậu nói như thế, lập tức vui vẻ hẳn lên.
"Chị nói với mẹ tôi một tiếng, nói cho bà ấy biết chiều nay chúng ta cùng đi chơi, sau đó chị đến đón tôi và Tiểu Nho, trước tiên cứ như vậy, hẹn gặp lại." Đào Dục Huyên nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tiêu Nhã Hinh từ trên xích đu nhảy xuống, lập tức chạy vào nhà tìm Đào Du Du.
... ...... ...... ...... ...... ....
Lúc này Đào Du Du còn đang đau lòng vì số tiền của 12 đôi giày kia.
Tiêu Nhã Hinh chạy đến phòng khách, thấy Đào Du Du đang bi thương đứng chỗ đó đùa giỡn với đầu ngón tay, lập tức đến trước mặt cô nói: Quản gia Đào, chiều nay con muốn ra ngoài chơi với Đào Dục Huyên và Tiểu Nho của ngài, ngài chuẩn bị đem theo thức ăn ngon cho tôi."
"A? Ồ, đi chơi ở đâu?" Đào Du Du phản ứng kịp thời lập tức hỏi.
"Không biết, Đào Dục Huyên của ngài chưa nói. Quản gia Đào, ngài vừa mới làm gì đó? Tại sao lại vẽ đầu ngón tay," Lắc đầu một cái, Tiêu Nhã Hinh nghi hoặc nhìn cô rồi hỏi.
"không có gì, cô.... ....cô đi chơi đi, tôi sẽ cho người chuẩn bị thật nhiều thức ăn ngon cho cô." Khoát khoát tay, Đào Du Du không muốn đề cập đến chuyện tiền túi của mình.
Tiêu Nhã Hinh thấy cô không chịu nói, cũng lười hỏi đến, vui vẻ chạy về phòng mình tắm một cái rồi đi ngủ.
Đào Du Du xoay người chuẩn bị phân phó cho bộ trưởng ẩm thực ngày chuẩn bị cơm và thức ăn cho Tiêu Nhã Hinh ngày mai đi dã ngoại, kết quả cô chưa ra khỏi đại sảnh, đã nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, quay đầu lại nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần một thân áo ngủ xuất hiện trước mắt cô.
"Pha cho tôi một ly cà phê rồi đem đến vườn hoa." Đúng lúc thấy Đào Du Du ở đại sảnh, anh lập tức phân phó.
"A, vâng." Đào Du Du nhìn anh đi rẽ vào ngõ, đi về phía vườn hoa, trong lòng cô lại bắt đầu suy nghĩ, sau đó nên nói với anh về chuyện mấy đôi giày thôi.
... ...... ...... ...... .........
Phải mất một chút thời gian pha giúp anh một ly cà phê thơm ngon, cô niềm nở bưng ly cà phê vào vườn hoa, chỉ hy vọng anh được uống cà phê ngon, tâm tình có thể tốt hơn một chút.
cô cố ý lấy sữa tươi trên mặt cà phê tạo thành quả đào hình trái tim, có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Thật ra cô không phải cố ý làm thành hình trái tim, chẳng qua là đây là loại hoa văn duy nhất mà cô biết.
"Đây là cái gì?" Khi Đào Du Du nịnh nót đặt ly cà phê sữa đến trước mặt, Vũ Văn Vĩ Thần nhịn không được nhìn hình dạng không rõ ràng trên mặt ly cà phê rồi hỏi.
"Sữa tươi." Đào Du Du trả lời nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Tổng Thống này không phải chứ? Ngay cả sữa tươi cũng không biết.... ...... ...... ....
"Tôi biết, tôi nói là hình vẽ này.... ...... ..." Vũ Văn Vĩ Thần hơi im lặng đối với sự trả lời hỏi một đằng đáp một nẻo của Đào Du Du.
"Cái này, là đào tim tôi, làm sao Tổng Thống ngay cả cái này cũng không nhận ra à?" Trong lòng Đào Du Du dâng lên một tia khinh bỉ, Tổng Thống này thật không có kiến thức.
"Tôi biết, tôi muốn hỏi cô, tại sao vẽ hình quả đào tim trên ly cà phê rồi đưa cho tôi?" Rốt cuộc anh hỏi vào mấu chốt của vấn đề, sau đó mặt mong chờ nhìn Đào Du Du, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Còn không phải bởi vì tôi.... ...... ....." Đào Du Du không có suy nghĩ nhiều như vậy, vừa mới chuẩn bị trả lời là bởi vì cô chỉ biết làm một hình vẽ đó, kết quả còn chưa nói hết câu, bị Vũ Văn Vĩ Thần mỉa mai: "Cô hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đã thầm mến tôi rồi không?"
"Cái......Cái gì? Thầm mến?" Đáp án này lại làm Đào Du Du hoảng hốt, thầm mến em gái anh chứ thầm mến.... ...... ....
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không tại sao lại đưa quả đào tim cho tôi? Chẳng lẽ cô không biết quả đào tim có ý nghĩa gì à? Thật ra cũng không có gì, ở trên đời này, người thầm mến tôi nhiều như vậy, một mình cô cũng không nhiều, yên tâm đi, tôi sẽ không ngăn cản cô, yên tâm đi." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, sau đó bưng ly cà phê đưa đến miệng mình, nhẹ nhàng uống một hớp, rồi nói: "Mùi tạm được, chính là hơi ngọt một chút."
"Này.... ..........Tôi mới không thầm mến anh, anh đừng tự mình đa tình." Đào Du Du không nhịn được khi anh hiểu sai ý cô, lập tức sửa đúng lại.
"Không có sao? Thật không có sao? Phụ nữ đều giống nhau nói một đằng làm một nẻo vậy sao? Thật đúng là làm cho người ta không chịu được, không phải tôi cũng đã nói là không ngăn cản cô thầm mến tôi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần buồn cười nhìn Đào Du Du, anh không hiểu nổi rốt cuộc người phụ nữ này khó chịu cái gì.
"Cũng không có nói, anh tự kỷ, trả ly cà phê lại cho tôi." Đào Du Du bị những lời nói kia làm cho thẹn quá hóa giận, cô đưa tay đoạt lấy ly cà phê trên tay anh, sau đó xoay người chạy về phía lầu chính.
"Này.... .......Đào Du Du, cô đứng lại đó cho tôi.... ........." Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ hôm nay người phụ nữ này lại có lá gan lớn như vậy, dám giành cà phê của anh, vì vậy lập tức ở sau lưng cô quát to.
Đào Du Du không để ý đến anh, tiếp tục chạy về phía lầu chính.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy làm sao cũng không gọi cô được, trong lòng cảm thấy tức giận, lập tức đứng lên đuổi theo.
Đào Du Du vào cửa, trực tiếp vọt vào phòng mình, chuẩn bị đổ bỏ ly cà phê.
Nhưng cô vừa vào cửa, tiện tay đóng cửa lại, thì nghe tiếng gõ cửa truyền đến, theo tiếng gõ cửa còn kèm theo giọng nói uy hiếp của Vũ Văn Vĩ Thần: "Đào Du Du, cái người phụ nữ ngu ngốc này, cô mở cửa ra cho tôi."
"Tôi không ra, không ra.... ...... ....." Đào Du Du cầm ly cà phê vào phòng vệ sinh đổ bỏ, vừa rửa sạch cái ly, sau đó hướng về phía cửa phòng quát to.
"Tôi đếm đến ba, tôi đảm bảo cô sẽ hối hận." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy cuối hành lang có người đi qua, còn có người thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn về phía này, vệ vậy hạ thập giọng nói.
"Tôi không ra, tôi không ra, tôi sẽ không ra.... ...... ......" Lúc này Đào Du Du cũng gào lên, dù sao chìa khóa của tất cả các phòng trong phủ Tổng Thống này đều nằm trong tay cô, đoán trước được Vũ Văn Vĩ Thần không thể mở cửa được.
"Rất tốt, Đào Du Du, đây là do cô ép tôi." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đào Du Du lo lắng một lúc lại phát hiện ngoài cửa không có âm thanh gì, cô nghĩ có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần đã đi rồi, cô thở phào một hơi, chuẩn bị cởi quần áo đi tắm rồi đi ngủ.... ...... ....