Lúc chạng vạng tối, ba đứa nhỏ chơi đã, cuối cùng cũng lên đường trở về phủ.
Trên xe, Tiểu Nho vẫn còn chưa thõa mãn, la hét đòi lần sau cô bé nhất định phải thả diều bay lên. Còn muốn thả cao hơn anh trai mình.
Khóe miệng Đào Dục Huyện co quắp lại, bộ dạng cười như không cười.
Bởi vì trước đó Vũ Văn Vĩ Thần đã báo tin cho trợ lý của Tiêu Nhã Hinh biết, để cho bọn họ sau khi chơi xong thì đi thẳng về phủ Tổng Thống, vì vậy chiếc xe không đi về phía phủ Ngô, mà đi về Phủ Tổng Thống.
Tiểu Nho ngồi trên xe hưng phấn một hồi, bởi vì quá mệt môi nên cùng Tiêu Nhã Hinh ngã trái ngã phải ngủ mất.
Đào Dục Huyên nhìn dòng xe chạy bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khoảng 40 phút sau, xe dừng lại trước cửa Phủ Tổng Thống, bởi vì Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hinh đang ngủ, trợ lý không dám đánh thức các cô, đành phải để vệ sĩ ôm các cô đi, đưa vào phòng ngủ của Tiêu Nhã Hinh.
Mà Đào Dục Huyên thì trầm mặc đi về phía lầu chính của Phủ Tổng Thống
Trong lòng cậu có một thắc mắc, vì sao trợ lý lại đưa bọn họ về Phủ Tổng Thống, theo lý, nếu không có chuyện gì đặc biệt, bọn họ hẳn là đi thẳng đến phủ Ngô mới đúng.
Lúc này tâm tình của Đào Du Du đã bình phục lại, giờ phút này cô đang chuẩn bị bữa tối, sau khi Đào Dục Huyên xuất hiện, cô ôm lấy cậu bé, trái tim đang treo lơ lững cuối cùng cũng nhẹ lòng.
"Bà làm sao vậy?" Cảm giác được cảm xúc của Đào Du Du hơi là lạ, Đào Dục Huyên mở miệng hỏi.
"Không có gì, cục cưng, mẹ gặp lại con cho nên thật vui. Tiểu Nho đâu?" Đào Du Du nhìn thấy chỉ có một mình Đào Dục Huyên đi vào, sau lưng không có Tiểu Nho kia, trong lòng hơi nghi ngờ.
"Nó đang ngủ, đang ở cùng với Tiêu Nhã Hinh, được đưa đến phòng chị ấy rồi." Đào Dục Huyên nói xong, sau đó nghi ngờ hỏi Đào Du Du: "Bà thật sự không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, tại sao mẹ lại có chuyện gì chứ. Đã đói bụng chư? Lập tức có thể ăn cơm rồi." Cười khan hai tiếng, Đào Du Du làm cho vẻ mặt mình thoải mái một chút.
"Bà chuẩn bị cho tôi nhiều thức ăn như vậy, buổi trưa chúng tôi ăn không hết, làm sao có thể đói được?" Tránh khỏi vòng ôm của Đào Du Du, cậu xoay người đi ra ngoài.
"Con muốn đi đâu đó?" Dào Du Du thấy thế lập tức hỏi sau lưng cậu.
"Tôi muốn đi gặp chú một chút." Đào Dục Huyên vừa nói, vừa đi về phía đại sảnh.
"Ách.... ..." Đào Du Du nghe cậu nói muốn đi gặp Vũ Văn Vĩ Thần thì cảm thấy hơi khó hiểu, từ khi nào thì hai người bọn họ trở nên thân thiết như vậy chứ?
Chân nhỏ bước thong thả đi lên lầu hai, đi đến trước của phòng làm việc của Tổng Thống, có vệ sĩ đứng bên ngoài cửa trông coi, cửa phòng đang mở rộng.
"Chú, xin hỏi ngài Tổng Thống có ở bên trong không?" Nhìn hai người vệ sĩ trước mặt, giọng nói giòn giã của Đào Dục Huyên vang lên.
"Đang ở bên trong." Vệ sĩ trả lời rất rõ.
"Cảm ơn." Đào Dục Huyên nói xong, đi thẳng vào phòng làm việc, bọn vệ sĩ biết rõ thân phận của cậu, cũng không ngăn cản cậu.
Vào phòng làm việc, cậu nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang nhắm mắt nhíu mày lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiểng chân lên, cậu nhìn thấy trên bàn làm việc của anh đặt một tài liệu về vụ án nổ lớn, lập tức nhíu mày lại. Cầm tài liệu lên đọc.
Động tác của cậu làm Vũ Văn Vĩ Thần chú ý, trong nháy mắt anh mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn vào mặt Đào Dục Huyên.
"Con làm gì đó?" Nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên, trong giọng nói anh mang theo nghi nghì cùng tra hỏi.
"Đây là pháo hoa sao?" Đào Dục Huyên ngây thơ chỉ vào ảnh chụp hiện trường vụ nổ, vô tội hỏi.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng chợt thả lỏng, thật ra sở dĩ anh nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên, là bởi vì anh cảm giác được lúc Đào Dục Huyên nhìn vào những tài liệu kia, trong ánh mắt cậu phát ra một tia hoàn toàn không phù hợp suy và độ tuổi, theo lý, một đứa bé như cậu, đừng nói là xem hiểu những tài liệu này, cho dù muốn biết tất cả những chữ này, điều này dường như là không thể nào.
Hiện tại, nghe được Đào Dục Huyên tò mò chỉ vào ảnh chụp rồi hỏi mình, anh cho rằng mình vừa mới bị hoa mắt, vì vậy cười nói với cậu: "Đây không phải là pháo hoa, đây là vết tích của bom nổ."
Anh không giống như Đào Du Du, nếu là Đào Du Du, nhất định sẽ nói dối con trai mình, tùy tiện thêu dệt lý do nào đó cho qua.
Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần vẫn dựa trên nguyên tắc người cha nghiêm túc với đứa nhỏ, kiên nhẫn giải thích.
"Bom....... Cha và người ta đánh sao?" Đào Dục Huyên cố ý chớp chớp đôi mắt to, nhưng trong lòng bắt đầu hoạt động nhanh chóng, muốn làm rõ chuyện này.
"Đánh? A.... ... Không có, chỉ là tên kia có chút không nghe lời đang chơi trò trẻ con." Nghe Đào Dục Huyên gọi mình là cha tự nhiên như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần chưa từng làm ba nên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, anh nhanh chóng lấy lại tài liệu trong tay cậu bé, rồi nói.
Đứa bé này thông minh hơn nhiều hơn anh nghĩ, vì vậy cũng không cần phải cho cậu bé biết nhiều là tốt nhất.
"Cha, dường như mẹ không được vui, vì sao vậy?" Nhìn thấy tập tài liệu đã bị Vũ Văn Vĩ Thần lấy đi, cậu có chút không cam lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục hỏi.
"Hả? Cô ấy không vui sao? Cha cũng không biết." Vũ Văn Vĩ Thần giả ngu, anh cố ý giả vờ kinh ngạc nhìn Đào Dục Huyên, bộ dạng anh cái gì cũng không biết.
Đào Dục Huyên nhìn anh diễn xuất sứt sẹo của anh, khóe miệng nhếch lên, trên trán cũng hoa hoa lệ lệ chảy mồ hôi lạnh.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Hồ Ứng ôm cặp văn kiện đi vào phòng làm việc, anh ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng đang mở lớn, sau khi nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta đi đến.
"Nhân viên gửi bưu phẩm kia đã khai ra rồi, anh ta nói quả bom này là có người cho anh ta tiền, nên anh ta mới đưa đến đây, anh ta cũng không biết là bom, chỉ gửi cho quản gia đào gói hàng." Anh ta vừa lấy khẩu cung được ghi lại đặt trên bàn mở ra cho Vũ Văn Vĩ Thần xem, vừa báo cáo lại.
"Là sao? Người để cho anh ta gửi gói hàng này ở đâu? Anh ta có nói là ai không?" Vũ Văn Vĩ Thần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tài liệu lấy lời khai trước mặt, sau đó ngẩng đầu lên hỏi.
Trên xe, Tiểu Nho vẫn còn chưa thõa mãn, la hét đòi lần sau cô bé nhất định phải thả diều bay lên. Còn muốn thả cao hơn anh trai mình.
Khóe miệng Đào Dục Huyện co quắp lại, bộ dạng cười như không cười.
Bởi vì trước đó Vũ Văn Vĩ Thần đã báo tin cho trợ lý của Tiêu Nhã Hinh biết, để cho bọn họ sau khi chơi xong thì đi thẳng về phủ Tổng Thống, vì vậy chiếc xe không đi về phía phủ Ngô, mà đi về Phủ Tổng Thống.
Tiểu Nho ngồi trên xe hưng phấn một hồi, bởi vì quá mệt môi nên cùng Tiêu Nhã Hinh ngã trái ngã phải ngủ mất.
Đào Dục Huyên nhìn dòng xe chạy bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khoảng 40 phút sau, xe dừng lại trước cửa Phủ Tổng Thống, bởi vì Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hinh đang ngủ, trợ lý không dám đánh thức các cô, đành phải để vệ sĩ ôm các cô đi, đưa vào phòng ngủ của Tiêu Nhã Hinh.
Mà Đào Dục Huyên thì trầm mặc đi về phía lầu chính của Phủ Tổng Thống
Trong lòng cậu có một thắc mắc, vì sao trợ lý lại đưa bọn họ về Phủ Tổng Thống, theo lý, nếu không có chuyện gì đặc biệt, bọn họ hẳn là đi thẳng đến phủ Ngô mới đúng.
Lúc này tâm tình của Đào Du Du đã bình phục lại, giờ phút này cô đang chuẩn bị bữa tối, sau khi Đào Dục Huyên xuất hiện, cô ôm lấy cậu bé, trái tim đang treo lơ lững cuối cùng cũng nhẹ lòng.
"Bà làm sao vậy?" Cảm giác được cảm xúc của Đào Du Du hơi là lạ, Đào Dục Huyên mở miệng hỏi.
"Không có gì, cục cưng, mẹ gặp lại con cho nên thật vui. Tiểu Nho đâu?" Đào Du Du nhìn thấy chỉ có một mình Đào Dục Huyên đi vào, sau lưng không có Tiểu Nho kia, trong lòng hơi nghi ngờ.
"Nó đang ngủ, đang ở cùng với Tiêu Nhã Hinh, được đưa đến phòng chị ấy rồi." Đào Dục Huyên nói xong, sau đó nghi ngờ hỏi Đào Du Du: "Bà thật sự không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, tại sao mẹ lại có chuyện gì chứ. Đã đói bụng chư? Lập tức có thể ăn cơm rồi." Cười khan hai tiếng, Đào Du Du làm cho vẻ mặt mình thoải mái một chút.
"Bà chuẩn bị cho tôi nhiều thức ăn như vậy, buổi trưa chúng tôi ăn không hết, làm sao có thể đói được?" Tránh khỏi vòng ôm của Đào Du Du, cậu xoay người đi ra ngoài.
"Con muốn đi đâu đó?" Dào Du Du thấy thế lập tức hỏi sau lưng cậu.
"Tôi muốn đi gặp chú một chút." Đào Dục Huyên vừa nói, vừa đi về phía đại sảnh.
"Ách.... ..." Đào Du Du nghe cậu nói muốn đi gặp Vũ Văn Vĩ Thần thì cảm thấy hơi khó hiểu, từ khi nào thì hai người bọn họ trở nên thân thiết như vậy chứ?
Chân nhỏ bước thong thả đi lên lầu hai, đi đến trước của phòng làm việc của Tổng Thống, có vệ sĩ đứng bên ngoài cửa trông coi, cửa phòng đang mở rộng.
"Chú, xin hỏi ngài Tổng Thống có ở bên trong không?" Nhìn hai người vệ sĩ trước mặt, giọng nói giòn giã của Đào Dục Huyên vang lên.
"Đang ở bên trong." Vệ sĩ trả lời rất rõ.
"Cảm ơn." Đào Dục Huyên nói xong, đi thẳng vào phòng làm việc, bọn vệ sĩ biết rõ thân phận của cậu, cũng không ngăn cản cậu.
Vào phòng làm việc, cậu nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang nhắm mắt nhíu mày lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiểng chân lên, cậu nhìn thấy trên bàn làm việc của anh đặt một tài liệu về vụ án nổ lớn, lập tức nhíu mày lại. Cầm tài liệu lên đọc.
Động tác của cậu làm Vũ Văn Vĩ Thần chú ý, trong nháy mắt anh mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn vào mặt Đào Dục Huyên.
"Con làm gì đó?" Nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên, trong giọng nói anh mang theo nghi nghì cùng tra hỏi.
"Đây là pháo hoa sao?" Đào Dục Huyên ngây thơ chỉ vào ảnh chụp hiện trường vụ nổ, vô tội hỏi.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng chợt thả lỏng, thật ra sở dĩ anh nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên, là bởi vì anh cảm giác được lúc Đào Dục Huyên nhìn vào những tài liệu kia, trong ánh mắt cậu phát ra một tia hoàn toàn không phù hợp suy và độ tuổi, theo lý, một đứa bé như cậu, đừng nói là xem hiểu những tài liệu này, cho dù muốn biết tất cả những chữ này, điều này dường như là không thể nào.
Hiện tại, nghe được Đào Dục Huyên tò mò chỉ vào ảnh chụp rồi hỏi mình, anh cho rằng mình vừa mới bị hoa mắt, vì vậy cười nói với cậu: "Đây không phải là pháo hoa, đây là vết tích của bom nổ."
Anh không giống như Đào Du Du, nếu là Đào Du Du, nhất định sẽ nói dối con trai mình, tùy tiện thêu dệt lý do nào đó cho qua.
Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần vẫn dựa trên nguyên tắc người cha nghiêm túc với đứa nhỏ, kiên nhẫn giải thích.
"Bom....... Cha và người ta đánh sao?" Đào Dục Huyên cố ý chớp chớp đôi mắt to, nhưng trong lòng bắt đầu hoạt động nhanh chóng, muốn làm rõ chuyện này.
"Đánh? A.... ... Không có, chỉ là tên kia có chút không nghe lời đang chơi trò trẻ con." Nghe Đào Dục Huyên gọi mình là cha tự nhiên như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần chưa từng làm ba nên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, anh nhanh chóng lấy lại tài liệu trong tay cậu bé, rồi nói.
Đứa bé này thông minh hơn nhiều hơn anh nghĩ, vì vậy cũng không cần phải cho cậu bé biết nhiều là tốt nhất.
"Cha, dường như mẹ không được vui, vì sao vậy?" Nhìn thấy tập tài liệu đã bị Vũ Văn Vĩ Thần lấy đi, cậu có chút không cam lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục hỏi.
"Hả? Cô ấy không vui sao? Cha cũng không biết." Vũ Văn Vĩ Thần giả ngu, anh cố ý giả vờ kinh ngạc nhìn Đào Dục Huyên, bộ dạng anh cái gì cũng không biết.
Đào Dục Huyên nhìn anh diễn xuất sứt sẹo của anh, khóe miệng nhếch lên, trên trán cũng hoa hoa lệ lệ chảy mồ hôi lạnh.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Hồ Ứng ôm cặp văn kiện đi vào phòng làm việc, anh ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng đang mở lớn, sau khi nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta đi đến.
"Nhân viên gửi bưu phẩm kia đã khai ra rồi, anh ta nói quả bom này là có người cho anh ta tiền, nên anh ta mới đưa đến đây, anh ta cũng không biết là bom, chỉ gửi cho quản gia đào gói hàng." Anh ta vừa lấy khẩu cung được ghi lại đặt trên bàn mở ra cho Vũ Văn Vĩ Thần xem, vừa báo cáo lại.
"Là sao? Người để cho anh ta gửi gói hàng này ở đâu? Anh ta có nói là ai không?" Vũ Văn Vĩ Thần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tài liệu lấy lời khai trước mặt, sau đó ngẩng đầu lên hỏi.