Buổi chiều, bởi vì ngày hôm qua cặp song sinh bắt đầu ở trong phủ Tổng Thống, vì vậy bà cô của bọn nhỏ, chính là cô của Đào Du Du, vẫn không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tự mình chạy đến Phủ Tổng Thống thăm bọn nhỏ.
Sau khi Đào Du Du nhìn thấy Đào Tú Quyên, hơi do dự một chút, vẫn nên đem chuyện nổ lớn xảy ra ngày hôm qua nói với bà.
Đào Tú Quyên nghe xong, lập tức nói: "Cô đưa bọn nhỏ đi, con ở đây, nếu bọn họ nhắm con, ngược lại bọn nhỏ ở đây lại càng nguy hiểm."
"Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần đã nói, anh ấy sẽ bảo vệ chúng con.... ......" Lúc Đào Du Du nói những lời này, hoàn toàn không nghĩ đến, cô có bao nhiêu tin tưởng và ỷ lại Vũ Văn Vĩ Thần.
"Không nghĩ tới ngài Tổng Thống lại có thể để ý đến các con như vậy, đến bây giờ cô vẫn không tin được lúc trước ngài ấy thổ lộ là thật, các con.... .......Lúc ở Thành Quốc đã yêu nhau sao?" Đào Tố Quyên đột nhiên trở nên bát quái, hai mắt bà sáng long lanh nhìn Đào Du Du.
Được rồi, đúng thật, nhiều chuyện là bản tính của phụ nữ, thật là đúng!
"A.......ha ha.... ....." Khóe miệng của Đào Du Du giật giật, không dám nói ra chân tướng của sự việc.
Vừa gặp đã yêu, mẹ nó, như thế mà là vừa gặp đã yêu sao?
Vũ Văn Vĩ Thần thật đúng là một tên khinh người lấy oán trả ơn.
"Con đứa nhỏ này, chỉ biết biết ngốc, làm sao không nói sớm với cô chứ, aiz, khó có được ngài Tổng Thống có thể chấp nhận hai đứa con của con, cô nghĩ ba con ở dưới suối vàng cũng cảm thấy vui mừng rồi. Du Du à, cô thật vui, cuối cùng con cũng tìm được hạnh phúc cho bản thân, chỉ là con và ngài Tổng Thống, có thể phía trước còn một đoạn đường gian nan cần phải đi, cô hy vọng con có thể kiên trì, ngàn vạn lần đừng tùy tiện vứt bỏ.” Lúc Đào Tú Quyên nói những lời này, hốc mắt hơi đỏ lên, giống như một người mẹ sắp gả con gái mình đi, cảm động vui mừng.
“Cô…” Đào Du Du bị Đào Tú Quyên nói những lời này khiến cô không biết phải làm sao. Cô không dám giải thích với bà là bị Vũ Văn Vĩ Thần lừa đến đây, rồi lại không dám để cho bà hiểu lầm.
Giờ phút này Đào Tú Quyên tràn đầy mong đợi đối với cô và Vũ Văn Vĩ Thần, đến lúc đó bà biết rõ tất cả đều là môt hồi âm mưu, bà có thể chịu đựng được không?
………….
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sa lon trong đại sảnh, nghĩ nghĩ, còn muốn qua chào hỏi.
“Vị này không phải là phu nhân của Nghị viên Ngô sao?” Anh mỉm cười, giọng điệu nói chuyện lễ phép và khách sáo.
“Ngài Tổng Thống, ngài khỏe.” Đào Tú Quyên nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, trên mặt lập tức nở nụ cười.
“Người là cô của quản gia Đào, không cần phải gọi con là Tổng Thống xa lạ như vậy, đã đến đây, thì ở lại dùng bữa tối thôi.” Rất ít khi vứt bỏ vẻ mặt kiêu ngoại của một ngài Tổng Thống trước mặt Đào Du Du, bày ra vẻ mặt bình dị gần gũi nói.
Đào Du Du thầm bĩu môi, trong lòng nói thầm: anh ta lại giả vờ đáng thương.
“Tổng thống, ngài quá khách sáo, tôi chỉ đến thăm bọn nhỏ. Nghe Du Du nói, gần đây xảy ra một ít chuyện, cảm ơn ngài đã chăm sóc Du Du và các con của cô ấy, bọn họ ở bên cạnh ngài, tôi cũng cảm thấy yên tâm.”
Đào Tú Quyên thấy Vũ Văn Vĩ Thần khách sáo với bà như vậy, tôn trọng bà như vậy, cảm thấy thật vui vẻ, đối với đứa cháu rể Vũ Văn Vĩ Thần này vô cùng hài lòng.
“Người làm sao, gọi con Vĩ Thần là được rồi. Chăm sóc Du Du và bọn họ chính là việc con phải làm.” Vũ Văn Vĩ Thần vui vẻ, lúc nói lời này, ánh mắt lại nhìn về phía Đào Du Du, một bộ dạng có ý điều chi.
Đào Du Du nghe anh nói lời này, khóe miệng thầm nhếch lên, rất muốn phá bỏ lời nói dối của anh nhưng lại không dám, chỉ có đứng một bên giả vờ không nghe thấy.
“Có lời này của ngài là tôi yên tâm rồi, ba của Du Du đã qua đời năm năm, nói đến, năm đó ba của cô ấy cũng là người ủng hộ trung thành với ba của ngài, vì vậy, cũng là duyên phận của các người. Tôi nghĩ, nếu ba của Du Du biết rõ cuối cùng hai người nhất định sẽ sống chung với nhau, nhất định sẽ rất vui mừng.” Đào Tú Quyên nói đến người anh của bà, bà cảm thấy ba của Đào Du Du chết rất oan uổng. Tuy rằng rốt cuộc đã bắt được người hành hung, hơn nữa còn phán tử hình, nhưng kẻ chủ mưu lớn nhất đứng sai chuyện này vẫn còn đảm nhiệm chức vụ Phó Tổng Thống, khiến bà hận vô cùng.
“Có lẽ, tất cả đã định từ sớm, năm đó ba của Du Du vì ủng hộ ba của con mà bị ám sát, bây giờ đến lượt con chăm sóc con gái và cháu ngoại của ông ấy, coi như là trả nợ. Cô nói đúng không, Du Du.” Vũ Văn Vĩ Thần nói, cố ý nhìn về phía Đào Du Du đang đứng bên cạnh mình ngây ngốc như không tồn tại ở đây.
“Hả? A, dạ.” Trong lòng Đào Du Du đang âm thầm khinh thường Vũ Văn Vĩ Thần, lúc này nghe anh nói chuyển sang cô lập tức phản ứng, gật đầu bày tỏ anh nói rất đúng.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dạng đau khổ của bô không nói ra được nên cảm thấy buồn cười, tiếp vừa nói chuyện được vài câu, cặp song sinh từ ngoài cửa chạy vào.
Nhìn thấy Đào Tú Quyên, trong lòng Tiểu Nho vô cùng vui vẻ, cô bé cách một bước xa lao đến, ôm chầm lấy Đào Tú Quyên, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt bà: “Bà cô, Tiểu Nho rất nhớ người đó.”
“Ngoan, cục cưng, bà cô cũng nhớ con lắm.” Đào Tú Quyên bị Tiểu Nho bám vào người khiến cho trong lòng mềm nhũn, mĩm cười.
“Bà cô, người đến thăm chúng con sao? Hay là đón chúng con về nhà?” Tiểu Nho nằm trong ngực Đào Tú Quyên cọ qua cọ lại sau đó ngẩng đầu hỏi.
“Vốn là định đến đón các con về nhà, nhưng xem ra các con ở đây rất vui, vì vậy không muốn đón các con về nhà nữa. Thế nào? Con rất muốn về nhà sao?” Đào Tú Quyên nói, cố ý trêu ghẹo Tiểu Nho.
“Con thích ở đây, con thích chơi đùa với chị xinh đẹp và mẹ nữa.” Tiểu Nho rất không có lương tâm, ở trong mắt cô bé, cái gì cũng không quan trọng băng việc chơi đùa.
“Con muốn về nhà.” Đào Dục Huyên đứng bên cạnh vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng, giọng nói của cậu buồn bã, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
“Ách… Dục Huyên, vì sao con không muốn ở đây?” Đào Du Du tưởng rằng Đào Dục Huyên và Tiểu Nho rất thích ở đây, nhưng không nghĩ tới cậu bé lại muốn rời đi.
Sau khi Đào Du Du nhìn thấy Đào Tú Quyên, hơi do dự một chút, vẫn nên đem chuyện nổ lớn xảy ra ngày hôm qua nói với bà.
Đào Tú Quyên nghe xong, lập tức nói: "Cô đưa bọn nhỏ đi, con ở đây, nếu bọn họ nhắm con, ngược lại bọn nhỏ ở đây lại càng nguy hiểm."
"Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần đã nói, anh ấy sẽ bảo vệ chúng con.... ......" Lúc Đào Du Du nói những lời này, hoàn toàn không nghĩ đến, cô có bao nhiêu tin tưởng và ỷ lại Vũ Văn Vĩ Thần.
"Không nghĩ tới ngài Tổng Thống lại có thể để ý đến các con như vậy, đến bây giờ cô vẫn không tin được lúc trước ngài ấy thổ lộ là thật, các con.... .......Lúc ở Thành Quốc đã yêu nhau sao?" Đào Tố Quyên đột nhiên trở nên bát quái, hai mắt bà sáng long lanh nhìn Đào Du Du.
Được rồi, đúng thật, nhiều chuyện là bản tính của phụ nữ, thật là đúng!
"A.......ha ha.... ....." Khóe miệng của Đào Du Du giật giật, không dám nói ra chân tướng của sự việc.
Vừa gặp đã yêu, mẹ nó, như thế mà là vừa gặp đã yêu sao?
Vũ Văn Vĩ Thần thật đúng là một tên khinh người lấy oán trả ơn.
"Con đứa nhỏ này, chỉ biết biết ngốc, làm sao không nói sớm với cô chứ, aiz, khó có được ngài Tổng Thống có thể chấp nhận hai đứa con của con, cô nghĩ ba con ở dưới suối vàng cũng cảm thấy vui mừng rồi. Du Du à, cô thật vui, cuối cùng con cũng tìm được hạnh phúc cho bản thân, chỉ là con và ngài Tổng Thống, có thể phía trước còn một đoạn đường gian nan cần phải đi, cô hy vọng con có thể kiên trì, ngàn vạn lần đừng tùy tiện vứt bỏ.” Lúc Đào Tú Quyên nói những lời này, hốc mắt hơi đỏ lên, giống như một người mẹ sắp gả con gái mình đi, cảm động vui mừng.
“Cô…” Đào Du Du bị Đào Tú Quyên nói những lời này khiến cô không biết phải làm sao. Cô không dám giải thích với bà là bị Vũ Văn Vĩ Thần lừa đến đây, rồi lại không dám để cho bà hiểu lầm.
Giờ phút này Đào Tú Quyên tràn đầy mong đợi đối với cô và Vũ Văn Vĩ Thần, đến lúc đó bà biết rõ tất cả đều là môt hồi âm mưu, bà có thể chịu đựng được không?
………….
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sa lon trong đại sảnh, nghĩ nghĩ, còn muốn qua chào hỏi.
“Vị này không phải là phu nhân của Nghị viên Ngô sao?” Anh mỉm cười, giọng điệu nói chuyện lễ phép và khách sáo.
“Ngài Tổng Thống, ngài khỏe.” Đào Tú Quyên nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, trên mặt lập tức nở nụ cười.
“Người là cô của quản gia Đào, không cần phải gọi con là Tổng Thống xa lạ như vậy, đã đến đây, thì ở lại dùng bữa tối thôi.” Rất ít khi vứt bỏ vẻ mặt kiêu ngoại của một ngài Tổng Thống trước mặt Đào Du Du, bày ra vẻ mặt bình dị gần gũi nói.
Đào Du Du thầm bĩu môi, trong lòng nói thầm: anh ta lại giả vờ đáng thương.
“Tổng thống, ngài quá khách sáo, tôi chỉ đến thăm bọn nhỏ. Nghe Du Du nói, gần đây xảy ra một ít chuyện, cảm ơn ngài đã chăm sóc Du Du và các con của cô ấy, bọn họ ở bên cạnh ngài, tôi cũng cảm thấy yên tâm.”
Đào Tú Quyên thấy Vũ Văn Vĩ Thần khách sáo với bà như vậy, tôn trọng bà như vậy, cảm thấy thật vui vẻ, đối với đứa cháu rể Vũ Văn Vĩ Thần này vô cùng hài lòng.
“Người làm sao, gọi con Vĩ Thần là được rồi. Chăm sóc Du Du và bọn họ chính là việc con phải làm.” Vũ Văn Vĩ Thần vui vẻ, lúc nói lời này, ánh mắt lại nhìn về phía Đào Du Du, một bộ dạng có ý điều chi.
Đào Du Du nghe anh nói lời này, khóe miệng thầm nhếch lên, rất muốn phá bỏ lời nói dối của anh nhưng lại không dám, chỉ có đứng một bên giả vờ không nghe thấy.
“Có lời này của ngài là tôi yên tâm rồi, ba của Du Du đã qua đời năm năm, nói đến, năm đó ba của cô ấy cũng là người ủng hộ trung thành với ba của ngài, vì vậy, cũng là duyên phận của các người. Tôi nghĩ, nếu ba của Du Du biết rõ cuối cùng hai người nhất định sẽ sống chung với nhau, nhất định sẽ rất vui mừng.” Đào Tú Quyên nói đến người anh của bà, bà cảm thấy ba của Đào Du Du chết rất oan uổng. Tuy rằng rốt cuộc đã bắt được người hành hung, hơn nữa còn phán tử hình, nhưng kẻ chủ mưu lớn nhất đứng sai chuyện này vẫn còn đảm nhiệm chức vụ Phó Tổng Thống, khiến bà hận vô cùng.
“Có lẽ, tất cả đã định từ sớm, năm đó ba của Du Du vì ủng hộ ba của con mà bị ám sát, bây giờ đến lượt con chăm sóc con gái và cháu ngoại của ông ấy, coi như là trả nợ. Cô nói đúng không, Du Du.” Vũ Văn Vĩ Thần nói, cố ý nhìn về phía Đào Du Du đang đứng bên cạnh mình ngây ngốc như không tồn tại ở đây.
“Hả? A, dạ.” Trong lòng Đào Du Du đang âm thầm khinh thường Vũ Văn Vĩ Thần, lúc này nghe anh nói chuyển sang cô lập tức phản ứng, gật đầu bày tỏ anh nói rất đúng.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dạng đau khổ của bô không nói ra được nên cảm thấy buồn cười, tiếp vừa nói chuyện được vài câu, cặp song sinh từ ngoài cửa chạy vào.
Nhìn thấy Đào Tú Quyên, trong lòng Tiểu Nho vô cùng vui vẻ, cô bé cách một bước xa lao đến, ôm chầm lấy Đào Tú Quyên, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt bà: “Bà cô, Tiểu Nho rất nhớ người đó.”
“Ngoan, cục cưng, bà cô cũng nhớ con lắm.” Đào Tú Quyên bị Tiểu Nho bám vào người khiến cho trong lòng mềm nhũn, mĩm cười.
“Bà cô, người đến thăm chúng con sao? Hay là đón chúng con về nhà?” Tiểu Nho nằm trong ngực Đào Tú Quyên cọ qua cọ lại sau đó ngẩng đầu hỏi.
“Vốn là định đến đón các con về nhà, nhưng xem ra các con ở đây rất vui, vì vậy không muốn đón các con về nhà nữa. Thế nào? Con rất muốn về nhà sao?” Đào Tú Quyên nói, cố ý trêu ghẹo Tiểu Nho.
“Con thích ở đây, con thích chơi đùa với chị xinh đẹp và mẹ nữa.” Tiểu Nho rất không có lương tâm, ở trong mắt cô bé, cái gì cũng không quan trọng băng việc chơi đùa.
“Con muốn về nhà.” Đào Dục Huyên đứng bên cạnh vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng, giọng nói của cậu buồn bã, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
“Ách… Dục Huyên, vì sao con không muốn ở đây?” Đào Du Du tưởng rằng Đào Dục Huyên và Tiểu Nho rất thích ở đây, nhưng không nghĩ tới cậu bé lại muốn rời đi.