Xe chậm rãi chạy về phía trước, lúc mặt trời ngã về tây, rốt cuộc cũng dừng lại một khu nghỉ dưỡng bên cạnh bờ hồ Tân Nguyệt của thành phố Định Khôn.
Sau khi Đào Du Du xuống xe, nhìn trước mặt một nhà hàng thủy tinh nằm trên mặt nước như một tác phẩm nghệ thuật, làm cô sững sờ đến ngẩn người.
"Quản gia Đào, xin mời." Hồ Ứng đứng trước mặt cô dẫn đường, Vũ Văn Vĩ Thần cất bước đi về phía khu nghỉ dưỡng.
Đào Du Du sửng sốt trong giây lát, sau đó nhấc làn váy bước theo Vũ Văn Vĩ Thần.
Đây là khu nghỉ dưỡng theo phong cách vườn hoa, lúc xe tiến vào, Đào Du Du không cẩn thận liếc nhìn cửa ra vào thấy một băng biểu ngữ có màu sắc sặc sỡ, trên đó viết sắp khai trương.
Có vẻ như khu nghỉ dưỡng này vẫn chưa chính thức mở cửa kinh doanh, Vũ Văn Vĩ Thần chọn nơi đây làm địa điểm hẹn hò quả thật không tệ, cho dù là cảnh vật xung quanh, phong cách, đều là tốt nhất, ở đây như rơi vào trạng thái phong kín, vì vậy rất an toàn.
Vào nhà hàng, Đào Du Du bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Trong phòng ăn to như vậy, ở giữa phòng lại đặt một cái bàn dài, khăn trải bàn màu trắng, trên bàn đạt hai cây nến lớn màu bạc, trên đế cắm nến cắm ba cây nến màu trắng nhạt.
Trên bàn ăn còn đặt một bó hoa hồng nhạt thật đẹp.
Lúc này ánh mặt trời nằm ở phía chân trời, ánh chiều ta xuyên qua từ cánh cửa thủy tinh lớn, chiếu vào sàn nhà thủy tinh trong suốt của nhà hàng, bên dưới sàn nhà có thể nhìn thấy hồ nước trong veo, dưới đáy hồ có cỏ nước đang trôi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có vài con cá bơi qua bơi lại, phong cảnh đẹp vô cùng.
Cả đời Đào Du Du chưa từng nhìn thấy cảnh tượng mơ mộng như vậy, cô cho rằng, cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong tranh vẽ.
Sau khi Đào Du Du đi vào phòng ăn, Hồ Hứng lại biến mất.
Cả phòng ăn to như vậy, trừ bỏ một nhân viên phục vụ đứng một bên, cũng chỉ còn lại Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần, mà Đào Du Du suy nghĩ vì sao ko có cô gái mà Vũ Văn Vĩ Thần đi xem mắt.
Cô bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ Vũ Văn Vĩ Thần chuẩn bị bữa tối hoa hoa lệ lệ này là vì cô sao?
Không thể nào, không phỉa, tại sao anh ta phải làm như vậy chứ?
Nhưng mà cho dù có thể hay không, có nên hay không, dù sao bây giờ cô cũng đã đến đây.
Hành động tiếp theo của Vũ Văn Vĩ Thần càng làm cho Đào Du Du cảm thấy ngạc nhiên.
Anh đi đến trước bàn ăn, tiếp đó kéo ghế ngồi ra, sau đó nhìn về phía Đào Du Du, dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống.
Đào Du Du đúng là được sủng ái mà lo sợ, Tổng Thống đại nhân vô cùng cao quý, chí cao vô thượng lại tự tay kéo ghế cho cô ngồi, đây chính là vinh hạnh đặc biệt, sửng sốt vài giây, thấy ánh mắt của nhân viên phục vụ rất có ý nghĩ sâu xa nhìn về phía cô thì cô mới phản ứng kịp, lập tức nhấc làn váy tao nhã ngồi xuống.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy người phụ nữ ngây ngốc này cuối cùng cũng có phản ứng, đôi lông mày đang nhăn lại tập tức giãn ra, sau đó tự mình đi đến chỗ ngồi cách xa ngồi xuống đối diện với cô. Hai người ngồi cách nhau trước bàn dài hơn ba mét, bắt đầu "vô cùng thâm tình" nhìn nhau.
Sau khi ngồi xuống, lại nghe thấy tiếng đàn violon êm ái và tiếng đàn dương cầm truyền đến cách đó không xa, nghiêng đầu theo tiếng nhạc, lại thấy hai nhạc sĩ ăn mặc đẹp đang ngồi cách đó không xa biểu diễn hết lòng vì bọn họ.
Khi đó, đã có người hầu bàn đẩy xe thức ăn chậm rãi đi đến, trước đó rót hai ly rượu vang cho hai người, sau đó bắt đầu chia ra dọn thức ăn lên bàn cho bọn họ.
Lúc này trong lòng Đào Du Du có một thắc mắc.
Cô nhớ rõ lúc trên đường đến đây, ở trên xe cô có hỏi Vũ Văn Vĩ Thần, đối tượng hẹn hò k phải con gái, có xinh đẹp hay không đợi lát nữa sẽ có một loạt bát quái, nhưng hôm nay ngồi đối diện với anh ta là mình, vì vậy, những câu trả lời ở trên xe của anh đều nhằm vào cô sao?
Nghĩ lại thấy không đúng, lúc anh trả lời mấy câu hỏi kia với thái độ vô cùng mập mờ, rõ ràng nói cô gái kia là đối tượng hẹn hò của anh, hơn nữa anh còn ra vẻ rất hài lòng đối với cô.... .....
Vì sao bây giờ tất cả lại biến thành như vậy?
Do dự một chút, sau khi bồi bàn đặt thức ăn lên bàn rồi đi ra ngoài, rốt cuộc cô cũng lấy dũng khí hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: "Tổng Thống, lúc đầu ở trên xe ngài nói muốn cùng hẹn hò với một cô gái ở đây, vì sao không thấy cô gái kia?"
"Cô ấy ở trong này." Ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần rời khỏi bàn ăn, nhìn chăm chú vào vẻ mặt nghi ngờ của Đào Du Du, trầm giọng đáp.
"Là sao? Ở trong này? Vì sao tôi không thấy?" Thật ra trong lòng Đào Du Du đã có câu trả lời, nhưng cô không thể tin được đối tượng mà hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần hẹn hò lại là cô, vì vậy đành giả ngu hỏi.
"Ở trong mắt tôi." Nhìn Đào Du Du đang làm bộ dạng giả ngu kia, Vũ Văn Vĩ Thần lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt từ chăm chú chuyển sang thâm tình.
Đào Du Du bị ánh mắt này của anh làm cho chấn động, trái tim nhỏ bé đột nhiên đập mãnh liệt.
Cô biết rõ ý của anh, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có một người, người đó chính là cô.
"Món ăn ở đây dường như rất ngon, tôi......Tôi ăn trước đây.... ..." Tim càng đập nhanh, Đào Du Du bị ánh mắt của anh làm cho mặt cô bắt đầu nóng lên, cho nên vì né tránh tầm mắt của anh, cô bắt đầu đem lực chú ý của mình dời đến những món ăn ngon ở trước mặt, hơn nữa còn cố ý nói lớn tiếng, giống như đang nhắc nhở Vũ Văn Vĩ Thần dùng cơm trước.
Vũ Văn Vĩ Thần thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, dưới ánh nến, anh thấy trên mặt Đào Du Du ửng đỏ trông rất đẹp mắt, giống như quả táo đỏ dụ dỗ người.
Cách đó không xa, tiếng nhạc du dương vẫn còn vang lên, nhưng mà trên bàn cơm hai người đều có suy nghĩ riêng.
Giờ phút này tâm tình Đào Du Du rất khẩn trương, không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay cô mới phát hiện, lúc Vũ Văn Vĩ Thần không nổi giận với cô, rõ ràng rất đẹp trai, nhìn vào ánh mắt của anh cũng hết sức mê người, đây là thế nào.
Sau khi Đào Du Du xuống xe, nhìn trước mặt một nhà hàng thủy tinh nằm trên mặt nước như một tác phẩm nghệ thuật, làm cô sững sờ đến ngẩn người.
"Quản gia Đào, xin mời." Hồ Ứng đứng trước mặt cô dẫn đường, Vũ Văn Vĩ Thần cất bước đi về phía khu nghỉ dưỡng.
Đào Du Du sửng sốt trong giây lát, sau đó nhấc làn váy bước theo Vũ Văn Vĩ Thần.
Đây là khu nghỉ dưỡng theo phong cách vườn hoa, lúc xe tiến vào, Đào Du Du không cẩn thận liếc nhìn cửa ra vào thấy một băng biểu ngữ có màu sắc sặc sỡ, trên đó viết sắp khai trương.
Có vẻ như khu nghỉ dưỡng này vẫn chưa chính thức mở cửa kinh doanh, Vũ Văn Vĩ Thần chọn nơi đây làm địa điểm hẹn hò quả thật không tệ, cho dù là cảnh vật xung quanh, phong cách, đều là tốt nhất, ở đây như rơi vào trạng thái phong kín, vì vậy rất an toàn.
Vào nhà hàng, Đào Du Du bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Trong phòng ăn to như vậy, ở giữa phòng lại đặt một cái bàn dài, khăn trải bàn màu trắng, trên bàn đạt hai cây nến lớn màu bạc, trên đế cắm nến cắm ba cây nến màu trắng nhạt.
Trên bàn ăn còn đặt một bó hoa hồng nhạt thật đẹp.
Lúc này ánh mặt trời nằm ở phía chân trời, ánh chiều ta xuyên qua từ cánh cửa thủy tinh lớn, chiếu vào sàn nhà thủy tinh trong suốt của nhà hàng, bên dưới sàn nhà có thể nhìn thấy hồ nước trong veo, dưới đáy hồ có cỏ nước đang trôi nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có vài con cá bơi qua bơi lại, phong cảnh đẹp vô cùng.
Cả đời Đào Du Du chưa từng nhìn thấy cảnh tượng mơ mộng như vậy, cô cho rằng, cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong tranh vẽ.
Sau khi Đào Du Du đi vào phòng ăn, Hồ Hứng lại biến mất.
Cả phòng ăn to như vậy, trừ bỏ một nhân viên phục vụ đứng một bên, cũng chỉ còn lại Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần, mà Đào Du Du suy nghĩ vì sao ko có cô gái mà Vũ Văn Vĩ Thần đi xem mắt.
Cô bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ Vũ Văn Vĩ Thần chuẩn bị bữa tối hoa hoa lệ lệ này là vì cô sao?
Không thể nào, không phỉa, tại sao anh ta phải làm như vậy chứ?
Nhưng mà cho dù có thể hay không, có nên hay không, dù sao bây giờ cô cũng đã đến đây.
Hành động tiếp theo của Vũ Văn Vĩ Thần càng làm cho Đào Du Du cảm thấy ngạc nhiên.
Anh đi đến trước bàn ăn, tiếp đó kéo ghế ngồi ra, sau đó nhìn về phía Đào Du Du, dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống.
Đào Du Du đúng là được sủng ái mà lo sợ, Tổng Thống đại nhân vô cùng cao quý, chí cao vô thượng lại tự tay kéo ghế cho cô ngồi, đây chính là vinh hạnh đặc biệt, sửng sốt vài giây, thấy ánh mắt của nhân viên phục vụ rất có ý nghĩ sâu xa nhìn về phía cô thì cô mới phản ứng kịp, lập tức nhấc làn váy tao nhã ngồi xuống.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy người phụ nữ ngây ngốc này cuối cùng cũng có phản ứng, đôi lông mày đang nhăn lại tập tức giãn ra, sau đó tự mình đi đến chỗ ngồi cách xa ngồi xuống đối diện với cô. Hai người ngồi cách nhau trước bàn dài hơn ba mét, bắt đầu "vô cùng thâm tình" nhìn nhau.
Sau khi ngồi xuống, lại nghe thấy tiếng đàn violon êm ái và tiếng đàn dương cầm truyền đến cách đó không xa, nghiêng đầu theo tiếng nhạc, lại thấy hai nhạc sĩ ăn mặc đẹp đang ngồi cách đó không xa biểu diễn hết lòng vì bọn họ.
Khi đó, đã có người hầu bàn đẩy xe thức ăn chậm rãi đi đến, trước đó rót hai ly rượu vang cho hai người, sau đó bắt đầu chia ra dọn thức ăn lên bàn cho bọn họ.
Lúc này trong lòng Đào Du Du có một thắc mắc.
Cô nhớ rõ lúc trên đường đến đây, ở trên xe cô có hỏi Vũ Văn Vĩ Thần, đối tượng hẹn hò k phải con gái, có xinh đẹp hay không đợi lát nữa sẽ có một loạt bát quái, nhưng hôm nay ngồi đối diện với anh ta là mình, vì vậy, những câu trả lời ở trên xe của anh đều nhằm vào cô sao?
Nghĩ lại thấy không đúng, lúc anh trả lời mấy câu hỏi kia với thái độ vô cùng mập mờ, rõ ràng nói cô gái kia là đối tượng hẹn hò của anh, hơn nữa anh còn ra vẻ rất hài lòng đối với cô.... .....
Vì sao bây giờ tất cả lại biến thành như vậy?
Do dự một chút, sau khi bồi bàn đặt thức ăn lên bàn rồi đi ra ngoài, rốt cuộc cô cũng lấy dũng khí hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: "Tổng Thống, lúc đầu ở trên xe ngài nói muốn cùng hẹn hò với một cô gái ở đây, vì sao không thấy cô gái kia?"
"Cô ấy ở trong này." Ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần rời khỏi bàn ăn, nhìn chăm chú vào vẻ mặt nghi ngờ của Đào Du Du, trầm giọng đáp.
"Là sao? Ở trong này? Vì sao tôi không thấy?" Thật ra trong lòng Đào Du Du đã có câu trả lời, nhưng cô không thể tin được đối tượng mà hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần hẹn hò lại là cô, vì vậy đành giả ngu hỏi.
"Ở trong mắt tôi." Nhìn Đào Du Du đang làm bộ dạng giả ngu kia, Vũ Văn Vĩ Thần lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt từ chăm chú chuyển sang thâm tình.
Đào Du Du bị ánh mắt này của anh làm cho chấn động, trái tim nhỏ bé đột nhiên đập mãnh liệt.
Cô biết rõ ý của anh, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có một người, người đó chính là cô.
"Món ăn ở đây dường như rất ngon, tôi......Tôi ăn trước đây.... ..." Tim càng đập nhanh, Đào Du Du bị ánh mắt của anh làm cho mặt cô bắt đầu nóng lên, cho nên vì né tránh tầm mắt của anh, cô bắt đầu đem lực chú ý của mình dời đến những món ăn ngon ở trước mặt, hơn nữa còn cố ý nói lớn tiếng, giống như đang nhắc nhở Vũ Văn Vĩ Thần dùng cơm trước.
Vũ Văn Vĩ Thần thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, dưới ánh nến, anh thấy trên mặt Đào Du Du ửng đỏ trông rất đẹp mắt, giống như quả táo đỏ dụ dỗ người.
Cách đó không xa, tiếng nhạc du dương vẫn còn vang lên, nhưng mà trên bàn cơm hai người đều có suy nghĩ riêng.
Giờ phút này tâm tình Đào Du Du rất khẩn trương, không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay cô mới phát hiện, lúc Vũ Văn Vĩ Thần không nổi giận với cô, rõ ràng rất đẹp trai, nhìn vào ánh mắt của anh cũng hết sức mê người, đây là thế nào.