"Anh nói.... ......mãi mãi sao?" Đào Du Du từ trong sững sờ dần dần hồi phục lại tinh thần, hai mắt hơi mơ màng nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.
"Phải, mãi mãi." Anh gật đầu nhẹ, trong ánh mắt trong suốt, con ngươi rất kiên định, như nói lên lời thế của anh.
"A.....Ha ha....Tôi....Nếu tôi nói không thì sao?" Cô không dám chắc cái anh gọi là mãi mãi ở bên cạnh anh cụ thể là có ý gì, nếu chỉ muốn giữ cô ở lại làm quản gia, như vậy anh hoàn toàn không cần tốn sức lực nào, vừa ánh nến dưới bữa tối, vừa lễ phục giày cao gót, còn có dây chuyền kim cương xinh đẹp. Trên cơ bản anh chỉ cần ra lệnh một tiếng thì cả đời này cô trốn không thoát. Tại sao phải tốn nhiều thủ đoạn như vậy? Còn nhìn bộ dáng thâm tình của anh vào lúc này, đây được coi là lấy sắc dụ dỗ không?
"Không thể." Anh nói xong, trên gương mặt xuất hiện nụ cười tà mị, sau đó cúi đầu xuống, môi anh nhẹ nhàng rơi trên bờ môi màu hồng phấn khẽ nhếch lên của cô, cô lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.
Môi hai người nhẹ nhàng dán cùng một chỗ, có lẽ anh sợ quấy nhiễu đến giây phút im lặng dịu dàng ngoan ngoãn của cô, nên không tiếp tục tiến thêm bước nữa, ngay lúc hai gò má cô nóng lên, anh đột nhiên rời khỏi môi cô, dùng một tay ấn đầu cô tựa vào lồng ngực anh, cúi đầu nói bên tai cô, lời nói bình thường như câu thần chú: "Đời này, em là của tôi rồi, đừng nghĩ đến người đàn ông khác, có biết không?"
"Tổng....Tổng Thống......Có phải ngài uống say không?" Cảm giác được ý tứ trong lời nói của anh rất mập mờ, Đào Du Du nhịn không được hoảng sợ, dường như cô đã quên một việc gì đó.
"Em cảm thấy tôi đang nói trong lúc say rượu sao?" Nâng mặt cô lên, buộc ánh mắt của cô chỉ có thể nhìn mình, anh cất giọng nghiêm túc hỏi ngược lại.
"Tôi cảm thấy......." Đào Du Du ngạc nhiên nhìn anh, nhưng vẫn gật đầu nói: "Anh đang nói mớ."
Sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần vốn đang nghiêm túc, suýt chút nữa đã bị cô phá hỏng.
Người phụ nữ này còn ngốc hơn so với sự tưởng tượng của anh, vừa đần độn, vừa chậm chạp.
Dù lời lót đệm phía trước có dài đến đâu đi nữa thì anh đều đã nói như vậy rồi, vì sao cô còn cảm thấy lời nói này của anh không phát ra từ đáy lòng chứ?
Đào Du Du nhìn khóe miệng của Vũ Văn Vĩ Thần giật giật, vẻ mặt nghiêm túc, cô lập tức cảm giác được ý tứ trong lời nói của Tổng Thống đại nhân rất nghiêm túc, trong lòng nhất thời hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi: "Vì vậy........Tổng Thống, lời ngài vừa nói là sự thật? Ý của ngài là? Ngài thích tôi? Vì vậy muốn tôi sống chung với tôi cả đời?"
Vũ Văn Vĩ Thần không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, dùng ánh mắt nói cho người phụ nữ chậm chạp này biết, YES!
Đào Du Du lập tức trợn to hai mắt, đây là lời tỏ tình bất ngờ không kịp chuẩn bị, đây là sự thay đổi không có dấu hiệu báo trước làm cho lòng cô hết sức không chịu đựng nổi.
Làm sao có thể chứ? Làm sao ngài Tổng Thống chí cao vô thượng lại thích cô chứ?
Không nói đến chuyện dáng người, mặt mũi và con cái, chỉ cần mấy ngày nay hai người đã làm những việc tổn thương nhau, nói bọn họ vì vậy mà bỏ xuống hết những thù hận có lẽ sẽ có không ít người tin tưởng, nhưng muốn nói bọn họ thay đổi từ kẻ thù thành người yêu, sự thay đổi này thật sự là rất quỷ dị.
"Em vui không?" Anh biết cô đã hiểu ý mình, mà hiện tại anh đang cần một đáp án.
"Vui........không đúng, tôi không vui......" Đào Du Du vốn chân chó chuẩn bị nói mình rất vui, nhưng mà nghĩ lại, bây giờ là lúc nào rồi, đây là lời tỏ tình ở một nơi quan trọng, tuy rằng cô biết mình không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật vì lời nói của mình, nhưng lại thẹn quá hóa giận muốn Vũ Văn Vĩ Thần chịu trách nhiệm.
"Không vui? Vì sao?" Việc này làm cho Vũ Văn Vĩ Thần rất chán nản, anh lấy hết dũng khí quyết định dùng cách thức tỏ tình buồn nôn nhất trên đời, đổi lại kết quả là một câu nói "không vui....." của đối phương. Đây là sự mỉa mai nhất mà.
Trên đời này, có người phụ nữ nào có can đảm từ chối lời cầu xin của anh, sợ là chưa sinh ra, Đào Du Du này ăn tim gấu gan báo sao? Lại dám quả quyết cự tuyệt anh như vậy.
"Bởi vì tôi hoàn toàn không tin lời nói của anh, anh đừng giả vờ, tôi biết rõ anh cố ý trêu chọc tôi thôi, hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Làm gì mà lớn như vậy rồi con chơi trò trẻ con chứ, thật là.... ..." Đào Du Du nói, nhẹ nhàng đẩy tay đang ôm eo cô ra, xoay người chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng mà cô lại bị Vũ Văn Vĩ Thần dùng một tay bắt trở về.
Lúc này, trong chớp mắt trong phòng ăn không thấy một bóng người, không biết đã biến mất từ lúc nào, ngay cả hai người nhạc công cũng không có tung tích.
Lần này Vũ Văn Vĩ Thần không khách khí như lần trước nữa, anh dùng một tay túm Đào Du Du đến trước mặt mình, sau đó ôm lấy mặt cô, đôi môi vững vàng dán chặt lên môi cô, sau đó bắt đầu dùng sức hôn cô.
"Ưm.... ..." Đào Du Du bị việc này làm cho sợ hãi, vừa mới giống như chuồn chuồn lướt, giờ phút này hoàn toàn là cuồng phong bão táp, đến giờ phút này cô mới biết là cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai, Vũ Văn Vĩ Thần không nói đùa với cô, anh đang nghiêm túc.
"Thả.......Ưm........Buông ra.... ...." Đào Du Du bi nụ hôn chặt chẽ kia hôn đến làm cô không thở nổi, cô giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng một chút sức lực cũng không có.
Nửa phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần mới buông cô ra, sau đó ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn cô rồi nói: "Bây giờ còn cho là tôi đùa giỡn với em nữa không?"
"Khốn nạn......" Đào Du Du tức giận đột nhiên khóc rống lên, hai tay nắm chặt nắm đấm, nặng nề đánh vào ngực anh.
Nước mắt của cô vừa nhanh vừa mãnh liệt, rốt cuộc Vũ Văn Vĩ Thần trở tay không kịp, cô vừa khóc, vừa nói: "Anh dựa vào cái gì hôn tôi? Mỗi lần đều như vậy, anh cho rằng anh là ai? Anh lại xem tôi là cái gì? Tôi ở trong mắt anh không có tôn nghiêm như vậy sao? Tôi hận anh, tôi hận anh.... ..."
Lời của cô và nước mắt như một con dao nhỏ đâm thẳng vào tim Vũ Văn Vĩ Thần, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một đêm kia cách đây năm năm, khi đó cô cũng bất lực như vậy, nước mắt cũng thương tâm như vậy, mà khi đó anh lại không thể ngăn cản được mình làm tổn thương cô.
Đúng vậy, hồ đồ quá, sớm muộn gì cũng phải trả giá, cho dù anh là ai đi chăng nữa.
Vũ Văn Vĩ Thần, bây giờ mới biết đau lòng, đừng nóng vội, trò chơi vừa mới bắt đầu!!!
"Phải, mãi mãi." Anh gật đầu nhẹ, trong ánh mắt trong suốt, con ngươi rất kiên định, như nói lên lời thế của anh.
"A.....Ha ha....Tôi....Nếu tôi nói không thì sao?" Cô không dám chắc cái anh gọi là mãi mãi ở bên cạnh anh cụ thể là có ý gì, nếu chỉ muốn giữ cô ở lại làm quản gia, như vậy anh hoàn toàn không cần tốn sức lực nào, vừa ánh nến dưới bữa tối, vừa lễ phục giày cao gót, còn có dây chuyền kim cương xinh đẹp. Trên cơ bản anh chỉ cần ra lệnh một tiếng thì cả đời này cô trốn không thoát. Tại sao phải tốn nhiều thủ đoạn như vậy? Còn nhìn bộ dáng thâm tình của anh vào lúc này, đây được coi là lấy sắc dụ dỗ không?
"Không thể." Anh nói xong, trên gương mặt xuất hiện nụ cười tà mị, sau đó cúi đầu xuống, môi anh nhẹ nhàng rơi trên bờ môi màu hồng phấn khẽ nhếch lên của cô, cô lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.
Môi hai người nhẹ nhàng dán cùng một chỗ, có lẽ anh sợ quấy nhiễu đến giây phút im lặng dịu dàng ngoan ngoãn của cô, nên không tiếp tục tiến thêm bước nữa, ngay lúc hai gò má cô nóng lên, anh đột nhiên rời khỏi môi cô, dùng một tay ấn đầu cô tựa vào lồng ngực anh, cúi đầu nói bên tai cô, lời nói bình thường như câu thần chú: "Đời này, em là của tôi rồi, đừng nghĩ đến người đàn ông khác, có biết không?"
"Tổng....Tổng Thống......Có phải ngài uống say không?" Cảm giác được ý tứ trong lời nói của anh rất mập mờ, Đào Du Du nhịn không được hoảng sợ, dường như cô đã quên một việc gì đó.
"Em cảm thấy tôi đang nói trong lúc say rượu sao?" Nâng mặt cô lên, buộc ánh mắt của cô chỉ có thể nhìn mình, anh cất giọng nghiêm túc hỏi ngược lại.
"Tôi cảm thấy......." Đào Du Du ngạc nhiên nhìn anh, nhưng vẫn gật đầu nói: "Anh đang nói mớ."
Sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần vốn đang nghiêm túc, suýt chút nữa đã bị cô phá hỏng.
Người phụ nữ này còn ngốc hơn so với sự tưởng tượng của anh, vừa đần độn, vừa chậm chạp.
Dù lời lót đệm phía trước có dài đến đâu đi nữa thì anh đều đã nói như vậy rồi, vì sao cô còn cảm thấy lời nói này của anh không phát ra từ đáy lòng chứ?
Đào Du Du nhìn khóe miệng của Vũ Văn Vĩ Thần giật giật, vẻ mặt nghiêm túc, cô lập tức cảm giác được ý tứ trong lời nói của Tổng Thống đại nhân rất nghiêm túc, trong lòng nhất thời hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi: "Vì vậy........Tổng Thống, lời ngài vừa nói là sự thật? Ý của ngài là? Ngài thích tôi? Vì vậy muốn tôi sống chung với tôi cả đời?"
Vũ Văn Vĩ Thần không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, dùng ánh mắt nói cho người phụ nữ chậm chạp này biết, YES!
Đào Du Du lập tức trợn to hai mắt, đây là lời tỏ tình bất ngờ không kịp chuẩn bị, đây là sự thay đổi không có dấu hiệu báo trước làm cho lòng cô hết sức không chịu đựng nổi.
Làm sao có thể chứ? Làm sao ngài Tổng Thống chí cao vô thượng lại thích cô chứ?
Không nói đến chuyện dáng người, mặt mũi và con cái, chỉ cần mấy ngày nay hai người đã làm những việc tổn thương nhau, nói bọn họ vì vậy mà bỏ xuống hết những thù hận có lẽ sẽ có không ít người tin tưởng, nhưng muốn nói bọn họ thay đổi từ kẻ thù thành người yêu, sự thay đổi này thật sự là rất quỷ dị.
"Em vui không?" Anh biết cô đã hiểu ý mình, mà hiện tại anh đang cần một đáp án.
"Vui........không đúng, tôi không vui......" Đào Du Du vốn chân chó chuẩn bị nói mình rất vui, nhưng mà nghĩ lại, bây giờ là lúc nào rồi, đây là lời tỏ tình ở một nơi quan trọng, tuy rằng cô biết mình không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật vì lời nói của mình, nhưng lại thẹn quá hóa giận muốn Vũ Văn Vĩ Thần chịu trách nhiệm.
"Không vui? Vì sao?" Việc này làm cho Vũ Văn Vĩ Thần rất chán nản, anh lấy hết dũng khí quyết định dùng cách thức tỏ tình buồn nôn nhất trên đời, đổi lại kết quả là một câu nói "không vui....." của đối phương. Đây là sự mỉa mai nhất mà.
Trên đời này, có người phụ nữ nào có can đảm từ chối lời cầu xin của anh, sợ là chưa sinh ra, Đào Du Du này ăn tim gấu gan báo sao? Lại dám quả quyết cự tuyệt anh như vậy.
"Bởi vì tôi hoàn toàn không tin lời nói của anh, anh đừng giả vờ, tôi biết rõ anh cố ý trêu chọc tôi thôi, hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Làm gì mà lớn như vậy rồi con chơi trò trẻ con chứ, thật là.... ..." Đào Du Du nói, nhẹ nhàng đẩy tay đang ôm eo cô ra, xoay người chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng mà cô lại bị Vũ Văn Vĩ Thần dùng một tay bắt trở về.
Lúc này, trong chớp mắt trong phòng ăn không thấy một bóng người, không biết đã biến mất từ lúc nào, ngay cả hai người nhạc công cũng không có tung tích.
Lần này Vũ Văn Vĩ Thần không khách khí như lần trước nữa, anh dùng một tay túm Đào Du Du đến trước mặt mình, sau đó ôm lấy mặt cô, đôi môi vững vàng dán chặt lên môi cô, sau đó bắt đầu dùng sức hôn cô.
"Ưm.... ..." Đào Du Du bị việc này làm cho sợ hãi, vừa mới giống như chuồn chuồn lướt, giờ phút này hoàn toàn là cuồng phong bão táp, đến giờ phút này cô mới biết là cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai, Vũ Văn Vĩ Thần không nói đùa với cô, anh đang nghiêm túc.
"Thả.......Ưm........Buông ra.... ...." Đào Du Du bi nụ hôn chặt chẽ kia hôn đến làm cô không thở nổi, cô giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng một chút sức lực cũng không có.
Nửa phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần mới buông cô ra, sau đó ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn cô rồi nói: "Bây giờ còn cho là tôi đùa giỡn với em nữa không?"
"Khốn nạn......" Đào Du Du tức giận đột nhiên khóc rống lên, hai tay nắm chặt nắm đấm, nặng nề đánh vào ngực anh.
Nước mắt của cô vừa nhanh vừa mãnh liệt, rốt cuộc Vũ Văn Vĩ Thần trở tay không kịp, cô vừa khóc, vừa nói: "Anh dựa vào cái gì hôn tôi? Mỗi lần đều như vậy, anh cho rằng anh là ai? Anh lại xem tôi là cái gì? Tôi ở trong mắt anh không có tôn nghiêm như vậy sao? Tôi hận anh, tôi hận anh.... ..."
Lời của cô và nước mắt như một con dao nhỏ đâm thẳng vào tim Vũ Văn Vĩ Thần, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một đêm kia cách đây năm năm, khi đó cô cũng bất lực như vậy, nước mắt cũng thương tâm như vậy, mà khi đó anh lại không thể ngăn cản được mình làm tổn thương cô.
Đúng vậy, hồ đồ quá, sớm muộn gì cũng phải trả giá, cho dù anh là ai đi chăng nữa.
Vũ Văn Vĩ Thần, bây giờ mới biết đau lòng, đừng nóng vội, trò chơi vừa mới bắt đầu!!!