Vốn dĩ anh ta biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ anh ta biết rõ, trời ơi anh ta cũng biết.... .....
Lúc này Đào Du Du cảm thấy từ đầu đến chân, cả người đều nóng bừng, không có mặt mũi xuất hiện trước mặt anh, lập tức che mặt chạy đi......
Vũ Văn Vĩ Thần thấy bộ dạng chạy trốn của cô, sau khi thấy cô đóng cửa phòng nhịn không được phát ra tiếng cười to.
... ...... ...... ........
Chạy xuống lầu, trên chân Đào Du Du không mang giày, đêm qua sau khi ra khỏi nhà hàng cô không có mang giày về.
Lúc này, đối với sự xuất hiện của cô, tất cả mọi người đều sợ hãi ngừng công việc trong tay quay đầu nhìn về phía cô.
"Ha ha......Này.... .....Này.... ......Tôi thử lễ phục mới.... ...." Gượng cười với mọi người tìm một lý do thích hợp để giải thích, nhưng cô đã quên, cô vừa từ trên lầu ba chạy xuống, nếu như thử lễ phục mới...... Làm sao có thể chạy đến lầu ba chứ? Tưởng mọi người ngu ngốc hay là đui mù?
Che mặt chạy về phía phòng ngủ của mình, sau khi đóng cửa phòng lại, cô dựa vào sau ván cửa, liên tục hít sâu vài hơi, tâm tình mới tình từ từ bình phục lại.
Nghĩ lại lời nói kia của Vũ Văn Vĩ Thần, rõ ràng anh biết rất rõ đêm qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nhưng mà, vì sao anh không chỉnh cho cô chết? Ngược lại còn muốn mặc lễ phục giúp cô? Đều này thật không hợp với tính cách của anh ta.
Phải biết rằng, cái tính cách cao ngạo xấu xa kia không ai bì nổi, làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ phiền phức là mình cường X anh ta chứ? Đây thật sự là vô cùng nhục nhã mà!
Cảm thấy sự việc hơi kỳ lạ, cô bắt đầu không ngừng nghĩ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Thậm chí cô còn tự an ủi bản thân, có lẽ đêm qua bọn họ thật sự không xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ cởi bỏ quần áo ra thôi.
Nhưng mà, càng nghĩ, cô lại càng nhớ rõ, giống như đêm qua cô đã mơ hai giấc mộng xuân, với lại, với lại thật giống như trong có gì đó bên trong cơ thể cô.
Cho nên, tại sao Vũ Văn Vĩ Thần làm cho sự việc như không có xảy ra chuyện gì?
Mặc kệ, dù sao cô cũng không có mặt mũi nhìn người khác.
Đào Du Du nghĩ đến cô đã từng cởi sạch trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, trong lúc nhất thời tận sâu trong lòng không cách nào chấp nhận được, có một loại cảm xúc muốn chết cho rồi.
Ngay lúc đầu óc cô không ngừng suy nghĩ miên man, không có cách nào đối mặt với sự thật, điện thoại nằm lẳng lặng trên giường chợt vang lên.
Đào Du Du lập tức đến bên giường, lấy điện thoại lên xem, vừa nhìn thấy một tin nhắn trên màn hình, mà người gửi lại là Vũ Văn Vĩ Thần.
Vừa nhìn thấy tên anh, trái tim cô không ngừng đập loạn.
Hai tay hơi run run đè xuống phím mở khóa, kết quả nhìn thấy một câu đơn giản: Sinh nhật vui vẻ, quà tặng đêm qua đã bị em cướp mất rồi, hy vọng lần sau không cần phải như vậy.
Đào Du Du đọc tin này, mặt lập tức đỏ lên, bàn tay bất giác xoa bụng mình.
Hoảng sợ vì hành động vô ý thức của mình, Đào Du Du lập tức vỗ vào mặt mình hai cái, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ cô tắm xong, đổi trang phục làm việc, lại thật lâu không dám đi ra cửa, cô có cảm giác sau khi bước chân ra khỏi cửa, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô như nhìn thấy quái vật, nhìn thấu tất cả bí mật của cô.
Trong lòng vùng vẫy nửa ngày, cuối cùng cô cũng lấy dũng khí mở cửa bước ra ngoài, sở dĩ cô có dũng khí như thế, nguyên nhân chủ yếu là dù sao cô cũng không thể trốn trong này cả đời được.
Ra khỏi phòng, lúc cô nhìn vào màn hình điện thoại, đúng tám giờ sáng.
Tuy cô hoàn toàn không có chút khẩu vị nào, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần đi vào nhà hàng dành cho nhân viên, bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô, vì vậy cô nhất định phải duy trì tâm tình vui vẻ.
Đi đến nhà hàng, nhìn thấy mọi người đang lục đục dùng cơm, tùy tiện ăn một chút gì, cô có cảm giác ánh mắt mọi người nhìn cô rất khác thường, vì né tránh ánh mắt cô cho là "khác thường" này, cô cầm bữa sáng nhanh chóng trốn về phòng làm việc của mình, quyết định giải quyết bữa sáng của cô ở đó.
Trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa sáng, liền nghe được có người gõ cửa.
"Mời vào." Tuy không biết sáng sớm ai đã đến quấy rầy cô, nhưng cô vẫn mở miệng nói về phía cửa.
Cửa phòng làm việc được nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy bộ trưởng Ngô với vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa phòng.
"Quản gia Đào, có phải đã quấy rầy cô dùng bữa sáng không?" Hai tay để sau lưng, cô cười hì hì tao nhã cất bước đi đến trước mặt Đào Du Du.
"Không có, làm sao vậy? Tìm tôi sớm như vậy có chuyện gì không?" Đào Du Du khoát tay, hoàn toàn không cho là đúng nói.
"Cái này.... ....Khụ....... Biết hôm nay là sinh nhật của cô, này nhé, đây là chút tâm ý của tất cả đồng sự trong bộ ẩm thực chúng tôi, hi vọng cô sẽ thích." Bộ trưởng Ngô nói xong, lấy vật sau lưng ra, đặt một hộp quà tinh xảo trước mặt cô.
Đào Du Du bị hộp quà xa xỉ này làm cho hấp dẫn, trong lúc nhất thời tràn đầy tò mò hỏi: "Làm sao các người biết hôm nay là sinh nhật của tôi? Trời ạ, còn mua quà tặng sang trọng như vậy, thật sự rất cảm ơn các người."
"Sinh nhật của cô là chúng tôi từ miệng Tiểu Bồ Đào mà biết được, con bé còn mời mọi người đi dự sinh nhật cô. Mở ra nhìn xem, xem cô có thích không." Bộ trưởng Ngô nói, sau đó ý bảo cô mở hộp quà ra.
Không cần phải nói món quà bộ trưởng Ngô tặng, vì vậy ở trước mặt cô ta, cô thoáng một cái đã mở được hộp quà, bên trong xuất hiện một cái hộp nhỏ bằng gỗ, mở hộp ra bên trên chính là thắc dây màu hồng, chỉ thấy một chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ nằm lẳng lặng bên trong.
"Ôi, màu bạc, thời gian trên mặt đồng hồ đều có khảm kim cương nữa chứ......." Đào Du Du tràn đầy vui vẻ cầm chiếc đồng hồ hưng phấn hét lên.
"Xem ra quản gia Đào rất thích, vậy tôi không quấy rầy quản gia Đào nữa, lần nữa chúc cô sinh nhật vui vẻ." Bộ trưởng Ngô và Đào Du Du nói chuyện chính xong, cô liền xin từ biệt.
"Rất thích đó, chưa từng có quà tặng đẹp như vậy, thay tôi gửi lời cảm ơn đến tất cả các đồng nghiệp trong bộ ẩm thực nha." Đào Du Du nói xong, liền gật đầu nói cảm ơn với cô ta.
Lúc này Đào Du Du cảm thấy từ đầu đến chân, cả người đều nóng bừng, không có mặt mũi xuất hiện trước mặt anh, lập tức che mặt chạy đi......
Vũ Văn Vĩ Thần thấy bộ dạng chạy trốn của cô, sau khi thấy cô đóng cửa phòng nhịn không được phát ra tiếng cười to.
... ...... ...... ........
Chạy xuống lầu, trên chân Đào Du Du không mang giày, đêm qua sau khi ra khỏi nhà hàng cô không có mang giày về.
Lúc này, đối với sự xuất hiện của cô, tất cả mọi người đều sợ hãi ngừng công việc trong tay quay đầu nhìn về phía cô.
"Ha ha......Này.... .....Này.... ......Tôi thử lễ phục mới.... ...." Gượng cười với mọi người tìm một lý do thích hợp để giải thích, nhưng cô đã quên, cô vừa từ trên lầu ba chạy xuống, nếu như thử lễ phục mới...... Làm sao có thể chạy đến lầu ba chứ? Tưởng mọi người ngu ngốc hay là đui mù?
Che mặt chạy về phía phòng ngủ của mình, sau khi đóng cửa phòng lại, cô dựa vào sau ván cửa, liên tục hít sâu vài hơi, tâm tình mới tình từ từ bình phục lại.
Nghĩ lại lời nói kia của Vũ Văn Vĩ Thần, rõ ràng anh biết rất rõ đêm qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nhưng mà, vì sao anh không chỉnh cho cô chết? Ngược lại còn muốn mặc lễ phục giúp cô? Đều này thật không hợp với tính cách của anh ta.
Phải biết rằng, cái tính cách cao ngạo xấu xa kia không ai bì nổi, làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ phiền phức là mình cường X anh ta chứ? Đây thật sự là vô cùng nhục nhã mà!
Cảm thấy sự việc hơi kỳ lạ, cô bắt đầu không ngừng nghĩ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Thậm chí cô còn tự an ủi bản thân, có lẽ đêm qua bọn họ thật sự không xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ cởi bỏ quần áo ra thôi.
Nhưng mà, càng nghĩ, cô lại càng nhớ rõ, giống như đêm qua cô đã mơ hai giấc mộng xuân, với lại, với lại thật giống như trong có gì đó bên trong cơ thể cô.
Cho nên, tại sao Vũ Văn Vĩ Thần làm cho sự việc như không có xảy ra chuyện gì?
Mặc kệ, dù sao cô cũng không có mặt mũi nhìn người khác.
Đào Du Du nghĩ đến cô đã từng cởi sạch trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, trong lúc nhất thời tận sâu trong lòng không cách nào chấp nhận được, có một loại cảm xúc muốn chết cho rồi.
Ngay lúc đầu óc cô không ngừng suy nghĩ miên man, không có cách nào đối mặt với sự thật, điện thoại nằm lẳng lặng trên giường chợt vang lên.
Đào Du Du lập tức đến bên giường, lấy điện thoại lên xem, vừa nhìn thấy một tin nhắn trên màn hình, mà người gửi lại là Vũ Văn Vĩ Thần.
Vừa nhìn thấy tên anh, trái tim cô không ngừng đập loạn.
Hai tay hơi run run đè xuống phím mở khóa, kết quả nhìn thấy một câu đơn giản: Sinh nhật vui vẻ, quà tặng đêm qua đã bị em cướp mất rồi, hy vọng lần sau không cần phải như vậy.
Đào Du Du đọc tin này, mặt lập tức đỏ lên, bàn tay bất giác xoa bụng mình.
Hoảng sợ vì hành động vô ý thức của mình, Đào Du Du lập tức vỗ vào mặt mình hai cái, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ cô tắm xong, đổi trang phục làm việc, lại thật lâu không dám đi ra cửa, cô có cảm giác sau khi bước chân ra khỏi cửa, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô như nhìn thấy quái vật, nhìn thấu tất cả bí mật của cô.
Trong lòng vùng vẫy nửa ngày, cuối cùng cô cũng lấy dũng khí mở cửa bước ra ngoài, sở dĩ cô có dũng khí như thế, nguyên nhân chủ yếu là dù sao cô cũng không thể trốn trong này cả đời được.
Ra khỏi phòng, lúc cô nhìn vào màn hình điện thoại, đúng tám giờ sáng.
Tuy cô hoàn toàn không có chút khẩu vị nào, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần đi vào nhà hàng dành cho nhân viên, bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô, vì vậy cô nhất định phải duy trì tâm tình vui vẻ.
Đi đến nhà hàng, nhìn thấy mọi người đang lục đục dùng cơm, tùy tiện ăn một chút gì, cô có cảm giác ánh mắt mọi người nhìn cô rất khác thường, vì né tránh ánh mắt cô cho là "khác thường" này, cô cầm bữa sáng nhanh chóng trốn về phòng làm việc của mình, quyết định giải quyết bữa sáng của cô ở đó.
Trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa sáng, liền nghe được có người gõ cửa.
"Mời vào." Tuy không biết sáng sớm ai đã đến quấy rầy cô, nhưng cô vẫn mở miệng nói về phía cửa.
Cửa phòng làm việc được nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy bộ trưởng Ngô với vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa phòng.
"Quản gia Đào, có phải đã quấy rầy cô dùng bữa sáng không?" Hai tay để sau lưng, cô cười hì hì tao nhã cất bước đi đến trước mặt Đào Du Du.
"Không có, làm sao vậy? Tìm tôi sớm như vậy có chuyện gì không?" Đào Du Du khoát tay, hoàn toàn không cho là đúng nói.
"Cái này.... ....Khụ....... Biết hôm nay là sinh nhật của cô, này nhé, đây là chút tâm ý của tất cả đồng sự trong bộ ẩm thực chúng tôi, hi vọng cô sẽ thích." Bộ trưởng Ngô nói xong, lấy vật sau lưng ra, đặt một hộp quà tinh xảo trước mặt cô.
Đào Du Du bị hộp quà xa xỉ này làm cho hấp dẫn, trong lúc nhất thời tràn đầy tò mò hỏi: "Làm sao các người biết hôm nay là sinh nhật của tôi? Trời ạ, còn mua quà tặng sang trọng như vậy, thật sự rất cảm ơn các người."
"Sinh nhật của cô là chúng tôi từ miệng Tiểu Bồ Đào mà biết được, con bé còn mời mọi người đi dự sinh nhật cô. Mở ra nhìn xem, xem cô có thích không." Bộ trưởng Ngô nói, sau đó ý bảo cô mở hộp quà ra.
Không cần phải nói món quà bộ trưởng Ngô tặng, vì vậy ở trước mặt cô ta, cô thoáng một cái đã mở được hộp quà, bên trong xuất hiện một cái hộp nhỏ bằng gỗ, mở hộp ra bên trên chính là thắc dây màu hồng, chỉ thấy một chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ nằm lẳng lặng bên trong.
"Ôi, màu bạc, thời gian trên mặt đồng hồ đều có khảm kim cương nữa chứ......." Đào Du Du tràn đầy vui vẻ cầm chiếc đồng hồ hưng phấn hét lên.
"Xem ra quản gia Đào rất thích, vậy tôi không quấy rầy quản gia Đào nữa, lần nữa chúc cô sinh nhật vui vẻ." Bộ trưởng Ngô và Đào Du Du nói chuyện chính xong, cô liền xin từ biệt.
"Rất thích đó, chưa từng có quà tặng đẹp như vậy, thay tôi gửi lời cảm ơn đến tất cả các đồng nghiệp trong bộ ẩm thực nha." Đào Du Du nói xong, liền gật đầu nói cảm ơn với cô ta.