Vũ Văn Vĩ Thần dùng một tay ngăn cản cô lại, sau đó nói với Hồ Ứng: "Trước tiên cậu cho vài người đưa Tiểu Bồ Đào ra ngoài, lập tức đến bệnh viện."
Hồ Ứng hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần, còn một đứa bé không tìm được, ngài ấy nhất định sẽ không chịu đi.
Nhận lấy Tiểu Bồ Đào trong tay Đào Du Du, Hồ Ứng nói với Đào Du Du: "Cô đi theo tôi, chúng ta rời đi từ cửa sau đến bệnh viện."
Đào Du Du theo phản xạ gật nhẹ đầu, nhưng rất nhanh, cô nhớ tới còn một đứa con chưa nhìn thấy, vì vậy cô lập tức lắc đầu nói: "Không được, bây giờ tôi không thể đi, Dục Huyên của tôi còn chưa tìm được, các người đi đi, mau đi đi, Tổng Thống cũng rời đi, ngài đã bị thương, mục tiêu của bọn họ chính là ngài, không thể để đám khốn kiếp kia thực hiện được."
"Em không thể ở lại, nếu bị bọn họ bắt được, bọn họ cũng có thể uy hiếp tôi. Chuyện tìm Dục Huyên cứ giao cho tôi, bên ngoài có hai nhóm người của tôi, Thác Ngọc Mộ Dã cũng ở bên ngoài, vì vậy hẳn là không có vấn đề gì. Em và Hồ Ứng đến bệnh viện đi, ở lại bên cạnh Tiểu Bồ Đào, dẫn theo Nhã Hinh đi. Tin tôi, tôi nhất định sẽ đưa Dục Huyện đến với em một cách an toàn." Vũ Văn Vĩ Thần phân phó rõ ràng, vào giờ phút này, hầu như nhiều người đi còn hơn là một người đi.
Đến bây giờ hai tổ nhân viên an ninh khác của anh vẫn chưa báo tin bên ngoài biệt thự đã bị khống chế, xem ra đối thủ của bọn họ còn mạnh hơn so với sự tưởng tượng của anh.
Đào Du Du nhìn vẻ mặt kiên quyết của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng thầm nhớ câu nói kia: "Nếu em bị bọn họ bắt, bọn họ cũng có thể uy hiếp tôi."
Thì ra cô đối với anh lại quan trọng như thế!
Không có nghi ngờ, Đào Du Du biết rõ, nếu cô tiếp tục rề rà sẽ làm cản trở bọn họ, vì vậy dưới sự hổ trợ của nhóm vệ sĩ và Hồ Ứng, cô dẫn theo Tiêu Nhã Hinh xuống lầu rời đi bằng cửa sau.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Vũ Văn Vĩ Thần mới yên tâm một chút, anh đi đến cửa sổ, phóng ánh mắt nhìn lại, trước vườn hoa là một cảnh tối đen, tiếng súng nổ ra liên tiếp vốn phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm, không ngừng khiến tin thần mọi người đều căng thẳng.
"Liên lạc với hai nhóm nhân viên dưới lầu, thông báo cho bọn họ nhiệm vụ quan trọng nhất là phải tìm Đào Dục Huyên, đưa nó đến bên cạnh tôi thật an toàn....." Bình tình hạ lệnh, lúc này đôi môi của Vũ Văn Vĩ Thần đã tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu, viên đạn nằm thật sâu trên cánh tay anh, đau đến thần kinh của anh như muốn nứt ra.
Tổ trưởng an ninh đứng sau lưng nghe sự phân phó của anh, lập tức thông báo cho hai tổ an ninh khác ở dưới lầu.
Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xem ra, quan đội đã đến đây.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ đã được bóng đêm che phủ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: "Lý Trường Dũng, đấu với tôi, dường như ông còn chưa đủ tư cách.
Sau khi tiếng súng vang lên, Đào Dục Huyên nắm tay hai vệ sĩ bên cạnh trốn ở một góc vắng vẻ trong vườn hoa để tránh bị người khác phát hiện, hai vệ sĩ vẫn lo lắng ở đây sẽ không an toàn, tỏ ý muốn dẫn cậu bé chạy đi, nhưng cậu dùng vẻ mặt ngây ngô nhìn bọn họ nói: "Yên tâm, chúng ta trốn ở đây sẽ không có ai tìm được, trước kia con và em gái từng trốn ở đây, bà cô lật tung cả phòng, cũng không tìm được chúng con."
Hai tên vệ sĩ nghe vậy, nghĩ lại cũng biết bây giờ đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm vì vậy liền tin tưởng lời nói của Đào Dục Huyên.
Ba người vẫn trốn ở chỗ đó không đi ra ngoài, mãi cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Đào Dục Huyên biết quân đội đã đến, những tên sát thủ này nghĩ cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Cậu thầm cười lạnh: Lý Trường Dũng, lúc này cho dù đại la thần tiên cũng không thể cứu được ông.
Rất nhiên, cả ngôi biệt thự đã bị quân đội bao vây, dẫn đầu là Tổng Chỉ Huy Trưởng kêu gọi ra đầu hàng: "Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống, nộp vũ khí đầu hàng không giết nữa."
Vũ Văn Vĩ Thần lập tức lấy điện thoại mà Hồ Ứng để lại cho anh, bấm dãy số của Thác Ngọc Mộ Dã.
Sau khi điện thoại được kết nội, anh lập tức phân phó: "Bây giờ lập tức cho người của cậu rút khỏi biệt thự, tôi đang ở trong phòng hai đứa bé."
Cúp điện thoại, anh dùng ánh mắt bảo tổ trưởng tổ an ninh ra lệnh cho hai tổ nhân viên an ninh khác ở dưới lầu.
Tổ trưởng hiểu ý, lập tức truyền lệnh rút lui khỏi biệt thự.
Vũ Văn Vĩ Thần vừa bấm số điện thoại của Tổng Chỉ Huy Trưởng, hạ lệnh cho ông ta thông báo cho quân đội vũ trang phía ngoài tiến vào bằng cửa sau, đi bọc qua vườn hoa, bao vây đám sát thủ và lính đánh thuê trong khuôn viên vườn hoa.
Vì quân đội đến, nên ngọn đèn pha khổng lồ chiến sáng cả vườn hoa, làm cho không người nào có thể lẫn trốn trong bóng đêm.
Cuộc chiến đến đây sắp kết thúc, lãng phí thời gian rất lâu, Lý Trường Dũng phái sát thủ và lính đánh thuê đến, trừ bỏ biệt giết chết còn, lại tất cả đều bị sa lưới.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe Tổng Chỉ Huy Trưởng báo cái thì dây thần kinh đang căng thẳng chợt thả lỏng một chút, nhưng nhanh chóng anh lại sít sao nhíu chặt chân mày.
Đúng vậy, còn chưa tìm được con trai bảo bối của anh.
Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã đã đứng bênh cạnh anh, nhìn anh im lặng nhìn qua cửa sổ, không nhịn được liền hỏi: "Du Du và bọn trẻ không sao chứ?"
"Không thấy Dục Huyên." giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần rất nặng nề, anh không dám nghĩ khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Cái gì? Tôi vẫn luôn canh giữ ở cổng lớn để sơ tán đám người, tôi nhớ lúc Lý Trường Dũng trốn ra ngoài, không dẫn theo Dục Huyên, ngài đừng vội, bây giờ nó nhất định còn ở trong vườn hoa." Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhíu mày, an ủi anh.
Dường như Vũ Văn Vĩ Thần hơi tuyệt vọng, trong ánh mắt của anh dấy lên một loại tình cảm nghiêm túc, hai tay nắm chặt nắm đấm, miệng vết thương trúng đạn vẫn còn đang chảy máu, anh lại không có chút cảm giác nào.
"Nếu Dục Huyên có bất kỳ bất trắc nào, tôi muốn cả nhà Lý Trường Dũng chôn theo ông ta." Anh hầu như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, Thác Ngọc Mộ Dã đứng bên cạnh anh cũng bị hơi thở lạnh lẽo kia làm cho rụt cổ lại, nhịn không được khẽ run người.
"Dục Huyên không có việc gì, tôi đã sắp xếp hai vệ sĩ ở bên cạnh nó rồi, đến bây giờ ba người bọn họ vẫn chưa xuất hiện, tôi nghĩ bọn họ có thể.... ....." Thác Ngọc Mộ Dã nói được một nửa, vừa định nói ba người bọn họ có thể đã trốn đi, lại nghe được tổ trưởng an ninh đứng bên cạnh kêu lên một tiếng: "Đó không phải là thiếu gia Đào sao?"
Hồ Ứng hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần, còn một đứa bé không tìm được, ngài ấy nhất định sẽ không chịu đi.
Nhận lấy Tiểu Bồ Đào trong tay Đào Du Du, Hồ Ứng nói với Đào Du Du: "Cô đi theo tôi, chúng ta rời đi từ cửa sau đến bệnh viện."
Đào Du Du theo phản xạ gật nhẹ đầu, nhưng rất nhanh, cô nhớ tới còn một đứa con chưa nhìn thấy, vì vậy cô lập tức lắc đầu nói: "Không được, bây giờ tôi không thể đi, Dục Huyên của tôi còn chưa tìm được, các người đi đi, mau đi đi, Tổng Thống cũng rời đi, ngài đã bị thương, mục tiêu của bọn họ chính là ngài, không thể để đám khốn kiếp kia thực hiện được."
"Em không thể ở lại, nếu bị bọn họ bắt được, bọn họ cũng có thể uy hiếp tôi. Chuyện tìm Dục Huyên cứ giao cho tôi, bên ngoài có hai nhóm người của tôi, Thác Ngọc Mộ Dã cũng ở bên ngoài, vì vậy hẳn là không có vấn đề gì. Em và Hồ Ứng đến bệnh viện đi, ở lại bên cạnh Tiểu Bồ Đào, dẫn theo Nhã Hinh đi. Tin tôi, tôi nhất định sẽ đưa Dục Huyện đến với em một cách an toàn." Vũ Văn Vĩ Thần phân phó rõ ràng, vào giờ phút này, hầu như nhiều người đi còn hơn là một người đi.
Đến bây giờ hai tổ nhân viên an ninh khác của anh vẫn chưa báo tin bên ngoài biệt thự đã bị khống chế, xem ra đối thủ của bọn họ còn mạnh hơn so với sự tưởng tượng của anh.
Đào Du Du nhìn vẻ mặt kiên quyết của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng thầm nhớ câu nói kia: "Nếu em bị bọn họ bắt, bọn họ cũng có thể uy hiếp tôi."
Thì ra cô đối với anh lại quan trọng như thế!
Không có nghi ngờ, Đào Du Du biết rõ, nếu cô tiếp tục rề rà sẽ làm cản trở bọn họ, vì vậy dưới sự hổ trợ của nhóm vệ sĩ và Hồ Ứng, cô dẫn theo Tiêu Nhã Hinh xuống lầu rời đi bằng cửa sau.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Vũ Văn Vĩ Thần mới yên tâm một chút, anh đi đến cửa sổ, phóng ánh mắt nhìn lại, trước vườn hoa là một cảnh tối đen, tiếng súng nổ ra liên tiếp vốn phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm, không ngừng khiến tin thần mọi người đều căng thẳng.
"Liên lạc với hai nhóm nhân viên dưới lầu, thông báo cho bọn họ nhiệm vụ quan trọng nhất là phải tìm Đào Dục Huyên, đưa nó đến bên cạnh tôi thật an toàn....." Bình tình hạ lệnh, lúc này đôi môi của Vũ Văn Vĩ Thần đã tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu, viên đạn nằm thật sâu trên cánh tay anh, đau đến thần kinh của anh như muốn nứt ra.
Tổ trưởng an ninh đứng sau lưng nghe sự phân phó của anh, lập tức thông báo cho hai tổ an ninh khác ở dưới lầu.
Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, xem ra, quan đội đã đến đây.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ đã được bóng đêm che phủ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: "Lý Trường Dũng, đấu với tôi, dường như ông còn chưa đủ tư cách.
Sau khi tiếng súng vang lên, Đào Dục Huyên nắm tay hai vệ sĩ bên cạnh trốn ở một góc vắng vẻ trong vườn hoa để tránh bị người khác phát hiện, hai vệ sĩ vẫn lo lắng ở đây sẽ không an toàn, tỏ ý muốn dẫn cậu bé chạy đi, nhưng cậu dùng vẻ mặt ngây ngô nhìn bọn họ nói: "Yên tâm, chúng ta trốn ở đây sẽ không có ai tìm được, trước kia con và em gái từng trốn ở đây, bà cô lật tung cả phòng, cũng không tìm được chúng con."
Hai tên vệ sĩ nghe vậy, nghĩ lại cũng biết bây giờ đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm vì vậy liền tin tưởng lời nói của Đào Dục Huyên.
Ba người vẫn trốn ở chỗ đó không đi ra ngoài, mãi cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Đào Dục Huyên biết quân đội đã đến, những tên sát thủ này nghĩ cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Cậu thầm cười lạnh: Lý Trường Dũng, lúc này cho dù đại la thần tiên cũng không thể cứu được ông.
Rất nhiên, cả ngôi biệt thự đã bị quân đội bao vây, dẫn đầu là Tổng Chỉ Huy Trưởng kêu gọi ra đầu hàng: "Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống, nộp vũ khí đầu hàng không giết nữa."
Vũ Văn Vĩ Thần lập tức lấy điện thoại mà Hồ Ứng để lại cho anh, bấm dãy số của Thác Ngọc Mộ Dã.
Sau khi điện thoại được kết nội, anh lập tức phân phó: "Bây giờ lập tức cho người của cậu rút khỏi biệt thự, tôi đang ở trong phòng hai đứa bé."
Cúp điện thoại, anh dùng ánh mắt bảo tổ trưởng tổ an ninh ra lệnh cho hai tổ nhân viên an ninh khác ở dưới lầu.
Tổ trưởng hiểu ý, lập tức truyền lệnh rút lui khỏi biệt thự.
Vũ Văn Vĩ Thần vừa bấm số điện thoại của Tổng Chỉ Huy Trưởng, hạ lệnh cho ông ta thông báo cho quân đội vũ trang phía ngoài tiến vào bằng cửa sau, đi bọc qua vườn hoa, bao vây đám sát thủ và lính đánh thuê trong khuôn viên vườn hoa.
Vì quân đội đến, nên ngọn đèn pha khổng lồ chiến sáng cả vườn hoa, làm cho không người nào có thể lẫn trốn trong bóng đêm.
Cuộc chiến đến đây sắp kết thúc, lãng phí thời gian rất lâu, Lý Trường Dũng phái sát thủ và lính đánh thuê đến, trừ bỏ biệt giết chết còn, lại tất cả đều bị sa lưới.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe Tổng Chỉ Huy Trưởng báo cái thì dây thần kinh đang căng thẳng chợt thả lỏng một chút, nhưng nhanh chóng anh lại sít sao nhíu chặt chân mày.
Đúng vậy, còn chưa tìm được con trai bảo bối của anh.
Lúc này Thác Ngọc Mộ Dã đã đứng bênh cạnh anh, nhìn anh im lặng nhìn qua cửa sổ, không nhịn được liền hỏi: "Du Du và bọn trẻ không sao chứ?"
"Không thấy Dục Huyên." giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần rất nặng nề, anh không dám nghĩ khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Cái gì? Tôi vẫn luôn canh giữ ở cổng lớn để sơ tán đám người, tôi nhớ lúc Lý Trường Dũng trốn ra ngoài, không dẫn theo Dục Huyên, ngài đừng vội, bây giờ nó nhất định còn ở trong vườn hoa." Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhíu mày, an ủi anh.
Dường như Vũ Văn Vĩ Thần hơi tuyệt vọng, trong ánh mắt của anh dấy lên một loại tình cảm nghiêm túc, hai tay nắm chặt nắm đấm, miệng vết thương trúng đạn vẫn còn đang chảy máu, anh lại không có chút cảm giác nào.
"Nếu Dục Huyên có bất kỳ bất trắc nào, tôi muốn cả nhà Lý Trường Dũng chôn theo ông ta." Anh hầu như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, Thác Ngọc Mộ Dã đứng bên cạnh anh cũng bị hơi thở lạnh lẽo kia làm cho rụt cổ lại, nhịn không được khẽ run người.
"Dục Huyên không có việc gì, tôi đã sắp xếp hai vệ sĩ ở bên cạnh nó rồi, đến bây giờ ba người bọn họ vẫn chưa xuất hiện, tôi nghĩ bọn họ có thể.... ....." Thác Ngọc Mộ Dã nói được một nửa, vừa định nói ba người bọn họ có thể đã trốn đi, lại nghe được tổ trưởng an ninh đứng bên cạnh kêu lên một tiếng: "Đó không phải là thiếu gia Đào sao?"