"Cô có nhóm máu RH âm tính sao? Cô bé bị mất nhiều máu, bây giờ cần truyền máu, nhưng nhóm máu này làm nhóm máu hiếm, hơn nữa còn bài xích với nhóm máu O, vì vậy chúng tôi không thể truyền nhóm máu O vào, trước mắt bệnh viện chúng tôi không có nhóm máu RH âm tính." Y tá nói ngắn gọn tình hình trước mắt với Đào Du Du, nói xong, cô ta mở to hai mắt mong chờ nhìn Đào Du Du.
Nói như vậy, nhóm máu RH âm tính là nhóm máu hiếm, nhóm máu của hai mẹ con có tỉ lệ tương thích đến 90%, bởi vì nhóm máu RH âm tính bài xích với những nhóm máu khác, vì vậy người bình thường có thể sinh con có nhóm máu RH âm tính, nhất định người mẹ cũng có nhóm máu này.
Nhưng, chính là một vấn đề đơn giản, đối với Đào Du Du lại giống như Ngũ lôi oanh đỉnh.
Bởi vì nhóm máu của cô không phải là RH âm tính, điều này cũng có nghĩa, cô không có cách nào cứu con mình.
"Tôi.......Hình như của tôi là nhóm máu O........Làm sao bây giờ, cô y tá, tôi cầu xin các người, cho dù phải dùng cách gì cũng nhất định phải cứu con tôi, có thể lấy máu từ bệnh viện khác đến không? Dù tốn bao nhiêu tiền, dù tôi phải trả một cái giá đắc cũng không có vấn đề gì, tôi xin các người nhất định phải cứu lấy con bé, nó còn nhỏ như vậy, không có nó tôi phải sống thế nào......" Đào Du Du quỳ rạp trên mặt đất, nắm tay y tá vừa khóc vừa cầu xin.
Lúc này, Đào Dục Huyên đang đứng phía sau không chút suy nghĩ lập tức lao lên, ngẩng đầu nhìn cô y tá nói: "Con là anh trai song sinh với Tiểu Bồ Đào, nhất định nhóm máu của con cũng giống vậy, rút máu của con đi."
"Không được đâu anh bạn nhỏ, con còn quá nhỏ nên không thể hiến máu được, bây giờ tôi lập tức đi liên lạc với bệnh viện khác, hỏi xem trong kho máu của họ có nhóm máu tồn kho không, nhưng nói như vậy, tỉ lệ rất nhỏ, vì nhóm máu này thật sự là nhóm máu hiếm." Y tá không chút suy nghĩ từ chối yêu cầu hiến máu của Đào Dục Huyên, sau đó nói với một cô y tá đứng bên cạnh.
Cô ta vừa xoay người đi, Vũ Văn Vĩ Thần lại lên tiếng: "Lấy của tôi đi, của tôi là RH âm tính."
Trong chớp mắt cô y tá dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần mặc áo đen đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy mặt anh thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhanh chóng phản ứng, cô ấy nhìn thấy cánh tay đang bị thương của Vũ Văn Vĩ Thần, nói: "Ngài cũng bị thương."
"Tôi không sao, rút máu trước đi, sau đó lấy viên đạn ra cho tôi." Vũ Văn Vĩ Thần nói, sau đó quay đầu nói với bác sĩ đang đi về phía anh: "Các người có thể bắt đầu làm việc."
Bác sĩ hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nói với Vũ Văn Vĩ Thần: "Ngài Tổng Thống, nhưng ngài cũng mất quá nhiều máu, nếu như rút máu.... ......Sợ sẽ có hại đối với cơ thể của ngài."
"Sẽ chết sao?" Vũ Văn Vĩ Thân không nói dài dòng, chỉ hỏi ba chữ.
"Hả?" Trong lúc nhất thời bác sĩ không hiểu ý anh.
"Nếu không chết, thì rút máu của tôi đi.' Vũ Văn Vĩ Thần nói, không nhìn đến vẻ mặt của bác sĩ, đi thẳng về phía phòng phẫu thuật thứ hai.
Khi đi ngang qua người Đào Du Du, một tay anh đang ôm cánh tay bị thương chợt buông ra, cánh tay bị thương khó khăn nâng gương mặt đầy nước mắt của Đào Du Du lên, nhẹ nhàng an ủi cô: "Đừng khóc, tôi sẽ không để cho Tiểu Bồ Đào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, yên tâm đi."
Đào Du Du nghe anh nói như vậy, khóc càng lợi hại hơn.
Cô biết rõ thương thế của anh nghiêm trọng biết bao, dưới tình hình như vậy anh không do dự muốn dùng máu của mình cứu Tiểu Bồ Đào, làm cho cô có cảm giác tim mình như co rút lại.
... ...... ...... ...... ...... .........
Hai giờ sau, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Tiểu Bồ Đào được người ta từ bên trong đẩy ra, bác sĩ đầu đầy mồ hôi tháo khẩu trang xuống, nói với Đào Du Du một câu làm cô vui mừng: "Đã không sao rồi, sáng mai có thể tỉnh lại, đến lúc đó chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, tin rằng sẽ không có vấn đề gì."
Vì vậy, tim cô đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng được thả lỏng.
Mà cánh cửa phòng phẫu thuật khác vẫn đang đóng chặt, Đào Du Du không biết hiện tại tình hình bên trong như thế nào, Vũ Văn Vĩ Thần bị mất nhiều máu như vậy, anh có thể chịu đựng được không?
Đây là lần đầu tiên, cô có cảm giác mình không thể chấp nhận anh rời đi như vậy.
So với lần đầu tiên trong quá khứ cũng không thể chấp nhận được!
Thời gian trôi qua từng chút, ngay lúc Đào Du Du chờ đợi muốn suy sụp, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Vũ Văn Vĩ Thần nhắm chặt hai mắt được y tá từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào? Có phải đã không có vấn đề gì không?" Đào Du Du vô cùng khẩn trương chạy đến trước mặt bác sĩ, nắm lấy tay anh ta nói.
"Ngài Tổng Thống thật lợi hại, tôi chưa từng gặp bệnh nhân nào ngoan cường như vậy, yên tâm đi, sở dĩ ngài ấy ngủ lâu một chút là vì bị mất máu quá nhiều, trưa mai sẽ tỉnh lại, về cơ bản đã không có vấn đề gì rồi, viên đạn đã được lấy ra." Bác sĩ nói xong, thở dài một hơi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên mặt Đào Du Du, cô hơi mở mắt ra.
Bên tai truyền đến âm thanh vui vẻ, cô hơi quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra kia, chỉ thấy trên giường bệnh cách đó không xa, Tiểu Bồ Đào đã tỉnh lại, Đào Dục Huyên và Tiêu Nhã Hinh đang nói chuyện vui vẻ với con bé.
"Anh hai, trò chơi ngày hôm qua anh đã thua rồi, anh phải nghe lệnh em và chị xinh đẹp đó." Sắc mặt của Tiểu Bồ Đào hơi tái nhợt, nói chuyện không lớn tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
"Ừ, em phải nhanh chóng khỏe lại, mới có thể ra lệnh cho anh làm việc giúp em" Đào Dục Huyên vừa cười vừa gật đầu, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Tiểu Bồ Đào.
"Ui da, anh hai thật đáng ghét, đừng nhéo lỗ mũi của người ta, lớn lên sẽ không đẹp.... ....." Tiểu Bồ Đào nhíu mày bất mãn nói với Đào Dục Huyên.
"Làm sao có thể, em nhìn chị xinh đẹp đi, từ nhỏ chị ấy đã bị người ta nhéo đến lớn, không tin anh hai nhéo cho em xem." Đào Dục Huyên nói xong, một tay cậu bé nắm lấy mũi của Tiêu Nhã Hinh, sau đó trừng mắt với cô, ý bảo cô bé phải phối hợp với mình.
Nói như vậy, nhóm máu RH âm tính là nhóm máu hiếm, nhóm máu của hai mẹ con có tỉ lệ tương thích đến 90%, bởi vì nhóm máu RH âm tính bài xích với những nhóm máu khác, vì vậy người bình thường có thể sinh con có nhóm máu RH âm tính, nhất định người mẹ cũng có nhóm máu này.
Nhưng, chính là một vấn đề đơn giản, đối với Đào Du Du lại giống như Ngũ lôi oanh đỉnh.
Bởi vì nhóm máu của cô không phải là RH âm tính, điều này cũng có nghĩa, cô không có cách nào cứu con mình.
"Tôi.......Hình như của tôi là nhóm máu O........Làm sao bây giờ, cô y tá, tôi cầu xin các người, cho dù phải dùng cách gì cũng nhất định phải cứu con tôi, có thể lấy máu từ bệnh viện khác đến không? Dù tốn bao nhiêu tiền, dù tôi phải trả một cái giá đắc cũng không có vấn đề gì, tôi xin các người nhất định phải cứu lấy con bé, nó còn nhỏ như vậy, không có nó tôi phải sống thế nào......" Đào Du Du quỳ rạp trên mặt đất, nắm tay y tá vừa khóc vừa cầu xin.
Lúc này, Đào Dục Huyên đang đứng phía sau không chút suy nghĩ lập tức lao lên, ngẩng đầu nhìn cô y tá nói: "Con là anh trai song sinh với Tiểu Bồ Đào, nhất định nhóm máu của con cũng giống vậy, rút máu của con đi."
"Không được đâu anh bạn nhỏ, con còn quá nhỏ nên không thể hiến máu được, bây giờ tôi lập tức đi liên lạc với bệnh viện khác, hỏi xem trong kho máu của họ có nhóm máu tồn kho không, nhưng nói như vậy, tỉ lệ rất nhỏ, vì nhóm máu này thật sự là nhóm máu hiếm." Y tá không chút suy nghĩ từ chối yêu cầu hiến máu của Đào Dục Huyên, sau đó nói với một cô y tá đứng bên cạnh.
Cô ta vừa xoay người đi, Vũ Văn Vĩ Thần lại lên tiếng: "Lấy của tôi đi, của tôi là RH âm tính."
Trong chớp mắt cô y tá dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần mặc áo đen đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy mặt anh thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhanh chóng phản ứng, cô ấy nhìn thấy cánh tay đang bị thương của Vũ Văn Vĩ Thần, nói: "Ngài cũng bị thương."
"Tôi không sao, rút máu trước đi, sau đó lấy viên đạn ra cho tôi." Vũ Văn Vĩ Thần nói, sau đó quay đầu nói với bác sĩ đang đi về phía anh: "Các người có thể bắt đầu làm việc."
Bác sĩ hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nói với Vũ Văn Vĩ Thần: "Ngài Tổng Thống, nhưng ngài cũng mất quá nhiều máu, nếu như rút máu.... ......Sợ sẽ có hại đối với cơ thể của ngài."
"Sẽ chết sao?" Vũ Văn Vĩ Thân không nói dài dòng, chỉ hỏi ba chữ.
"Hả?" Trong lúc nhất thời bác sĩ không hiểu ý anh.
"Nếu không chết, thì rút máu của tôi đi.' Vũ Văn Vĩ Thần nói, không nhìn đến vẻ mặt của bác sĩ, đi thẳng về phía phòng phẫu thuật thứ hai.
Khi đi ngang qua người Đào Du Du, một tay anh đang ôm cánh tay bị thương chợt buông ra, cánh tay bị thương khó khăn nâng gương mặt đầy nước mắt của Đào Du Du lên, nhẹ nhàng an ủi cô: "Đừng khóc, tôi sẽ không để cho Tiểu Bồ Đào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, yên tâm đi."
Đào Du Du nghe anh nói như vậy, khóc càng lợi hại hơn.
Cô biết rõ thương thế của anh nghiêm trọng biết bao, dưới tình hình như vậy anh không do dự muốn dùng máu của mình cứu Tiểu Bồ Đào, làm cho cô có cảm giác tim mình như co rút lại.
... ...... ...... ...... ...... .........
Hai giờ sau, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Tiểu Bồ Đào được người ta từ bên trong đẩy ra, bác sĩ đầu đầy mồ hôi tháo khẩu trang xuống, nói với Đào Du Du một câu làm cô vui mừng: "Đã không sao rồi, sáng mai có thể tỉnh lại, đến lúc đó chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, tin rằng sẽ không có vấn đề gì."
Vì vậy, tim cô đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng được thả lỏng.
Mà cánh cửa phòng phẫu thuật khác vẫn đang đóng chặt, Đào Du Du không biết hiện tại tình hình bên trong như thế nào, Vũ Văn Vĩ Thần bị mất nhiều máu như vậy, anh có thể chịu đựng được không?
Đây là lần đầu tiên, cô có cảm giác mình không thể chấp nhận anh rời đi như vậy.
So với lần đầu tiên trong quá khứ cũng không thể chấp nhận được!
Thời gian trôi qua từng chút, ngay lúc Đào Du Du chờ đợi muốn suy sụp, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Vũ Văn Vĩ Thần nhắm chặt hai mắt được y tá từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào? Có phải đã không có vấn đề gì không?" Đào Du Du vô cùng khẩn trương chạy đến trước mặt bác sĩ, nắm lấy tay anh ta nói.
"Ngài Tổng Thống thật lợi hại, tôi chưa từng gặp bệnh nhân nào ngoan cường như vậy, yên tâm đi, sở dĩ ngài ấy ngủ lâu một chút là vì bị mất máu quá nhiều, trưa mai sẽ tỉnh lại, về cơ bản đã không có vấn đề gì rồi, viên đạn đã được lấy ra." Bác sĩ nói xong, thở dài một hơi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên mặt Đào Du Du, cô hơi mở mắt ra.
Bên tai truyền đến âm thanh vui vẻ, cô hơi quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra kia, chỉ thấy trên giường bệnh cách đó không xa, Tiểu Bồ Đào đã tỉnh lại, Đào Dục Huyên và Tiêu Nhã Hinh đang nói chuyện vui vẻ với con bé.
"Anh hai, trò chơi ngày hôm qua anh đã thua rồi, anh phải nghe lệnh em và chị xinh đẹp đó." Sắc mặt của Tiểu Bồ Đào hơi tái nhợt, nói chuyện không lớn tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
"Ừ, em phải nhanh chóng khỏe lại, mới có thể ra lệnh cho anh làm việc giúp em" Đào Dục Huyên vừa cười vừa gật đầu, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Tiểu Bồ Đào.
"Ui da, anh hai thật đáng ghét, đừng nhéo lỗ mũi của người ta, lớn lên sẽ không đẹp.... ....." Tiểu Bồ Đào nhíu mày bất mãn nói với Đào Dục Huyên.
"Làm sao có thể, em nhìn chị xinh đẹp đi, từ nhỏ chị ấy đã bị người ta nhéo đến lớn, không tin anh hai nhéo cho em xem." Đào Dục Huyên nói xong, một tay cậu bé nắm lấy mũi của Tiêu Nhã Hinh, sau đó trừng mắt với cô, ý bảo cô bé phải phối hợp với mình.