Ngay lúc Đào Du Du vừa dàn xếp cho Tiểu Bồ Đào thật ổn thỏa, còn chưa kịp nói lời cảm ơn chân thành đối với Vũ Văn Vĩ Thần, một nhân vật lớn hoa hoa lệ lệ đã xuất hiện.
Nhân vật lớn này có thể nói đến vừa nhanh vừa bất ngờ, Đào Du Du còn chưa kịp phản ứng, đã được thông báo nhanh chóng đến đại sảnh của bệnh viện tiếp đón.
Sau khi cô sắp xếp cho Đào Dục Huyên và Tiêu Nhã Hinh ở lại trong phòng với Tiểu Bồ Đào, lập tức chạy thục mạng xuống đại sảnh ở lầu một.
Bốn năm chiếc xe limousine dài với hơn mười vệ sĩ dừng lại trước cổng bệnh viện, Hồ Ứng đứng phía trước đám nhân viên tiến lên mở cửa xe.
Đào Du Du thân là quản gia, tất nhiên không dám chậm trễ, cô theo sát phía sau Hồ Ứng, cung kính nghênh đón người phụ nữ lớn nhất Thương Quốc xuống xe.
Ngải Cầm Thị mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trên mặt đeo mắt kính, trên đầu đội nón màu đen, cả người trông nghiêm trang.
Xuống xe, đầu tiên ánh mắt bà trông thấy Đào Du Du đứng trước mặt mình, Đào Du Du lập tức cúi đầu chào hỏi: "Phu nhân khỏe."
Ngải Cầm Thị không trả lời cô bất kỳ câu nào, tầm mắt lướt qua người cô, cất bước đi vào trong đại sảnh, trợ lý phía sau theo sát bước chân của bà.
Đào Du Du biết rõ Ngải Cầm Thị không muốn nhìn thấy cô, cũng không dám tiếp tục đi theo khiến bà ghét bỏ, vì vậy sợ hãi rụt rè trốn phía sau, muốn nhân cơ hội trốn khỏi tầm mắt của bà để tránh chọc cho bà tức giận.
Nhưng Hồ Ứng nhìn thấy Đào Du Du không lập tức đuổi theo, quay đầu nhìn cô một cái, cho cô ánh mắt "theo sát phía sau", sau đó đi theo Ngải Cầm Thị vào thang máy.
Đào Du Du biết rõ trốn tránh như vậy không phải là cách hay, nếu bà ta muốn đánh hoặc muốn chửi cô, đến lúc đó nhất định sẽ tóm cô từ trong đám người ra, vì vậy thay vì trốn tránh, không bằng phải đối mặt, dù sao sống hay chết cũng vậy.
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Đào Du Du dũng cảm đuổi kịp cước bộ của mọi người, nhưng, khi cô là người cuối cùng vào thang máy, Ngải Cầm Thị vẻ mặt không thay đổi đứng trong thang máy lên tiếng nói: "Chẳng lẽ không có thang máy khác sao?"
Được rồi, Đào Du Du biết mình bị ghét bỏ rồi.
Cô ngoan ngoãn rời khỏi thang máy, cúi đầu thật sâu chào Ngải Cầm Thị, sau đó nhấn nút đóng cửa thang máy lại, đưa mắt nhìn thang máy từ từ đi lên.
Đưa Ngải Cầm Thị lên lầu, Đào Du Du không dám dừng lạu, lập tức vào một thang máy khác đuổi theo, đợi khi cô đến cửa phòng bệnh của Vũ Văn Vĩ Thần đã nhìn thấy Ngải Cầm Thị đang ân cần hỏi thăm sức khỏe của Vũ Văn Vĩ Thần.
Đào Du Du đứng bên ngoài nhìn cảnh hai mẹ con gặp nhau, rất tự giác dừng bước lại, cô không muốn đi vào quấy rầy, nhưng Hồ Ứng đứng trong phòng nhìn thấy cô, lập tức dùng ánh mắt bảo cô nhanh chóng tiến vào.
Sở dĩ Hồ Ứng muốn Đào Du Du nhanh chóng đi vào để tránh bị Ngải Cầm Thị mắng, nguyên nhân chủ yếu là có Vũ Văn Vĩ Thần ở đây, cho dù Ngải Cầm Thị muốn nổi giận, cũng phải kiêng dè, đứng trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, hơn nữa Vũ Văn Vĩ Thần nói mấy lời có ích, đoán chừng Ngải Cầm Thị sẽ không gây khó dể với Đào Du Du.
Tất nhiên đây là những gì mà Hồ Ứng suy nghĩ.
Nếu cô biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ để Đào Du Du không phải lo xa.
... ...... ...... ...... ........
Sau khi Đào Du Du đi vào phòng, thì nghe được Ngải Cầm Thị nói với Vũ Văn Vĩ Thần: "Nghe nói con bị thương ở nhà của nghị viên Ngô, đây cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con phải đến nhà của nghị viên Ngô?"
Vũ Văn Vĩ Thần thấy Ngải Cầm Thị bắt đầu tra hỏi nguyên nhân anh bị thương, anh nghiêng mắt nhìn một chút, nghĩ đến dùng cách gì để che giấu, nhưng Hồ Ứng đứng bên cạnh biết rõ chuyện này không thể giấu diếm được, vì vậy chủ động nói thẳng: "Phu nhân......Lần này Tổng Thống đến nhà nghị viên Ngô, là bởi vì.... ...... Nghị viên Ngô tổ chức tiệc sinh nhật cho quản gia Đào, sau đó mời tất cả mọi người, mà Tổng Thống lại có tên trong danh sách khách mời, cho nên mới.... ......."
"Cho nên con vì đến mừng sinh nhật của quản gia Đào mới bị người ta ám sát?" Ngải Cầm Thị vừa nghe chuyện này có liên quan đến Đào Du Du, lập tức nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng rất tức giận.
"Phu nhân, đều là lỗi của tôi, nếu không có bữa tiệc sinh nhật kia, có lẽ không mời Tổng Thống đến tham dự........Thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật xin lỗi." Đào Du Du rõ ràng cảm nhận được Ngải Cầm Thị đang rất tức giận, cô dựa trên nguyên tắc ai làm người đó chịu, vì không liên lụy đến cô và dượng, nên dũng cảm nhận lỗi trước mặt Ngải Cầm Thị, lại dũng cảm quy chuyện ngoài ý muốn này lên người mình.
Như thế rất tốt, Ngải Cầm Thị đang tức giận việc Vũ Văn Vĩ Thần bị thương, lại nhanh chóng thừa nhận, vì vậy ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một cái tát hoa hoa lệ lệ lưu lại trên mặt Đào Du Du, bởi vì dùng sức quá lớn nên Đào Du Du chưa chuẩn bị bất kỳ tâm lý nào, vì vậy cả người lảo đảo, ngã nhào trên trên mặt đất.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần nhanh chóng phản ứng đối với một màn vừa xảy ra, anh kích động vén chăn lên, từ trên giường bước xuống, trước tiên chạy đến bên cạnh Đào Du Du đưa tay muốn đỡ cô lên.
"Ả đàn bà nay hại con suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, con còn muốn che chở cho nó sao?" Ngải Cầm Thị lửa giận bừng bừng, nhìn Vũ Văn Vĩ Thần không để ý vết thương trên cánh tay mà lao vào đỡ Đào Du Du, bà ta tức giận đến phát run, chỉ vào anh hỏi.
Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời câu hỏi của bà, chỉ đở Đào Du Du bị một cái tát khiến cho đầu óc choáng váng đứng lên, sau đó nhìn mặt cô bắt đầu đỏ lên, thấy bộ dạng cô chịu ủy khuất lại từ đầu đến cuối chỉ có thể nghẹn họng không nói nên lời, đau lòng không thôi.
"Lần này không phải là Du Du hại con, là con liên lụy cô ấy." Trầm mặc một lát, Vũ Văn Vĩ Thần mới từ từ nói.
"Vĩ Thần, rốt cuộc con có biết mình đang nói gì hay không?" Ngải Cầm Thị không biết Đào Du Du đã cho con trai mình ăn bùa mê gì, vì sao con của bà thân là Tổng Thống lại có thể che chở cho cô ta.
Trong lòng Đào Du Du càng hận thêm.
Nhân vật lớn này có thể nói đến vừa nhanh vừa bất ngờ, Đào Du Du còn chưa kịp phản ứng, đã được thông báo nhanh chóng đến đại sảnh của bệnh viện tiếp đón.
Sau khi cô sắp xếp cho Đào Dục Huyên và Tiêu Nhã Hinh ở lại trong phòng với Tiểu Bồ Đào, lập tức chạy thục mạng xuống đại sảnh ở lầu một.
Bốn năm chiếc xe limousine dài với hơn mười vệ sĩ dừng lại trước cổng bệnh viện, Hồ Ứng đứng phía trước đám nhân viên tiến lên mở cửa xe.
Đào Du Du thân là quản gia, tất nhiên không dám chậm trễ, cô theo sát phía sau Hồ Ứng, cung kính nghênh đón người phụ nữ lớn nhất Thương Quốc xuống xe.
Ngải Cầm Thị mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trên mặt đeo mắt kính, trên đầu đội nón màu đen, cả người trông nghiêm trang.
Xuống xe, đầu tiên ánh mắt bà trông thấy Đào Du Du đứng trước mặt mình, Đào Du Du lập tức cúi đầu chào hỏi: "Phu nhân khỏe."
Ngải Cầm Thị không trả lời cô bất kỳ câu nào, tầm mắt lướt qua người cô, cất bước đi vào trong đại sảnh, trợ lý phía sau theo sát bước chân của bà.
Đào Du Du biết rõ Ngải Cầm Thị không muốn nhìn thấy cô, cũng không dám tiếp tục đi theo khiến bà ghét bỏ, vì vậy sợ hãi rụt rè trốn phía sau, muốn nhân cơ hội trốn khỏi tầm mắt của bà để tránh chọc cho bà tức giận.
Nhưng Hồ Ứng nhìn thấy Đào Du Du không lập tức đuổi theo, quay đầu nhìn cô một cái, cho cô ánh mắt "theo sát phía sau", sau đó đi theo Ngải Cầm Thị vào thang máy.
Đào Du Du biết rõ trốn tránh như vậy không phải là cách hay, nếu bà ta muốn đánh hoặc muốn chửi cô, đến lúc đó nhất định sẽ tóm cô từ trong đám người ra, vì vậy thay vì trốn tránh, không bằng phải đối mặt, dù sao sống hay chết cũng vậy.
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Đào Du Du dũng cảm đuổi kịp cước bộ của mọi người, nhưng, khi cô là người cuối cùng vào thang máy, Ngải Cầm Thị vẻ mặt không thay đổi đứng trong thang máy lên tiếng nói: "Chẳng lẽ không có thang máy khác sao?"
Được rồi, Đào Du Du biết mình bị ghét bỏ rồi.
Cô ngoan ngoãn rời khỏi thang máy, cúi đầu thật sâu chào Ngải Cầm Thị, sau đó nhấn nút đóng cửa thang máy lại, đưa mắt nhìn thang máy từ từ đi lên.
Đưa Ngải Cầm Thị lên lầu, Đào Du Du không dám dừng lạu, lập tức vào một thang máy khác đuổi theo, đợi khi cô đến cửa phòng bệnh của Vũ Văn Vĩ Thần đã nhìn thấy Ngải Cầm Thị đang ân cần hỏi thăm sức khỏe của Vũ Văn Vĩ Thần.
Đào Du Du đứng bên ngoài nhìn cảnh hai mẹ con gặp nhau, rất tự giác dừng bước lại, cô không muốn đi vào quấy rầy, nhưng Hồ Ứng đứng trong phòng nhìn thấy cô, lập tức dùng ánh mắt bảo cô nhanh chóng tiến vào.
Sở dĩ Hồ Ứng muốn Đào Du Du nhanh chóng đi vào để tránh bị Ngải Cầm Thị mắng, nguyên nhân chủ yếu là có Vũ Văn Vĩ Thần ở đây, cho dù Ngải Cầm Thị muốn nổi giận, cũng phải kiêng dè, đứng trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, hơn nữa Vũ Văn Vĩ Thần nói mấy lời có ích, đoán chừng Ngải Cầm Thị sẽ không gây khó dể với Đào Du Du.
Tất nhiên đây là những gì mà Hồ Ứng suy nghĩ.
Nếu cô biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ để Đào Du Du không phải lo xa.
... ...... ...... ...... ........
Sau khi Đào Du Du đi vào phòng, thì nghe được Ngải Cầm Thị nói với Vũ Văn Vĩ Thần: "Nghe nói con bị thương ở nhà của nghị viên Ngô, đây cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con phải đến nhà của nghị viên Ngô?"
Vũ Văn Vĩ Thần thấy Ngải Cầm Thị bắt đầu tra hỏi nguyên nhân anh bị thương, anh nghiêng mắt nhìn một chút, nghĩ đến dùng cách gì để che giấu, nhưng Hồ Ứng đứng bên cạnh biết rõ chuyện này không thể giấu diếm được, vì vậy chủ động nói thẳng: "Phu nhân......Lần này Tổng Thống đến nhà nghị viên Ngô, là bởi vì.... ...... Nghị viên Ngô tổ chức tiệc sinh nhật cho quản gia Đào, sau đó mời tất cả mọi người, mà Tổng Thống lại có tên trong danh sách khách mời, cho nên mới.... ......."
"Cho nên con vì đến mừng sinh nhật của quản gia Đào mới bị người ta ám sát?" Ngải Cầm Thị vừa nghe chuyện này có liên quan đến Đào Du Du, lập tức nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng rất tức giận.
"Phu nhân, đều là lỗi của tôi, nếu không có bữa tiệc sinh nhật kia, có lẽ không mời Tổng Thống đến tham dự........Thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật xin lỗi." Đào Du Du rõ ràng cảm nhận được Ngải Cầm Thị đang rất tức giận, cô dựa trên nguyên tắc ai làm người đó chịu, vì không liên lụy đến cô và dượng, nên dũng cảm nhận lỗi trước mặt Ngải Cầm Thị, lại dũng cảm quy chuyện ngoài ý muốn này lên người mình.
Như thế rất tốt, Ngải Cầm Thị đang tức giận việc Vũ Văn Vĩ Thần bị thương, lại nhanh chóng thừa nhận, vì vậy ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một cái tát hoa hoa lệ lệ lưu lại trên mặt Đào Du Du, bởi vì dùng sức quá lớn nên Đào Du Du chưa chuẩn bị bất kỳ tâm lý nào, vì vậy cả người lảo đảo, ngã nhào trên trên mặt đất.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần nhanh chóng phản ứng đối với một màn vừa xảy ra, anh kích động vén chăn lên, từ trên giường bước xuống, trước tiên chạy đến bên cạnh Đào Du Du đưa tay muốn đỡ cô lên.
"Ả đàn bà nay hại con suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, con còn muốn che chở cho nó sao?" Ngải Cầm Thị lửa giận bừng bừng, nhìn Vũ Văn Vĩ Thần không để ý vết thương trên cánh tay mà lao vào đỡ Đào Du Du, bà ta tức giận đến phát run, chỉ vào anh hỏi.
Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời câu hỏi của bà, chỉ đở Đào Du Du bị một cái tát khiến cho đầu óc choáng váng đứng lên, sau đó nhìn mặt cô bắt đầu đỏ lên, thấy bộ dạng cô chịu ủy khuất lại từ đầu đến cuối chỉ có thể nghẹn họng không nói nên lời, đau lòng không thôi.
"Lần này không phải là Du Du hại con, là con liên lụy cô ấy." Trầm mặc một lát, Vũ Văn Vĩ Thần mới từ từ nói.
"Vĩ Thần, rốt cuộc con có biết mình đang nói gì hay không?" Ngải Cầm Thị không biết Đào Du Du đã cho con trai mình ăn bùa mê gì, vì sao con của bà thân là Tổng Thống lại có thể che chở cho cô ta.
Trong lòng Đào Du Du càng hận thêm.