"Tại sao không tin?" Hồ Ứng hơi cảm thấy kỳ lạ với cách nghĩ của Đào Du Du.
"Việc này còn phải hỏi sao? Anh xem anh ta cả ngày đối với tôi như nước với lửa, thà rằng tôi tin anh ta thích anh, cũng không thể tin được chuyện anh ta thích tôi." Đào Du Du tùy tiện nói.
Có lẽ cô không phát hiện ra trong lời nói của mình khoa trương bao nhiêu, nhưng Hồ Ứng nghe vây, trên đầu đầy mồ hôi.
Tổng Thống thích anh ta.... ....Đào Du Du, trí tưởng tưởng của cô có thể phong phú thêm chút không!
"Vậy.....Cái đó......Quản gia Đào.....Khụ khụ.......Tôi cảm thấy được đó.... ...." Hồ Ứng hắng giọng một cái, muốn cố gắng khuyên Đào Du Du.
"Anh cũng cảm thấy tôi nói rất có lý đúng không? Anh nói xem rốt cuộc tại sao tôi phải gả cho Tổng Thống chứ? Chẳng lẽ muốn chỉnh tôi đến mất mặt sao? Anh ta thật không đáng. Hay là anh ta có âm mưu gì? Trợ lý Hồ, xin anh nhất định phải nói cho tôi biết, rốt cuộc Tổng Thống có âm mưu gì?" Đào Du Du nghĩ đến âm mưu cũng nhớ đến hai đứa con bảo bối của mình, cho dù thế nào cô cũng sẽ không để bất kỳ ai xúc phạm đến bọn trẻ.
Hồ Ứng suýt bị lời nói của cô làm cho nghẹn chết, bắt đầu cảm nhận được nổi đau khổ của Vũ Văn Vĩ Thần.
Chẳng trách ngài ấy luôn nói cô là người phụ nữ ngốc nghếch, đúng là chậm chạp, ngốc nghếch mà.
"Quản gia Đào, cô.... .....Trước tiên cô hãy bình tĩnh một chút, tôi cảm thấy chuyện này, cô có thể xem như vậy nha, trước tiên cô nghĩ lại xem, nếu Tổng Thống thật sự thích cô thì sao? Như cô nói, nếu ngài ấy không thích cô, tại sao phải mời cô đi xem phim? Còn đêm qua, tại sao biết rõ biệt thự nhà họ Ngô rất nguy hiểm, nhưng lại muốn đến đó? Tại sao hôm qua khi cô bị thương ngài ấy bảo cô và Tiểu Bồ Đào đi trước, còn ngài ấy ở lại tìm con của cô......Nếu không thích cô, tại sao ngài ấy phải cầu hôn cô? Cô cảm thấy trên người mình có thứ gì đó có thể để ngài ấy lợi dụng hoặc đùa giỡn sao?" Sau khi Hồ Ứng buộc mình phải tỉnh táo lại, dùng suy nghĩ ngược lại để phân tích cho Đào Du Du hiểu.
Đào Du Du nghe xong lập tức sửng sốt, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại quản thời gian này của bọn họ.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê đến.
Nhìn ly cappuccino phủ đầy một lớp màu trắng, tinh thần của Đào Du Du cũng dần bay xa.
Đúng rồi, lần xem phim kia, chân của cô bị thương, trên người anh ta không có đồng nào, lại tìm cho cô một đôi dép lên....... Sau đó đến đêm dùng bữa tối dưới nến, sau khi cô say rượu, bắt anh ta vào phòng, nhưng anh ta hoàn toàn không có chút hành động lạ với cô, thậm chí khi ở trước mặt cô cũng không nhắc đến. Nếu anh ta thật sự không thích cô, có lẽ sẽ giết cô cho hả giận rồi. Tiếp đó chính là đêm qua, Thác Ngọc Mộ Dã gọi điện thoại đến cho anh ta, kể tình hình nguy hiểm, kết quả cuối cùng anh ta vẫn xuất hiện, hơn nữa còn nói cho cô biết, anh ta lo lắng cho cô nên mới đến.
Tất cả, những hành động trên cũng đủ để chứng minh cho một khả năng xảy ra mà Đào Du Du nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khi cô bắt đầu từ từ chấp nhận chuyện này, hỏi Hồ Ứng một câu: "Nếu Tổng Thống thật sự thích tôi, muốn kết hôn với tôi, vậy......Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi.... ......"
"Cô thích Tổng Thống không?" Hồ Ứng không đợi cô nói xong, cắt lời cô.
"À.... ....Cái đó........Không.......Không thích....." Đào Du Du rất muốn nói thẳng không thích, nhưng đến cuối cùng, lại nuốt chữ cuối trở vào, nhíu mày hỏi ngược lại: "Dù sao tôi cũng không muốn gả cho anh ta......"
"Tại sao?" Hồ Ứng nhìn trái cõi lòng Đào Du Du hơi lay động, nhưng nghe cô nói không muốn gả cho Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta khẩn trương hỏi.
"Việc này con phải hỏi sao? Anh xem tôi còn hai đứa con, sao Tổng Thống có thể cưới một bà mẹ độc thân như tôi chứ. Với lại.......Với lại..... Hai chúng tôi cách xa như vậy, đúng là người của hai thế giới, cho dù là thân phận, chiều cao, thân hình đều hoàn toàn không xứng, đều này sao có thể chứ......." vẻ mặt của Đào Du Du như đưa đám, đến bây giờ cô còn không thể chấp nhận sự thật Vũ Văn Vĩ Thần thích cô.
Trong đầu hiện lên hình ảnh bộ dáng của Vũ Văn Vĩ Thần thường hung dữ với cô, khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.
Nếu thật sự kết hôn với anh ta, trở thành phu nhân Tổng Thống, cô không có cách nào tưởng tượng mình sẽ thế nào.
Cô có thể sống chung hòa hợp với anh ta sao?
Hai người ra vào như hình với bóng, chung giường chung gối.... .....
Ông trời ơi ông giết con đi!!!
"Nếu Tổng Thống quyết định kết hôn với cô, tất nhiên sẽ có quyết định của ngài ấy, những chuyện này.......Cô không cần lo lắng. Xem mình là cô bé lọ lèm được rồi." Hồ Ứng hiểu rõ Đào Du Du buồn bực, chuyện này đổi lại là người bình thường, có lẽ sẽ cảm thấy là niềm vui bất ngờ, nhưng Đào Du Du ở cùng mái hiên với Vũ Văn Vĩ Thần mà lại chịu đủ mọi ánh sáng, áp lực của cô quả thật rất lớn.
"Trợ lý Hồm nếu không anh nói với ngài Tổng Thống giúp tôi đi, anh nói tôi còn hai đứa con, thật sự không thích hợp làm phu nhân của ngài ấy, để cho ngài ấy lấy công chúa đi." Cho dù tương lai Vũ Văn Vĩ Thần sẽ lấy một người như thế nào, nhưng người đó tuyệt đối không phải là Đào Du Du cô, tuyệt đối không thể.
Đây là cách nghĩ của Đào Du Du, rất ngốc nghếch rất khờ dại.
"Xin lỗi, những lời này tôi không có cách nào truyền đạt lại giúp cô, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa. Nếu cô thật sự suy nghĩ kỹ, muốn từ chối lời cầu hôn của Tổng Thống, vẫn nên nói trước mặt ngài ấy đi. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, hiện tại Tổng Thống đang bị thương, dù sao cảm xúc rất dễ dàng bị kích động, vì vậy tôi khuyên cô trước tiên đừng từ chối Tổng Thống, để tránh lúc đó ngài ấy bị kích động, nếu xả ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi không có cách nào khống chế được." Hồ Ứng nói xong, bưng ly cà phê Mocha lên uống một ngụm, nhắm hai mắt lại, bắt đầu thưởng thức hương vị cà phê.
Đào Du Du thấy mình bị từ chối, cô cũng hết cách rồi, đành phải uống cà phê vào để tìm cách sắp xếp lại suy nghĩ đang rối tung rối mù.
"Việc này còn phải hỏi sao? Anh xem anh ta cả ngày đối với tôi như nước với lửa, thà rằng tôi tin anh ta thích anh, cũng không thể tin được chuyện anh ta thích tôi." Đào Du Du tùy tiện nói.
Có lẽ cô không phát hiện ra trong lời nói của mình khoa trương bao nhiêu, nhưng Hồ Ứng nghe vây, trên đầu đầy mồ hôi.
Tổng Thống thích anh ta.... ....Đào Du Du, trí tưởng tưởng của cô có thể phong phú thêm chút không!
"Vậy.....Cái đó......Quản gia Đào.....Khụ khụ.......Tôi cảm thấy được đó.... ...." Hồ Ứng hắng giọng một cái, muốn cố gắng khuyên Đào Du Du.
"Anh cũng cảm thấy tôi nói rất có lý đúng không? Anh nói xem rốt cuộc tại sao tôi phải gả cho Tổng Thống chứ? Chẳng lẽ muốn chỉnh tôi đến mất mặt sao? Anh ta thật không đáng. Hay là anh ta có âm mưu gì? Trợ lý Hồ, xin anh nhất định phải nói cho tôi biết, rốt cuộc Tổng Thống có âm mưu gì?" Đào Du Du nghĩ đến âm mưu cũng nhớ đến hai đứa con bảo bối của mình, cho dù thế nào cô cũng sẽ không để bất kỳ ai xúc phạm đến bọn trẻ.
Hồ Ứng suýt bị lời nói của cô làm cho nghẹn chết, bắt đầu cảm nhận được nổi đau khổ của Vũ Văn Vĩ Thần.
Chẳng trách ngài ấy luôn nói cô là người phụ nữ ngốc nghếch, đúng là chậm chạp, ngốc nghếch mà.
"Quản gia Đào, cô.... .....Trước tiên cô hãy bình tĩnh một chút, tôi cảm thấy chuyện này, cô có thể xem như vậy nha, trước tiên cô nghĩ lại xem, nếu Tổng Thống thật sự thích cô thì sao? Như cô nói, nếu ngài ấy không thích cô, tại sao phải mời cô đi xem phim? Còn đêm qua, tại sao biết rõ biệt thự nhà họ Ngô rất nguy hiểm, nhưng lại muốn đến đó? Tại sao hôm qua khi cô bị thương ngài ấy bảo cô và Tiểu Bồ Đào đi trước, còn ngài ấy ở lại tìm con của cô......Nếu không thích cô, tại sao ngài ấy phải cầu hôn cô? Cô cảm thấy trên người mình có thứ gì đó có thể để ngài ấy lợi dụng hoặc đùa giỡn sao?" Sau khi Hồ Ứng buộc mình phải tỉnh táo lại, dùng suy nghĩ ngược lại để phân tích cho Đào Du Du hiểu.
Đào Du Du nghe xong lập tức sửng sốt, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại quản thời gian này của bọn họ.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê đến.
Nhìn ly cappuccino phủ đầy một lớp màu trắng, tinh thần của Đào Du Du cũng dần bay xa.
Đúng rồi, lần xem phim kia, chân của cô bị thương, trên người anh ta không có đồng nào, lại tìm cho cô một đôi dép lên....... Sau đó đến đêm dùng bữa tối dưới nến, sau khi cô say rượu, bắt anh ta vào phòng, nhưng anh ta hoàn toàn không có chút hành động lạ với cô, thậm chí khi ở trước mặt cô cũng không nhắc đến. Nếu anh ta thật sự không thích cô, có lẽ sẽ giết cô cho hả giận rồi. Tiếp đó chính là đêm qua, Thác Ngọc Mộ Dã gọi điện thoại đến cho anh ta, kể tình hình nguy hiểm, kết quả cuối cùng anh ta vẫn xuất hiện, hơn nữa còn nói cho cô biết, anh ta lo lắng cho cô nên mới đến.
Tất cả, những hành động trên cũng đủ để chứng minh cho một khả năng xảy ra mà Đào Du Du nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khi cô bắt đầu từ từ chấp nhận chuyện này, hỏi Hồ Ứng một câu: "Nếu Tổng Thống thật sự thích tôi, muốn kết hôn với tôi, vậy......Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi.... ......"
"Cô thích Tổng Thống không?" Hồ Ứng không đợi cô nói xong, cắt lời cô.
"À.... ....Cái đó........Không.......Không thích....." Đào Du Du rất muốn nói thẳng không thích, nhưng đến cuối cùng, lại nuốt chữ cuối trở vào, nhíu mày hỏi ngược lại: "Dù sao tôi cũng không muốn gả cho anh ta......"
"Tại sao?" Hồ Ứng nhìn trái cõi lòng Đào Du Du hơi lay động, nhưng nghe cô nói không muốn gả cho Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta khẩn trương hỏi.
"Việc này con phải hỏi sao? Anh xem tôi còn hai đứa con, sao Tổng Thống có thể cưới một bà mẹ độc thân như tôi chứ. Với lại.......Với lại..... Hai chúng tôi cách xa như vậy, đúng là người của hai thế giới, cho dù là thân phận, chiều cao, thân hình đều hoàn toàn không xứng, đều này sao có thể chứ......." vẻ mặt của Đào Du Du như đưa đám, đến bây giờ cô còn không thể chấp nhận sự thật Vũ Văn Vĩ Thần thích cô.
Trong đầu hiện lên hình ảnh bộ dáng của Vũ Văn Vĩ Thần thường hung dữ với cô, khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.
Nếu thật sự kết hôn với anh ta, trở thành phu nhân Tổng Thống, cô không có cách nào tưởng tượng mình sẽ thế nào.
Cô có thể sống chung hòa hợp với anh ta sao?
Hai người ra vào như hình với bóng, chung giường chung gối.... .....
Ông trời ơi ông giết con đi!!!
"Nếu Tổng Thống quyết định kết hôn với cô, tất nhiên sẽ có quyết định của ngài ấy, những chuyện này.......Cô không cần lo lắng. Xem mình là cô bé lọ lèm được rồi." Hồ Ứng hiểu rõ Đào Du Du buồn bực, chuyện này đổi lại là người bình thường, có lẽ sẽ cảm thấy là niềm vui bất ngờ, nhưng Đào Du Du ở cùng mái hiên với Vũ Văn Vĩ Thần mà lại chịu đủ mọi ánh sáng, áp lực của cô quả thật rất lớn.
"Trợ lý Hồm nếu không anh nói với ngài Tổng Thống giúp tôi đi, anh nói tôi còn hai đứa con, thật sự không thích hợp làm phu nhân của ngài ấy, để cho ngài ấy lấy công chúa đi." Cho dù tương lai Vũ Văn Vĩ Thần sẽ lấy một người như thế nào, nhưng người đó tuyệt đối không phải là Đào Du Du cô, tuyệt đối không thể.
Đây là cách nghĩ của Đào Du Du, rất ngốc nghếch rất khờ dại.
"Xin lỗi, những lời này tôi không có cách nào truyền đạt lại giúp cô, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa. Nếu cô thật sự suy nghĩ kỹ, muốn từ chối lời cầu hôn của Tổng Thống, vẫn nên nói trước mặt ngài ấy đi. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô, hiện tại Tổng Thống đang bị thương, dù sao cảm xúc rất dễ dàng bị kích động, vì vậy tôi khuyên cô trước tiên đừng từ chối Tổng Thống, để tránh lúc đó ngài ấy bị kích động, nếu xả ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi không có cách nào khống chế được." Hồ Ứng nói xong, bưng ly cà phê Mocha lên uống một ngụm, nhắm hai mắt lại, bắt đầu thưởng thức hương vị cà phê.
Đào Du Du thấy mình bị từ chối, cô cũng hết cách rồi, đành phải uống cà phê vào để tìm cách sắp xếp lại suy nghĩ đang rối tung rối mù.