Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần vừa tới cửa đã nghe thấy Đào Dục Huyên đang giả vờ đáng thương, Dục Huyên mở miệng gọi một tiếng mẹ, suýt chút nữa muốn nôn ra, anh đứng một bên dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu bé.
Đào Du Du không ngờ Đào Dục Huyên đột nhiên trở lại bình thường, cùng đức hạnh với Tiểu Bồ Đào, lập tức bị kinh sợ một chút, bình tĩnh nhìn cậu bé vài giấy, cuối cùng cũng tin con trai của cô đã trở lại, sau đó ôm cậu bé vào lòng, khóc lóc nói: “Cục cưng, con thật sự là Dục Huyên của mẹ, mẹ biết ngay là con gạt người, thật tốt quá, mẹ không trách con, chỉ là lần sau đừng nói lung tung dọa mẹ nữa, có biết không?”
“Dạ, Dục Huyên biết rồi, mẹ, Dục Huyên yêu mẹ....” Thông minh đồng ý với Đào Du Du, Đào Dục Huyên còn nhân cô hội cọ cọ vài cái trong ngực cô, bày ra bộ dạng yêu thương cô.
Lần này làm Đào Du Du vui vẻ không thôi, đây là lần đầu tiên Đào Dục Huyên nói yêu cô khiến cô cảm động đến nước mắt nước mũi tèm lem, trong miệng lẩm bẩm không phí công nuôi đứa con trai này, không có phí công đâu.
Nhưng cảm tượng mẹ con yêu thương trước mắt này làm cho Vũ Văn Vĩ Thần đứng trước cửa bị kích động mạnh, anh không hề nghĩ ngợi, không nói không rằng xông lên phía trước, một tay tó được ĐàoDục Huyên từ trong ngực Đào Du Du ra.
“Tổng Thống, anh.....Anh làm gi vậy? Tại sao lại ôm con của tôi?” Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần xuất hiện bất thình lình dọa sợ hãi, nhìn Đào Dục Huyên trên tay anh, khẩn trương hỏi.
“Mẹ, ôm con.....” Lúc này Đào Dục Huyên nhân cơ hội tiếp tục giả vờ đáng thương, bàn tay nhỏ bé duỗi về phía Đào Du Du đòi bế.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe cậu bé còn muốn để Đào Du Du ôm, lập tức tức giận trừng mắt nhìn cậu bé, dùng ánh mắt nói cho cậu biết “Tiểu tử, bây giờ con đang ở trên tay cha, thành thật một chút cho cha.”
Nhưng Đào Dục Huyên tuyệt không sợ anh, vẻ mặt cậu bé đắc ý nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, như nói cho anh biết “cha, cha đấu không lại con, hay là ngoan ngoãn thả con xuống đi.”
Ngay lúc hai người đang “liếc mắt đưa tình”, Đào Du Du đứng lên đi đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, cô đưa tay ôm Đào Dục Huyên vào lòng mình, hai mắt cảnh giác nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nói: “Dục Huyên đã nói, vừa rồi nó nói linh hồn chuyển thế gì đó là gạt người khác, nhìn trên ti vi học theo, anh đừng coi là thật.”
“Anh không cho là thật, sao anh có thể tin lời của một đứa bé nói là thật, sao có thể tin.....” Vũ Văn Vĩ Thần cười gượng, sau đó đưa tay lên mặt Đào Dục Huyên, dùng sức nhéo nói: “Dục Huyên là đứa bé đang yêu như thế, anh thật sự rất thích, rất thích.......”
Đào Dục Huyên bị anh nhéo đến gương mặt đỏ bừng, chỉ có thể nhẫn nhịn, cậu bé dùng sức lắc đầu chỉ muốn thoát khỏi cái nhéo của anh, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần đã bắt được cơ hội ức hiếp cậu bé, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, cuối cùng Đào Dục Huyên hết cách rồi, chỉ có thể hét lớn: “Mẹ, con muốn đến bệnh viện thăm em gái.”
“À được, mẹ dẫn con đi.” Đào Du Du nói xong, thả Đào Dục Huyên đứng trên mặt đất, lúc này tay của Vũ Văn Vĩ Thần mới chịu buông ra.
Lần này tên này ra tay rất độc ác, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương của Đào Dục Huyên đã bị nhéo đến đỏ bừng, hai mắt oán giận nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hận không thể liều mạng với anh.
Mà Vĩ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang thở phì phò, chợt cảm thấy tâm trại vô cùng dễ chịu, trên gượng mặt cũng nở nụ cười chiến thắng.
“Mẹ, tối nay Dục Huyên ngủ với mẹ được không?” Nhìn bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần đang lên mặt, ngược lại Đào Dục Huyên không tức giận, cậu bé thu lại nét mặt của mình, sau đó cất giọng ngây thơ nói với Đào Du Du.
“Được.”
“Không được.”
Trong phòng cùng lúc vang lên hai giọng nói khác nhau, một người là Đào Du Du, giọng nói đó tràn ngập sung sướng, Một người khác là Vũ Văn Vĩ Thần, giọng nói kia tràn đầy tức giận.
“Mẹ...” Giọng nói vô cùng đáng yêu của Đào Dục Huyên kéo dài âm cuối, tỏ vẻ kháng nghị với Vũ Văn Vĩ Thần.
“Ngoan, tối nay mẹ ngủ với con.” Đào Du Du nói xong, cúi người sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của Đào Dục Huyên an ủi cậu bé một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang đứng trước mặt nói: “Tổng Thống, vậy...Cái đó..Bây giờ tôi muốn dẫn con trai đến bệnh viện thăm Tiểu Bồ Đào, anh.... ...”
“Anh cũng đi, mấy ngày rồi không gặp Tiểu Bồ Đào, rất nhớ con bé.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy Đào Du Du muốn tránh người, tuyệt đối không thể để cho tên gia hỏa Đào Dục Huyên kia chiếm tiện nghi của Đào Du Du sau lưng anh, anh quyết định bất cứ giá nào, cũng phải trông chừng tên tiểu tử thúi này.
“À.....vậy cũng được.....” Đào Du Du không ngờ Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên quan tâm con của cô như vậy, tuy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại vui vẻ đồng ý.
Sau khi thấy Đào Du Du gật đầu, Vũ Văn Vĩ Thần cho Đào Dục Huyên một ánh mắt cảnh cáo, bảo cậu bé chớ làm loạn, nhưng Đào Dục Huyên mới không sợ anh, lập tức duỗi hai tay ra nói với Đào Du Du: “mẹ bế con ra ngoài đi.”
“Bế cái gì mà bế? Lớn như vậy rồi còn muốn bế, còn ra bộ dáng gì nữa?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Dục Huyên bày ra bộ dáng gian xảo thì hận nghiến răng nghiến lợi, anh bắt đầu cảm thầy mình nhất định là đứt gân não rồi, mới để cho cái tên nghiệt chướng kia tiếp tục sống ở bên cạnh anh, làm con của anh.
“Anh làm gì? Bảo bối không cho anh ôm, làm gì hung dữ vậy chứ?” Thấy Vũ Văn Vĩ Thầ bỗng chốc có thái độ hung dữ với Đào Dục Huyên, Đào Du Du hơi không chịu nổi, vì vậy bất mãn nhìn anh, sau đó xoay người nói với Đào Dục Huyên: “Dục Huyên ngoan, mẹ bế con, chúng ta đi thăm em gái đi.....”
Nói xong, Đào Du Du liền bế Đào Dục Huyên vào trong ngực mình, sau đó đi ra cửa.
Đào Dục Huyên đặt gương mặt nhỏ nhắn trên vai Đào Du Du, làm mặt quỷ về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang đứng phía sau.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn tên nhóc Đào Dục Huyên lúc thì hôn lên gương mặt của Đào Du Du, lúc thì rút cái đầu nhỏ vào cổ cô, còn không ngừng dùng ánh mắt khiêu khích anh, không thể chịu đựng được, anh bước vài bước lên trước mặt Đào Du Du, một tay ôm lấy Đào Dục Huyên về tay mình, nói: “Vừa rồi em còn té xỉu, bác sĩ nói thân thể em còn yếu, để anh ôm nó được rồi.”
Nói xong, anh lại cười gian với Đào Dục Huyên, chuyện này giống như đang nói: “Nhóc con, xem con còn dám giở trò gì.’
Cứ như vậy, ngay lúc Đào Du Du không hiểu sự thật, cuộc chiến giữa hai cha con diễn ra trên đường đến bệnh viện.
Đào Du Du không ngờ Đào Dục Huyên đột nhiên trở lại bình thường, cùng đức hạnh với Tiểu Bồ Đào, lập tức bị kinh sợ một chút, bình tĩnh nhìn cậu bé vài giấy, cuối cùng cũng tin con trai của cô đã trở lại, sau đó ôm cậu bé vào lòng, khóc lóc nói: “Cục cưng, con thật sự là Dục Huyên của mẹ, mẹ biết ngay là con gạt người, thật tốt quá, mẹ không trách con, chỉ là lần sau đừng nói lung tung dọa mẹ nữa, có biết không?”
“Dạ, Dục Huyên biết rồi, mẹ, Dục Huyên yêu mẹ....” Thông minh đồng ý với Đào Du Du, Đào Dục Huyên còn nhân cô hội cọ cọ vài cái trong ngực cô, bày ra bộ dạng yêu thương cô.
Lần này làm Đào Du Du vui vẻ không thôi, đây là lần đầu tiên Đào Dục Huyên nói yêu cô khiến cô cảm động đến nước mắt nước mũi tèm lem, trong miệng lẩm bẩm không phí công nuôi đứa con trai này, không có phí công đâu.
Nhưng cảm tượng mẹ con yêu thương trước mắt này làm cho Vũ Văn Vĩ Thần đứng trước cửa bị kích động mạnh, anh không hề nghĩ ngợi, không nói không rằng xông lên phía trước, một tay tó được ĐàoDục Huyên từ trong ngực Đào Du Du ra.
“Tổng Thống, anh.....Anh làm gi vậy? Tại sao lại ôm con của tôi?” Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần xuất hiện bất thình lình dọa sợ hãi, nhìn Đào Dục Huyên trên tay anh, khẩn trương hỏi.
“Mẹ, ôm con.....” Lúc này Đào Dục Huyên nhân cơ hội tiếp tục giả vờ đáng thương, bàn tay nhỏ bé duỗi về phía Đào Du Du đòi bế.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe cậu bé còn muốn để Đào Du Du ôm, lập tức tức giận trừng mắt nhìn cậu bé, dùng ánh mắt nói cho cậu biết “Tiểu tử, bây giờ con đang ở trên tay cha, thành thật một chút cho cha.”
Nhưng Đào Dục Huyên tuyệt không sợ anh, vẻ mặt cậu bé đắc ý nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, như nói cho anh biết “cha, cha đấu không lại con, hay là ngoan ngoãn thả con xuống đi.”
Ngay lúc hai người đang “liếc mắt đưa tình”, Đào Du Du đứng lên đi đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, cô đưa tay ôm Đào Dục Huyên vào lòng mình, hai mắt cảnh giác nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nói: “Dục Huyên đã nói, vừa rồi nó nói linh hồn chuyển thế gì đó là gạt người khác, nhìn trên ti vi học theo, anh đừng coi là thật.”
“Anh không cho là thật, sao anh có thể tin lời của một đứa bé nói là thật, sao có thể tin.....” Vũ Văn Vĩ Thần cười gượng, sau đó đưa tay lên mặt Đào Dục Huyên, dùng sức nhéo nói: “Dục Huyên là đứa bé đang yêu như thế, anh thật sự rất thích, rất thích.......”
Đào Dục Huyên bị anh nhéo đến gương mặt đỏ bừng, chỉ có thể nhẫn nhịn, cậu bé dùng sức lắc đầu chỉ muốn thoát khỏi cái nhéo của anh, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần đã bắt được cơ hội ức hiếp cậu bé, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, cuối cùng Đào Dục Huyên hết cách rồi, chỉ có thể hét lớn: “Mẹ, con muốn đến bệnh viện thăm em gái.”
“À được, mẹ dẫn con đi.” Đào Du Du nói xong, thả Đào Dục Huyên đứng trên mặt đất, lúc này tay của Vũ Văn Vĩ Thần mới chịu buông ra.
Lần này tên này ra tay rất độc ác, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương của Đào Dục Huyên đã bị nhéo đến đỏ bừng, hai mắt oán giận nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hận không thể liều mạng với anh.
Mà Vĩ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang thở phì phò, chợt cảm thấy tâm trại vô cùng dễ chịu, trên gượng mặt cũng nở nụ cười chiến thắng.
“Mẹ, tối nay Dục Huyên ngủ với mẹ được không?” Nhìn bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần đang lên mặt, ngược lại Đào Dục Huyên không tức giận, cậu bé thu lại nét mặt của mình, sau đó cất giọng ngây thơ nói với Đào Du Du.
“Được.”
“Không được.”
Trong phòng cùng lúc vang lên hai giọng nói khác nhau, một người là Đào Du Du, giọng nói đó tràn ngập sung sướng, Một người khác là Vũ Văn Vĩ Thần, giọng nói kia tràn đầy tức giận.
“Mẹ...” Giọng nói vô cùng đáng yêu của Đào Dục Huyên kéo dài âm cuối, tỏ vẻ kháng nghị với Vũ Văn Vĩ Thần.
“Ngoan, tối nay mẹ ngủ với con.” Đào Du Du nói xong, cúi người sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của Đào Dục Huyên an ủi cậu bé một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang đứng trước mặt nói: “Tổng Thống, vậy...Cái đó..Bây giờ tôi muốn dẫn con trai đến bệnh viện thăm Tiểu Bồ Đào, anh.... ...”
“Anh cũng đi, mấy ngày rồi không gặp Tiểu Bồ Đào, rất nhớ con bé.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy Đào Du Du muốn tránh người, tuyệt đối không thể để cho tên gia hỏa Đào Dục Huyên kia chiếm tiện nghi của Đào Du Du sau lưng anh, anh quyết định bất cứ giá nào, cũng phải trông chừng tên tiểu tử thúi này.
“À.....vậy cũng được.....” Đào Du Du không ngờ Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên quan tâm con của cô như vậy, tuy cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại vui vẻ đồng ý.
Sau khi thấy Đào Du Du gật đầu, Vũ Văn Vĩ Thần cho Đào Dục Huyên một ánh mắt cảnh cáo, bảo cậu bé chớ làm loạn, nhưng Đào Dục Huyên mới không sợ anh, lập tức duỗi hai tay ra nói với Đào Du Du: “mẹ bế con ra ngoài đi.”
“Bế cái gì mà bế? Lớn như vậy rồi còn muốn bế, còn ra bộ dáng gì nữa?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Dục Huyên bày ra bộ dáng gian xảo thì hận nghiến răng nghiến lợi, anh bắt đầu cảm thầy mình nhất định là đứt gân não rồi, mới để cho cái tên nghiệt chướng kia tiếp tục sống ở bên cạnh anh, làm con của anh.
“Anh làm gì? Bảo bối không cho anh ôm, làm gì hung dữ vậy chứ?” Thấy Vũ Văn Vĩ Thầ bỗng chốc có thái độ hung dữ với Đào Dục Huyên, Đào Du Du hơi không chịu nổi, vì vậy bất mãn nhìn anh, sau đó xoay người nói với Đào Dục Huyên: “Dục Huyên ngoan, mẹ bế con, chúng ta đi thăm em gái đi.....”
Nói xong, Đào Du Du liền bế Đào Dục Huyên vào trong ngực mình, sau đó đi ra cửa.
Đào Dục Huyên đặt gương mặt nhỏ nhắn trên vai Đào Du Du, làm mặt quỷ về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang đứng phía sau.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn tên nhóc Đào Dục Huyên lúc thì hôn lên gương mặt của Đào Du Du, lúc thì rút cái đầu nhỏ vào cổ cô, còn không ngừng dùng ánh mắt khiêu khích anh, không thể chịu đựng được, anh bước vài bước lên trước mặt Đào Du Du, một tay ôm lấy Đào Dục Huyên về tay mình, nói: “Vừa rồi em còn té xỉu, bác sĩ nói thân thể em còn yếu, để anh ôm nó được rồi.”
Nói xong, anh lại cười gian với Đào Dục Huyên, chuyện này giống như đang nói: “Nhóc con, xem con còn dám giở trò gì.’
Cứ như vậy, ngay lúc Đào Du Du không hiểu sự thật, cuộc chiến giữa hai cha con diễn ra trên đường đến bệnh viện.