“Chúng tôi là khách do ngài Tổng thống mời đến, xin hỏi ngài Tổng thống đang ở trong yến tiệc à?” Đào Dục Huyên không nóng không vội rất bình tĩnh nhìn người hầu rồi hỏi, giọng nói cũng không chột dạ.
“Ha ha, thì ra là khách của ngài Tổng thống, xin mời hai vị theo tôi.” Người hầu kia nghe vậy, lập tức nhìn nhìn hai đứa trẻ, sau đó mỉm cười nhiệt tình xoay người dẫn đường đi về phía trước.
Tiểu Nho bị lời nói dũng cảm của Đào Dục Huyên làm cho sửng sốt, cô bé nhịn không được liền kéo kéo vạt áo của Đào Dục Huyên rồi nói nhỏ vào tai cậu: “Anh trai, ai là ngài Tổng thống? Vì sao anh muốn gạt người ta vậy?”
“Im miệng.” Đao Dục Huyên lo lắng âm thanh của Tiểu Nho sẽ là người hầu này nghi ngờ, lập tức quay đầu trợn mắt, quát khẽ với cô bé.
Tiểu Nho bị anh trai mình quát làm cho hoảng sợ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
……………………
Trong yến tiệc, mọi người cùng trò chuyện vui vẻ, không khí lại rất náo nhiệt.
Không bao lâu, Hồ Ứng đứng ở phía sau Vũ Văn Vĩ Thần tiếp nhận điện thoại, vẻ mặt biến sắc, anh ta cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Vũ Văn Vĩ Thần: “Tổng thống, báo cáo giám định DNA đã có kết quả.”
Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, trong lòng chấn động, nhưng vẻ mặt không có biến hóa, anh thấp giọng nói: “Nói.”
“Xác định là quan hệ cha con.” Hồ Ứng nhẹ nhàng phun ra vài chữ, nhưng lại là trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần nổ “oanh” một tiếng, tay anh đang cầm ly đế cao bỗng run lên, rượu đỏ hơi văng ra khỏi miệng ly, làm rơi trên chiếc khăn trải bàn.
Ngay lúc mọi người bị hấp dẫn bởi động tác này của Vũ Văn Vĩ Thần, cửa phòng tiệc bị người khác mở ra, hai đứa trẻ xinh đẹp cùng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Trời ơi, đây là con nhà ai vậy? Thật là đáng yêu nha……” Người có phản ứng trước tiên ngồi ở gần cửa là phu nhân Tổng thống Thành Quốc là Nguyễn Thảo Mai, cô vốn đã ăn no, ánh mắt nhìn xung quanh, hai đứa bé này xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của cô.
Nghe giọng nói của Nguyễn Thảo Mai, ánh mắt của mọi người đều dừng lại
Trên người Đào Dục Huyên và Tiểu Nho, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Vũ Văn Vĩ Thần có nằm mơ cũng không ngờ ai đứa bé này lại xuất hiện ở đây, trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ là người phụ nữ chết tiệt kia đã đi đâu rồi?
Chính lúc này Đào Du Du đang đi tìm ai đứa bé thì nghe được giọng nói truyền đến trong tai nghe, nói rằng hai đứa bé đã đi đến phòng tiệc, cô hoảng sợ suýt chút mất hồn, nhanh chóng chạy đến phòng tiệc.
Cô cảm giác mình sớm muộn gì cũng bị ngài Tổng thống giết chết, hoặc là bị hai đứa bé này làm cho lo lắng đến chết.
“Ha ha, thì ra là khách của ngài Tổng thống, xin mời hai vị theo tôi.” Người hầu kia nghe vậy, lập tức nhìn nhìn hai đứa trẻ, sau đó mỉm cười nhiệt tình xoay người dẫn đường đi về phía trước.
Tiểu Nho bị lời nói dũng cảm của Đào Dục Huyên làm cho sửng sốt, cô bé nhịn không được liền kéo kéo vạt áo của Đào Dục Huyên rồi nói nhỏ vào tai cậu: “Anh trai, ai là ngài Tổng thống? Vì sao anh muốn gạt người ta vậy?”
“Im miệng.” Đao Dục Huyên lo lắng âm thanh của Tiểu Nho sẽ là người hầu này nghi ngờ, lập tức quay đầu trợn mắt, quát khẽ với cô bé.
Tiểu Nho bị anh trai mình quát làm cho hoảng sợ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
……………………
Trong yến tiệc, mọi người cùng trò chuyện vui vẻ, không khí lại rất náo nhiệt.
Không bao lâu, Hồ Ứng đứng ở phía sau Vũ Văn Vĩ Thần tiếp nhận điện thoại, vẻ mặt biến sắc, anh ta cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Vũ Văn Vĩ Thần: “Tổng thống, báo cáo giám định DNA đã có kết quả.”
Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, trong lòng chấn động, nhưng vẻ mặt không có biến hóa, anh thấp giọng nói: “Nói.”
“Xác định là quan hệ cha con.” Hồ Ứng nhẹ nhàng phun ra vài chữ, nhưng lại là trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần nổ “oanh” một tiếng, tay anh đang cầm ly đế cao bỗng run lên, rượu đỏ hơi văng ra khỏi miệng ly, làm rơi trên chiếc khăn trải bàn.
Ngay lúc mọi người bị hấp dẫn bởi động tác này của Vũ Văn Vĩ Thần, cửa phòng tiệc bị người khác mở ra, hai đứa trẻ xinh đẹp cùng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Trời ơi, đây là con nhà ai vậy? Thật là đáng yêu nha……” Người có phản ứng trước tiên ngồi ở gần cửa là phu nhân Tổng thống Thành Quốc là Nguyễn Thảo Mai, cô vốn đã ăn no, ánh mắt nhìn xung quanh, hai đứa bé này xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của cô.
Nghe giọng nói của Nguyễn Thảo Mai, ánh mắt của mọi người đều dừng lại
Trên người Đào Dục Huyên và Tiểu Nho, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Vũ Văn Vĩ Thần có nằm mơ cũng không ngờ ai đứa bé này lại xuất hiện ở đây, trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ là người phụ nữ chết tiệt kia đã đi đâu rồi?
Chính lúc này Đào Du Du đang đi tìm ai đứa bé thì nghe được giọng nói truyền đến trong tai nghe, nói rằng hai đứa bé đã đi đến phòng tiệc, cô hoảng sợ suýt chút mất hồn, nhanh chóng chạy đến phòng tiệc.
Cô cảm giác mình sớm muộn gì cũng bị ngài Tổng thống giết chết, hoặc là bị hai đứa bé này làm cho lo lắng đến chết.