Bốn mươi phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần có mặt tại hội trường tổ chức tiệc cưới.
Sau khi mười mấy vệ sĩ đi theo dàn thành hai hàng mở đường, cản tất cả các chướng ngại trước cửa hội trường thì anh mới chậm rãi bước xuống xe.
Trong nhất thời, cả hội trường trở nên hỗn loạn.
Mà chủ nhân của bữa tiệc cưới này, trưởng tộc đương nhiệm của Lý thị Lý Trường Dũng tất nhiên là phải đích thân ra trước cửa tiếp đón.
"Đó là ngài Tổng thống phải không? Ngài Tổng thống cũng tới tham dự hôn lễ của anh trai sao?" Lý Mỹ Ngôn theo sự xôn xao của mọi người cũng đưa mắt nhìn sang, lập tức kinh ngạc hô lên.
"Cái . . . . . . cái gì? Cô nói ngài Tổng thống hả?" Đào Du Du nghe vậy, cũng quay ngoắt lại nhìn về phía cửa, chỉ thấy lúc này rất nhiều khách quý của tiệc cưới đã đứng ở đó. Bọn họ cũng rất tự giác chia làm hai hàng đứng ngay ngắn, tất cả là để nghênh đón vị Tổng thống đại nhân hoa hoa lệ lệ kia.
Tới khi ánh mắt Đào Du Du rơi trên gương mặt cùng nụ cười lịch lãm của Vũ Văn Vĩ Thần thì cô bất chợt cảm thấy có một cơn gió lạnh quét qua đến rùng cả mình.
Làm sao anh có thể xuất hiện tại nơi này?
Không phải theo lịch trình thì tối nay anh có tiệc chiêu đãi sao?
Có vô vàn những dấu chấm hỏi bay qua lượn lại trong đầu Đào Du Du, khiến trong một khoảng thời gian ngắn cô không thể phản ứng kịp.
"Du Du, mình đi qua đó chào hỏi. Lát nữa quay về chúng ta tán gẫu tiếp nhé." Lý Mỹ Ngôn nói xong, nhẹ nhấc làn váy lên hướng về phía Vũ Văn Vĩ Thần đi tới.
"A, được." Đến khi Đào Du Du phục hồi lại tinh thần lên tiếng đồng ý thì đã chỉ thấy bóng lưng của Lý Mỹ Ngôn rồi.
Trong lòng cô không khỏi cảm thán, xem ra thể diện của ngài Tổng thống cũng thật lớn, vừa xuất trận thì mọi người ai ai cũng đều muốn vây quanh anh.
Yên lặng thở dài một cái, Đào Du Du giơ tay lên uống cạn nửa ly rượu đỏ còn lại trong tay, xoay người chuẩn bị đặt ly rượu trên mặt bàn thì lại không cẩn thận đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.
"Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Đầu cũng không kịp ngẩng lên, cô ngay lập tức cúi đầu lia lịa nói xin lỗi.
"Thân là Đại quản gia của Tổng thống, vậy mà ngài Tổng thống tới đây cũng không ra nghênh đón. Lá gan của cô đúng là rất lớn đấy." Trả lời Đào Du Du không phải là một câu "Không sao" như lẽ thường mà là một giọng nói trầm thấp đầy từ tính. Trong giọng nói đó còn mang theo một chút đùa giỡn, dường như cũng chẳng để tâm đến việc vừa mới xảy ra.
Tiếng nói này. . . . . .
Rất quen thuộc!
Đào Du Du cho là mình nghe nhầm, người đàn ông hiện tại đang đứng trước mặt cô là anh sao?
Thật sự là anh sao?
Sau khi mười mấy vệ sĩ đi theo dàn thành hai hàng mở đường, cản tất cả các chướng ngại trước cửa hội trường thì anh mới chậm rãi bước xuống xe.
Trong nhất thời, cả hội trường trở nên hỗn loạn.
Mà chủ nhân của bữa tiệc cưới này, trưởng tộc đương nhiệm của Lý thị Lý Trường Dũng tất nhiên là phải đích thân ra trước cửa tiếp đón.
"Đó là ngài Tổng thống phải không? Ngài Tổng thống cũng tới tham dự hôn lễ của anh trai sao?" Lý Mỹ Ngôn theo sự xôn xao của mọi người cũng đưa mắt nhìn sang, lập tức kinh ngạc hô lên.
"Cái . . . . . . cái gì? Cô nói ngài Tổng thống hả?" Đào Du Du nghe vậy, cũng quay ngoắt lại nhìn về phía cửa, chỉ thấy lúc này rất nhiều khách quý của tiệc cưới đã đứng ở đó. Bọn họ cũng rất tự giác chia làm hai hàng đứng ngay ngắn, tất cả là để nghênh đón vị Tổng thống đại nhân hoa hoa lệ lệ kia.
Tới khi ánh mắt Đào Du Du rơi trên gương mặt cùng nụ cười lịch lãm của Vũ Văn Vĩ Thần thì cô bất chợt cảm thấy có một cơn gió lạnh quét qua đến rùng cả mình.
Làm sao anh có thể xuất hiện tại nơi này?
Không phải theo lịch trình thì tối nay anh có tiệc chiêu đãi sao?
Có vô vàn những dấu chấm hỏi bay qua lượn lại trong đầu Đào Du Du, khiến trong một khoảng thời gian ngắn cô không thể phản ứng kịp.
"Du Du, mình đi qua đó chào hỏi. Lát nữa quay về chúng ta tán gẫu tiếp nhé." Lý Mỹ Ngôn nói xong, nhẹ nhấc làn váy lên hướng về phía Vũ Văn Vĩ Thần đi tới.
"A, được." Đến khi Đào Du Du phục hồi lại tinh thần lên tiếng đồng ý thì đã chỉ thấy bóng lưng của Lý Mỹ Ngôn rồi.
Trong lòng cô không khỏi cảm thán, xem ra thể diện của ngài Tổng thống cũng thật lớn, vừa xuất trận thì mọi người ai ai cũng đều muốn vây quanh anh.
Yên lặng thở dài một cái, Đào Du Du giơ tay lên uống cạn nửa ly rượu đỏ còn lại trong tay, xoay người chuẩn bị đặt ly rượu trên mặt bàn thì lại không cẩn thận đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.
"Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Đầu cũng không kịp ngẩng lên, cô ngay lập tức cúi đầu lia lịa nói xin lỗi.
"Thân là Đại quản gia của Tổng thống, vậy mà ngài Tổng thống tới đây cũng không ra nghênh đón. Lá gan của cô đúng là rất lớn đấy." Trả lời Đào Du Du không phải là một câu "Không sao" như lẽ thường mà là một giọng nói trầm thấp đầy từ tính. Trong giọng nói đó còn mang theo một chút đùa giỡn, dường như cũng chẳng để tâm đến việc vừa mới xảy ra.
Tiếng nói này. . . . . .
Rất quen thuộc!
Đào Du Du cho là mình nghe nhầm, người đàn ông hiện tại đang đứng trước mặt cô là anh sao?
Thật sự là anh sao?