Ngay lúc hai người đang tán gẫu vui vẻ, đột nhiên Đào Dục Huyên xuất hiện trước mặt hai người.
“Mẹ.” Giọng nói cậu giòn dã gọi Đào Du Du, trên mặt luôn nở nụ cười ngây thơ.
“Dục Huyên, đến đây, mẹ giới thiệu dì xinh đẹp này cho con biết một chút, người này là bạn học tốt ở trường của mẹ….. cũng là em gái của chú rể trong ngày hôm nay đó.” Đào Du Du vừa nhìn thấy Đào Dục Huyên, lập tức chớp chớp mắt vẫy tay bảo cậu đến.
“Cái gì? Du Du…Đây…… Đây là con trai của cậu? Ông trời ơi, con trai cậu lớn như vậy à, bộ dáng thật đáng yêu nha, hôn dì một cái, dì cho con ăn kẹo nha…..” Lý Ngôn sau khi nhìn thấy Đào Dục Huyên, cười vui vẻ ngồi xổm xuống, đem gương mặt đến gần chờ mong cậu nhóc hôn một cái.
Đào Dục Huyên không đến gần Lý Ngôn, cậu rất tiêu soái bước đến bên cạnh Đào Du Du, sau đó dùng âm thanh non nớt nói với Đào Du Du: “Mẹ, con vừa nhìn thấy một chú đem loại cây rất thơm a…….Nghe nói muốn đem vào phòng khách quý của ngài Tổng thống, nhà chúng ta có thể trồng loại cây đó không? Con rất thích nó………..”
“Ha ha, Tiểu Dục Huyên nhà chúng ta thích nó, tất nhiên mẹ sẽ trồng cho con.” Đào Du Du nghe nói vậy, liền véo véo gương mặt nhỏ nhắn của Đào Dục Huyên.
Hiếm thấy hôm nay tên xú tiểu tử này ngoan như vậy, miệng bên trái gọi mẹ, bên phải cũng gọi mẹ, làm Đào Du Du thật vui vẻ.
Nhưng mà Đào Dục Huyên nghe xong lời cô nói, lại nghĩ thầm, cậu ám chỉ như vậy mà cô nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ cô không biết Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi Mặc Lan?
“Nhưng mà mẹ, mẹ có biết tên của loài cây đó không?’ Mặc kệ thế nào, cậu cũng phải thử một lần, tin rằng lần này Đào Du Du có thể đuổi những tên vệ sĩ đó đi, cũng chỉ có Thác Ngọc Mộ, nhưng mà Thác Ngọc Mộ đang bị những người đàn ông kia vây quanh, không thể đến gần được. Làm cho cậu không thể cứu được Vũ Văn Vĩ Thần, mà còn làm bại lộ thân phận của mình.
“Hả? Con nói một chút xem nó tên là gì?” Đào Du Du nghe cậu nói như liền tò mò hỏi.
“Hình như nghe chú kia nói là Mặc Lan.” Đào Dục Huyên chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp đáng yêu, bày ra bộ dáng không rõ chân tướng.
“A…Thì ra là Mặc Lan, loại hoa này thơm nè, trở về mẹ sẽ nói với bà ngoại cô đặt vài chậu trước ban công trong phòng ngủ của con.” Đào Du Du vừa nghe đến Mặc Lan, liền nở nụ cười tươi.
Như mà, tại sao lại nghe quen tai vậy?
Mặc Lan…..Mặc Lan……..
Từ từ…..Mặc Lan………
Như vậy nói cách khác…………..
“Mẹ.” Giọng nói cậu giòn dã gọi Đào Du Du, trên mặt luôn nở nụ cười ngây thơ.
“Dục Huyên, đến đây, mẹ giới thiệu dì xinh đẹp này cho con biết một chút, người này là bạn học tốt ở trường của mẹ….. cũng là em gái của chú rể trong ngày hôm nay đó.” Đào Du Du vừa nhìn thấy Đào Dục Huyên, lập tức chớp chớp mắt vẫy tay bảo cậu đến.
“Cái gì? Du Du…Đây…… Đây là con trai của cậu? Ông trời ơi, con trai cậu lớn như vậy à, bộ dáng thật đáng yêu nha, hôn dì một cái, dì cho con ăn kẹo nha…..” Lý Ngôn sau khi nhìn thấy Đào Dục Huyên, cười vui vẻ ngồi xổm xuống, đem gương mặt đến gần chờ mong cậu nhóc hôn một cái.
Đào Dục Huyên không đến gần Lý Ngôn, cậu rất tiêu soái bước đến bên cạnh Đào Du Du, sau đó dùng âm thanh non nớt nói với Đào Du Du: “Mẹ, con vừa nhìn thấy một chú đem loại cây rất thơm a…….Nghe nói muốn đem vào phòng khách quý của ngài Tổng thống, nhà chúng ta có thể trồng loại cây đó không? Con rất thích nó………..”
“Ha ha, Tiểu Dục Huyên nhà chúng ta thích nó, tất nhiên mẹ sẽ trồng cho con.” Đào Du Du nghe nói vậy, liền véo véo gương mặt nhỏ nhắn của Đào Dục Huyên.
Hiếm thấy hôm nay tên xú tiểu tử này ngoan như vậy, miệng bên trái gọi mẹ, bên phải cũng gọi mẹ, làm Đào Du Du thật vui vẻ.
Nhưng mà Đào Dục Huyên nghe xong lời cô nói, lại nghĩ thầm, cậu ám chỉ như vậy mà cô nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ cô không biết Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi Mặc Lan?
“Nhưng mà mẹ, mẹ có biết tên của loài cây đó không?’ Mặc kệ thế nào, cậu cũng phải thử một lần, tin rằng lần này Đào Du Du có thể đuổi những tên vệ sĩ đó đi, cũng chỉ có Thác Ngọc Mộ, nhưng mà Thác Ngọc Mộ đang bị những người đàn ông kia vây quanh, không thể đến gần được. Làm cho cậu không thể cứu được Vũ Văn Vĩ Thần, mà còn làm bại lộ thân phận của mình.
“Hả? Con nói một chút xem nó tên là gì?” Đào Du Du nghe cậu nói như liền tò mò hỏi.
“Hình như nghe chú kia nói là Mặc Lan.” Đào Dục Huyên chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp đáng yêu, bày ra bộ dáng không rõ chân tướng.
“A…Thì ra là Mặc Lan, loại hoa này thơm nè, trở về mẹ sẽ nói với bà ngoại cô đặt vài chậu trước ban công trong phòng ngủ của con.” Đào Du Du vừa nghe đến Mặc Lan, liền nở nụ cười tươi.
Như mà, tại sao lại nghe quen tai vậy?
Mặc Lan…..Mặc Lan……..
Từ từ…..Mặc Lan………
Như vậy nói cách khác…………..