Đột nhiên nhớ đến Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi hoa Mặc Lan, Đào Du Du lập tức xoay người chạy đến phòng vũ Văn Vĩ Thần.
“Du Du, cậu đi đâu vậy?” Lý Ngôn thấy thế, vừa định đuổi theo Đào Du Du liền bị Đào Dục Huyên nắm tay kéo lại nói: “Dì à, con đói bụng quá, dì có thể đưa con đi ăn không?”
“A,a….Được được, dì sẽ đưa còn đi ăn.” Lý Ngôn nghe xong, cười tít mắt nói với Đào Dục Huyên, sau đó nắm tay cậu đi về phía bàn tiệc.
Sau khi Đào Du Du chạy vào trong phòng, nhớ đến Lý Dũng đã sắp xếp phòng nghỉ khách quý cho Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức nắm lấy một người nhân viên lại hỏi: “Làm phiền anh, xin hỏi phòng nghỉ khách quý ở đâu vậy?”
“Cô hỏi phòng khách quý sao? Lên lầu hai quẹo phải căn phòng thứ ba là đến.” Nhân viên lễ phép chỉ đường cho cô, sau đó lại nói: “Nhưng mà hiện tại ngài Tổng thống đang nghỉ ngơi ở bên trong, không cho người khác vào quấy rầy.”
“Cảm ơn anh.” Đào Du Du vội vàng nói cảm ơn, cũng không dài dòng, trực tiếp đi về phía lầu hai.
Lên lầu, sau khi quẹo phải, cô nhìn thấy trước cửa phòng thứ ba có bốn vệ sĩ đang im lặng canh giữ, mà cách đó không xa, trên hành lang mỗi một bước đi đều có một vệ sĩ đứng đó. Vẻ mặt bọn họ đều rất nghiêm túc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, không dám đến gần.
Cô hít sâu một hơi, bước nhanh về phía vệ sĩ đứng trước căn phòng thứ ba, cố gắng bình tĩnh nói: “Ngài Tổng thống có ở bên trong không?”
“Đúng vậy, Đào quản gia.” Một vệ sĩ vừa nhìn thấy người đến là Đào Du Du, liền trả lời.
“Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài ấy, xin hãy cho tôi vào.” Đào Du Du biết Vũ Văn Vũ Thần không cho bất kỳ người nào biết bí mật của mình, cho nên cô không dám nói sự thật ra. Cho dù là người vệ sĩ thân mật nhất cũng không thể.
“Mời ngài vào.” Vệ sĩ nghe vậy, lập tức nhường đường bày ra một tư thế mời Đào Du Du vào phòng.
Cô bước lên hai bước, đưa tay mở cửa, lại phát hiện cửa không mở được.
Chẳng lẽ cửa phòng đã bị khóa lại rồi sao?
Cô nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng mà, vệ sĩ đang đứng ở cửa, Vũ Văn Vĩ Thần không có lý do gì lại khóa trái cửa làm gì.
Nếu nói vệ sĩ khóa trái bên ngoài lại, thì lại càng không có khả năng, bởi vì nếu bọn họ khóa cửa, sẽ không để cho cô tự mở cửa đi vào.
Như vậy, căn phòng này đã có người phân phó khóa trái cửa lại rồi.
Cố ý bày hoa Mặc Lan đem đến phòng rồi khóa trái cửa lại, tất cả toàn bộ đều nói cho Đào Du Du biết một sự thật, đó chính là chuyện này do Lý Dũng sắp đặt.
Mục đích của ông ta………Chính là muốn giết Vũ Văn Vĩ Thần.
Nghĩ như vậy, Đào Du Du quay đầu lại nhỏ giọng nói với vệ sĩ đứng ở một bên: “Có thể ngài Tổng thống ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, cửa phòng không mở ra, nhanh chóng nghĩ ra cách mở cửa, đừng làm kinh động đến những người khác.”
Tên vệ sĩ kia nghe Đào Du Du nói xong lập tức biến sắc, rất bình tĩnh rút chìa khóa bên hông ra, lúc Đào Du Du cùng vài người vệ sĩ kia che giấu, liền mở cửa ra.
Đào Du Du phát hiện cách cửa phòng vài mét có vài người đàn ông xa lạ đang nhìn về phía bên này, hình như là đang giám sát bên này, cho nên cô rất bình tĩnh mở cửa ra, sau đó thừa dịp bọn họ không chú ý liền lẻn vào phòng, trước tiên cho bọn họ nhìn thấy cô làm ra vẻ đến đây tìm Vũ Văn Vĩ Thần.
Nếu Lý Dũng đã hạ quyết tâm, không cần nghĩ cũng biết ông ta đã sắp xếp rất tốt, không có khả năng để cho Vũ Văn Vĩ Thần an toàn rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà Đào Du Du vẫn không nghĩ ra, nếu nói toàn bộ đều do Lý Dũng sắp đặ, vậy tại sao ông ta biết hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần sẽ đếm tham dự tiệc cưới.
Nhưng ông ta để cho người khác chuyển Mặc Lan vào phòng, ông ta đã nảy ra ý định giết chết Vũ Văn Vĩ Thần.
Nói đúng hơn, khi ông ta biết Vũ Văn Vĩ Thần vừa đến cửa đã sắp đặt người giết anh, còn mình lại ra cửa nghênh đón để kéo dài thời gian, sau đó ở trong phòng chuẩn bị tất cả, lại nhanh nhẹn mời anh ta lên nghỉ ngơi trước.
Thật đúng là lão hồ ly có dã tâm kính đáo.
Tất cả đều trùng hợp khi bị Đào Dục Huyên nhìn thấy, hậu quả không biết sẽ như thế nào.
Đào Du Du suy nghĩ, cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi lạnh.
Cô nhớ rõ lần trước Vũ Văn Vĩ Thần chỉ vào phòng vệ sinh cũng thời gian này đã té xỉu, mà bây giờ thời gian cũng đã qua mười phút, anh ở trong đó vẫn khỏe chứ?
Tuy rằng lúc trước rất oán hận Vũ Văn Vĩ Thần luôn thô bạo uy hiếp cô như thế, ép buộc cô phải về Thương Quốc cùng với anh, nhưng anh ta lại không làm ra chuyện gì quá đáng với cô, mà lúc ở trước mặt bọn nhỏ, anh cũng giữ mặt mũi cho cô, không có quát lớn, đều này làm cho Đào Du Du cảm thấy Vũ Văn Vĩ Thần không phải là một người đàn ông vô sỉ đê tiện.
Huống chi thân phận của anh ta là Tổng Thống đại nhân, làm sao có thể bị người khác hại chết được chứ?
Không thể, tuyệt đối không thể.
Bất luận thế nào cô cũng phải cứu anh ra.
Đào Du Du nôn nóng đến nổi trên trán chảy mồ hôi, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào dãy hành lang cách đó không xa, sợ bọn thuộc hạ của Lý Dũng sẽ phát hiện ra bọn họ đang bí mật mở cửa phòng.
Thời gian từng phút trôi qua, khoảng 3 phút sau, khóa cửa đã mở ra thành công, vệ sĩ nhỏ giọng nói với Đào Du Du: “Có thể, Ống quản gia, ngài mau vào xem Tổng thống đi, nếu có xảy ra tình huống gì, trước tiên hãy báo với chúng tôi, chúng tôi sẽ phân phó nhóm nhỏ bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng giúp đỡ.
“Được, tôi sẽ thông báo với các người trước, ngàn lần đừng hành động sơ suất.” Cô gật đầu thật mạnh, sau đó lắc người đi vào trong phòng.
“Du Du, cậu đi đâu vậy?” Lý Ngôn thấy thế, vừa định đuổi theo Đào Du Du liền bị Đào Dục Huyên nắm tay kéo lại nói: “Dì à, con đói bụng quá, dì có thể đưa con đi ăn không?”
“A,a….Được được, dì sẽ đưa còn đi ăn.” Lý Ngôn nghe xong, cười tít mắt nói với Đào Dục Huyên, sau đó nắm tay cậu đi về phía bàn tiệc.
Sau khi Đào Du Du chạy vào trong phòng, nhớ đến Lý Dũng đã sắp xếp phòng nghỉ khách quý cho Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức nắm lấy một người nhân viên lại hỏi: “Làm phiền anh, xin hỏi phòng nghỉ khách quý ở đâu vậy?”
“Cô hỏi phòng khách quý sao? Lên lầu hai quẹo phải căn phòng thứ ba là đến.” Nhân viên lễ phép chỉ đường cho cô, sau đó lại nói: “Nhưng mà hiện tại ngài Tổng thống đang nghỉ ngơi ở bên trong, không cho người khác vào quấy rầy.”
“Cảm ơn anh.” Đào Du Du vội vàng nói cảm ơn, cũng không dài dòng, trực tiếp đi về phía lầu hai.
Lên lầu, sau khi quẹo phải, cô nhìn thấy trước cửa phòng thứ ba có bốn vệ sĩ đang im lặng canh giữ, mà cách đó không xa, trên hành lang mỗi một bước đi đều có một vệ sĩ đứng đó. Vẻ mặt bọn họ đều rất nghiêm túc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, không dám đến gần.
Cô hít sâu một hơi, bước nhanh về phía vệ sĩ đứng trước căn phòng thứ ba, cố gắng bình tĩnh nói: “Ngài Tổng thống có ở bên trong không?”
“Đúng vậy, Đào quản gia.” Một vệ sĩ vừa nhìn thấy người đến là Đào Du Du, liền trả lời.
“Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài ấy, xin hãy cho tôi vào.” Đào Du Du biết Vũ Văn Vũ Thần không cho bất kỳ người nào biết bí mật của mình, cho nên cô không dám nói sự thật ra. Cho dù là người vệ sĩ thân mật nhất cũng không thể.
“Mời ngài vào.” Vệ sĩ nghe vậy, lập tức nhường đường bày ra một tư thế mời Đào Du Du vào phòng.
Cô bước lên hai bước, đưa tay mở cửa, lại phát hiện cửa không mở được.
Chẳng lẽ cửa phòng đã bị khóa lại rồi sao?
Cô nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng mà, vệ sĩ đang đứng ở cửa, Vũ Văn Vĩ Thần không có lý do gì lại khóa trái cửa làm gì.
Nếu nói vệ sĩ khóa trái bên ngoài lại, thì lại càng không có khả năng, bởi vì nếu bọn họ khóa cửa, sẽ không để cho cô tự mở cửa đi vào.
Như vậy, căn phòng này đã có người phân phó khóa trái cửa lại rồi.
Cố ý bày hoa Mặc Lan đem đến phòng rồi khóa trái cửa lại, tất cả toàn bộ đều nói cho Đào Du Du biết một sự thật, đó chính là chuyện này do Lý Dũng sắp đặt.
Mục đích của ông ta………Chính là muốn giết Vũ Văn Vĩ Thần.
Nghĩ như vậy, Đào Du Du quay đầu lại nhỏ giọng nói với vệ sĩ đứng ở một bên: “Có thể ngài Tổng thống ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, cửa phòng không mở ra, nhanh chóng nghĩ ra cách mở cửa, đừng làm kinh động đến những người khác.”
Tên vệ sĩ kia nghe Đào Du Du nói xong lập tức biến sắc, rất bình tĩnh rút chìa khóa bên hông ra, lúc Đào Du Du cùng vài người vệ sĩ kia che giấu, liền mở cửa ra.
Đào Du Du phát hiện cách cửa phòng vài mét có vài người đàn ông xa lạ đang nhìn về phía bên này, hình như là đang giám sát bên này, cho nên cô rất bình tĩnh mở cửa ra, sau đó thừa dịp bọn họ không chú ý liền lẻn vào phòng, trước tiên cho bọn họ nhìn thấy cô làm ra vẻ đến đây tìm Vũ Văn Vĩ Thần.
Nếu Lý Dũng đã hạ quyết tâm, không cần nghĩ cũng biết ông ta đã sắp xếp rất tốt, không có khả năng để cho Vũ Văn Vĩ Thần an toàn rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà Đào Du Du vẫn không nghĩ ra, nếu nói toàn bộ đều do Lý Dũng sắp đặ, vậy tại sao ông ta biết hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần sẽ đếm tham dự tiệc cưới.
Nhưng ông ta để cho người khác chuyển Mặc Lan vào phòng, ông ta đã nảy ra ý định giết chết Vũ Văn Vĩ Thần.
Nói đúng hơn, khi ông ta biết Vũ Văn Vĩ Thần vừa đến cửa đã sắp đặt người giết anh, còn mình lại ra cửa nghênh đón để kéo dài thời gian, sau đó ở trong phòng chuẩn bị tất cả, lại nhanh nhẹn mời anh ta lên nghỉ ngơi trước.
Thật đúng là lão hồ ly có dã tâm kính đáo.
Tất cả đều trùng hợp khi bị Đào Dục Huyên nhìn thấy, hậu quả không biết sẽ như thế nào.
Đào Du Du suy nghĩ, cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi lạnh.
Cô nhớ rõ lần trước Vũ Văn Vĩ Thần chỉ vào phòng vệ sinh cũng thời gian này đã té xỉu, mà bây giờ thời gian cũng đã qua mười phút, anh ở trong đó vẫn khỏe chứ?
Tuy rằng lúc trước rất oán hận Vũ Văn Vĩ Thần luôn thô bạo uy hiếp cô như thế, ép buộc cô phải về Thương Quốc cùng với anh, nhưng anh ta lại không làm ra chuyện gì quá đáng với cô, mà lúc ở trước mặt bọn nhỏ, anh cũng giữ mặt mũi cho cô, không có quát lớn, đều này làm cho Đào Du Du cảm thấy Vũ Văn Vĩ Thần không phải là một người đàn ông vô sỉ đê tiện.
Huống chi thân phận của anh ta là Tổng Thống đại nhân, làm sao có thể bị người khác hại chết được chứ?
Không thể, tuyệt đối không thể.
Bất luận thế nào cô cũng phải cứu anh ra.
Đào Du Du nôn nóng đến nổi trên trán chảy mồ hôi, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào dãy hành lang cách đó không xa, sợ bọn thuộc hạ của Lý Dũng sẽ phát hiện ra bọn họ đang bí mật mở cửa phòng.
Thời gian từng phút trôi qua, khoảng 3 phút sau, khóa cửa đã mở ra thành công, vệ sĩ nhỏ giọng nói với Đào Du Du: “Có thể, Ống quản gia, ngài mau vào xem Tổng thống đi, nếu có xảy ra tình huống gì, trước tiên hãy báo với chúng tôi, chúng tôi sẽ phân phó nhóm nhỏ bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng giúp đỡ.
“Được, tôi sẽ thông báo với các người trước, ngàn lần đừng hành động sơ suất.” Cô gật đầu thật mạnh, sau đó lắc người đi vào trong phòng.