"Ừ, mình đang làm việc ở phủ Tổng thống. Mấy năm nay cậu có khỏe không?" Đào Du Du quan tâm hỏi han.
"Rất tốt, mình đã kết hôn rồi. Tối nay cậu có rảnh không? Mình nhớ cậu quá. Nghe Mỹ Ngôn nói cậu chẳng khác hồi xưa là mấy, mình rất muốn nhìn thấy gương mặt vạn năm không đổi của cậu nha."
"Tối nay à? Được, cậu muốn gặp nhau ở đâu? Lúc mấy giờ?"
Đào Du Du suy nghĩ một chút, có lẽ thu xếp xong xuôi cho hai bảo bối của Tiêu Tổng thống thì cô vẫn còn thời gian ra ngoài rồi nên mới nhận lời với Dương Vi Tiếu.
"Quyết định thế nhé. Vậy chín giờ tối nay gặp nhau ở quán cafe DI¬ER trên phố Tây đi."
"Ừ, tối nay gặp. Mà nếu thuận tiện thì dẫn luôn cả chồng cậu theo để mình gặp mặt nha. không biết là người đàn ông như thế nào mới có thể dung túng được người phiền phức khó chiều như cậu đây."
"Con bé đáng ghét, đợi tới lúc đó xem mình có bóp chết cậu hay không?" Dương Vi Tiếu hung hăng nói xong rồi cúp máy.
Đào Du Du nhìn chiếc điện thoại trên tay, nụ cười trên mặt thật lâu cũng không biến mất.
Vi Tiếu, thật sự đã quá lâu rồi không gặp nhau. Tuy rằng hiện giờ chưa nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng chỉ qua mấy câu chuyện trò đã cảm thấy vô cùng thân thiết rồi.
Quả nhiên so với trước kia, cô ấy chẳng thay đổi gì cả. Vẫn hùng hùng hổ hổ, nói to hét lớn như vậy
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đến sáu giờ tối Vũ Văn Vĩ Thần trở về, đi cùng anh còn có hai anh em Tiêu Thiên Hữu và Tiêu Nhã Hinh nữa. Nhưng ngoài dự đoán của Đào Du Du, không ngờ còn có cả Tiểu Nho và Đào Dục Huyên về cùng.
"Mẹ. . . . . ." Tiểu Nho vừa xuống xe đã nhào ngay vào trong lòng Đào Du Du đang đứng chờ ở cửa nghênh đón Vũ Văn Vĩ Thần, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Đào Du Du nhất thời cứng đờ.
Tại sao lại dẫn theo cả hai tiểu tổ tông này tới đây chứ? Chắc ngài Tổng thống phải “yêu” hai cục cưng nhà cô nhiều lắm nên mới để bọn nhỏ ra vào phủ Tổng thống như đi chợ thế này.
"Mẹ, chú nói con có thể đến đây cùng chơi với chị Phiêu Phiêu nha. Chị Phiêu Phiêu là bạn tốt của con đó." Tiểu Nho ôm lấy cổ Đào Du Du hí hửng khoe.
"Tiểu Nho ngốc." Tiêu Nhã Hinh thấy bộ dạng đắc ý của Tiểu Nho thì không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
“Lúc em bằng tuổi con bé thì còn ngốc hơn ấy” Tiêu Thiên Hữu đứng ở một bên bất thình lình phun ra một câu đả kích em gái.
“Ai bảo thế? Lúc còn nhỏ em rất thông minh á” Tiêu Nhã Hinh mất hứng nghiêng đầu phản bác.
“Tự lừa gạt bản thân mình như vậy chị thấy rất thoải mái à?”
Đào Dục Huyên vẫn luôn duy trì trầm mặc đột nhiên lên tiếng, những lời này rất dễ nhận thấy là đang ám chỉ Tiêu Nhã Hinh. Chỉ có điều ánh mắt của cậu nhóc lại chỉ lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không ý thức rằng câu nói vừa rồi của mình khiến cho người nào đó muốn đập chết cậu như thế nào.
Những người còn lại thì cúi đầu, cố gắng nhịn cười.
Tiêu Nhã Hinh nhất thời cảm thấy nóng mặt, lập tức nhíu mày hung ác nhìn Đào Dục Huyên “Tiểu tử thối, cậu có tin tôi đánh nát cái mông của cậu hay không?”
“thì ra chị còn có loại sở thích này, quả nhiên khẩu vị tương đối nặng. Tôi cũng không ngại đâu… dù sao đối với chuyện cái mông của mình được con gái cảm thấy hứng thú cũng rất vinh hạnh cho tôi” Hoàn toàn không để ý đến uy hiếp của Tiêu Nhã Hinh, Đào Dục Huyên bình thản tiếp tục nói.
Tiêu Nhã Hinh nghe xong thì tức không chịu nổi nhưng cũng không phản bác được câu nào.
Ngược lại Tiêu Thiên Hữu còn cười ha hả, hớn hở nói: “Tuy rằng nói người đàn ông tốt không so đo với phụ nữ, nhưng thấy bánh put-ding nhà chúng ta bị nói cho cứng họng, đúng là rất thú vị nha”
“Anh, anh có tin nửa đêm em vào phòng giết chết anh không ạ” Tiêu Nhã Hinh quay phắt sang uy hiếp anh trai.
Vũ Văn Vĩ Thần cùng Đào Du Du vẫn đứng ở một bên xem cuộc đối thoại của mấy đứa trẻ, đối với câu nói của Đào Dục Huyên thì trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Vũ Văn Vĩ Thần lại càng them suy nghĩ, cậu con trai nhỏ này của mình hoàn toàn không giống những đứa trẻ khác. Cách nói chuyện cùng vẻ mặt và lời nói, còn cả thần thái bình tĩnh kia nữa, những điều này không phải là những điều mà một đứa trẻ bốn tuổi nên có. Cho dù là thiên tài lớn trước tuổi đi chăng nữa cũng không thể nào tới mức này
Mà điều khiến cho Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy nghi hoặc nhất, đó chính là chuyện Đông Nam Lý thị cùng cấu kết với Đảng Dân Quyền. Trải qua chuyện ngày hôm qua, đã chứng minh rõ ràng những lời nói trước đó của Đào Dục Huyên là hoàn toàn chính xác. Nhưng cậu nhóc làm cách nào biết được âm mưu của Đông Nam Lý thị?
Chẳng lẽ khi ở nhà Nghị viên Ngô, cậu nhóc đã vô tình nghe thấy rồi biết được chuyện này, hoặc cũng có thể nhìn được những tài liệu liên quan gì đó?
Nhưng thật vô lý , chuyện Đông Nam Lý thị cùng cấu kết với Đảng Dân Quyền, gần đây anh mới nghe phong phanh một chút, hơn nữa lại toàn là những lời nói vô căn cứ. Những tin tức kia rất bí mật, không hề lộ ra cho những thành viên Quốc Hội biết, như vậy thì Ngô Định Thiện cũng không thể nào biết được. Mà cho dù Ngô Định Thiện có biết, thì một đứa nhóc bốn tuổi như Đào Dục Huyên kể cả có là thiên tài cũng không thể nào đem những lời mình vô tình nghe được mà phân tích cặn kẽ chi tiết như thế đi.
Mặt khác, Đào Dục Huyên ở Thành Quốc lớn lên, vậy mà lại hiểu rõ tình hình chính trị của Thương Quốc đến vậy
Rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao?
Đối mặt với sự việc quỷ dị như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần không khỏi suy nghĩ sâu xa.
_________
Sau khi dỗ dành đại tiểu thư Tiêu Nhã Hinh tính khí khó chịu đang giận dỗi bỏ đi vào trong biệt thự, tất cả mọi người cũng tập trung tại nhà ăn lớn ở lầu một dùng bữa
Thức ăn đã được chuẩn bị đầy đủ trên bàn, Tiểu Nho nhìn thấy cảnh này thì khỏi phải nói hết sức vui vẻ. Vừa vào phòng ăn một cái đã nhảy ra khỏi lòng Đào Du Du, bò lên một cái ghế ngồi an vị, vẻ mặt háo hức.
không những thế còn vô cùng “chân chó” xí một chỗ cho Tiêu Nhã Hinh, la hét muốn chị Phiêu Phiêu cùng mình ngồi chung một chỗ.
Vừa mới bị hai cái tên xấu xa chèn ép, lúc này thấy có được một fan trung thành ủng hộ mình. Tiêu Nhã Hinh cũng không cảm thấy Tiểu Nho cứ bám theo phiền phức nữa. cô bước tới ngồi trên cái ghế được chỉ. Tuy trên mặt vẫn còn một chút mất hứng nhưng nhìn nụ cười toe toét của Tiểu Nho thì cũng không nhịn được nhếch khóe miệng cười nhẹ một cái
…………………….
"Rất tốt, mình đã kết hôn rồi. Tối nay cậu có rảnh không? Mình nhớ cậu quá. Nghe Mỹ Ngôn nói cậu chẳng khác hồi xưa là mấy, mình rất muốn nhìn thấy gương mặt vạn năm không đổi của cậu nha."
"Tối nay à? Được, cậu muốn gặp nhau ở đâu? Lúc mấy giờ?"
Đào Du Du suy nghĩ một chút, có lẽ thu xếp xong xuôi cho hai bảo bối của Tiêu Tổng thống thì cô vẫn còn thời gian ra ngoài rồi nên mới nhận lời với Dương Vi Tiếu.
"Quyết định thế nhé. Vậy chín giờ tối nay gặp nhau ở quán cafe DI¬ER trên phố Tây đi."
"Ừ, tối nay gặp. Mà nếu thuận tiện thì dẫn luôn cả chồng cậu theo để mình gặp mặt nha. không biết là người đàn ông như thế nào mới có thể dung túng được người phiền phức khó chiều như cậu đây."
"Con bé đáng ghét, đợi tới lúc đó xem mình có bóp chết cậu hay không?" Dương Vi Tiếu hung hăng nói xong rồi cúp máy.
Đào Du Du nhìn chiếc điện thoại trên tay, nụ cười trên mặt thật lâu cũng không biến mất.
Vi Tiếu, thật sự đã quá lâu rồi không gặp nhau. Tuy rằng hiện giờ chưa nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng chỉ qua mấy câu chuyện trò đã cảm thấy vô cùng thân thiết rồi.
Quả nhiên so với trước kia, cô ấy chẳng thay đổi gì cả. Vẫn hùng hùng hổ hổ, nói to hét lớn như vậy
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đến sáu giờ tối Vũ Văn Vĩ Thần trở về, đi cùng anh còn có hai anh em Tiêu Thiên Hữu và Tiêu Nhã Hinh nữa. Nhưng ngoài dự đoán của Đào Du Du, không ngờ còn có cả Tiểu Nho và Đào Dục Huyên về cùng.
"Mẹ. . . . . ." Tiểu Nho vừa xuống xe đã nhào ngay vào trong lòng Đào Du Du đang đứng chờ ở cửa nghênh đón Vũ Văn Vĩ Thần, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Đào Du Du nhất thời cứng đờ.
Tại sao lại dẫn theo cả hai tiểu tổ tông này tới đây chứ? Chắc ngài Tổng thống phải “yêu” hai cục cưng nhà cô nhiều lắm nên mới để bọn nhỏ ra vào phủ Tổng thống như đi chợ thế này.
"Mẹ, chú nói con có thể đến đây cùng chơi với chị Phiêu Phiêu nha. Chị Phiêu Phiêu là bạn tốt của con đó." Tiểu Nho ôm lấy cổ Đào Du Du hí hửng khoe.
"Tiểu Nho ngốc." Tiêu Nhã Hinh thấy bộ dạng đắc ý của Tiểu Nho thì không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
“Lúc em bằng tuổi con bé thì còn ngốc hơn ấy” Tiêu Thiên Hữu đứng ở một bên bất thình lình phun ra một câu đả kích em gái.
“Ai bảo thế? Lúc còn nhỏ em rất thông minh á” Tiêu Nhã Hinh mất hứng nghiêng đầu phản bác.
“Tự lừa gạt bản thân mình như vậy chị thấy rất thoải mái à?”
Đào Dục Huyên vẫn luôn duy trì trầm mặc đột nhiên lên tiếng, những lời này rất dễ nhận thấy là đang ám chỉ Tiêu Nhã Hinh. Chỉ có điều ánh mắt của cậu nhóc lại chỉ lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không ý thức rằng câu nói vừa rồi của mình khiến cho người nào đó muốn đập chết cậu như thế nào.
Những người còn lại thì cúi đầu, cố gắng nhịn cười.
Tiêu Nhã Hinh nhất thời cảm thấy nóng mặt, lập tức nhíu mày hung ác nhìn Đào Dục Huyên “Tiểu tử thối, cậu có tin tôi đánh nát cái mông của cậu hay không?”
“thì ra chị còn có loại sở thích này, quả nhiên khẩu vị tương đối nặng. Tôi cũng không ngại đâu… dù sao đối với chuyện cái mông của mình được con gái cảm thấy hứng thú cũng rất vinh hạnh cho tôi” Hoàn toàn không để ý đến uy hiếp của Tiêu Nhã Hinh, Đào Dục Huyên bình thản tiếp tục nói.
Tiêu Nhã Hinh nghe xong thì tức không chịu nổi nhưng cũng không phản bác được câu nào.
Ngược lại Tiêu Thiên Hữu còn cười ha hả, hớn hở nói: “Tuy rằng nói người đàn ông tốt không so đo với phụ nữ, nhưng thấy bánh put-ding nhà chúng ta bị nói cho cứng họng, đúng là rất thú vị nha”
“Anh, anh có tin nửa đêm em vào phòng giết chết anh không ạ” Tiêu Nhã Hinh quay phắt sang uy hiếp anh trai.
Vũ Văn Vĩ Thần cùng Đào Du Du vẫn đứng ở một bên xem cuộc đối thoại của mấy đứa trẻ, đối với câu nói của Đào Dục Huyên thì trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Vũ Văn Vĩ Thần lại càng them suy nghĩ, cậu con trai nhỏ này của mình hoàn toàn không giống những đứa trẻ khác. Cách nói chuyện cùng vẻ mặt và lời nói, còn cả thần thái bình tĩnh kia nữa, những điều này không phải là những điều mà một đứa trẻ bốn tuổi nên có. Cho dù là thiên tài lớn trước tuổi đi chăng nữa cũng không thể nào tới mức này
Mà điều khiến cho Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy nghi hoặc nhất, đó chính là chuyện Đông Nam Lý thị cùng cấu kết với Đảng Dân Quyền. Trải qua chuyện ngày hôm qua, đã chứng minh rõ ràng những lời nói trước đó của Đào Dục Huyên là hoàn toàn chính xác. Nhưng cậu nhóc làm cách nào biết được âm mưu của Đông Nam Lý thị?
Chẳng lẽ khi ở nhà Nghị viên Ngô, cậu nhóc đã vô tình nghe thấy rồi biết được chuyện này, hoặc cũng có thể nhìn được những tài liệu liên quan gì đó?
Nhưng thật vô lý , chuyện Đông Nam Lý thị cùng cấu kết với Đảng Dân Quyền, gần đây anh mới nghe phong phanh một chút, hơn nữa lại toàn là những lời nói vô căn cứ. Những tin tức kia rất bí mật, không hề lộ ra cho những thành viên Quốc Hội biết, như vậy thì Ngô Định Thiện cũng không thể nào biết được. Mà cho dù Ngô Định Thiện có biết, thì một đứa nhóc bốn tuổi như Đào Dục Huyên kể cả có là thiên tài cũng không thể nào đem những lời mình vô tình nghe được mà phân tích cặn kẽ chi tiết như thế đi.
Mặt khác, Đào Dục Huyên ở Thành Quốc lớn lên, vậy mà lại hiểu rõ tình hình chính trị của Thương Quốc đến vậy
Rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao?
Đối mặt với sự việc quỷ dị như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần không khỏi suy nghĩ sâu xa.
_________
Sau khi dỗ dành đại tiểu thư Tiêu Nhã Hinh tính khí khó chịu đang giận dỗi bỏ đi vào trong biệt thự, tất cả mọi người cũng tập trung tại nhà ăn lớn ở lầu một dùng bữa
Thức ăn đã được chuẩn bị đầy đủ trên bàn, Tiểu Nho nhìn thấy cảnh này thì khỏi phải nói hết sức vui vẻ. Vừa vào phòng ăn một cái đã nhảy ra khỏi lòng Đào Du Du, bò lên một cái ghế ngồi an vị, vẻ mặt háo hức.
không những thế còn vô cùng “chân chó” xí một chỗ cho Tiêu Nhã Hinh, la hét muốn chị Phiêu Phiêu cùng mình ngồi chung một chỗ.
Vừa mới bị hai cái tên xấu xa chèn ép, lúc này thấy có được một fan trung thành ủng hộ mình. Tiêu Nhã Hinh cũng không cảm thấy Tiểu Nho cứ bám theo phiền phức nữa. cô bước tới ngồi trên cái ghế được chỉ. Tuy trên mặt vẫn còn một chút mất hứng nhưng nhìn nụ cười toe toét của Tiểu Nho thì cũng không nhịn được nhếch khóe miệng cười nhẹ một cái
…………………….