Dương Vi cười dưới chân có chút không ổn, cô tiêu soái bước vào trong đám người, Đào Du Du chỉ đứng một bên mình cô ấy.
Không bao lâu, có một vị phu nhân khoảng sáu mươi tuổi mặc quần áo đẹp đến trước mặt Dương Vi Tiếu, bà ta giơ tay lên tát một cái thật mạnh lên mặt cô.
Đào Du Du bị sự cố bất thình lình làm hoảng sợ, cô không quan tâm nhiều vào thời đểm này, đẩy đám người kia ra đến trước mặt vị phu nhân đó: “Tại sao bà có thể đánh người?”
“Du Du, cậu trở về đi………….. mình………mình không sao.” Dương Vi Tiếu thấy thế, lập tức giữ chặt Đào Du Du đang thở phì phò, nghĩ không muốn cho cô ấy bị luyên luỵ.
“Cô là ai? Tại sao lại dám quản vào chuyện Thác gia?” Lão phu nhân nhìn bộ dáng này của Đào Du Du, lập tức nâng cao giọng hỏi ngược lại.
“Tôi là bạn của Vi Tiếu, bà đúng là Thác Ngọc phu nhân mẹ chồng của Vi Tiếu phải không? Nhưng mà, mặc dù người là trưởng bối, cũng không nên ra tay đánh người như thế.” Dương Vi Tiếu sợ bà lão này, lại không sợ Đào Du Du.
“Quả nhiên là vật họp theo loài, cô giống như bạn của Nhân Giao cũng không có giáo dục vậy.” Thác Ngọc phu nhân nhìn vẻ mặt Đào Du Du bất mãn, khinh thường hừ lạnh.
Đào Du Du lớn đến từng tuổi này chưa từng bị người khác nói cô như thế, lần này thất đúng là tức giận không ít mà, cô không hiểu nổi lão phu nhân này lại có cảm giác mình hơn hẳn người khác, có thể không kiêng nể gì vú lấp miệng em mà đi giáo huấn người khác.
Mặc kệ nói thế nào, nếu cô đã đến bệnh viện này rồi, nhất định cô đến đây vì con trai, tột xấu gì cũng coi là khách đi, nhưng tại sao bà ta có thể không hợp tình hơp lý như vậy, không đem người khác để vào mắt à?
“nói không sai, vật hợp theo loài, nhưng mà theo tôi biết được, hiện tại Vi Tiếu và bà là người nhà, cho nên nói vật hợp theo loài, không phải lão phu nhân càng phù hợp với thân phận này sao?" Lưu loát trả lời một cách mỉa mai, Đào Du Du mặc kệ nhiều người như vậy, cô trừng to đôi mắt đẹp, không giống bộ dang yếu đuối một chút nào.
"cô...cô nói cái gì? cô đúng là một con nha đầu chết tiệt không có giáo dục...." không ngờ miệng Đào Du Du lại lợi hại như vậy, Thác Ngọc lão phu nhân tức giận không nói nên lời, chỉ mắng cô là nha đầu chết tiệt.
"không phải loại người động một tí liền ra tay đánh vãn bối như bà mới đúng là người không có giáo dục sao? Bất quá tôi chỉ là thấy hành vi của bà vô lễ quá nên phản kích lại thôi. hiện tại con trai của bà vẫn đang cỏn nằm trong phòng cấp cứu, bà không yên tịnh cầu phúc cho ông ta, chờ đợi ông ta bình an vô sự ra khỏi phòng cấp cứu sao? Vì sao đối với con dâu lại hà khắc như vậy? Trước mặt nhi62u người lại quăng một cái tát vào mặt cô ấy bà cảm thấy như vậy là rất vẻ vang sao?" Lần này Đào Du Du không đếm xỉa đến, trong lòng cô bất mãn một lần sẽ phát tiết ra hết, cô nói chuyện làm mọi người có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người.
"Người đâu, đến đem con nha đầu chết tiệt này ném ra ngoài cho tôi, đừng để nó xuất hiện trong bệnh viện này nữa. Còn nữa, đem con tiện nhân này ném luôn đi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa" Thác Ngọc lão phu nhân bị Đào Du Du nói làm tức muốn hộc máu. vẻ mặt tức giận lớn tiếng ra lệnh, muốn lập tức ném bọn họ văng ra ngoài.
Lúc này Đào Du Du mới ý thức đươc, chính mình không ngăn cản được miệng mình ăn nói lung tung làm hại Dương Vi Tiếu rơi vào tình cảnh rất khó khăn.
Lần này thì tốt rồi, vốn là Dương Vi Tiếu sau khi bị ăn tát xong sẽ được ở đây chờ ông xã mình trong phòng cấp cứu, nhưng bởi vì cô làm liên lụy, hiện tại chỉ có thể bị đuổi ra ngoài rồi.
Sau khi lão phu nhân ra lệnh, bốn người đàn ông mặc tây trang đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Đào Du Du, tựa hồ muốn đưa hai người các cô ra ngoài.
"Chờ một chút, các người không có quyền làm như vậy. Bệnh viện này cũng không phải do các người xây dựng nên." Dưới tình thế cấp bách, Đào Du Du lớn tiếng phản bác lại.
Tha thứ cho đứa trẻ này không biết tin tức thị trường, cô thật sự không biết bệnh viện này là của Thác Ngọc thị.
"Hừ...đúng lúc cái bệnh viện này là do Thác Ngọc thị xây dựng nên." Lão phu nhân không dễ gì nắm được sai lầm của Đào Du Du, lập tức lên mặt lại.
ách.....
Lần này Đào Du Du đúng là tự lấy đá đập vào chân mình, thì ra nơi đây là địa bàn của bọn họ.
Nhưng mà cô phản ứng lại rất nhanh, lão phu nhân chỉ nói bệnh viện này là của Thác Ngọc thị, của không phải là nhà bọn họ. Thác Ngọc thị là một gia tộc lớn như vậy, hầu như tất cả sản nghiệp đều nắm trong tay Thác Ngọc Mộ, nói vậy bệnh viện này chắc cũng là của anh ta.
Mặc kệ, trước tiên hãy nói bừa lại một chút.
"Cho dù là Thác Ngọc thị thì bà cũng không có lí do gì đuổi tôi đi, tôi cũng là bạn của Thác Ngọc Mộ Dã." cô biết lúc này thua người không thua trận, cho nên ngẩng đầu giống như gà trống kiêu ngạo, cô cũng không tin lôi Thác Ngọc Mộ ra sẽ không áp chế được tính hung hăng của lão phu nhân này.
Quả nhiên, cô vừa nói tên Thác Ngọc Mộ ra, tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Lão phu nhân, hầu như muốn nhìn xem phản ứng của bà.
Từ trên vẻ mặt và phản ứng của mọi người, Đào Du Du đã hiểu rõ, tuy rằng mọi người ở đây đều kiêng nể Lão phu nhân, nhưng từ trong nội tâm đều không tôn trọng bà ta.
“Hừ…Mộ cũng sẽ quen biết con nha đầu chết tiệt như cô? cô đừng ở đây gạt người, các người còn chờ cái gì? Còn không mau đem họ ném ra ngoài cho tôi.” Lão phu nhân vốn trầm mặt một lúc, sau đó lại cẩn thận đánh giá Đào Du Du, rồi lớn tiếng quát.
Lần này Đào Du Du đúng là hết cách rồi, cô có chút hối hận nhìn thoáng qua Dương Vi Tiếu, sau đó nói với Lão phu nhân: “không cần bà đuổi, tự tôi sẽ đi.”
nói xong, cô nắm tay kéo Dương Vi Tiếu ra ngoài.
Nhưng mà. Dương Vi Tiếu lại hất tay cô ra, ‘phịch’ một tiếng, cô ta quỳ gối trên mặt đất, ôm lấy hai chân lão phu nhân khóc lóc: “Mẹ à, con biết sai rồi… sau này con sẽ không dám rời khỏi Nguyên Tục nửa bước, mẹ hãy tha lỗi cho con, để cho con ở đây chờ anh ấy tỉnh lại, con van xin mẹ.”
Không bao lâu, có một vị phu nhân khoảng sáu mươi tuổi mặc quần áo đẹp đến trước mặt Dương Vi Tiếu, bà ta giơ tay lên tát một cái thật mạnh lên mặt cô.
Đào Du Du bị sự cố bất thình lình làm hoảng sợ, cô không quan tâm nhiều vào thời đểm này, đẩy đám người kia ra đến trước mặt vị phu nhân đó: “Tại sao bà có thể đánh người?”
“Du Du, cậu trở về đi………….. mình………mình không sao.” Dương Vi Tiếu thấy thế, lập tức giữ chặt Đào Du Du đang thở phì phò, nghĩ không muốn cho cô ấy bị luyên luỵ.
“Cô là ai? Tại sao lại dám quản vào chuyện Thác gia?” Lão phu nhân nhìn bộ dáng này của Đào Du Du, lập tức nâng cao giọng hỏi ngược lại.
“Tôi là bạn của Vi Tiếu, bà đúng là Thác Ngọc phu nhân mẹ chồng của Vi Tiếu phải không? Nhưng mà, mặc dù người là trưởng bối, cũng không nên ra tay đánh người như thế.” Dương Vi Tiếu sợ bà lão này, lại không sợ Đào Du Du.
“Quả nhiên là vật họp theo loài, cô giống như bạn của Nhân Giao cũng không có giáo dục vậy.” Thác Ngọc phu nhân nhìn vẻ mặt Đào Du Du bất mãn, khinh thường hừ lạnh.
Đào Du Du lớn đến từng tuổi này chưa từng bị người khác nói cô như thế, lần này thất đúng là tức giận không ít mà, cô không hiểu nổi lão phu nhân này lại có cảm giác mình hơn hẳn người khác, có thể không kiêng nể gì vú lấp miệng em mà đi giáo huấn người khác.
Mặc kệ nói thế nào, nếu cô đã đến bệnh viện này rồi, nhất định cô đến đây vì con trai, tột xấu gì cũng coi là khách đi, nhưng tại sao bà ta có thể không hợp tình hơp lý như vậy, không đem người khác để vào mắt à?
“nói không sai, vật hợp theo loài, nhưng mà theo tôi biết được, hiện tại Vi Tiếu và bà là người nhà, cho nên nói vật hợp theo loài, không phải lão phu nhân càng phù hợp với thân phận này sao?" Lưu loát trả lời một cách mỉa mai, Đào Du Du mặc kệ nhiều người như vậy, cô trừng to đôi mắt đẹp, không giống bộ dang yếu đuối một chút nào.
"cô...cô nói cái gì? cô đúng là một con nha đầu chết tiệt không có giáo dục...." không ngờ miệng Đào Du Du lại lợi hại như vậy, Thác Ngọc lão phu nhân tức giận không nói nên lời, chỉ mắng cô là nha đầu chết tiệt.
"không phải loại người động một tí liền ra tay đánh vãn bối như bà mới đúng là người không có giáo dục sao? Bất quá tôi chỉ là thấy hành vi của bà vô lễ quá nên phản kích lại thôi. hiện tại con trai của bà vẫn đang cỏn nằm trong phòng cấp cứu, bà không yên tịnh cầu phúc cho ông ta, chờ đợi ông ta bình an vô sự ra khỏi phòng cấp cứu sao? Vì sao đối với con dâu lại hà khắc như vậy? Trước mặt nhi62u người lại quăng một cái tát vào mặt cô ấy bà cảm thấy như vậy là rất vẻ vang sao?" Lần này Đào Du Du không đếm xỉa đến, trong lòng cô bất mãn một lần sẽ phát tiết ra hết, cô nói chuyện làm mọi người có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người.
"Người đâu, đến đem con nha đầu chết tiệt này ném ra ngoài cho tôi, đừng để nó xuất hiện trong bệnh viện này nữa. Còn nữa, đem con tiện nhân này ném luôn đi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa" Thác Ngọc lão phu nhân bị Đào Du Du nói làm tức muốn hộc máu. vẻ mặt tức giận lớn tiếng ra lệnh, muốn lập tức ném bọn họ văng ra ngoài.
Lúc này Đào Du Du mới ý thức đươc, chính mình không ngăn cản được miệng mình ăn nói lung tung làm hại Dương Vi Tiếu rơi vào tình cảnh rất khó khăn.
Lần này thì tốt rồi, vốn là Dương Vi Tiếu sau khi bị ăn tát xong sẽ được ở đây chờ ông xã mình trong phòng cấp cứu, nhưng bởi vì cô làm liên lụy, hiện tại chỉ có thể bị đuổi ra ngoài rồi.
Sau khi lão phu nhân ra lệnh, bốn người đàn ông mặc tây trang đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Đào Du Du, tựa hồ muốn đưa hai người các cô ra ngoài.
"Chờ một chút, các người không có quyền làm như vậy. Bệnh viện này cũng không phải do các người xây dựng nên." Dưới tình thế cấp bách, Đào Du Du lớn tiếng phản bác lại.
Tha thứ cho đứa trẻ này không biết tin tức thị trường, cô thật sự không biết bệnh viện này là của Thác Ngọc thị.
"Hừ...đúng lúc cái bệnh viện này là do Thác Ngọc thị xây dựng nên." Lão phu nhân không dễ gì nắm được sai lầm của Đào Du Du, lập tức lên mặt lại.
ách.....
Lần này Đào Du Du đúng là tự lấy đá đập vào chân mình, thì ra nơi đây là địa bàn của bọn họ.
Nhưng mà cô phản ứng lại rất nhanh, lão phu nhân chỉ nói bệnh viện này là của Thác Ngọc thị, của không phải là nhà bọn họ. Thác Ngọc thị là một gia tộc lớn như vậy, hầu như tất cả sản nghiệp đều nắm trong tay Thác Ngọc Mộ, nói vậy bệnh viện này chắc cũng là của anh ta.
Mặc kệ, trước tiên hãy nói bừa lại một chút.
"Cho dù là Thác Ngọc thị thì bà cũng không có lí do gì đuổi tôi đi, tôi cũng là bạn của Thác Ngọc Mộ Dã." cô biết lúc này thua người không thua trận, cho nên ngẩng đầu giống như gà trống kiêu ngạo, cô cũng không tin lôi Thác Ngọc Mộ ra sẽ không áp chế được tính hung hăng của lão phu nhân này.
Quả nhiên, cô vừa nói tên Thác Ngọc Mộ ra, tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Lão phu nhân, hầu như muốn nhìn xem phản ứng của bà.
Từ trên vẻ mặt và phản ứng của mọi người, Đào Du Du đã hiểu rõ, tuy rằng mọi người ở đây đều kiêng nể Lão phu nhân, nhưng từ trong nội tâm đều không tôn trọng bà ta.
“Hừ…Mộ cũng sẽ quen biết con nha đầu chết tiệt như cô? cô đừng ở đây gạt người, các người còn chờ cái gì? Còn không mau đem họ ném ra ngoài cho tôi.” Lão phu nhân vốn trầm mặt một lúc, sau đó lại cẩn thận đánh giá Đào Du Du, rồi lớn tiếng quát.
Lần này Đào Du Du đúng là hết cách rồi, cô có chút hối hận nhìn thoáng qua Dương Vi Tiếu, sau đó nói với Lão phu nhân: “không cần bà đuổi, tự tôi sẽ đi.”
nói xong, cô nắm tay kéo Dương Vi Tiếu ra ngoài.
Nhưng mà. Dương Vi Tiếu lại hất tay cô ra, ‘phịch’ một tiếng, cô ta quỳ gối trên mặt đất, ôm lấy hai chân lão phu nhân khóc lóc: “Mẹ à, con biết sai rồi… sau này con sẽ không dám rời khỏi Nguyên Tục nửa bước, mẹ hãy tha lỗi cho con, để cho con ở đây chờ anh ấy tỉnh lại, con van xin mẹ.”