“Đã trễ thế này đi đâu mới về?” không biết vì sao lúc này Vũ Văn Vĩ Thần lại xuất hiện trong đại sảnh, trong giọng nói anh ra rất khó chịu, ban đêm yên tĩnh, nghe có vẻ thật đáng sợ.
Đào Du Du bị giọng nói của anh ta dọa run bắn người, sau khi quay đầu lại, cô thở dài một hơi nói: “Ngài Tổng Thống, ngài có biết làm vậy sẽ dọa chết người không?”
“Tôi hỏi cô lúc nảy đi đâu mới về.” Vũ Văn Vĩ Thần không để ý đến oán giận của cô, trực tiếp hỏi lại câu hỏi mình vừa hỏi.
Ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, lộ ra một tia lạnh lẽo làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Tôi…………Tôi gặp mặt bạn cũ ở chỗ kia……….Ở………..Cho nên bây giờ mới về trễ.” Đào Du Du không dám nhìn mặt Vũ Văn Vĩ Thần, lắp bắp trả lời.
“Tôi lại không biết, cô cùng Thác Ngọc Mộ Dã trước kia đều là bạn thân.” Anh cười lạnh một tiếng, sau đó đi đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô nói: “Trong nhà có khách quan trọng, cô lại tự tiện rời bỏ công việc, có phải cô không muốn làm rồi không?”
“Cái…….Cái gì?” Đào Du Du nghe Những lời anh nói, lập tức cảm thấy không nói nên lời, cô phản bác: “Tôi chờ khách trở về phòng nghỉ ngơi rồi mới đi, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi có quyền sắp xếp.”
“Ai nói cô có quyền sắp xếp? hiện tại cô ở phủ Tổng Thống, tất cả đều nghe theo tôi, hiểu chưa? Người phụ nữ ngu ngốc này” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, nhẹ nhàng buông cổ tay cô ra, hai mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.
“ . . . . .” hiện tại Đào Du Du có một loại cảm xúc muốn bóp chết tên này, vì sao? Vì sao anh ta lại là Tổng Thống? Vì sao muốn cho cô gặp phải anh ta?
“Đột nhiên tôi muốn uống cà phê, cô pha chô tôi một lu cà phê rồi đem đến phòng ngủ cho tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt bực tức của Đào Du Du, tức giận lập tức biến mất, tâm tình vui vẻ trở lại, anh thuận miệng hạ lệnh, sau đó xoay người đi lên lầu.
Đào Du Du nhìn bóng lưng của anh, hay tay nắm chặt thành nắm đấm, nội tâm có một loại kích thích muốn tiến lên bóp chết anh ta.
Hòa thượng nửa đêm đòi uống cà phê, đây là không muốn đi ngủ sao?
. . . . . . . .
Tuy rằng trong lòng rất bất mãn, nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta, cô không thể không nghe theo.
Vì vaajyy cô xoay người, đi về phía căn phòng pha đồ uống cách đó không xa.
Vốn là muốn tìm một gói cà phê hòa tan rồi đem lên báo cáo công việc, đúng lúc cô vừa mở gói cà phê ra, cô đau khổ phát hiện bên trong lọ này tất cả đều là cà phê hạt, ngay cả cà phê xay cũng không có huống chi là cà phê hòa tan.
Vũ Văn Vĩ Thần cố ý nửa đêm hành hạ cô mà, Đào Du Du vừa xay cà phê, vừa suy nghĩ.
cô hầu như đem tất cả hạt cà phê này xem là Vũ Văn Vĩ Thần rồi xay nhiễn ra.
Sau khi cô bỏ cà phê vào máy pha cà phê hơn mười phút, cà phê nóng hầm hập đã ra lò, cô cẩn thận bưng cà phê lên lầu, trong lòng nghĩ đây là lần cuối cùng báo cáo kết quả làm việc rồi.
Nhưng mà lúc cô đang đến phòng ngủ của Vũ Văn Vĩ Thần, cô dùng hai tay nâng cà phê lên, hy vọng có thể báo cáo công việc thành công, lại nghe anh lười biếng nói: “Cho quá nhiều đường, làm lại ly khác đi.”
XXOO anh, uống cũng chưa uống đã nói nhiều đường, ánh mắt của tên hòa thượng này thật tốt, cô nhịn không được mắng thầm.
“vậy . . . . cái kia. . . . ngài Tổng Thống, ly này không có bỏ đường nè.” Đào Du Du muốn thay đổi suy nghĩ của anh, ít nhất nói cho anh biết, đừng lấy cái cớ thối nát này ra hành hạ cô.
“Đúng không? Đột nhiên tôi nhớ đến buổi tối uống cà phê sẽ không ngủ được, cô pha ly sữa giúp tôi đi.” Vũ Văn Vĩ Thần không cho là đúng nhíu mày anh không để ý việc đùa giỡn bị vạch trần lại tiếp tục ra lệnh.
“. . . . . . .”Đào Du Du muốn hỏng mất, hiện tại cô đã hiểu, này là đặc biệt để tra tấn cô, cố tình dậy lúc nửa đêm để đi xuống cầu thang và ngăn chặn cô.
Nhưng mà, làm sao anh ta biết được đêm nay cô và Thác Ngọc Mộ Dã gặp mặt?
Mang theo dấu chấm hỏi trong đầu, Đào Du Du bưng cà phê xuống lầu, trở lại phòng đồ uống, rót một ly sữa rồi bưng lên lầu.
“Tôi không muốn uống sữa trong tủ lạnh, tôi muốn uống sữa nóng, cô đi pha sữa nóng cho tôi đi.” Anh lại tiếp tục làm khó dễ.
Đào Du Du bưng ly sữa xuống lầu đun nóng. . . . . . . .
Đúng lúc cô đang đun nóng ly sữa, Vũ Văn Vĩ Thần có mặt ở đó, anh nói muốn uống nước ép trái cây.
cô lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, rốt cuộc Đào Du Du không thể khiên nhẫn nữa liền bạo phát.
cô hung hăng cầm ly nước dừa đặt trên bàn trà trong phòng ngủ Vũ Văn Vĩ Thần, hai tay chống eo nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi không muốn uống nước dừa.” Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo trên bàn trà, giọng lười biếng nói.
“Anh hoàn toàn không muốn uống gì cả, vì sao muốn đùa giỡn tôi?” Đào Du Du tức giận hét lớn với Vũ Văn Vĩ Thần.
cô bị anh ta chỉnh sắp điên rồi.
“Nếu cảm thụ được mùi vị bị người ta đùa giỡn, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu lần sau còn để tôi phát hiện cô một mình hẹn gặp Thác Ngọc Mộ Dã, trừng phạt không chỉ có bấy nhiêu đâu.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, dường như cũng mệt mỏi, anh đứng lên, sau đó duỗi cái lưng dài mệt mỏi ra, xoay người đi về giường.
Lúc này Đào Du Du mới hiểu rõ ý tứ của anh ta.
cô mà Thác Ngọc Mộ Dã gặp nhau đã cản trở việc gì của anh ta sao? Vì sao anh ta muốn lấy chuyện này chỉnh cô?
Chẳng lẽ. . . . . . .
Chẳng lẽ anh ta thầm mến Thác Ngọc Mộ Dã giống cô?
Ha ha ha ha . . . . . chẳng lẽ, ngài Tổng Thống vĩ đại của Thương quốc là gay?
Việc này. . . . . có phải quá đáng sợ không?
“cô còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ muốn ngủ trong phòng này sao?” Nhìn thấy Đào Du Du đứng ngây ngốc bên cạnh bàn vẫn không nhúc nhích lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đã nằm trên giường cất giọng trầm ổn hỏi.
Đào Du Du bị giọng nói của anh ta dọa run bắn người, sau khi quay đầu lại, cô thở dài một hơi nói: “Ngài Tổng Thống, ngài có biết làm vậy sẽ dọa chết người không?”
“Tôi hỏi cô lúc nảy đi đâu mới về.” Vũ Văn Vĩ Thần không để ý đến oán giận của cô, trực tiếp hỏi lại câu hỏi mình vừa hỏi.
Ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, lộ ra một tia lạnh lẽo làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Tôi…………Tôi gặp mặt bạn cũ ở chỗ kia……….Ở………..Cho nên bây giờ mới về trễ.” Đào Du Du không dám nhìn mặt Vũ Văn Vĩ Thần, lắp bắp trả lời.
“Tôi lại không biết, cô cùng Thác Ngọc Mộ Dã trước kia đều là bạn thân.” Anh cười lạnh một tiếng, sau đó đi đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô nói: “Trong nhà có khách quan trọng, cô lại tự tiện rời bỏ công việc, có phải cô không muốn làm rồi không?”
“Cái…….Cái gì?” Đào Du Du nghe Những lời anh nói, lập tức cảm thấy không nói nên lời, cô phản bác: “Tôi chờ khách trở về phòng nghỉ ngơi rồi mới đi, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi có quyền sắp xếp.”
“Ai nói cô có quyền sắp xếp? hiện tại cô ở phủ Tổng Thống, tất cả đều nghe theo tôi, hiểu chưa? Người phụ nữ ngu ngốc này” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, nhẹ nhàng buông cổ tay cô ra, hai mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.
“ . . . . .” hiện tại Đào Du Du có một loại cảm xúc muốn bóp chết tên này, vì sao? Vì sao anh ta lại là Tổng Thống? Vì sao muốn cho cô gặp phải anh ta?
“Đột nhiên tôi muốn uống cà phê, cô pha chô tôi một lu cà phê rồi đem đến phòng ngủ cho tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn vẻ mặt bực tức của Đào Du Du, tức giận lập tức biến mất, tâm tình vui vẻ trở lại, anh thuận miệng hạ lệnh, sau đó xoay người đi lên lầu.
Đào Du Du nhìn bóng lưng của anh, hay tay nắm chặt thành nắm đấm, nội tâm có một loại kích thích muốn tiến lên bóp chết anh ta.
Hòa thượng nửa đêm đòi uống cà phê, đây là không muốn đi ngủ sao?
. . . . . . . .
Tuy rằng trong lòng rất bất mãn, nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta, cô không thể không nghe theo.
Vì vaajyy cô xoay người, đi về phía căn phòng pha đồ uống cách đó không xa.
Vốn là muốn tìm một gói cà phê hòa tan rồi đem lên báo cáo công việc, đúng lúc cô vừa mở gói cà phê ra, cô đau khổ phát hiện bên trong lọ này tất cả đều là cà phê hạt, ngay cả cà phê xay cũng không có huống chi là cà phê hòa tan.
Vũ Văn Vĩ Thần cố ý nửa đêm hành hạ cô mà, Đào Du Du vừa xay cà phê, vừa suy nghĩ.
cô hầu như đem tất cả hạt cà phê này xem là Vũ Văn Vĩ Thần rồi xay nhiễn ra.
Sau khi cô bỏ cà phê vào máy pha cà phê hơn mười phút, cà phê nóng hầm hập đã ra lò, cô cẩn thận bưng cà phê lên lầu, trong lòng nghĩ đây là lần cuối cùng báo cáo kết quả làm việc rồi.
Nhưng mà lúc cô đang đến phòng ngủ của Vũ Văn Vĩ Thần, cô dùng hai tay nâng cà phê lên, hy vọng có thể báo cáo công việc thành công, lại nghe anh lười biếng nói: “Cho quá nhiều đường, làm lại ly khác đi.”
XXOO anh, uống cũng chưa uống đã nói nhiều đường, ánh mắt của tên hòa thượng này thật tốt, cô nhịn không được mắng thầm.
“vậy . . . . cái kia. . . . ngài Tổng Thống, ly này không có bỏ đường nè.” Đào Du Du muốn thay đổi suy nghĩ của anh, ít nhất nói cho anh biết, đừng lấy cái cớ thối nát này ra hành hạ cô.
“Đúng không? Đột nhiên tôi nhớ đến buổi tối uống cà phê sẽ không ngủ được, cô pha ly sữa giúp tôi đi.” Vũ Văn Vĩ Thần không cho là đúng nhíu mày anh không để ý việc đùa giỡn bị vạch trần lại tiếp tục ra lệnh.
“. . . . . . .”Đào Du Du muốn hỏng mất, hiện tại cô đã hiểu, này là đặc biệt để tra tấn cô, cố tình dậy lúc nửa đêm để đi xuống cầu thang và ngăn chặn cô.
Nhưng mà, làm sao anh ta biết được đêm nay cô và Thác Ngọc Mộ Dã gặp mặt?
Mang theo dấu chấm hỏi trong đầu, Đào Du Du bưng cà phê xuống lầu, trở lại phòng đồ uống, rót một ly sữa rồi bưng lên lầu.
“Tôi không muốn uống sữa trong tủ lạnh, tôi muốn uống sữa nóng, cô đi pha sữa nóng cho tôi đi.” Anh lại tiếp tục làm khó dễ.
Đào Du Du bưng ly sữa xuống lầu đun nóng. . . . . . . .
Đúng lúc cô đang đun nóng ly sữa, Vũ Văn Vĩ Thần có mặt ở đó, anh nói muốn uống nước ép trái cây.
cô lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, rốt cuộc Đào Du Du không thể khiên nhẫn nữa liền bạo phát.
cô hung hăng cầm ly nước dừa đặt trên bàn trà trong phòng ngủ Vũ Văn Vĩ Thần, hai tay chống eo nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi không muốn uống nước dừa.” Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo trên bàn trà, giọng lười biếng nói.
“Anh hoàn toàn không muốn uống gì cả, vì sao muốn đùa giỡn tôi?” Đào Du Du tức giận hét lớn với Vũ Văn Vĩ Thần.
cô bị anh ta chỉnh sắp điên rồi.
“Nếu cảm thụ được mùi vị bị người ta đùa giỡn, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu lần sau còn để tôi phát hiện cô một mình hẹn gặp Thác Ngọc Mộ Dã, trừng phạt không chỉ có bấy nhiêu đâu.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, dường như cũng mệt mỏi, anh đứng lên, sau đó duỗi cái lưng dài mệt mỏi ra, xoay người đi về giường.
Lúc này Đào Du Du mới hiểu rõ ý tứ của anh ta.
cô mà Thác Ngọc Mộ Dã gặp nhau đã cản trở việc gì của anh ta sao? Vì sao anh ta muốn lấy chuyện này chỉnh cô?
Chẳng lẽ. . . . . . .
Chẳng lẽ anh ta thầm mến Thác Ngọc Mộ Dã giống cô?
Ha ha ha ha . . . . . chẳng lẽ, ngài Tổng Thống vĩ đại của Thương quốc là gay?
Việc này. . . . . có phải quá đáng sợ không?
“cô còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ muốn ngủ trong phòng này sao?” Nhìn thấy Đào Du Du đứng ngây ngốc bên cạnh bàn vẫn không nhúc nhích lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đã nằm trên giường cất giọng trầm ổn hỏi.