Chân Kinh Cửu Cửu

Chương 17: Bạch tu lão tiên

Nam Cung Yến vẫn rơi lệ, và điều đó làm mắt nàng nhòa đi, không thể nhận rõ nhân dạng gầy gò ốm yếu của một nhân vật vốn đã rất cao niên là Ngọc Tuyết Lão Lão.

 

Chỉ khi Lão Lão lên tiếng bằng thứ thanh âm lào thào của người đang lúc kiệt sức, thì Nam Cung Yến mới sực tỉnh và cố kềm chế nỗi đau lòng để lắng nghe những lời căn dặn sau cùng của Ngọc Tuyết Lão Lão:

 

- Bình sinh lão thân không thích thu nhận truyền nhân ... nhưng sự thể đã như thế này, Lão Phu Tử hóa ra đã sanh tâm ... cùng Bạch Cốt Môn định tạo nghiệt trên chốn giang hồ ...

 

Ngươi phải vì lão thân ... vì đại cục giang hồ ... hãy lưu lại đây cho đến lúc luyện thành tuyệt nghệ ... Ngươi đừng phụ lòng kỳ vọng của lão thân ... đừng để lão thân chết mà không thể nhắm mắt ...

 

Nam Cung Yến lập tức chồm đến, ôm chặt lấy người Lão Lão và òa khóc:

 

- Lão Lão!

 

Nhưng tay nàng vừa chạm vào người Lão Lão thì bỗng có một luồng nhu kình đột nhiên xuất hiện làm cho thân hình nàng đột ngột dịch chuyển ra xa. Kèm theo đó là một thanh âm hùng hậu vang đến:

 

- Chớ nói nhảm! Ngọc Tuyết nếu chết đi thì Lão Bạch Tu này sao đáng gọi là lão bằng hữu tri âm tri kỷ suốt mấy mươi năm dài với Ngọc Tuyết!

 

Một lão nhân theo đó xuất hiện và chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, Nam Cung Yến cũng nghe có tiếng từ thâm tâm mách bảo lão nhân đó mới chính là Bạch Tu Lão Tiên đích thực!

 

Bởi lẽ, ngoài vóc dáng bên ngoài hoàn toàn phù hợp với ngoại hiệu Bạch Tu Lão Tiên thì chính Ngọc Tuyết Lão Lão cũng bật kêu mừng rỡ lúc nhìn thấy lão nhân xuất hiện.

 

- Hoàng lão ca! Lão ca đến thật đó sao? Ngọc Tuyết thật không ngờ ... không ngờ ...

 

Lão nhân nọ vội xua tay:

 

- Nào chỉ có Ngọc Tuyết muội không ngờ? Mà thôi, lão ca ca này đến có phần muộn nhưng tình thế vẫn chưa phải là không còn cơ cứu vãn. Nào, lần này Ngọc Tuyết phải nghe lời lão ca này thôi. Đừng nói gì nữa và hãy nhắm mắt lại dưỡng thần. Lão ca quyết cùng lão Diêm Vương tỷ thí một phen. Kìa, hãy ngoan ngoãn nhắm mắt lại nào.

 

Bạch Tu Lão Tiên tuy già người già thanh âm, nhưng lời lẽ của lão thì lại trẻ trung và ôn nhu đến mức Nam Cung Yến cũng không thể ngờ là có.

 

Và nàng nhìn thấy lão nhân đang nhẹ nhàng áp chưởng tay vụt hóa trắng như tuyết vào đại huyệt Khí Hải của Ngọc Tuyết Lão Lão, nhưng không thật sự chạm vào. Trong khi đó, đôi mắt của Ngọc Tuyết Lão Lão đã ngoan ngoãn khép lại, cứ như đã bị lời lẽ ôn nhu của Lão Bạch Tu thuyết phục.

 

Nam Cung Yến chậm rãi đứng lên và cứ thế nàng chiêm ngưỡng một cảnh quang thật kỳ lạ đang diễn ra giữa hai nhân vật đều có độ tuổi gần đất xa trời và hiện là huyền thoại đang được truyền tụng khắp chốn võ lâm.

 

Gọi là kỳ lạ vì không những chưởng tay của lão nhân đã biến đổi thành màu trắng như tuyết mà đến cả toàn thân lão như cũng bị màu trắng ở chưởng tay lây lan, chỉ trong thoáng chốc đã biến thành màu trắng. Hay nói đúng hơn lão nhân lúc này không chỉ là Lão Tiên Bạch Tu mà kỳ thực lão chính là Bạch Lão Nhân.

 

Và Nam Cung Yến chực hiểu Bạch Tu Lão Tiên đang thi triển một loại công phu thượng thừa là Tiên Thiên Chân Khí để giúp Ngọc Tuyết Lão Lão khôi phục, điều này đã góp phần giải thích tại sao toàn thân Ngọc Tuyết Lão Lão đang bị một vầng sương vụ mờ mờ trắng bao phủ. Đó chính là bạch khí toát ra từ chân khí Tiên Thiên thượng thừa của Bạch Tu Lão Tiên.

 

Mục kích cảnh này Nam Cung Yến đột nhiên nảy ra một nghi vấn:

 

“Vì lão nhân luyện Tiên Thiên Chân Khí nên có ngoại hiệu là Bạch Tu (râu trắng) hay do lão nhân có chòm râu trắng nên dễ dàng luyện được chân khí Tiên Thiên, loại công phu chỉ những ai có tư chất thiên bẩm hơn người mới có thể luyện được?” Từ nghi vấn này Nam Cung Yến do tự cảm thấy đó là câu hỏi kỳ quặc nên nàng mỉm cười một mình.

 

Thật khéo, đúng lúc đó Bạch Tu Lão Tiên thu tay về làm cho toàn thân lão thôi không còn trắng nữa, kể cả Ngọc Tuyết Lão Lão cũng không còn bị lớp bạch khí bao phủ. Bạch Tu Lão Tiên đưa ống tay áo lau qua vầng trán đẫm ướt mồ hôi, làm cho chòm râu trắng xóa của lão lay động như gặp gió thoảng qua và lão lên tiếng:

 

- Tiểu liễu đầu, ngươi chịu cười rồi sao? Mà oa nhi ngươi cười cũng phải, may ta đến kịp nên lệnh sư kể như đã bình yên. Phì ...

 

Nam Cung Yến kinh ngạc, không hiểu vì sao lão nhân tuy vẫn quay lưng về phía nàng nhưng nụ cười mỉm của nàng vẫn bị lão nhân phát hiện.

 

Và nàng không dám hỏi. Thay vào đó, Nam Cung Yến tiến đến chỗ Ngọc Tuyết Lão Lão:

 

- Lão tiền bối bảo Lão Lão đã bình yên sao Lão Lão vẫn còn ngồi im bất động?

 

Bạch Tu Lão Tiên mỉm cười và bước lùi qua một bên:

 

- Dù có là kỳ nhân thì Lão Lão vẫn là người. Sau một phen kiệt lực lại còn bị ngấm độc, ít nào ngươi cũng phải cho Lão Lão một thời gian điều tức phục nguyên chứ? Và ta cũng không ngoại lệ.

 

Dứt lời, Bạch Tu Lão Tiên ngồi xuống. Và quả nhiên đến lượt lão nhắm mắt tọa công.

 

Nhìn cả hai lúc này cứ ngồi yên như hai pho tượng, Nam Cung Yến không thể không tự hỏi:

 

“Xem thâm tình của cả hai nhất định trước kia giữa hai người phải có một đoạn ân tình kỳ diệu. Sao họ không biến ân tình đó thành phu thê! Biết đâu họ sẽ là đôi phối ngẫu duy nhất trên võ lâm tạo thành một câu chuyện huyền thoại không có gì so sánh bằng?” Cứ thế, nàng hết ngắm nhìn lão nhân ngồi bên này đến mỉm cười nhìn lão bà ngồi im phăng phắc ở bên kia. Cho đến khi nàng nghe cả hai cùng vươn vai buông thành tiếng thở phào tràn trề sung mãn.

 

Và hành vi của nàng đã bị cả hai cùng phát hiện.

 

Ngọc Tuyết Lão Lão chợt hỏi:

 

- Tiểu nha đầu ngươi sao cứ nhìn lão thân mà cười.

 

Bạch Tu Lão Tiên cũng hỏi:

 

- Ngươi cứ ngắm nhìn ta, dường như ngươi đang có ý nghĩ hết sức kỳ quái muốn gán ghép cho ta thì phải?

 

Nàng thật sự kinh ngạc. Rõ ràng lúc họ đang tọa công nàng thấy cả hai cùng nhắm mắt, vậy tại sao họ vẫn phát hiện từng cử chỉ một của nàng.

 

Không nhịn được nữa, nàng đem điều này hỏi cả hai.

 

Nghe nàng hỏi, cả hai cùng mỉm cười và khi dáp, chính Ngọc Tuyết Lão Lão là người lên tiếng đáp:

 

- Lão thân đã chọn hài tử ngươi làm đệ tử đích truyền, thiết nghĩ lão thân có thể giải thích cho ngươi rõ điều này. Đó là vì bọn ta đã luyện đến cảnh giới Tâm – Khí - Thần hợp nhất, để khi cần, hầu tránh lúc tọa công điều nguyên bị thù nhân hãm hại, bọn ta vẫn có thể tạm phân thân, nên mọi diễn biến xảy ra xung quanh đều bị bọn ta phát hiện.

 

Nào phải đây là lần đầu Nam Cung Yến nghe đề xuất của Ngọc Tuyết Lão Lão muốn chọn nàng làm truyền nhân. Thế cho nên, nàng nửa ngỡ ngàng nửa hoang mang khi lên tiếng hỏi lại:

 

- Ngay khi được Lão Lão giải nguy và đưa đến đây, lúc Lão Lão đề xuất việc thu nhận, tiểu bối cứ ngỡ vì Lão Lão không còn đủ tỉnh táo nên mới nói như thế. Kỳ thực, so về bối phận, tiểu bối nào có đủ tư cách làm truyền nhân của Lão Lão?

 

Bạch Tu Lão Tiên cũng tỏ ra kinh ngạc:

 

- Hóa ra cả hai đã đề cập đến chuyện này một lần?

 

Lão Lão cười nhẹ:

 

- Đó là lúc lão thân vừa thoát khỏi mưu đồ ám hại của tiện nhân Môn chủ Bạch Cốt Môn. Tiểu liễu đầu có nhận định như thế cũng đúng. Vì quả thật khi lão thân cảm thấy cái chết đã cận kề, việc đòi lại món nợ của lão thất phu Thần Châm Lão Phu Tử kể như không còn cơ hội, lão thân đành chọn giải pháp tối hậu là thu nhận tiểu liễu đầu làm truyền nhân.

 

Giải thích xong với Bạch Tu Lão Tiên, Ngọc Tuyết Lão Lão quay sang Nam Cung Yến:

 

- Tuy vậy, hài tử ngươi đừng nghĩ lão thân có ý định đó vào lúc tâm trí có phần nào hồ đồ. Kỳ thực lão thân đã có ý đó từ lâu, ngay lần đầu gặp ngươi kia. Nếu không phải như thế, ngươi thử hỏi lão Bạch Tu xem, có khi nào lão thân vì quá cao hứng mà bất ngờ ban tặng ngươi một hoàn Tuyết Sâm Chi Thực?

 

Nam Cung Yến mãi đến lúc đó mới dám tin đây là phúc phận của nàng. Vì điều này càng được minh chứng rõ hơn khi nàng nghe Bạch Tu Lão Tiên bật kêu:

 

- Tiểu nha đầu ngươi đã được Ngọc Tuyết ban cho một hoàn Tuyết Sâm Chi Thực? Vậy ngươi có biết Ngọc Tuyết trước sau chỉ luyện được có ba hoàn Tuyết Sâm? Vì đó là nguyên do khiến mấy mươi năm qua Ngọc Tuyết vẫn luôn xem chúng quý như sinh mạng, đến bản thân cần cũng chẳng dám dùng, và nếu đây là chuyện có thật, hà ... hà ... ngươi đừng nghĩ Ngọc Tuyết Lão Lão là người có thể tùy tiện muốn ban báu vật đó cho ai thì ban. Ngươi còn chờ gì nữa mà không hành lễ bái sự, gọi Ngọc Tuyết là sư phụ?

 

Đột nhiên Nam Cung Yến cảm thấy chấn động. Nàng tái sắc và run rẩy quỳ xuống:

 

- Mong Lão Lão lượng thứ. Tiểu bối thật đắc tội!

 

Ngọc Tuyết Lão Lão thất kinh:

 

- Ngươi muốn nói ngươi từ chối lời đề xuất của lão thân?

 

Nam Cung Yến càng thêm sợ hãi:

 

- Được Lão Lão thu nhận đó là diễm phúc tày trời của tiểu bối này, tuy nhiên ...

 

Bạch Tu Lão Tiên cũng vì quá kinh ngạc nên không giữ nổi thái độ trầm tĩnh vốn có:

 

- Ngươi bảo đó là diễm phúc nhưng ngươi vẫn chưa chịu bái sư ngay. Vì sao chứ? Hay ngươi có uẩn khúc gì cứ nói!

 

Đúng là khó nói thật, nhưng rốt cuộc Nam Cung Yến cũng phải nói:

 

- Ngưỡng mong nhị vị lão nhân gia lượng thứ. Vì Tuyết Sâm Chi Thực hoàn đã được tiểu bối cho kẻ khác.

 

Cứ như tiếng sấm thét qua tai, Ngọc Tuyết Lão Lão giật nảy người lên:

 

- Người nào được ngươi thật lòng quý mến đến nổi báu vật đó cũng được ngươi trao cho?

 

Lão Bạch Tu thì hồ nghi:

 

- Như ta vừa được tin, Quái Y Thẩu Hóa Du bấy lâu nay tuy được ngươi xem là hạng thân tín nhưng vào lúc này hắn lại là Tổng hộ pháp của Thần Bang. Ngươi hãy nói thật đi, có phải Tuyết Sâm Chi Thực hoàn đã bị hắn ...

 

Nam Cung Yến thừa biết có nói dối với họ cũng vô ích. Nàng thú nhận:

 

- Tuy chuyện có liên quan đến kẻ phản bội họ Thẩm, nhưng người được tiểu bối trao cho Tuyết Sâm Chi Thực hoàn lại chính là Tiểu Bình.

 

Tiếp đó nàng kể lại cho hai vị kỳ nhân nghe câu chuyện đã xảy ra cho Tiểu Bình, lúc Quái Y Thẩu Hóa Du định biến Tiểu Bình thành một Hoạt Nhân.

 

Nàng dứt lời đã lâu nhưng hai lão kỳ nhân vẫn ngồi im như phỗng đá. Điều này khiến nàng thêm lo sợ trăm bề.

 

Mãi một lúc sau, Ngọc Tuyết Lão Lão mới nhẹ nhàng buông tiếng thở dài:

 

- Nói về gã Tiểu Bình, tuy lão thân đã dò hỏi ngươi khá nhiều về gã, suốt đoạn đường lão thân đưa ngươi về tận đây, nhưng ở gã vẫn có khá nhiều điều kỳ quái khiến lão thân cứ nghi vấn mãi không thôi.

 

Bạch Tu Lão Tiên gật gù:

 

- Ta cũng nghe ít nhiều về gã này, lúc vô tình mục kích cảnh ả họ Triệu, hình như ả có tính danh là Triệu Thạch Liễu thì phải, ả đã cố nhưng vẫn bị bọn Bạch Cốt Môn truy đuổi.

 

Dường như gã cũng từng là người của Bạch Cốt Môn, và cũng vừa từ Bạch Cốt Cốc xuất hiện?

 

Nam Cung Yến vội bẩm báo:

 

- Theo tin của lão họ Thẩm đưa về thì Tiểu Bình nguyên là người tình cờ xuất hiện ở Bạch Cốt Cốc. Sau đó vì nguyên nhân nào không hiểu, Tiểu Bình đã bị Bạch Cốt Môn dùng hết kế này đến kế kia uy hiếp Tiểu Bình và buộc Tiểu Bình đưa họ ly khai Bạch Cốt Cốc.

 

Kế tiếp là ...

 

Bạch Tu Lão Tiên chợt xua tay:

 

- Chậm đã! Gã Tiểu Bình tuyệt đối không thể có năng lực này. Huống chi Bạch Cốt Cốc suốt mấy trăm năm qua vẫn là nơi bất khả nhập đối với những ai ở bên ngoài muốn vào và bất khả xuất đối với những kẻ đã lỡ vào nhưng may vẫn chưa mất mạng. Lời của Thẩm Hóa Du thật khó tin.

 

Nàng vội giải thích tiếp:

 

- Như tiểu bối vừa bẩm trình, ở Tiểu Bình có nhiều điều rất kỳ lạ mà hiện nay vẫn chưa một ai có thể tìm ra lời giải thích hợp lý. Nhị vị lão nhân gia có tin không, huyết máu của Tiểu Bình còn có đặc tính giải trừ bách độc. Và theo tiểu bối từng đoán thì đó là lý do khiến Thần Bang thay vì giữ kín thông tin này lại cố tình tiết lộ cho Thanh Y Giáo biết. Chắc hẳn ý đồ của Thần Bang là muốn quần hùng qua cử động của Thanh Y Giáo sẽ đổ xô nhau truy tìm Tiểu Bình, điều này sẽ dẫn đến việc quần hùng vì thế mà tranh giành nhau, xô xát lẫn nhau. Tạo cơ hội cho Thần Bang cứ ung dung đứng giữa mà tọa sơn quan hổ đấu để toan hưởng kỳ thành.

 

Ngọc Tuyết Lão Lão cau mày:

 

- Chuyện máu huyết của gã Tiểu Bình có diệu dụng giải trừ bách độc ắt không liên quan đến Tuyết Sâm Chi Thực hoàn.

 

Nam Cung Yến đáp:

 

- Tiểu bối nghĩ là không. Vì trước khi tiểu bối cho Tiểu Bình dùng Tuyết Sâm Chi Thực hoàn thì hiện trạng của Tiểu Bình đã là người suy kiệt máu huyết. Theo giải thích của Thẩu Hóa Du thì hầu hết lũ hung nhân vừa thoát ra từ Bạch Cốt Cốc, bọn chúng có thể thoát ra an toàn chính là nhờ máu huyết của Tiểu Bình.

 

Nhân đó nàng kể cho hai nhân vật kỳ nhân câu chuyện do chính miệng Tiểu Bình thuật lại, có liên quan đến việc đại ca của Tiểu Bình là Đoan Mộc Ngũ đã trích huyết Tiểu Bình vào một bầu to. Nàng tiếp:

 

- Tuy Tiểu Bình không hề nghi ngờ Đoan Mộc Ngũ nhưng theo ngu ý của tiểu bối thì hành vi của gã này thật đáng ngờ. Bằng không, lũ hung nhân kia vì sao có được mỗi người một ít máu huyết của Tiểu Bình để có thể an toàn ly khai Bạch Cốt Cốc.

 

Lão Bạch Thu đăm chiêu:

 

- Ngươi muốn ám chỉ gã Đoan Mộc có liên quan đến Thần Bang?

 

Nàng kinh ngạc:

 

- Đúng là tiểu bối có ý nghĩ này. Nhưng sao lão nhân gia biết?

 

Lão Bạch Tu cười gượng:

 

- Thời gian qua ta cứ mãi vân du hạc nội mây ngàn, mọi chuyển biến trên giang hồ đúng là ta ít có quan tâm. Tuy nhiên, như câu chuyện ngươi vừa kể, nếu ta không tình cờ mục kích cảnh bọn Bạch Cốt Môn truy đuổi ả Triệu Thạch Liễu, có lẽ ta vẫn không biết gì về diễn biến mới đây trên giang hồ, kể cả tin Ngọc Tuyết vô tình bị Môn chủ Bạch Cốt Môn dùng Tý Ngọ Tuyệt Độc Chân của Thần Châm Lão Phu Tử hãm hại. Nhưng có muộn cũng không sao, và ta được biết lũ hung nhân vừa thoát khỏi Bạch Cốt Cốc đều là người của Thần Bang cả, vì thế ta mới đoán ngươi đang nghĩ như thế nào về gã Đoan Mộc.

 

Ngọc Tuyết Lão Lão chợt ưỡn người hít vào một hơi thật dài:

 

- Về chuyện này chỉ cần tìm hiểu thật kỹ về lai lịch của gã Đoan Mộc là xong. Rất có thể gã có xuất thân từ Thần Bang. Riêng phần Tiểu Bình, lão thân vẫn còn nhiều nghi vấn.

 

Quay qua lão Bạch Tu, Ngọc Tuyết Lão Lão chợt hỏi:

 

- Gã Tiểu Bình này có nội lực xấp xỉ một trăm năm công phu tu vi, Hoàng lão ca tin không?

 

Câu hỏi của Lão Lão đến cả Nam Cung Yến là người vốn biết Tiểu Bình có nội lực phi phàm cũng phải kinh ngạc. Nàng kêu:

 

- Làm gì đến ngần ấy công phu, Lão Lão? Tuyết Sâm Chi Thực hoàn nhiều lắm thì chỉ cho Tiểu Bình hai mươi năm công lực, của tiểu bối bị Tiểu Bình vô tình hấp thụ cũng chỉ chừng ấy công phu tu vi. Bất quá Tiểu Bình chỉ có thêm chừng hai mươi năm công phu mà theo Thẩu Hóa Du đoán là do Tiểu Bình ngẫu nhiên ăn phải một loại vật báu hãn thế nào đó cũng giúp Tiểu Bình có tấm thân bách độc bất xâm. Vị chi chỉ chừng một Giáp Tý công phu tu vi mà thôi.

 

Ngọc Tuyết Lão Lão chợt nheo mắt:

 

- Lão thân sẽ hỏi hài tử ngươi câu này, có phải Tiểu Bình hoàn toàn chưa biết võ công?

 

Nàng nhìn nhận:

 

- Điều này thì đúng!

 

- Và khinh thân pháp của gã chỉ toàn là nhờ vào nội lực tự thân gã, không hề theo bất kỳ loại khẩu quyết khinh thân pháp nào thượng thừa?

 

Nàng cũng thừa nhận:

 

- Đúng như thế!

 

Ngọc Tuyết Lão Lão liền chùn giọng:

 

- Vậy mà gã vẫn khả dĩ cùng lão thân so về khinh công gần như trọn một ngày một đêm mà không hề phân thắng bại. Điều này giải thích như thế nào?

 

Bạch Tu Lão Tiên thật sự kinh ngạc:

 

- Có chuyện này thật sao?

 

Và lão quay nhìn Nam Cung Yến:

 

- Ngươi có biết không, Ngọc Tuyết cũng như ta đều có nội lực chỉ xấp xỉ sáu bảy mươi năm là cùng, đó là nhờ bọn ta đều có niên kỷ trên dưới bát tuần. Một tiểu tử như gã Tiểu Bình với một chút võ học cũng không có, nếu gã có thể bất phân thắng bại về khinh công với Ngọc Tuyết thì nội lực của gã đúng là ngoài một trăm năm công phu tu vi. Phải chăng ngươi chưa biết gì nhiều về gã Tiểu Bình này?

 

Nam Cung Yến càng nghe càng kinh tâm tán đởm, đến nổi không có lời gì để đáp lại câu vấn nạn lão Bạch Tu vừa nêu.

 

Ngọc Tuyết Lão Lão thấy vậy càng hỏi nhồi thêm:

 

- Lúc gã đột nhiên khôi phục chân lực và thay lão thân đương đầu với Môn chủ Bạch Cốt Môn, có phải công phu Vô Vi của gã là do hài tử ngươi chỉ điểm?

 

Nàng đáp với tâm trạng vẫn bàng hoàng:

 

- Đúng vậy! Và Tiểu Bình tiếp nhận sự chỉ điểm rất nhanh cho dù tiểu bối chỉ mới một lần chỉ điểm cho Tiểu Bình cách vận công theo tâm pháp Vô Vi. Và cũng đúng một lần tiểu bối đọc qua chi Tiểu Bình nghe về ba trong năm chiêu Vô Vi Ngũ Tuyệt Chưởng! Vậy mà Tiểu Bình vẫn kịp lĩnh hội và vận dụng thật linh hoạt!

 

Ngọc Tuyết Lão Lão nghe thế liền thừ người, sau đó mới nói ra những gì đã nghĩ:

 

- Môn chủ Bạch Cốt Môn đột nhiên am hiểu công phu Vô Vi, thứ công phu đã thất tung gần hai trăm năm của Vô Vi cung. Gã Tiểu Bình thì từng lưu lại Bạch Cốt Cốc những hai năm và gã thì tỏ ra quá thông tuệ khi lĩnh hội quá nhanh những gì hài tử ngươi chỉ một lần chỉ điểm. Phải chăng công phu Vô Vi thực chất đã bị thất lạc tại Bạch Cốt Cốc và chỉ có những ai từng tình cờ có mặt tại Bạch Cốt Cốc mới có dịp nhìn thấy và luyện qua những công phu này?

 

Nam Cung Yến chợt thở dài:

 

- Lão Lão nhận định rất đúng. Chỉ tiếc Tiểu Bình đã mất mạng, bằng không tiểu bối nhất định phải đem chuyện này hỏi Tiểu Bình.

 

Lão Bạch Tu ngơ ngác:

 

- Gã chết rồi sao? Chuyện như thế nào?

 

Ngọc Tuyết Lão Lão cũng thở dài:

 

- Cũng như lão thân, gã cũng kiệt lực sau gần một ngày một đêm cùng lão thân chi trì cuộc truy đuổi lẫn nhau. Và khi bất ngờ chạm trán Môn chủ Bạch Cốt Môn, chính gã là người đầu tiên bị hại. Nhưng sau đó, đúng như tiểu nha đầu vừa nói, có lẽ do gã có tấm thân bách độc bất xâm nên gã đã lẳng lặng phục hồi nguyên lực. Vậy là gã tự đứng ra thay lão thân đương đầu mụ Môn chủ. Kết quả, hà ... một người dù có nội lực uyên thâm nhưng nếu thiếu hiểu biết về chiêu thức thì phần ứng biến đương nhiên phải kém người đã từng nhiều năm chuyên luyện. Gã đã bị Môn chủ Bạch Cốt Môn đẩy bay vào dòng hải triều với thương tích thập phần nghiêm trọng. Chắc chắn gã phải chết!

 

Do Nam Cung Yến không có cơ hội mục kích cảnh bi thảm đã xảy ra cho Tiểu Bình nên khi nghe Ngọc Tuyết Lão Lão kể rõ như thế, nàng bật khóc.

 

Hai nhân vật kỳ nhân ái ngại nhìn nhau và họ hiểu tâm trạng của Nam Cung Yến lúc này là thế nào. Do đó, cả hai đã lẳng lặng lùi chân, không thể nhẫn tâm làm Nam Cung Yến thêm xao động vào lúc này, là lúc nàng cần ở lại một mình với những gì đang diễn ra trong tâm tưởng của nàng và chỉ có mình nàng biết.

 

oOo Dòng hải triều vẫn nhấp nhô và cuồn cuộn từng đợt sóng, cho Tiểu Bình biết bản thân vẫn đang trôi giạt giữa biển khơi. Nhưng vẫn có một điểm khác biệt tạo nghi hoặc cho Tiểu Bình, và sự khác biệt này có lẽ đã diễn ra cho Tiểu Bình giữa hai thời điểm là mất nhận thức và có lại nhận thức.

 

Cố chớp mắt vài lượt để minh bạch bản thân đang thật sự tỉnh táo và hiện có đầy đủ mọi nhận thức, để rồi Tiểu Bình nhận ra rằng quả nhiên đã có sự khác biệt hoặc là sự thay đổi đã diễn ra kể từ lúc Tiểu Bình rơi xuống biển, mất đi nhận thức và bây giờ lại có lại nhận thức.

 

Sự thay đổi đó là vào lúc này, tuy Tiểu Bình vẫn đang lênh đênh giữa biển khơi nhưng thay vì toàn thân bị ngập chìm hoàn toàn trong làn nước, như chuyện đã xảy ra mà Tiểu Bình hãy còn ghi nhận, thì giờ đây giữa Tiểu Bình và biển khơi đang có một sự ngăn cách. Và sự ngăn cách đó sở dĩ có là do Tiểu Bình hiện đang nằm trên một chiếc thuyền.

 

“Có người do thấy ta sắp bỏ mạng giữa đại dương nhưng vì lòng nhân từ đã kịp ra tay tương trợ? Đó là ai? Ta chỉ hy vọng đừng rơi trở lại vào tay bọn Bạch Cốt Môn là tốt!” Cầu được ước thấy, một thanh âm vang lên như để đáp lại lòng mong ước của Tiểu Bình.

 

- Y tỉnh lại rồi, phụ thân! Quả nhiên y có cốt nhân thiên tướng, đúng như hài nhi đoán, rốt cuộc Long Vương cũng phải buông tha y.

 

Tiếp nối theo sau chuỗi thanh âm trong trẻo của một nữ nhân là thanh âm ồm ồm của người có lẽ đã quá tứ tuần:

 

- Muốn biết Long Vương có buông tha y hay không, nha đầu ngươi cứ chờ đến lúc thuyền của phụ tử ta thật cập bến an toàn đã. Ngươi cứ nhìn về phía trời Đông thì rõ, chẳng phải Long Vương đang thịnh nộ vì bị phụ tử ta đoạt mất của lão một mạng người đó sao?

 

Cách nói của hai nhân vật này tuy có phần kỳ lạ, nhưng Tiểu Bình vì là người từng đơn độc lăn lộn với đời nên ít nhiều cũng đoán ra ẩn ý của họ.

 

Phía trời Đông là phía Tiểu Bình đang trực diện quay mặt nhìn. Do đó Tiểu Bình càng hiểu thêm ẩn ý của họ khi mục quang chạm phải lớp mây đen dày đặc đang xuất hiện từ phía trời Đông.

 

Và một nụ cười gượng liền xuất hiện trên miệng Tiểu Bình:

 

“Ta không thể trách họ. Vì rõ ràng ta đã là người được đại dương chọn làm vật sinh tế, họ cứu ta có khác nào cướp mất tế vật của Long Vương? Chỉ mong sao họ vẫn bình yên và đừng bị cơn bão sắp đến nhận chìm. Nếu họ không thoát thì lỗi này là do ta.” Nhưng Tiểu Bình đã quá lo hão, giọng nữ nhân lại vang lên, bộc lộ niềm kiêu hãnh của hạng người từng quen chống chọi phong ba bão táp:

 

- Lão Long Vương có thịnh nộ thì đã sao? Vì đây nào phải lần đầu tiên Tiểu Kình Ngư này cùng lão Đại Quái Ngư đương đầu cùng Hải Thần Long Vương? Phụ thân này, hài nhi chỉ sợ y không chịu nổi, rồi cũng bị Long Vương cuốn xuống biển thôi.

 

Giọng ồm ồm phá lên cười:

 

- Nha đầu này thật khéo tán dương. Yên tâm đi, vật gì đã rơi vào tay Đại Quái Ngư ta thì dù lão Long Vương có muốn đòi lại cũng phải hỏi ta có bằng lòng hay không. Nhưng để tránh mọi sơ suất không cần thiết, nha đầu ngươi đừng đứng yên mãi như thế, hãy tạm thời chế trụ huyệt đạo, cho y ngủ thêm một lúc nữa. Sau đó hãy lấy lưới guồng chặt quanh y, đừng để y rơi xuống biển. Để xem lão Long Vương thắng hay hai phụ tử Đại Quái Ngư và Tiểu Kình Ngư sẽ thắng. Ha ... Ha ...

 

Tiểu Bình giật mình:

 

“Họ là người võ lâm? Thảo nào họ không hề sợ giông bão, đã thế lại còn lấy đó làm trò đùa!” Bóng dáng một nữ lang chợt xuất hiện ngay trong tầm mắt Tiểu Bình.

 

Đó là một cô nương xinh xắn, hoàn toàn khác xa với ngoại hiệu Tiểu Kình Ngư như nàng vừa tự phụ nêu lên.

 

Nàng ta phóng mục quang của người từng luyện võ vào Tiểu Bình:

 

- Ta biết các hạ là người từng luyện công. Nhưng không phải ai ai cũng có sẵn bản lĩnh chống chọi phong ba bão táp, nhất là các hạ hiện đang mang nội thương nghiêm trọng. Chi bằng các hạ cứ yên tâm giao phó sinh mạng cho ta và gia phụ. Chờ khi sóng yên gió lặng, ta sẽ giải khai huyệt đạo cho các hạ sau. Cứ thế nha!

 

Không hiểu dũng lực từ đây xuất hiện, Tiểu Bình chợt kêu:

 

- Hãy cho tại hạ cơ hội được một lần mục kích cảnh uy mãnh của hoàn vũ. Chỉ cần cô nương giữ cho tại hạ đừng rơi là được rồi!

 

Nàng ta liền ngước mặt nhìn phía đằng sau Tiểu Bình:

 

- Phụ thân, y muốn xem cảnh bão tố.

 

Thanh âm ồm ồm liền đáp:

 

- Cứ để mặc y. Chỉ mong sao y đừng quá vì sợ mà vỡ mật lăn ra chết. Nhanh lên nào, nha đầu. Cơn cuồng nộ của Long Vương đến rồi kìa.

 

Bị thúc hối, nàng ta hành sự thật nhanh tay, cho Tiểu Bình có cảm nhận nàng ta có thân thủ không phải kém.

 

Dùng một cuộn lưới để quấn quanh thân Tiểu Bình, sau đó cũng bằng cuộn lưới đó nàng ta guồng chặt Tiểu Bình vào một vật cố định ngay trên mặt thuyền. Và chỉ thoáng chốc sau nàng ta đã có mặt ngay nơi nàng cần có mặt, chỉ nghe thanh âm nàng lanh lảnh cất lên:

 

- Hài nhi xong rồi, phụ thân! Chúng ta đi vạt hay đâm thẳng vào Hải thần?

 

Đó là lúc quang cảnh trước mặt Tiểu Bình đang biến đổi một cách nhanh chóng. Bầu trời vụt tối sầm và chỉ còn phần đầu bạc trắng xóa của những đợt sóng to là hiện rõ trong tầm thị tuyến của Tiểu Bình.

 

Quả là cảnh quang hùng vĩ Tiểu Bình chưa từng bao giờ thấy. Và do bị cảnh quang mê hoặc nên Tiểu Bình hầu như không còn nghe rõ lời đáp của lão Đại Quái Ngư, phụ thân của cô nàng tự xưng là Tiểu Kình Ngư.

 

Tiểu Bình chỉ nhìn thấy một phần của mạn thuyền đang hùng dũng đưa lưng cọ xát vào và vượt qua từng đợt sóng hung dữ.

 

Ngọn sóng to thật khủng khiếp và nếu đúng như những gì Tiểu Bình đang hình dung thì mỗi một ngọn sóng chính là một quả núi nhỏ bất ngờ nhô lên rồi đổ ụp xuống như muốn nghiền nát chiếc thuyền.

 

Và lời nói của Tiểu Kình Như từng nói đã có dịp chứng minh là đúng. Không phải ai ai cũng sẵn có bản lãnh chống chọi cơn hung hãn của Hải Thần.

 

Chỉ với một hai đợt sóng đầu tiên, lúc mũi thuyền nghiêng chúc xuống thì Tiểu Bình liền có cảm nhận sinh mạng bản thân thật nhỏ nhoi so với thần lực thiên nhiên của hoàn vũ.

 

Và đến khi con thuyền sắp bị ngọn sóng to nhấn chìm, nhưng sau đó con thuyền nhỏ nhoi lại vươn mình ngoi lên thì Tiểu Bình có thể cảm nhận bản thân đang là trò hí lộng của hoàn vũ.

 

Với hai cảm nhận liên tiếp này, Tiểu Bình phải thành thật thú nhận với chính bản thân.

 

Tiểu Bình sợ thật, sợ đến chết khiếp và sợ rằng mình đang sợ chết đến vỡ mật thật.

 

Nhưng không phải ai ai cứ mỗi lần sợ đều nhắm chặt hai mắt. Tiểu Bình là người từng nhiều phen vào sinh ra tử, chí ít cũng là quãng hai năm trở lại đây, do đó Tiểu Bình dù có sợ nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng. Mở nhưng không hề nhìn thấy, hoặc có thấy nhưng không còn bất kỳ cảm nghĩ gì để gọi là ngắm cảnh uy mãnh của hoàn vũ.

 

Có thể nói đây là tình huống Tiểu Bình vì quá sợ nên đang chết đi từng phần. Đầu tiên là trạng thái tê buốt, giá lạnh, hoặc gọi là sự chết lặng của phần nhận thức. Tiếp theo đó, nếu Tiểu Bình không kịp hồi tỉnh trong trạng thái chết lặng này, có lẽ một cái chết thật sự sẽ đến với Tiểu Bình, và như thế thì không còn gì để nói nữa.

 

May thay sự việc lại không diễn ra như vậy. Hay nói đúng hơn nhờ một chuyển biến ngẫu nhiên chợt đến đã làm cho Tiểu Bình vượt qua trạng thái chết lặng đầy hung hiểm này.

 

Ào ...

 

Con thuyền không hiểu sao bỗng bị chệch hướng một chút, khiến cho mạn thuyền thay vì cọ xát vào ngọn sóng thì bị một phần ngọn sóng quét thẳng vào. Và kết quả là con thuyền bị chìm ngập vào đầu ngọn sóng đang lúc vỡ vụn ra thành muôn ngàn hạt nước nhỏ.

 

Tiểu Bình cũng bị ướt đẫm.

 

Đầu tóc sũng ướt, khắp mặt thì nhòe nhoẹt nước, liền sau đó là vị mặn của nước biển tuôn qua miệng thấm vào đầu lưỡi. Những cảm nhận này ngay lập tức trở lại cho Tiểu Bình toàn bộ mọi nhận thức.

 

“Ngọn sóng là ngọn sóng. Nó tuy hung hãn và to lớn nhưng bản thân lại là do nghìn vạn giọt nước kết hợp lại thành. Nó trông cứng rắn và vững chãi như quả núi, tuy hình thể của nó đúng là hình thể của một quả núi. Tóm lại, khác với quả núi, ngọn sóng vẫn mềm mại khi vỡ ra.” Có nhận định này là Tiểu Bình đã tự trấn an bản thân và kết quả là Tiểu Bình vượt qua tâm trạng sợ hãi.

 

Kể từ đó, bằng cái nhìn trực diện vào điều sắp phải đương đầu, Tiểu Bình mới thực sự ngắm nhìn cảnh cuồng nộ đang diễn ra.

 

Từng đợt sóng to tiếp nối xuất hiện và hết đợt này đến đợt kia, những đợt sóng đều phải thúc thủ không thể khuất phục nổi một chiếc thuyền nhỏ nhoi và quá ư mỏng mảnh.

 

Thuyền được làm bằng gỗ, vốn là vật thể cứng, nhưng do khôn khéo và không hề trực diện đối đầu với sức hung hãn của những cơn sóng dữ mà chỉ nương theo sức tàn phá của chúng nên chiếc thuyền vẫn ung dung lướt qua và thản nhiên tồn tại.

 

Điều này đối với Tiểu Bình như là một nghịch lý mà chỉ có bàn tay của hóa công mới có thể tạo ra. Nước vốn nhu nhược nhưng nếu cần nước vẫn có đủ năng lực nghiền nát bất kỳ vật thể cứng rắn nào dám đương đầu với nước. Trái lại, một vật thể cứng là chiếc thuyền nếu biết xoay sở, lánh trọng tìm khinh, nương theo sức mạnh cần phải đương đầu thì chiếc thuyền dù cứng vẫn tỏ ra uyển chuyển mềm mại để vượt thắng mọi sức mạnh tàn phá.

 

“Nhu chế Cương và Cương khắc Nhu”, đạo lý này mãi về sau Tiểu Bình mới nghe nói đến, và dù chưa hề nghe nói đến nhưng tự bản thân Tiểu Bình của lần mục kích cảnh cuồng nộ này cũng phần nào lĩnh hội một đạo lý chưa bao giờ nghe.

 

Sóng dần yên, biển dần lặng, phát hiện Tiểu Bình vẫn cứ ngây người và không hề phát thoại bất kỳ một lời nào, vị cô nương Tiểu Kình Ngư liền khẽ chạm vào Tiểu Bình:

 

- Ê! Không phải ngươi đang sợ đến chết khiếp đó chứ?

 

Tiểu Bình sực tỉnh, tạm gác qua những nghịch lý đang làm Tiểu Bình ngẫm nghĩ, Tiểu Bình nhìn nàng:

 

- Sắc diện của tại hạ có giống hạng người như cô nương vừa nói lắm hay sao?

 

Nàng ta trố mắt:

 

- Hay a! Ngươi là người đầu tiên ta thấy là không hề sợ hãi mức độ hung hãn của phong ba.

 

Và nàng lập lại câu nói đó lúc cố ý quay mặt về phía sau Tiểu Bình:

 

- Phụ thân có nhìn thấy ai như y bao giờ chưa? Y không sợ hãi chút nào, phụ thân có thừa nhận y là người thứ nhất phụ thân mới gặp không?

 

Sóng đã êm, chỉ còn là những tiếng vỗ nhè nhẹ quanh mạn thuyền. Đó là nguyên do khiến Tiểu Bình có thể nghe rõ từng tiếng chân bước nện của nhân vật có giọng nói ồm ồm đang vừa tiến lại gần vừa bảo:

 

- Cũng có thể y đã nhắm tịt cả hai mắt ngay từ đầu. Nha đầu ngươi cần phải hỏi lại y điều này.

 

Và nhân vật đó xuất hiện ngay bên cạnh vị cô nương Tiểu Kình Ngư.

 

Tiểu Bình nhìn cả hai và tự hỏi:

 

“Gọi là lão Đại Quái Ngư thì đúng rồi. Vì cứ nhìn diện mạo đầy hung dữ của lão cũng đủ biết, người như lão lại có một ái nữ xinh đẹp không hề giống lão chút nào?” Tiểu Bình tạm ngừng điều nghi vấn, khi nghe Tiểu Kình Ngư hỏi:

 

- Gia phụ bảo ngươi có thể nhắm cả hai mắt ngay từ đầu, ngươi nghĩ sao?

 

Tiểu Bình mỉm cười:

 

- Bình sinh Tiểu Bình này chỉ bị người dối gạt chứ chưa dối gạt ai bao giờ.

 

Nhân vật Đại Quái Ngư chợt há hốc mồm:

 

- Ngươi là Tiểu Bình?

 

Và y quay nhìn ái nữ:

 

- Nha đầu ngươi thử nhớ lại xem, Tạ Hương Chủ đã căn dặn phụ tử ta điều gì?

 

Đến lượt Tiểu Kình Ngư tỏ ra kinh nghi, một lúc mới buột miệng hỏi Tiểu Bình:

 

- Ngươi là Tiểu Bình, nhân vật duy nhất có thể xuất nhập Bạch Cốt Cốc?

 

Tiểu Bình tái dần sắc mặt:

 

- Tạ Hương Chủ và lệnh tôn vừa đề cập đến vốn dĩ là nhân vật thế nào?

 

Không đáp, thay vào đó Đại Quái Ngư vươn tay chạm vào Tiểu Bình qua lớp lưới vẫn đang cuộn quanh thân Tiểu Bình:

 

- Tiểu tử, ngươi đúng là người bổn giáo đang phát lệnh truy tìm. Và đúng là ngươi sẽ là người đem may mắn cho phụ tử Đại Quái Ngư này.

 

Đại Quái Ngư nói xong liền quay qua ra lệnh cho Tiểu Kình Ngư:

 

- Phát hỏa hiệu. Sau đó quay mũi thuyền vào bờ. Mau!

 

Tiểu Kình Ngư vội vàng làm theo, và từ tay nàng lập tức có một ngọn hỏa pháo được phóng lên cao, sau đó tỏa thành một vùng hỏa quang mang màu xanh rực rỡ. Màu xanh của Thanh Y Giáo.

 

Huyệt đạo đã bị chế ngự, Tiểu Bình chỉ còn biết ngao ngán thở dài nhìn dải bờ đen thẫm đang càng lúc càng được con thuyền tiến lại gần.

 

“Thanh Y Giáo! Ta lại rơi vào tay Thanh Y Giáo, một diễn biến có thể nói là không hề kém tồi tệ nếu so với việc bị rơi vào tay Bạch Cốt Môn!”

back top