Hư Tử Uyên của bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi, trẻ hơn kiếp trước nhiều, tâm tính cũng hiếu động hơn một chút, rất quan tâm đến thế giới bên ngoài.
- Có cơ hội, thực sự rất muốn được đi ra ngoài.
Đây là câu mà Hư Tử Uyên thường nói nhiều nhất.
Bình thường lúc nào Hư Tử Uyên cũng mỉm cười, như không bao giờ biết phiền não, chỉ lúc nói ra câu này, ngữ khí mới có chút u buồn.
Người khác chỉ biết nàng là một thiên tài, có tu vi Tiên Thiên tầng chín, lại là một đan dược sư thất phẩm, đệ tử thân truyền của Bách Thảo Phong thủ tọa Hoàng Dược Tiên, một cô gái đẹp tựa Tiên Thiên...
Nhưng không ai biết, trong người nàng có huyền âm tuyệt mạch, mặc dù cửu âm chi thể giữ được tính mạng nàng nhưng, đến năm ba mươi ba tuổi, ba tháng ba ngày ba khắc, cửu âm chi thể sẽ xuất hiện một lần biến hóa lớn, lúc đó, cửu âm chi thể và huyền âm tuyệt mạch mất cân bằng, sẽ chẳng còn gì ngăn cản huyền âm hàn khí tàn phá cơ thể nàng nữa, và cái chết là kết cục tất yếu. :
Huyền âm tuyệt mạch là cực âm huyền khí Băng phách thần chưởng của tông chủ Băng Thần Tông hóa thành, từ lúc còn là thai nhi nó đã tồn tại trong người Hư Tử Uyên, cùng Hư Tử Uyên trưởng thành, mỗi ngày, hàn khí lại lớn thêm một chút, cho đến hôm nay, huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên còn mạnh gơn Băng phách thần chưởng cực âm hàn khí của Băng Thần Tông tông chủ gấp trăm ngàn lần.
Tông chủ Băng Thần Tông là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, huyền âm hàn khí so với cực âm hàn khí cường thịnh hơn trăm lần, nếu như không phải là chư Tử thánh nhân trong truyền thuyết tái sinh, e rằng không ai có thể tiêu trừ.
Cho dù là với kinh nghiệm năm trăm năm trước, Cổ Thần cũng không thể làm gì được huyền âm tuyệt mạch.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, từ sau ngày hôm đó, cứ cách một ngày, nhiều nhất là ba ngày, Hư Tử Uyên lại đến chỗ Cổ Thần một lần. Cách họ trò chuyện với nhau chẳng khác gì những người bạn thân thiết đã quen nhau từ nhỏ, nói mãi cũng không thấy chán.
Mỗi ngày ngoài chăm sóc vườn linh dược và tu luyện Cổ Thần còn được trò chuyện cùng Hư Tử Uyên, cuộc sống này, kiếp trước không biết Cổ Thần đã nằm mơ biết bao nhiêu lần, hôm nay, cuối cùng cũng thành hiện thực.
Hôm đó, Cổ Thần vừa chăm sóc xong vườn linh dược, di chuyển vị trí đang định tưới nước thì đột nhiên một đường tử quang xẹt qua hư không, nửa tháng nay, trừ Hư Tử Uyên, không còn ai khác đến chỗ này, nhưng, Hư Tử Uyên mặc áo màu lục, nên độn quang cũng là màu xanh lục.
Đường độn quang này màu tím, rõ ràng không phải Hư Tử Uyên.
Tử quang đáp xuống trước mặt Cổ Thần, độn quang tiêu tán, Cổ Thần lập tức cung kính nói:
- Xin chào Tôn sư thúc.
Người đến toàn thân mặc tử bào, chính là trưởng lão Tôn Thường.
Tôn Thường nhìn khắp một lượt vườn thuốc, sau đó vỗ một cái lên vai Cổ Thần, cười lớn nói:
- Được... Ha ha, ta quả nhiên không chọn lầm người, vườn linh dược này, xem ra còn gọn gàng hơn cả lúc ta ở đây, ha ha...
Cổ Thần cũng mỉm cười, nói:
- Tôn sư thúc đến đây có việc gì không ạ?
Tôn Thường nói:
- Văn trưởng lão vừa phi kiếm truyền âm, bảo ta phái người mang chút dược liệu đến, cái tên này, xin ta linh dược mà cũng không phái người đến lấy, còn bắt ta phải phái người đi, được rồi... Ngươi đi giúp ta một chuyến.
- Văn trưởng lão?
Cổ Thần nhủ thầm, trong đầu lập tức nhớ lại những gì Vệ Tử Kì nói, Văn trưởng lão là người bên Hoàng Phủ Cực, lần này rõ ràng là cố ý bắt mình đi đưa thuốc đây mà, phải cẩn thận.
- Chính là vị Văn Sư Hào trưởng lão ra đón chúng ta lúc ngươi mới đến Bách Thảo Phong ấy, hắn sống trong một sơn cốc mười lăm dặm về hướng Đông trên đỉnh Nam, tên gọi Mộc U Cốc.
Tôn Thường tưởng Cổ Thần không biết nên nhắc lại.
- Vâng, Tôn sư thúc cần đưa những dược liệu gì?
Cổ Thần hỏi, hắn nghệ cao gan lớn, bất luận là phải đưa thuốc Văn trưởng lão hay ai, hắn cũng không sợ.
- Ừm... ngươi đợi một chút.
Tôn Thường đi vào trong vườn, hái không ít dược liệu, đặt vào trong một túi trữ vật, giao cho Cổ Thần, nói:
- Đi đi, đưa cho hắn những thứ này là được rồi.
- Vâng...
Cổ Thần nhận túi trữ vậy, nói:
- Đệ tử cáo lui.
Tôn Thường gật gật đầu, Cổ Thần tung pháp khí, hóa thành một đường hào mang, bay thẳng về phía Nam, Cổ Thần từng sống ở Bách Thảo Phong tám năm, Mộc U Cốc là nơi nào, hắn đương nhiên biết, duy trì tốc độ phi độn, chẳng mất bao nhiêu thời gian, Cổ Thần đã có mặt bên ngoài Mộc U Cốc.
- Văn sư thúc... Đệ tử Cổ Thần đến đưa thuốc.
Bên ngoài Mộc U Cốc, Cổ Thần lớn tiếng gọi.
- Vào đi...
Giọng nói của Văn Sư Hào từ trong truyền ra, đồng thời, tầng không gian trong suốt bên trên Mộc U Cốc hơi nổi sóng rồi nhanh chóng biến mất.
Văn Sư Hào giải trừ cấm chế, Cổ Thần đi vào trong Mộc U Cốc, không lâu sau, một hồ nước nhỏ đã xuất hiện trước mặt Cổ Thần, bên cạnh hồ nước có một căn nhà với rất nhiều phòng ốc. Phía trước ngôi nhà là một tòa dược đỉnh, một lão giả tuổi độ ngũ tuần, toàn thân tử bào đang ngồi bên cạnh dược đỉnh luyện dược.
Qua mùi hương, Cổ Thần có thể phán đoán ra Văn Sư Hào đang luyện thất phẩm đan dược thái nguyên đan, là linh dược tăng cường tu vi cho tu sĩ Trúc Thai kỳ.
Cổ Thần đặt túi trữ vật xuống, nói:
- Văn sư thúc, linh dược mà sư thúc cần đều nằm trong này.
Văn Sư Hào khẽ gật đầu, giơ tay ra nhận.
Một lúc lâu sau, Văn Sư Hào vẫn chìm đắm vào việc luyện đan, không mở miệng nói câu gì, Cổ Thần thấy vậy, nói:
- Sư thúc, đệ tử xin phép cáo lui.
Văn Sư Hào vẫy tay, Cổ Thần đi ra ngoài cốc, mới đi được mấy bước, giọng nói của Văn Sư Hào đã đột nhiên vang lên:
- Tu vi của Cổ sư chất đã lên Tiên Thiên tầng hai rồi hả?
Cổ Thần quay người nói:
- Vâng, nửa tháng trước, may mắn đột phá thành công Tiên Thiên cảnh tầng hai tu vi.
- Ồ... Nhập môn mới gần bốn tháng mà đã đột phá tu vi, ở Bách Thảo Phong này cũng coi như tốc độ khá nhanh.
Văn Sư Hào nhìn Cổ Thần một lượt, vuốt vuốt râu, nói:
- Cổ sư chất, mười lăm dặm về phía Đông Nam, có một tòa sơn cốc, tên gọi Long Nha Cốc, trong cốc sinh trưởng một loại linh thảo tên long nha thảo, ta đang luyện dược, tạm thời không đi được, ngươi có thể giúp ta đi hái hai gốc?
- Vâng, sư thúc, đệ tử đi ngay.
Cổ Thần gật đầu nói.
Long Nha Cốc? Để ta xem ngươi định giở trò gì?
Ra khỏi Mộc U Cốc, Cổ Thần ngự khí phi hành, bay về phía Long Nha Cốc, chỉ hết một tuần trà, Cổ Thần đã ở ngoài Long Nha Cốc, Long Nha Cốc vì sinh trưởng một loại linh thảo giống răng rồng nên mới được đặt cái tên này. Long nha thảo không thể trồng ở nơi khác mà chỉ sinh trưởng trong Long Nha Cốc, cũng có thể coi là một loại linh thảo hiếm có.
Thời gian trưởng thành của long nha thảo rất ngắn, chỉ hơn mười năm nên khí lượng ẩn hàm không nhiều, không thể làm chủ dược, nhưng rất nhiều đan dược đều phải cần đến long nha thảo làm nguyên liệu phối hợp.
Long nha thảo trong Long Nha Cốc mặc dù không nhiều, nhưng cũng không khó kiếm, rất nhanh, Cổ Thần hái được hai gốc long nha thảo, đột nhiên, hai đường quang mang phá không bay đến, đột quang tiêu tán, Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi xuất hiện trước mặt Cổ Thần.
- Ha ha ha ha...
Hai người vừa nhìn thấy Cổ Thần, lập tức ha ha cười lớn, Hoàng Phủ Cực nói:
- Cổ Thần, trong Long Nha Cốc này, để xem còn ai đến cứu ngươi nữa.
Đặng Phi cũng cười nói:
- Cổ Thần, lần này ta sẽ tát ngươi đủ một trăm, không... một ngàn cái để cái mặt ngươi biến thành đầu heo mới thôi.
- Phì...
Cổ Thần đột nhiên phì cười, nói:
- Hai vị sư đệ, chỉ có hai người các ngươi thôi à?
- Sao? Xử lý ngươi chỉ mình ta là thừa sức rồi.
Hoàng Phủ Cực huênh hoang nói.
- Có cơ hội, thực sự rất muốn được đi ra ngoài.
Đây là câu mà Hư Tử Uyên thường nói nhiều nhất.
Bình thường lúc nào Hư Tử Uyên cũng mỉm cười, như không bao giờ biết phiền não, chỉ lúc nói ra câu này, ngữ khí mới có chút u buồn.
Người khác chỉ biết nàng là một thiên tài, có tu vi Tiên Thiên tầng chín, lại là một đan dược sư thất phẩm, đệ tử thân truyền của Bách Thảo Phong thủ tọa Hoàng Dược Tiên, một cô gái đẹp tựa Tiên Thiên...
Nhưng không ai biết, trong người nàng có huyền âm tuyệt mạch, mặc dù cửu âm chi thể giữ được tính mạng nàng nhưng, đến năm ba mươi ba tuổi, ba tháng ba ngày ba khắc, cửu âm chi thể sẽ xuất hiện một lần biến hóa lớn, lúc đó, cửu âm chi thể và huyền âm tuyệt mạch mất cân bằng, sẽ chẳng còn gì ngăn cản huyền âm hàn khí tàn phá cơ thể nàng nữa, và cái chết là kết cục tất yếu. :
Huyền âm tuyệt mạch là cực âm huyền khí Băng phách thần chưởng của tông chủ Băng Thần Tông hóa thành, từ lúc còn là thai nhi nó đã tồn tại trong người Hư Tử Uyên, cùng Hư Tử Uyên trưởng thành, mỗi ngày, hàn khí lại lớn thêm một chút, cho đến hôm nay, huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên còn mạnh gơn Băng phách thần chưởng cực âm hàn khí của Băng Thần Tông tông chủ gấp trăm ngàn lần.
Tông chủ Băng Thần Tông là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, huyền âm hàn khí so với cực âm hàn khí cường thịnh hơn trăm lần, nếu như không phải là chư Tử thánh nhân trong truyền thuyết tái sinh, e rằng không ai có thể tiêu trừ.
Cho dù là với kinh nghiệm năm trăm năm trước, Cổ Thần cũng không thể làm gì được huyền âm tuyệt mạch.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, từ sau ngày hôm đó, cứ cách một ngày, nhiều nhất là ba ngày, Hư Tử Uyên lại đến chỗ Cổ Thần một lần. Cách họ trò chuyện với nhau chẳng khác gì những người bạn thân thiết đã quen nhau từ nhỏ, nói mãi cũng không thấy chán.
Mỗi ngày ngoài chăm sóc vườn linh dược và tu luyện Cổ Thần còn được trò chuyện cùng Hư Tử Uyên, cuộc sống này, kiếp trước không biết Cổ Thần đã nằm mơ biết bao nhiêu lần, hôm nay, cuối cùng cũng thành hiện thực.
Hôm đó, Cổ Thần vừa chăm sóc xong vườn linh dược, di chuyển vị trí đang định tưới nước thì đột nhiên một đường tử quang xẹt qua hư không, nửa tháng nay, trừ Hư Tử Uyên, không còn ai khác đến chỗ này, nhưng, Hư Tử Uyên mặc áo màu lục, nên độn quang cũng là màu xanh lục.
Đường độn quang này màu tím, rõ ràng không phải Hư Tử Uyên.
Tử quang đáp xuống trước mặt Cổ Thần, độn quang tiêu tán, Cổ Thần lập tức cung kính nói:
- Xin chào Tôn sư thúc.
Người đến toàn thân mặc tử bào, chính là trưởng lão Tôn Thường.
Tôn Thường nhìn khắp một lượt vườn thuốc, sau đó vỗ một cái lên vai Cổ Thần, cười lớn nói:
- Được... Ha ha, ta quả nhiên không chọn lầm người, vườn linh dược này, xem ra còn gọn gàng hơn cả lúc ta ở đây, ha ha...
Cổ Thần cũng mỉm cười, nói:
- Tôn sư thúc đến đây có việc gì không ạ?
Tôn Thường nói:
- Văn trưởng lão vừa phi kiếm truyền âm, bảo ta phái người mang chút dược liệu đến, cái tên này, xin ta linh dược mà cũng không phái người đến lấy, còn bắt ta phải phái người đi, được rồi... Ngươi đi giúp ta một chuyến.
- Văn trưởng lão?
Cổ Thần nhủ thầm, trong đầu lập tức nhớ lại những gì Vệ Tử Kì nói, Văn trưởng lão là người bên Hoàng Phủ Cực, lần này rõ ràng là cố ý bắt mình đi đưa thuốc đây mà, phải cẩn thận.
- Chính là vị Văn Sư Hào trưởng lão ra đón chúng ta lúc ngươi mới đến Bách Thảo Phong ấy, hắn sống trong một sơn cốc mười lăm dặm về hướng Đông trên đỉnh Nam, tên gọi Mộc U Cốc.
Tôn Thường tưởng Cổ Thần không biết nên nhắc lại.
- Vâng, Tôn sư thúc cần đưa những dược liệu gì?
Cổ Thần hỏi, hắn nghệ cao gan lớn, bất luận là phải đưa thuốc Văn trưởng lão hay ai, hắn cũng không sợ.
- Ừm... ngươi đợi một chút.
Tôn Thường đi vào trong vườn, hái không ít dược liệu, đặt vào trong một túi trữ vật, giao cho Cổ Thần, nói:
- Đi đi, đưa cho hắn những thứ này là được rồi.
- Vâng...
Cổ Thần nhận túi trữ vậy, nói:
- Đệ tử cáo lui.
Tôn Thường gật gật đầu, Cổ Thần tung pháp khí, hóa thành một đường hào mang, bay thẳng về phía Nam, Cổ Thần từng sống ở Bách Thảo Phong tám năm, Mộc U Cốc là nơi nào, hắn đương nhiên biết, duy trì tốc độ phi độn, chẳng mất bao nhiêu thời gian, Cổ Thần đã có mặt bên ngoài Mộc U Cốc.
- Văn sư thúc... Đệ tử Cổ Thần đến đưa thuốc.
Bên ngoài Mộc U Cốc, Cổ Thần lớn tiếng gọi.
- Vào đi...
Giọng nói của Văn Sư Hào từ trong truyền ra, đồng thời, tầng không gian trong suốt bên trên Mộc U Cốc hơi nổi sóng rồi nhanh chóng biến mất.
Văn Sư Hào giải trừ cấm chế, Cổ Thần đi vào trong Mộc U Cốc, không lâu sau, một hồ nước nhỏ đã xuất hiện trước mặt Cổ Thần, bên cạnh hồ nước có một căn nhà với rất nhiều phòng ốc. Phía trước ngôi nhà là một tòa dược đỉnh, một lão giả tuổi độ ngũ tuần, toàn thân tử bào đang ngồi bên cạnh dược đỉnh luyện dược.
Qua mùi hương, Cổ Thần có thể phán đoán ra Văn Sư Hào đang luyện thất phẩm đan dược thái nguyên đan, là linh dược tăng cường tu vi cho tu sĩ Trúc Thai kỳ.
Cổ Thần đặt túi trữ vật xuống, nói:
- Văn sư thúc, linh dược mà sư thúc cần đều nằm trong này.
Văn Sư Hào khẽ gật đầu, giơ tay ra nhận.
Một lúc lâu sau, Văn Sư Hào vẫn chìm đắm vào việc luyện đan, không mở miệng nói câu gì, Cổ Thần thấy vậy, nói:
- Sư thúc, đệ tử xin phép cáo lui.
Văn Sư Hào vẫy tay, Cổ Thần đi ra ngoài cốc, mới đi được mấy bước, giọng nói của Văn Sư Hào đã đột nhiên vang lên:
- Tu vi của Cổ sư chất đã lên Tiên Thiên tầng hai rồi hả?
Cổ Thần quay người nói:
- Vâng, nửa tháng trước, may mắn đột phá thành công Tiên Thiên cảnh tầng hai tu vi.
- Ồ... Nhập môn mới gần bốn tháng mà đã đột phá tu vi, ở Bách Thảo Phong này cũng coi như tốc độ khá nhanh.
Văn Sư Hào nhìn Cổ Thần một lượt, vuốt vuốt râu, nói:
- Cổ sư chất, mười lăm dặm về phía Đông Nam, có một tòa sơn cốc, tên gọi Long Nha Cốc, trong cốc sinh trưởng một loại linh thảo tên long nha thảo, ta đang luyện dược, tạm thời không đi được, ngươi có thể giúp ta đi hái hai gốc?
- Vâng, sư thúc, đệ tử đi ngay.
Cổ Thần gật đầu nói.
Long Nha Cốc? Để ta xem ngươi định giở trò gì?
Ra khỏi Mộc U Cốc, Cổ Thần ngự khí phi hành, bay về phía Long Nha Cốc, chỉ hết một tuần trà, Cổ Thần đã ở ngoài Long Nha Cốc, Long Nha Cốc vì sinh trưởng một loại linh thảo giống răng rồng nên mới được đặt cái tên này. Long nha thảo không thể trồng ở nơi khác mà chỉ sinh trưởng trong Long Nha Cốc, cũng có thể coi là một loại linh thảo hiếm có.
Thời gian trưởng thành của long nha thảo rất ngắn, chỉ hơn mười năm nên khí lượng ẩn hàm không nhiều, không thể làm chủ dược, nhưng rất nhiều đan dược đều phải cần đến long nha thảo làm nguyên liệu phối hợp.
Long nha thảo trong Long Nha Cốc mặc dù không nhiều, nhưng cũng không khó kiếm, rất nhanh, Cổ Thần hái được hai gốc long nha thảo, đột nhiên, hai đường quang mang phá không bay đến, đột quang tiêu tán, Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi xuất hiện trước mặt Cổ Thần.
- Ha ha ha ha...
Hai người vừa nhìn thấy Cổ Thần, lập tức ha ha cười lớn, Hoàng Phủ Cực nói:
- Cổ Thần, trong Long Nha Cốc này, để xem còn ai đến cứu ngươi nữa.
Đặng Phi cũng cười nói:
- Cổ Thần, lần này ta sẽ tát ngươi đủ một trăm, không... một ngàn cái để cái mặt ngươi biến thành đầu heo mới thôi.
- Phì...
Cổ Thần đột nhiên phì cười, nói:
- Hai vị sư đệ, chỉ có hai người các ngươi thôi à?
- Sao? Xử lý ngươi chỉ mình ta là thừa sức rồi.
Hoàng Phủ Cực huênh hoang nói.