Lục Long Nhiếp Tâm trận là một hợp trận cỡ lớn, kết hợp sát trận, khốn trận, huyễn trận thành một thể, uy lực không tầm thường, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh không thể xâm nhập, chỉ khi đi dọc theo lộ tuyến ghi lại trên bản đồ bí địa Lý gia mới có thể tiến vào an toàn.
Cho dù có tu sĩ Kim Đan kỳ trấn thủ, thế nhưng Lục Long Nhiếp Tâm trận có phạm vi phương viên mấy trăm dặm, Cổ Thần từ bất cứ chỗ nào cũng có thể tiến vào trong trận, mà khi đã tiến vào trong trận, coi như là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không thể truy đuổi theo.
Chỉ là khi vào trận muốn đánh chết tu sĩ Kim Đan kỳ coi như có cơ hội.
Cổ Thần ẩn dấu hoàn toàn tu vi pháp lực, tiến về phía trước, không dùng thần thức điều tra, tuy rằng không phát hiện ra bất cứ tu sĩ nào trong tầm nhìn, nhưng đồng thời các tu sĩ khác dùng thần thức cũng không phát hiện ra Cổ Thần.
Trừ khi có tu vi cao hơn Cổ Thần mới có thể.
Đồng thời, Tiểu Bạch cũng phun ra một ngụm sương mù, bao phủ toàn thân Cổ Thần vào bên trong, như vậy coi như tu sĩ Kim Đan kỳ dùng thần thức cũng không phát hiện ra thân ảnh Cổ Thần.
Tiểu Bạch từ sau khi nuốt yêu đan của kim sư thú, tu vi bành trướng bước vào Trúc Thai sơ kỳ, hiện tại thời gian đã trôi qua hai tháng, yêu đan của kim sư thú đã bị Tiểu Bạch luyện hóa hoàn toàn.
Một viên yêu đan của yêu thú Dẫn Hồn hậu kỳ, yêu lực ẩn chứa trong đó phi thường to lớn, Tiểu Bạch luyện hóa toàn bộ, tu vi tiếp tục tăng lên hai cấp độ, đạt tới Trúc Thai hậu kỳ.
Thôn phệ yêu đan không phải là bản năng của yêu tộc, mà chỉ là một số yêu thú cực kỳ nhỏ mới có bản lĩnh như vậy, yêu thú bình thường ăn yêu đan rất có thể chuyển hóa yêu lực trong đó trở thành yêu lực của chính bản thân mình.
…
Dù chưa ngự khí phi độn, tốc độ của Cổ Thần cũng không bình thường.
Cường độ thân thể của Cổ Thần, chỉ cần đạp nhẹ bước chân một chút, thân thể liền lập tức vọt về phía trước hơn mười trượng, tu sĩ Tiên Thiên cảnh phi độn so với tốc độ chạy bộ của Cổ Thần còn kém hơn nhiều.
Qua chừng nửa canh giờ, Cổ Thần đã vượt qua khoảng cách gần nghìn dặm, cách cửa vào bí địa Lý gia càng lúc càng gần rồi, dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại nhìn thấy tu sĩ tuần tra trên không trung, nhưng đều bị hắn xảo diệu né tránh được.
Lúc này khoảng cách tới Lục Long Nhiếp Tâm trận phía trước không quá một trăm dặm, lực lượng trông coi của Tàng gia nhất định sẽ cường đại hơn. Cổ Thần tạm thời dừng lại, nhìn thoáng qua vị trí bốn phương, trong đầu tính toán phương vị của hắn hiện tại.
Lục Long Nhiếp Tâm trận có phạm vi mấy trăm dặm, trong phạm vi này có rất nhiều vị trí có thể vào trận, thế nhưng không phải là mỗi một vị trí đều có thể an toàn vượt qua trận.
Lục Long Nhiếp Tâm trận chia làm sáu đạo trận cơ: sát, khốn, sinh, tử, huyễn, hồn. Sáu đạo trận cơ này không phải chia làm sáu khu vực, mà là đan xen tương hỗ lẫn nhau.
Trong sát đạo có vô số cương phong lôi điện, có thể đả thương thân thể tu sĩ, khốn đạo có quang tráo pháp lực cường đại, cản trở đường lui, tiến vào huyễn đạo sẽ bị ảo cảnh mê huyễn thôn phệ, tiến vào hồn đạo sẽ phải đối mặt với vô số công kích linh hồn kinh khủng.
Nếu như đi vào tử đạo, liền gặp phải cương phong lôi điện và công kích linh hồn, còn cs quang mạc pháp lực nhằm hạn chế hành động, hầu như không còn đường sống.
Chỉ khi đi vào sinh đạo mới an toàn tiến lên, vượt qua Lục Long Nhiếp Tâm trận, tiến vào trong bí địa Lý gia.
Lục Long Nhiếp Tâm trận này có phương viên mấy trăm dặm, cách chừng mỗi mười dặm sẽ có sáu cửa vào tiến vào sáu đạo khốn, sát, sinh, tử, huyễn, hồn, Cổ Thần suy tính vị trí chính là chỗ sinh đạo kia.
Từ lâu Cổ Thần đã nhớ rất rõ ràng bản đồ bí địa Lý gia, Cổ Thần căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh liền tính ra được vị trí sinh đạo, nhất thời liền nhằm vị trí sinh đạo bước đi.
Càng gần bí địa Lý gia, tốc độ bước tiến của Cổ Thần càng lúc càng chậm lại, lợi dụng địa hình hoàn cảnh xung quanh, tận lực che giấu hành tung của chính mình.
Có sương mù do Tiểu Bạch phun ra, tu sĩ dưới Bồi Nguyên kỳ không thể nhìn ra được, coi như là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ cũng chỉ nhìn thấy cái bóng trong suốt, nếu không tới gần quan sát, căn bản không thể phát hiện ra.
Bất quá càng gần bí địa Lý gia, trong lòng Cổ Thần càng thêm cẩn thận, cũng không hề bởi vì Tiểu Bạch phun ra sương mù mà buông lỏng cảnh giác.
Phạm vi hơn một trăm dặm này, tuần tra trên không trung càng lúc càng thêm nghiêm mật, thường xuyên có một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ trong phạm vi trăm dặm liên tục bay tới bay lui, tiến hành dò xét nghiêm mật.
Bất quá tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, mặc kệ là dùng thần thức hay mắt thường đều không thể nhìn ra nửa điểm tung tích Cổ Thần.
Không đợi quá lâu, Cổ thần tiến vào năm mười dặm… Tiếp tục về phía trước, lại bước vào phạm vi ba mươi dặm. Truyện Tiên Hiệp
Cách cửa vào sinh đạo Lục Long Nhiếp Tâm trận không tới khoảng cách hai mươi dặm rồi, Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước, lại qua mười dặm.
Cách cửa vào sinh đạo còn trên dưới ba dặm, lúc này thân thể Cổ Thần đột nhiên dừng lại, phía trước mấy trăm trượng có một tu sĩ tuổi tác ước chừng năm mươi, y phục thêu thanh long, chính là tu sĩ Tàng gia, hắn ngoại phóng tu vi, có cảnh giới Bồi Nguyên cảnh trung kỳ.
Cổ Thần khẽ nhíu mày, tu sĩ Bồi Nguyên cảnh, cho dù hắn hóa long sợ là cũng chỉ đánh ngang tay với hắn, khó đối phó.
Tàng Trạch Uyên đứng cách Lục Long Nhiếp Tâm Trận hơn trăm dăm, hay tay chắp sau lưng, hai con mắt lẳng lặng nhìn phía trước hơn trăm trượng, nơi đó có một tầng quang tráo trong suốt gần như vô hình.
Tàng gia đối với Lục Long Nhiếp Tâm trận rất có nghiên cứu, tính ra ngoại trận của Lục Long Nhiếp Tâm Trận chỉ là một trong năm bộ phận, càng đi vào trung tâm, Lục Long Nhiếp Tâm trận càng lợi hại.
Chỗ trung tâm nhất của Lục Long Nhiếp Tâm trận từ nơi vào tiến thêm ước chừng khoảng cách hơn dặm, tu sĩ Dẫn Hồn kỳ mới có tư cách vào trận, cũng có thể xông vào trên dưới một dặm, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ có thể xông vào trên dưới ba dặm, tu sĩ Kim Đan kỳ có thể xông vào trên dưới mười dặm, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có thể xông vào hơn ba mươi dặm.
Tàng Thiên Cơ đã từng xông qua Lục Long Nhiếp Tâm trận một lần, vượt qua hơn ba mươi dặm phải lui trở về, hắn cũng chỉ có thể tiến vào một phần tư bộ phận, muốn tiến vào hơn nữa sợ là không đỡ được các đạo công kích sát, huyễn, hồn…
Tuy rằng Tàng gia không vào được bí địa Lý gia, thế nhưng lại biết rất rõ ràng Lục Long Nhiếp Tâm trận có mấy cửa sinh nối thẳng từ ngoài vào trong, vì vậy mỗi một chỗ cửa vào sinh đạo đều có một gã tu sĩ Bồi Nguyên kỳ trấn thủ.
Vận khí của Cổ Thần coi như bình thường, Tàng Trạch Uyên phía trước chính là tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ.
Tàng Trạch Uyên cách cửa vào sinh đạo chỉ chừng hơn trăm trượng, Cổ Thần muốn vòng qua cũng không ổn, biện pháp chỉ có một, đó là vượt qua phong tỏa của Tàng Trạch Uyên, tiến vào sinh đạo.
Cổ Thần thả chậm cước bộ, tiếp tục tiến gần về phía trước, hoặc là không làm, Tàng Trạch Uyên đưa lưng về phía Cổ Thần, Cổ Thần vừa lúc đánh lén, giết Tàng Trạch Uyên được thì tốt, giết không xong lập tức chạy vào sinh đạo, không sợ hắn đuổi theo.
Trăm trượng… Tám mươi trượng… Năm mươi trượng…
Khoảng cách giữa Cổ Thần và Tàng Trạch Uyên càng lúc càng gần, dần dần, chỉ còn ba mươi trượng.
Ba mươi trượng, Cổ Thần đã có thể xuất thủ đánh lén rồi, bất quá đối phương là tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ, nếu như tới gần khoảng cách hai mươi trượng, đánh lén căn bản không sản sinh hiệu quả, đối phương hoàn toàn có đủ thời gian phản ứng.
Cổ Thần tiếp tục nhẹ bước về phía trước, hai mươi tám trượng… hai mươi lăm trượng…
Đột nhiên, Tàng Trạch Uyên cảm giác phía sau lưng lành lạnh, giống như bị ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn vào, cơn lạnh dọc sống lưng tràn lên đầu.
Trong lòng Tàng Trạch Uyên cả kinh, lập tức quay đầu lại, Cổ Thần dừng bước bộ, không nhúc nhích, Tàng Trạch Uyên liếc mắt tỉ mỉ nhìn bốn phương tám hướng, không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì khác.
Đồng thời, Tàng Trạch Uyên dùng thần thức tỉ mỉ quét qua phương viên nghìn trượng xung quanh một lần, vẫn không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì khác.
Tàng Trạch Uyên nhíu mày, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ là tinh thần khẩn trương, sinh ra ảo giác? Thế nào vừa cảm giác có sát khí?"
Ánh mắt và thần thức không có phát hiện gì, Tàng Trạch Uyên xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn về phương hướng Lục Long Nhiếp Tâm trận, bất quá một tầng sóng gợn trong suốt đột nhiên bao phủ hắn lại, Tàng Trạch Uyên vô cùng cẩn thận, tuy rằng không hề phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, nhưng vẫn dùng quang tráo pháp lực, bảo hộ hắn bên trong.
Cổ Thần thấy thế nhất thời thầm mắng:
"Khá lắm, rất cẩn thận, quả nhiên là càng già càng cay, nếu là tu sĩ trẻ tuổi sao lại cẩn thận tới như vậy?"
Thấy thân thể Tàng Trạch Uyên chuyển về phía trước, Cổ Thần tiếp tục cẩn thận bước thêm vài bước, rốt cuộc đã tới gần khoảng cách hai mươi trượng…
Không dám tới gần hơn nữa rồi, tu sĩ đối với nguy cơ uy hiếp có cảm ứng nhất định, tuy rằng càng tiếp cận gần thì tỉ lệ tập kích thành công càng lớn, nhưng lại càng dễ bị phát hiện hơn, từ hành động của Tàng Trạch Uyên vừa rồi, hiển nhiên hắn đang cảnh giác rất cao độ, tiếp tục đi tới không phải là hành động sáng suốt.
Khoảng cách hai mươi trượng đã đủ cho Cổ Thần xuất thủ đánh lén rồi.
Đột nhiên…
Cổ Thần nháy mắt bộc phát pháp lực, thân thể chợt lóe về phía trước, xông thẳng vào Tàng Trạch Uyên, chưởng phải đánh mạnh về phía trước, một đoàn tử diễm băng viêm từ lòng bàn tay phun ra, hóa thành băng chưởng.
Tay phải Cổ Thần nắm quyền, lấy viêm hỏa phần thiên oanh kích ra một đạo Kim Cương Thần Quyền, quyền cương bao phủ trong hỏa diễm bốc cháy hừng hực trong nháy mắt thành lớn, oanh kích vào sau lưng Tàng Trạch Uyên.
Hầu như trong nháy mắt Cổ Thần cảm giác được mấy đạo thân thức đảo qua trên người hắn, trong đó dĩ nhiên có thần thức của tu sĩ Kim Đan kỳ, giống như lưỡi dao sắc bén, tiết lộ hàn khí kinh người.
Cổ Thần biết, chủ nhân của mấy đạo thần thức này đã phát hiện ra hắn, khẳng định đang cấp tốc tiến về bên này, bất quá Cổ Thàn không phân tâm quản nhiều, mà toàn tâm toàn ý dốc môt kích toàn lực đánh ra một quyền và một chưởng.
Nguy cơ trí mạng, trong nháy mắt bao phủ Tàng Trạch Uyên, khuôn mặt Tàng Trạch Uyên biến đổi, lập tức quay người lại, quang tráo pháp lực càng tăng thêm, giữa mi tâm bay ra một khối mộc bài, khối một bài biến thành khổng lồ, chính là một kiện pháp bảo trung phẩm chắn trước Tàng Trạch Uyên.
Ầm…
Một tiếng nổ vang, mộc bài còn chưa kịp che phủ toàn bộ thân thể Tàng Trạch Uyên, băng chưởng, hỏa quyền của Cổ Thần đã oanh kích vào cương tráo pháp lực, nhất thời đánh cho cương tráo pháp lực nát bấy.
Mộc bài còn chưa kịp bộc phát uy lực lớn nhất đã bị một chưởng một quyền của Cổ Thần đánh trở lại nguyên hình, bay ngược trở về mi tâm của Tàng Trạch Uyên.
Băng chưởng và quyền cương tuy rằng đã yếu đi rất nhiều, nhưng tiếp tục bay về phía trước, đánh vào người Tàng Trạch Uyên.
Nhất thời, Tàng Trạch Uyên giống như bị rơi vào hố lửa hầm băng, chỉ cảm thấy thân thể như chớp mắt bị đảo qua hỏa lò, chớp mắt lại bị chuyển tới hầm băng, công kích từ lạnh vô cùng tới nóng vô cùng đảo qua đảo lại trong nháy mắt bộc phá lực phá hủy kinh người trong cơ thể Tàng Trạch Uyên. "Phốc…" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, đã bị nội thương.
Cổ Thần thầm nghĩ đáng tiếc, phản ứng của người này quá nhanh, dĩ nhiên trong thời khắc nguy cấp, linh hồn còn có thể tạo thành phản ứng kịp thời như vậy, trực tiếp phóng ra pháp bảo, nếu như không phải kiện pháp bảo trung phẩm kia trung hòa phần lớn lực công kích của băng chưởng và quyền cương, như vậy băng chưởng và quyền cương trực tiếp đánh trúng thân thể người này, cho dù không chết cũng phải trọng thương không dậy nổi, đợt công kích thứ hai có thể dễ dàng thu gặt tính mạng hắn.
Tuy rằng pháp bảo mộc bài của Tàng Trạch Uyên bị Cổ Thần đánh bật trở lại nguyên hình, thế nhưng đã thành công chặn được phần lớn lực công kích. Lúc này tuy rằng Tàng Trạch Uyên phun máu tươi đầy miệng, nhưng bị thụ thương không đến nỗi quá nặng, nhìn Cổ Thần, Tàng Trạch Uyên bùng phát lửa giận ngập trời.
Hắn đường đường là một tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ, cho dù là ở Tàng gia cũng là thành viên tinh anh hạch tâm, đang khi làm nhiệm vụ thủ hộ bên ngoài bí địa Lý gia lại bị một gã tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ đánh lén thiếu chút nữa bỏ mạng đương trường, Tàng Trạch Uyên làm sao không giận dữ cho được?
Thời điểm đi đường, Cổ Thần luôn bảo trì bình thường, bảo trì điệu thấp, tự nhiên biểu hiện tu vi ở mức Trúc Thai kỳ, lúc này đánh lén giết người còn ẩn dấu thì quả thực là kẻ ngốc, vừa ra tay phải lấy lực lượng mạnh nhất của chính mình.
Nếu như Tàng Trạch Uyên chỉ là một gã tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ, bị Cổ Thần đánh lén một kích như vậy không mất mạng thì cũng phải trọng thương khó dậy nổi.
- Cẩu tặc muốn chết…
Tàng Trạch Uyên hơi lui người về phía sau, quát lớn một tiếng.
Thần thức của Cổ Thần bao trùm hơn ba nghìn trượng, lúc này phạm vi phụ cận có tới gần mười đạo độn quang, chính là những tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ phụ trách tuần tra trong không trung cách địa điểm này gần nhất, bất quá khoảng cách trăm trượng hầu như nhìn thấy rõ tướng mạo của Cổ Thần.
Cổ Thần hiển nhiên biết rõ nơi này không thể ở lâu.
Tuy rằng Tàng Trạch Uyên đã bị thương, thế nhưng chung quy vẫn là kình địch, Cổ Thần không muốn bị hắn kéo chân, lợi dụng cơ hội khi Tàng Trạch Uyên bị đánh thụ thương thối lui, trực tiếp khống chế pháp bảo phi kiếm từ trong mi tâm bay ra, không nói hai lời bước lên phi kiếm, Cổ Thần hóa thành một đạo độn quang, trong hai cái nháy mắt đã lao qua màn gợn sóng trong suốt ở phía trước hơn trăm trượng.
Tàng Trạch Uyên vừa mới ổn định thân thể, Cổ Thần đã biến mất trong gợn sóng trong suốt.
Giương cánh tay lên, Tàng Trạch Uyên nhanh chóng phóng ra một đạo phù chú, phù chú bay lên cao hơn trăm trượng, một tiếng nổ vang, tỏa vô số đóa hoa lửa, phương viên trăm dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi phóng ra bạo diễm phù truyền tin, Tàng Trạch Uyên không nói hai lời, cũng hóa thành một đạo độn quang, lao vào trong Lục Long Nhiếp Tâm đại trận.
Tàng Trạch Uyên là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, bằng vào thực lực mạnh mẽ xông trận có thể thoải mái trở ra trong phạm vi ba dặm, hắn vừa nhìn người xông trận chỉ có tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ, cách hắn quá xa, vừa rồi bị thụ thương chẳng qua là bị đánh lén, đối với tu vi của Cổ Thần hắn cản bản không thèm để vào mắt.
Cổ Thần vừa mới xông vào trong trận, khung cảnh lập tức thay đổi, giống như tiến vào một không gian khác, nơi này lấp lánh vô số ánh sao, từng bước từng bước phiêu phù xung quanh Cổ Thần. Nơi đây không có mặt đất, không có bầu trời, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng đều giống nhau như đúc.
Lục Long Nhiếp Tâm trận có tên là nhiếp tâm tự nhiên là một huyễn trận cường đại, vừa vào trận cho dù là tiến vào một đạo nào trong sáu đạo cũng bị ảnh hưởng của huyễn cảnh, nơi này trên dưới trái phải bốn phương tám hướng đều không thể phân biệt rõ ràng, nếu như không hiểu lộ tuyến trận pháp, tùy tiện đi nhầm một bước sẽ rơi vào một trong năm đạo sát, tử, hồn, khốn, huyễn… Đạo nào cũng đủ sức giết chết người xông trận.
Cổ Thần vừa mới tiến vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, lập tức dựa vào phương pháp di chuyển trong bản đồ bí địa Lý gia, vừa mới tiến lên không tới mười bước, đột nhiên phía sau hắn chợt lóe bạch quang, tựa hồ như có thứ gì đó chui ra từ trong không gian.
Cho dù có tu sĩ Kim Đan kỳ trấn thủ, thế nhưng Lục Long Nhiếp Tâm trận có phạm vi phương viên mấy trăm dặm, Cổ Thần từ bất cứ chỗ nào cũng có thể tiến vào trong trận, mà khi đã tiến vào trong trận, coi như là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không thể truy đuổi theo.
Chỉ là khi vào trận muốn đánh chết tu sĩ Kim Đan kỳ coi như có cơ hội.
Cổ Thần ẩn dấu hoàn toàn tu vi pháp lực, tiến về phía trước, không dùng thần thức điều tra, tuy rằng không phát hiện ra bất cứ tu sĩ nào trong tầm nhìn, nhưng đồng thời các tu sĩ khác dùng thần thức cũng không phát hiện ra Cổ Thần.
Trừ khi có tu vi cao hơn Cổ Thần mới có thể.
Đồng thời, Tiểu Bạch cũng phun ra một ngụm sương mù, bao phủ toàn thân Cổ Thần vào bên trong, như vậy coi như tu sĩ Kim Đan kỳ dùng thần thức cũng không phát hiện ra thân ảnh Cổ Thần.
Tiểu Bạch từ sau khi nuốt yêu đan của kim sư thú, tu vi bành trướng bước vào Trúc Thai sơ kỳ, hiện tại thời gian đã trôi qua hai tháng, yêu đan của kim sư thú đã bị Tiểu Bạch luyện hóa hoàn toàn.
Một viên yêu đan của yêu thú Dẫn Hồn hậu kỳ, yêu lực ẩn chứa trong đó phi thường to lớn, Tiểu Bạch luyện hóa toàn bộ, tu vi tiếp tục tăng lên hai cấp độ, đạt tới Trúc Thai hậu kỳ.
Thôn phệ yêu đan không phải là bản năng của yêu tộc, mà chỉ là một số yêu thú cực kỳ nhỏ mới có bản lĩnh như vậy, yêu thú bình thường ăn yêu đan rất có thể chuyển hóa yêu lực trong đó trở thành yêu lực của chính bản thân mình.
…
Dù chưa ngự khí phi độn, tốc độ của Cổ Thần cũng không bình thường.
Cường độ thân thể của Cổ Thần, chỉ cần đạp nhẹ bước chân một chút, thân thể liền lập tức vọt về phía trước hơn mười trượng, tu sĩ Tiên Thiên cảnh phi độn so với tốc độ chạy bộ của Cổ Thần còn kém hơn nhiều.
Qua chừng nửa canh giờ, Cổ Thần đã vượt qua khoảng cách gần nghìn dặm, cách cửa vào bí địa Lý gia càng lúc càng gần rồi, dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại nhìn thấy tu sĩ tuần tra trên không trung, nhưng đều bị hắn xảo diệu né tránh được.
Lúc này khoảng cách tới Lục Long Nhiếp Tâm trận phía trước không quá một trăm dặm, lực lượng trông coi của Tàng gia nhất định sẽ cường đại hơn. Cổ Thần tạm thời dừng lại, nhìn thoáng qua vị trí bốn phương, trong đầu tính toán phương vị của hắn hiện tại.
Lục Long Nhiếp Tâm trận có phạm vi mấy trăm dặm, trong phạm vi này có rất nhiều vị trí có thể vào trận, thế nhưng không phải là mỗi một vị trí đều có thể an toàn vượt qua trận.
Lục Long Nhiếp Tâm trận chia làm sáu đạo trận cơ: sát, khốn, sinh, tử, huyễn, hồn. Sáu đạo trận cơ này không phải chia làm sáu khu vực, mà là đan xen tương hỗ lẫn nhau.
Trong sát đạo có vô số cương phong lôi điện, có thể đả thương thân thể tu sĩ, khốn đạo có quang tráo pháp lực cường đại, cản trở đường lui, tiến vào huyễn đạo sẽ bị ảo cảnh mê huyễn thôn phệ, tiến vào hồn đạo sẽ phải đối mặt với vô số công kích linh hồn kinh khủng.
Nếu như đi vào tử đạo, liền gặp phải cương phong lôi điện và công kích linh hồn, còn cs quang mạc pháp lực nhằm hạn chế hành động, hầu như không còn đường sống.
Chỉ khi đi vào sinh đạo mới an toàn tiến lên, vượt qua Lục Long Nhiếp Tâm trận, tiến vào trong bí địa Lý gia.
Lục Long Nhiếp Tâm trận này có phương viên mấy trăm dặm, cách chừng mỗi mười dặm sẽ có sáu cửa vào tiến vào sáu đạo khốn, sát, sinh, tử, huyễn, hồn, Cổ Thần suy tính vị trí chính là chỗ sinh đạo kia.
Từ lâu Cổ Thần đã nhớ rất rõ ràng bản đồ bí địa Lý gia, Cổ Thần căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh liền tính ra được vị trí sinh đạo, nhất thời liền nhằm vị trí sinh đạo bước đi.
Càng gần bí địa Lý gia, tốc độ bước tiến của Cổ Thần càng lúc càng chậm lại, lợi dụng địa hình hoàn cảnh xung quanh, tận lực che giấu hành tung của chính mình.
Có sương mù do Tiểu Bạch phun ra, tu sĩ dưới Bồi Nguyên kỳ không thể nhìn ra được, coi như là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ cũng chỉ nhìn thấy cái bóng trong suốt, nếu không tới gần quan sát, căn bản không thể phát hiện ra.
Bất quá càng gần bí địa Lý gia, trong lòng Cổ Thần càng thêm cẩn thận, cũng không hề bởi vì Tiểu Bạch phun ra sương mù mà buông lỏng cảnh giác.
Phạm vi hơn một trăm dặm này, tuần tra trên không trung càng lúc càng thêm nghiêm mật, thường xuyên có một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ trong phạm vi trăm dặm liên tục bay tới bay lui, tiến hành dò xét nghiêm mật.
Bất quá tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, mặc kệ là dùng thần thức hay mắt thường đều không thể nhìn ra nửa điểm tung tích Cổ Thần.
Không đợi quá lâu, Cổ thần tiến vào năm mười dặm… Tiếp tục về phía trước, lại bước vào phạm vi ba mươi dặm. Truyện Tiên Hiệp
Cách cửa vào sinh đạo Lục Long Nhiếp Tâm trận không tới khoảng cách hai mươi dặm rồi, Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước, lại qua mười dặm.
Cách cửa vào sinh đạo còn trên dưới ba dặm, lúc này thân thể Cổ Thần đột nhiên dừng lại, phía trước mấy trăm trượng có một tu sĩ tuổi tác ước chừng năm mươi, y phục thêu thanh long, chính là tu sĩ Tàng gia, hắn ngoại phóng tu vi, có cảnh giới Bồi Nguyên cảnh trung kỳ.
Cổ Thần khẽ nhíu mày, tu sĩ Bồi Nguyên cảnh, cho dù hắn hóa long sợ là cũng chỉ đánh ngang tay với hắn, khó đối phó.
Tàng Trạch Uyên đứng cách Lục Long Nhiếp Tâm Trận hơn trăm dăm, hay tay chắp sau lưng, hai con mắt lẳng lặng nhìn phía trước hơn trăm trượng, nơi đó có một tầng quang tráo trong suốt gần như vô hình.
Tàng gia đối với Lục Long Nhiếp Tâm trận rất có nghiên cứu, tính ra ngoại trận của Lục Long Nhiếp Tâm Trận chỉ là một trong năm bộ phận, càng đi vào trung tâm, Lục Long Nhiếp Tâm trận càng lợi hại.
Chỗ trung tâm nhất của Lục Long Nhiếp Tâm trận từ nơi vào tiến thêm ước chừng khoảng cách hơn dặm, tu sĩ Dẫn Hồn kỳ mới có tư cách vào trận, cũng có thể xông vào trên dưới một dặm, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ có thể xông vào trên dưới ba dặm, tu sĩ Kim Đan kỳ có thể xông vào trên dưới mười dặm, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có thể xông vào hơn ba mươi dặm.
Tàng Thiên Cơ đã từng xông qua Lục Long Nhiếp Tâm trận một lần, vượt qua hơn ba mươi dặm phải lui trở về, hắn cũng chỉ có thể tiến vào một phần tư bộ phận, muốn tiến vào hơn nữa sợ là không đỡ được các đạo công kích sát, huyễn, hồn…
Tuy rằng Tàng gia không vào được bí địa Lý gia, thế nhưng lại biết rất rõ ràng Lục Long Nhiếp Tâm trận có mấy cửa sinh nối thẳng từ ngoài vào trong, vì vậy mỗi một chỗ cửa vào sinh đạo đều có một gã tu sĩ Bồi Nguyên kỳ trấn thủ.
Vận khí của Cổ Thần coi như bình thường, Tàng Trạch Uyên phía trước chính là tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ.
Tàng Trạch Uyên cách cửa vào sinh đạo chỉ chừng hơn trăm trượng, Cổ Thần muốn vòng qua cũng không ổn, biện pháp chỉ có một, đó là vượt qua phong tỏa của Tàng Trạch Uyên, tiến vào sinh đạo.
Cổ Thần thả chậm cước bộ, tiếp tục tiến gần về phía trước, hoặc là không làm, Tàng Trạch Uyên đưa lưng về phía Cổ Thần, Cổ Thần vừa lúc đánh lén, giết Tàng Trạch Uyên được thì tốt, giết không xong lập tức chạy vào sinh đạo, không sợ hắn đuổi theo.
Trăm trượng… Tám mươi trượng… Năm mươi trượng…
Khoảng cách giữa Cổ Thần và Tàng Trạch Uyên càng lúc càng gần, dần dần, chỉ còn ba mươi trượng.
Ba mươi trượng, Cổ Thần đã có thể xuất thủ đánh lén rồi, bất quá đối phương là tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ, nếu như tới gần khoảng cách hai mươi trượng, đánh lén căn bản không sản sinh hiệu quả, đối phương hoàn toàn có đủ thời gian phản ứng.
Cổ Thần tiếp tục nhẹ bước về phía trước, hai mươi tám trượng… hai mươi lăm trượng…
Đột nhiên, Tàng Trạch Uyên cảm giác phía sau lưng lành lạnh, giống như bị ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn vào, cơn lạnh dọc sống lưng tràn lên đầu.
Trong lòng Tàng Trạch Uyên cả kinh, lập tức quay đầu lại, Cổ Thần dừng bước bộ, không nhúc nhích, Tàng Trạch Uyên liếc mắt tỉ mỉ nhìn bốn phương tám hướng, không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì khác.
Đồng thời, Tàng Trạch Uyên dùng thần thức tỉ mỉ quét qua phương viên nghìn trượng xung quanh một lần, vẫn không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì khác.
Tàng Trạch Uyên nhíu mày, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ là tinh thần khẩn trương, sinh ra ảo giác? Thế nào vừa cảm giác có sát khí?"
Ánh mắt và thần thức không có phát hiện gì, Tàng Trạch Uyên xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn về phương hướng Lục Long Nhiếp Tâm trận, bất quá một tầng sóng gợn trong suốt đột nhiên bao phủ hắn lại, Tàng Trạch Uyên vô cùng cẩn thận, tuy rằng không hề phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, nhưng vẫn dùng quang tráo pháp lực, bảo hộ hắn bên trong.
Cổ Thần thấy thế nhất thời thầm mắng:
"Khá lắm, rất cẩn thận, quả nhiên là càng già càng cay, nếu là tu sĩ trẻ tuổi sao lại cẩn thận tới như vậy?"
Thấy thân thể Tàng Trạch Uyên chuyển về phía trước, Cổ Thần tiếp tục cẩn thận bước thêm vài bước, rốt cuộc đã tới gần khoảng cách hai mươi trượng…
Không dám tới gần hơn nữa rồi, tu sĩ đối với nguy cơ uy hiếp có cảm ứng nhất định, tuy rằng càng tiếp cận gần thì tỉ lệ tập kích thành công càng lớn, nhưng lại càng dễ bị phát hiện hơn, từ hành động của Tàng Trạch Uyên vừa rồi, hiển nhiên hắn đang cảnh giác rất cao độ, tiếp tục đi tới không phải là hành động sáng suốt.
Khoảng cách hai mươi trượng đã đủ cho Cổ Thần xuất thủ đánh lén rồi.
Đột nhiên…
Cổ Thần nháy mắt bộc phát pháp lực, thân thể chợt lóe về phía trước, xông thẳng vào Tàng Trạch Uyên, chưởng phải đánh mạnh về phía trước, một đoàn tử diễm băng viêm từ lòng bàn tay phun ra, hóa thành băng chưởng.
Tay phải Cổ Thần nắm quyền, lấy viêm hỏa phần thiên oanh kích ra một đạo Kim Cương Thần Quyền, quyền cương bao phủ trong hỏa diễm bốc cháy hừng hực trong nháy mắt thành lớn, oanh kích vào sau lưng Tàng Trạch Uyên.
Hầu như trong nháy mắt Cổ Thần cảm giác được mấy đạo thân thức đảo qua trên người hắn, trong đó dĩ nhiên có thần thức của tu sĩ Kim Đan kỳ, giống như lưỡi dao sắc bén, tiết lộ hàn khí kinh người.
Cổ Thần biết, chủ nhân của mấy đạo thần thức này đã phát hiện ra hắn, khẳng định đang cấp tốc tiến về bên này, bất quá Cổ Thàn không phân tâm quản nhiều, mà toàn tâm toàn ý dốc môt kích toàn lực đánh ra một quyền và một chưởng.
Nguy cơ trí mạng, trong nháy mắt bao phủ Tàng Trạch Uyên, khuôn mặt Tàng Trạch Uyên biến đổi, lập tức quay người lại, quang tráo pháp lực càng tăng thêm, giữa mi tâm bay ra một khối mộc bài, khối một bài biến thành khổng lồ, chính là một kiện pháp bảo trung phẩm chắn trước Tàng Trạch Uyên.
Ầm…
Một tiếng nổ vang, mộc bài còn chưa kịp che phủ toàn bộ thân thể Tàng Trạch Uyên, băng chưởng, hỏa quyền của Cổ Thần đã oanh kích vào cương tráo pháp lực, nhất thời đánh cho cương tráo pháp lực nát bấy.
Mộc bài còn chưa kịp bộc phát uy lực lớn nhất đã bị một chưởng một quyền của Cổ Thần đánh trở lại nguyên hình, bay ngược trở về mi tâm của Tàng Trạch Uyên.
Băng chưởng và quyền cương tuy rằng đã yếu đi rất nhiều, nhưng tiếp tục bay về phía trước, đánh vào người Tàng Trạch Uyên.
Nhất thời, Tàng Trạch Uyên giống như bị rơi vào hố lửa hầm băng, chỉ cảm thấy thân thể như chớp mắt bị đảo qua hỏa lò, chớp mắt lại bị chuyển tới hầm băng, công kích từ lạnh vô cùng tới nóng vô cùng đảo qua đảo lại trong nháy mắt bộc phá lực phá hủy kinh người trong cơ thể Tàng Trạch Uyên. "Phốc…" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, đã bị nội thương.
Cổ Thần thầm nghĩ đáng tiếc, phản ứng của người này quá nhanh, dĩ nhiên trong thời khắc nguy cấp, linh hồn còn có thể tạo thành phản ứng kịp thời như vậy, trực tiếp phóng ra pháp bảo, nếu như không phải kiện pháp bảo trung phẩm kia trung hòa phần lớn lực công kích của băng chưởng và quyền cương, như vậy băng chưởng và quyền cương trực tiếp đánh trúng thân thể người này, cho dù không chết cũng phải trọng thương không dậy nổi, đợt công kích thứ hai có thể dễ dàng thu gặt tính mạng hắn.
Tuy rằng pháp bảo mộc bài của Tàng Trạch Uyên bị Cổ Thần đánh bật trở lại nguyên hình, thế nhưng đã thành công chặn được phần lớn lực công kích. Lúc này tuy rằng Tàng Trạch Uyên phun máu tươi đầy miệng, nhưng bị thụ thương không đến nỗi quá nặng, nhìn Cổ Thần, Tàng Trạch Uyên bùng phát lửa giận ngập trời.
Hắn đường đường là một tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ, cho dù là ở Tàng gia cũng là thành viên tinh anh hạch tâm, đang khi làm nhiệm vụ thủ hộ bên ngoài bí địa Lý gia lại bị một gã tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ đánh lén thiếu chút nữa bỏ mạng đương trường, Tàng Trạch Uyên làm sao không giận dữ cho được?
Thời điểm đi đường, Cổ Thần luôn bảo trì bình thường, bảo trì điệu thấp, tự nhiên biểu hiện tu vi ở mức Trúc Thai kỳ, lúc này đánh lén giết người còn ẩn dấu thì quả thực là kẻ ngốc, vừa ra tay phải lấy lực lượng mạnh nhất của chính mình.
Nếu như Tàng Trạch Uyên chỉ là một gã tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ, bị Cổ Thần đánh lén một kích như vậy không mất mạng thì cũng phải trọng thương khó dậy nổi.
- Cẩu tặc muốn chết…
Tàng Trạch Uyên hơi lui người về phía sau, quát lớn một tiếng.
Thần thức của Cổ Thần bao trùm hơn ba nghìn trượng, lúc này phạm vi phụ cận có tới gần mười đạo độn quang, chính là những tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ phụ trách tuần tra trong không trung cách địa điểm này gần nhất, bất quá khoảng cách trăm trượng hầu như nhìn thấy rõ tướng mạo của Cổ Thần.
Cổ Thần hiển nhiên biết rõ nơi này không thể ở lâu.
Tuy rằng Tàng Trạch Uyên đã bị thương, thế nhưng chung quy vẫn là kình địch, Cổ Thần không muốn bị hắn kéo chân, lợi dụng cơ hội khi Tàng Trạch Uyên bị đánh thụ thương thối lui, trực tiếp khống chế pháp bảo phi kiếm từ trong mi tâm bay ra, không nói hai lời bước lên phi kiếm, Cổ Thần hóa thành một đạo độn quang, trong hai cái nháy mắt đã lao qua màn gợn sóng trong suốt ở phía trước hơn trăm trượng.
Tàng Trạch Uyên vừa mới ổn định thân thể, Cổ Thần đã biến mất trong gợn sóng trong suốt.
Giương cánh tay lên, Tàng Trạch Uyên nhanh chóng phóng ra một đạo phù chú, phù chú bay lên cao hơn trăm trượng, một tiếng nổ vang, tỏa vô số đóa hoa lửa, phương viên trăm dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi phóng ra bạo diễm phù truyền tin, Tàng Trạch Uyên không nói hai lời, cũng hóa thành một đạo độn quang, lao vào trong Lục Long Nhiếp Tâm đại trận.
Tàng Trạch Uyên là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, bằng vào thực lực mạnh mẽ xông trận có thể thoải mái trở ra trong phạm vi ba dặm, hắn vừa nhìn người xông trận chỉ có tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ, cách hắn quá xa, vừa rồi bị thụ thương chẳng qua là bị đánh lén, đối với tu vi của Cổ Thần hắn cản bản không thèm để vào mắt.
Cổ Thần vừa mới xông vào trong trận, khung cảnh lập tức thay đổi, giống như tiến vào một không gian khác, nơi này lấp lánh vô số ánh sao, từng bước từng bước phiêu phù xung quanh Cổ Thần. Nơi đây không có mặt đất, không có bầu trời, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng đều giống nhau như đúc.
Lục Long Nhiếp Tâm trận có tên là nhiếp tâm tự nhiên là một huyễn trận cường đại, vừa vào trận cho dù là tiến vào một đạo nào trong sáu đạo cũng bị ảnh hưởng của huyễn cảnh, nơi này trên dưới trái phải bốn phương tám hướng đều không thể phân biệt rõ ràng, nếu như không hiểu lộ tuyến trận pháp, tùy tiện đi nhầm một bước sẽ rơi vào một trong năm đạo sát, tử, hồn, khốn, huyễn… Đạo nào cũng đủ sức giết chết người xông trận.
Cổ Thần vừa mới tiến vào Lục Long Nhiếp Tâm trận, lập tức dựa vào phương pháp di chuyển trong bản đồ bí địa Lý gia, vừa mới tiến lên không tới mười bước, đột nhiên phía sau hắn chợt lóe bạch quang, tựa hồ như có thứ gì đó chui ra từ trong không gian.