Trên cao bảy nghìn trượng, phạm vi đường nhìn của Cổ Thần lên tới mấy nghìn dặm, chỉ là khoảnh cách quá xa, chỉ thấy xung quanh đều là núi cao rừng rậm, không thể thấy bất cứ tin tức cụ thể nào khác.
Thoáng dừng lại, Cổ Thần phi độn về phía bắc.
Từ vô số ánh mắt đến xem, càng đi về phía nam thì thực lực càng mạnh mẽ hơn, vài đạo ánh mắt cực mạnh đều đến từ chính nam, bởi vậy Cổ Thần phán đoán, hiển nhiên nơi này là địa phương sinh linh thực vật quy cụ, phạm vi to lớn không biết bao nhiêu mà tính. Bất quá thực lực sinh linh thực vật từ nam tới bắc dần dần giảm đi.
Cổ Thần tự nhiên là muốn chạy về phương hướng thực lực yếu hơn, nếu chạy theo hướng nam, gặp phải yêu tu thực vật Mệnh Tuyền cảnh, vậy thì chắc chắn xong đời rồi.
Phi độn trên độ cao hơn bảy nghìn trượng, phải liên tục dùng pháp lực chống gió thổi, lực lượng phân chia cho phi hành so với bình thường không bằng một nửa, Cổ Thần liên tục bay theo hướng bắc ba ngày, vượt qua khoảng cách gần hai vạn dặm, rốt cuộc rừng rậm dưới chân khôi phục trạng thái bình thường.
Trên độ cao mấy nghìn trượng phía trước hình như có độn quang bay qua, Cổ Thần nhất thời dừng phi độn, nhanh chóng hạ xuống dưới mặt đất.
Trong lòng Cổ Thần cảnh giác, mặc dù cách mấy nghìn trượng cũng nhìn ra được vài nghìn trượng xung quanh có vài đạo độn quang, là mấy yêu tu phi cầm, tuy rằng chỉ có tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng lúc này đang ở sâu trong Đông Hoang, Cổ Thần không muốn phát sinh bất cú mâu thuẫn gì với yêu tu, chỉ cầu có thể lặng yên vượt qua Đông Hoang, sớm ngày quay trở về đại giới nhân tộc mới tốt.
Kiếp trước hắn có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, cũng chỉ vượt qua hơn mười vạn dặm Đông Hoang, cũng không dám xâm nhập vào quá sâu, chỉ có Trung Hoang hơi nhỏ, tứ hoang còn lại rộng lớn không gì sánh được.
Diện tích của một Đông Hoang đã vượt qua mười lần Trung Hoang, cụ thể rộng lớn bao nhiêu, không người biết, không người hiểu. Theo truyền lưu, trong trăm vặn dặm Đông Hoang có một dãy núi chọc thẳng tới chân trời, dãy núi này rốt cuộc cao bao nhiêu, có người nói trời cao bao nhiêu thì dãy núi đó cao bất nhiêu, đã chia toàn bộ Đông Hoang thành hai nửa, mà dãy núi được mệnh danh là Liên Thiên, còn đỉnh cao nhất của ngọn núi gọi là Đỉnh Thiên.
Tuy rằng biết nó ở trong Đông Hoang, thế nhưng Cổ Thần lại không biết rằng Liên Thiên sơn mạch (dãy núi Liên Thiên) là phía tây hay phía đông.
Liên Thiên sơn mạch trong phạm vi trăm vạn dặm Đông Hoang, bất quá là một khối nho nhỏ trong Đông Hoang, yêu vực Đông Hoang chân chính cho dù là Liên Thiên sơn mạch cũng chỉ là một khối nhỏ.
Hạ xuống dưới đất, Cổ Thần đáp xuống trước mặt một sơn cốc, sơn cốc kia chính là nối thông với địa phương vô số yêu tu thực vật tập trung, trước mặt sơn cốc có khắc mấy chữ lớn: Cấm Địa! Đồ Yêu Cốc!
Mấy chữ lớn này đều là văn tự yêu tộc cổ xưa, bất quá văn tự của nhân tộc vốn phát ra từ yêu tộc, mặc dù có chút biến hóa, nhưng Cổ Thần kiếp trước có chút nghiên cứu sơ qua với cổ văn, coi như nhận ra được.
Không dừng lại nhiều, sau khi hạ xuống dưới đất, Cổ Thần thu liễm tu vi pháp lực, chạy về hướng tây.
Tuy rằng không biết bản thân đang ở nơi nào, nhưng có một điều khẳng định được, Trung Hoang ở phía tây Đông Hoang, chỉ cần liên tục chạy về phía tây, chung quy chạy tới Trung Hoang.
Thân ở địa giới yêu tộc, Cổ Thần không dám lơ là cảnh giác, chỉ dám hành tẩu ban ngày, buổi tối là thiên hạ của yêu tu, Cổ Thần không dám manh động. Lúc chạng vạng tối sẽ tìm một chỗ hẻo lánh, đào một huyệt động đủ cho một người ở tạm, tiến vào trong nghỉ ngơi hết đêm, thu liễm toàn bộ pháp lực, phong kín cửa động, tránh bị yêu tu phát hiện ra.
Tuy nói buổi tối yêu tu hoạt động nhiều hơn, nhưng ban ngày cũng không an toàn, vì vậy tốc độ di chuyển của Cổ Thần không dám quá nhanh, hắn hiện tại giống như đi trên lưỡi đao, trong lòng mặc dù cấp bách, nhưng bước chân không dám quá nhanh.
Mỗi một ngày Cổ Thần đi được hơn ba nghìn dặm, so với tốc độ phi hành chậm hơn ba phần tư, nhưng như vậy Cổ Thần đã rất thỏa mãn rồi, chỉ cần có thể bình yên vô sự, mỗi ngày đi ba nghìn dặm, một tháng trôi qua cũng vượt qua được trên dưới mười vạn dặm, khoảng cách trăm vạn dặm trong vòng một năm là có thể đi xong.
Bất quá thân ở trong yêu vực Đông Hoang, muốn bình yên vô sự rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Hành tẩu ban ngày, buổi tối tu luyện, Cổ Thần duy trì đi về hướng tây, qua mười ngày như vậy đã rời khỏi Đồ Yêu Cốc, đã vượt qua hơn ba vạn dặm. Dọc theo đường đi yêu tu gặp phải có tu vi dần dần cao hơn, từ yêu tu Tiên Thiên cảnh tới Trúc Thai sơ kỳ, trung kỳ, hai ngày hôm nay Cổ Thần đã gặp phải yêu tu Dẫn Hồn hậu kỳ rồi, chỉ bất quá trong lòng Cổ Thần rất cảnh giác, sớm phát hiện ra đối phương rồi vòng qua tránh né.
Chạng vạng tối hôm nay, sắp tới hoàng hôn, Cổ Thần dừng bước ở một bên vách núi, dùng phi kiếm đào một huyệt động, chui vào trong, sau đó phong kín cửa huyệt động, nuốt vào một viên hồn nguyên đan, bắt đầu tu luyện Đỉnh Thiên Quyết.
Qua khoảng chừng trên dưới nửa canh giờ, trên bầu trời có hai đạo lưu quang hạ xuống, rơi vào vị trí cách cửa huyệt động Cổ Thần đào ra khoảng hai mươi trượng.
Một là yêu tu thân người đầu sói, chính là lang yêu, một là yêu tu thân người đầu mèo, là một đầu miêu yêu.
Cho dù Cổ Thần đã thu liễm pháp lực, nhưng hai yêu tu này hạ xuống quá gần hắn, tiếng động hạ xuống đất truyền vào trong tai khiến Cổ Thần lập tức phát hiện ra.
Hai yêu hạ xuống đất, chỉ nghe lang yêu thở dài một tiếng nói:
- Được rồi, rốt cuộc đã tới phạm vi Thương Lang Phủ của ta rồi, hắc hắc…
- Ngày đêm không ngừng chạy trốn, hai chân muốn rụng rời, Thiên Lang, cuối cùng cũng an toàn trở về.
Miêu yêu có tu vi thấp hơn lang yêu, thở hổn hển nói.
Cổ Thần lẳng lặng ngồi trong huyệt động, nghe hai yêu nói chuyện.
Thiên Lang ha ha cười, nói:
- Đúng, chúng ta an toàn rồi, cuồng sư tộc khẳng định nghĩ không ra, ha ha… Tàn đồ của Côn Ngô Bí Cảnh dĩ nhiên nằm tên tay hai yêu tu Dẫn Hồn kỳ chúng ta, bọn chúng còn đang liều mạng với hắc hổ tộc, ha ha…
Tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh? Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, nhất thời trong lòng khẽ động.
Đúng lúc này, đầu vai Thiên Lang đột nhiên chui ra một con chuột nhỏ chỉ lớn chừng nắm tay, nhìn vào vị trí Cổ Thần thét lên chói tai.
Hai mắt Thiên Lang lập lòe một đạo tinh quang, nhìn về phía Cổ Thần, quát lên:
- Ai…
Thiên Lang vừa dứt lời, một tiếng nổ vang, một chỗ vách núi phía trước hơn hai trượng đột nhiên nổ tung, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện lao thẳng về phía hai yêu.
Bóng người chính là Cổ Thần, hai yêu này mới chỉ có tu vi Dẫn Hồn kỳ, nói tới địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, Cổ Thần nhất thời động sát khí.
Bóng người vừa xuất hiện, một đạo băng chưởng lớn mười trượng cùng với chỉ cương chói mắt tới cực điểm đột nhiên đồng thời xuất hiện.
Chỉ cương nhanh như lưu tinh, miêu yêu với tu vi Dẫn Hồn trung kỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị Kinh Tiên Chỉ bắn nổ đầu, nhất thời mất mạng thỗ.
Thiên lang bất quá chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, nhìn một đạo băng chưởng kia, vẻ mặt kinh khủng, đột nhiên một đạo hư ảnh từ trong thân thể Thiên Lang bay ra, hóa thành một đầu sói, chặn băng chưởng, đầu sói quát lớn:
- Đừng tổn thương con ta…
Nhãn thần Cổ Thần lăng lẹ, pháp bảo phi kiếm từ mi tâm bay ra, vòng qua băng chưởng chém xuống.
Thoáng dừng lại, Cổ Thần phi độn về phía bắc.
Từ vô số ánh mắt đến xem, càng đi về phía nam thì thực lực càng mạnh mẽ hơn, vài đạo ánh mắt cực mạnh đều đến từ chính nam, bởi vậy Cổ Thần phán đoán, hiển nhiên nơi này là địa phương sinh linh thực vật quy cụ, phạm vi to lớn không biết bao nhiêu mà tính. Bất quá thực lực sinh linh thực vật từ nam tới bắc dần dần giảm đi.
Cổ Thần tự nhiên là muốn chạy về phương hướng thực lực yếu hơn, nếu chạy theo hướng nam, gặp phải yêu tu thực vật Mệnh Tuyền cảnh, vậy thì chắc chắn xong đời rồi.
Phi độn trên độ cao hơn bảy nghìn trượng, phải liên tục dùng pháp lực chống gió thổi, lực lượng phân chia cho phi hành so với bình thường không bằng một nửa, Cổ Thần liên tục bay theo hướng bắc ba ngày, vượt qua khoảng cách gần hai vạn dặm, rốt cuộc rừng rậm dưới chân khôi phục trạng thái bình thường.
Trên độ cao mấy nghìn trượng phía trước hình như có độn quang bay qua, Cổ Thần nhất thời dừng phi độn, nhanh chóng hạ xuống dưới mặt đất.
Trong lòng Cổ Thần cảnh giác, mặc dù cách mấy nghìn trượng cũng nhìn ra được vài nghìn trượng xung quanh có vài đạo độn quang, là mấy yêu tu phi cầm, tuy rằng chỉ có tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng lúc này đang ở sâu trong Đông Hoang, Cổ Thần không muốn phát sinh bất cú mâu thuẫn gì với yêu tu, chỉ cầu có thể lặng yên vượt qua Đông Hoang, sớm ngày quay trở về đại giới nhân tộc mới tốt.
Kiếp trước hắn có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, cũng chỉ vượt qua hơn mười vạn dặm Đông Hoang, cũng không dám xâm nhập vào quá sâu, chỉ có Trung Hoang hơi nhỏ, tứ hoang còn lại rộng lớn không gì sánh được.
Diện tích của một Đông Hoang đã vượt qua mười lần Trung Hoang, cụ thể rộng lớn bao nhiêu, không người biết, không người hiểu. Theo truyền lưu, trong trăm vặn dặm Đông Hoang có một dãy núi chọc thẳng tới chân trời, dãy núi này rốt cuộc cao bao nhiêu, có người nói trời cao bao nhiêu thì dãy núi đó cao bất nhiêu, đã chia toàn bộ Đông Hoang thành hai nửa, mà dãy núi được mệnh danh là Liên Thiên, còn đỉnh cao nhất của ngọn núi gọi là Đỉnh Thiên.
Tuy rằng biết nó ở trong Đông Hoang, thế nhưng Cổ Thần lại không biết rằng Liên Thiên sơn mạch (dãy núi Liên Thiên) là phía tây hay phía đông.
Liên Thiên sơn mạch trong phạm vi trăm vạn dặm Đông Hoang, bất quá là một khối nho nhỏ trong Đông Hoang, yêu vực Đông Hoang chân chính cho dù là Liên Thiên sơn mạch cũng chỉ là một khối nhỏ.
Hạ xuống dưới đất, Cổ Thần đáp xuống trước mặt một sơn cốc, sơn cốc kia chính là nối thông với địa phương vô số yêu tu thực vật tập trung, trước mặt sơn cốc có khắc mấy chữ lớn: Cấm Địa! Đồ Yêu Cốc!
Mấy chữ lớn này đều là văn tự yêu tộc cổ xưa, bất quá văn tự của nhân tộc vốn phát ra từ yêu tộc, mặc dù có chút biến hóa, nhưng Cổ Thần kiếp trước có chút nghiên cứu sơ qua với cổ văn, coi như nhận ra được.
Không dừng lại nhiều, sau khi hạ xuống dưới đất, Cổ Thần thu liễm tu vi pháp lực, chạy về hướng tây.
Tuy rằng không biết bản thân đang ở nơi nào, nhưng có một điều khẳng định được, Trung Hoang ở phía tây Đông Hoang, chỉ cần liên tục chạy về phía tây, chung quy chạy tới Trung Hoang.
Thân ở địa giới yêu tộc, Cổ Thần không dám lơ là cảnh giác, chỉ dám hành tẩu ban ngày, buổi tối là thiên hạ của yêu tu, Cổ Thần không dám manh động. Lúc chạng vạng tối sẽ tìm một chỗ hẻo lánh, đào một huyệt động đủ cho một người ở tạm, tiến vào trong nghỉ ngơi hết đêm, thu liễm toàn bộ pháp lực, phong kín cửa động, tránh bị yêu tu phát hiện ra.
Tuy nói buổi tối yêu tu hoạt động nhiều hơn, nhưng ban ngày cũng không an toàn, vì vậy tốc độ di chuyển của Cổ Thần không dám quá nhanh, hắn hiện tại giống như đi trên lưỡi đao, trong lòng mặc dù cấp bách, nhưng bước chân không dám quá nhanh.
Mỗi một ngày Cổ Thần đi được hơn ba nghìn dặm, so với tốc độ phi hành chậm hơn ba phần tư, nhưng như vậy Cổ Thần đã rất thỏa mãn rồi, chỉ cần có thể bình yên vô sự, mỗi ngày đi ba nghìn dặm, một tháng trôi qua cũng vượt qua được trên dưới mười vạn dặm, khoảng cách trăm vạn dặm trong vòng một năm là có thể đi xong.
Bất quá thân ở trong yêu vực Đông Hoang, muốn bình yên vô sự rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Hành tẩu ban ngày, buổi tối tu luyện, Cổ Thần duy trì đi về hướng tây, qua mười ngày như vậy đã rời khỏi Đồ Yêu Cốc, đã vượt qua hơn ba vạn dặm. Dọc theo đường đi yêu tu gặp phải có tu vi dần dần cao hơn, từ yêu tu Tiên Thiên cảnh tới Trúc Thai sơ kỳ, trung kỳ, hai ngày hôm nay Cổ Thần đã gặp phải yêu tu Dẫn Hồn hậu kỳ rồi, chỉ bất quá trong lòng Cổ Thần rất cảnh giác, sớm phát hiện ra đối phương rồi vòng qua tránh né.
Chạng vạng tối hôm nay, sắp tới hoàng hôn, Cổ Thần dừng bước ở một bên vách núi, dùng phi kiếm đào một huyệt động, chui vào trong, sau đó phong kín cửa huyệt động, nuốt vào một viên hồn nguyên đan, bắt đầu tu luyện Đỉnh Thiên Quyết.
Qua khoảng chừng trên dưới nửa canh giờ, trên bầu trời có hai đạo lưu quang hạ xuống, rơi vào vị trí cách cửa huyệt động Cổ Thần đào ra khoảng hai mươi trượng.
Một là yêu tu thân người đầu sói, chính là lang yêu, một là yêu tu thân người đầu mèo, là một đầu miêu yêu.
Cho dù Cổ Thần đã thu liễm pháp lực, nhưng hai yêu tu này hạ xuống quá gần hắn, tiếng động hạ xuống đất truyền vào trong tai khiến Cổ Thần lập tức phát hiện ra.
Hai yêu hạ xuống đất, chỉ nghe lang yêu thở dài một tiếng nói:
- Được rồi, rốt cuộc đã tới phạm vi Thương Lang Phủ của ta rồi, hắc hắc…
- Ngày đêm không ngừng chạy trốn, hai chân muốn rụng rời, Thiên Lang, cuối cùng cũng an toàn trở về.
Miêu yêu có tu vi thấp hơn lang yêu, thở hổn hển nói.
Cổ Thần lẳng lặng ngồi trong huyệt động, nghe hai yêu nói chuyện.
Thiên Lang ha ha cười, nói:
- Đúng, chúng ta an toàn rồi, cuồng sư tộc khẳng định nghĩ không ra, ha ha… Tàn đồ của Côn Ngô Bí Cảnh dĩ nhiên nằm tên tay hai yêu tu Dẫn Hồn kỳ chúng ta, bọn chúng còn đang liều mạng với hắc hổ tộc, ha ha…
Tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh? Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, nhất thời trong lòng khẽ động.
Đúng lúc này, đầu vai Thiên Lang đột nhiên chui ra một con chuột nhỏ chỉ lớn chừng nắm tay, nhìn vào vị trí Cổ Thần thét lên chói tai.
Hai mắt Thiên Lang lập lòe một đạo tinh quang, nhìn về phía Cổ Thần, quát lên:
- Ai…
Thiên Lang vừa dứt lời, một tiếng nổ vang, một chỗ vách núi phía trước hơn hai trượng đột nhiên nổ tung, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện lao thẳng về phía hai yêu.
Bóng người chính là Cổ Thần, hai yêu này mới chỉ có tu vi Dẫn Hồn kỳ, nói tới địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, Cổ Thần nhất thời động sát khí.
Bóng người vừa xuất hiện, một đạo băng chưởng lớn mười trượng cùng với chỉ cương chói mắt tới cực điểm đột nhiên đồng thời xuất hiện.
Chỉ cương nhanh như lưu tinh, miêu yêu với tu vi Dẫn Hồn trung kỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị Kinh Tiên Chỉ bắn nổ đầu, nhất thời mất mạng thỗ.
Thiên lang bất quá chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, nhìn một đạo băng chưởng kia, vẻ mặt kinh khủng, đột nhiên một đạo hư ảnh từ trong thân thể Thiên Lang bay ra, hóa thành một đầu sói, chặn băng chưởng, đầu sói quát lớn:
- Đừng tổn thương con ta…
Nhãn thần Cổ Thần lăng lẹ, pháp bảo phi kiếm từ mi tâm bay ra, vòng qua băng chưởng chém xuống.