Toàn thân nàng đều đang run rẩy, huyền âm hàn khí điên cuồng trùng kích khắp cơ thể, phá hủy thân thể.
- Nếu như ngay cả tính mệnh nó đã không muốn, vậy thì để nó đi thôi!
Vô Thủy thở dài một tiếng, thân thể chợt lóe, trở về chỗ cũ.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Chưởng môn sư huynh, sư đệ chờ lệnh, đi vào Côn Ngô Bí Cảnh.
Vô Thủy tự nhiên biết vì sao Hoàng Dược Tiên lại muốn đi, lắc đầu nói:
- Hoàng sư đệ, đệ là đan dược sư thập phẩn duy nhất Hư Thiên Tông chúng ta, sao có thể để đệ mạo hiểm?
Hoàng Dược Tiên nói:
- Ta đã từng đáp ứng qua Hư sư huynh, nhất định phải chiếu cố Tiểu Uyên, Tiểu Uyên ở đâu ta ở đó!
Thủ tọa Thanh Viêm Phong Quản Bách Dương nói:
- Chưởng môn sư huynh, sư đệ chờ lệnh tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, nhất định bảo vệ Hoàng sư đệ an toàn…
- Hoang đường...
Vô Thủy nói:
- Côn Ngô Bí Cảnh cách 1700 vạn dặm, đều đi hết làm sao cứu kịp? Yêu vực không phải Trung Hoang, cách nhau quá xa cho dù có pháp lệnh truyền tống cũng không thể sử dụng, bên trong tông môn phải lưu lại đủ thành viên mở ra Hóa Hư đại trận. Tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ chỉ được phép một người.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Trong Côn Ngô Bí Cảnh chỉ có tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh mới có thể vào, ai có thể đả thương ta? Xin cho sư huynh Kim Đan hậu kỳ chủ mạch lưu lại, để sư đệ tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh.
- Bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh có Đạo Vô Cực ta, sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn tới Hoàng sư đệ…
Đạo Vô Cực mở miệng nói.
Đạo Vô Cực mở miệng, tuy Vô Thủy không muốn, nhưng vẫn phải gật đầu nói:
- Được rồi!
Số lượng thành viên Hư Thiên Tông tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh đã được định ra, Thanh Viêm Phong, Ẩn Kiếm Phong, Lạc Hà Phong phát ra một tu sĩ Kim Đan kỳ, ba tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, sáu tu sĩ Dẫn Hồn kỳ, cộng thêm Hoàng Dược Tiên, Hư Tử Uyên của Bách Thảo Phong, tổng cộng có 42 người. Lấy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ Hoàng Dược Tiên dẫn đầu.
Ngày hôm sau, Hoàng Dược Tiên dẫn theo chúng tu sĩ Hư Thiên Tông cùng với phụ tử Đạo Vô Cực Thiên Đạo Tông rời khỏi Hư Thiên Tông, tiến về phía cổ truyền tống trận bên trong Đông Hoang mà Đạo Vô Cực đã nói.
Cổ Thần chiếm được tất cả bảo bối bên trong Thương Lang Động Phủ, không hề lưu lại, rời khỏi Thương Lang Động Phủ, không cho bất cứ yêu tu nào đi theo, phi độn theo phía bắc.
Bay ra ngoài nghìn dặm, tướng mạo của Cổ Thần thay đổi, trở thành hình dáng một lang yêu bình thường, lang vương quá mức hấp dẫn ánh mắt, tốt nhất nên biến thành một lang yêu bình thường, giảm đi rất nhiều phiền phức.
Huống chi Cổ Thần tiến vào Hắc Hổ Lĩnh, tự nhiên không thể dùng thân phận Thiên Dạ Lang Vương, nơi này có đặc sứ Hắc Nha của hắc hổ tộc, Thiên Dạ Lang Vương có chuyện gì cần báo cáo, chỉ có thể đi tìm Hắc Nha, không có khả năng tới Hắc Hổ Lĩnh.
Trong một ngày Cổ Thần phi hành theo phía bắc, phi độn dược gần hai vạn dặm, hắn biến thành tướng mạo yêu tu, dọc theo đường đi gặp phải vô số yêu tu, yêu thú, quả nhiên không hề gây ra bất cứ phiền phức gì.
Lúc chạng vạng, Cổ Thần hạ xống một đỉnh núi, nơi này rất hoang vắng, xung quanh hơn mười dặm không hề có yêu thú xuất hiện, Cổ Thần chuẩn bị nghỉ ngơi ban đêm ở nơi đây.
Sau khi hạ xuống dưới đất, Cổ Thần kiếm củi đốt, nhóm lên một đống lửa, lại lấy ra thịt hoang thú cự cầu trong Càn Khôn Trạc, bắt đầu nướng thịt.
Thời điểm bế quan trong huyệt động, mỗi ngày Cổ Thần đều tập trung tu luyện, dùng linh đan thay thế thực vật, thẳng cho tới khi bế quan xong mới lấy thịt hoang thú cự cầu ra dùng để ăn.
Cự cầu là hoang thú, hàm lượng linh khí trong thịt rất cao, vị đạo ngon, so với thịt hương thú còn mỹ vị hơn không chỉ mười lần.
Từ ngày đầu tiên sau khi xuất quan, Tiểu Bạch lần đầu tiên được ăn thịt cự cầu do Cổ Thần nướng, ăn tới nghiện luôn, vì vậy ngày nào cũng ôn ào đòi ăn. Từ đó về sau cứ tới buổi trưa và chạng vạng tối mỗi ngày Cổ Thần đều giành chút thời gian nướng thịt cự cầu, thỏa mán cái miệng thèm ăn của Tiểu Bạch và chính bản thân hắn.
Thịt nướng cần chút thời gian, Tiểu Bạch ngồi ngay bên cạnh Cổ Thần, nhìn thịt nướng trên đống lửa, rất có tinh thần, Cổ Thần tản thần thức ra, trong phương viên mấy nghìn trượng có bất cứ gió thổi cỏ lay nào đều không thoát khỏi thần thức của hắn.
Không lâu sau, thịt cự cầu bắt đầu chảy mỡ ròng ròng, hương vị nồng đậm gợi vị giác phiêu tán xa xa, cho dù là cách một dặm cũng có thể ngửi thấy được.
Phía đông bắc của Cổ Thần hiện tại, ước chừng hơn dặm có một hòa thượng trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh một dòng suối nhỏ, một tay cầm bình rượu, tay kia thì cầm một khối thịt lớn, vừa ăn một miếng vừa uống một ngụm, ra vẻ rất ngon lành.
Hòa thượng trẻ tuổi này chính là hòa thượng rượu thịt chạy trốn khỏi tay đặc sứ Hắc Hổ Lĩnh Hắc Nha.
Bất quá, qua một lát, hòa thượng đột nhiên nhổ thịt trong miệng ra, cái mùi nhíu nhíu nói:
- Ai… Nướng thế nào cũng không thể bằng được thịt nướng của Cổ Thần lão đệ, vị đạo kém nhiều quá.
Nói xong lắc đầu, vung tay lên, ném khối thịt vào trong nước suối.
Sau đó hòa thượng hét to:
- Thương thiên a… Thỉnh cho Cổ Thần lão đệ rơi xuống trước mặt ta, cho ta ăn mỹ vị thịt nướng đi…
Hô hoán ầm ĩ, hòa thượng nhún vai, thầm nghĩ:
"Ở đây chính là chỗ sâu trong yêu vực Đông Hoang, Cổ Thần lão đệ đang ở trong Hư Thiên Tông, dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng ở trước mặt ta!"
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên cái mũi của hòa thượng ngửi ngửi, hai mắt nhất thời sáng ngời, trong không khí mơ hồ có điểm hương vị… Hình như là thịt nướng!
Hòa thượng này đối với rượu ngon, thịt ngon cực kỳ nhạy cảm, tuy rằng chỉ mơ hồ ngửi được trong không khí một chút vị đạo, thế nhưng vẫn bị hắn nhận ra được.
Cái mũi của hòa thượng nhất thời co rúm lại vài cái? Vòng vo mấy vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào phương hướng tây nam, ngửi ngửi mấy lần, nhất thời trong mắt bừng sáng, lập tức chạy về phương hướng tay nam.
Càng đi về phía tây nam, hương vị càng lúc càng đậm, trong mắt hòa thượng hiện rõ vẻ mui mừng, loại thương vị này khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, hương vị thịt nướng mà Cổ Thần làm ra chính là loại hương vị này, độc nhất vô nhị.
- Thương thiên a… Ngài quá linh nghiệm rồi…
Hòa thượng hoan hô một tiếng, nhất thời chui xuống dưới lòng đất, hai hai cái nháy mắt xuất hiện bên cạnh một gốc đại thụ cách Cổ Thần chừng ba mươi trượng, bùn đất vừa lộn, người hiện ra.
Một cỗ hương vị nồng đậm lập tức chui vào trong mũi hòa thượng, sắc mặt hòa thượng vui mừng, rạng rỡ vô cùng.
Chuyển qua thân cây lớn, hòa thượng nhìn về phía thịt nướng, đang muốn hô to Cổ Thần lão đệ, thế nhưng môi mở ra lại không hề có âm thanh nào phát ra.
Hòa thượng mở to hai mắt nhìn, lại dùng sức dụi dụi con mắt, tiếp tục nhìn một lát, trong lòng nhất thời hô tô:
"Thương thiên a… Có lầm hay không? Thế nào nướng thịt lại là một đầu lang yêu? Một yêu quái nướng thịt ăn? Thương thiên a… Còn có chuyện ngạc nhiên hơn so với chuyện này sao?"
"Không đúng, không đúng…"
Hòa thượng lắc đầu, thầm nghĩ:
"Hương vị thịt nướng này so với thịt nướng mà Cổ Thần lão đệ nướng ra vô cùng giống nhau, thịt Cổ Thần lão đệ nướng chính là độc nhất vô nhị, sao có thể xuất hiện kẻ khác nướng ra được loại mĩ vị như thế này?"
"Thương thiên a… Chẳng lẽ trước mắt kia thực sự là Cổ Thần lão đệ? Lẽ nào bốn năm không thấy, hắn dĩ nhiên trưởng thành bộ dáng như thế này?"
- Nếu như ngay cả tính mệnh nó đã không muốn, vậy thì để nó đi thôi!
Vô Thủy thở dài một tiếng, thân thể chợt lóe, trở về chỗ cũ.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Chưởng môn sư huynh, sư đệ chờ lệnh, đi vào Côn Ngô Bí Cảnh.
Vô Thủy tự nhiên biết vì sao Hoàng Dược Tiên lại muốn đi, lắc đầu nói:
- Hoàng sư đệ, đệ là đan dược sư thập phẩn duy nhất Hư Thiên Tông chúng ta, sao có thể để đệ mạo hiểm?
Hoàng Dược Tiên nói:
- Ta đã từng đáp ứng qua Hư sư huynh, nhất định phải chiếu cố Tiểu Uyên, Tiểu Uyên ở đâu ta ở đó!
Thủ tọa Thanh Viêm Phong Quản Bách Dương nói:
- Chưởng môn sư huynh, sư đệ chờ lệnh tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, nhất định bảo vệ Hoàng sư đệ an toàn…
- Hoang đường...
Vô Thủy nói:
- Côn Ngô Bí Cảnh cách 1700 vạn dặm, đều đi hết làm sao cứu kịp? Yêu vực không phải Trung Hoang, cách nhau quá xa cho dù có pháp lệnh truyền tống cũng không thể sử dụng, bên trong tông môn phải lưu lại đủ thành viên mở ra Hóa Hư đại trận. Tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ chỉ được phép một người.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Trong Côn Ngô Bí Cảnh chỉ có tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh mới có thể vào, ai có thể đả thương ta? Xin cho sư huynh Kim Đan hậu kỳ chủ mạch lưu lại, để sư đệ tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh.
- Bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh có Đạo Vô Cực ta, sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn tới Hoàng sư đệ…
Đạo Vô Cực mở miệng nói.
Đạo Vô Cực mở miệng, tuy Vô Thủy không muốn, nhưng vẫn phải gật đầu nói:
- Được rồi!
Số lượng thành viên Hư Thiên Tông tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh đã được định ra, Thanh Viêm Phong, Ẩn Kiếm Phong, Lạc Hà Phong phát ra một tu sĩ Kim Đan kỳ, ba tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, sáu tu sĩ Dẫn Hồn kỳ, cộng thêm Hoàng Dược Tiên, Hư Tử Uyên của Bách Thảo Phong, tổng cộng có 42 người. Lấy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ Hoàng Dược Tiên dẫn đầu.
Ngày hôm sau, Hoàng Dược Tiên dẫn theo chúng tu sĩ Hư Thiên Tông cùng với phụ tử Đạo Vô Cực Thiên Đạo Tông rời khỏi Hư Thiên Tông, tiến về phía cổ truyền tống trận bên trong Đông Hoang mà Đạo Vô Cực đã nói.
Cổ Thần chiếm được tất cả bảo bối bên trong Thương Lang Động Phủ, không hề lưu lại, rời khỏi Thương Lang Động Phủ, không cho bất cứ yêu tu nào đi theo, phi độn theo phía bắc.
Bay ra ngoài nghìn dặm, tướng mạo của Cổ Thần thay đổi, trở thành hình dáng một lang yêu bình thường, lang vương quá mức hấp dẫn ánh mắt, tốt nhất nên biến thành một lang yêu bình thường, giảm đi rất nhiều phiền phức.
Huống chi Cổ Thần tiến vào Hắc Hổ Lĩnh, tự nhiên không thể dùng thân phận Thiên Dạ Lang Vương, nơi này có đặc sứ Hắc Nha của hắc hổ tộc, Thiên Dạ Lang Vương có chuyện gì cần báo cáo, chỉ có thể đi tìm Hắc Nha, không có khả năng tới Hắc Hổ Lĩnh.
Trong một ngày Cổ Thần phi hành theo phía bắc, phi độn dược gần hai vạn dặm, hắn biến thành tướng mạo yêu tu, dọc theo đường đi gặp phải vô số yêu tu, yêu thú, quả nhiên không hề gây ra bất cứ phiền phức gì.
Lúc chạng vạng, Cổ Thần hạ xống một đỉnh núi, nơi này rất hoang vắng, xung quanh hơn mười dặm không hề có yêu thú xuất hiện, Cổ Thần chuẩn bị nghỉ ngơi ban đêm ở nơi đây.
Sau khi hạ xuống dưới đất, Cổ Thần kiếm củi đốt, nhóm lên một đống lửa, lại lấy ra thịt hoang thú cự cầu trong Càn Khôn Trạc, bắt đầu nướng thịt.
Thời điểm bế quan trong huyệt động, mỗi ngày Cổ Thần đều tập trung tu luyện, dùng linh đan thay thế thực vật, thẳng cho tới khi bế quan xong mới lấy thịt hoang thú cự cầu ra dùng để ăn.
Cự cầu là hoang thú, hàm lượng linh khí trong thịt rất cao, vị đạo ngon, so với thịt hương thú còn mỹ vị hơn không chỉ mười lần.
Từ ngày đầu tiên sau khi xuất quan, Tiểu Bạch lần đầu tiên được ăn thịt cự cầu do Cổ Thần nướng, ăn tới nghiện luôn, vì vậy ngày nào cũng ôn ào đòi ăn. Từ đó về sau cứ tới buổi trưa và chạng vạng tối mỗi ngày Cổ Thần đều giành chút thời gian nướng thịt cự cầu, thỏa mán cái miệng thèm ăn của Tiểu Bạch và chính bản thân hắn.
Thịt nướng cần chút thời gian, Tiểu Bạch ngồi ngay bên cạnh Cổ Thần, nhìn thịt nướng trên đống lửa, rất có tinh thần, Cổ Thần tản thần thức ra, trong phương viên mấy nghìn trượng có bất cứ gió thổi cỏ lay nào đều không thoát khỏi thần thức của hắn.
Không lâu sau, thịt cự cầu bắt đầu chảy mỡ ròng ròng, hương vị nồng đậm gợi vị giác phiêu tán xa xa, cho dù là cách một dặm cũng có thể ngửi thấy được.
Phía đông bắc của Cổ Thần hiện tại, ước chừng hơn dặm có một hòa thượng trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh một dòng suối nhỏ, một tay cầm bình rượu, tay kia thì cầm một khối thịt lớn, vừa ăn một miếng vừa uống một ngụm, ra vẻ rất ngon lành.
Hòa thượng trẻ tuổi này chính là hòa thượng rượu thịt chạy trốn khỏi tay đặc sứ Hắc Hổ Lĩnh Hắc Nha.
Bất quá, qua một lát, hòa thượng đột nhiên nhổ thịt trong miệng ra, cái mùi nhíu nhíu nói:
- Ai… Nướng thế nào cũng không thể bằng được thịt nướng của Cổ Thần lão đệ, vị đạo kém nhiều quá.
Nói xong lắc đầu, vung tay lên, ném khối thịt vào trong nước suối.
Sau đó hòa thượng hét to:
- Thương thiên a… Thỉnh cho Cổ Thần lão đệ rơi xuống trước mặt ta, cho ta ăn mỹ vị thịt nướng đi…
Hô hoán ầm ĩ, hòa thượng nhún vai, thầm nghĩ:
"Ở đây chính là chỗ sâu trong yêu vực Đông Hoang, Cổ Thần lão đệ đang ở trong Hư Thiên Tông, dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng ở trước mặt ta!"
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên cái mũi của hòa thượng ngửi ngửi, hai mắt nhất thời sáng ngời, trong không khí mơ hồ có điểm hương vị… Hình như là thịt nướng!
Hòa thượng này đối với rượu ngon, thịt ngon cực kỳ nhạy cảm, tuy rằng chỉ mơ hồ ngửi được trong không khí một chút vị đạo, thế nhưng vẫn bị hắn nhận ra được.
Cái mũi của hòa thượng nhất thời co rúm lại vài cái? Vòng vo mấy vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào phương hướng tây nam, ngửi ngửi mấy lần, nhất thời trong mắt bừng sáng, lập tức chạy về phương hướng tay nam.
Càng đi về phía tây nam, hương vị càng lúc càng đậm, trong mắt hòa thượng hiện rõ vẻ mui mừng, loại thương vị này khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, hương vị thịt nướng mà Cổ Thần làm ra chính là loại hương vị này, độc nhất vô nhị.
- Thương thiên a… Ngài quá linh nghiệm rồi…
Hòa thượng hoan hô một tiếng, nhất thời chui xuống dưới lòng đất, hai hai cái nháy mắt xuất hiện bên cạnh một gốc đại thụ cách Cổ Thần chừng ba mươi trượng, bùn đất vừa lộn, người hiện ra.
Một cỗ hương vị nồng đậm lập tức chui vào trong mũi hòa thượng, sắc mặt hòa thượng vui mừng, rạng rỡ vô cùng.
Chuyển qua thân cây lớn, hòa thượng nhìn về phía thịt nướng, đang muốn hô to Cổ Thần lão đệ, thế nhưng môi mở ra lại không hề có âm thanh nào phát ra.
Hòa thượng mở to hai mắt nhìn, lại dùng sức dụi dụi con mắt, tiếp tục nhìn một lát, trong lòng nhất thời hô tô:
"Thương thiên a… Có lầm hay không? Thế nào nướng thịt lại là một đầu lang yêu? Một yêu quái nướng thịt ăn? Thương thiên a… Còn có chuyện ngạc nhiên hơn so với chuyện này sao?"
"Không đúng, không đúng…"
Hòa thượng lắc đầu, thầm nghĩ:
"Hương vị thịt nướng này so với thịt nướng mà Cổ Thần lão đệ nướng ra vô cùng giống nhau, thịt Cổ Thần lão đệ nướng chính là độc nhất vô nhị, sao có thể xuất hiện kẻ khác nướng ra được loại mĩ vị như thế này?"
"Thương thiên a… Chẳng lẽ trước mắt kia thực sự là Cổ Thần lão đệ? Lẽ nào bốn năm không thấy, hắn dĩ nhiên trưởng thành bộ dáng như thế này?"