Cổ Thần đang nướng thịt xích huyết thần giao, cười ha ha nói:
- Hôm nay gặp lại, Mao huynh dĩ nhiên quên ăn thịt? Quả thật là chuyện lạ hiếm có, dĩ nhiên còn thích một nữ nhân, lại càng là chuyện lạ hơn!
- Mô phật, mô phật...
Tiểu hòa thượng lại cười ha ha, nói:
Không thích nữ nhân, chẳng lẽ lại đi thích nam nhân sao?
- Hừ... Đây là cửu công chúa điện hạ của Đông Hải long tộc, chớ có làm càn!
Quy tổng quản nổi giận, nói.
Tiểu hòa thượng nhìn Quy tổng quản, thấy trên lưng hắn có đeo một chiếc mai rùa, nhất thời cười to nói:
- Một lão rùa? Ha ha... Treo thêm cái mai rùa, xấu chết đi được!
- Ngươi nói cái gì?
Quy tổng quản nhất thời tức giận, trừng mắt dựng râu.
- Lão rùa...
Tiểu hòa thượng cũng trừng mắt, một lần nữa hô lên.
- Tặc hòa thượng, chớ có làm càn.
Nam Thiên đạo nhân hét lên một tiếng, vừa rồi Quy tổng quản nói ra cửu công chúa điện hạ của Đông Hải long tộc, Nam Thiên đạo nhân liền lưu ý tới Quy tổng quản và Ngao Nhị Nhi, ánh mắt chuyển hướng Quy tổng quản, nói:
- Quy tiên sinh, xin đừng chấp nhặt với tiểu tử kia. Truyện YY - https://
Nói xong, lại trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng, nói:
- Đây là khách quý từ Đông Hải, không được làm càn!
Thấy bộ dáng Nam Thiên đạo nhân nghiêm túc, tiểu hòa thượng liền quệt miệng, không nói thêm gì nữa, lại quay sang phía Ngao Nhị Nhi, hai người nhìn nhau cười, đi tới ngồi bên đống lửa.
Quy tổng quản thấy tu vi Nam Thiên đạo nhân cao thâm khó dò, cẩn thận gật đầu.
- Quy tiên sinh, mời ngồi!
Nam Thiên đạo nhân chỉ xuống một bên, chờ Quy tổng quản ngồi xuống, hai người bắt đầu trò chuyện.
Nam Thiên đạo nhân và Quy tiên sinh ngồi một bên, bốn người Cổ Thần, Tiểu Bạch, tiểu hòa thượng và Ngao Nhị Nhi ngồi một bên cũng bắt đầu trò chuyện.
Tiểu hòa thượng vừa tới, Ngao Nhị Nhi liền nói chuyện với hắn nhiều hơn một chút, qua một lát, Ngao Nhị Nhi hỏi:
- Bọn họ tại đây chờ ngươi, chuẩn bị muốn đi đâu?
- Côn Ngô Bí Cảnh...
Tiểu hòa thượng đáp.
- Côn Ngô Bí Cảnh? Nghe như một địa phương rất thần bí!
Ánh mắt Ngao Nhị Nhi sáng lên, nói:
- Ta cũng muốn đi với các ngươi...
Tiểu hòa thượng vui vẻ nói:
- Tốt! Nếu có nguy hiểm, ta đưa ngươi chui xuống lòng đất, đảm bảo không ai đuổi kịp.
Đang nói chuyện, Quy tổng quản đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Côn Ngô Bí Cảnh?
Thấy biểu hiện Quy tổng quản khác thường, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía lão, Nam Thiên đạo nhân hỏi:
- Quy tiên sinh, ngài biết bao nhiều về Côn Ngô Bí Cảnh?
Hai mắt Quy tổng quản nhìn Ngao Nhị Nhi chằm chằm, căn bản không nghe thấy Nam Thiên đạo nhân nói gì, chỉ nói với Ngao Nhị Nhi:
- Công chúa điện hạ, địa phương kia cực kỳ hung hiểm, người trăm triệu lần không thể đi!
- Ta nhất định phải đi.
Ánh mắt Ngao Nhị Nhi không hề lui bước, kiên định nói:
- Ngươi biết Côn Ngô Bí Cảnh? Nhanh nói nghe một chút.
- Đó là trọng địa yêu tộc ta, không thể đi!
Quy tổng quản vội la lên.
- Bọn họ đều có thể đi, ta vì sao không thể đi? Ngươi biết cái gì, mau nói cho ta biết, như vậy ta có thể giảm thiểu được nguy hiểm! Ta đã quyết rồi!
Ngao Nhị Nhi làm bộ kiên quyết, bất chấp can ngăn của Quy tổng quản.
- Ta cũng không biết tin tức cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh, thế nhưng khi ta còn là một con rùa nhỏ, rất nhỏ, khi đó Long tộc vô cùng cường đại, còn chưa phân liệt, sống thành một cộng đồng, ta từng mơ hồ nghe được tin tức phong ấn Côn Ngô Bí Cảnh, có thể cũng qua hơn một vạn năm rồi, tình huống cụ thể ta không nhớ được, thế nhưng có một điểm không thể nào quên, đó là bên trong Côn Ngô Bí Cảnh vô cùng nguy hiểm, không cho phép bất luận kẻ nào tiến nhập.
Quy tổng quản tựa hồ hồi ức lại, sau khi suy tư một lát mới nói.
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Quy tổng quả, hắn dĩ nhiên đã sống hơn một vạn năm? Quả nhiên tục ngữ nói 'rùa già sống quá vạn năm' không sai chút nào.
- Lời của Quy tiên sinh sai rồi!
Nam Thiên đạo nhân mỉm cười, nói:
- Côn Ngô Bí Cảnh kia tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng không phải là không cho phép kẻ nào tiến nhập, mấy trăm năm trước đã có người đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, đồng thời mang ra không ít pháp bảo, Côn Ngô Bí Cảnh mặc dù nằm trong yêu vực nhưng lại có rất nhiều di vật của tu sĩ nhân tộc từ thời thượng cổ, cũng không phải chỉ có riêng yêu tộc.
- Cái gì? Thật có người đã đi vào Côn Ngô Bí Cảnh?
Quy tổng quản cả kinh nói.
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bất quá cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh đã bị hạ cấm chế, chỉ có tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh mới có thể tiến vào, còn tu sĩ ngoài Mệnh Tuyền cảnh sẽ bị cấm chế gạt bỏ, theo kể lại, chỉ có những vị đại năng như thần tiên từ thời thượng cổ mới có thể bất chấp cấm chế, đi vào bên trong.
Ngao Nhị Nhi cười nói:
- Hắc hắc.... Tu sĩ ngoài Mệnh Tuyền cảnh không thể đi vào, vậy còn gì nguy hiểm nữa? Quy tổng quản, ngươi không cần nhiều lời, ta nhất định phải đi, ngươi có hai lựa chọn. Một quay về biển cáo trạng với phụ thân ta, hai là đi theo bên người ta và ngậm miệng lại.
----------
Ngao Nhị Nhi quyết định muốn đi Côn Ngô Bí Cảnh, Quy tổng quản không thể can ngăn, Ngao Nhị Nhi chính là công chúa Long tộc, trên người tự nhiên có pháp bảo lợi hại, có nàng đi theo, mấy người Cổ Thần cũng vui vẻ đồng tình, nhìn dáng dấp của nàng hẳn không phải hạng người tham cướp giật bảo vật, chỉ đơn giản là muốn đi tìm lạc thú mà thôi.
Không lâu sau, mọi người liền dựa theo lộ tuyến trong ngọc giản, đi về phía Côn Ngô Bí Cảnh.
Đồ Yêu Cốc rất rộng lớn, chiều dài theo hướng nam bắc đã gần trăm vạn dặm, chiều rộng cũng tới bảy mươi vạn dặm, bên trong đều là thực vật, cũng là cấm địa của động vật, tu vi Mệnh Tuyền cảnh xâm nhập vào trong vẫn rất nguy hiểm, nếu không có lộ tuyến rõ ràng, ngay cả khi biết Côn Ngô Bí Cảnh nằm torgn Đồ Yêu Cốc, cũng khó mà tìm ra được.
Dựa theo lộ tuyến bên trong ngọc giản, có thể phân chia rõ từng khu vực có tu sĩ sinh vật lợi hại, đi qua thêm mấy ảo cảnh mới có thể tới được cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh.
Vị trí cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh nằm tại trung tâm Đồ Yêu Cốc, thế nhưng lộ tuyến đi vào lại từ bờ biển Đông Hải, đi xuống hơn hai mươi vạn dặm, sau đó đi về hướng đông, giữa đường phải đi qua ba tòa ảo cảnh, thông qua ba tòa truyền tống trận mới có thể tiến nhập khu vực trung tâm Đồ yêu Cốc, nơi đó quanh năm bao phủ bởi trận trận sương mù, ít có tu sĩ thực vật lui tới.
-----------
Từ bên ngoài Đồ Yêu Cốc tới Côn Ngô Bí Cảnh cũng không chỉ có một lộ tuyến, đoàn người Hư Thiên Tông dưới sự dẫn dắt của Vô Cực đi theo một phương hướng khác với mấy người Cổ Thần, đã tới bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh sớm hơn một bước.
Đồng dạng, còn đến sớm hơn đoàn người Hư Thiên Tông còn có tu sĩ Tàng gia của đại Đế Đình, cùng với yêu tu của Thanh Long tộc trong yêu vực.
Chạm mặt tại bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh, Tàng Thiên Cơ đứng trên đỉnh đầu một con thanh long dài đến trăm trượng, chỉ tay về phía chúng tu sĩ Hư Thiên Tông, nói:
- Giết sạch bọn họ...
Bên phía Hư Thiên Tông, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh chỉ có một mình Vô Cực, còn bên phía Tàng gia, không chỉ có Tàng Thiên Cơ, còn có một gã yêu tu thanh long đã hoàn toàn hóa thành hình người.
Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, Hư Thiên Tông chỉ có một người là Hoàng Dược Tiên, mà bên phía Tàng gia lại có hai gã, hơn nữa Thanh Long tộc cũng có hai gã, tổng cộng là bốn gã tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Không nói tới tu sĩ có tu vi khác, chỉ tính riêng những tu sĩ lợi hại này, Hư Thiên Tông đã kém một mảng lớn, chiến đấu rất nhanh rơi vào nguy cơ.
- Hôm nay gặp lại, Mao huynh dĩ nhiên quên ăn thịt? Quả thật là chuyện lạ hiếm có, dĩ nhiên còn thích một nữ nhân, lại càng là chuyện lạ hơn!
- Mô phật, mô phật...
Tiểu hòa thượng lại cười ha ha, nói:
Không thích nữ nhân, chẳng lẽ lại đi thích nam nhân sao?
- Hừ... Đây là cửu công chúa điện hạ của Đông Hải long tộc, chớ có làm càn!
Quy tổng quản nổi giận, nói.
Tiểu hòa thượng nhìn Quy tổng quản, thấy trên lưng hắn có đeo một chiếc mai rùa, nhất thời cười to nói:
- Một lão rùa? Ha ha... Treo thêm cái mai rùa, xấu chết đi được!
- Ngươi nói cái gì?
Quy tổng quản nhất thời tức giận, trừng mắt dựng râu.
- Lão rùa...
Tiểu hòa thượng cũng trừng mắt, một lần nữa hô lên.
- Tặc hòa thượng, chớ có làm càn.
Nam Thiên đạo nhân hét lên một tiếng, vừa rồi Quy tổng quản nói ra cửu công chúa điện hạ của Đông Hải long tộc, Nam Thiên đạo nhân liền lưu ý tới Quy tổng quản và Ngao Nhị Nhi, ánh mắt chuyển hướng Quy tổng quản, nói:
- Quy tiên sinh, xin đừng chấp nhặt với tiểu tử kia. Truyện YY - https://
Nói xong, lại trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng, nói:
- Đây là khách quý từ Đông Hải, không được làm càn!
Thấy bộ dáng Nam Thiên đạo nhân nghiêm túc, tiểu hòa thượng liền quệt miệng, không nói thêm gì nữa, lại quay sang phía Ngao Nhị Nhi, hai người nhìn nhau cười, đi tới ngồi bên đống lửa.
Quy tổng quản thấy tu vi Nam Thiên đạo nhân cao thâm khó dò, cẩn thận gật đầu.
- Quy tiên sinh, mời ngồi!
Nam Thiên đạo nhân chỉ xuống một bên, chờ Quy tổng quản ngồi xuống, hai người bắt đầu trò chuyện.
Nam Thiên đạo nhân và Quy tiên sinh ngồi một bên, bốn người Cổ Thần, Tiểu Bạch, tiểu hòa thượng và Ngao Nhị Nhi ngồi một bên cũng bắt đầu trò chuyện.
Tiểu hòa thượng vừa tới, Ngao Nhị Nhi liền nói chuyện với hắn nhiều hơn một chút, qua một lát, Ngao Nhị Nhi hỏi:
- Bọn họ tại đây chờ ngươi, chuẩn bị muốn đi đâu?
- Côn Ngô Bí Cảnh...
Tiểu hòa thượng đáp.
- Côn Ngô Bí Cảnh? Nghe như một địa phương rất thần bí!
Ánh mắt Ngao Nhị Nhi sáng lên, nói:
- Ta cũng muốn đi với các ngươi...
Tiểu hòa thượng vui vẻ nói:
- Tốt! Nếu có nguy hiểm, ta đưa ngươi chui xuống lòng đất, đảm bảo không ai đuổi kịp.
Đang nói chuyện, Quy tổng quản đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Côn Ngô Bí Cảnh?
Thấy biểu hiện Quy tổng quản khác thường, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía lão, Nam Thiên đạo nhân hỏi:
- Quy tiên sinh, ngài biết bao nhiều về Côn Ngô Bí Cảnh?
Hai mắt Quy tổng quản nhìn Ngao Nhị Nhi chằm chằm, căn bản không nghe thấy Nam Thiên đạo nhân nói gì, chỉ nói với Ngao Nhị Nhi:
- Công chúa điện hạ, địa phương kia cực kỳ hung hiểm, người trăm triệu lần không thể đi!
- Ta nhất định phải đi.
Ánh mắt Ngao Nhị Nhi không hề lui bước, kiên định nói:
- Ngươi biết Côn Ngô Bí Cảnh? Nhanh nói nghe một chút.
- Đó là trọng địa yêu tộc ta, không thể đi!
Quy tổng quản vội la lên.
- Bọn họ đều có thể đi, ta vì sao không thể đi? Ngươi biết cái gì, mau nói cho ta biết, như vậy ta có thể giảm thiểu được nguy hiểm! Ta đã quyết rồi!
Ngao Nhị Nhi làm bộ kiên quyết, bất chấp can ngăn của Quy tổng quản.
- Ta cũng không biết tin tức cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh, thế nhưng khi ta còn là một con rùa nhỏ, rất nhỏ, khi đó Long tộc vô cùng cường đại, còn chưa phân liệt, sống thành một cộng đồng, ta từng mơ hồ nghe được tin tức phong ấn Côn Ngô Bí Cảnh, có thể cũng qua hơn một vạn năm rồi, tình huống cụ thể ta không nhớ được, thế nhưng có một điểm không thể nào quên, đó là bên trong Côn Ngô Bí Cảnh vô cùng nguy hiểm, không cho phép bất luận kẻ nào tiến nhập.
Quy tổng quản tựa hồ hồi ức lại, sau khi suy tư một lát mới nói.
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Quy tổng quả, hắn dĩ nhiên đã sống hơn một vạn năm? Quả nhiên tục ngữ nói 'rùa già sống quá vạn năm' không sai chút nào.
- Lời của Quy tiên sinh sai rồi!
Nam Thiên đạo nhân mỉm cười, nói:
- Côn Ngô Bí Cảnh kia tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng không phải là không cho phép kẻ nào tiến nhập, mấy trăm năm trước đã có người đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, đồng thời mang ra không ít pháp bảo, Côn Ngô Bí Cảnh mặc dù nằm trong yêu vực nhưng lại có rất nhiều di vật của tu sĩ nhân tộc từ thời thượng cổ, cũng không phải chỉ có riêng yêu tộc.
- Cái gì? Thật có người đã đi vào Côn Ngô Bí Cảnh?
Quy tổng quản cả kinh nói.
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bất quá cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh đã bị hạ cấm chế, chỉ có tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh mới có thể tiến vào, còn tu sĩ ngoài Mệnh Tuyền cảnh sẽ bị cấm chế gạt bỏ, theo kể lại, chỉ có những vị đại năng như thần tiên từ thời thượng cổ mới có thể bất chấp cấm chế, đi vào bên trong.
Ngao Nhị Nhi cười nói:
- Hắc hắc.... Tu sĩ ngoài Mệnh Tuyền cảnh không thể đi vào, vậy còn gì nguy hiểm nữa? Quy tổng quản, ngươi không cần nhiều lời, ta nhất định phải đi, ngươi có hai lựa chọn. Một quay về biển cáo trạng với phụ thân ta, hai là đi theo bên người ta và ngậm miệng lại.
----------
Ngao Nhị Nhi quyết định muốn đi Côn Ngô Bí Cảnh, Quy tổng quản không thể can ngăn, Ngao Nhị Nhi chính là công chúa Long tộc, trên người tự nhiên có pháp bảo lợi hại, có nàng đi theo, mấy người Cổ Thần cũng vui vẻ đồng tình, nhìn dáng dấp của nàng hẳn không phải hạng người tham cướp giật bảo vật, chỉ đơn giản là muốn đi tìm lạc thú mà thôi.
Không lâu sau, mọi người liền dựa theo lộ tuyến trong ngọc giản, đi về phía Côn Ngô Bí Cảnh.
Đồ Yêu Cốc rất rộng lớn, chiều dài theo hướng nam bắc đã gần trăm vạn dặm, chiều rộng cũng tới bảy mươi vạn dặm, bên trong đều là thực vật, cũng là cấm địa của động vật, tu vi Mệnh Tuyền cảnh xâm nhập vào trong vẫn rất nguy hiểm, nếu không có lộ tuyến rõ ràng, ngay cả khi biết Côn Ngô Bí Cảnh nằm torgn Đồ Yêu Cốc, cũng khó mà tìm ra được.
Dựa theo lộ tuyến bên trong ngọc giản, có thể phân chia rõ từng khu vực có tu sĩ sinh vật lợi hại, đi qua thêm mấy ảo cảnh mới có thể tới được cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh.
Vị trí cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh nằm tại trung tâm Đồ Yêu Cốc, thế nhưng lộ tuyến đi vào lại từ bờ biển Đông Hải, đi xuống hơn hai mươi vạn dặm, sau đó đi về hướng đông, giữa đường phải đi qua ba tòa ảo cảnh, thông qua ba tòa truyền tống trận mới có thể tiến nhập khu vực trung tâm Đồ yêu Cốc, nơi đó quanh năm bao phủ bởi trận trận sương mù, ít có tu sĩ thực vật lui tới.
-----------
Từ bên ngoài Đồ Yêu Cốc tới Côn Ngô Bí Cảnh cũng không chỉ có một lộ tuyến, đoàn người Hư Thiên Tông dưới sự dẫn dắt của Vô Cực đi theo một phương hướng khác với mấy người Cổ Thần, đã tới bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh sớm hơn một bước.
Đồng dạng, còn đến sớm hơn đoàn người Hư Thiên Tông còn có tu sĩ Tàng gia của đại Đế Đình, cùng với yêu tu của Thanh Long tộc trong yêu vực.
Chạm mặt tại bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh, Tàng Thiên Cơ đứng trên đỉnh đầu một con thanh long dài đến trăm trượng, chỉ tay về phía chúng tu sĩ Hư Thiên Tông, nói:
- Giết sạch bọn họ...
Bên phía Hư Thiên Tông, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh chỉ có một mình Vô Cực, còn bên phía Tàng gia, không chỉ có Tàng Thiên Cơ, còn có một gã yêu tu thanh long đã hoàn toàn hóa thành hình người.
Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, Hư Thiên Tông chỉ có một người là Hoàng Dược Tiên, mà bên phía Tàng gia lại có hai gã, hơn nữa Thanh Long tộc cũng có hai gã, tổng cộng là bốn gã tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Không nói tới tu sĩ có tu vi khác, chỉ tính riêng những tu sĩ lợi hại này, Hư Thiên Tông đã kém một mảng lớn, chiến đấu rất nhanh rơi vào nguy cơ.