Tới chính ngọ, khu đất trống phía trước độ nhiên hiện ra một trận quang mang, một trận đồ bát quái thật lớn xuất hiện, rộng tới hơn mười trượng vuông, trong sát na, quang mang từ bát quái đồ liền phá tan tầng tầng sương mù, phóng thẳng lên cao, tựa như muốn đục ra một lỗ thủng lớn trên bầu trời.
Trận đồ bát quái này vừa xuất hiện, trong lòng mọi người liền sáng tỏ, dị tượng này hiển nhiên chính là cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh rồi.
Theo quang mang cao tận trời xuất hiện, trong mắt mỗi người cũng dâng trào niềm hưng phấn.
Tu sĩ Tàng gia và Thanh Long tộc cách cửa vào gần nhất, quang mang vừa xuất hiện, Tàng Thiên Cơ vung tay lên, một đám tu sĩ và yêu tu Bồi Nguyên kỳ, Kim Đan kỳ nhất thời đi tới quang mang lấp lánh trong bát quái đồ.
Hai phương thế lực Hư Thiên Tông và Phong Lôi Ưng tộc cũng không nói gì thêm, Côn Ngô Bí Cảnh rất to lớn, dù vào trước hay vào sau cũng không hơn được là bao.
Rất nhanh, toàn bộ tu sĩ Tàng gia và yêu tu Thanh Long tộc đi vào hết trong bát quái đồ, biến mất không thấy, hiển nhiên đã vào trong Côn Ngô Bí Cảnh.
Sau đó là tu sĩ của Hư Thiên Tông, tu sĩ Dẫn Hồn Kỳ của Hư Thiên Tông đã bỏ mạng toàn bộ, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ chỉ còn sống không tới năm người, tính thêm năm tu sĩ Kim Đan kỳ và Cổ Thần vừa đủ mười người.
Cộng thêm Đạo Cửu Thiên của Thiên Đạo Tông, tiểu hòa thượng, Ngao Nhị Nhi. Ngao Nhị Nhi muốn đi, Quy tổng quản tự nhiên phải đi theo, còn Tiểu Bạch cũng luôn theo bên người Cổ Thần.
Cứ như vậy bên phía Hư Thiên Tông có mười lăm tu sĩ tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ có ba người là Hoàng Dược Tiên, Ngao Nhị Nhi và Quy tổng quản, còn lại Kim Đan sơ kỳ, trung kỳ có năm người, Bồi Nguyên kỳ có sáu người, Dẫn Hồn hậu kỳ một người, tổng thể lực lượng tương đương với đội hình Tàng gia và Thanh Long tộc đi vào Côn Ngô Bí Cảnh.
- Sư tỷ, chiếu cố bản thân cho tốt! Rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh ta sẽ về Hư Thiên Tông tìm sư tỷ!
Cổ Thần kéo tay Hư Tử Uyên nói.
Hư Tử Uyên gật đầu, nói:
- Tất cả cẩn thận.
Bản thân nàng muốn đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, thế nhưng bị Cổ Thần phản đối, trong Côn Ngô Bí Cảnh là nơi tranh đấu khốc nhiệt, hung hiểm vô cùng, lấy tu vi Hư Tử Uyên đi vào trong đó hiển nhiên khó có thể tự bảo vệ mình.
Lấy ra đan dược và linh thạch bên trong Càn Khôn Trạch đưa cho Hư Tử Uyên, sau đó Cổ Thần theo bước mọi người Hư Thiên Tông, đi đến bát quái đồ.
- Cổ Thần tiểu hữu, chuyến này hung hiểm, cần phải cẩn thận, ngươi là kỳ tài ngút trời, phải biết lấy an nguy làm trọng, bảo vật dù lớn tới đâu cũng là vật ngoại thân, ngươi chớ vì cái nhỏ mà bỏ đi cái lớn, thời gian còn dài, ngươi chắc chắn trở thành nhân vật phong vân trên toàn đại lục Cổ Hoang! Pháp bảo trong Côn Ngô Bí Cảnh đối với ngươi mà nói có thể cần cũng có thể không, nhớ kỹ nhớ kỹ...
Lúc Cổ Thần đang bước tới lối vào liền nghe được tiếng Nam Thiên đạo nhân.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Tiểu tử xin nhớ kỹ, sử tỷ của ta một mình đơn độc, xin nhờ hai vị tiền bối đưa nàng về Hư Thiên Tông, Cổ Thần cảm tạ.
- Yên tâm đi!
Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực cùng lên tiếng nói.
Nói xong, Nam Thiên đạo nhân hô lên:
- Tặc hòa thượng, ngươi phải biết linh động, cái mông của ngươi, sư phục đá còn chưa chán! Chờ ngươi ra ngoài, ta lại tiếp tục...
- A... Đạo sĩ thối, chờ hòa thượng ta đi ra, bị đá chính là mông đít nhà ngươi... Hòa thượng ta công đức vô lượng, có thân kim cương bất hoại, trời đánh không chết, dù là Côn Ngô Bí Cảnh, ta đi vào cũng chỉ nhàn nhã như dạo chơi...
Tiểu hòa thượng nhún vai, bước vào trong truyền tống trận.
Ngao Nhị Nhi cười cười, đi theo phía sau tiểu hòa thượng, Quy tổng quản theo sát nàng, bước vào truyền tống trận.
Đạo Cửu Thiên cáo biệt với Đạo Vô Cực, sóng vai với Cổ Thần tiến vào trong truyền tống trận.
Sau đó, tu sĩ Kim Đan kỳ, Bồi Nguyên kỳ của Phong Lôi Ưng tộc cũng đi vào trong truyền tống trận.
- Phụ thân...
Đứng trên hồ lô, Hư Tử Uyên nhìn bóng lưng Nam Thiên đạo nhân, từ lúc hai người gặp nhau tới giờ, nàng mới mở miệng lần đầu tiên.
Nam Thiên đạo nhân xoay người, nhìn Hư Tử Uyên, gật đầu nói:
- Cổ Thần đối với ngươi thế nào?
- Trước nay không ai tốt với ta bằng hắn!
Hư Tử Uyên nói vậy còn thâm ý so sánh Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân.
Trên măt Nam Thiên đạo nhân xuất hiện một tia xấu hổ, nói:
- Mấy năm nay, ta đã tới yêu vực Đông Hoang, đi qua Vu cương Nam Hoang, đáng tiếc ta không tìm ra được phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch! Cổ Thần nhất định phải đi Côn Ngô Bí Cảnh, khẳng định cũng giống như ta nghĩ, muốn đoạt được Như Ý Linh Lung Bảo Tháp kia.
Đạo Vô Cực đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn hai người, gặp mặt tới nửa ngày, lúc này hắn mới biết được hai người chính là cha con.
- Hư sư... Đạo hữu, nàng là nữ nhi của ngươi?
Đạo Vô Cực kinh ngạc nói:
- Ngươi đến tột cùng là vì sao...?
Nam Thiên đạo nhân khoát tay, ngắt lời Đạo Vô Cực, nói:
- Đạo huynh cứ coi ta như một đạo hữu mới nhận thức là được, chuyện cũ cứ để theo gió thổi đi, Nam Thiên không muốn nhắc lại!
- Ai...
Đạo Vô Cực thở dài một tiếng, nói:
- "Hư Tử", "Đạo Tử", hai vị tổ sư gia sáng lập ra Hư Thiên Tông và Đạo Thiên Tông như cây liền cành, nếu "Hư Tử" tổ sư gia biết được hậu nhân của mình dĩ nhiên rời khỏi Hư Thiên Tông, không biết sẽ có cảm giác gì!
- Nam Thiên thẹn với liệt tổ liệt tông Hư gia, nếu "Hư Tử" tổ sư còn trên đời, chắc chắn sẽ tự mình trục xuất ta khỏi tông môn, gạch tên khỏi gia phả.
Nam Thiên đạo nhân lắc đầu, trong giọng nói có chút phiền muộn, sau đó, nghiêm giọng nói:
- Chúng ta đi thôi, Côn Ngô Bí Cảnh cứ trăm năm mới mở ra hai lần, khoảng cách giữa hai lần cần tới một năm, một năm sau chúng ta trở lại đây tiếp ứng.
- Đi thôi... Yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đã tiến vào, bọn họ ở bên trong, tất cả xem vào tạo hóa.
Đạo Vô Cực gật đầu.
Ánh mắt Nam Thiên đạo nhân chuyển tới trên mặt Hư Tử Uyên, nói:
- Cổ Thần là một người kỳ lạ nhất trong đời ta gặp được, ta hoàn toàn nhìn không thấu biến hóa tương lai của hắn, nhưng ta có thể khẳng định, thành tựu hắn trong tương lai sẽ vượt xa ra, vượt qua cả tưởng tượng của ta, có thể sẽ là người đầu tiên trở thành tiên nhân Độ Hư cảnh trong suốt ngàn năm nay trên đại lục Cổ Hoang. Chuyện ta không làm được, Cổ Thần nhất định có thể làm được, có thể chỉ có hắn mới có khả năng giúp ngươi giải trừ huyền âm tuyệt mạch, hắn là người mang đại vận khí, ngươi không cần lo lắng cho hắn, hắn nhất định sẽ yên ổn rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh.
- Đúng vậy... Đời ta gặp qua vô số người, ha ha, đạo hữu, thành tựu ngày sau của Cổ Thần đích xác vượt trên ngươi, thiên cổ kỳ tài, hắn chính là kỳ tài a, ha ha...
Đạo Vô Cực phụ họa, cười ha hả.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Thuật xem tướng, thuật đạo tặc của ta đều học từ ngươi, ta có thể nhìn ta được, tự nhiên ngươi cũng có thể nhìn ra! Bất quá, thành tựu của hắn ngày sau thế nào, đạo hữu có thể nhìn ra được?
Đạo Vô Cực lắc đầu, nói:
- Nhìn không thấu, thâm sâu như biển, vĩnh viễn không đo đếm được, quả thực đúng như lời ngươi nói, thành tựu của hắn sẽ vượt qua tưởng tượng của chúng ta, so với người được xưng là thiên tài số một đại lục Cổ Hoang trong ngàn năm trở lại, còn vượt xa vạn dặm.
- Ha ha ha...
Lúc này, Tàng Thiên Cơ đột nhiên cười lớn, tựa hồ nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực nhìn lại, ánh mắt Tàng Thiên Cơ cũng đang nhìn về phía này, nói:
- Chút thuật xem tướng da lông cũng dám tự xưng làm nhất phái, thực sự làm trò cười cho người trong nghề, đáng khinh.
Sắc mặt Đạo Vô Cực tối sầm lại, thuật xem tướng và thuật đạo tặc của Thiên Đạo Tông hắn vẫn luôn nổi tiếng khắp Cổ Hoang, lúc này bị người ta chế nhạo, nhất thời cả giận nói:
- Ta thấy ngươi được xem là thiên tài đệ nhất Cổ Hoang trong nghìn năm mới là chuyện đáng cười, đáng khinh nhất, hừ... Không tới mười năm, tu vi Cổ Thần sẽ vượt trước ngươi, danh hào số một này quả thực là tự ngươi vẽ hoa trên mặt, không biết xấu hổ...
- Mười năm...? Ha ha... Ta nói, Cổ Thần sống không quá được mười ngày, mười năm sau liệu hắn còn tồn tại?
Tàng Thiên Cơ phe phẩy quạt lông, chuyện trò vui vẻ, tựa hồ không chút tức giận nào, đưa tay nhấc chân ra vẻ thư thái vô cùng.
- Nói bậy, trong Côn Ngô Bí Cảnh ai có thể đả thương được hắn?
Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực cùng kêu lên, vẻ mặt không thèm tin tưởng.
- Ai có thể hay không đả thương hắn? Ta muốn hắn chết canh ba, sẽ không cho hắn sống tới canh năm, ha ha... Ta nói, Cổ Thần chết chắc rồi... Ha ha...
Tàng Thiên cơ một bên cười to, một bên đi về phía truyền tống trận.
Ánh mắt Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đều chấn động, thầm nghĩ: lẽ nào Tàng Thiên Cơ muốn đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh? Không có khả năng, nếu không có được tu vi như thần tiên thời thượng cổ, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh tuyệt không thể đi vào.
- Ha ha ha...
Tàng Thiên Cơ cười lớn lên, đi tới sát cạnh truyền tống trận, đột nhiên xoay người, ngón tay lần lượt chỉ Nam Thiên đạo nhân, yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc, nói:
- Hư Thiên Tông, Thiên Đạo Tông... Còn có Phong Lôi Ưng tộc, người của các ngươi đi vào Côn Ngô Bí Cảnh đều phải chết... Ha ha ha... Đều phải chết trong tay Tàng Thiên Cơ ta.
Nói xong, Tàng Thiên Cơ xoay người, đi nhanh về phía trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước vào trong truyền tống trận.
Tu vi Mệnh Tuyền cảnh dám đi vào Côn Ngô Bí Cảnh? Lẽ nào hắn không sợ cấm chế gạt bỏ?
Mọi người đều khiếp sợ. Truyện Tiên Hiệp
Ngay trong nháy mắt khi Tàng Thiên Cơ bước vào truyền tống trận, tám đạo quang mang từ tám hướng trong bát quái đồ đột nhiên bắn ra, đồng loại bổ về phía Tàng Thiên Cơ.
Trận đồ này, ngoại trừ có tác dụng truyền tống còn là một sát trận lớn, cũng là Hoang Cốt Tru Yêu đại trận Cổ Thần đã dùng để đánh chết Hắc Ấp, chỉ là trận này so với Hoang Cốt Tru Yêu trận do Cổ Thần bố trí còn lợi hại hơn nhiều, ngay cả tiên nhân Độ Hư cảnh cũng có thê tiêu diệt, gọi là Hoang Cốt Tru Tiên trận càng đúng hơn.
Trư phi là đại tiên từ thời thượng cổ mới có thực lực xông qua trận này.
Nam Thiên đạo nhân, Đạo Vô Cực, bốn vị đại vương Phong Lôi Ưng tộc và cả gã yêu tu Đoạt Xá kỳ của Thanh Long tộc, trong ánh mắt tất cả đều hiện vẻ chấn động, khí tức từ tám đạo cương mang kia, dù chỉ dính phải một chút tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng phải thần hình cầu diệt, bị tiêu diệt không còn một mảnh.
Thế nhưng, Tàng Thiên Cơ đứng trong Hoang Cốt Tru Tiên trận, mặt mỉm cười, không có nửa điểm sợ hãi:
- Ha ha... Bọn chúng đều phải chết!
Oanh... Tám đạo cương mang có thể tiêu diệt cả tiên nhân trong nháy mắt bổ xuống người Tàng Thiên Cơ, khi mọi người đều mở to mắt theo dõi, đúng lúc này...
Trên người Tàng Thiên Cơ đột nhiên lóe lên quang mang, một chiếc đỉnh lớn bất chợt lao ra, trong nháy mắt phóng lớn, bảo hộ Tàng Thiên Cơ vào bên trong đỉnh, toàn bộ tám đạo cương mang đều bổ xuống trên đỉnh.
Thế nhưng, cương mang có thể tiêu diệt cả tiên nhân Độ Hư cảnh khi đánh xuống đỉnh, dĩ nhiên không lưu lại một nửa vết tích nào...
- Tiên bảo... Đó là một kiện tiên bảo!
Đạo Vô Cực nhìn kiện cự đỉnh kia, kinh hô lên.
- Sợ rằng tiên bảo bình thường cũng không đỡ được công kích của tám đạo cương mang kia, đỉnh kia có thể là tiên bảo thượng phẩm, thảo nào trước nay Tàng Thiên Cơ vẫn không coi ai ra gì, ngay cả khi gặp phải tu sĩ Minh Khiếu cảnh cũng không để vào mắt, ngoại trừ đại tiên từ thời thượng cổ, còn ai có thể chém giết được hắn?
Sắc mặt Nam Thiên đạo nhân khiếp sợ, than thở nói.
Sắc mặt bốn vị đại vương Phong Lôi Ưng tộc đều đại biến, trong lúc đó cũng kinh hô lên không ngừng.
Tám đạo cương mang bên trong Hoang Cốt Tru Tiên trận vừa biến mất, quang mang tại xung quanh lại lóe liền, tiếp tục có tám đạo cương mang từ tám hướng chém tới.
Cự đỉnh phát ra vô số đạo quang hoa lưu động, dường như trận trận bí văn khiến người ta cảm giác được khí tức cổ xưa, tang thương.
Mặt đỉnh có khắc hình những dị thú hồng hoang từ thời thái cổ, mỗi một đầu đều trông rất sống động, tựa như còn sống, ánh mắt lạnh lùng chấn nhiếp thần hồn.
Những đạo quang hoa tràn ra từ trên người những dị thú hồng hoang này, tám đạo cương mang trong nháy mắt bổ xuống trên cự đỉnh đều bị những trận quang hoa này ngăn cản, phản chấn lại rồi biến mất không còn thấy nữa.
Một chiếc cự đỉnh giống như trời đất, sừng sững qua trăm ngàn sóng gió, vẫn không chút sứt mẻ.
Mặc cho những đạo cương mang kia công kích tới mãnh liệt làm sao, tất cả đều bị trận trận quang hoa phát ra từ người những dị thú hồng hoang trên mặt đỉnh phản chấn không còn thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt, Hoang Cốt Tru Tiên trận đã phát động năm lượt công kích tới Tàng Thiên Cơ, mỗi một sát na liền có tám đạo cương mang chém ra, thế nhưng vẫn mảy may không thể lay động được cự đỉnh kia.
Tựa hồ cực đỉnh kia từ thời thái cổ tới nay vẫn luôn đậu ở chỗ này, ngay cả núi nở đất rung cũng không lay chuyển được nó.
Qua thời gian bằng hai cái chớp mắt, cự đỉnh đã chặn lại mười lần công kích của Hoang Cốt Tru Tiên trận, thân ảnh Tàng Thiên Cơ dần biến mất, kể cả cự đỉnh kia, rất nhanh liền biết mất không còn bóng dáng, hiển nhiên đã được truyền tống vào trong Côn Ngô Bí Cảnh.
Mọi người đứng ngoài trận, toàn bộ đều há hốc miệng kinh hãi, Tàng Thiên Cơ có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, hắn đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, muốn giết đám tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh, chẳng phải quá mức dễ dàng sao?
- Cổ Thần...
Hư Tử Uyên nhất thời vội vã hô lên một tiếng, chạy vội vào trong truyền tống trận.
Bất quá Nam Thiên đạo nhân nhanh tay nhanh mắt, thân ảnh như điện, kịp thời kéo Hư Tử Uyên lại, nói:
- Ngươi đi vào trong cũng không giúp gì được Cổ Thần... Ai, chỉ còn biết trông vào mệnh trời thôi, ta xem hắn là người thân mang đại khí vận, trong Côn Ngô Bí Cảnh lại rộng lớn vô cùng, dù có thế nào hai người cũng khó chạm mặt...
Chỉ là, Tàng Thiên Cơ đột nhiên vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, ngay cả khi hắn luôn xem Cổ Thần có được thành tựu tương lai thâm sâu khôn lương, nhưng chuyện gì cũng có biến hóa của nó, Tàng Thiên Cơ đi vào Côn Ngô Bí Cảnh là chuyện hoàn toàn vượt qua dự liệu của mọi người!
Đạo Vô Cực thở dài, con của hắn là Đạo Cửu Thiên cũng ở trong Côn Ngô Bí Cảnh, Tàng Thiên Cơ vào đó, đây đúng là tin tức không tốt lành gì.
-----------
Đi vào trong truyền tống trận, cảm giác cả trời đất biến đổi, đột nhiên một cảm giác mới lạ ập tới, Cổ Thần biết mình đã tới nơi, mở hai mắt nhìn, trước mặt là một mảnh tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn được một chút cây cối tại xung quanh.
Bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh đang là ban ngày, mặt trời giữa trưa, bên trong Côn Ngô Bí Cảnh dĩ nhiên lại xuất hiện mảnh tối đen này, quả thật kỳ quái.
Ánh mắt Cổ Thần chỉ có thể nhìn trong phạm vi không quá ba trượng, xung quanh đều có cây cối nhưng không biết có phải rừng rậm hay chỉ là một phiến rừng cây nhỏ.
Trận đồ bát quái này vừa xuất hiện, trong lòng mọi người liền sáng tỏ, dị tượng này hiển nhiên chính là cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh rồi.
Theo quang mang cao tận trời xuất hiện, trong mắt mỗi người cũng dâng trào niềm hưng phấn.
Tu sĩ Tàng gia và Thanh Long tộc cách cửa vào gần nhất, quang mang vừa xuất hiện, Tàng Thiên Cơ vung tay lên, một đám tu sĩ và yêu tu Bồi Nguyên kỳ, Kim Đan kỳ nhất thời đi tới quang mang lấp lánh trong bát quái đồ.
Hai phương thế lực Hư Thiên Tông và Phong Lôi Ưng tộc cũng không nói gì thêm, Côn Ngô Bí Cảnh rất to lớn, dù vào trước hay vào sau cũng không hơn được là bao.
Rất nhanh, toàn bộ tu sĩ Tàng gia và yêu tu Thanh Long tộc đi vào hết trong bát quái đồ, biến mất không thấy, hiển nhiên đã vào trong Côn Ngô Bí Cảnh.
Sau đó là tu sĩ của Hư Thiên Tông, tu sĩ Dẫn Hồn Kỳ của Hư Thiên Tông đã bỏ mạng toàn bộ, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ chỉ còn sống không tới năm người, tính thêm năm tu sĩ Kim Đan kỳ và Cổ Thần vừa đủ mười người.
Cộng thêm Đạo Cửu Thiên của Thiên Đạo Tông, tiểu hòa thượng, Ngao Nhị Nhi. Ngao Nhị Nhi muốn đi, Quy tổng quản tự nhiên phải đi theo, còn Tiểu Bạch cũng luôn theo bên người Cổ Thần.
Cứ như vậy bên phía Hư Thiên Tông có mười lăm tu sĩ tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ có ba người là Hoàng Dược Tiên, Ngao Nhị Nhi và Quy tổng quản, còn lại Kim Đan sơ kỳ, trung kỳ có năm người, Bồi Nguyên kỳ có sáu người, Dẫn Hồn hậu kỳ một người, tổng thể lực lượng tương đương với đội hình Tàng gia và Thanh Long tộc đi vào Côn Ngô Bí Cảnh.
- Sư tỷ, chiếu cố bản thân cho tốt! Rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh ta sẽ về Hư Thiên Tông tìm sư tỷ!
Cổ Thần kéo tay Hư Tử Uyên nói.
Hư Tử Uyên gật đầu, nói:
- Tất cả cẩn thận.
Bản thân nàng muốn đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, thế nhưng bị Cổ Thần phản đối, trong Côn Ngô Bí Cảnh là nơi tranh đấu khốc nhiệt, hung hiểm vô cùng, lấy tu vi Hư Tử Uyên đi vào trong đó hiển nhiên khó có thể tự bảo vệ mình.
Lấy ra đan dược và linh thạch bên trong Càn Khôn Trạch đưa cho Hư Tử Uyên, sau đó Cổ Thần theo bước mọi người Hư Thiên Tông, đi đến bát quái đồ.
- Cổ Thần tiểu hữu, chuyến này hung hiểm, cần phải cẩn thận, ngươi là kỳ tài ngút trời, phải biết lấy an nguy làm trọng, bảo vật dù lớn tới đâu cũng là vật ngoại thân, ngươi chớ vì cái nhỏ mà bỏ đi cái lớn, thời gian còn dài, ngươi chắc chắn trở thành nhân vật phong vân trên toàn đại lục Cổ Hoang! Pháp bảo trong Côn Ngô Bí Cảnh đối với ngươi mà nói có thể cần cũng có thể không, nhớ kỹ nhớ kỹ...
Lúc Cổ Thần đang bước tới lối vào liền nghe được tiếng Nam Thiên đạo nhân.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Tiểu tử xin nhớ kỹ, sử tỷ của ta một mình đơn độc, xin nhờ hai vị tiền bối đưa nàng về Hư Thiên Tông, Cổ Thần cảm tạ.
- Yên tâm đi!
Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực cùng lên tiếng nói.
Nói xong, Nam Thiên đạo nhân hô lên:
- Tặc hòa thượng, ngươi phải biết linh động, cái mông của ngươi, sư phục đá còn chưa chán! Chờ ngươi ra ngoài, ta lại tiếp tục...
- A... Đạo sĩ thối, chờ hòa thượng ta đi ra, bị đá chính là mông đít nhà ngươi... Hòa thượng ta công đức vô lượng, có thân kim cương bất hoại, trời đánh không chết, dù là Côn Ngô Bí Cảnh, ta đi vào cũng chỉ nhàn nhã như dạo chơi...
Tiểu hòa thượng nhún vai, bước vào trong truyền tống trận.
Ngao Nhị Nhi cười cười, đi theo phía sau tiểu hòa thượng, Quy tổng quản theo sát nàng, bước vào truyền tống trận.
Đạo Cửu Thiên cáo biệt với Đạo Vô Cực, sóng vai với Cổ Thần tiến vào trong truyền tống trận.
Sau đó, tu sĩ Kim Đan kỳ, Bồi Nguyên kỳ của Phong Lôi Ưng tộc cũng đi vào trong truyền tống trận.
- Phụ thân...
Đứng trên hồ lô, Hư Tử Uyên nhìn bóng lưng Nam Thiên đạo nhân, từ lúc hai người gặp nhau tới giờ, nàng mới mở miệng lần đầu tiên.
Nam Thiên đạo nhân xoay người, nhìn Hư Tử Uyên, gật đầu nói:
- Cổ Thần đối với ngươi thế nào?
- Trước nay không ai tốt với ta bằng hắn!
Hư Tử Uyên nói vậy còn thâm ý so sánh Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân.
Trên măt Nam Thiên đạo nhân xuất hiện một tia xấu hổ, nói:
- Mấy năm nay, ta đã tới yêu vực Đông Hoang, đi qua Vu cương Nam Hoang, đáng tiếc ta không tìm ra được phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch! Cổ Thần nhất định phải đi Côn Ngô Bí Cảnh, khẳng định cũng giống như ta nghĩ, muốn đoạt được Như Ý Linh Lung Bảo Tháp kia.
Đạo Vô Cực đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn hai người, gặp mặt tới nửa ngày, lúc này hắn mới biết được hai người chính là cha con.
- Hư sư... Đạo hữu, nàng là nữ nhi của ngươi?
Đạo Vô Cực kinh ngạc nói:
- Ngươi đến tột cùng là vì sao...?
Nam Thiên đạo nhân khoát tay, ngắt lời Đạo Vô Cực, nói:
- Đạo huynh cứ coi ta như một đạo hữu mới nhận thức là được, chuyện cũ cứ để theo gió thổi đi, Nam Thiên không muốn nhắc lại!
- Ai...
Đạo Vô Cực thở dài một tiếng, nói:
- "Hư Tử", "Đạo Tử", hai vị tổ sư gia sáng lập ra Hư Thiên Tông và Đạo Thiên Tông như cây liền cành, nếu "Hư Tử" tổ sư gia biết được hậu nhân của mình dĩ nhiên rời khỏi Hư Thiên Tông, không biết sẽ có cảm giác gì!
- Nam Thiên thẹn với liệt tổ liệt tông Hư gia, nếu "Hư Tử" tổ sư còn trên đời, chắc chắn sẽ tự mình trục xuất ta khỏi tông môn, gạch tên khỏi gia phả.
Nam Thiên đạo nhân lắc đầu, trong giọng nói có chút phiền muộn, sau đó, nghiêm giọng nói:
- Chúng ta đi thôi, Côn Ngô Bí Cảnh cứ trăm năm mới mở ra hai lần, khoảng cách giữa hai lần cần tới một năm, một năm sau chúng ta trở lại đây tiếp ứng.
- Đi thôi... Yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đã tiến vào, bọn họ ở bên trong, tất cả xem vào tạo hóa.
Đạo Vô Cực gật đầu.
Ánh mắt Nam Thiên đạo nhân chuyển tới trên mặt Hư Tử Uyên, nói:
- Cổ Thần là một người kỳ lạ nhất trong đời ta gặp được, ta hoàn toàn nhìn không thấu biến hóa tương lai của hắn, nhưng ta có thể khẳng định, thành tựu hắn trong tương lai sẽ vượt xa ra, vượt qua cả tưởng tượng của ta, có thể sẽ là người đầu tiên trở thành tiên nhân Độ Hư cảnh trong suốt ngàn năm nay trên đại lục Cổ Hoang. Chuyện ta không làm được, Cổ Thần nhất định có thể làm được, có thể chỉ có hắn mới có khả năng giúp ngươi giải trừ huyền âm tuyệt mạch, hắn là người mang đại vận khí, ngươi không cần lo lắng cho hắn, hắn nhất định sẽ yên ổn rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh.
- Đúng vậy... Đời ta gặp qua vô số người, ha ha, đạo hữu, thành tựu ngày sau của Cổ Thần đích xác vượt trên ngươi, thiên cổ kỳ tài, hắn chính là kỳ tài a, ha ha...
Đạo Vô Cực phụ họa, cười ha hả.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Thuật xem tướng, thuật đạo tặc của ta đều học từ ngươi, ta có thể nhìn ta được, tự nhiên ngươi cũng có thể nhìn ra! Bất quá, thành tựu của hắn ngày sau thế nào, đạo hữu có thể nhìn ra được?
Đạo Vô Cực lắc đầu, nói:
- Nhìn không thấu, thâm sâu như biển, vĩnh viễn không đo đếm được, quả thực đúng như lời ngươi nói, thành tựu của hắn sẽ vượt qua tưởng tượng của chúng ta, so với người được xưng là thiên tài số một đại lục Cổ Hoang trong ngàn năm trở lại, còn vượt xa vạn dặm.
- Ha ha ha...
Lúc này, Tàng Thiên Cơ đột nhiên cười lớn, tựa hồ nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực nhìn lại, ánh mắt Tàng Thiên Cơ cũng đang nhìn về phía này, nói:
- Chút thuật xem tướng da lông cũng dám tự xưng làm nhất phái, thực sự làm trò cười cho người trong nghề, đáng khinh.
Sắc mặt Đạo Vô Cực tối sầm lại, thuật xem tướng và thuật đạo tặc của Thiên Đạo Tông hắn vẫn luôn nổi tiếng khắp Cổ Hoang, lúc này bị người ta chế nhạo, nhất thời cả giận nói:
- Ta thấy ngươi được xem là thiên tài đệ nhất Cổ Hoang trong nghìn năm mới là chuyện đáng cười, đáng khinh nhất, hừ... Không tới mười năm, tu vi Cổ Thần sẽ vượt trước ngươi, danh hào số một này quả thực là tự ngươi vẽ hoa trên mặt, không biết xấu hổ...
- Mười năm...? Ha ha... Ta nói, Cổ Thần sống không quá được mười ngày, mười năm sau liệu hắn còn tồn tại?
Tàng Thiên Cơ phe phẩy quạt lông, chuyện trò vui vẻ, tựa hồ không chút tức giận nào, đưa tay nhấc chân ra vẻ thư thái vô cùng.
- Nói bậy, trong Côn Ngô Bí Cảnh ai có thể đả thương được hắn?
Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực cùng kêu lên, vẻ mặt không thèm tin tưởng.
- Ai có thể hay không đả thương hắn? Ta muốn hắn chết canh ba, sẽ không cho hắn sống tới canh năm, ha ha... Ta nói, Cổ Thần chết chắc rồi... Ha ha...
Tàng Thiên cơ một bên cười to, một bên đi về phía truyền tống trận.
Ánh mắt Nam Thiên đạo nhân và Đạo Vô Cực đều chấn động, thầm nghĩ: lẽ nào Tàng Thiên Cơ muốn đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh? Không có khả năng, nếu không có được tu vi như thần tiên thời thượng cổ, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh tuyệt không thể đi vào.
- Ha ha ha...
Tàng Thiên Cơ cười lớn lên, đi tới sát cạnh truyền tống trận, đột nhiên xoay người, ngón tay lần lượt chỉ Nam Thiên đạo nhân, yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc, nói:
- Hư Thiên Tông, Thiên Đạo Tông... Còn có Phong Lôi Ưng tộc, người của các ngươi đi vào Côn Ngô Bí Cảnh đều phải chết... Ha ha ha... Đều phải chết trong tay Tàng Thiên Cơ ta.
Nói xong, Tàng Thiên Cơ xoay người, đi nhanh về phía trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước vào trong truyền tống trận.
Tu vi Mệnh Tuyền cảnh dám đi vào Côn Ngô Bí Cảnh? Lẽ nào hắn không sợ cấm chế gạt bỏ?
Mọi người đều khiếp sợ. Truyện Tiên Hiệp
Ngay trong nháy mắt khi Tàng Thiên Cơ bước vào truyền tống trận, tám đạo quang mang từ tám hướng trong bát quái đồ đột nhiên bắn ra, đồng loại bổ về phía Tàng Thiên Cơ.
Trận đồ này, ngoại trừ có tác dụng truyền tống còn là một sát trận lớn, cũng là Hoang Cốt Tru Yêu đại trận Cổ Thần đã dùng để đánh chết Hắc Ấp, chỉ là trận này so với Hoang Cốt Tru Yêu trận do Cổ Thần bố trí còn lợi hại hơn nhiều, ngay cả tiên nhân Độ Hư cảnh cũng có thê tiêu diệt, gọi là Hoang Cốt Tru Tiên trận càng đúng hơn.
Trư phi là đại tiên từ thời thượng cổ mới có thực lực xông qua trận này.
Nam Thiên đạo nhân, Đạo Vô Cực, bốn vị đại vương Phong Lôi Ưng tộc và cả gã yêu tu Đoạt Xá kỳ của Thanh Long tộc, trong ánh mắt tất cả đều hiện vẻ chấn động, khí tức từ tám đạo cương mang kia, dù chỉ dính phải một chút tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng phải thần hình cầu diệt, bị tiêu diệt không còn một mảnh.
Thế nhưng, Tàng Thiên Cơ đứng trong Hoang Cốt Tru Tiên trận, mặt mỉm cười, không có nửa điểm sợ hãi:
- Ha ha... Bọn chúng đều phải chết!
Oanh... Tám đạo cương mang có thể tiêu diệt cả tiên nhân trong nháy mắt bổ xuống người Tàng Thiên Cơ, khi mọi người đều mở to mắt theo dõi, đúng lúc này...
Trên người Tàng Thiên Cơ đột nhiên lóe lên quang mang, một chiếc đỉnh lớn bất chợt lao ra, trong nháy mắt phóng lớn, bảo hộ Tàng Thiên Cơ vào bên trong đỉnh, toàn bộ tám đạo cương mang đều bổ xuống trên đỉnh.
Thế nhưng, cương mang có thể tiêu diệt cả tiên nhân Độ Hư cảnh khi đánh xuống đỉnh, dĩ nhiên không lưu lại một nửa vết tích nào...
- Tiên bảo... Đó là một kiện tiên bảo!
Đạo Vô Cực nhìn kiện cự đỉnh kia, kinh hô lên.
- Sợ rằng tiên bảo bình thường cũng không đỡ được công kích của tám đạo cương mang kia, đỉnh kia có thể là tiên bảo thượng phẩm, thảo nào trước nay Tàng Thiên Cơ vẫn không coi ai ra gì, ngay cả khi gặp phải tu sĩ Minh Khiếu cảnh cũng không để vào mắt, ngoại trừ đại tiên từ thời thượng cổ, còn ai có thể chém giết được hắn?
Sắc mặt Nam Thiên đạo nhân khiếp sợ, than thở nói.
Sắc mặt bốn vị đại vương Phong Lôi Ưng tộc đều đại biến, trong lúc đó cũng kinh hô lên không ngừng.
Tám đạo cương mang bên trong Hoang Cốt Tru Tiên trận vừa biến mất, quang mang tại xung quanh lại lóe liền, tiếp tục có tám đạo cương mang từ tám hướng chém tới.
Cự đỉnh phát ra vô số đạo quang hoa lưu động, dường như trận trận bí văn khiến người ta cảm giác được khí tức cổ xưa, tang thương.
Mặt đỉnh có khắc hình những dị thú hồng hoang từ thời thái cổ, mỗi một đầu đều trông rất sống động, tựa như còn sống, ánh mắt lạnh lùng chấn nhiếp thần hồn.
Những đạo quang hoa tràn ra từ trên người những dị thú hồng hoang này, tám đạo cương mang trong nháy mắt bổ xuống trên cự đỉnh đều bị những trận quang hoa này ngăn cản, phản chấn lại rồi biến mất không còn thấy nữa.
Một chiếc cự đỉnh giống như trời đất, sừng sững qua trăm ngàn sóng gió, vẫn không chút sứt mẻ.
Mặc cho những đạo cương mang kia công kích tới mãnh liệt làm sao, tất cả đều bị trận trận quang hoa phát ra từ người những dị thú hồng hoang trên mặt đỉnh phản chấn không còn thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt, Hoang Cốt Tru Tiên trận đã phát động năm lượt công kích tới Tàng Thiên Cơ, mỗi một sát na liền có tám đạo cương mang chém ra, thế nhưng vẫn mảy may không thể lay động được cự đỉnh kia.
Tựa hồ cực đỉnh kia từ thời thái cổ tới nay vẫn luôn đậu ở chỗ này, ngay cả núi nở đất rung cũng không lay chuyển được nó.
Qua thời gian bằng hai cái chớp mắt, cự đỉnh đã chặn lại mười lần công kích của Hoang Cốt Tru Tiên trận, thân ảnh Tàng Thiên Cơ dần biến mất, kể cả cự đỉnh kia, rất nhanh liền biết mất không còn bóng dáng, hiển nhiên đã được truyền tống vào trong Côn Ngô Bí Cảnh.
Mọi người đứng ngoài trận, toàn bộ đều há hốc miệng kinh hãi, Tàng Thiên Cơ có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, hắn đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, muốn giết đám tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh, chẳng phải quá mức dễ dàng sao?
- Cổ Thần...
Hư Tử Uyên nhất thời vội vã hô lên một tiếng, chạy vội vào trong truyền tống trận.
Bất quá Nam Thiên đạo nhân nhanh tay nhanh mắt, thân ảnh như điện, kịp thời kéo Hư Tử Uyên lại, nói:
- Ngươi đi vào trong cũng không giúp gì được Cổ Thần... Ai, chỉ còn biết trông vào mệnh trời thôi, ta xem hắn là người thân mang đại khí vận, trong Côn Ngô Bí Cảnh lại rộng lớn vô cùng, dù có thế nào hai người cũng khó chạm mặt...
Chỉ là, Tàng Thiên Cơ đột nhiên vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, ngay cả khi hắn luôn xem Cổ Thần có được thành tựu tương lai thâm sâu khôn lương, nhưng chuyện gì cũng có biến hóa của nó, Tàng Thiên Cơ đi vào Côn Ngô Bí Cảnh là chuyện hoàn toàn vượt qua dự liệu của mọi người!
Đạo Vô Cực thở dài, con của hắn là Đạo Cửu Thiên cũng ở trong Côn Ngô Bí Cảnh, Tàng Thiên Cơ vào đó, đây đúng là tin tức không tốt lành gì.
-----------
Đi vào trong truyền tống trận, cảm giác cả trời đất biến đổi, đột nhiên một cảm giác mới lạ ập tới, Cổ Thần biết mình đã tới nơi, mở hai mắt nhìn, trước mặt là một mảnh tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn được một chút cây cối tại xung quanh.
Bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh đang là ban ngày, mặt trời giữa trưa, bên trong Côn Ngô Bí Cảnh dĩ nhiên lại xuất hiện mảnh tối đen này, quả thật kỳ quái.
Ánh mắt Cổ Thần chỉ có thể nhìn trong phạm vi không quá ba trượng, xung quanh đều có cây cối nhưng không biết có phải rừng rậm hay chỉ là một phiến rừng cây nhỏ.