Nói thì chậm, khi đó diễn biến cực nhanh, từ lúc Mông Anh Hạo dùng nguyên thần phát động công kích đối với Cổ Thần, đến khi nguyên thần bị thương, Cổ Thần phản kích, Mông Anh Hạo bị đánh bay ra xa hơn ba nghìn trượng, rơi xuống Bình Nguyên Đế Đô, tổng cộng thời gian không vượt qua hai lần nháy mắt.
So với thời gian Mông Anh Hạo đánh bay Mông Anh Minh vừa vặn bằng nhau.
Khác nhau chính là, lần trước người bị đánh bay ra ngoài là Mông Anh Minh, hiện tại bị đánh bay đi lại là Mông Anh Hạo.
Mông Anh Hạo phát ra tiếng kêu thảm thiết, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tượng không khỏi khiếp sợ, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, đợi khi nguyên thần của Mông Anh Hạo nhập vào thân thể, vào một cái đã bay ra ngoài lôi dài hơn ba nghìn trượng, các cao thủ càng cả kinh tới mức thiếu chút nữa cái cằm rớt xuống đất, trong miệng đủ có thể nhét một trứng gà.
Cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cư nhiên bị một gã tu sĩ Linh Anh kỳ trong nháy mắt đánh văng ra khỏi lôi dài?
Không nói với hơn mười vị đại tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn trăm vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường đều trợn to hai mắt nhìn, trong đó cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng có gần mười vị, không có một người nào nhìn thấy Cổ Thần sử dụng bất cứ pháp bảo gì!
Quả thực không sử dụng bất cứ pháp bảo gì, Cổ Thần đã đánh văng Mông Anh Hạo ra khỏi lôi đài!
Tuy rằng Cổ Thần sử dụng Trấn Minh Ngọc Bi, thế nhưng chỉ trong sát na Mông Anh Hạo và lòng bàn tay của hắn va chạm với nhau, đột nhiên lòng bàn tay xuất hiện Trấn Minh Ngọc Bi, tự nhiên không có bất cứ tu sĩ nào nhìn thấy/
Mỗi một vị tu sĩ quan sát trận chiến trên thành tường căn bản không thể tin tưởng được tất cả mọi chuyện phát sinh.
Thấy Mông Anh Hạo dùng nguyên thần tát một cái mạnh mẽ, trong đầu đại bộ phận tu sĩ đều đã tưởng tượng ra cảnh Cổ Thần giống như Mông Anh Minh, chuẩn bị bay ra khỏi lôi đài.
Nhưng tình huống xảy ra trước mắt thực sự khiến chúng tu sĩ giật mình kinh hãi, trong nháy mắt Mông Anh Hạo đã bị Cổ Thần đánh thương xuyên thần, đồng thời thân thể bị đánh văng đi hơn ba nghìn trượng, nếu như tu sĩ Đoạt Xá kỳ chịu một kích này, sợ rằng ngay cả Mệnh Tuyền cũng bị nghiền nát mà chết.
Cổ Thần giơ cánh tay phải vừa mới đánh văng Mông Anh Hạo lên cao, quát lớn:
- Mông Anh Hạo, ngươi so với Mông Anh Minh cũng không mạnh hơn bao nhiêu, ta không chỉ không dùng pháp bảo, đồng thời còn không dùng tới một tay, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!
Tuy rằng nói Mông Anh Hạo, thế nhưng ánh mắt của Cổ Thần lại quét qua nhìn về phía chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường cách mấy nghìn trượng, ánh mắt như điện khiến tất cả mọi người cảm giác như bị điện giật, đại bộ phận tu sĩ hơi yếu một chút, trong lòng khiếp đảm không dám dối diện nhìn ánh mắt này.
Cái tên Cổ Sát Thần trong lòng chúng cao thủ lại có một độ cao hoàn toàn mới, vừa nghĩ đến cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng bị Cổ Sát Thần dùng một quyền đánh bay, trong lòng chúng cao thủ cảm giác vô lực, sợ hãi, tựa hồ trước mặt Cổ Thần, bọn họ căn bản không hề có chút lực phản kháng nào.
Lực chấn nhiếp của Cổ Thần đã bắt đầu ăn sâu vào trong lòng chúng tu sĩ.
Mông Anh Hạo bị thua, phương lên lôi đài tiếp theo chính là bên phía Mông Anh Minh rồi, Mông Ngưng Băng thoáng bước về phía trước, lớn tiếng nói:
- Vòng thứ hai do ta xuất chiến, ta buông tha tỷ thí.
- Cái gì? Tông chủ Băng Thần Tông dĩ nhiên buông tha tỷ thí? Ngay cả dũng khí đánh một trận với Cổ Sát Thần cũng không có?
Lời nói của Mông Ngưng Băng khiến mỗi một tu sĩ ở đây đều cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá Mông Ngưng Băng tự có quyết định của mình, nàng tại Băng Thần Tông từng tận mắt nhìn thất trận chiến đấu giữa Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ, sớm biết chính mình không phải là đối thủ của Cổ Thần, nhưng đây không phải là nguyên nhân chính nàng buông tha tỷ thí, nếu như chỉ có Mông Anh Minh và Mông Tiên Âm tham gia tranh đoạt vị trí đế quân, cho dù Mông Ngưng Băng biết rõ không phải là đối thủ của Cổ Thần cũng sẽ đánh một trận, cho dù Cổ Thần chiến thắng thì cũng phải tiêu hao một ít pháp lực.
Mà hiện tại, Mông Anh Minh, Mông Tiên Âm, Mông Anh Hạo, tổng cộng ba người tranh đoạt vị trí đế quân, bên phía Mông Anh Hạo còn có hai vị cao thủ tuyệt đỉnh Hầu Quân Cực, A Cưu La vương.
Mông Ngưng Băng thầm nghĩ:
"Tuy rằng Cổ Thần lợi hại, thế nhưng vị tất đã chiến thắng được Hầu Quân Cực và A Cưu La cương, nếu bản thân đánh một trận với hắn, hiển nhiên hắn tiêu hao một phần pháp lực, trận đấu sau sẽ bị thua rất nhanh, không bằng để hắn bảo trì pháp lực đầy đủ, đánh một trận với Hầu Quân Cực và A Cưu La vương, mặc kệ là ai thắng ai thua đều sẽ tiêu hao pháp lực vô cùng to lớn, trận tiếp theo Vu Đạo Tông lên lôi dài có thể thủ thắng nhanh hơn, nếu như bản thân tiêu hao pháp lực của Cổ Thần, ngược lại bất lợi đối với Vu Đạo Tông. Nếu Vu Đạo Tông có thể bảo trì được phần lớn pháp lực, đánh một trận với bất cứ người nào trong hai người Hầu Quân Cực và A Cưu La vương, có thể còn có chút hi vọng thắng lợi."
Vì vậy Mông Ngưng Băng quyết đoán buông tha tỷ thí, ném lại khối xương cứng Cổ Thần cho bên phía Mông Anh Hạo.
- Gần đây nghe nói thanh danh Cổ Sát Thần mới nổi, danh chấn thiên hạ, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, bản quân đánh một trận với ngươi!
Một thanh âm từ trong đám người chi thứ Mông gia phát ra, mặc dù thanh âm không lớn, thế nhưng rất vang, giống như có một loại uy áp hoàn toàn đè mọi thanh âm nghị luận của mọi người xuống, mỗi một vị tu sĩ đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ dựa vào thanh âm cũng biết được, người nói có pháp lực vô cùng cường đại.
Lời nói vừa dứt, một người bay lên không, dĩ nhiên chân đạp hư không bước về phía lôi dài, bước tiến rất chậm, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, chân đạp hư không chính là thần tông chỉ cường giả Độ Hư cảnh mới có.
Đương nhiên người này không phải là cường giả Độ Hư cảnh, người có con mắt tinh tường một chút là có thể nhìn thấy được, dưới chân người này không phải là hư vô, mà là hai con hạc giấy, chính hai con hạc giấy này nâng đỡ người này bước đi giữa hư không, trông giống như chân đạp hư không.
- Truyền nhân chư tử thế gia quả nhiên không giống bình thường, chỉ là hai con hạc giấy dĩ nhiên có thể giúp con người huyền phù giữa hư không, đạp hư không mà đi, nếu không tận mắt nhìn thấy thực sự không thể tin được!
Một gã cao thủ nhìn Hầu Quân Cực đạp không bước đi, trong thanh âm lộ vẻ kinh ngạc.
- Này, ngươi không hiểu hay sao? Hai con hạc giấy kia không phải là hạc giấy bình thường!
- Chẳng lẽ lại là bảo bối gì?
- Đương nhiên là bảo bối, bảo bối cực lớn, đây chính là thủ cảo do chư tử đại tiên lưu lại, truyền thuyết chư tử đại tiên có thần thông vô cùng to lớn, ngôn xuất pháp tùy, hô gió là có gió, gọi mưa là có mưa, chữ viết đều ẩn chứa pháp tắc, ẩn chứa thiên đạo, viết chữ "phi (bay)" xuống trang giấy, trang giấy có thể bay, viết xuống chữ "hỏa" liền có thể tạo thành lửa cháy hừng hực…, hai con hạc giấy dưới chân Hầu Quân Cực tên là Chư Tử Thủ Cảo, khẳng định có viết chữ "phi".
Người nói là một trưởng giả của Mông gia, tựa hồ hiểu biết rộng rãi, ngay cả truyền thuyết về chư tử thượng cổ cũng biết một ít, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường đối với tin tức về chư tử thượng cổ đều rất ít hiểu biết, chỉ trong các chư tử thế gia mới có truyền lưu.
- Chư tử thượng cổ dĩ nhiên lợi hại như vậy? Ngôn xuất pháp tùy? Nói gió gió lền tới, nói mưa mưa liền đến? Pháp lực như vậy cung quá mức kinh khủng đi?
Mọi người sợ hãi than thở không ngớt, so với lúc nhìn thấy Cổ Thần đánh bay Mông Anh Hạo còn muốn sợ hãi than thở hơn gấp mười lần.
So với thời gian Mông Anh Hạo đánh bay Mông Anh Minh vừa vặn bằng nhau.
Khác nhau chính là, lần trước người bị đánh bay ra ngoài là Mông Anh Minh, hiện tại bị đánh bay đi lại là Mông Anh Hạo.
Mông Anh Hạo phát ra tiếng kêu thảm thiết, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tượng không khỏi khiếp sợ, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, đợi khi nguyên thần của Mông Anh Hạo nhập vào thân thể, vào một cái đã bay ra ngoài lôi dài hơn ba nghìn trượng, các cao thủ càng cả kinh tới mức thiếu chút nữa cái cằm rớt xuống đất, trong miệng đủ có thể nhét một trứng gà.
Cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cư nhiên bị một gã tu sĩ Linh Anh kỳ trong nháy mắt đánh văng ra khỏi lôi dài?
Không nói với hơn mười vị đại tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn trăm vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường đều trợn to hai mắt nhìn, trong đó cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng có gần mười vị, không có một người nào nhìn thấy Cổ Thần sử dụng bất cứ pháp bảo gì!
Quả thực không sử dụng bất cứ pháp bảo gì, Cổ Thần đã đánh văng Mông Anh Hạo ra khỏi lôi đài!
Tuy rằng Cổ Thần sử dụng Trấn Minh Ngọc Bi, thế nhưng chỉ trong sát na Mông Anh Hạo và lòng bàn tay của hắn va chạm với nhau, đột nhiên lòng bàn tay xuất hiện Trấn Minh Ngọc Bi, tự nhiên không có bất cứ tu sĩ nào nhìn thấy/
Mỗi một vị tu sĩ quan sát trận chiến trên thành tường căn bản không thể tin tưởng được tất cả mọi chuyện phát sinh.
Thấy Mông Anh Hạo dùng nguyên thần tát một cái mạnh mẽ, trong đầu đại bộ phận tu sĩ đều đã tưởng tượng ra cảnh Cổ Thần giống như Mông Anh Minh, chuẩn bị bay ra khỏi lôi đài.
Nhưng tình huống xảy ra trước mắt thực sự khiến chúng tu sĩ giật mình kinh hãi, trong nháy mắt Mông Anh Hạo đã bị Cổ Thần đánh thương xuyên thần, đồng thời thân thể bị đánh văng đi hơn ba nghìn trượng, nếu như tu sĩ Đoạt Xá kỳ chịu một kích này, sợ rằng ngay cả Mệnh Tuyền cũng bị nghiền nát mà chết.
Cổ Thần giơ cánh tay phải vừa mới đánh văng Mông Anh Hạo lên cao, quát lớn:
- Mông Anh Hạo, ngươi so với Mông Anh Minh cũng không mạnh hơn bao nhiêu, ta không chỉ không dùng pháp bảo, đồng thời còn không dùng tới một tay, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!
Tuy rằng nói Mông Anh Hạo, thế nhưng ánh mắt của Cổ Thần lại quét qua nhìn về phía chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường cách mấy nghìn trượng, ánh mắt như điện khiến tất cả mọi người cảm giác như bị điện giật, đại bộ phận tu sĩ hơi yếu một chút, trong lòng khiếp đảm không dám dối diện nhìn ánh mắt này.
Cái tên Cổ Sát Thần trong lòng chúng cao thủ lại có một độ cao hoàn toàn mới, vừa nghĩ đến cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng bị Cổ Sát Thần dùng một quyền đánh bay, trong lòng chúng cao thủ cảm giác vô lực, sợ hãi, tựa hồ trước mặt Cổ Thần, bọn họ căn bản không hề có chút lực phản kháng nào.
Lực chấn nhiếp của Cổ Thần đã bắt đầu ăn sâu vào trong lòng chúng tu sĩ.
Mông Anh Hạo bị thua, phương lên lôi đài tiếp theo chính là bên phía Mông Anh Minh rồi, Mông Ngưng Băng thoáng bước về phía trước, lớn tiếng nói:
- Vòng thứ hai do ta xuất chiến, ta buông tha tỷ thí.
- Cái gì? Tông chủ Băng Thần Tông dĩ nhiên buông tha tỷ thí? Ngay cả dũng khí đánh một trận với Cổ Sát Thần cũng không có?
Lời nói của Mông Ngưng Băng khiến mỗi một tu sĩ ở đây đều cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá Mông Ngưng Băng tự có quyết định của mình, nàng tại Băng Thần Tông từng tận mắt nhìn thất trận chiến đấu giữa Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ, sớm biết chính mình không phải là đối thủ của Cổ Thần, nhưng đây không phải là nguyên nhân chính nàng buông tha tỷ thí, nếu như chỉ có Mông Anh Minh và Mông Tiên Âm tham gia tranh đoạt vị trí đế quân, cho dù Mông Ngưng Băng biết rõ không phải là đối thủ của Cổ Thần cũng sẽ đánh một trận, cho dù Cổ Thần chiến thắng thì cũng phải tiêu hao một ít pháp lực.
Mà hiện tại, Mông Anh Minh, Mông Tiên Âm, Mông Anh Hạo, tổng cộng ba người tranh đoạt vị trí đế quân, bên phía Mông Anh Hạo còn có hai vị cao thủ tuyệt đỉnh Hầu Quân Cực, A Cưu La vương.
Mông Ngưng Băng thầm nghĩ:
"Tuy rằng Cổ Thần lợi hại, thế nhưng vị tất đã chiến thắng được Hầu Quân Cực và A Cưu La cương, nếu bản thân đánh một trận với hắn, hiển nhiên hắn tiêu hao một phần pháp lực, trận đấu sau sẽ bị thua rất nhanh, không bằng để hắn bảo trì pháp lực đầy đủ, đánh một trận với Hầu Quân Cực và A Cưu La vương, mặc kệ là ai thắng ai thua đều sẽ tiêu hao pháp lực vô cùng to lớn, trận tiếp theo Vu Đạo Tông lên lôi dài có thể thủ thắng nhanh hơn, nếu như bản thân tiêu hao pháp lực của Cổ Thần, ngược lại bất lợi đối với Vu Đạo Tông. Nếu Vu Đạo Tông có thể bảo trì được phần lớn pháp lực, đánh một trận với bất cứ người nào trong hai người Hầu Quân Cực và A Cưu La vương, có thể còn có chút hi vọng thắng lợi."
Vì vậy Mông Ngưng Băng quyết đoán buông tha tỷ thí, ném lại khối xương cứng Cổ Thần cho bên phía Mông Anh Hạo.
- Gần đây nghe nói thanh danh Cổ Sát Thần mới nổi, danh chấn thiên hạ, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, bản quân đánh một trận với ngươi!
Một thanh âm từ trong đám người chi thứ Mông gia phát ra, mặc dù thanh âm không lớn, thế nhưng rất vang, giống như có một loại uy áp hoàn toàn đè mọi thanh âm nghị luận của mọi người xuống, mỗi một vị tu sĩ đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ dựa vào thanh âm cũng biết được, người nói có pháp lực vô cùng cường đại.
Lời nói vừa dứt, một người bay lên không, dĩ nhiên chân đạp hư không bước về phía lôi dài, bước tiến rất chậm, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, chân đạp hư không chính là thần tông chỉ cường giả Độ Hư cảnh mới có.
Đương nhiên người này không phải là cường giả Độ Hư cảnh, người có con mắt tinh tường một chút là có thể nhìn thấy được, dưới chân người này không phải là hư vô, mà là hai con hạc giấy, chính hai con hạc giấy này nâng đỡ người này bước đi giữa hư không, trông giống như chân đạp hư không.
- Truyền nhân chư tử thế gia quả nhiên không giống bình thường, chỉ là hai con hạc giấy dĩ nhiên có thể giúp con người huyền phù giữa hư không, đạp hư không mà đi, nếu không tận mắt nhìn thấy thực sự không thể tin được!
Một gã cao thủ nhìn Hầu Quân Cực đạp không bước đi, trong thanh âm lộ vẻ kinh ngạc.
- Này, ngươi không hiểu hay sao? Hai con hạc giấy kia không phải là hạc giấy bình thường!
- Chẳng lẽ lại là bảo bối gì?
- Đương nhiên là bảo bối, bảo bối cực lớn, đây chính là thủ cảo do chư tử đại tiên lưu lại, truyền thuyết chư tử đại tiên có thần thông vô cùng to lớn, ngôn xuất pháp tùy, hô gió là có gió, gọi mưa là có mưa, chữ viết đều ẩn chứa pháp tắc, ẩn chứa thiên đạo, viết chữ "phi (bay)" xuống trang giấy, trang giấy có thể bay, viết xuống chữ "hỏa" liền có thể tạo thành lửa cháy hừng hực…, hai con hạc giấy dưới chân Hầu Quân Cực tên là Chư Tử Thủ Cảo, khẳng định có viết chữ "phi".
Người nói là một trưởng giả của Mông gia, tựa hồ hiểu biết rộng rãi, ngay cả truyền thuyết về chư tử thượng cổ cũng biết một ít, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường đối với tin tức về chư tử thượng cổ đều rất ít hiểu biết, chỉ trong các chư tử thế gia mới có truyền lưu.
- Chư tử thượng cổ dĩ nhiên lợi hại như vậy? Ngôn xuất pháp tùy? Nói gió gió lền tới, nói mưa mưa liền đến? Pháp lực như vậy cung quá mức kinh khủng đi?
Mọi người sợ hãi than thở không ngớt, so với lúc nhìn thấy Cổ Thần đánh bay Mông Anh Hạo còn muốn sợ hãi than thở hơn gấp mười lần.