Chân Tiên

Chương 4: Hành hung Cổ Dương

Cổ Thần làm như không nghe thấy, tiếp tục đi ra ngoài, đối với mấy người Cổ Dương tựa hồ không cảm giác tồn tại, cả đám người đi với Cổ Dương đều là con cháu thuộc một mạch đại trưởng lão và nhị trưởng lão, trước đây đã không ít lần khi dễ Cổ Thần.
Thấy Cổ Thần không thèm nhìn mình, trong lòng Cổ Dương giận dữ, một tên phế vật Hậu Thiên tầng hai cư nhiên dám không thèm để ý tới mình, đây chính là điều vô cùng nhục nhã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cổ Dương vung tay lên, bốn tên thiếu niên bên cạnh lập tức hiểu ý, chạy tới phía trước Cổ Thần tụ thành nửa vòng tròn, ngăn cản Cổ Thần chính giữa.
- Một tên phế vật như ngươi cũng dám không nghe Dương ca ta nói hay sao? Trong mắt dám không có huynh trưởng?
Cổ Thần bị ngăn lại, Cổ Dương lập tức đi tới, vẻ mặt tức giận nhìn Cổ Thần.
Cổ Dương 13 tuổi, Cổ Thần 10 tuổi, cùng là người Cổ gia, Cổ Dương tự nhiên là tộc huynh rồi, chỉ là số lượng đệ tử Cổ gia không ít, trong đệ tử đời thứ ba ngoại trừ Đại ca, nhị ca, tam ca ra, ai cũng không xưng hô theo hàng thứ, mà chỉ xưng hô theo tên.
Dương ca, tự nhiên chính là tôn xưng bản thân Cổ Dương đối với Cổ Thần.
Cổ Thần liếc mắt nhìn Cổ Dương, nói:
- Cổ Dương, ngươi muốn làm cái gì?
Bởi vì trong tỷ thí dòng họ đánh trọng thương Cổ Thần, Cổ Dương bị tộc trưởng phạt mười gậy vào mông, cho tới bây giờ cái mông hắn vẫn còn nóng bỏng, hiện tại thấy Cổ Thần nào có chút bộ dáng bị thương nào, Cổ Dương nhất thời nghĩ chính mình bị oan uổng bằng trời, lửa giận nhanh chóng bốc lên đầu.
- Một tên phế vật nho nhỏ ngươi cũng dám gọi thẳng tên ta?
Cổ Dương trừng mắt, hung hăng nhìn Cổ Thần.
Đổi lại bình thường, bị Cổ Dương hung ác độc địa nhìn như vậy, Cổ Thần đã sớm sợ hãi nhận lỗi với hắn rồi, Cổ Dương đang chờ đợi biểu hiện Cổ Thần hoảng loạn sợ hãi, nhưng đột nhiên phát hiện Cổ Thần ngày hôm nay hoàn toàn không giống bình thường.
Cổ Thần không có nửa phần sợ hãi, cũng không có nửa phần tức giận, chỉ bình tĩnh nói:
- Không có chuyện gì thì các ngươi qua một bên chơi đi.
Nói cái gì? Bảo bọn họ qua một bên chơi đi? Một tên tiểu hài tử mười tuổi dám bảo bọn họ qua chỗ khác chơi? Trên mặt mấy người nhất thời đều lộ ra biểu tình xấu hổ và giận dữ, một câu nói này của Cổ Thần so với hành động không nhìn vừa rồi càng thêm sỉ nhục.
- Tiểu phế vật, ngươi có phải là ngứa da muốn đánh?
- Ngươi là cái vật gì? Là tạp chủng của Cổ gia mà thôi, dám nói với chúng ta như vậy?
- Tiểu súc sinh muốn làm phản rồi, ngày hôm nay ca ca cho ngươi giãn gân giãn cốt.

Vài tên thiếu niên xoa xoa nắm tay, lửa giận thiêu đốt trong mắt, chỉ cần Cổ Dương mở miệng phát động liền động thủ với Cổ Thần.
Cổ Thần nhướng mày, bồ tát còn có ba phần tức giận huống chi là Cổ Thần, lúc đầu Cổ Thần không dự định tính toán với mấy tên tiểu hài nhi chưa mọc lông này, thế nhưng bọn chúng cố tình gây sự, Cổ Thần cũng không ngại cho bọn chúng một chút giáo huấn.
Tuy rằng tu vi của những thiếu niên này đều vượt qua Cổ Thần, nhưng Cổ Thần hiểu rất rõ đối với công pháp Cổ gia, cùng với bản thân sở hữu rất nhiều công pháp nhất lưu trong cảnh giới Hậu thiên, cho dù Cổ Thần chỉ dùng thực lực Hậu thiên tầng thứ hai cũng thoải mái giáo huấn đám thiếu niên tối đa chỉ có tu vi tầng thứ năm này.
So sánh với các thiếu niên khác, Cổ Dương càng tức giận, mắng:
- Tên tiểu tạp chủng ngươi, một chút thương thế căn bản nhất cũng không có, làm hại lão tử bị đánh mười gậy, hiện tại cái mông còn đau đớn như đốt lửa, lão tử chỉ biết, lão già tộc trưởng kia thiên vị hai tên tạp chủng một lớn một nhỏ ngươi, đại tạp chủng Cổ Thương Khung kia… Ôi…
Cổ Thần nghe tới đây, thấy mắng chính mình không nói, cư nhiên còn mắng vào phụ thân chính mình, nhất thời nổi giận lôi đình, một chiêu Kim cương thích hổ đá thẳng về phía trước, nghe đồn Phật môn kim cương đá ra một cước, cho dù là lão hổ cường tráng nhất cũng bị mất mạng lập tức.
Lúc này Cổ Thần tự nhiên kém Phật môn kim cương xuất cước, nhưng Kim Cương Thích Hổ rất không tầm thường, Cổ Dương hét thảm một tiếng, bị Cổ Thần đá văng ngược lại phía sau hơn một trượng, phịch một tiếng ngã ngồi dưới mặt đất.
- A… Cái mông của ta!
Cổ Dương vừa mới rơi xuống đất tức thì bật người đứng dậy, dưới mông truyền tới cảm giác đau đớn giống như bị đao cắt lửa đốt, nhưng lúc bật dậy loạng choạng không vững thành ra chúi người ngã xấp.
Cái mông nhấc cao, tứ chi ép chặt mặt đất, tư thế của Cổ Dương lúc này có thể nói là cực kỳ bất nhã, mấy thiếu niên bị một cước bất ngờ của Cổ Thần dọa cho sợ hãi, lại thấy bộ dáng của Cổ Dương, lập tức có hai người không nhịn được bật cười.
Sắc mặt Cổ Dương xám xịt như gan lợn, cấp tốc bò lên, lúc này không chỉ là cái mông đau đớn, giữa bụng trúng một cước của Cổ Thần cũng không hề nhẹ.
Trước mắt bao nhiêu người, cư nhiên bị Cổ Thần tu vi Hậu Thiên tầng thứ hai đá một cái chổng mông lên trời, trong lòng Cổ Dương bốc cao lửa giận, hắn hoàn toàn không ngờ tới Cổ Thân cư nhiên dám chủ động đá hắn, tưởng chính mình không cẩn thận nên mới bị Cổ Thần đánh lén, không hề để ý tới chuyện thực lực Cổ Thần đã tăng lên rất nhiều.
Hắn kém hơn so với Cổ Thần? Cho dù hết Cổ Dương cũng không tin được.
Cảm nhận được lửa giận của Cổ Dương, hai người vừa mới nhịn không được bật cười thành tiếng liền im bặt, Cổ Thần đá một cái đã khiến Cổ Dương Hậu thiên tầng thứ năm bay ngược lại hơn trượng, thực sự nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người, nhất thời đều không hiểu ra sao, cũng không dám động thủ với Cổ Thần.
Hơn nữa, trong mắt bọn họ, Cổ Thần chính là phế vật, muốn giáo huấn cũng không cần đồng loạt xông lên, mà là từng người lên một, nếu như cả đám cùng nhau quần ẩu với Cổ Thần sẽ khiến người khác nghĩ bọn họ không bằng Cổ Thần, đó là sỉ nhục, nhất định phải từng người từng người lên đâu, đấu một một đánh thắng được Cổ Thần mới nói rõ bọn họ mạnh mẽ hơn so với Cổ Thần, nhưng lúc tiến lên lại lo lắng trong lòng.
Tuy rằng loại tư tưởng này rất trứng thối, rõ ràng chính là khi dễ Cổ Thần, thế nhưng lại không thể không nói đạo lý, mặc kệ ngươi làm cái gì, cho dù làm chuyện xấu thì cũng khẳng định tự tìm cho chính mình một lý do danh chính ngôn thuận, làm như vậy mới khiến trong lòng kiên định hơn.
- Tên phế vật này, ngươi cư nhiên dám đánh ta? Lão phụ thân phế vật của ngươi không dạy qua ngươi… Ôi.
Cổ Dương chỉ vào Cổ Thần mắng to, trong lời nói lại tiếp tục bất kính với Cổ Thương Khung, tay phải Cổ Thần nhất thời vung lên, lúc này Cổ Dương đã sớm có chuẩn bị, cũng nhấc tay lên định ngăn lại, nhưng chỉ cảm thấy bên trái nhoáng lên, tức thì nghe thấy tiếng "ba" vang vọng, trên mặt trái Cổ Dương đã nhiều hơn một dấu bàn tay năm ngón đỏ hồng rất rõ ràng, có thể thấy được lực lượng trong cái tát của Cổ Thần nặng như thế nào,
- Cổ thần, ngươi muốn làm gì?
Vài tên thiếu niên xung quanh hô lên, thấy được Cổ Thần cư nhiên chính diện tát thẳng vào mặt Cổ Dương một cái, ngữ khí tuy rằng la hét rất hung hăng, nhưng thân thể không chủ động được lui phía sau một bước.
Cổ Dương trúng phải cái tát này, mắt trái đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng, còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên vang thêm một tiếng "ba", bên má phải truyền tới đau đớn như đốt lửa, trong sát na đã xuất hiện dấu vết bàn tay năm ngón đỏ tươi.
Một cái tát này khiến hai mắt Cổ Dương đều chảy nước mắt ròng ròng, đám thiếu niên xung quanh đều nhìn tới choáng váng. Cổ Thần thường ngày trung thực nhút nhát cư nhiên dám chủ động đánh người, mà người này lại là tôn tử Cổ Dương của nhị trưởng lão, đồng thời còn liên tục tát tai hai bên, có người nhéo nhéo chính mình, không phải đang nằm mộng đấy chứ?
- Tên tiểu tạp chủng ngươi…
Sau hai cái tát nảy lửa của Cổ Thần, Cổ Dương rất lâu mới từ hai bên má nóng bỏng đau rát phản ứng lại, hai mắt lộ hồng quang, nhất thời song chưởng đều xuất hiện, kích thẳng vào ngực Cổ Thần.
Bàn Thạch Chưởng, công pháp Cổ gia được Cổ Dương lựa chọn tu luyện, trong cuộc tỷ thí dòng họ, Cổ Thần đã bị một chiêu này của Cổ Dương đánh thành trọng thương thiếu chút nữa bỏ cái mạng nhỏ.
Cổ Dương đánh ra một chưởng này, tuy rằng trên mặt vẫn con vệt nước mắt, nhưng đã khôi phục lại vài phần phong thái ngày thường, đám thiếu niên hai bên trái phải tựa hồ thấy được kết quả Cổ Thần bị Cổ Dương đánh trúng ngực, sau đó ngã ngửa xuống đất chảy máu như điên.
Cổ Thần chỉ khẽ bước qua bên trái một bước, thoạt nhìn rất chậm nhưng song chưởng của Cổ Dương cực nhanh lại hoàn toàn đánh vào khoảng không, thiếu niên cung quanh dụi dụi hai con mắt, Cổ Dương đột nhiên đánh ra Bàn Thạch Chưởng dù là bọn họ cũng khó có thể né tránh được, nhưng nhìn Cổ Thần dường như rất dễ dàng tránh được?
Lại nghe tiếng "ba" vang lên, Cổ Dương tiếp tục kêu thảm, bên má phải trúng thêm một cái tát từ Cổ Thần, khuôn mặt Cổ Dương theo quán tính lật sang phía bên trái, chỉ thấy một bàn tay dĩ nhiên biến lớn, tay phải Cổ Thần lại thêm một cái tát thật mạnh, theo tiếng "ba" là tiếng hét thảm thiết, má trái rất công bằng với má phải.
Lần này Cổ Thần dùng sức mạnh hơn nhiều, Cổ Dương chỉ cảm thấy đầu ong ong choáng váng, thân thể cũng không biết theo cái tát này vòng bao nhiêu vòng, sau đó hai chân quấn lấy nhau, một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, đồng thời đau đớn hét thảm.
- Cổ Dương, ngày hôm nay ngươi mắng cha ta hai lần, mắng một lần cho hai cái tát, vì vậy tổng cộng bốn cái tát để dạy cho ngươi biết, nhục mạ trưởng bối không phải là điều hay, ngươi tự giải quyết cho tốt!
Cổ Thần nói xong, xoay người bước ra khỏi đại viện Cổ gia, đám thiếu niên xung quanh không có một người nào dám ngăn lại.
- Cổ Thần, ta sẽ nói chuyện ngày hôm nay cho cha ta biết, nói cho gia gia ta biết, hai người một lớn một nhỏ các ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi Cổ gia.
Lời nói ngoan độc từ trong miệng Cổ Dương truyền đến, nhưng cũng không dám dùng hai chữ "tạp chủng".
Cổ Thần như không nghe thấy, trực tiếp rời khỏi phạm vi tầm nhìn của đám người Cổ Dương, không hề quay đầu lại.

back top