Thiên Nhãn Kham Linh thuật có ghi chép như vậy, Cổ Thần nhìn, chắc hẳn không phải là không thể, mà ngày hôm nay hắn dĩ nhiên thực sự gặp gỡ một địa phương "cửu long khái huyết"?
Hư Tử Uyên cảm nhận được tâm tình Cổ Thần biến hóa, lập tức truyền âm nói:
- Sư đệ, có phải gặp nguy hiểm gì?
Cổ Thần cười khổ một tiếng, nói lại tình huống nơi này cho Hư Tử Uyên.
Hư Tử Uyên nghe xong, tâm tình vô cùng kích động, nói:
- Ta khuyên ngươi ngươi cũng không nghe, hiện tại tiến vào hung địa rồi, làm sao bây giờ? Ta chỉ có thọ mệnh mười năm, như vậy chết đi cũng được rồi, nhưng sư đệ ngươi là kỳ tài ngút trời, hiện tại thân hãm khốn cảnh, này… Này, phải làm như thế nào cho phải ?
Cổ Thần truyền âm nói:
- Sư tỷ không cần lo lắng, cấm địa sở dĩ được gọi là cấm địa bởi vì không có người còn sống đi ra ngoài mà thôi, cũng không có nghĩa là không thể đi ra, nếu như có người thành công rời khỏi nơi vậy, vậy từ đó không còn được gọi là cấm địa nữa rồi.
Tuy rằng Thiên Nhãn Kham Linh thuật có nói cửu long khái huyết là nơi vô cùng kinh khủng, thế nhưng cũng chưa thể phá hủy được lòng tin của Cổ thần, huống hồ lúc này hắn không thể không có lòng tin, một khi ngay cả lòng tin cũng đánh mất đi rồi, như vậy hi vọng rời khỏi nơi đây hầu như là con số không.
Nhìn thoáng qua thâm uyên hàn băng trung tâm nơi cực âm kia, Cổ Thần hạ xuống dưới mặt đất, cánh tay xòe ra, tức thì lấy bí điển Thiên Nhãn Kham Linh thuật, mở phần giới thiệu về cửu long khái huyết tỉ mỉ đọc lại một lần nữa.
Ghi chép về cửu long khái huyết bên trong phi thường ít ỏi, điều này nói rõ tiến vào địa phương cửu long khái huyết hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, đối với nơi cửu long khái huyết thực ra còn có vài phần bổ cứu.
Cổ Thần thu hồi Thiên Nhãn Kham Linh thuật vào Càn Khôn Trạc, mở bước tiến lên, thẳng về phía giữa đất hàn băng nơi cực âm, vừa rồi trên không trung hắn đã nhìn thấy địa thế phương viên hơn trăm dặm nơi đây, biết có mấy con đường đều có khả năng nói thông với giải đất hàn băng khu vực trung gian.
- Cổ Sát Thần, đừng… Đừng đi!
Thấy Cổ Thần hoàn toàn không có ý tứ phản ứng chính mình, Vu tiên sinh vội la lên.
Cổ Thần dừng cước bộ, không quay đầu lại, hỏi:
- Ngươi muốn ta cứu ngươi?
Vu tiên sinh nói:
- Đúng, ta biết ngươi là một vị đan được sư, trên người nhất định có nghịch mệnh hoàn, ta thụ thương rất nặng, xin cứu cứu ta…
- Ngươi nghĩ có thể sao?
Cổ Thần tiếp tục bước đi, thẳng về phía trước.
- Đừng đi… Ta dùng tin tức có tác dụng đối với ngươi để trao đổi đan dược.
Thấy Cổ Thần lại tiếp tục bước, thanh âm của Vu tiên sinh cấp bách.
Hắn biết, nếu như không có nghịch mệnh hoàn, nói không chừng ngày mai hoặc cùng lắm là mấy ngày nữa hắn phải chết nơi đây, trong vô số tuế nguyệt sau này, không người nào biết, không người nào nhớ tới hắn.
Cổ Thần quay thân thể lại, nói:
- Có tin tức gì hữu dụng đối với ta?
Thấy Cổ Thần có hứng thú, trên mặt Vu tiên sinh để lộ một tia vui vẻ, nói:
- Là về Vu Thần đại nhân, Vu Thần đại nhân sẽ đối phó ngươi.
Cổ Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngươi không sợ Vu Thần đại nhân giáng tội ngươi sao?
- Địa phương quỷ quái này, chỉ sợ Vu Thần đại nhân cũng không dám tới nơi đây, hắn sẽ không biết được, địa vị của ta tại Vu Thần Tông không thấp, biết không thiếu thủ đoạn của Vu Thần đại nhân đối phó với ngươi, ta muốn trao đổi đan dược, đan dược đủ duy trì sự sống cho ta.
Vu tiên sinh nói, bất quá con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bầu trời, tựa hồ sợ hãi Vu Thần thực sự biết được lời hắn nói,
Cổ Thần đáp lại:
- Nói đi, nhìn xem tin tức ngươi cung cấp có tương đương với giá trị đan dược hay không?
- Bản tông đang thu thập chân khí cực âm, cực dương, đợi khi thu thập xong Vu Thần đại nhân sẽ thi triển bí pháp để lực lượng chân thân phủ xuống thế gian, Vu Thần địa nhân biết ngươi có pháp bảo chuyên môn đối phó với nguyên thần, vì vậy cần chân thân tới giết chết ngươi, đồng thời theo kế hoạch, trước khi giết ngươi phải để ngươi tới Xích Đế chi mộ, vì Vu Thần đại nhân lấy được thứ gì đó…
Vu tiên sinh lần lượt kể lại toàn bộ kế hoạch của Vu Thần ra, bất quá hắn biết cũng chỉ tương đối mà thôi, ví dụ như chuyện trên người Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh, ngoại trừ thánh nữ Vu Thần Tông và Vu Đạo Tông ra, không có người thứ ba nào khác biết được.
- Xích Đế chi mộ sao?
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, vung tay lên, mấy viên đan dược bắn tới, nói:
- Tin tức của ngươi giá trị mấy viên đan dược, ngươi có thể thoát khỏi đây hay không vậy phải nhìn vận khí của ngươi rồi.
Vu tiên sinh tiếp nhận mấy viên đan dược vào tay, đầu tiên nuốt nghịch mệnh hoàn vào bụng, vui vẻ nói:
- Cảm tạ… Cảm tạ… Ha ha, lão phu có thể khôi phục tu vi, nhất định có thể rời khỏi nơi này!
Xẹt xẹt…
Đang lúc Vu tiên sinh nói chuyện, đột nhiên thanh âm hỏa diễm thiêu đốt mãnh liệt vang lên, nguyên bản không khí cực kỳ nóng bỏng đột nhiên càng trở nên nóng hơn, một cỗ gió nhiệt bỏng cháy tới cực điểm mạnh mẽ thổi qua nơi này.
Cổ Thần và Vu tiên sinh đều nhìn về phương hướng gió nhiệt thổi giới, trong mắt Vu tiên sinh biến đổi, chỉ thấy một đoàn hỏa diễm rộng hơn mười trượng, cao hơn năm trượng, giống như cả một bước tường lửa khổng lồ, rất nhanh ập về phía hai người.
Chiến Thần Lệnh trước ngực run lên, Cổ Thần nhìn hỏa diễm ập tới, trong kinh sợ mà còn thấy mừng rỡ.
Rất nhanh hỏa diễm đã bao phủ Vu tiên sinh và Cổ Thần bên trong, Chiến Thần Lệnh lại bắt đầu thôn phệ hỏa diễm, một tia lại một tia chân khí thuần dương dũng mãnh tràn vào cơ thể Cổ Thần.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong hỏa diễm truyền ra.
Hỏa diễm tựa hồ như bị người nào đó không chế, giống như một cơn gió thổi đi, bay về phương xa, thân ảnh Cổ Thần từ trong hỏa diễm dần dần hiện rõ, Chiến Thần Lệnh lại thôn phệ được không ít hỏa diễm, hóa thành chân khí thuần dương.
Vu tiên sinh không may mắn như Cổ Thần, toàn bộ thân thể đều bị hỏa diễm đốt thành cặn bã, thần hình câu diệt!
- Ha ha ha ha…
Một tiếng cuồng tiếu từ bên tai Cổ Thần vang lên, thanh âm tựa hồ từ xa vời truyền đến:
- Hơn mười vạn năm rồi, ha ha ha ha, hơn mười vạn năm rồi, rốt cuộc cũng có người mang theo Thuần Dương Lệnh tới nơi đây rồi, ha ha ha ha…
Hơn mười vạn năm? Trong lòng Cổ Thần chấn động, lẽ nào cổ nhân thái cổ bị phong ấn nơi đây còn chưa chết?
Hơn mười vạn năm, chính là nhân
Thời đại thái cổ, chính là thời đại ngay cả văn tự ghi chép cũng không hề lưu truyền tới nay a, chỉ có mấy đại năng đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì sáng lập ra thánh địa, để lại truyền thừa đạo thống mới có thể khiến thế nhân đời sau biết được.
Trừ chuyện này ra, thời đại thái cổ đối với tu sĩ hiện tại mà nói, hoàn toàn là một thời đại xa lạ tới cực điểm, cho dù là tu sĩ thời đại thượng cổ đối với những chuyện phát sinh tại thời đại thái cổ cũng chỉ biết cực kỳ ít ỏi.
Lúc này dĩ nhiên có một thanh âm vang lên ngay bên tai Cổ Thần, nói sống hơn mười vạn năm? Trong lòng Cổ Thần bảo sao không sợ hãi?
Cổ Thần nhìn bốn phía, lại hướng bầu trời nhìn một chút, không hề phát hiện ra bất cứ thân ảnh nào khác, thần thức đảo qua, cũng không có bất cứ phát hiện gì.
- Ngươi nào? Ở chỗ này giả thần giả quỷ?
Cổ Thần hét lớn, hắn cũng không tin tưởng sẽ có một nhân vật thời đại thái cổ nào đó sống tới tận bây giờ.
- Ha ha ha ha…
Tiếng cười kia lại điên cuồng vang lên:
- Tiểu oa nhi, đừng nói là ngươi, cho dù tu sĩ tu vi cường thịnh hơn ngươi một trăm lần, một nghìn lần cũng đừng mơ tưởng phát hiện ra ta, ha ha ha ha…
Hư Tử Uyên cảm nhận được tâm tình Cổ Thần biến hóa, lập tức truyền âm nói:
- Sư đệ, có phải gặp nguy hiểm gì?
Cổ Thần cười khổ một tiếng, nói lại tình huống nơi này cho Hư Tử Uyên.
Hư Tử Uyên nghe xong, tâm tình vô cùng kích động, nói:
- Ta khuyên ngươi ngươi cũng không nghe, hiện tại tiến vào hung địa rồi, làm sao bây giờ? Ta chỉ có thọ mệnh mười năm, như vậy chết đi cũng được rồi, nhưng sư đệ ngươi là kỳ tài ngút trời, hiện tại thân hãm khốn cảnh, này… Này, phải làm như thế nào cho phải ?
Cổ Thần truyền âm nói:
- Sư tỷ không cần lo lắng, cấm địa sở dĩ được gọi là cấm địa bởi vì không có người còn sống đi ra ngoài mà thôi, cũng không có nghĩa là không thể đi ra, nếu như có người thành công rời khỏi nơi vậy, vậy từ đó không còn được gọi là cấm địa nữa rồi.
Tuy rằng Thiên Nhãn Kham Linh thuật có nói cửu long khái huyết là nơi vô cùng kinh khủng, thế nhưng cũng chưa thể phá hủy được lòng tin của Cổ thần, huống hồ lúc này hắn không thể không có lòng tin, một khi ngay cả lòng tin cũng đánh mất đi rồi, như vậy hi vọng rời khỏi nơi đây hầu như là con số không.
Nhìn thoáng qua thâm uyên hàn băng trung tâm nơi cực âm kia, Cổ Thần hạ xuống dưới mặt đất, cánh tay xòe ra, tức thì lấy bí điển Thiên Nhãn Kham Linh thuật, mở phần giới thiệu về cửu long khái huyết tỉ mỉ đọc lại một lần nữa.
Ghi chép về cửu long khái huyết bên trong phi thường ít ỏi, điều này nói rõ tiến vào địa phương cửu long khái huyết hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, đối với nơi cửu long khái huyết thực ra còn có vài phần bổ cứu.
Cổ Thần thu hồi Thiên Nhãn Kham Linh thuật vào Càn Khôn Trạc, mở bước tiến lên, thẳng về phía giữa đất hàn băng nơi cực âm, vừa rồi trên không trung hắn đã nhìn thấy địa thế phương viên hơn trăm dặm nơi đây, biết có mấy con đường đều có khả năng nói thông với giải đất hàn băng khu vực trung gian.
- Cổ Sát Thần, đừng… Đừng đi!
Thấy Cổ Thần hoàn toàn không có ý tứ phản ứng chính mình, Vu tiên sinh vội la lên.
Cổ Thần dừng cước bộ, không quay đầu lại, hỏi:
- Ngươi muốn ta cứu ngươi?
Vu tiên sinh nói:
- Đúng, ta biết ngươi là một vị đan được sư, trên người nhất định có nghịch mệnh hoàn, ta thụ thương rất nặng, xin cứu cứu ta…
- Ngươi nghĩ có thể sao?
Cổ Thần tiếp tục bước đi, thẳng về phía trước.
- Đừng đi… Ta dùng tin tức có tác dụng đối với ngươi để trao đổi đan dược.
Thấy Cổ Thần lại tiếp tục bước, thanh âm của Vu tiên sinh cấp bách.
Hắn biết, nếu như không có nghịch mệnh hoàn, nói không chừng ngày mai hoặc cùng lắm là mấy ngày nữa hắn phải chết nơi đây, trong vô số tuế nguyệt sau này, không người nào biết, không người nào nhớ tới hắn.
Cổ Thần quay thân thể lại, nói:
- Có tin tức gì hữu dụng đối với ta?
Thấy Cổ Thần có hứng thú, trên mặt Vu tiên sinh để lộ một tia vui vẻ, nói:
- Là về Vu Thần đại nhân, Vu Thần đại nhân sẽ đối phó ngươi.
Cổ Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngươi không sợ Vu Thần đại nhân giáng tội ngươi sao?
- Địa phương quỷ quái này, chỉ sợ Vu Thần đại nhân cũng không dám tới nơi đây, hắn sẽ không biết được, địa vị của ta tại Vu Thần Tông không thấp, biết không thiếu thủ đoạn của Vu Thần đại nhân đối phó với ngươi, ta muốn trao đổi đan dược, đan dược đủ duy trì sự sống cho ta.
Vu tiên sinh nói, bất quá con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bầu trời, tựa hồ sợ hãi Vu Thần thực sự biết được lời hắn nói,
Cổ Thần đáp lại:
- Nói đi, nhìn xem tin tức ngươi cung cấp có tương đương với giá trị đan dược hay không?
- Bản tông đang thu thập chân khí cực âm, cực dương, đợi khi thu thập xong Vu Thần đại nhân sẽ thi triển bí pháp để lực lượng chân thân phủ xuống thế gian, Vu Thần địa nhân biết ngươi có pháp bảo chuyên môn đối phó với nguyên thần, vì vậy cần chân thân tới giết chết ngươi, đồng thời theo kế hoạch, trước khi giết ngươi phải để ngươi tới Xích Đế chi mộ, vì Vu Thần đại nhân lấy được thứ gì đó…
Vu tiên sinh lần lượt kể lại toàn bộ kế hoạch của Vu Thần ra, bất quá hắn biết cũng chỉ tương đối mà thôi, ví dụ như chuyện trên người Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh, ngoại trừ thánh nữ Vu Thần Tông và Vu Đạo Tông ra, không có người thứ ba nào khác biết được.
- Xích Đế chi mộ sao?
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, vung tay lên, mấy viên đan dược bắn tới, nói:
- Tin tức của ngươi giá trị mấy viên đan dược, ngươi có thể thoát khỏi đây hay không vậy phải nhìn vận khí của ngươi rồi.
Vu tiên sinh tiếp nhận mấy viên đan dược vào tay, đầu tiên nuốt nghịch mệnh hoàn vào bụng, vui vẻ nói:
- Cảm tạ… Cảm tạ… Ha ha, lão phu có thể khôi phục tu vi, nhất định có thể rời khỏi nơi này!
Xẹt xẹt…
Đang lúc Vu tiên sinh nói chuyện, đột nhiên thanh âm hỏa diễm thiêu đốt mãnh liệt vang lên, nguyên bản không khí cực kỳ nóng bỏng đột nhiên càng trở nên nóng hơn, một cỗ gió nhiệt bỏng cháy tới cực điểm mạnh mẽ thổi qua nơi này.
Cổ Thần và Vu tiên sinh đều nhìn về phương hướng gió nhiệt thổi giới, trong mắt Vu tiên sinh biến đổi, chỉ thấy một đoàn hỏa diễm rộng hơn mười trượng, cao hơn năm trượng, giống như cả một bước tường lửa khổng lồ, rất nhanh ập về phía hai người.
Chiến Thần Lệnh trước ngực run lên, Cổ Thần nhìn hỏa diễm ập tới, trong kinh sợ mà còn thấy mừng rỡ.
Rất nhanh hỏa diễm đã bao phủ Vu tiên sinh và Cổ Thần bên trong, Chiến Thần Lệnh lại bắt đầu thôn phệ hỏa diễm, một tia lại một tia chân khí thuần dương dũng mãnh tràn vào cơ thể Cổ Thần.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong hỏa diễm truyền ra.
Hỏa diễm tựa hồ như bị người nào đó không chế, giống như một cơn gió thổi đi, bay về phương xa, thân ảnh Cổ Thần từ trong hỏa diễm dần dần hiện rõ, Chiến Thần Lệnh lại thôn phệ được không ít hỏa diễm, hóa thành chân khí thuần dương.
Vu tiên sinh không may mắn như Cổ Thần, toàn bộ thân thể đều bị hỏa diễm đốt thành cặn bã, thần hình câu diệt!
- Ha ha ha ha…
Một tiếng cuồng tiếu từ bên tai Cổ Thần vang lên, thanh âm tựa hồ từ xa vời truyền đến:
- Hơn mười vạn năm rồi, ha ha ha ha, hơn mười vạn năm rồi, rốt cuộc cũng có người mang theo Thuần Dương Lệnh tới nơi đây rồi, ha ha ha ha…
Hơn mười vạn năm? Trong lòng Cổ Thần chấn động, lẽ nào cổ nhân thái cổ bị phong ấn nơi đây còn chưa chết?
Hơn mười vạn năm, chính là nhân
Thời đại thái cổ, chính là thời đại ngay cả văn tự ghi chép cũng không hề lưu truyền tới nay a, chỉ có mấy đại năng đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì sáng lập ra thánh địa, để lại truyền thừa đạo thống mới có thể khiến thế nhân đời sau biết được.
Trừ chuyện này ra, thời đại thái cổ đối với tu sĩ hiện tại mà nói, hoàn toàn là một thời đại xa lạ tới cực điểm, cho dù là tu sĩ thời đại thượng cổ đối với những chuyện phát sinh tại thời đại thái cổ cũng chỉ biết cực kỳ ít ỏi.
Lúc này dĩ nhiên có một thanh âm vang lên ngay bên tai Cổ Thần, nói sống hơn mười vạn năm? Trong lòng Cổ Thần bảo sao không sợ hãi?
Cổ Thần nhìn bốn phía, lại hướng bầu trời nhìn một chút, không hề phát hiện ra bất cứ thân ảnh nào khác, thần thức đảo qua, cũng không có bất cứ phát hiện gì.
- Ngươi nào? Ở chỗ này giả thần giả quỷ?
Cổ Thần hét lớn, hắn cũng không tin tưởng sẽ có một nhân vật thời đại thái cổ nào đó sống tới tận bây giờ.
- Ha ha ha ha…
Tiếng cười kia lại điên cuồng vang lên:
- Tiểu oa nhi, đừng nói là ngươi, cho dù tu sĩ tu vi cường thịnh hơn ngươi một trăm lần, một nghìn lần cũng đừng mơ tưởng phát hiện ra ta, ha ha ha ha…