Trên cái cửa thành thị cực lớn này có khắc mấy chữ theo lời Tử Ngọc nói chính là: "Dương thị tộc".
Cổ Thần và Tử Ngọc tại bên ngoài cửa thành Dương thị tộc hạ xuống, Tử Ngọc nói:
- Trong thành có rất nhiều người, ban ngày vu sĩ cơ bản không ở trong thành ngự không mà đi để tránh gây chuyện kinh thế hãi tục. Đi thôi, chúng ta vào thành tìm cho ngươi một nơi ở tạm đã.
Cổ Thần nói:
- Chỗ ở sao? Sau đó làm gì?
Tử Ngọc vừa đi vừa nói:
- Ba tháng sau, cổ vu tộc sẽ cử hành toàn tộc huyết mạch trắc thí, kiểm tra xem trong người vu sĩ có Chiến Thần huyết mạch hay không. Nếu có vu sĩ có Chiến Thần huyết mạch thì người đó chắc chắn sẽ được đỉ vào Chiến Thần sơn, không cần bàn cãi để nhận truyền thừa. Cho dù không có huyết mạch Chiến Thần thì những vu sĩ có huyết mạch thượng cổ cũng sẽ được ưu tiên.
Cổ Thần mí mắt khẽ nhíu lại, hắn nhớ lại lúc ở trong Xích Đế mộ trủng, khi Hoả chi bản nguyên tiến vào cơ thể hắn, Vu Thần đã kinh hô lên là hắn có huyết mạch của Chiến Thần!
Lúc đố Cổ Thần đột nhiên bị Hoả chi bản nguyên nhập thể, trong lòng rất khiếp sợ nên cũng không có để ý lắm tới lời nói của Vu Thần, nhưng về sau càng suy nghĩ lại càng thấy rối.
Nghe nói Vu Thần và cổ vu tộc từ thời thượng cổ đã từng có thời gian liên hệ rất chặt chẽ, hiển nhiên Vu Thần đối với một số việc của cả vu tộc cũng biết khá rõ, cho nên nếu Vu Thần đã nói hắn có huyết mạch Chiến Thần hẳn là không phải nói bừa, điều này cũng khiến cho Vu Thần lúc đó khiếp sợ không thôi.
Thế nhưng, Cổ Thần lại cảm thấy rất khó hiểu! Tại Hiên Viên mộ trủng hắn cũng đã bình an xông qua huyết mạch thông đạo của Hiên Viên đại đế, sự thực chứng minh hắn cùng với Hiên Viên đại đế có cùng huyết mạch. Mà Hiên Viên đại đế là người Nhân tộc, Cổ Thần cũng thực sự là một Nhân tộc, làm sao lại có khả năng có huyết mạch Chiến Thần?
Cổ Thần bất quá chỉ là một đệ tử nhỏ nhỏ từ một cái thành Nhạc Thuỷ nho nhỏ đi lên, bản thân có huyết mạch với Hiên Viên đại đế đã là chuyện khiến hắn khó tin rồi, sau lại nghe Vu Thần nói hắn có huyết mạch Chiến Thần lại khiến hắn buồn bực không thôi.
Bởi vì cái huyết mạch Hiên viên đại đế mà Cổ Thần còn cố ý dò hỏi phụ thân Cổ Thương Khung của hắn về các tổ phụ của mình, nhưng Cổ Thương Khung đã chắn chắn xác định rằng hai cha con họ là từ trong một gia đình bình thường trong Nhạc Thuỷ Thành lớn lên, cũng không có cái gì đại công hiển hách.
Cổ Thần có một loại cảm giác giống như hắn từ một tiểu tử bình dân đột nhiên phát hiện bản thân có huyết thống đế vương, khiến hắn rất khiếp sợ và bối rối.
Hiện tại Tử Ngọc đột nhiên nhắc tói huyết mạch trắc thí, trong lòng Cổ Thần mới nhớ đến tiếng kinh hô của Vu Thần và chuyện huyết mạch của hắn!
- Huyết mạch trắc thí sao?
Cổ Thần thầm nghĩ: "Không biết vu Thần nói thật hay giả, cổ vu tộc ngàn năm qua chưa hề xuất hiện Chiến Thần mới, không có một tu sĩ nào có huyết mạch Chiến Thần, nếu một Nhân tộc tu sĩ như ta mà trắc thí ra huyết mạch Chiến Thần thì lẽ nào ta trở thành Chiến Thần mới của cổ vu tộc có thân phận Nhân tộc sao? Chiến Thần chính là thủ lĩnh tối cao của cổ vu tộc, nếu ta trở thành Chiến Thần thì không phải toàn bộ Cổ vu tộc đều là của ta sao?
Nghĩ đến đây, lông mi Cổ Thần liền giật giật, Chiến Thần chính là tồn tại đồng cấp với một đời Thánh Hoàng của Nhân tộc a!
Ngay lúc Cổ Thần còn đang huyễn tưởng thì đột nhiên cảm giác được thân thể lay động rồi bên tai truyền tới thanh âm của Tử Ngọc:
- Ngươi phát ngốc cái gì thế?
Cổ Thần từ từ hồi phục lại tinh thần nói:
- Ngươi cũng biết nếu trắc thí huyết mạch thì ta căn bản không có khả năng thu được cái gì mà!
Vô luận thế nào, Cổ Thần cũng không tin mình có huyết mạch Chiến Thần.
Tử Ngọc cười nói:
- Ngươi không cảm thấy, bất luận việc gì ở trên người ngươi đều có thể xảy ra hay sao?
Cổ Thần nhìn Tử Ngọc, thầm nghĩ: "Lẽ nào ta thật sự có huyết mạch Chiến Thần? Nếu như ta không có thì tại sao nàng tã lại giúp ta tiến vào Chiến Thần sơn? Nhìn bộ dáng của nàng tựa hồ như một Nhân tộc tu sĩ như ta mà có huyết mạch Chiến Thần cũng không có gì kinh ngạc!"
Cổ Thần càng nghĩ càng thấy không có khả năng, càng khiến hắn rối như tơ vò.
Cổ Thần và Tử Ngọc vừa đi vừa nói, tuy là đã cố ý đi chậm lại nhưng nửa khắc sau đã đi vào trong thành hơn mười dặm, tới trước một cái khách điếm lớn có tên là Tự Dương khách điếm bình dân.
Thuê hai cái phòng hảo hạng, Cổ Thần và Tử Ngọc đều ở lại chỗ khách điếm này.
Cổ Thần trên người đã không còn thượng phẩm tinh thạch, nhưng hạ phẩm và trung phẩm vẫn còn một ít. Mà cái Tự Dương khách điếm bình dần này mỗi ngày tiêu tốn một khối hạ phẩm linh thạch, Cổ Thần thầm nghĩ còn không bằng ra ngoài núi hoang tạo một cái động phủ còn hơn.
Bất quá có Tử Ngọc ở đây, Cổ Thần cũng chỉ có thể đi theo, ở trong cái khách điếm này.
Theo như lời Tử Ngọc nói, để Cổ Thần ở đây là muốn hắn làm quen với cuộc sống hằng ngày của cổ vu tộc, nhưng vậy hắn mới có khí chất của một vu sĩ.
Trong một gian phòng trong Tự Dương khách điếm, Tử Ngọc và Cổ Thần hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Tử Ngọc trịnh trọng nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi gọi là Dương Cổ, là một tu sĩ của Dương thị tộc. Ngươi phải nhớ kĩ thân phận của ngươi, phải tự biến bản thần thành một Dương Cổ chính thống, như vậy người khác mới có thể tin tưởng ngươi. Đại Vu của chín đại bộ lạc đều là tu sĩ Minh Khiếu kỳ đỉnh phong, chính là tồn tại vô địch dưới Độ Hư cảnh. Nếu ngươi tiết lộ thân phận thì đừng nói gì tới Chiến Thần sơn, ngay cả mạng ngươi cũng khó mà bảo toàn được. Chín vị Đại Vu liên thủ trừ khi có Độ Hư cường giả cứu ngươi bằng không ngươi chắc chắn sẽ chết!
- Chín vị Minh Khiếu kỳ đỉnh phong!
Cổ Thần hít một ngụm lượng khí, mỗi người đều có thực lực tương đương với chân thân Vu Thần trong Xích Đế mộ trủng!
Cổ vu tộc mặc dù không có Độ Hư cường giả nhưng trời sinh thể chất cường hãn, lại có bí điển minh khiếu cực đỉnh trong thiên hạ. Chín Minh Khiếu kỳ đỉnh phong cao thủ cho dù ở trong Nhân Yêu hai tộc cũng là một cỗ lực lượng thập phần cường đại, bên cạnh đó còn chưa tính tới người thứ mười là Tử Ngọc!
Nói không chừng còn có bộ lạc cất dấu một hai vị cao thủ nữa!
Nếu không tính tới Độ Hư cường giả, chỉ tính Mệnh Tuyền cảnh cao thủ, thì thực lực của Cổ vu tộc có thể xem là đệ nhất trong tam tộc rồi!
Cổ Thần gật đầu nói:
- Dương Cổ! Ta sẽ nhập vai!
Tử Ngọc nói:
- Tên trong cổ vu tộc thông thường chỉ có một chữ, không gọi họ trong giao tiếp, cho nên sau này ta sẽ gọi ngươi là Cổ, ngươi cũng có thể trực tiếp gọi ta là Ngọc!
Cổ Thần cười nói:
- Ta là Cổ, ngươi là Ngọc, hắc hắc, ta chắc chắn không quên!
Tử Ngọc nói tiếp:
- Ba tháng tới ngươi ở lại chỗ này, ta sẽ nói cho ngươi một ít tin tức về cổ vu tộc, đây đều là những điều cơ bản mà mỗi vu sĩ đều biết, tỷ như chín Đại Vu của cổ vu tộc ngươi không thể không biết tên của họ được!
Đại Vu của Dương Vu bộ lạc gọi là Dương Dập, Thiên Vu bộ lạc gọi là Thiên Túc, Hoả Vu bộ lạc gọi là Hoả Huỳnh, Kim Vu bộ lạc gọi là Kim Nguyên, Thuỷ Vu bộ lạc gọi là Thuỷ Cộng, Thổ Vu bộ lạc gọi là Thổ Luân, Đại Vu bộ lạc gọi là Địa Tàng, Âm Vu bộ lạc gọi là Âm Ngột, Mộc Vu bộ lạc gọi là Mộc Ân!
Cổ Thần và Tử Ngọc tại bên ngoài cửa thành Dương thị tộc hạ xuống, Tử Ngọc nói:
- Trong thành có rất nhiều người, ban ngày vu sĩ cơ bản không ở trong thành ngự không mà đi để tránh gây chuyện kinh thế hãi tục. Đi thôi, chúng ta vào thành tìm cho ngươi một nơi ở tạm đã.
Cổ Thần nói:
- Chỗ ở sao? Sau đó làm gì?
Tử Ngọc vừa đi vừa nói:
- Ba tháng sau, cổ vu tộc sẽ cử hành toàn tộc huyết mạch trắc thí, kiểm tra xem trong người vu sĩ có Chiến Thần huyết mạch hay không. Nếu có vu sĩ có Chiến Thần huyết mạch thì người đó chắc chắn sẽ được đỉ vào Chiến Thần sơn, không cần bàn cãi để nhận truyền thừa. Cho dù không có huyết mạch Chiến Thần thì những vu sĩ có huyết mạch thượng cổ cũng sẽ được ưu tiên.
Cổ Thần mí mắt khẽ nhíu lại, hắn nhớ lại lúc ở trong Xích Đế mộ trủng, khi Hoả chi bản nguyên tiến vào cơ thể hắn, Vu Thần đã kinh hô lên là hắn có huyết mạch của Chiến Thần!
Lúc đố Cổ Thần đột nhiên bị Hoả chi bản nguyên nhập thể, trong lòng rất khiếp sợ nên cũng không có để ý lắm tới lời nói của Vu Thần, nhưng về sau càng suy nghĩ lại càng thấy rối.
Nghe nói Vu Thần và cổ vu tộc từ thời thượng cổ đã từng có thời gian liên hệ rất chặt chẽ, hiển nhiên Vu Thần đối với một số việc của cả vu tộc cũng biết khá rõ, cho nên nếu Vu Thần đã nói hắn có huyết mạch Chiến Thần hẳn là không phải nói bừa, điều này cũng khiến cho Vu Thần lúc đó khiếp sợ không thôi.
Thế nhưng, Cổ Thần lại cảm thấy rất khó hiểu! Tại Hiên Viên mộ trủng hắn cũng đã bình an xông qua huyết mạch thông đạo của Hiên Viên đại đế, sự thực chứng minh hắn cùng với Hiên Viên đại đế có cùng huyết mạch. Mà Hiên Viên đại đế là người Nhân tộc, Cổ Thần cũng thực sự là một Nhân tộc, làm sao lại có khả năng có huyết mạch Chiến Thần?
Cổ Thần bất quá chỉ là một đệ tử nhỏ nhỏ từ một cái thành Nhạc Thuỷ nho nhỏ đi lên, bản thân có huyết mạch với Hiên Viên đại đế đã là chuyện khiến hắn khó tin rồi, sau lại nghe Vu Thần nói hắn có huyết mạch Chiến Thần lại khiến hắn buồn bực không thôi.
Bởi vì cái huyết mạch Hiên viên đại đế mà Cổ Thần còn cố ý dò hỏi phụ thân Cổ Thương Khung của hắn về các tổ phụ của mình, nhưng Cổ Thương Khung đã chắn chắn xác định rằng hai cha con họ là từ trong một gia đình bình thường trong Nhạc Thuỷ Thành lớn lên, cũng không có cái gì đại công hiển hách.
Cổ Thần có một loại cảm giác giống như hắn từ một tiểu tử bình dân đột nhiên phát hiện bản thân có huyết thống đế vương, khiến hắn rất khiếp sợ và bối rối.
Hiện tại Tử Ngọc đột nhiên nhắc tói huyết mạch trắc thí, trong lòng Cổ Thần mới nhớ đến tiếng kinh hô của Vu Thần và chuyện huyết mạch của hắn!
- Huyết mạch trắc thí sao?
Cổ Thần thầm nghĩ: "Không biết vu Thần nói thật hay giả, cổ vu tộc ngàn năm qua chưa hề xuất hiện Chiến Thần mới, không có một tu sĩ nào có huyết mạch Chiến Thần, nếu một Nhân tộc tu sĩ như ta mà trắc thí ra huyết mạch Chiến Thần thì lẽ nào ta trở thành Chiến Thần mới của cổ vu tộc có thân phận Nhân tộc sao? Chiến Thần chính là thủ lĩnh tối cao của cổ vu tộc, nếu ta trở thành Chiến Thần thì không phải toàn bộ Cổ vu tộc đều là của ta sao?
Nghĩ đến đây, lông mi Cổ Thần liền giật giật, Chiến Thần chính là tồn tại đồng cấp với một đời Thánh Hoàng của Nhân tộc a!
Ngay lúc Cổ Thần còn đang huyễn tưởng thì đột nhiên cảm giác được thân thể lay động rồi bên tai truyền tới thanh âm của Tử Ngọc:
- Ngươi phát ngốc cái gì thế?
Cổ Thần từ từ hồi phục lại tinh thần nói:
- Ngươi cũng biết nếu trắc thí huyết mạch thì ta căn bản không có khả năng thu được cái gì mà!
Vô luận thế nào, Cổ Thần cũng không tin mình có huyết mạch Chiến Thần.
Tử Ngọc cười nói:
- Ngươi không cảm thấy, bất luận việc gì ở trên người ngươi đều có thể xảy ra hay sao?
Cổ Thần nhìn Tử Ngọc, thầm nghĩ: "Lẽ nào ta thật sự có huyết mạch Chiến Thần? Nếu như ta không có thì tại sao nàng tã lại giúp ta tiến vào Chiến Thần sơn? Nhìn bộ dáng của nàng tựa hồ như một Nhân tộc tu sĩ như ta mà có huyết mạch Chiến Thần cũng không có gì kinh ngạc!"
Cổ Thần càng nghĩ càng thấy không có khả năng, càng khiến hắn rối như tơ vò.
Cổ Thần và Tử Ngọc vừa đi vừa nói, tuy là đã cố ý đi chậm lại nhưng nửa khắc sau đã đi vào trong thành hơn mười dặm, tới trước một cái khách điếm lớn có tên là Tự Dương khách điếm bình dân.
Thuê hai cái phòng hảo hạng, Cổ Thần và Tử Ngọc đều ở lại chỗ khách điếm này.
Cổ Thần trên người đã không còn thượng phẩm tinh thạch, nhưng hạ phẩm và trung phẩm vẫn còn một ít. Mà cái Tự Dương khách điếm bình dần này mỗi ngày tiêu tốn một khối hạ phẩm linh thạch, Cổ Thần thầm nghĩ còn không bằng ra ngoài núi hoang tạo một cái động phủ còn hơn.
Bất quá có Tử Ngọc ở đây, Cổ Thần cũng chỉ có thể đi theo, ở trong cái khách điếm này.
Theo như lời Tử Ngọc nói, để Cổ Thần ở đây là muốn hắn làm quen với cuộc sống hằng ngày của cổ vu tộc, nhưng vậy hắn mới có khí chất của một vu sĩ.
Trong một gian phòng trong Tự Dương khách điếm, Tử Ngọc và Cổ Thần hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Tử Ngọc trịnh trọng nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi gọi là Dương Cổ, là một tu sĩ của Dương thị tộc. Ngươi phải nhớ kĩ thân phận của ngươi, phải tự biến bản thần thành một Dương Cổ chính thống, như vậy người khác mới có thể tin tưởng ngươi. Đại Vu của chín đại bộ lạc đều là tu sĩ Minh Khiếu kỳ đỉnh phong, chính là tồn tại vô địch dưới Độ Hư cảnh. Nếu ngươi tiết lộ thân phận thì đừng nói gì tới Chiến Thần sơn, ngay cả mạng ngươi cũng khó mà bảo toàn được. Chín vị Đại Vu liên thủ trừ khi có Độ Hư cường giả cứu ngươi bằng không ngươi chắc chắn sẽ chết!
- Chín vị Minh Khiếu kỳ đỉnh phong!
Cổ Thần hít một ngụm lượng khí, mỗi người đều có thực lực tương đương với chân thân Vu Thần trong Xích Đế mộ trủng!
Cổ vu tộc mặc dù không có Độ Hư cường giả nhưng trời sinh thể chất cường hãn, lại có bí điển minh khiếu cực đỉnh trong thiên hạ. Chín Minh Khiếu kỳ đỉnh phong cao thủ cho dù ở trong Nhân Yêu hai tộc cũng là một cỗ lực lượng thập phần cường đại, bên cạnh đó còn chưa tính tới người thứ mười là Tử Ngọc!
Nói không chừng còn có bộ lạc cất dấu một hai vị cao thủ nữa!
Nếu không tính tới Độ Hư cường giả, chỉ tính Mệnh Tuyền cảnh cao thủ, thì thực lực của Cổ vu tộc có thể xem là đệ nhất trong tam tộc rồi!
Cổ Thần gật đầu nói:
- Dương Cổ! Ta sẽ nhập vai!
Tử Ngọc nói:
- Tên trong cổ vu tộc thông thường chỉ có một chữ, không gọi họ trong giao tiếp, cho nên sau này ta sẽ gọi ngươi là Cổ, ngươi cũng có thể trực tiếp gọi ta là Ngọc!
Cổ Thần cười nói:
- Ta là Cổ, ngươi là Ngọc, hắc hắc, ta chắc chắn không quên!
Tử Ngọc nói tiếp:
- Ba tháng tới ngươi ở lại chỗ này, ta sẽ nói cho ngươi một ít tin tức về cổ vu tộc, đây đều là những điều cơ bản mà mỗi vu sĩ đều biết, tỷ như chín Đại Vu của cổ vu tộc ngươi không thể không biết tên của họ được!
Đại Vu của Dương Vu bộ lạc gọi là Dương Dập, Thiên Vu bộ lạc gọi là Thiên Túc, Hoả Vu bộ lạc gọi là Hoả Huỳnh, Kim Vu bộ lạc gọi là Kim Nguyên, Thuỷ Vu bộ lạc gọi là Thuỷ Cộng, Thổ Vu bộ lạc gọi là Thổ Luân, Đại Vu bộ lạc gọi là Địa Tàng, Âm Vu bộ lạc gọi là Âm Ngột, Mộc Vu bộ lạc gọi là Mộc Ân!